Chương : 9
Luyện đan các nằm trên ngọn núi thứ ba, là nơi phân phối đan dược của toàn tông môn. Đệ tử ra vào rất nhiều. Ban đầu, Đoạn Lãng định trực tiếp xuống lấy đan dược, sau cùng nghĩ lại, hắn truyền âm xuống cho trưởng lão phụ trách đan các. Thế là, nửa canh giờ sau, trong tay hắn có một bình đan dược.
Trúc cơ đan, đúng như tên gọi của nó, tác dụng giúp tu sĩ có thể thuận lợi trúc cơ. Nhưng hiệu quả tùy từng người sử dụng, có người dùng một viên đã có thể trúc cơ, có người cần nhiều hơn nữa. Xuất phát từ việc Tiểu Điềm khảo hạch linh căn chỉ được hạ phẩm, trong bình có hơn mười viên đan dược. Đây là ưu thế của đệ tử quan môn đại trưởng lão. Phải biết trúc cơ đan với đệ tử bình thường là phải dùng công trạng nhận lấy, hoặc khi đạt đến luyện khí tầng mười thỉnh cầu lên tông môn mới được cho một viên.
Giờ Tiểu Điềm đang ngồi ngay ngắn trước mặt Đoạn Lãng, cung kính nghe hắn nói:
“Giờ ngươi hãy để linh khí vận hành một chu thiên, cọ rửa kinh mạch, khi nào cảm thấy bình chướng thì nuốt một viên trúc cơ đan này vào.” Hắn đưa ra bình đan dược.
Nàng nghe lời vận hành linh khí, khoảng một nén nhang sau, đúng là cảm nhận được bức tường ngăn vô hình, linh khí không thể đi tiếp, nàng nuốt vào một viên trúc cơ đan.
Hiệu lực trúc cơ đan hòa tan trong cơ thể, một cỗ ấm nóng lan tràn, cơ thể như có thêm thật nhiều sức lực. Lại nghe thấy giọng nói của Đoạn Lãng vang lên bên tai:
“Tập trung dùng linh khí trong cơ thể, đánh tan bình chướng.”
Nàng lập tức bình tâm lại, bình chướng vốn khó khăn như cách một cánh cửa đang đóng chặt, nhờ linh khí trong trúc cơ đan bị phá tan. Tiểu Điềm cảm thấy cơ thể thêm một lần biến hóa, từng kinh mạch được rộng mở. Nếu như linh khí lúc trước như từng sợi tơ mỏng len lỏi trong kinh mạch, thì lúc này kinh mạch rộng mở, như một dòng sông dẫn dắt dòng chảy của linh khí. Các khớp xương trên cơ thể cũng được rửa, càng thêm rắn chắc. Thế nên với người tu đạo, bước vào trúc cơ mới có thể tính là bắt đầu tu tiên. Mọi ngũ giác trên cơ thể linh mẫn hơn, linh khí hùng hậu hơn rất nhiều lần, mười luyện khí tầng mười không bằng một tu sĩ trúc cơ. Trúc cơ mới là bước đầu làm quen, cảm nhận rõ rệt sự biến đổi trong thiên địa.
Còn chưa hết, sau khi Tiểu Điềm phá tan bình chướng, linh khí tụ lại trên Cửu Lao Sơn thành một vòng xoáy, thu hút linh khí của mười phương thiên địa, trên không trung động phủ hình thành một cái phễu khổng lồ. Đoạn Lãng vui vẻ nói với nàng:
“Dùng hết tu vi của mình thu nạp linh khí, dùng nó vận chuyển trong kinh mạch càng nhiều càng có lợi cho ngươi.”
Tiểu Điềm nghe lời, thực sự nghiêm túc mà thu lấy linh khí.
Đây chính là phúc lợi mà thiên địa ban tặng cho người tu sĩ, dùng linh khí tẩy rửa kinh mạch, mở rộng nó. Một cơ thể muốn hấp thu được nhiều linh khí, thì nơi chứa đựng cũng phải rộng lớn. Sau này sử dụng thuật pháp, linh khí hùng hậu khiến uy lực càng thêm mạnh mẽ.
Trong lúc Tiểu Điềm trúc cơ trên Cửu Lao Sơn thì mọi con mắt trong tông môn cũng đổ dồn về.
Hứa chưởng môn đang ngồi câu cá cũng buông cần ngẩng đầu nhìn về nơi linh khí hội tụ, lão quay sang nhìn Mạc Phàm đang bồi bên cạnh:
“Đó là sư muội Tiểu Điềm của con đang trúc cơ, chính là nha đầu khóc trên đại điện hôm nọ. Con xem, Điềm nha đầu chỉ là hạ phẩm linh căn đã có thể trúc cơ khí thế lớn như thế, con nhất định có thể làm tốt hơn.”
Mạc Phàm nghĩ đến tiểu cô nương hào hứng cổ vũ hắn hôm khảo hạch, mặt hắn đầy vui mừng, cúi đầu nói với Hứa Vĩ Xương:
“Dạ, con nhất định sẽ không làm sư tôn Thất vọng.” Trong lòng thầm ghi nhớ tên nàng, nhất định ta sẽ không thua kém muội.
Các đại trưởng lão và trưởng lão đều lấy Tiểu Điềm làm ví dụ để khích lệ đệ tử của mình.
Tận mắt thấy đồng môn trúc cơ, chính là động lực tốt nhất.
Không ai thắc mắc vì sao khí thế trúc cơ của Tiểu Điềm lại lớn vậy, vì sư phụ của nàng là Đoạn Lãng, kì tài và cũng là người có tu vi cao nhất Luyện hồn tông. Có một sư phụ như vậy, mà ngươi không trúc cơ được thì mới là trò cười.
Một canh giờ sau, linh khí tụ trên Cửu Lao sơn dần dần tản mạn, Tiểu Điềm đã thu công. Nàng ngước nhìn Đoạn Lãng tươi cười, một canh giờ này hắn nằm đọc thư tịch, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của đồ đệ. Hắn buông quyển sách trên tay, hỏi nàng:
“Có thấy gì khác biệt không?”
“Dạ có sư phụ, con cảm thấy giờ con có thể chạy từ trên núi đến dưới chân núi mà không thấy mệt!” Tiểu Điềm nở nụ cười vui sướng, đôi mắt long lanh tràn đầy phấn khích. Sau khi đột phá diện mạo của nàng cũng trở lên xinh đẹp hơn nhiều. Vẫn là nước da rám nắng nhưng mịn màng căng tràn sức sống, giống như mật ong ngọt ngào. Mái tóc xơ xác ngày còn ở thành trấn nhỏ giờ đã đen huyền được búi thành hai búi tóc trên đầu. Là một tiểu nha đầu xinh xắn động lòng người.
Đoạn Lãng nhìn mà muốn đưa tay véo má của nàng, lúc định thần lại thật sự đã động thủ, thấy đồ đệ đang hồn nhiên nhìn mình, hắn buông tay ho khẽ, nói: “Vậy là được rồi, giờ nghỉ ngơi đi, làm quen với thay đổi trong cơ thể, rồi nghĩ xem ngươi muốn sử dụng pháp bảo như thế nào, ngày mai tìm ta.”
“Dạ sư phụ, con về phòng đây.” Tiểu Điềm đáp ứng rồi vui vẻ chạy về phòng của mình.
Nhìn bóng dáng nàng khuất sau cửa nhỏ động phủ, Đoạn Lãng chống cằm mỉm cười.
***
Đêm đó, Tiểu Điềm vẫn chăm chỉ hoàn thành hết năm vòng chu thiên. Rồi nằm suy nghĩ ngày mai mình nên xin sư phụ pháp bảo gì. Nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra thứ gì phù hợp, nàng có quá ít yêu thích. Từ lúc nghĩ có thể có bữa cơm ăn, áo mặc, nhà ở cho đến lúc gặp Đoạn Lãng, thì nhu cầu của nàng cũng ít đi nhiều. Cuối cùng đành rối rắm mà ngủ thiếp đi.
Trưa hôm sau, nàng tìm sư phụ cầu gợi ý, hắn thấy vậy liền nói sẽ đưa nàng đến tàng bảo các lựa pháp bảo hữu duyên với mình.
Khi hai sư đồ đáp xuống tàng bảo các, đệ tử trông coi liền chạy ra bái kiến Đoạn Lãng, trưởng lão nghe thông báo cũng vội vàng chạy tới.
Tàng bảo các, đúng như cái tên gọi, là nơi đặt rất nhiều kì trân dị bảo trong tông môn. Đoạn Lãng nói với vị trưởng lão đi cùng:
“Đi đến phòng pháp bảo.”
Phòng chứa pháp bảo ở trên lầu hai, những pháp bảo này là tu sĩ tông môn nhiều đời đem đổi lấy cống hiến, để dành cho đệ tử khác có duyên với nó, tất nhiên cũng đổi bằng điểm cống hiến. Tiểu Điềm đã được Hứa Vĩ Xương hứa cho một món pháp bảo, nên giờ nàng có thể lựa chọn.
Thực ra Đoạn Lãng cũng có một số pháp bảo, nhưng lại không có cái nào thích hợp với Tiểu Điềm, đành dẫn nàng tới đây.
Từng pháp bảo được đặt trong ngăn tủ riêng, im lặng chờ đợi chủ nhân tiếp theo của chúng.
Trong lúc đánh giá quanh khăn phòng, trưởng lão của tàng bảo các cũng giới thiệu một vài món với Đoạn Lãng. Đoạn Lãng từ chối, chỉ vào Tiểu Điềm:
“Ta muốn tìm pháp bảo cho đồ đệ, cứ để nó lựa chọn.”
Tiểu Điềm bên cạnh lại đang chú ý đến một góc phòng, có thứ gì đó đang kêu gọi nàng, cảm giác đó khiến nàng không tự chủ mà bước chân tới. Đoạn Lãng để nàng tùy ý.
Ở trong góc là một chiếc hộp đơn sơ mộc mạc, đã phai màu, không biết là trải qua bao nhiêu năm tháng, trưởng lão pháp bảo các thấy nó, thốt lên:
“Cái này...”
Tiểu Điềm như bị thôi thúc mà mở nắp hộp. Trong hộp ngoài ý muốn không phải một món vũ khí gì, mà chỉ là một chiếc trâm cài màu bạc. Đính lên nó là một loài hoa màu đỏ không biết tên, sắc đỏ như máu, cánh hoa mỏng manh bung nở, nhụy hoa trổ dài như từng tia lửa, đẹp đầy yêu dị. Toàn bộ nụ hoa này đều được chế tác từ một loại bảo thạch.
“Món đồ này nằm đây đã lâu lắm rồi, nhưng không ai để mắt đến nó. Có lẽ đây là trang sức của một đệ tử nào đó...” Trưởng lão tàng bảo các nói.
Tiểu Điềm lại lắc đầu: “Không, nó là một thanh kiếm.”
“Đúng, nó đích thực là một thanh kiếm, tên của nó là Bỉ Ngạn.” Một giọng nói già nua vang lên.
Mọi người lập tức quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Ở chân cầu thang bước lên tầng ba tàng bảo các, một lão nhân chống quải trượng chậm rãi đi tới.
“Sư thúc.” Đoạn Lãng lúc này rất cung kính chào lão nhân.
“Đại trưởng lão.” Trưởng lão kia cũng chắp tay chào.
Tiểu Điềm buông chiếc trâm cài xuống, lập tức hành lễ với lão:
“Bái kiến sư thúc tổ.”
Lúc này lão nhân đã bước đến gần ba người, khuôn mặt già nua của lão đầy nét nghiêm nghị, trên người mặc bộ y phục vải thô bình thường, trông như một lão nông ở thế tục. Lão nheo đôi mắt đã đục ngầu, hỏi Tiểu Điềm:
“Tiểu nha đầu, sao con biết nó là một thanh kiếm?”
Tiểu Điềm vô tư chỉ vào chiếc trâm cài: “Nó nói với con như vậy.”
Lão nhân vuốt ve cây trâm thở dài:
“Quả nhiên là như vậy,hơn nghìn năm này, nó cố tình không để ai chọn, lại chọn ngươi.” Lão ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Nó là thanh kiếm mà vị chưởng môn khai phái của Luyện hồn tông tận tay làm cho đệ tử của hắn. Vị nữ đệ tử này tu vi không cao, nhưng lại rất thích dưỡng nhan, vì vậy tổ tông đã làm ra nó dưới hình dạng một cái trâm cài. Sở dĩ nó tên là Bỉ Ngạn cũng vì trên đó khắc hình một đóa hoa bỉ ngạn. Không biết sau câu chuyện sau này thế nào, chỉ biết khi để lại thanh kiếm này vị cô tổ kia cũng đã rời khỏi sư môn, chưởng môn năm ấy đến khi tọa hóa cũng không còn gặp lại nàng. Nếu nó đã chọn ngươi, thì hãy nhận lấy nó đi, hi vọng sau này con sẽ phát huy được sức mạnh của nó.”
Lão cầm lấy cây trâm, gài lên tóc Tiểu Điềm. Cây trâm phát ra ánh sáng màu đỏ như vui mừng, trực tiếp biến thành một đóa hoa trên búi tóc nàng. Đại trưởng lão nở nụ cười trên khuôn mặt già nua: “Đẹp lắm.”
Khi tạm biệt hai vị trưởng lão trở về Cửu Lao sơn, Tiểu Điềm ngồi trong động phủ của mình cầm gương soi. Bông hoa trên tóc đẹp rực rỡ mà không thô tục, tô điểm cho mái tóc đen của nàng. Tiểu Điềm chạy sang hỏi Đoạn Lãng:
“Sư phụ ơi, vậy giờ con phải ngự khí phi hành như thế nào đây?”
“Pháp bảo đã có linh tính, con chỉ cần nghĩ trong đầu, nó sẽ trở thành hình dạng vốn có của nó.”
Tiểu Điềm lẩm nhẩm:“Hóa thành kiếm, hóa thành kiếm.”
Trước mặt nàng xuất hiện một thanh kiếm, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, thân kiếm tuy mỏng manh mà lưỡi kiếm lại sắc bén vô cùng, hình thái nhỏ xinh, đúng là kiếm dành cho nữ tử sử dụng, trên kiếm khắc hoa văn bỉ ngạn hoa vô cùng tinh xảo. Tuệ kiếm treo hoa bỉ ngạn, rực rỡ, diễm lệ. Vị chưởng môn kia khi chế tạo nó, nhất định đã dùng rất nhiều tâm huyết.
Đoạn Lãng gật đầu nhìn thanh kiếm, truyền cho nàng tâm pháp ngự khí.
“Muốn có thể ngự khí phi hành, cần phải luyện tập nhiều hơn để câu thông với pháp bảo. Ngươi ra ngoài luyện tập đi.”
Tiểu Điềm ôm Bỉ Ngạn kiếm chạy ra ngoài kiếm chỗ tập luyện.
Đoạn Lãng im lặng nhìn Bỉ Ngạn kiếm trong tay nàng. Bỗng nhớ tới một câu chuyện xa xưa về hoa bỉ ngạn, hoa mọc ở hoàng tuyền, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, thấy lá mà không thấy hoa, cả đời không thể gặp gỡ...
Trúc cơ đan, đúng như tên gọi của nó, tác dụng giúp tu sĩ có thể thuận lợi trúc cơ. Nhưng hiệu quả tùy từng người sử dụng, có người dùng một viên đã có thể trúc cơ, có người cần nhiều hơn nữa. Xuất phát từ việc Tiểu Điềm khảo hạch linh căn chỉ được hạ phẩm, trong bình có hơn mười viên đan dược. Đây là ưu thế của đệ tử quan môn đại trưởng lão. Phải biết trúc cơ đan với đệ tử bình thường là phải dùng công trạng nhận lấy, hoặc khi đạt đến luyện khí tầng mười thỉnh cầu lên tông môn mới được cho một viên.
Giờ Tiểu Điềm đang ngồi ngay ngắn trước mặt Đoạn Lãng, cung kính nghe hắn nói:
“Giờ ngươi hãy để linh khí vận hành một chu thiên, cọ rửa kinh mạch, khi nào cảm thấy bình chướng thì nuốt một viên trúc cơ đan này vào.” Hắn đưa ra bình đan dược.
Nàng nghe lời vận hành linh khí, khoảng một nén nhang sau, đúng là cảm nhận được bức tường ngăn vô hình, linh khí không thể đi tiếp, nàng nuốt vào một viên trúc cơ đan.
Hiệu lực trúc cơ đan hòa tan trong cơ thể, một cỗ ấm nóng lan tràn, cơ thể như có thêm thật nhiều sức lực. Lại nghe thấy giọng nói của Đoạn Lãng vang lên bên tai:
“Tập trung dùng linh khí trong cơ thể, đánh tan bình chướng.”
Nàng lập tức bình tâm lại, bình chướng vốn khó khăn như cách một cánh cửa đang đóng chặt, nhờ linh khí trong trúc cơ đan bị phá tan. Tiểu Điềm cảm thấy cơ thể thêm một lần biến hóa, từng kinh mạch được rộng mở. Nếu như linh khí lúc trước như từng sợi tơ mỏng len lỏi trong kinh mạch, thì lúc này kinh mạch rộng mở, như một dòng sông dẫn dắt dòng chảy của linh khí. Các khớp xương trên cơ thể cũng được rửa, càng thêm rắn chắc. Thế nên với người tu đạo, bước vào trúc cơ mới có thể tính là bắt đầu tu tiên. Mọi ngũ giác trên cơ thể linh mẫn hơn, linh khí hùng hậu hơn rất nhiều lần, mười luyện khí tầng mười không bằng một tu sĩ trúc cơ. Trúc cơ mới là bước đầu làm quen, cảm nhận rõ rệt sự biến đổi trong thiên địa.
Còn chưa hết, sau khi Tiểu Điềm phá tan bình chướng, linh khí tụ lại trên Cửu Lao Sơn thành một vòng xoáy, thu hút linh khí của mười phương thiên địa, trên không trung động phủ hình thành một cái phễu khổng lồ. Đoạn Lãng vui vẻ nói với nàng:
“Dùng hết tu vi của mình thu nạp linh khí, dùng nó vận chuyển trong kinh mạch càng nhiều càng có lợi cho ngươi.”
Tiểu Điềm nghe lời, thực sự nghiêm túc mà thu lấy linh khí.
Đây chính là phúc lợi mà thiên địa ban tặng cho người tu sĩ, dùng linh khí tẩy rửa kinh mạch, mở rộng nó. Một cơ thể muốn hấp thu được nhiều linh khí, thì nơi chứa đựng cũng phải rộng lớn. Sau này sử dụng thuật pháp, linh khí hùng hậu khiến uy lực càng thêm mạnh mẽ.
Trong lúc Tiểu Điềm trúc cơ trên Cửu Lao Sơn thì mọi con mắt trong tông môn cũng đổ dồn về.
Hứa chưởng môn đang ngồi câu cá cũng buông cần ngẩng đầu nhìn về nơi linh khí hội tụ, lão quay sang nhìn Mạc Phàm đang bồi bên cạnh:
“Đó là sư muội Tiểu Điềm của con đang trúc cơ, chính là nha đầu khóc trên đại điện hôm nọ. Con xem, Điềm nha đầu chỉ là hạ phẩm linh căn đã có thể trúc cơ khí thế lớn như thế, con nhất định có thể làm tốt hơn.”
Mạc Phàm nghĩ đến tiểu cô nương hào hứng cổ vũ hắn hôm khảo hạch, mặt hắn đầy vui mừng, cúi đầu nói với Hứa Vĩ Xương:
“Dạ, con nhất định sẽ không làm sư tôn Thất vọng.” Trong lòng thầm ghi nhớ tên nàng, nhất định ta sẽ không thua kém muội.
Các đại trưởng lão và trưởng lão đều lấy Tiểu Điềm làm ví dụ để khích lệ đệ tử của mình.
Tận mắt thấy đồng môn trúc cơ, chính là động lực tốt nhất.
Không ai thắc mắc vì sao khí thế trúc cơ của Tiểu Điềm lại lớn vậy, vì sư phụ của nàng là Đoạn Lãng, kì tài và cũng là người có tu vi cao nhất Luyện hồn tông. Có một sư phụ như vậy, mà ngươi không trúc cơ được thì mới là trò cười.
Một canh giờ sau, linh khí tụ trên Cửu Lao sơn dần dần tản mạn, Tiểu Điềm đã thu công. Nàng ngước nhìn Đoạn Lãng tươi cười, một canh giờ này hắn nằm đọc thư tịch, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của đồ đệ. Hắn buông quyển sách trên tay, hỏi nàng:
“Có thấy gì khác biệt không?”
“Dạ có sư phụ, con cảm thấy giờ con có thể chạy từ trên núi đến dưới chân núi mà không thấy mệt!” Tiểu Điềm nở nụ cười vui sướng, đôi mắt long lanh tràn đầy phấn khích. Sau khi đột phá diện mạo của nàng cũng trở lên xinh đẹp hơn nhiều. Vẫn là nước da rám nắng nhưng mịn màng căng tràn sức sống, giống như mật ong ngọt ngào. Mái tóc xơ xác ngày còn ở thành trấn nhỏ giờ đã đen huyền được búi thành hai búi tóc trên đầu. Là một tiểu nha đầu xinh xắn động lòng người.
Đoạn Lãng nhìn mà muốn đưa tay véo má của nàng, lúc định thần lại thật sự đã động thủ, thấy đồ đệ đang hồn nhiên nhìn mình, hắn buông tay ho khẽ, nói: “Vậy là được rồi, giờ nghỉ ngơi đi, làm quen với thay đổi trong cơ thể, rồi nghĩ xem ngươi muốn sử dụng pháp bảo như thế nào, ngày mai tìm ta.”
“Dạ sư phụ, con về phòng đây.” Tiểu Điềm đáp ứng rồi vui vẻ chạy về phòng của mình.
Nhìn bóng dáng nàng khuất sau cửa nhỏ động phủ, Đoạn Lãng chống cằm mỉm cười.
***
Đêm đó, Tiểu Điềm vẫn chăm chỉ hoàn thành hết năm vòng chu thiên. Rồi nằm suy nghĩ ngày mai mình nên xin sư phụ pháp bảo gì. Nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra thứ gì phù hợp, nàng có quá ít yêu thích. Từ lúc nghĩ có thể có bữa cơm ăn, áo mặc, nhà ở cho đến lúc gặp Đoạn Lãng, thì nhu cầu của nàng cũng ít đi nhiều. Cuối cùng đành rối rắm mà ngủ thiếp đi.
Trưa hôm sau, nàng tìm sư phụ cầu gợi ý, hắn thấy vậy liền nói sẽ đưa nàng đến tàng bảo các lựa pháp bảo hữu duyên với mình.
Khi hai sư đồ đáp xuống tàng bảo các, đệ tử trông coi liền chạy ra bái kiến Đoạn Lãng, trưởng lão nghe thông báo cũng vội vàng chạy tới.
Tàng bảo các, đúng như cái tên gọi, là nơi đặt rất nhiều kì trân dị bảo trong tông môn. Đoạn Lãng nói với vị trưởng lão đi cùng:
“Đi đến phòng pháp bảo.”
Phòng chứa pháp bảo ở trên lầu hai, những pháp bảo này là tu sĩ tông môn nhiều đời đem đổi lấy cống hiến, để dành cho đệ tử khác có duyên với nó, tất nhiên cũng đổi bằng điểm cống hiến. Tiểu Điềm đã được Hứa Vĩ Xương hứa cho một món pháp bảo, nên giờ nàng có thể lựa chọn.
Thực ra Đoạn Lãng cũng có một số pháp bảo, nhưng lại không có cái nào thích hợp với Tiểu Điềm, đành dẫn nàng tới đây.
Từng pháp bảo được đặt trong ngăn tủ riêng, im lặng chờ đợi chủ nhân tiếp theo của chúng.
Trong lúc đánh giá quanh khăn phòng, trưởng lão của tàng bảo các cũng giới thiệu một vài món với Đoạn Lãng. Đoạn Lãng từ chối, chỉ vào Tiểu Điềm:
“Ta muốn tìm pháp bảo cho đồ đệ, cứ để nó lựa chọn.”
Tiểu Điềm bên cạnh lại đang chú ý đến một góc phòng, có thứ gì đó đang kêu gọi nàng, cảm giác đó khiến nàng không tự chủ mà bước chân tới. Đoạn Lãng để nàng tùy ý.
Ở trong góc là một chiếc hộp đơn sơ mộc mạc, đã phai màu, không biết là trải qua bao nhiêu năm tháng, trưởng lão pháp bảo các thấy nó, thốt lên:
“Cái này...”
Tiểu Điềm như bị thôi thúc mà mở nắp hộp. Trong hộp ngoài ý muốn không phải một món vũ khí gì, mà chỉ là một chiếc trâm cài màu bạc. Đính lên nó là một loài hoa màu đỏ không biết tên, sắc đỏ như máu, cánh hoa mỏng manh bung nở, nhụy hoa trổ dài như từng tia lửa, đẹp đầy yêu dị. Toàn bộ nụ hoa này đều được chế tác từ một loại bảo thạch.
“Món đồ này nằm đây đã lâu lắm rồi, nhưng không ai để mắt đến nó. Có lẽ đây là trang sức của một đệ tử nào đó...” Trưởng lão tàng bảo các nói.
Tiểu Điềm lại lắc đầu: “Không, nó là một thanh kiếm.”
“Đúng, nó đích thực là một thanh kiếm, tên của nó là Bỉ Ngạn.” Một giọng nói già nua vang lên.
Mọi người lập tức quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Ở chân cầu thang bước lên tầng ba tàng bảo các, một lão nhân chống quải trượng chậm rãi đi tới.
“Sư thúc.” Đoạn Lãng lúc này rất cung kính chào lão nhân.
“Đại trưởng lão.” Trưởng lão kia cũng chắp tay chào.
Tiểu Điềm buông chiếc trâm cài xuống, lập tức hành lễ với lão:
“Bái kiến sư thúc tổ.”
Lúc này lão nhân đã bước đến gần ba người, khuôn mặt già nua của lão đầy nét nghiêm nghị, trên người mặc bộ y phục vải thô bình thường, trông như một lão nông ở thế tục. Lão nheo đôi mắt đã đục ngầu, hỏi Tiểu Điềm:
“Tiểu nha đầu, sao con biết nó là một thanh kiếm?”
Tiểu Điềm vô tư chỉ vào chiếc trâm cài: “Nó nói với con như vậy.”
Lão nhân vuốt ve cây trâm thở dài:
“Quả nhiên là như vậy,hơn nghìn năm này, nó cố tình không để ai chọn, lại chọn ngươi.” Lão ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Nó là thanh kiếm mà vị chưởng môn khai phái của Luyện hồn tông tận tay làm cho đệ tử của hắn. Vị nữ đệ tử này tu vi không cao, nhưng lại rất thích dưỡng nhan, vì vậy tổ tông đã làm ra nó dưới hình dạng một cái trâm cài. Sở dĩ nó tên là Bỉ Ngạn cũng vì trên đó khắc hình một đóa hoa bỉ ngạn. Không biết sau câu chuyện sau này thế nào, chỉ biết khi để lại thanh kiếm này vị cô tổ kia cũng đã rời khỏi sư môn, chưởng môn năm ấy đến khi tọa hóa cũng không còn gặp lại nàng. Nếu nó đã chọn ngươi, thì hãy nhận lấy nó đi, hi vọng sau này con sẽ phát huy được sức mạnh của nó.”
Lão cầm lấy cây trâm, gài lên tóc Tiểu Điềm. Cây trâm phát ra ánh sáng màu đỏ như vui mừng, trực tiếp biến thành một đóa hoa trên búi tóc nàng. Đại trưởng lão nở nụ cười trên khuôn mặt già nua: “Đẹp lắm.”
Khi tạm biệt hai vị trưởng lão trở về Cửu Lao sơn, Tiểu Điềm ngồi trong động phủ của mình cầm gương soi. Bông hoa trên tóc đẹp rực rỡ mà không thô tục, tô điểm cho mái tóc đen của nàng. Tiểu Điềm chạy sang hỏi Đoạn Lãng:
“Sư phụ ơi, vậy giờ con phải ngự khí phi hành như thế nào đây?”
“Pháp bảo đã có linh tính, con chỉ cần nghĩ trong đầu, nó sẽ trở thành hình dạng vốn có của nó.”
Tiểu Điềm lẩm nhẩm:“Hóa thành kiếm, hóa thành kiếm.”
Trước mặt nàng xuất hiện một thanh kiếm, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, thân kiếm tuy mỏng manh mà lưỡi kiếm lại sắc bén vô cùng, hình thái nhỏ xinh, đúng là kiếm dành cho nữ tử sử dụng, trên kiếm khắc hoa văn bỉ ngạn hoa vô cùng tinh xảo. Tuệ kiếm treo hoa bỉ ngạn, rực rỡ, diễm lệ. Vị chưởng môn kia khi chế tạo nó, nhất định đã dùng rất nhiều tâm huyết.
Đoạn Lãng gật đầu nhìn thanh kiếm, truyền cho nàng tâm pháp ngự khí.
“Muốn có thể ngự khí phi hành, cần phải luyện tập nhiều hơn để câu thông với pháp bảo. Ngươi ra ngoài luyện tập đi.”
Tiểu Điềm ôm Bỉ Ngạn kiếm chạy ra ngoài kiếm chỗ tập luyện.
Đoạn Lãng im lặng nhìn Bỉ Ngạn kiếm trong tay nàng. Bỗng nhớ tới một câu chuyện xa xưa về hoa bỉ ngạn, hoa mọc ở hoàng tuyền, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, thấy lá mà không thấy hoa, cả đời không thể gặp gỡ...