Chương 29: Bàn chuyện hợp tác
Trong mắt mọi người, thái độ của Liễu Sơn Hải đối với Dương Bách Xuyên hơi thái quá, gọi cháu trai thân mật như vậy là đang nói với mọi người rằng Dương Bách Xuyên được chú che chở, tụi bay đừng gây sự với người ta.
Thậm chí Hầu Diệu còn cho rằng Liễu Sơn Hải làm cho gã nhìn, một tiếng “cháu trai” của Liễu Sơn Hải đã biến Dương Bách Xuyên trở thành người một nhà.
Sau này không thể tìm Dương Bách Xuyên gây sự nữa.
Điều quan trọng hơn là Liễu Sơn Hải đề cập tới chuyện cảm ơn Dương Bách Xuyên đã cứu Liễu Linh Linh.
Mấy gia tộc lớn đều biết chuyện lần trước Liễu Linh Linh suýt bị Nguyễn Văn Hạo hãm hại, cũng nghe nói có người cứu Liễu Linh Linh, không ngờ người đó lại là Dương Bách Xuyên.
Mặc dù nhà họ Nguyễn phía Nguyễn Văn Hạo cũng là gia tộc danh tiếng trong giới kinh doanh cố đô, nhưng không nằm trong mười gia tộc kinh doanh lớn, về sau đã bị Liễu Sơn Hải chỉnh đốn.
Hầu Diệu nghĩ tới đây, trong lòng tràn đầy oán hận. Xem ra Liễu Sơn Hải chắc chắn sẽ bảo vệ Dương Bách Xuyên. Có Ngọc Diện Hổ che chở Dương Bách Xuyên, quả thật Hầu Diệu không dám động vào.
Gã cắn răng rên một tiếng, bẻ lại cánh tay bị trật khớp. Là sinh viên trường võ thuật thì một cánh tay trật khớp chẳng nhằm nhò gì. Sau đó, gã đi tới nói với Liễu Sơn Hải: “Thưa chú Liễu, đột nhiên cháu nhớ ra mình còn có việc nên xin phép đi trước, hôm khác cháu lại ghé chơi.”
Liễu Sơn Hải đang bắt tay Dương Bách Xuyên, tất nhiên là ông ta có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Hầu Diệu. Ông ta nở nụ cười tiếc nuối, nói vài câu xã giao rồi nhìn theo Hầu Diệu rời đi.
Hầu Diệu thầm mắng “cáo già”, sau đó dứt khoát leo lên chiếc xe thể thao Lamborghini rời đi.
Mấy người đi cùng Hầu Diệu cũng mượn cớ rời đi.
Lúc này Dương Bách Xuyên đang bắt tay Liễu Sơn Hải cũng rất kinh ngạc. Anh biết Liễu Sơn Hải, thường hay nhìn thấy đối phương trên mấy tạp chí tài chính kinh tế, thậm chí là trên tivi. Anh biết Liễu Sơn Hải là doanh nhân nổi tiếng ở cố đô, là Chủ tịch Tập đoàn Liễu Thị, nhà họ Liễu chủ yếu kinh doanh sản phẩm bán lẻ.
Sản nghiệp có liên quan đến siêu thị, trang phục, ô tô… Gần như bất cứ sản phẩm nào có thể bán lẻ đều liên quan đến sản nghiệp của nhà họ Liễu. Hơn nữa, nhà họ Liễu còn có nhà máy riêng.
Có thể nói là thực lực hết sức hùng hậu.
Dương Bách Xuyên không ngờ Liễu Sơn Hải lại là ba của Liễu Linh Linh.
Lại càng không ngờ Liễu Sơn Hải vừa xuất hiện đã tỏ thái độ thân thiết với mình, gọi mình là cháu trai.
Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ một chút là hiểu. Có lẽ lần trước mình cứu Liễu Linh Linh, mà quan trọng hơn là đan Trú Nhan của mình đã tác động đến đối phương.
Nhưng anh không hề nghi ngờ. Liễu Sơn Hải bày tỏ ý tốt với mình thì mình phải chịu ơn người ta, vừa rồi Liễu Sơn Hải tỏ ra thân thiết với mình phần lớn là để cho đám cậu ấm Hầu Diệu xem.
Rõ ràng là rất có hiệu quả.
Mặt khác, Dương Bách Xuyên cũng rất kính nể ông trùm giới kinh doanh cố đô Liễu Sơn Hải này. Anh đã đọc một số sách tài chính kinh tế, cảm thấy Liễu Sơn Hải là một doanh nhân rất có tài hoa và tư tưởng.
Dương Bách Xuyên bắt tay Liễu Sơn Hải, bình tĩnh lại sau giây phút ngẩn ngơ ban đầu: “Cảm ơn chú Liễu!”
Lời cảm ơn này cũng bao hàm hai tầng ý nghĩa.
“Tốt tốt tốt! Lần trước cháu cứu Linh Linh nhà chú, chú vẫn chưa đến thăm. Linh Linh cũng không cho chú đến quấy rầy cháu học tập, nói rằng cháu là bạn của con bé, con bé sẽ tự cảm ơn. Kể ra thì người làm cha này phải cảm ơn cháu trực tiếp mới được. Vừa hay hôm nay gặp cháu, sau này cháu chính là cháu trai của Liễu Sơn Hải này. Ha ha, mau vào nhà rồi nói tiếp, đừng đứng ở đây nữa.”
Liễu Sơn Hải cầm tay Dương Bách Xuyên đi vào cổng.
Bấy giờ mấy người Hầu Diệu đã rời đi, trong sân chỉ còn lại một chàng trai mà Dương Bách Xuyên không quen biết, người còn lại là Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối.
Anh muốn tìm Liễu Linh Linh hỏi xem chàng trai anh lạ mặt kia là ai, nhưng bị Liễu Sơn Hải cầm tay đi vào trong nên không tiện hỏi.
Có điều người có thể ở lại chắc hẳn rất thân thiết với Liễu Linh Linh, lát nữa cô ắt sẽ giới thiệu.
Dương Bách Xuyên đi vào khu biệt thự nhà họ Liễu, tức thì chấn động. Anh nheo mắt nhìn khu vực rộng ba bốn mẫu, có đầy đủ cơ sở hạ tầng như vườn hoa, hồ bơi lộ thiên, phòng gym, đường chạy bộ…
Cả ngôi biệt thự có ba tầng, nhưng đan xen lối kiến trúc Trung Tây kết hợp.
Sau khi vào nhà, nhóm Dương Bách Xuyên được sắp xếp ở phòng khách. Bữa tối rất phong phú, có cả món Trung và món Tây rất chu đáo.
Liễu Sơn Hải uống với mọi người vài ly, sau đó khẽ mỉm cười bảo: “Ông già này không ngồi cùng các cháu nữa cho đỡ chướng mắt. Các cháu đừng khách sáo, cứ ăn từ từ nhé!”
Sau khi ông ta đi, mọi người sôi nổi hơn. Thật sự là có Liễu Sơn Hải ở đây, bọn họ không thả lỏng được.
Trong lúc này Dương Bách Xuyên cũng biết chàng trai ở lại là người nhà họ Như trong giới kinh doanh cố đô, tên là Như Đông, biệt danh là nhóc Đông.
Năm nay nhóc Đông là sinh viên năm hai, học cùng trường với đám Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh. Nhà họ Liễu và nhà họ Như liên hôn, nhóc Đông gọi Liễu Linh Linh là chị họ, hôm nay vừa khéo đến đây.
Nghe Tiền Tiểu Bối thủ thỉ thì nhà họ Như kinh doanh khoáng sản, thực lực rất rất hùng hậu, xếp vị trí thứ ba, và cũng là gia tộc thần bí nhất.
Dương Bách Xuyên từng gặp họ Như trong sách sử. Họ Như là một dòng họ của Trung Quốc, xếp thứ ba trăm ba mươi mốt trong “Bách Gia Tính” (*), cực kỳ hiếm gặp. Thời xưa họ Như chủ yếu có nguồn gốc từ bộ lạc Nhu Nhiên và dân tộc Tiên Bi thời cổ đại, ngày nay chủ yếu phân bố ở các khu vực Chiết Giang, Quảng Đông, Hà Nam của Trung Quốc.
(*) Bách gia tính nghĩa là họ của trăm nhà. Đây là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.
Trên khắp Trung Quốc, số người mang họ Như chỉ khoảng vạn người, họ Như xuất hiện ở cố đô khiến Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc.
Nhóc Đông trông có vẻ hướng nội kiệm lời. Nhìn đám Dương Bách Xuyên nói chuyện, đến đoạn buồn cười cậu ta cũng sẽ cười nhẹ nhưng không xen lời, chỉ nghe thôi. Có điều giọng nói của cậu nhóc này rất cuốn hút.
Thật ra Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên vì Liễu Sơn Hải không nói đến chuyện đan Trú Nhan, nhưng anh cũng không nóng vội. Sau khi Liễu Sơn Hải rời đi, anh bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tối nay anh chưa ăn cơm nên đói lả. Ở đây ngoài nhóc Đông ra toàn là người quen cả, cho nên Dương Bách Xuyên không sợ mấy người họ cười nhạo mình ăn khỏe. Anh ăn một lèo tám suất bánh ngọt, tiếp đó tiện tay lấy một hai rượu vang rồi uống cạn, cuối cùng ợ một cái.
Lúc quay đầu lại anh phát hiện mấy người Liễu Linh Linh đang trợn tròn mắt nhìn mình, mặt bỗng đỏ bừng: “Khụ khụ! Các cậu nhìn tôi làm gì? Từ trưa đến giờ anh đây chưa cơm nước gì cả nên ăn nhiều một chút thôi mà.”
Tiền Tiểu Bối kinh ngạc hỏi: “Không phải đâu Dương Bách Xuyên, không phải chúng tôi chê cậu ăn nhiều, mà là sợ cậu ăn no quá đấy. Bụng có khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ cho cậu không?”
“Biến đê!” Dương Bách Xuyên lườm Tiền Tiểu Bối. Thật ra anh cũng rất buồn bực. Từ sau khi tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, anh phát hiện ra lượng cơm của mình tăng vọt. Bình thường anh chỉ ăn một bát cơm, bây giờ phải ăn ít nhất bốn bát.
Thật ra tối nay ăn tám suất bánh ngọt và một chai rượu vang có hơi nhiều.
Lúc này, Liễu Linh Linh mấp máy môi nói: “Ông lớn Dương Bách Xuyên à, nếu biết trước thì tôi đã chuẩn bị cho cậu một chai đồ uống rồi. Có phải lúc nãy cậu coi rượu vang là nước giải khát không?”
Dương Bách Xuyên sửng sốt: “Đúng thế, nhưng không ngon như nước trái cây.”
Trán Liễu Linh Linh chảy đầy vạch đen: “Cậu đúng là khác người! Cậu có biết chai rượu vang cậu vừa uống là quà sinh nhật mà anh trai tôi đấu giá từ điền trang rượu Mouton Rothschild ở Pháp không hả? Hôm nay bà đây lấy ra trước để chiêu đãi các cậu, vậy mà… vậy mà cậu lại tu một hơi hết sạch, lại còn chê không bằng nước trái cây. Tôi… Trời ơi! Có phải kiếp trước tôi nợ cậu không?”
“Đệt! Mouton Rothschild? Mouton Rothschild là một trong năm điền trang rượu lớn nhất nước Pháp đó! Mau nhìn xem có còn không cho tôi nếm một hớp!” Lâm Hoan hét lên the thé, chạy tới cầm chai rượu lên, nhưng kết quả là chẳng còn một giọt, Dương Bách Xuyên đã uống sạch rồi.
Mấy người quay sang nhìn nhau, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên như đang nhìn tên quái thai.
“Chẳng phải chỉ là một chai rượu vang thôi sao, anh đây sẽ kiếm tiền mời các cậu uống tám chai mười chai luôn!” Dương Bách Xuyên hờ hững nói. Anh không nghiên cứu rượu vang nên không biết giá rượu vang của năm điền trang rượu lớn nhất nước Pháp.
“Ha ha!” Liễu Linh Linh phì cười: “Một chai rượu này thế chấp được một căn nhà ở huyện nhỏ đấy.”
“Gì cơ?” Dương Bách Xuyên giật mình: “Mau tìm cho tôi cái chậu để tôi khạc ra cho các cậu nếm thử…”
“Dương Bách Xuyên, cậu tởm quá đấy!”
“Dương Bách Xuyên dở hơi!”
Mấy người bao vây anh đánh hội đồng.
Thật ra Dương Bách Xuyên biết đám Liễu Linh Linh chỉ đùa giỡn mà thôi, anh cũng hùa theo nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Anh thầm nghĩ: “Cô nàng thần kinh này không nói sớm. Mẹ kiếp, mình mang đi bán thì mua được một căn nhà đó!”
“Em thấy anh Dương là một người thần kỳ, tính cách thật thà. Hôm nào em mời các chị uống rượu vang nhé! Tuy không bằng chai rượu này của chị họ, nhưng cũng không quá tệ.” Nhóc Đông ở bên cạnh mỉm cười lên tiếng.
“Được đó!” Tiền Tiểu Bối cười hì hì.
“Vẫn là em họ tốt với chị.” Liễu Linh Linh cười khúc khích.
Cả bọn đều là thanh niên trẻ, chẳng mấy chốc đã đánh nhau túi bụi, nói cười vui vẻ.
Đúng lúc này, một người trung niên tầm năm mươi tuổi đi tới, Liễu Linh Linh mỉm cười gọi: “Chú Phúc.”
“Thưa cô chủ, ông chủ gọi cậu Dương lên phòng làm việc, có chuyện cần trao đổi.” Chú Phúc mỉm cười với Liễu Linh Linh rồi nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra chuyện đan Trú Nhan sắp có tiến triển rồi!”
Sau đó anh đi theo chú Phúc lên phòng làm việc của Liễu Sơn Hải trên tầng ba.
Liễu Sơn Hải đang uống trà. Sau khi Dương Bách Xuyên vào phòng, ông ta rót cho anh một tách trà: “Cháu đã cứu con gái chú, chú không xem cháu là người ngoài. Có chuyện này chú sẽ nói thẳng.”
“Chú Liễu cứ nói đi ạ.” Dương Bách Xuyên bưng tách trà lên, mỉm cười đáp lời. Anh đang đợi Liễu Sơn Hải lên tiếng.
Liễu Sơn Hải chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên: “Chú muốn mua phương pháp điều chế đan Trú Nhan của cháu, giá cả chắc chắn sẽ làm cháu hài lòng. Không biết cháu nghĩ thế nào?”
Dương Bách Xuyên nheo mắt, dứt khoát nói: “Không bán.”
Liễu Sơn Hải gật đầu đáp “ừ”, như thể câu trả lời của Dương Bách Xuyên nằm trong dự đoán của ông ta. Sau đó, ông ta nói tiếp: “Vậy bọn chú đổi một cách thức hợp tác khác. Chú đã gọi cháu là cháu trai thì sẽ không để cho cháu chịu thiệt, cũng không hỏi phương pháp điều chế của cháu. Chú nghe Linh Linh nói cháu có thể cung cấp mười lăm nghìn viên đan Trú Nhan mỗi tháng có phải không?”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng ạ. Nói thật với chú Liễu là trong thiên hạ chỉ mỗi mình cháu điều chế được đan Trú Nhan. Chú đừng hỏi cháu nguyên nhân. Cháu có thể đảm bảo một tháng cung cấp tối đa hai mươi nghìn viên đan Trú Nhan.”
“Ok, chúng ta tiếp tục bàn chuyện hợp tác được chứ?” Liễu Sơn Hải nói.
Thậm chí Hầu Diệu còn cho rằng Liễu Sơn Hải làm cho gã nhìn, một tiếng “cháu trai” của Liễu Sơn Hải đã biến Dương Bách Xuyên trở thành người một nhà.
Sau này không thể tìm Dương Bách Xuyên gây sự nữa.
Điều quan trọng hơn là Liễu Sơn Hải đề cập tới chuyện cảm ơn Dương Bách Xuyên đã cứu Liễu Linh Linh.
Mấy gia tộc lớn đều biết chuyện lần trước Liễu Linh Linh suýt bị Nguyễn Văn Hạo hãm hại, cũng nghe nói có người cứu Liễu Linh Linh, không ngờ người đó lại là Dương Bách Xuyên.
Mặc dù nhà họ Nguyễn phía Nguyễn Văn Hạo cũng là gia tộc danh tiếng trong giới kinh doanh cố đô, nhưng không nằm trong mười gia tộc kinh doanh lớn, về sau đã bị Liễu Sơn Hải chỉnh đốn.
Hầu Diệu nghĩ tới đây, trong lòng tràn đầy oán hận. Xem ra Liễu Sơn Hải chắc chắn sẽ bảo vệ Dương Bách Xuyên. Có Ngọc Diện Hổ che chở Dương Bách Xuyên, quả thật Hầu Diệu không dám động vào.
Gã cắn răng rên một tiếng, bẻ lại cánh tay bị trật khớp. Là sinh viên trường võ thuật thì một cánh tay trật khớp chẳng nhằm nhò gì. Sau đó, gã đi tới nói với Liễu Sơn Hải: “Thưa chú Liễu, đột nhiên cháu nhớ ra mình còn có việc nên xin phép đi trước, hôm khác cháu lại ghé chơi.”
Liễu Sơn Hải đang bắt tay Dương Bách Xuyên, tất nhiên là ông ta có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Hầu Diệu. Ông ta nở nụ cười tiếc nuối, nói vài câu xã giao rồi nhìn theo Hầu Diệu rời đi.
Hầu Diệu thầm mắng “cáo già”, sau đó dứt khoát leo lên chiếc xe thể thao Lamborghini rời đi.
Mấy người đi cùng Hầu Diệu cũng mượn cớ rời đi.
Lúc này Dương Bách Xuyên đang bắt tay Liễu Sơn Hải cũng rất kinh ngạc. Anh biết Liễu Sơn Hải, thường hay nhìn thấy đối phương trên mấy tạp chí tài chính kinh tế, thậm chí là trên tivi. Anh biết Liễu Sơn Hải là doanh nhân nổi tiếng ở cố đô, là Chủ tịch Tập đoàn Liễu Thị, nhà họ Liễu chủ yếu kinh doanh sản phẩm bán lẻ.
Sản nghiệp có liên quan đến siêu thị, trang phục, ô tô… Gần như bất cứ sản phẩm nào có thể bán lẻ đều liên quan đến sản nghiệp của nhà họ Liễu. Hơn nữa, nhà họ Liễu còn có nhà máy riêng.
Có thể nói là thực lực hết sức hùng hậu.
Dương Bách Xuyên không ngờ Liễu Sơn Hải lại là ba của Liễu Linh Linh.
Lại càng không ngờ Liễu Sơn Hải vừa xuất hiện đã tỏ thái độ thân thiết với mình, gọi mình là cháu trai.
Dương Bách Xuyên thoáng suy nghĩ một chút là hiểu. Có lẽ lần trước mình cứu Liễu Linh Linh, mà quan trọng hơn là đan Trú Nhan của mình đã tác động đến đối phương.
Nhưng anh không hề nghi ngờ. Liễu Sơn Hải bày tỏ ý tốt với mình thì mình phải chịu ơn người ta, vừa rồi Liễu Sơn Hải tỏ ra thân thiết với mình phần lớn là để cho đám cậu ấm Hầu Diệu xem.
Rõ ràng là rất có hiệu quả.
Mặt khác, Dương Bách Xuyên cũng rất kính nể ông trùm giới kinh doanh cố đô Liễu Sơn Hải này. Anh đã đọc một số sách tài chính kinh tế, cảm thấy Liễu Sơn Hải là một doanh nhân rất có tài hoa và tư tưởng.
Dương Bách Xuyên bắt tay Liễu Sơn Hải, bình tĩnh lại sau giây phút ngẩn ngơ ban đầu: “Cảm ơn chú Liễu!”
Lời cảm ơn này cũng bao hàm hai tầng ý nghĩa.
“Tốt tốt tốt! Lần trước cháu cứu Linh Linh nhà chú, chú vẫn chưa đến thăm. Linh Linh cũng không cho chú đến quấy rầy cháu học tập, nói rằng cháu là bạn của con bé, con bé sẽ tự cảm ơn. Kể ra thì người làm cha này phải cảm ơn cháu trực tiếp mới được. Vừa hay hôm nay gặp cháu, sau này cháu chính là cháu trai của Liễu Sơn Hải này. Ha ha, mau vào nhà rồi nói tiếp, đừng đứng ở đây nữa.”
Liễu Sơn Hải cầm tay Dương Bách Xuyên đi vào cổng.
Bấy giờ mấy người Hầu Diệu đã rời đi, trong sân chỉ còn lại một chàng trai mà Dương Bách Xuyên không quen biết, người còn lại là Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối.
Anh muốn tìm Liễu Linh Linh hỏi xem chàng trai anh lạ mặt kia là ai, nhưng bị Liễu Sơn Hải cầm tay đi vào trong nên không tiện hỏi.
Có điều người có thể ở lại chắc hẳn rất thân thiết với Liễu Linh Linh, lát nữa cô ắt sẽ giới thiệu.
Dương Bách Xuyên đi vào khu biệt thự nhà họ Liễu, tức thì chấn động. Anh nheo mắt nhìn khu vực rộng ba bốn mẫu, có đầy đủ cơ sở hạ tầng như vườn hoa, hồ bơi lộ thiên, phòng gym, đường chạy bộ…
Cả ngôi biệt thự có ba tầng, nhưng đan xen lối kiến trúc Trung Tây kết hợp.
Sau khi vào nhà, nhóm Dương Bách Xuyên được sắp xếp ở phòng khách. Bữa tối rất phong phú, có cả món Trung và món Tây rất chu đáo.
Liễu Sơn Hải uống với mọi người vài ly, sau đó khẽ mỉm cười bảo: “Ông già này không ngồi cùng các cháu nữa cho đỡ chướng mắt. Các cháu đừng khách sáo, cứ ăn từ từ nhé!”
Sau khi ông ta đi, mọi người sôi nổi hơn. Thật sự là có Liễu Sơn Hải ở đây, bọn họ không thả lỏng được.
Trong lúc này Dương Bách Xuyên cũng biết chàng trai ở lại là người nhà họ Như trong giới kinh doanh cố đô, tên là Như Đông, biệt danh là nhóc Đông.
Năm nay nhóc Đông là sinh viên năm hai, học cùng trường với đám Dương Bách Xuyên, Liễu Linh Linh. Nhà họ Liễu và nhà họ Như liên hôn, nhóc Đông gọi Liễu Linh Linh là chị họ, hôm nay vừa khéo đến đây.
Nghe Tiền Tiểu Bối thủ thỉ thì nhà họ Như kinh doanh khoáng sản, thực lực rất rất hùng hậu, xếp vị trí thứ ba, và cũng là gia tộc thần bí nhất.
Dương Bách Xuyên từng gặp họ Như trong sách sử. Họ Như là một dòng họ của Trung Quốc, xếp thứ ba trăm ba mươi mốt trong “Bách Gia Tính” (*), cực kỳ hiếm gặp. Thời xưa họ Như chủ yếu có nguồn gốc từ bộ lạc Nhu Nhiên và dân tộc Tiên Bi thời cổ đại, ngày nay chủ yếu phân bố ở các khu vực Chiết Giang, Quảng Đông, Hà Nam của Trung Quốc.
(*) Bách gia tính nghĩa là họ của trăm nhà. Đây là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.
Trên khắp Trung Quốc, số người mang họ Như chỉ khoảng vạn người, họ Như xuất hiện ở cố đô khiến Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc.
Nhóc Đông trông có vẻ hướng nội kiệm lời. Nhìn đám Dương Bách Xuyên nói chuyện, đến đoạn buồn cười cậu ta cũng sẽ cười nhẹ nhưng không xen lời, chỉ nghe thôi. Có điều giọng nói của cậu nhóc này rất cuốn hút.
Thật ra Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên vì Liễu Sơn Hải không nói đến chuyện đan Trú Nhan, nhưng anh cũng không nóng vội. Sau khi Liễu Sơn Hải rời đi, anh bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tối nay anh chưa ăn cơm nên đói lả. Ở đây ngoài nhóc Đông ra toàn là người quen cả, cho nên Dương Bách Xuyên không sợ mấy người họ cười nhạo mình ăn khỏe. Anh ăn một lèo tám suất bánh ngọt, tiếp đó tiện tay lấy một hai rượu vang rồi uống cạn, cuối cùng ợ một cái.
Lúc quay đầu lại anh phát hiện mấy người Liễu Linh Linh đang trợn tròn mắt nhìn mình, mặt bỗng đỏ bừng: “Khụ khụ! Các cậu nhìn tôi làm gì? Từ trưa đến giờ anh đây chưa cơm nước gì cả nên ăn nhiều một chút thôi mà.”
Tiền Tiểu Bối kinh ngạc hỏi: “Không phải đâu Dương Bách Xuyên, không phải chúng tôi chê cậu ăn nhiều, mà là sợ cậu ăn no quá đấy. Bụng có khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ cho cậu không?”
“Biến đê!” Dương Bách Xuyên lườm Tiền Tiểu Bối. Thật ra anh cũng rất buồn bực. Từ sau khi tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, anh phát hiện ra lượng cơm của mình tăng vọt. Bình thường anh chỉ ăn một bát cơm, bây giờ phải ăn ít nhất bốn bát.
Thật ra tối nay ăn tám suất bánh ngọt và một chai rượu vang có hơi nhiều.
Lúc này, Liễu Linh Linh mấp máy môi nói: “Ông lớn Dương Bách Xuyên à, nếu biết trước thì tôi đã chuẩn bị cho cậu một chai đồ uống rồi. Có phải lúc nãy cậu coi rượu vang là nước giải khát không?”
Dương Bách Xuyên sửng sốt: “Đúng thế, nhưng không ngon như nước trái cây.”
Trán Liễu Linh Linh chảy đầy vạch đen: “Cậu đúng là khác người! Cậu có biết chai rượu vang cậu vừa uống là quà sinh nhật mà anh trai tôi đấu giá từ điền trang rượu Mouton Rothschild ở Pháp không hả? Hôm nay bà đây lấy ra trước để chiêu đãi các cậu, vậy mà… vậy mà cậu lại tu một hơi hết sạch, lại còn chê không bằng nước trái cây. Tôi… Trời ơi! Có phải kiếp trước tôi nợ cậu không?”
“Đệt! Mouton Rothschild? Mouton Rothschild là một trong năm điền trang rượu lớn nhất nước Pháp đó! Mau nhìn xem có còn không cho tôi nếm một hớp!” Lâm Hoan hét lên the thé, chạy tới cầm chai rượu lên, nhưng kết quả là chẳng còn một giọt, Dương Bách Xuyên đã uống sạch rồi.
Mấy người quay sang nhìn nhau, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên như đang nhìn tên quái thai.
“Chẳng phải chỉ là một chai rượu vang thôi sao, anh đây sẽ kiếm tiền mời các cậu uống tám chai mười chai luôn!” Dương Bách Xuyên hờ hững nói. Anh không nghiên cứu rượu vang nên không biết giá rượu vang của năm điền trang rượu lớn nhất nước Pháp.
“Ha ha!” Liễu Linh Linh phì cười: “Một chai rượu này thế chấp được một căn nhà ở huyện nhỏ đấy.”
“Gì cơ?” Dương Bách Xuyên giật mình: “Mau tìm cho tôi cái chậu để tôi khạc ra cho các cậu nếm thử…”
“Dương Bách Xuyên, cậu tởm quá đấy!”
“Dương Bách Xuyên dở hơi!”
Mấy người bao vây anh đánh hội đồng.
Thật ra Dương Bách Xuyên biết đám Liễu Linh Linh chỉ đùa giỡn mà thôi, anh cũng hùa theo nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Anh thầm nghĩ: “Cô nàng thần kinh này không nói sớm. Mẹ kiếp, mình mang đi bán thì mua được một căn nhà đó!”
“Em thấy anh Dương là một người thần kỳ, tính cách thật thà. Hôm nào em mời các chị uống rượu vang nhé! Tuy không bằng chai rượu này của chị họ, nhưng cũng không quá tệ.” Nhóc Đông ở bên cạnh mỉm cười lên tiếng.
“Được đó!” Tiền Tiểu Bối cười hì hì.
“Vẫn là em họ tốt với chị.” Liễu Linh Linh cười khúc khích.
Cả bọn đều là thanh niên trẻ, chẳng mấy chốc đã đánh nhau túi bụi, nói cười vui vẻ.
Đúng lúc này, một người trung niên tầm năm mươi tuổi đi tới, Liễu Linh Linh mỉm cười gọi: “Chú Phúc.”
“Thưa cô chủ, ông chủ gọi cậu Dương lên phòng làm việc, có chuyện cần trao đổi.” Chú Phúc mỉm cười với Liễu Linh Linh rồi nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra chuyện đan Trú Nhan sắp có tiến triển rồi!”
Sau đó anh đi theo chú Phúc lên phòng làm việc của Liễu Sơn Hải trên tầng ba.
Liễu Sơn Hải đang uống trà. Sau khi Dương Bách Xuyên vào phòng, ông ta rót cho anh một tách trà: “Cháu đã cứu con gái chú, chú không xem cháu là người ngoài. Có chuyện này chú sẽ nói thẳng.”
“Chú Liễu cứ nói đi ạ.” Dương Bách Xuyên bưng tách trà lên, mỉm cười đáp lời. Anh đang đợi Liễu Sơn Hải lên tiếng.
Liễu Sơn Hải chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên: “Chú muốn mua phương pháp điều chế đan Trú Nhan của cháu, giá cả chắc chắn sẽ làm cháu hài lòng. Không biết cháu nghĩ thế nào?”
Dương Bách Xuyên nheo mắt, dứt khoát nói: “Không bán.”
Liễu Sơn Hải gật đầu đáp “ừ”, như thể câu trả lời của Dương Bách Xuyên nằm trong dự đoán của ông ta. Sau đó, ông ta nói tiếp: “Vậy bọn chú đổi một cách thức hợp tác khác. Chú đã gọi cháu là cháu trai thì sẽ không để cho cháu chịu thiệt, cũng không hỏi phương pháp điều chế của cháu. Chú nghe Linh Linh nói cháu có thể cung cấp mười lăm nghìn viên đan Trú Nhan mỗi tháng có phải không?”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng ạ. Nói thật với chú Liễu là trong thiên hạ chỉ mỗi mình cháu điều chế được đan Trú Nhan. Chú đừng hỏi cháu nguyên nhân. Cháu có thể đảm bảo một tháng cung cấp tối đa hai mươi nghìn viên đan Trú Nhan.”
“Ok, chúng ta tiếp tục bàn chuyện hợp tác được chứ?” Liễu Sơn Hải nói.