Chương 15: Tứ công chúa Xung Manh
Manh Linh bước lại gần chiếc giường to lớn của mình nhìn người con gái trước mặt, cất tiếng
Manh Linh: Cô tên là gì?
vị mỹ nhân trước mắt vẫn không lên tiếng Nhạn Diên quay đầu nghó nghiên khắp phòng cứ lúng túng không nói nên lời. Nhạn Diên nhìn khắp phòng 1 lượt sau đó chỉ tay vào con dao nhỏ trên dĩa trái cây, Manh Linh thấy nghi hoặc nhưng cô nương yếu đuối trước mặt không thể làm gì Manh Linh được nên cô ấy đã lấy con dao nhỏ đó đưa cho Nhạn Diên. Trước mặt Manh Linh Nhạn Diên bước xuống giường cầm con dao nhỏ " cót két " vài chữ trên bức tường quý giá nhặn nhụi chốc lát bức tường nguyên vẹn đã bị khắc đầy chữ. Manh Linh nhìn chữ kì lạ trước mặt nói
Manh Linh: ta không hiểu chữ này, cô không nói được sao?
nghe Manh Linh nói đúng đáp án Nhạn Diên đã gật đầu, căn phòng bỗng im ắng lạ thường Nhạn Diên chỉ vào họng mình rồi bắt đầu mấy máy vài chữ
Nhạn Diên: xi- n hãy... cho- o..tôi..*KHỤC KHỤC*
nói chưa hết câu đã ho ra máu nhìn khung cảnh này ai cũng sẽ đau lòng thôi
Manh Linh: thôi được rồi, ta hiểu rồi cứ ở tạm ở đây đi khi nào cô có thể nói ta sẽ cho cô về
Nhạn Diên kinh ngạc đôi mắt to tròn mở ra giống như chú mèo nhỏ đáng yêu, 2 gò má đã ửng hồng Nhạn Diên vội vàng gật đầu nắm lấy tay của Manh Linh đầy cảm kích, Manh Linh thấy cô ấy kích động như vậy cũng mỉm cười ngọt ngào
Manh Linh: ta nghe thấy tiếng động trong rừng nên vội đi kiểm tra không ngờ cứu được cô, cô là người ngoài đúng không? ngôn ngữ ở nước khác có lẽ cô lạc đường, khu rừng đó vì phụ vương của ta muốn bảo quản không cho ai vào nên đã thả khí độc ai vào cũng sẽ chết, may mắn cho cô mạng lớn ta có 1 chút thuốc giải đó, trông cô yếu đuối như vậy làm sao mà sống cho tới bây giờ nhỉ? chắc cô là thiên kim tiểu thư hoặc thân phận cao quý nên mới có cơ thể không tì vết như vậy
Nhạn Diên lặng thinh nghe tất cả phỏng đoán của Manh Linh sau đó cười cười mép miệng còn vết máu.Nhìn thấy như vậy Manh Linh đã xé cái màng bằng nhung của mình lau miệng cho Nhạn Diên, loại vải nhung này không hề rẻ đâu huống hồ ở nước Phổ các loại cải vóc đã rất phổ biến nhưng muốn có vải nhung cũng rất khó khăn trừ khi là người thân phận cực cao quý mới có vải nhung
Mắt Nhạn Diên bỗng thoáng 1 tia kinh hãi chạy trốn khỏi tên Hàn Lâm điên khùng tưỡng đã thoát được 1 kiếp tránh nước Xung Manh rồi.. nơi đây là 1 tòa đài cao quý lúc nãy cô gái lạ mặt đó nói tiếng nước Xung Manh mà? khoang đã không lẽ nào cô ấy là? Nhạn Diên cầm lấy con dao tiếp tục rạch lên tường " cô là công chúa nước Xung Manh sao?" bằng tiếng nước Xung Manh
Manh Linh: đúng vậy! ta tên là Manh Linh tứ công chúa nước Xung Manh
nghe câu nói của Manh Linh xong Nhạn Diên bước nhanh lên giường nằm xuống đắp chăn tiếp tục ngủ, Manh Linh thấy thái độ của Nhạn Diên
Manh Linh: đây là phòng của ta! cô ngủ ở đó ta ngủ ở đâu?
tuy không thiếu phòng chỉ cần Manh Linh cần là sẽ có ngay nhưng Manh Linh cứ thích ăn vạ cô nàng xinh đẹp đang lười nhạc như mèo con này. Nghe Manh Linh hỏi Nhạn Diên ngồi bật dậy vỗ vỗ vào chỗ kế bên mình í bảo Manh Linh vào nằm ngủ kế mình. Đối với hoàng thất Xung Manh lấy sức mạnh làm tự hào thì từ nhỏ Manh Linh 1 cô nương rất ít cảm nhận được sự dịu dàng, thấy biểu cảm ngáp ngủ của Nhạn Diên Manh Linh bất tri bất giác leo lên giường mà ngủ
Nhạn Diên nằm ngủ không ngoan ngoãn chút nào cũng may giường rất to nằm 1 lát Nhạn Diên đã tuốt phía xa Manh Linh, Manh Linh thấy cô gái không biết thân biết phận này, lúc nãy còn như mèo nhỏ nằm kế bên mình vậy mà bây giờ đã bỏ lại mình xa như vậy trong lòng không vui chút nào hơi ấm của Nhạn Diên thật sự khiến người kgacs an lòng, Manh Linh xách gối lếch lại gần Nhạn Diên, Nhạn Diên bỗng quay lại ôm chặt Manh Linh vào lòng, cơ thể của Manh Linh bỗng tê cứng lần đầu tiên cô được ôm cũng là lần đầu được ngủ cùng người khác chốc lát không biết nên làm gì. Nhưng 1 lát cảm giác ấm áp từ vòng tay của Nhạn Diên đã khiến Manh Linh ngủ rất ngon, 1 giấc ngủ êm đềm, bầu trời đêm có mặt trăn tròn trịa chiếu ánh nhật nguyệt đến khung cửa sổ lớn trong phòng, Manh Linh rất mẫn cảm với tất cả mọi thứ khi ngủ nhưng lần này cho dù cửa sổ không đóng lại ánh sáng của trăng chiếu rọi cũng không khiến Manh Linh thức giấc cứ vậy đêm tối cũng trở nên thật ấm áp
Manh Linh: Cô tên là gì?
vị mỹ nhân trước mắt vẫn không lên tiếng Nhạn Diên quay đầu nghó nghiên khắp phòng cứ lúng túng không nói nên lời. Nhạn Diên nhìn khắp phòng 1 lượt sau đó chỉ tay vào con dao nhỏ trên dĩa trái cây, Manh Linh thấy nghi hoặc nhưng cô nương yếu đuối trước mặt không thể làm gì Manh Linh được nên cô ấy đã lấy con dao nhỏ đó đưa cho Nhạn Diên. Trước mặt Manh Linh Nhạn Diên bước xuống giường cầm con dao nhỏ " cót két " vài chữ trên bức tường quý giá nhặn nhụi chốc lát bức tường nguyên vẹn đã bị khắc đầy chữ. Manh Linh nhìn chữ kì lạ trước mặt nói
Manh Linh: ta không hiểu chữ này, cô không nói được sao?
nghe Manh Linh nói đúng đáp án Nhạn Diên đã gật đầu, căn phòng bỗng im ắng lạ thường Nhạn Diên chỉ vào họng mình rồi bắt đầu mấy máy vài chữ
Nhạn Diên: xi- n hãy... cho- o..tôi..*KHỤC KHỤC*
nói chưa hết câu đã ho ra máu nhìn khung cảnh này ai cũng sẽ đau lòng thôi
Manh Linh: thôi được rồi, ta hiểu rồi cứ ở tạm ở đây đi khi nào cô có thể nói ta sẽ cho cô về
Nhạn Diên kinh ngạc đôi mắt to tròn mở ra giống như chú mèo nhỏ đáng yêu, 2 gò má đã ửng hồng Nhạn Diên vội vàng gật đầu nắm lấy tay của Manh Linh đầy cảm kích, Manh Linh thấy cô ấy kích động như vậy cũng mỉm cười ngọt ngào
Manh Linh: ta nghe thấy tiếng động trong rừng nên vội đi kiểm tra không ngờ cứu được cô, cô là người ngoài đúng không? ngôn ngữ ở nước khác có lẽ cô lạc đường, khu rừng đó vì phụ vương của ta muốn bảo quản không cho ai vào nên đã thả khí độc ai vào cũng sẽ chết, may mắn cho cô mạng lớn ta có 1 chút thuốc giải đó, trông cô yếu đuối như vậy làm sao mà sống cho tới bây giờ nhỉ? chắc cô là thiên kim tiểu thư hoặc thân phận cao quý nên mới có cơ thể không tì vết như vậy
Nhạn Diên lặng thinh nghe tất cả phỏng đoán của Manh Linh sau đó cười cười mép miệng còn vết máu.Nhìn thấy như vậy Manh Linh đã xé cái màng bằng nhung của mình lau miệng cho Nhạn Diên, loại vải nhung này không hề rẻ đâu huống hồ ở nước Phổ các loại cải vóc đã rất phổ biến nhưng muốn có vải nhung cũng rất khó khăn trừ khi là người thân phận cực cao quý mới có vải nhung
Mắt Nhạn Diên bỗng thoáng 1 tia kinh hãi chạy trốn khỏi tên Hàn Lâm điên khùng tưỡng đã thoát được 1 kiếp tránh nước Xung Manh rồi.. nơi đây là 1 tòa đài cao quý lúc nãy cô gái lạ mặt đó nói tiếng nước Xung Manh mà? khoang đã không lẽ nào cô ấy là? Nhạn Diên cầm lấy con dao tiếp tục rạch lên tường " cô là công chúa nước Xung Manh sao?" bằng tiếng nước Xung Manh
Manh Linh: đúng vậy! ta tên là Manh Linh tứ công chúa nước Xung Manh
nghe câu nói của Manh Linh xong Nhạn Diên bước nhanh lên giường nằm xuống đắp chăn tiếp tục ngủ, Manh Linh thấy thái độ của Nhạn Diên
Manh Linh: đây là phòng của ta! cô ngủ ở đó ta ngủ ở đâu?
tuy không thiếu phòng chỉ cần Manh Linh cần là sẽ có ngay nhưng Manh Linh cứ thích ăn vạ cô nàng xinh đẹp đang lười nhạc như mèo con này. Nghe Manh Linh hỏi Nhạn Diên ngồi bật dậy vỗ vỗ vào chỗ kế bên mình í bảo Manh Linh vào nằm ngủ kế mình. Đối với hoàng thất Xung Manh lấy sức mạnh làm tự hào thì từ nhỏ Manh Linh 1 cô nương rất ít cảm nhận được sự dịu dàng, thấy biểu cảm ngáp ngủ của Nhạn Diên Manh Linh bất tri bất giác leo lên giường mà ngủ
Nhạn Diên nằm ngủ không ngoan ngoãn chút nào cũng may giường rất to nằm 1 lát Nhạn Diên đã tuốt phía xa Manh Linh, Manh Linh thấy cô gái không biết thân biết phận này, lúc nãy còn như mèo nhỏ nằm kế bên mình vậy mà bây giờ đã bỏ lại mình xa như vậy trong lòng không vui chút nào hơi ấm của Nhạn Diên thật sự khiến người kgacs an lòng, Manh Linh xách gối lếch lại gần Nhạn Diên, Nhạn Diên bỗng quay lại ôm chặt Manh Linh vào lòng, cơ thể của Manh Linh bỗng tê cứng lần đầu tiên cô được ôm cũng là lần đầu được ngủ cùng người khác chốc lát không biết nên làm gì. Nhưng 1 lát cảm giác ấm áp từ vòng tay của Nhạn Diên đã khiến Manh Linh ngủ rất ngon, 1 giấc ngủ êm đềm, bầu trời đêm có mặt trăn tròn trịa chiếu ánh nhật nguyệt đến khung cửa sổ lớn trong phòng, Manh Linh rất mẫn cảm với tất cả mọi thứ khi ngủ nhưng lần này cho dù cửa sổ không đóng lại ánh sáng của trăng chiếu rọi cũng không khiến Manh Linh thức giấc cứ vậy đêm tối cũng trở nên thật ấm áp