Chương : 10
Ngươi khóc đấy ư?- Chúa tể của Hoa Hồng hỏi cây Bông Tuyết xinh xắn.
- Không ạ, nhưng nước mắt của tôi cứ tuôn ra.- Cô gái xinh đẹp trả lời.
- Tại sao nước mắt của ngươi lại cứ tuôn ra như khóc vậy?
- Bởi vì tôi đang cảm thấy rất buồn lòng.
- Nhưng tại sao ngươi lại cảm thấy buồn lòng trong ngày hội vui vẻ này?
- Bởi lẽ tôi đang có sự bất mãn.
- Vậy để giải tỏa nỗi phiền muộn đó, hãy kể cho mọi người nghe đi!
Cô gái xinh đẹp hóa thân của cây Bông Tuyết bắt đầu thuật lại câu chuyện.
Ngày xưa có một cô gái xinh xắn được mọi người gọi tên là Nivéole bởi vì cô luôn mang một chiếc tạp dề trắng và một đôi guốc trắng. Mái tóc của cô cũng trắng và mềm mại như loài có trắng tinh. Cha mẹ Nivéole đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ. Một bà chủ trang trại keo kiệt đã đón cô về nhà bà ta. Vì Nivéole là một cô gái rất chăm chỉ ngoan ngoãn nên bà ta tỏ vẻ rất hài lòng vì may mắn đón được cô về nhà.
- Ta sẽ có một đứa con gái rất tháo vát chăm chỉ đây.
Từ khi Nivéole về sống với bà ta thì bà ta chẳng phải làm gì cả và chẳng phải sai khiến cô lấy một lời. Từ sáng cho đến tối cô gái bé nhỏ phải quần quật làm việc không ngơi tay cho đến khi quá mệt thì mới thôi. Hơn thế nữa, bà ta còn rất keo kiệt chẳng mấy khi cho cô ăn nên hầu như Nivéole phải nhịn đói mà đi ngủ. Khổ cực và đói khát, hầu như đêm nào cô cũng khóc thầm rồi thiếp đi trong giấc mơ về cha mẹ mình.
Một buổi tối mùa đông, bà lão chủ trang trại chuẩn bị đến dự một buổi dạ hội. Bà ta không những keo kiệt mà còn rất đỏm dáng. Cả ngày hôm đó bà ta chỉ đứng trước gương thử hết chiếc váy này đến chiếc váy khác mà vẫn không hài lòng. Bà ta chỉ mải miết ngắm vuốt mà quên không cho Nivéole ăn. Mệt là đi vì đói, cô bé đàng nhặt lấy mẩu bánh mì vụn trên bàn ăn giấu giếm. Không may cho câu bé, mụ chủ đã phát hiện ra khi nhìn qua gương nên tức giận quát mắng cô bé tội nghiệp.
- Ngươi thật là tệ bạc, đồ vô ơn. Ngươi dám ăn cắp bánh mì sau lưng ta. Ngươi đã trả ơn người cưu mang ngươi như vậy ư? Đồ vô ơn!- Rồi mụ ta gằn giọng vẻ độc ác chỉ vào mặt cô bé và quát lên- Ngươi nghe cho rõ đây! Nếu từ giờ đến tối mà ngươi không mang về cho ta một bó hoa trên thảo nguyên để làm chiếc vòng hoa cài đầu cho ta thì ngươi đừng có vác mặt về đây nữa.
Nivéole sợ hãi van nài mụ chủ độc ác và keo kiệt:
- Thưa bà, con biết tìm ở đâu một bó hoa khi đang ở giữa mùa đông thế này?- Cô vừa van nài vừa khóc.
Tuy nhiên, mụ chủ độc ác không hề muốn nghe lời cầu xin của Nivéole tội nghiệp. Thế là cô bé đành phải đi ra ngoài trong lúc tuyết đang rơi rất nhiều.
Đang ở giữa mùa đông giá rét, nước cũng phải đóng băng và tuyết thì ngập tràn trên mặt đất. Cô bé tội nghiệp lê từng bước chân ngập tuyết đến tận đầu gối và người thì lạnh cóng khiến hai hàm răng va lập cập vào nhau. Đang đi bỗng cô nhìn thấy một cụ già đang co ro trên tuyết. Cụ già tới mức tóc đã bạc trắng cả. Người bà cụ run lẩy bẩy như tàu lá khô trước gió khiến cô bé thấy rất thương.
- Cháu chào bà ạ!- Nivéole cúi chào bà lão rất ngoan ngoãn rồi tháo chiếc tạp dề của mình ra khoác lên đôi vai gầy của bà cụ.
- Cảm ơn cháu gái.- Bà lão run rẩy nói- Cháu đi đâu giữa trời lạnh thế này?
Nivéole kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà lão nghe và lại khóc tức tưởi vì tủi thân.
- Đừng khóc nữa cháu gái bé bỏng!- Bà lão an ủi- Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết thôi.
Rồi bà lão rút ra một chiếc áo khoác bằng bông đưa cho cô gái tội nghiệp:
- Cháu hãy mặc chiếc áo này vào và sẽ không thấy lạnh nữa.
Nivéole nhìn chiếc áo bé tẹo và thầm nghĩ làm sao mà mặc được nó bây giờ. Tuy nhiên khi cô vừa đưa tay khoác chiếc áo lên người thì chiếc áo bỗng to dần lên phủ kín cả người cô bé vừa như in. Rồi bà lão giơ tay lên đầu và nói:
- Hãy rơi đi, rơi đi những bông tuyết bé nhỏ! Hãy biến thành những bông hoa xinh tươi đi hỡi những bông tuyết của ta.
Ngay lập tức, những thiên thần ở đâu bỗng xuất hiện nhảy múa trên bầu trời. Hàng ngàn bông tuyết rơi xuống, xoay tròn rồi đậu trên tay của bà lão sau đó biến thành những bông hoa trắng rất đẹp. Bà lão tươi cười đưa cho cô bé.
- Cháu hãy cầm những bông hoa này mà kết thành vòng hoa cài đầu cho mụ chủ keo kiệt của cháu. Nếu mụ ta xin cháu chiếc áo khoác bằng bông này thì cháu hãy đưa cho mụ ta và nói rằng đây là do mẹ mùa đông gửi cho mụ ta. Từ này trở đi, cháu sẽ không được gặp ta nữa vì mùa xuân đang tới gần. Nhưng cháu hãy nhớ đến ta qua những bông hoa trắng này. Đừng quên ta hỡi cháu gái tốt bụng và đáng yêu!
Nói rồi bà lão đưa cho Nivéole bó hoa rồi sau đó bỗng biến đâu mất không để cho Nivéole kịp nói lời cảm ơn. Vô cùng sung sướng vì gặp được bà lão tốt bụng, cô bé bắt đầu kết những bông hoa đó thành một vòng hoa rất đẹp và trở về nhà. Mụ chủ không thể tin vào mắt mình. Mụ ta gặng hỏi xem Nivéole đã tìm thấy những bông hoa này ở đâu và vì sao cô lại có chiếc áo bông đẹp như vậy.
Nivéole thật thà kể lại tất cả những gì đã xảy ra trên đường đi tìm hoa cho mụ chủ. Mụ ta giở giọng xảo trá và quát mắng Nivéole tội nghiệp:
- Thật là ngu xuẩn khi để chiếc áo bông đẹp như thế này cho một đứa trẻ bẩn thỉu như ngươi mặc. Hãy đưa nó cho ta, đưa ngay đây!
Chiếc áo bông vừa in với người của Nivéole khi khoác lên người béo ộ ệ của mụ thì bỗng lớn dần và cũng vừa khít người mụ ta. Vô cùng hài lòng mụ chủ đỏm dáng đeo vòng hoa trắng lên đầu và õng ẹo đứng trước gương ngắm vuốt hồi lâu. Trời đất, mụ ta bỗng ngã lăn ra vì sợ hãi. Khuôn mặt của mụ bỗng trở nên nhăn nheo gồ ghề với đôi mắt sắc lạnh và chiếc mũi dài nhọn hoắt như rễ cây, mái tóc của mụ ta xù xì đáng sợ. Chiếc áo bông đẹp bỗng biến thành một bọc tuyết lớn bao quanh người mụ. Bỗng lúc đó, cánh cửa mở rộng, một người đàn ông toàn thân bằng tuyết xuất hiện với những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Đó chính là thần Gió phương Bắc. Ông ta nói lớn:
- Nào, hãy đến đây khiêu vũ cùng ta hỡi người vợ của ta!
Rồi ông ta kéo mụ chủ lại gần và cùng nhảy. Một lát sau đó ông ta mang theo mụ chủ xấu xí đi mất nhanh như làn gió trước ánh mắt kinh ngạc của Nivéole. Từ hôm đó, Nivéole trở thành chủ sở hữu trang trại và sống cuộc đời hạnh phúc. Thỉnh thoảng, vào những buổi tối mùa đông kéo dài, cô thường cảm thấy như có tiếng gì đó rít lên bên trên ống khói. Người thì cho rằng đó là tiếng gió thổi, người thì không nghĩ như vậy. Thực ra đó chính là mụ vợ của thần Gió thường về để than vãn khóc lóc. Ngày nay, các vị vẫn thấy trên thảo nguyên nơi mà Nivéole gặp bà lão tốt bụng vẫn có những bông hoa trắng nhỏ li ti như những bông quyết mọc lên giữa mùa đông giá lạnh. Còn Nivéole từ đó trở đi không còn sợ cái lạnh lẽo của mùa đông. Những bông hoa nhỏ đó được mang tên là cây Bông Tuyết và chính là tôi đây- cô gái hóa thân từ cây kết thúc câu chuyện.
- Ta biết- Nữ hoàng Hoa Hồng lên tiếng- là vì sao mà cô lại muốn khóc như vậy. Chắc đó là do những tia nắng mặt trời ấm áp xuất hiện khiến cô nhớ lại những kỷ niệm cũ phải không?
Cô gái mỉm cười và trên má vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Tuy nhiên, những giọt nước mắt đó là của niềm hạnh phúc.
- Không ạ, nhưng nước mắt của tôi cứ tuôn ra.- Cô gái xinh đẹp trả lời.
- Tại sao nước mắt của ngươi lại cứ tuôn ra như khóc vậy?
- Bởi vì tôi đang cảm thấy rất buồn lòng.
- Nhưng tại sao ngươi lại cảm thấy buồn lòng trong ngày hội vui vẻ này?
- Bởi lẽ tôi đang có sự bất mãn.
- Vậy để giải tỏa nỗi phiền muộn đó, hãy kể cho mọi người nghe đi!
Cô gái xinh đẹp hóa thân của cây Bông Tuyết bắt đầu thuật lại câu chuyện.
Ngày xưa có một cô gái xinh xắn được mọi người gọi tên là Nivéole bởi vì cô luôn mang một chiếc tạp dề trắng và một đôi guốc trắng. Mái tóc của cô cũng trắng và mềm mại như loài có trắng tinh. Cha mẹ Nivéole đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ. Một bà chủ trang trại keo kiệt đã đón cô về nhà bà ta. Vì Nivéole là một cô gái rất chăm chỉ ngoan ngoãn nên bà ta tỏ vẻ rất hài lòng vì may mắn đón được cô về nhà.
- Ta sẽ có một đứa con gái rất tháo vát chăm chỉ đây.
Từ khi Nivéole về sống với bà ta thì bà ta chẳng phải làm gì cả và chẳng phải sai khiến cô lấy một lời. Từ sáng cho đến tối cô gái bé nhỏ phải quần quật làm việc không ngơi tay cho đến khi quá mệt thì mới thôi. Hơn thế nữa, bà ta còn rất keo kiệt chẳng mấy khi cho cô ăn nên hầu như Nivéole phải nhịn đói mà đi ngủ. Khổ cực và đói khát, hầu như đêm nào cô cũng khóc thầm rồi thiếp đi trong giấc mơ về cha mẹ mình.
Một buổi tối mùa đông, bà lão chủ trang trại chuẩn bị đến dự một buổi dạ hội. Bà ta không những keo kiệt mà còn rất đỏm dáng. Cả ngày hôm đó bà ta chỉ đứng trước gương thử hết chiếc váy này đến chiếc váy khác mà vẫn không hài lòng. Bà ta chỉ mải miết ngắm vuốt mà quên không cho Nivéole ăn. Mệt là đi vì đói, cô bé đàng nhặt lấy mẩu bánh mì vụn trên bàn ăn giấu giếm. Không may cho câu bé, mụ chủ đã phát hiện ra khi nhìn qua gương nên tức giận quát mắng cô bé tội nghiệp.
- Ngươi thật là tệ bạc, đồ vô ơn. Ngươi dám ăn cắp bánh mì sau lưng ta. Ngươi đã trả ơn người cưu mang ngươi như vậy ư? Đồ vô ơn!- Rồi mụ ta gằn giọng vẻ độc ác chỉ vào mặt cô bé và quát lên- Ngươi nghe cho rõ đây! Nếu từ giờ đến tối mà ngươi không mang về cho ta một bó hoa trên thảo nguyên để làm chiếc vòng hoa cài đầu cho ta thì ngươi đừng có vác mặt về đây nữa.
Nivéole sợ hãi van nài mụ chủ độc ác và keo kiệt:
- Thưa bà, con biết tìm ở đâu một bó hoa khi đang ở giữa mùa đông thế này?- Cô vừa van nài vừa khóc.
Tuy nhiên, mụ chủ độc ác không hề muốn nghe lời cầu xin của Nivéole tội nghiệp. Thế là cô bé đành phải đi ra ngoài trong lúc tuyết đang rơi rất nhiều.
Đang ở giữa mùa đông giá rét, nước cũng phải đóng băng và tuyết thì ngập tràn trên mặt đất. Cô bé tội nghiệp lê từng bước chân ngập tuyết đến tận đầu gối và người thì lạnh cóng khiến hai hàm răng va lập cập vào nhau. Đang đi bỗng cô nhìn thấy một cụ già đang co ro trên tuyết. Cụ già tới mức tóc đã bạc trắng cả. Người bà cụ run lẩy bẩy như tàu lá khô trước gió khiến cô bé thấy rất thương.
- Cháu chào bà ạ!- Nivéole cúi chào bà lão rất ngoan ngoãn rồi tháo chiếc tạp dề của mình ra khoác lên đôi vai gầy của bà cụ.
- Cảm ơn cháu gái.- Bà lão run rẩy nói- Cháu đi đâu giữa trời lạnh thế này?
Nivéole kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà lão nghe và lại khóc tức tưởi vì tủi thân.
- Đừng khóc nữa cháu gái bé bỏng!- Bà lão an ủi- Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết thôi.
Rồi bà lão rút ra một chiếc áo khoác bằng bông đưa cho cô gái tội nghiệp:
- Cháu hãy mặc chiếc áo này vào và sẽ không thấy lạnh nữa.
Nivéole nhìn chiếc áo bé tẹo và thầm nghĩ làm sao mà mặc được nó bây giờ. Tuy nhiên khi cô vừa đưa tay khoác chiếc áo lên người thì chiếc áo bỗng to dần lên phủ kín cả người cô bé vừa như in. Rồi bà lão giơ tay lên đầu và nói:
- Hãy rơi đi, rơi đi những bông tuyết bé nhỏ! Hãy biến thành những bông hoa xinh tươi đi hỡi những bông tuyết của ta.
Ngay lập tức, những thiên thần ở đâu bỗng xuất hiện nhảy múa trên bầu trời. Hàng ngàn bông tuyết rơi xuống, xoay tròn rồi đậu trên tay của bà lão sau đó biến thành những bông hoa trắng rất đẹp. Bà lão tươi cười đưa cho cô bé.
- Cháu hãy cầm những bông hoa này mà kết thành vòng hoa cài đầu cho mụ chủ keo kiệt của cháu. Nếu mụ ta xin cháu chiếc áo khoác bằng bông này thì cháu hãy đưa cho mụ ta và nói rằng đây là do mẹ mùa đông gửi cho mụ ta. Từ này trở đi, cháu sẽ không được gặp ta nữa vì mùa xuân đang tới gần. Nhưng cháu hãy nhớ đến ta qua những bông hoa trắng này. Đừng quên ta hỡi cháu gái tốt bụng và đáng yêu!
Nói rồi bà lão đưa cho Nivéole bó hoa rồi sau đó bỗng biến đâu mất không để cho Nivéole kịp nói lời cảm ơn. Vô cùng sung sướng vì gặp được bà lão tốt bụng, cô bé bắt đầu kết những bông hoa đó thành một vòng hoa rất đẹp và trở về nhà. Mụ chủ không thể tin vào mắt mình. Mụ ta gặng hỏi xem Nivéole đã tìm thấy những bông hoa này ở đâu và vì sao cô lại có chiếc áo bông đẹp như vậy.
Nivéole thật thà kể lại tất cả những gì đã xảy ra trên đường đi tìm hoa cho mụ chủ. Mụ ta giở giọng xảo trá và quát mắng Nivéole tội nghiệp:
- Thật là ngu xuẩn khi để chiếc áo bông đẹp như thế này cho một đứa trẻ bẩn thỉu như ngươi mặc. Hãy đưa nó cho ta, đưa ngay đây!
Chiếc áo bông vừa in với người của Nivéole khi khoác lên người béo ộ ệ của mụ thì bỗng lớn dần và cũng vừa khít người mụ ta. Vô cùng hài lòng mụ chủ đỏm dáng đeo vòng hoa trắng lên đầu và õng ẹo đứng trước gương ngắm vuốt hồi lâu. Trời đất, mụ ta bỗng ngã lăn ra vì sợ hãi. Khuôn mặt của mụ bỗng trở nên nhăn nheo gồ ghề với đôi mắt sắc lạnh và chiếc mũi dài nhọn hoắt như rễ cây, mái tóc của mụ ta xù xì đáng sợ. Chiếc áo bông đẹp bỗng biến thành một bọc tuyết lớn bao quanh người mụ. Bỗng lúc đó, cánh cửa mở rộng, một người đàn ông toàn thân bằng tuyết xuất hiện với những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Đó chính là thần Gió phương Bắc. Ông ta nói lớn:
- Nào, hãy đến đây khiêu vũ cùng ta hỡi người vợ của ta!
Rồi ông ta kéo mụ chủ lại gần và cùng nhảy. Một lát sau đó ông ta mang theo mụ chủ xấu xí đi mất nhanh như làn gió trước ánh mắt kinh ngạc của Nivéole. Từ hôm đó, Nivéole trở thành chủ sở hữu trang trại và sống cuộc đời hạnh phúc. Thỉnh thoảng, vào những buổi tối mùa đông kéo dài, cô thường cảm thấy như có tiếng gì đó rít lên bên trên ống khói. Người thì cho rằng đó là tiếng gió thổi, người thì không nghĩ như vậy. Thực ra đó chính là mụ vợ của thần Gió thường về để than vãn khóc lóc. Ngày nay, các vị vẫn thấy trên thảo nguyên nơi mà Nivéole gặp bà lão tốt bụng vẫn có những bông hoa trắng nhỏ li ti như những bông quyết mọc lên giữa mùa đông giá lạnh. Còn Nivéole từ đó trở đi không còn sợ cái lạnh lẽo của mùa đông. Những bông hoa nhỏ đó được mang tên là cây Bông Tuyết và chính là tôi đây- cô gái hóa thân từ cây kết thúc câu chuyện.
- Ta biết- Nữ hoàng Hoa Hồng lên tiếng- là vì sao mà cô lại muốn khóc như vậy. Chắc đó là do những tia nắng mặt trời ấm áp xuất hiện khiến cô nhớ lại những kỷ niệm cũ phải không?
Cô gái mỉm cười và trên má vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Tuy nhiên, những giọt nước mắt đó là của niềm hạnh phúc.