Chương : 11
Tang Hoa đỏ mặt, đỏ đến nỗi sắp bốc khói. Hắn nhúng mặt vào nước ba bốn bận, giội rửa cách nào thì mặt cũng không bớt đỏ.
“Sư tôn, đồ nhi thích người. Đó là kiểu ý loạn tình mê, triền miên không dứt. Đồ nhi muốn trái tim người, và cả cơ thể người.”
Tang Hoa nhắm mắt muốn định thần, nhưng vừa nhắm liền cảm thấy hơi thở của Lăng Ca ở rất gần tai hắn, những lời này cũng vô thức lặp đi lặp lại nhiều lần. Tuy nhiên, tất cả cỗ nhiệt hỏa trong người hắn chợt lạnh xuống khi nhớ đến Lăng Ca là Yêu Đế. Hắn không kỳ thị, không căm ghét, chỉ là có phần khó chịu.
Tố Cần bỗng chạy sộc vào phòng Tang Hoa, gấp gáp nói: “Đế quân, sư huynh lại phát độc rồi, nhưng lần này sư huynh không chịu uống thuốc.”
Tang Hoa chợt nhớ lại hôm nay đúng là ngày Lăng Ca phát độc, thế nhưng hắn còn bắt y phải quỳ cả đêm qua, chắc là y đang giận dỗi. Tang Hoa đến phòng của Lăng Ca, bảo đại phu và Tố Cần ra ngoài. Lăng Ca đang nằm im trên giường, quay mặt vào trong.
Tang Hoa tự tay cầm chén thuốc lên, khều vào vai Lăng Ca. Lăng Ca vậy mà vẫn nằm im không chịu quay ra. Tang Hoa nhún nhường trước, nói:
“Nếu ngươi không phạm thượng, vi sư đã không bắt ngươi quỳ. Vi sư thừa nhận có chút sai. Sức khỏe của ngươi không tốt, không nên bắt ngươi quỳ liên tục nhiều ngày.”
“Sư tôn không thích đồ nhi, đồ nhi không uống thuốc, chịu hành hạ cho người vui lòng.”
“Lý nào là thế?” Tang Hoa đập tay xuống giường. “Ngươi còn dám uy hiếp cả ta?”
Lăng Ca siết tay vào chăn, thân người co ro lại. Y đang đau, dù không phải thập phần thống khổ như xưa những cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Tang Hoa đặt chén thuốc sang bên. Ai bảo hắn cũng thích y, vì thích y mà trở nên thật bất lực. Hắn nhìn thấy y đau đớn cũng như chính mình đau đớn, không chịu được ôm chầm y lại từ phía sau.
“Vi sư chưa từng nói không thích ngươi. Chỉ là…”
Lăng Ca quay mặt lại, môi mắt của họ gần kề nhau: “chỉ là không phải loại tình cảm mà đồ nhi mong muốn sao?”
Tang Hoa không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ nói: “Ngươi muốn trở về yêu giới, ta lại không thể theo ngươi. Mờ mịt như vậy, không có kết quả như vậy, thì đừng nên hứa hẹn.”
Tang Hoa đứng dậy, chỉ vào chén thuốc: “Ta đặt thuốc ở đó, uống hay không ngươi tự chọn. Điều ta làm là dốc hết sức bảo vệ ngươi, nhưng ta không thể quyết định thay con đường ngươi phải đi.”
Tang Hoa lẳng lặng khép cửa. Mỗi một chén thuốc đều có máu của Tang Hoa nhỏ vào. Lăng Ca chỉ giận dỗi chứ không đành phí phạm, vì vậy cầm lên nốc một hơi cạn sạch, nhưng đáy mắt lại trào dâng sự căm phẫn:
“Vì ta là Yêu Đế sao? Vì ta là Yêu Đế nên ta có nói gì người cũng không tin sao?”
Vài giờ sau, Lăng Ca lén lút rời quán trọ, đến ngoài thành Giới Dụ thổi sáo gọi ra Vô Ảnh Sứ. Hắn chỉ giữ Liễm Cơ Cơ ở lại, còn những người khác cho lui đi.
“Nghĩa huynh, có chuyện gì phát sinh sao?”
“Không, chỉ là ta muốn muội lấy giúp ta một món đồ. Ở mật thất phía sau phòng ta có một đài cao, trên đặt bảy quả cầu bằng bạc. Muội mang chúng đến đây cho ta.”
Liễm Cơ Cơ thất kinh: “Tham Lang Trận sao? Huynh rốt cuộc muốn làm gì mà lại khởi động trận pháp đáng sợ đó?”
“Muội chỉ cần mang đến đây cho ta. Đừng hỏi nhiều.”
Lăng Ca nói rồi lạnh nhạt bỏ đi. Nếu hắn dùng cách mềm mỏng với Tang Hoa vô hiệu, vậy thì đành phải chuyển sang cách cứng rắn. Hắn đánh không lại Tang Hoa, không bắt Tang Hoa về yêu giới được thì sẽ khóa Tang Hoa lại, vĩnh viễn không cho ra ngoài nữa.
Hôm sau, Tử Khưu và Tố Cần muốn đi. Thục Oanh báo tin đã tìm được một mối lương duyên cho Tố Cần, do đó hắn phải dẫn Tố Cần về xem mắt. Tang Hoa không quan tâm chuyện dựng vợ gả chồng của dòng họ bên hắn, nhanh chóng xua đuổi hết mức có thể. Thế nhưng, khi bọn họ đi rồi, hắn và Lăng Ca ở riêng với nhau càng thêm ngại ngùng.
“Cẩn thận đệ tử của ngươi, tên đó không đơn giản đâu.” Tang Hoa gạt bỏ câu nhắc nhở cuối cùng của Tử Khưu ra khỏi đầu. Hắn biết thừa điều này. Nếu đệ tử của hắn đơn giản thì chẳng phải là Yêu Đế rồi.
Lăng Ca chỉ cần uống thêm thang thuốc này nữa là có thể ngưng hẳn. Hắn cầm khay thuốc bưng vào phòng y mà lòng dạ rối ren. Khi Lăng Ca khỏi hẳn, quan hệ của họ sẽ trôi về đâu? Y có theo hắn về Triều Hải Cư không? Hay là sẽ ngay lập tức trở về yêu giới? Hắn thắc mắc dữ dội nhưng lại không có can đảm hỏi, không phải hắn ngại, mà chỉ sợ hỏi ra một đáp án tồi tệ.
Lăng Ca uống xong chén thuốc, mặt mày tươi tỉnh như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi: “Sư tôn, khi nào chúng ta về Triều Hải Cư?”
Tang Hoa hơi ngỡ ngàng nên chậm trả lời. Hắn không ngờ Lăng Ca lại ngoan ngoãn theo hắn về.
“Sư tôn không muốn đưa đồ nhỉ về Triều Hải Cư sao?”
“Nói năng xằng bậy. Đợi ngươi nghỉ dưỡng thêm vài hôm nữa cho khỏe hẳn rồi về.”
“Không cần! Đồ nhi hiện giờ cũng rất khỏe rồi. Hơn nữa, đồ nhi có chút nhớ Triều Hải Cư.”
Tang Hoa chìa tay ra: “Vậy chúng ta cùng về thôi.” Hắn thập phần phấn khởi. Dù rằng hắn không hoàn toàn tin tưởng Lăng Ca nguyện ý ở lại đó cả đời cùng hắn, nhưng hắn lười suy nghĩ, tạm thời cứ vui vẻ với những điều đơn giản trước.
Lăng Ca bắt lấy tay hắn. Y muốn nói bàn tay này y đã nắm rồi, mãi mãi cũng sẽ không buông ra bất luận Tang Hoa tình nguyện hay không. Nhưng mà, những lời thiêu đốt tâm can như thế vẫn nên nói vào lúc thích hợp, giờ mà nói ra lại khiến Tang Hoa bàng hoàng khó chịu.
∞∞∞
Tang Hoa nhàn nhã ngồi trên lầu cao tỉa một chậu cây kiểng. Lăng Ca ở bên dưới đang luyện tập Xích Vũ. Từ khi hai người trở về Triều Hải Cư đến giờ, Lăng Ca không nói năng và hành động gì quá phận với hắn như trước. Tâm tình của hắn mâu thuẫn khỏi nói, có lúc vui vì Lăng Ca tôn sư trọng đạo, có lúc lại ngồi thừ cả ngày vô hồn vì hụt hẫng. Thật ra hắn không nhất thiết cần một đồ đệ ngoan hiền hiếu thuận đến mức ấy. Hắn cũng muốn tỏ bày, muốn tiến lên, nhưng cứ nghĩ tới chuyện Lăng Ca là Yêu Đế thì liền thụt lùi lại. Hắn mà tiến lên, sau này có thể sẽ phải đứng cùng phía với Lăng Ca, vì suy cho cùng hắn không nỡ để ai tổn hại y. Hắn mà tiến lên, sẽ phải thay y giết sạch những người đối kháng y. Hắn mà tiến lên, thiên hạ đại loại, sinh linh đồ thán. Tình yêu này, nếu Lăng Ca chỉ là một con giao long tầm thường, thì hắn còn gánh nổi, chỉ bởi Lăng Ca là Yêu Giới Chi Chủ nên không còn là chuyện của riêng hắn và y.
Lăng Ca đánh mệt thì lên lầu. Y thận trọng ngồi xuống ở chiếc ghế bên kia bàn đối diện Tang Hoa, cất giọng dễ nghe: “Sư tôn, người chăm sóc cái cây này đã hơn một tháng rồi. Ngày nào cũng tỉa ít nhất vài lượt, đồ nhi sợ cái cây này sẽ trụi mất.”
Tang Hoa nhìn chỗ y ngồi, cũng không định phàn nàn gì, chỉ thoáng chạnh lòng khi nghĩ tới nếu là trước kia, chắc chắn y sẽ chọn chiếc ghế nào gần hắn nhất.
“Trụi thì trụi, vi sư lại tìm cây khác là được.”
Lăng Ca cười lạnh: “Sư tôn, người đúng là dễ dàng thay đổi, chỉ yêu thích cái mới lạ.”
Tang Hoa không nghe ra hận ý của Lăng Ca. Phải chăng sau này nếu tìm được người đồ nhi tốt hơn y, có thân thế trong sạch hơn y, Tang Hoa liền không chút do dự vứt bỏ y đi như cái cây này?
“Ngươi lại vòng vo gì đó? Vi sư không thích thói vòng vo này của ngươi, không phải lúc nào vi sư cũng đoán được.”
“Đồ nhi chỉ là nói bâng quơ. Sư tôn, thọ lễ của Bắc Hải Long Vương sắp đến, người có đến dự không?”
“Không đi! Thọ lễ của Tây Vương Mẫu ta còn không đi, nếu đi của lão Long Vương thì cũng quá phô trương thể diện giùm lão rồi. Những chuyện thọ lễ như vậy về sau đừng hỏi ta, thậm chí hôn lễ, lễ phong thần, hay gì gì đó đại loại ta đều không thích đi.”
“Nhưng đồ nhi nghe Bắc Hải Long Vương nói người từng đi dự hôn lễ của Tử Khưu đế quân, còn tái hiện chân thân là hoa sen xanh, khiến cho trăm hoa cả vùng thay phiên đua nở chúc mừng ngài ấy.”
Tang Hoa “a” một tiếng, không ngờ dạo này Lăng Ca và Bắc Hải Long Vương lại thân thiết đến vậy, còn đem cả chuyện tầm phào này kể cho y nghe.
“Tử Khưu cũng không phải là ai khác trong mắt ta. Hắn và ta cùng sinh ra. Tuy một người sinh ở Bắc, một người sinh ở Nam, nhưng bọn ta xem nhau như người thân ruột thịt.”
Tang Hoa đặt cây kéo xuống, vươn vai: “Không nói chuyện này nữa. Ta lại lên cơn thèm rượu rồi. Ngươi cũng đừng gần gũi lão Long Vương quá. Lão ta có rất nhiều công chúa xấu xí đang ế chưa gả được, coi chừng nhắm trúng ngươi thì khổ.”
Tang Hoa vừa bước xuống lầu vừa kể lể thêm chút nữa: “Kể ra thì trong bốn lão Long Vương, lão ở Tây Hải là có nhiều công chúa đẹp nhất, tiếc là đều gả đi cả. À, tam hoàng tử của lão ở Nam Hải cũng khá là đẹp, lần đầu tiên ta gặp hắn còn tưởng nhầm là nữ nhân. A!” Tang Hoa chợt bước hụt một bước, vẫn may còn vịn kịp cầu thang đứng thẳng người lại.
“Sư tôn, làm sao thế?”
“Tang Hoa, trong mắt ta ngài không phải đế quân, ngài chỉ là ngài, và ta muốn gả cho ngài.” Câu nói của tam hoàng tử Long Vu Ngạn chợt lướt qua tâm trí hắn. Lúc nghe vậy, hắn hình như đã cao hứng đáp trả: “Nếu đến năm ngươi tròn 500 tuổi mà vẫn giữ được vẻ đẹp này thì đến tìm ta.” Hắn bấm đốt ngón tay, thời hạn đó hình như là tháng sau. Không biết Long Vu Ngạn có xem lời nói đùa ấy là thật không? Nếu y thực đến tìm hắn thì hắn biết tính sao?
“Sư tôn?” Lăng Ca gọi lại lần nữa vì thấy Tang Hoa thất thần, hẳn là có chuyện rất nghiêm trọng thì Tang Hoa mới bất cẩn bước hụt như vậy.
“Từ đây đến hết tháng sau, đóng cửa Triều Hải Cư lại, nói rằng ta đi vắng. Bất cứ ai đến xin gặp ngoài Ti Mệnh ra đều không tiếp, kể cả lão Long Vương. Đừng hỏi lý do, làm theo lời ta là được.”
“Ân!” Lăng Ca gật đầu nhưng lòng tràn đầy nghi hoặc. Y biết sư tôn có chuyện đang giấu y.
Lăng Ca đợi trời tối mịt mới rời Triều Hải Cư, đến ngọn núi phía sau ngồi tịnh tu, mở túi đeo ngay thắt lưng ném bảy quả cầu bạc ra các phía vây quanh y. Mỗi quả cầu đại diện cho một loại tham vọng, gồm có Quyền Tham, Danh Tham, Tài Tham, Phúc Tham, Tình Tham, Dục Tham và Thọ Tham. Bảy loại tham vọng hợp chung một thể sẽ tạo ra mê trận cài đặt cạm bẫy trùng trùng, giam cầm được hồn phách lẫn thân thể người khác theo ý muốn của chủ nhân trận pháp.
Bảy quả cầu sáng rực bay lơ lửng giữa không trung, vừa hấp thụ tinh quang từ Tham Lang Tinh trên trời, vừa hấp thụ yêu khí tỏa ra từ người Lăng Ca. Chúng bay càng cao thì càng xoay mạnh. Tiềm thức của Lăng Ca mở ra một mê cảnh. Trong mê cảnh, y có thể tùy ý sắp đặt mọi thứ, định đoạt mọi thứ. Mục đích y tạo ra mê cảnh này không phải để giết người, mà là nhốt người. Vậy nên y không muốn Tang Hoa phải đối diện với những cảnh tranh giành, giết chóc mất nhã hứng. Y sẽ mang vào đây hoa cỏ chim muông và những thứ tốt đẹp nhất dành riêng cho mỗi mình Tang Hoa. Y thích nhìn thấy Tang Hoa mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ ở lại đây, ngoài y ra thì không tiếp xúc với bất kỳ ai khác, cũng không có bất kỳ ai khác làm phiền cuộc sống hạnh phúc của họ. Yêu giới thần giới gì đó đều không còn khoảng cách trong mê trận này. Khi đó, Tang Hoa vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình y, hướng về một mình y.
“Sư tôn, đồ nhi thích người. Đó là kiểu ý loạn tình mê, triền miên không dứt. Đồ nhi muốn trái tim người, và cả cơ thể người.”
Tang Hoa nhắm mắt muốn định thần, nhưng vừa nhắm liền cảm thấy hơi thở của Lăng Ca ở rất gần tai hắn, những lời này cũng vô thức lặp đi lặp lại nhiều lần. Tuy nhiên, tất cả cỗ nhiệt hỏa trong người hắn chợt lạnh xuống khi nhớ đến Lăng Ca là Yêu Đế. Hắn không kỳ thị, không căm ghét, chỉ là có phần khó chịu.
Tố Cần bỗng chạy sộc vào phòng Tang Hoa, gấp gáp nói: “Đế quân, sư huynh lại phát độc rồi, nhưng lần này sư huynh không chịu uống thuốc.”
Tang Hoa chợt nhớ lại hôm nay đúng là ngày Lăng Ca phát độc, thế nhưng hắn còn bắt y phải quỳ cả đêm qua, chắc là y đang giận dỗi. Tang Hoa đến phòng của Lăng Ca, bảo đại phu và Tố Cần ra ngoài. Lăng Ca đang nằm im trên giường, quay mặt vào trong.
Tang Hoa tự tay cầm chén thuốc lên, khều vào vai Lăng Ca. Lăng Ca vậy mà vẫn nằm im không chịu quay ra. Tang Hoa nhún nhường trước, nói:
“Nếu ngươi không phạm thượng, vi sư đã không bắt ngươi quỳ. Vi sư thừa nhận có chút sai. Sức khỏe của ngươi không tốt, không nên bắt ngươi quỳ liên tục nhiều ngày.”
“Sư tôn không thích đồ nhi, đồ nhi không uống thuốc, chịu hành hạ cho người vui lòng.”
“Lý nào là thế?” Tang Hoa đập tay xuống giường. “Ngươi còn dám uy hiếp cả ta?”
Lăng Ca siết tay vào chăn, thân người co ro lại. Y đang đau, dù không phải thập phần thống khổ như xưa những cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Tang Hoa đặt chén thuốc sang bên. Ai bảo hắn cũng thích y, vì thích y mà trở nên thật bất lực. Hắn nhìn thấy y đau đớn cũng như chính mình đau đớn, không chịu được ôm chầm y lại từ phía sau.
“Vi sư chưa từng nói không thích ngươi. Chỉ là…”
Lăng Ca quay mặt lại, môi mắt của họ gần kề nhau: “chỉ là không phải loại tình cảm mà đồ nhi mong muốn sao?”
Tang Hoa không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ nói: “Ngươi muốn trở về yêu giới, ta lại không thể theo ngươi. Mờ mịt như vậy, không có kết quả như vậy, thì đừng nên hứa hẹn.”
Tang Hoa đứng dậy, chỉ vào chén thuốc: “Ta đặt thuốc ở đó, uống hay không ngươi tự chọn. Điều ta làm là dốc hết sức bảo vệ ngươi, nhưng ta không thể quyết định thay con đường ngươi phải đi.”
Tang Hoa lẳng lặng khép cửa. Mỗi một chén thuốc đều có máu của Tang Hoa nhỏ vào. Lăng Ca chỉ giận dỗi chứ không đành phí phạm, vì vậy cầm lên nốc một hơi cạn sạch, nhưng đáy mắt lại trào dâng sự căm phẫn:
“Vì ta là Yêu Đế sao? Vì ta là Yêu Đế nên ta có nói gì người cũng không tin sao?”
Vài giờ sau, Lăng Ca lén lút rời quán trọ, đến ngoài thành Giới Dụ thổi sáo gọi ra Vô Ảnh Sứ. Hắn chỉ giữ Liễm Cơ Cơ ở lại, còn những người khác cho lui đi.
“Nghĩa huynh, có chuyện gì phát sinh sao?”
“Không, chỉ là ta muốn muội lấy giúp ta một món đồ. Ở mật thất phía sau phòng ta có một đài cao, trên đặt bảy quả cầu bằng bạc. Muội mang chúng đến đây cho ta.”
Liễm Cơ Cơ thất kinh: “Tham Lang Trận sao? Huynh rốt cuộc muốn làm gì mà lại khởi động trận pháp đáng sợ đó?”
“Muội chỉ cần mang đến đây cho ta. Đừng hỏi nhiều.”
Lăng Ca nói rồi lạnh nhạt bỏ đi. Nếu hắn dùng cách mềm mỏng với Tang Hoa vô hiệu, vậy thì đành phải chuyển sang cách cứng rắn. Hắn đánh không lại Tang Hoa, không bắt Tang Hoa về yêu giới được thì sẽ khóa Tang Hoa lại, vĩnh viễn không cho ra ngoài nữa.
Hôm sau, Tử Khưu và Tố Cần muốn đi. Thục Oanh báo tin đã tìm được một mối lương duyên cho Tố Cần, do đó hắn phải dẫn Tố Cần về xem mắt. Tang Hoa không quan tâm chuyện dựng vợ gả chồng của dòng họ bên hắn, nhanh chóng xua đuổi hết mức có thể. Thế nhưng, khi bọn họ đi rồi, hắn và Lăng Ca ở riêng với nhau càng thêm ngại ngùng.
“Cẩn thận đệ tử của ngươi, tên đó không đơn giản đâu.” Tang Hoa gạt bỏ câu nhắc nhở cuối cùng của Tử Khưu ra khỏi đầu. Hắn biết thừa điều này. Nếu đệ tử của hắn đơn giản thì chẳng phải là Yêu Đế rồi.
Lăng Ca chỉ cần uống thêm thang thuốc này nữa là có thể ngưng hẳn. Hắn cầm khay thuốc bưng vào phòng y mà lòng dạ rối ren. Khi Lăng Ca khỏi hẳn, quan hệ của họ sẽ trôi về đâu? Y có theo hắn về Triều Hải Cư không? Hay là sẽ ngay lập tức trở về yêu giới? Hắn thắc mắc dữ dội nhưng lại không có can đảm hỏi, không phải hắn ngại, mà chỉ sợ hỏi ra một đáp án tồi tệ.
Lăng Ca uống xong chén thuốc, mặt mày tươi tỉnh như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi: “Sư tôn, khi nào chúng ta về Triều Hải Cư?”
Tang Hoa hơi ngỡ ngàng nên chậm trả lời. Hắn không ngờ Lăng Ca lại ngoan ngoãn theo hắn về.
“Sư tôn không muốn đưa đồ nhỉ về Triều Hải Cư sao?”
“Nói năng xằng bậy. Đợi ngươi nghỉ dưỡng thêm vài hôm nữa cho khỏe hẳn rồi về.”
“Không cần! Đồ nhi hiện giờ cũng rất khỏe rồi. Hơn nữa, đồ nhi có chút nhớ Triều Hải Cư.”
Tang Hoa chìa tay ra: “Vậy chúng ta cùng về thôi.” Hắn thập phần phấn khởi. Dù rằng hắn không hoàn toàn tin tưởng Lăng Ca nguyện ý ở lại đó cả đời cùng hắn, nhưng hắn lười suy nghĩ, tạm thời cứ vui vẻ với những điều đơn giản trước.
Lăng Ca bắt lấy tay hắn. Y muốn nói bàn tay này y đã nắm rồi, mãi mãi cũng sẽ không buông ra bất luận Tang Hoa tình nguyện hay không. Nhưng mà, những lời thiêu đốt tâm can như thế vẫn nên nói vào lúc thích hợp, giờ mà nói ra lại khiến Tang Hoa bàng hoàng khó chịu.
∞∞∞
Tang Hoa nhàn nhã ngồi trên lầu cao tỉa một chậu cây kiểng. Lăng Ca ở bên dưới đang luyện tập Xích Vũ. Từ khi hai người trở về Triều Hải Cư đến giờ, Lăng Ca không nói năng và hành động gì quá phận với hắn như trước. Tâm tình của hắn mâu thuẫn khỏi nói, có lúc vui vì Lăng Ca tôn sư trọng đạo, có lúc lại ngồi thừ cả ngày vô hồn vì hụt hẫng. Thật ra hắn không nhất thiết cần một đồ đệ ngoan hiền hiếu thuận đến mức ấy. Hắn cũng muốn tỏ bày, muốn tiến lên, nhưng cứ nghĩ tới chuyện Lăng Ca là Yêu Đế thì liền thụt lùi lại. Hắn mà tiến lên, sau này có thể sẽ phải đứng cùng phía với Lăng Ca, vì suy cho cùng hắn không nỡ để ai tổn hại y. Hắn mà tiến lên, sẽ phải thay y giết sạch những người đối kháng y. Hắn mà tiến lên, thiên hạ đại loại, sinh linh đồ thán. Tình yêu này, nếu Lăng Ca chỉ là một con giao long tầm thường, thì hắn còn gánh nổi, chỉ bởi Lăng Ca là Yêu Giới Chi Chủ nên không còn là chuyện của riêng hắn và y.
Lăng Ca đánh mệt thì lên lầu. Y thận trọng ngồi xuống ở chiếc ghế bên kia bàn đối diện Tang Hoa, cất giọng dễ nghe: “Sư tôn, người chăm sóc cái cây này đã hơn một tháng rồi. Ngày nào cũng tỉa ít nhất vài lượt, đồ nhi sợ cái cây này sẽ trụi mất.”
Tang Hoa nhìn chỗ y ngồi, cũng không định phàn nàn gì, chỉ thoáng chạnh lòng khi nghĩ tới nếu là trước kia, chắc chắn y sẽ chọn chiếc ghế nào gần hắn nhất.
“Trụi thì trụi, vi sư lại tìm cây khác là được.”
Lăng Ca cười lạnh: “Sư tôn, người đúng là dễ dàng thay đổi, chỉ yêu thích cái mới lạ.”
Tang Hoa không nghe ra hận ý của Lăng Ca. Phải chăng sau này nếu tìm được người đồ nhi tốt hơn y, có thân thế trong sạch hơn y, Tang Hoa liền không chút do dự vứt bỏ y đi như cái cây này?
“Ngươi lại vòng vo gì đó? Vi sư không thích thói vòng vo này của ngươi, không phải lúc nào vi sư cũng đoán được.”
“Đồ nhi chỉ là nói bâng quơ. Sư tôn, thọ lễ của Bắc Hải Long Vương sắp đến, người có đến dự không?”
“Không đi! Thọ lễ của Tây Vương Mẫu ta còn không đi, nếu đi của lão Long Vương thì cũng quá phô trương thể diện giùm lão rồi. Những chuyện thọ lễ như vậy về sau đừng hỏi ta, thậm chí hôn lễ, lễ phong thần, hay gì gì đó đại loại ta đều không thích đi.”
“Nhưng đồ nhi nghe Bắc Hải Long Vương nói người từng đi dự hôn lễ của Tử Khưu đế quân, còn tái hiện chân thân là hoa sen xanh, khiến cho trăm hoa cả vùng thay phiên đua nở chúc mừng ngài ấy.”
Tang Hoa “a” một tiếng, không ngờ dạo này Lăng Ca và Bắc Hải Long Vương lại thân thiết đến vậy, còn đem cả chuyện tầm phào này kể cho y nghe.
“Tử Khưu cũng không phải là ai khác trong mắt ta. Hắn và ta cùng sinh ra. Tuy một người sinh ở Bắc, một người sinh ở Nam, nhưng bọn ta xem nhau như người thân ruột thịt.”
Tang Hoa đặt cây kéo xuống, vươn vai: “Không nói chuyện này nữa. Ta lại lên cơn thèm rượu rồi. Ngươi cũng đừng gần gũi lão Long Vương quá. Lão ta có rất nhiều công chúa xấu xí đang ế chưa gả được, coi chừng nhắm trúng ngươi thì khổ.”
Tang Hoa vừa bước xuống lầu vừa kể lể thêm chút nữa: “Kể ra thì trong bốn lão Long Vương, lão ở Tây Hải là có nhiều công chúa đẹp nhất, tiếc là đều gả đi cả. À, tam hoàng tử của lão ở Nam Hải cũng khá là đẹp, lần đầu tiên ta gặp hắn còn tưởng nhầm là nữ nhân. A!” Tang Hoa chợt bước hụt một bước, vẫn may còn vịn kịp cầu thang đứng thẳng người lại.
“Sư tôn, làm sao thế?”
“Tang Hoa, trong mắt ta ngài không phải đế quân, ngài chỉ là ngài, và ta muốn gả cho ngài.” Câu nói của tam hoàng tử Long Vu Ngạn chợt lướt qua tâm trí hắn. Lúc nghe vậy, hắn hình như đã cao hứng đáp trả: “Nếu đến năm ngươi tròn 500 tuổi mà vẫn giữ được vẻ đẹp này thì đến tìm ta.” Hắn bấm đốt ngón tay, thời hạn đó hình như là tháng sau. Không biết Long Vu Ngạn có xem lời nói đùa ấy là thật không? Nếu y thực đến tìm hắn thì hắn biết tính sao?
“Sư tôn?” Lăng Ca gọi lại lần nữa vì thấy Tang Hoa thất thần, hẳn là có chuyện rất nghiêm trọng thì Tang Hoa mới bất cẩn bước hụt như vậy.
“Từ đây đến hết tháng sau, đóng cửa Triều Hải Cư lại, nói rằng ta đi vắng. Bất cứ ai đến xin gặp ngoài Ti Mệnh ra đều không tiếp, kể cả lão Long Vương. Đừng hỏi lý do, làm theo lời ta là được.”
“Ân!” Lăng Ca gật đầu nhưng lòng tràn đầy nghi hoặc. Y biết sư tôn có chuyện đang giấu y.
Lăng Ca đợi trời tối mịt mới rời Triều Hải Cư, đến ngọn núi phía sau ngồi tịnh tu, mở túi đeo ngay thắt lưng ném bảy quả cầu bạc ra các phía vây quanh y. Mỗi quả cầu đại diện cho một loại tham vọng, gồm có Quyền Tham, Danh Tham, Tài Tham, Phúc Tham, Tình Tham, Dục Tham và Thọ Tham. Bảy loại tham vọng hợp chung một thể sẽ tạo ra mê trận cài đặt cạm bẫy trùng trùng, giam cầm được hồn phách lẫn thân thể người khác theo ý muốn của chủ nhân trận pháp.
Bảy quả cầu sáng rực bay lơ lửng giữa không trung, vừa hấp thụ tinh quang từ Tham Lang Tinh trên trời, vừa hấp thụ yêu khí tỏa ra từ người Lăng Ca. Chúng bay càng cao thì càng xoay mạnh. Tiềm thức của Lăng Ca mở ra một mê cảnh. Trong mê cảnh, y có thể tùy ý sắp đặt mọi thứ, định đoạt mọi thứ. Mục đích y tạo ra mê cảnh này không phải để giết người, mà là nhốt người. Vậy nên y không muốn Tang Hoa phải đối diện với những cảnh tranh giành, giết chóc mất nhã hứng. Y sẽ mang vào đây hoa cỏ chim muông và những thứ tốt đẹp nhất dành riêng cho mỗi mình Tang Hoa. Y thích nhìn thấy Tang Hoa mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ ở lại đây, ngoài y ra thì không tiếp xúc với bất kỳ ai khác, cũng không có bất kỳ ai khác làm phiền cuộc sống hạnh phúc của họ. Yêu giới thần giới gì đó đều không còn khoảng cách trong mê trận này. Khi đó, Tang Hoa vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình y, hướng về một mình y.