Chương : 14
Tại đại sảnh của cung điện Minh Bất Minh, Lăng Ca buông lơi xác người vừa hút cạn dương khí xuống giữa một đống xác, có chút uể oải ngồi ngả lưng ra nhuyễn tháp. Liễm Cơ Cơ gọi người vào thu nhặt đống xác đi cho đỡ vướng mắt rồi nói: “Pháp lực của huynh nay đã phục hồi hoàn toàn. Đúng là chuyện đáng mừng.”
Lăng Ca phải công nhận y có thể bình phục nhanh chóng vậy đa phần nhờ vào việc nghe lời Tang Hoa tu luyện tại Tâm Nguyệt Trì, nhưng mà y dù sao cũng là yêu, hút dương khí con người so với việc tự tu luyện thì càng dễ dàng hơn nhiều.
“Hồi phục như xưa thì có gì đáng mừng? Điều mà ta muốn là trở nên cường mạnh hơn nữa, đến mức không ai dám đối đầu cùng ta.”
Nếu y có thể mạnh hơn Tang Hoa, sau này không cần nơm nớp lo sợ Tang Hoa sẽ rời bỏ y đi bất cứ lúc nào. Chỉ cần y muốn, liền bắt Tang Hoa nhốt lại cho riêng mình. Cảm giác đó thập phần thống khoái.
Mị Nhi từ ngoài tiến vào bẩm báo bốn vị trưởng lão xin yết kiến. Lăng Ca truyền họ vào. Theo sau họ còn có bốn giai nhân kiều diễm, tràn đầy hương sắc. Trưởng lão Chân Diệc sợ bị tranh mất phần nên giành lên tiếng trước: “Chủ thượng, ngài đang ở độ tuổi sung mãn, đây là lúc cần phải lập một vị hoàng hậu giúp yêu giới chúng ta khai chi tán diệp. Bốn lão già vi thần đã thay ngài tuyển lựa trong hàng ngàn nữ nhân ở yêu giới ra những người xinh đẹp và có học thức nhất. Ngài hãy nể mặt chúng thần chọn lấy một người.”
Bốn vị trưởng lão đợi thật lâu vẫn không thấy Lăng Ca lên tiếng. Y nhìn qua một lượt các mỹ nhân rồi nghiêm túc nghiền ngẫm gì đó. Liễm Cơ Cơ ở cạnh nhẹ giọng nhắc khéo: “Huynh, nếu không thích thì muội sẽ giúp huynh đuổi họ đi.”
“Ta ngược lại rất thích.” Lăng Ca bỗng đứng lên, nhắm trúng một nàng trong số họ và bế sốc nàng lên. Nàng cũng không ngại ngần choàng tay qua cổ y ôm chặt lại.
Lăng Ca nói: “Ngai vị hoàng hậu để sau hẳn tính, nhưng ta cũng không thể phụ lòng của bốn vị trưởng lão. Tâm ý này ta xin nhận.”
Bốn vị trưởng lão và Mị Nhi thấy Lăng Ca đã ôm mỹ nhân trong tay nên biết điều cáo lui. Liễm Cơ Cơ cũng muốn đi nhưng bị y ngăn lại. Mỹ nhân chưng hửng. Liễm Cơ Cơ phàn nàn: “Huynh, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, huynh giữ muội ở lại làm gì?” Chẳng lẽ lại bắt nàng phải nhìn cảnh hai người bọn họ thân mật với nhau? Thế thì cũng quá biến thái rồi.
Lăng Ca đặt mỹ nhân xuống nhuyễn tháp, giọng cau có: “Bảo muội ở lại thì cứ ở lại, nhiều lời làm gì?” Khi Lăng Ca cúi thấp đầu gần kề mỹ nhân, Liễm Cơ Cơ đỏ mặt quay sang nơi khác. Thật sự bắt nàng chứng kiến cảnh này sao? Người ta còn chưa biết yêu là gì thì làm sao chịu nổi?
Một lát, Liễm Cơ Cơ nghe được tiếng giãy giụa của mỹ nhân, tò mò quay đầu một mắt nhắm một mắt mở nhìn thử. Lăng Ca đang bóp chặt cổ nàng để ngăn nàng tạo ra âm thanh kêu cứu, mũi y hơi phồng lên hút lấy yêu khí từ trên người nàng truyền sang mình. Không bao lâu sau, mỹ nhân chỉ còn lại một nắm xương mèo trong mớ vải vóc rộng thùng thình. Liễm Cơ Cơ trắng bệch cả mặt mày: “Huynh, làm thế này không được đâu. Bốn vị trưởng lão sẽ tức chết.”
“Ta là chủ nhân của họ, muốn làm gì còn phải được họ cho phép sao? Tại sao đến giờ ta mới nghĩ tới. Chỉ cần hút tinh khí của những kẻ có pháp lực, ta sẽ có luôn pháp lực của họ. Đây là cách nhanh nhất để trở nên mạnh hơn. Từ nay về sau, tìm những kẻ có pháp lực về cho ta. Đám người ở nhân giới vô dụng rồi.”
Lăng Ca trở lại phòng riêng, căn dặn Liễm Cơ Cơ dọn đi cái xác mèo kia. Y mở túi đeo, lấy bảy quả cầu bạc ra ném vào không trung tạo vòng xoáy dẫn vào mê trận. Mê trận này được dành riêng cho Tang Hoa, vậy nên y cố tình tạo ra một Triều Hải Cư giống hệt như ngoài đời thật. Điểm khác biệt duy nhất là Lăng Ca đã thay đổi những ngọn núi ngoằn ngoèo lạnh lẽo bao quanh Triều Hải Cư bằng những ruộng hoa bạt ngàn đủ màu sắc. Y cũng tạo ra chim muông bay lượn, muốn để Tang Hoa nghe được thật nhiều âm thanh trong trẻo duy mỹ.
Lăng Ca tìm khắp Triều Hải Cư không thấy Tang Hoa, thì ra hắn đang ngồi ở một ngọn đồi hoa tĩnh tâm thiền định. Nghe được tiếng bước chân tới gần, Tang Hoa vẫn không có ý định quay đầu lại, bởi hắn thừa biết đó là ai. Lăng Ca ngồi xuống cạnh Tang Hoa, đưa tay vuốt một lọn tóc của hắn, trầm lạnh nói: “Sư tôn, đồ nhi đến rồi.”
Tang Hoa đã bị nhốt trong Tham Lang Trận suốt một tháng. Một tháng nay, đây là lần đầu tiên Lăng Ca tìm đến. Y sợ Tang Hoa còn giận, vừa gặp y sẽ lẩn tránh, vậy nên đã kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, đợi cho cơn giận của Tang Hoa nguôi ngoai phần nào mới dám đến. Đáng tiếc, Lăng Ca đã lầm, đừng nói một tháng, dù có mười tháng hay một trăm tháng thì Tang Hoa cũng không thể nào hết giận được. Khi nhìn thấy Lăng Ca khởi động Tham Lang Trận, ý thức đề phòng trong hắn liền trỗi dậy. Nếu ngay lúc đó hắn ly khai Lăng Ca, gọi ra thanh Trữ Lang kiếm tùy thân thì đã không đến mức bị nhốt lại đây. Hắn chỉ vì tin tưởng y mà ra nông nỗi này. Thậm chí ngay cả lúc đã rơi vào Tham Lang Trận, hắn vẫn không tin nổi y thực sự làm vậy với hắn.
Tang Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Nghiệt đồ! Ngươi đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, sau này cũng đừng gọi ta là sư tôn nữa. Ta tự thẹn không xứng!”
“Xem ra người vẫn còn rất giận đồ nhi.”
“Bị giam cầm thế này ngươi nghĩ ta không giận? Ta là thần chứ không phải Phật tổ, ta không có lòng từ bi hỷ xả đến thế.”
Trước đây, Tang Hoa và Tử Khưu đã từng bị giam cầm trong Tham Lang Trận này. Hắn vì cứu một đám người thần giới mà liều mình xông vào, còn Tử Khưu lại vì cứu hắn. Hắn chẳng thể nhớ được Yêu Đế mở trận năm ấy tên gì, nhưng mà chủ đích là muốn giết người, vậy nên khắp nơi trong mê trận đằng đằng sát khí, đi một đoạn liền gặp phải một yêu tinh cản đường. Chúng không quá mạnh nhưng cứ nối tiếp nhau như nấm sau cơn mưa, kẻ này chết thì kẻ khác mọc lên. Tang Hoa và Tử Khưu bị nhốt ba năm trong trận, đối diện với vô số yêu tinh quấy rối tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ, lúc thoát ra được bên ngoài thì thân xác cùng thể lực đã kiệt quệ trầm trọng.
Giờ nghĩ lại, ngày ấy bị nhốt lâu như thế vì là lần đầu tiên vào trận, không hề biết được điều gì. Nhưng suốt ba năm ở trong trận, hắn đã biết nguyên tắc hoạt động của nó. Trận này lấy sức mạnh từ Tham Lang Tinh, chia làm bảy cửa: Quyền, Danh, Tài, Phúc, Tình, Dục, Thọ, vốn là dựa trên bảy loại tham vọng cơ bản trong lòng người. Người có tham vọng đặc biệt đối với một loại nào đó sẽ chết tại chính cửa tham vọng đó, ngược lại người không có chút nào tham vọng sẽ bị dẫn đi luẩn quẩn, mãi không ra được. Đánh bại yêu tinh không phải là cách có thể ra được. Bởi vì những yêu tinh trong trận đều là ảo ảnh, không có hình hài xác thực, cũng có thể chỉ là một yêu tinh nhưng muôn hình vạn trạng. Dù sao, chuyện diệt sạch chúng là điều không khả quan. Tham Lang Tinh thuộc tính mộc, vậy nên nơi yếu nhất trong trận, cũng chính là lối ra, phải có thuộc tính kim tương khắc hoàn toàn.
Mặc dù nói Tham Lang Trận hiện tại Lăng Ca tạo khác xa với cái hắn từng trải qua, bởi chung quy người đệ tử này dù đại nghịch bất đạo cũng không định tổn hại hắn, bất quá chỉ muốn giam cầm hắn, còn tốn rất nhiều tâm tư bày biện xung quanh tựa như tiên cảnh bồng lai, nhưng nguyên tắc của trận pháp đương nhiên là giống hệt. Hắn chỉ cần tìm ra nơi có kim thì sẽ thoát thân được. Vấn đề chỉ là thời gian.
“Sư tôn, tâm ý của ta lẽ nào người vẫn chưa hiểu? Ta cần yêu giới, nhưng ta cũng cần người. Ở trong mê trận này, người sẽ không phải phiền muộn về khoảng cách giữa chúng ta. Cái gì yêu giới, cái gì thần giới đều vô nghĩa cả. Chỉ có ta và người, chỉ có hai ta trong thế giới này, không ai có thể đến làm phiền. Miễn là ta còn sống, mê trận sẽ không mất đi. Thế không phải là tốt nhất với chúng ta sao?”
Tâm ý của y, hắn sao lại không hiểu? Nhìn cảnh vật y hao tổn tâm sức nghĩ ra vì hắn, hắn không cảm động thì chính là nói dối. Thế nhưng, tính cách hắn thích tự do tự tại, lại có vài phần ngông cuồng ngạo nghễ, không chấp nhận nổi chuyện bị giam cầm. Thêm vào, y bán đứng lòng tin của hắn vì ích kỷ riêng mình. Hắn vẫn hay nói có một lần thì sẽ có lần khác nữa. Hắn tức giận, thất vọng, tổn thương, suy ra là không muốn tha thứ.
“Ngươi nghĩ cái trận này có thể nhốt ta được bao lâu? Cả đời sao? Nếu thế thì ngươi cũng quá tự tin vào năng lực của mình rồi. Ta nói cho ngươi biết, tính từ lúc ta bị bắt vào, không quá ba tháng, ta sẽ đường đường chính chính mà ra khỏi đây.”
“Người nhất định phải thế sao? Nhất định phải chống đối đồ nhi đến cùng?” Lăng Ca kéo mạnh lọn tóc trong tay khiến da đầu Tang Hoa đau buốt. Giọng của y bắt đầu đục hơn, trong đó pha lẫn thái độ không phục, không cam tâm: “Đồ nhi không cảm thấy bản thân đã làm gì sai. Cho dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, đồ nhi vẫn sẽ nhốt người lại. Người cương quyết không theo đồ nhi về yêu giới. Đồ nhi lại không thể rời xa người. Đây là cách duy nhất đồ nhi có thể nghĩ ra. Nếu không dùng cách này, người bảo đồ nhi phải làm sao? Nếu người không cần đồ nhi thì ngay từ đầu không nên thu nhận đồ nhi. Người đối tốt với đồ nhi, hy sinh mọi thứ cho đồ nhi, khiến đồ nhi…” Lăng Ca dừng lại, hơi thở đứt quãng, dựa sát đầu vào lưng Tang Hoa. Y nhả tay khỏi tóc hắn rơi vào trầm mặc một lúc rồi nghẹn ngào: “Người khiến đồ nhi sa đọa ái tình, trầm luân khổ ải, khiến đồ nhi không còn là chính mình nữa nhưng giờ lại muốn vứt bỏ đồ nhi sao?”
Tang Hoa cắn môi, nội tâm run rẩy. Chắc chắn là Lăng Ca đang giả vờ để hắn động lòng tha thứ đây mà. Định chỉ bằng vài ba tấc lưỡi là muốn hắn xóa sạch cơn giận, lại trìu trìu mến mến ôm y vào lòng gọi đệ tử ngoan hay sao? Cũng quá là xem thường hắn rồi.
“Sư tôn! Đồ nhi không thể nào không có người.”
Tang Hoa hít sâu, tay siết chặt. Hắn vậy mà lại dao động rồi. Mỗi lần nghe tên tiểu tử này trầm thấp gọi sư tôn, hắn tự dưng nghĩ y có phạm phải lỗi lầm lớn chừng nào thì hắn cũng khoan hồng đại độ được. Có điều, hắn thuyết phục bản thân rằng đây chỉ nên là ý nghĩ mà thôi. Không thể và không nên thực hành.
“Về đi. Ta cần thanh tu.”
Tang Hoa không trách mắng y nữa, Lăng Ca tự hiểu trong lòng Tang Hoa đã hơi nguội lại rồi. Y nhích ra trước ngồi chống tay ngắm Tang Hoa:
“Đồ nhi sẽ ngồi yên ở đây không kinh động người.”
Tang Hoa liếc xéo hắn, rồi nhắm chặt hai hàng mi lại. Đúng là tên đệ tử càn quấy. Y ngắm hắn như vậy thì hắn tịnh tâm thế nào được?
Lăng Ca phải công nhận y có thể bình phục nhanh chóng vậy đa phần nhờ vào việc nghe lời Tang Hoa tu luyện tại Tâm Nguyệt Trì, nhưng mà y dù sao cũng là yêu, hút dương khí con người so với việc tự tu luyện thì càng dễ dàng hơn nhiều.
“Hồi phục như xưa thì có gì đáng mừng? Điều mà ta muốn là trở nên cường mạnh hơn nữa, đến mức không ai dám đối đầu cùng ta.”
Nếu y có thể mạnh hơn Tang Hoa, sau này không cần nơm nớp lo sợ Tang Hoa sẽ rời bỏ y đi bất cứ lúc nào. Chỉ cần y muốn, liền bắt Tang Hoa nhốt lại cho riêng mình. Cảm giác đó thập phần thống khoái.
Mị Nhi từ ngoài tiến vào bẩm báo bốn vị trưởng lão xin yết kiến. Lăng Ca truyền họ vào. Theo sau họ còn có bốn giai nhân kiều diễm, tràn đầy hương sắc. Trưởng lão Chân Diệc sợ bị tranh mất phần nên giành lên tiếng trước: “Chủ thượng, ngài đang ở độ tuổi sung mãn, đây là lúc cần phải lập một vị hoàng hậu giúp yêu giới chúng ta khai chi tán diệp. Bốn lão già vi thần đã thay ngài tuyển lựa trong hàng ngàn nữ nhân ở yêu giới ra những người xinh đẹp và có học thức nhất. Ngài hãy nể mặt chúng thần chọn lấy một người.”
Bốn vị trưởng lão đợi thật lâu vẫn không thấy Lăng Ca lên tiếng. Y nhìn qua một lượt các mỹ nhân rồi nghiêm túc nghiền ngẫm gì đó. Liễm Cơ Cơ ở cạnh nhẹ giọng nhắc khéo: “Huynh, nếu không thích thì muội sẽ giúp huynh đuổi họ đi.”
“Ta ngược lại rất thích.” Lăng Ca bỗng đứng lên, nhắm trúng một nàng trong số họ và bế sốc nàng lên. Nàng cũng không ngại ngần choàng tay qua cổ y ôm chặt lại.
Lăng Ca nói: “Ngai vị hoàng hậu để sau hẳn tính, nhưng ta cũng không thể phụ lòng của bốn vị trưởng lão. Tâm ý này ta xin nhận.”
Bốn vị trưởng lão và Mị Nhi thấy Lăng Ca đã ôm mỹ nhân trong tay nên biết điều cáo lui. Liễm Cơ Cơ cũng muốn đi nhưng bị y ngăn lại. Mỹ nhân chưng hửng. Liễm Cơ Cơ phàn nàn: “Huynh, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, huynh giữ muội ở lại làm gì?” Chẳng lẽ lại bắt nàng phải nhìn cảnh hai người bọn họ thân mật với nhau? Thế thì cũng quá biến thái rồi.
Lăng Ca đặt mỹ nhân xuống nhuyễn tháp, giọng cau có: “Bảo muội ở lại thì cứ ở lại, nhiều lời làm gì?” Khi Lăng Ca cúi thấp đầu gần kề mỹ nhân, Liễm Cơ Cơ đỏ mặt quay sang nơi khác. Thật sự bắt nàng chứng kiến cảnh này sao? Người ta còn chưa biết yêu là gì thì làm sao chịu nổi?
Một lát, Liễm Cơ Cơ nghe được tiếng giãy giụa của mỹ nhân, tò mò quay đầu một mắt nhắm một mắt mở nhìn thử. Lăng Ca đang bóp chặt cổ nàng để ngăn nàng tạo ra âm thanh kêu cứu, mũi y hơi phồng lên hút lấy yêu khí từ trên người nàng truyền sang mình. Không bao lâu sau, mỹ nhân chỉ còn lại một nắm xương mèo trong mớ vải vóc rộng thùng thình. Liễm Cơ Cơ trắng bệch cả mặt mày: “Huynh, làm thế này không được đâu. Bốn vị trưởng lão sẽ tức chết.”
“Ta là chủ nhân của họ, muốn làm gì còn phải được họ cho phép sao? Tại sao đến giờ ta mới nghĩ tới. Chỉ cần hút tinh khí của những kẻ có pháp lực, ta sẽ có luôn pháp lực của họ. Đây là cách nhanh nhất để trở nên mạnh hơn. Từ nay về sau, tìm những kẻ có pháp lực về cho ta. Đám người ở nhân giới vô dụng rồi.”
Lăng Ca trở lại phòng riêng, căn dặn Liễm Cơ Cơ dọn đi cái xác mèo kia. Y mở túi đeo, lấy bảy quả cầu bạc ra ném vào không trung tạo vòng xoáy dẫn vào mê trận. Mê trận này được dành riêng cho Tang Hoa, vậy nên y cố tình tạo ra một Triều Hải Cư giống hệt như ngoài đời thật. Điểm khác biệt duy nhất là Lăng Ca đã thay đổi những ngọn núi ngoằn ngoèo lạnh lẽo bao quanh Triều Hải Cư bằng những ruộng hoa bạt ngàn đủ màu sắc. Y cũng tạo ra chim muông bay lượn, muốn để Tang Hoa nghe được thật nhiều âm thanh trong trẻo duy mỹ.
Lăng Ca tìm khắp Triều Hải Cư không thấy Tang Hoa, thì ra hắn đang ngồi ở một ngọn đồi hoa tĩnh tâm thiền định. Nghe được tiếng bước chân tới gần, Tang Hoa vẫn không có ý định quay đầu lại, bởi hắn thừa biết đó là ai. Lăng Ca ngồi xuống cạnh Tang Hoa, đưa tay vuốt một lọn tóc của hắn, trầm lạnh nói: “Sư tôn, đồ nhi đến rồi.”
Tang Hoa đã bị nhốt trong Tham Lang Trận suốt một tháng. Một tháng nay, đây là lần đầu tiên Lăng Ca tìm đến. Y sợ Tang Hoa còn giận, vừa gặp y sẽ lẩn tránh, vậy nên đã kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, đợi cho cơn giận của Tang Hoa nguôi ngoai phần nào mới dám đến. Đáng tiếc, Lăng Ca đã lầm, đừng nói một tháng, dù có mười tháng hay một trăm tháng thì Tang Hoa cũng không thể nào hết giận được. Khi nhìn thấy Lăng Ca khởi động Tham Lang Trận, ý thức đề phòng trong hắn liền trỗi dậy. Nếu ngay lúc đó hắn ly khai Lăng Ca, gọi ra thanh Trữ Lang kiếm tùy thân thì đã không đến mức bị nhốt lại đây. Hắn chỉ vì tin tưởng y mà ra nông nỗi này. Thậm chí ngay cả lúc đã rơi vào Tham Lang Trận, hắn vẫn không tin nổi y thực sự làm vậy với hắn.
Tang Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Nghiệt đồ! Ngươi đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, sau này cũng đừng gọi ta là sư tôn nữa. Ta tự thẹn không xứng!”
“Xem ra người vẫn còn rất giận đồ nhi.”
“Bị giam cầm thế này ngươi nghĩ ta không giận? Ta là thần chứ không phải Phật tổ, ta không có lòng từ bi hỷ xả đến thế.”
Trước đây, Tang Hoa và Tử Khưu đã từng bị giam cầm trong Tham Lang Trận này. Hắn vì cứu một đám người thần giới mà liều mình xông vào, còn Tử Khưu lại vì cứu hắn. Hắn chẳng thể nhớ được Yêu Đế mở trận năm ấy tên gì, nhưng mà chủ đích là muốn giết người, vậy nên khắp nơi trong mê trận đằng đằng sát khí, đi một đoạn liền gặp phải một yêu tinh cản đường. Chúng không quá mạnh nhưng cứ nối tiếp nhau như nấm sau cơn mưa, kẻ này chết thì kẻ khác mọc lên. Tang Hoa và Tử Khưu bị nhốt ba năm trong trận, đối diện với vô số yêu tinh quấy rối tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm nọ, lúc thoát ra được bên ngoài thì thân xác cùng thể lực đã kiệt quệ trầm trọng.
Giờ nghĩ lại, ngày ấy bị nhốt lâu như thế vì là lần đầu tiên vào trận, không hề biết được điều gì. Nhưng suốt ba năm ở trong trận, hắn đã biết nguyên tắc hoạt động của nó. Trận này lấy sức mạnh từ Tham Lang Tinh, chia làm bảy cửa: Quyền, Danh, Tài, Phúc, Tình, Dục, Thọ, vốn là dựa trên bảy loại tham vọng cơ bản trong lòng người. Người có tham vọng đặc biệt đối với một loại nào đó sẽ chết tại chính cửa tham vọng đó, ngược lại người không có chút nào tham vọng sẽ bị dẫn đi luẩn quẩn, mãi không ra được. Đánh bại yêu tinh không phải là cách có thể ra được. Bởi vì những yêu tinh trong trận đều là ảo ảnh, không có hình hài xác thực, cũng có thể chỉ là một yêu tinh nhưng muôn hình vạn trạng. Dù sao, chuyện diệt sạch chúng là điều không khả quan. Tham Lang Tinh thuộc tính mộc, vậy nên nơi yếu nhất trong trận, cũng chính là lối ra, phải có thuộc tính kim tương khắc hoàn toàn.
Mặc dù nói Tham Lang Trận hiện tại Lăng Ca tạo khác xa với cái hắn từng trải qua, bởi chung quy người đệ tử này dù đại nghịch bất đạo cũng không định tổn hại hắn, bất quá chỉ muốn giam cầm hắn, còn tốn rất nhiều tâm tư bày biện xung quanh tựa như tiên cảnh bồng lai, nhưng nguyên tắc của trận pháp đương nhiên là giống hệt. Hắn chỉ cần tìm ra nơi có kim thì sẽ thoát thân được. Vấn đề chỉ là thời gian.
“Sư tôn, tâm ý của ta lẽ nào người vẫn chưa hiểu? Ta cần yêu giới, nhưng ta cũng cần người. Ở trong mê trận này, người sẽ không phải phiền muộn về khoảng cách giữa chúng ta. Cái gì yêu giới, cái gì thần giới đều vô nghĩa cả. Chỉ có ta và người, chỉ có hai ta trong thế giới này, không ai có thể đến làm phiền. Miễn là ta còn sống, mê trận sẽ không mất đi. Thế không phải là tốt nhất với chúng ta sao?”
Tâm ý của y, hắn sao lại không hiểu? Nhìn cảnh vật y hao tổn tâm sức nghĩ ra vì hắn, hắn không cảm động thì chính là nói dối. Thế nhưng, tính cách hắn thích tự do tự tại, lại có vài phần ngông cuồng ngạo nghễ, không chấp nhận nổi chuyện bị giam cầm. Thêm vào, y bán đứng lòng tin của hắn vì ích kỷ riêng mình. Hắn vẫn hay nói có một lần thì sẽ có lần khác nữa. Hắn tức giận, thất vọng, tổn thương, suy ra là không muốn tha thứ.
“Ngươi nghĩ cái trận này có thể nhốt ta được bao lâu? Cả đời sao? Nếu thế thì ngươi cũng quá tự tin vào năng lực của mình rồi. Ta nói cho ngươi biết, tính từ lúc ta bị bắt vào, không quá ba tháng, ta sẽ đường đường chính chính mà ra khỏi đây.”
“Người nhất định phải thế sao? Nhất định phải chống đối đồ nhi đến cùng?” Lăng Ca kéo mạnh lọn tóc trong tay khiến da đầu Tang Hoa đau buốt. Giọng của y bắt đầu đục hơn, trong đó pha lẫn thái độ không phục, không cam tâm: “Đồ nhi không cảm thấy bản thân đã làm gì sai. Cho dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, đồ nhi vẫn sẽ nhốt người lại. Người cương quyết không theo đồ nhi về yêu giới. Đồ nhi lại không thể rời xa người. Đây là cách duy nhất đồ nhi có thể nghĩ ra. Nếu không dùng cách này, người bảo đồ nhi phải làm sao? Nếu người không cần đồ nhi thì ngay từ đầu không nên thu nhận đồ nhi. Người đối tốt với đồ nhi, hy sinh mọi thứ cho đồ nhi, khiến đồ nhi…” Lăng Ca dừng lại, hơi thở đứt quãng, dựa sát đầu vào lưng Tang Hoa. Y nhả tay khỏi tóc hắn rơi vào trầm mặc một lúc rồi nghẹn ngào: “Người khiến đồ nhi sa đọa ái tình, trầm luân khổ ải, khiến đồ nhi không còn là chính mình nữa nhưng giờ lại muốn vứt bỏ đồ nhi sao?”
Tang Hoa cắn môi, nội tâm run rẩy. Chắc chắn là Lăng Ca đang giả vờ để hắn động lòng tha thứ đây mà. Định chỉ bằng vài ba tấc lưỡi là muốn hắn xóa sạch cơn giận, lại trìu trìu mến mến ôm y vào lòng gọi đệ tử ngoan hay sao? Cũng quá là xem thường hắn rồi.
“Sư tôn! Đồ nhi không thể nào không có người.”
Tang Hoa hít sâu, tay siết chặt. Hắn vậy mà lại dao động rồi. Mỗi lần nghe tên tiểu tử này trầm thấp gọi sư tôn, hắn tự dưng nghĩ y có phạm phải lỗi lầm lớn chừng nào thì hắn cũng khoan hồng đại độ được. Có điều, hắn thuyết phục bản thân rằng đây chỉ nên là ý nghĩ mà thôi. Không thể và không nên thực hành.
“Về đi. Ta cần thanh tu.”
Tang Hoa không trách mắng y nữa, Lăng Ca tự hiểu trong lòng Tang Hoa đã hơi nguội lại rồi. Y nhích ra trước ngồi chống tay ngắm Tang Hoa:
“Đồ nhi sẽ ngồi yên ở đây không kinh động người.”
Tang Hoa liếc xéo hắn, rồi nhắm chặt hai hàng mi lại. Đúng là tên đệ tử càn quấy. Y ngắm hắn như vậy thì hắn tịnh tâm thế nào được?