Chương : 1
Mở đầu
Đầu mùa xuân, sân sau Diệp gia.
Giữa sân có một cái ao rộng, nước trong vắt thấy cả đáy, phản chiếu sóng nước lung linh. Bên cạnh ao có ba cây liễu xếp thành hình tam giác, là chính tay Diệp Kính Huy trồng lúc em trai Kính Văn về nước học tập, còn nói đùa ba gốc cây ấy đại diện cho ba anh em họ, sau này khi ai cũng đã thành gia lập nghiệp, lúc về nhà có thể cùng ngồi hóng mát và uống rượu dưới tán cây.
Đảo mắt đã nhiều năm trôi qua, ngọn cây lúc trước giờ đây đã cao lớn ngút trời, cành lá xum xuê, nhánh liễu rũ xuống khẽ lay động theo gió, ba cây giao hòa nhau chặt chẽ không rời, phủ trên mặt đất một mảnh bóng râm thật lớn.
Tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rơi trên nền đất, giống như những mảng lân phiến bàng bạc lấp lánh ánh sáng cực kỳ đẹp đẽ. Mỗi khi xuân đến, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm tơ liễu bay lả tả, từ xa nhìn lại giống như bông tuyết đang phủ ngợp trời, từng sợi từng sợi trắng tinh nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt ao cạnh ngọn cây, gợn lên từng con sóng nhỏ lăn tăn.
Cách chỗ ba cây liễu không xa là một tòa nhà tinh tế trang nhã. Trên lan can có khắc hoa văn tinh xảo mang cỗ phong vị cổ kính đầy ý nhị, rất có phong cách thanh tao của sân vườn chốn Giang Nam. Tòa nhà có ba tầng, cách trang trí mỗi tầng hoàn toàn khác biệt. Tầng một là phòng khách rộng rãi thoáng đãng, trên mặt đất trải thảm màu đỏ thẫm, vật dụng bằng gỗ đều tuyền sắc nâu sậm. Tầng hai là phòng đọc sách, chiếm phần lớn mặt tường là giá sách bày những bộ sách rất dày, trước giá là bàn gỗ hình nửa tròn, góc bàn không biết vì sao bị rạn nứt lộ ra một khe hở.
Dọc theo cầu thang lên trên là phòng nghỉ nơi tầng ba. Đập vào mắt là ba gian phòng được sắp xếp đều đặn, trên cửa có khắc ba chữ: một là hy,
hy của hy vọng; hai là huy,
huy của huy hoàng; ba là văn,
văn của văn thải
[5]
. Ấy thế nhưng vì đã lâu đời, chữ viết không còn hiện rõ nữa.
Đi đến phía cuối tầng ba là phòng ngủ của chủ nhân Diệp gia. Đẩy cửa ra, ngay giữa bức tường là một tấm ảnh chụp trắng đen, mặc dù đã ố vàng nhưng vẫn mơ hồ thấy được gương mặt của hai người. Người đàn ông trẻ trung anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, trên khuôn mặt đều vẽ lên một nụ cười mỉm. Góc phải bên dưới ảnh chụp có viết một hàng chữ nhỏ,
ngày 1 tháng 10 năm 1979, Diệp Trí Viễn, Văn Tích Tuệ, mừng ngày tân hôn.
Tòa nhà này vốn là nơi sinh sống của một đôi vợ chồng với ba đứa con, về sau vì chuyển nơi ở nên mới vứt nó ở đây, ngay cả đồ nội thất cũng chưa từng chuyển dịch. Thế nhưng theo năm tháng phải đón nắng hứng mưa rồi phong thực, nó đã không còn diện mạo như lúc trước, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lẽo thanh tĩnh không có hơi thở con người.Rất nhiều năm sau này, khi cả ba anh em họ Diệp tề tựu cùng nhau, mảnh sân này đã bị lửa thiêu trụi thành tro tàn.
Tất cả chuyện xưa bắt đầu ở đây, cũng kết thúc ở chính nơi này.
Diệp gia (thượng)
Nhà họ Diệp là doanh nhân nổi tiếng ở New York, danh tiếng của “tập đoàn Thiên Vũ” do một tay người bố Diệp Trí Viễn sáng lập hiện giờ đã vô cùng hiển hách. Thế nhưng Diệp gia lại có vấn đề khiến Diệp Trí Viễn đau đầu nhiều năm, đó là gia sản chưa có người kế thừa. Chẳng phải ông không có con cháu, cũng chẳng phải nhiều con dẫn tới tranh giành đến đầu rơi máu chảy, mà là những đứa trẻ nhà họ Diệp có đôi chút đặc biệt.
Diệp gia có ba anh em, chữ cuối trong tên lấy theo từ đồng âm với “Văn Tích Tuệ”
của mẹ, ở giữa có chung một chữ “kính”. Kính Hy và Kính Huy tuy là anh em song sinh nhưng hình dáng lại bất đồng, nhiều năm qua vì học tập nên rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau, hơn nữa tuổi Kính Văn cách biệt khá lớn so với hai người anh trai, bởi vậy tình cảm giữa ba anh em rất lạnh nhạt, hệt như người qua đường. Điểm tương đồng duy nhất của cả ba là kế thừa tính cố chấp của bố và dung mạo xinh đẹp của mẹ, hơn nữa từ nhỏ đã được bố dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, sau khi lớn lên phong độ phóng khoáng, tuấn tú lịch thiệp.
Đáng tiếc, không ai đồng ý kế thừa phụ nghiệp.
Anh cả Diệp Kính Hy về nước gầy dựng cơ đồ, kinh doanh một công ty bất động sản, tỏ rõ thái độ từ bỏ quyền thừa kế. Cậu út Diệp Kính Văn không hề hứng thú với kinh doanh bèn chuyển sang y khoa, dự định sau khi lấy được học vị sẽ về nước làm bác sĩ. Còn lại chính là con thứ Diệp Kính Huy, mặc dù thuận lợi tốt nghiệp đại học kinh tế, nhưng vẫn là đứa con khiến Diệp Trí Viễn đau đầu nhất.
Theo như cách nói của Diệp Trí Viễn, thằng con thứ hai Diệp Kính Huy chính là điển hình cho câu “bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối rữa”.
Trong ba anh em, Diệp Kính Huy điển trai nhất, cũng “bất kham” nhất, là một cái gối thêu hoa, hơn nữa còn là gối rách chứa hoa cỏ thối.
Cả ngày lêu lổng ăn chơi chưa nói, còn ra ngoài sống phóng đãng. Hắn từng vờn quanh hàng trăm loài hoa thơm cỏ lạ, hoa lá dính đầy thân, nhiều năm qua nợ tình vô số, là cao thủ tán tỉnh điển hình. Đáng giận hơn là hắn lại ham mê SM, trong phòng treo đầy các loại hình cụ, này roi này kẹp hình thù siêu kỳ quái làm kẻ khác trợn mắt cứng lưỡi, còn thêm rất nhiều khí cụ nhìn mà chẳng hiểu có tác dụng gì, khiến ông cau mày hận không thể dùng roi trên tường đánh chết hắn, sau đó nấu lại để tái tạo.Tiếc rằng đứa con cả dù thế nào cũng quyết từ chối kế thừa gia nghiệp, Diệp Trí Viễn rơi vào đường cùng đành phải một lòng một dạ cải tạo thằng hai Diệp Kính Huy, hy vọng hắn có thể biết sai đường mà quay đầu lại. Thế nhưng cải tạo đã nhiều năm, hắn chẳng những không ngoan ngoãn mà ngược lại càng tệ hại hơn, cả ngày lười biếng nằm dưới tán cây, tựa như một con “mèo phơi nắng” trong lốt người nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (
大
)
Ông đứng trên lầu nhìn cậu quý tử đang mặc áo ngủ phơi ra một mảng ngực rộng dưới tán cây gần đó, nhíu tít chân mày.
“Bảo cậu ba đến phòng đọc sách.” Dặn dò quản gia Ngô bên cạnh một câu xong, ông xoay người đóng cửa sổ lại.
. . . . . .
Diệp Kính Huy đang ngồi uống trà dưới tán cây, ánh nắng đầu xuân chiếu xuyên qua kẽ lá bị cắt thành từng mảnh nhỏ loang lổ, rơi lên vẻ mặt biếng nhác của hắn.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên trên màn hình, Diệp Kính Huy dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp điện thoại, nheo hai mắt lại rồi ra vẻ đen tối nói: “Tiểu Phi, nhớ anh sao?” Hô hấp ở đầu kia điện thoại run lên, dường như có phần khẩn trương: “Ông chủ, anh Tề đang bận nên nhờ tôi gọi điện thoại báo cho anh, ảnh chụp anh phân phó đã gửi tới rồi.”
“Tốt lắm, hiệu suất cao nhỉ, sau khi về nước anh sẽ cho nghỉ một tuần rồi dẫn bọn nhóc đi chơi.” Diệp Kính Huy cười, ung dung chuyển tách trà trong lòng bàn tay, “Ông chủ đang bị bố giam lỏng, nếu có thể thuận lợi chạy trốn sẽ về gặp mọi người. Lúc anh vắng mặt, bọn nhóc cũng đừng thấy cô đơn nhé. . . . . .”
Hắn cố ý nhấn âm cuối làm cho người bên đầu kia điện thoại lại run run: “Ông chủ thật hài hước. . . . . .”
Diệp Kính Huy hơi cong khóe miệng: “Sao giọng nói của nhóc run rẩy vậy, anh đáng sợ đến thế sao?”
Vừa dứt lời, cậu bé kia nuốt nước miếng: “Không, không đáng sợ, đúng rồi, roi da và còng tay anh đặc biệt định chế ngày hôm qua cũng đã đưa tới, mời anh trở về nghiệm thu.”
Diệp Kính Huy cười: “Tốt, đến lúc đó nhóc tự mình giúp anh nghiệm thu, xem thử gai trên cây roi kia dùng được không, nhé?”
“Ặc. . . . . . Tôi đã biết, tôi cúp trước đây, ông chủ đang bận.” Nói xong cậu hấp tấp treo điện thoại, động tác cấp tốc y như bị sói truy đuổi.
“Đùa giỡn mấy đứa nhỏ ngây thơ là việc vô cùng thú vị.” Diệp Kính Huy híp mắt, cảm thấy mỹ mãn cất di động vào, gối hai tay ra sau đầu.
Một trận gió thoáng qua, tơ liễu trắng tuyết tựa như một trận lông ngỗng bay lạo xạo, nhẹ nhàng rơi trên người Diệp Kính Huy như muốn vùi lấp cả thân hình hắn. Từ xa nhìn lại, ai đó đang nằm ở nơi kia bị phủ kín cả một tầng bông chẳng khác nào con mèo trắng xù lông.
Diệp Kính Huy hà hơi thổi rơi tơ liễu vương trên mặt, thở dài: “Haiz, bố của con ơi, nếu bố biết quý tử không chỉ ở ngoài trăng hoa vui vẻ mà còn tự mình mở hộp đêm làm ông chủ, dưới tay mỹ nữ như mây mỹ nam đầy dẫy, dưới ‘chỉ đạo’ của con người này yêu nghiệt hơn cả người kia. . . . . . Có khi nào trục xuất con khỏi nhà luôn không?”Ngay khúc rẽ chợt thấy quản gia vội vàng chạy đến, Diệp Kính Huy ngồi dậy, cười bảo: “Bác Ngô mặt mày rạng rỡ như cảnh xuân, khí sắc càng ngày càng tốt, đi đường cũng nhanh nhẹn như thỏ thi chạy ha.”
Khóe miệng quản gia Ngô co rút, ông nghiêm túc nói: “Ông chủ đang chờ cậu ở phòng đọc sách.”
“Đã biết, đi ngay đây.” Diệp Kính Huy duỗi người, đứng lên phủi rớt một lớp tơ liễu rồi xoay người đến phòng đọc sách, vừa đi vừa trêu chọc: “Nghe nói sắp tới bác Ngô muốn tái hôn, thật lòng chúc mừng bác, nếu sinh con nên đặt ‘Ngô Bất Năng’ ấy, sau khi lớn lên gì cũng làm được.” Dừng một chút, bỗng dưng hắn quay đầu lại, chớp mắt: “Dễ nghe chứ?”
Khóe miệng quản gia Ngô lại co giật, ông nghiêm trang đáp: “Dễ nghe.”
Diệp Kính Huy lúc này mới hài lòng đi mất, để lại mình ông ở phía sau thở dài thườn thượt.
. . . . . .
Phòng đọc sách của gia đình họ Diệp luôn được sắp xếp gọn gàng và tao nhã, đồ nội thất đều có người lau chùi mỗi ngày, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không dính. Lúc này bố Diệp chưa có mặt trong phòng, chỉ mỗi anh cả Diệp Kính Hy đang ngồi trên sô pha tùy tiện lật giở tạp chí.
Diệp Kính Huy tựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lười biếng nói: “Ây dô, hiếm khi thấy anh về à nha, thảo nào cả sân đều bao phủ một vầng ánh sáng chói loà, em còn nghĩ là thần tiên nào đáp xuống. Muốn em lấy nhang đến cúi chào vị Phật tôn quý anh đây không?”
Diệp Kính Hy phớt lờ lời trêu chọc của hắn, anh thản nhiên nói: “Nghe nói cậu lại bị bố giam lỏng?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Đúng vậy, em cực thích bị bố cấm túc, ngày ngày cơm đến há mồm y phục đến vươn tay, thật là thoải mái biết chừng nào. . . . . .”
“Cậu vẫn cái kiểu thiếu ngược
như trước kia.” Anh cả Diệp trầm giọng ngắt lời hắn, “Lần này anh về để tham dự hôn lễ của cậu.”
Nét cười tươi tắn của hắn tuy chưa mất nhưng thanh âm đã lạnh hơn ba phần: “Vậy có lẽ phải phiền toái anh rồi, dây thừng trong phòng em nhiều lắm, anh chọn cái nào to nhất trói em đưa vào lễ đường đi.”
Trầm mặc một lát, Diệp Kính Hy ngẩng đầu: “Cậu thực sự không muốn kết hôn?”
“Em là người sống có nguyên tắc, nhất ngôn cửu đỉnh. Nói không kết nhất định sẽ không kết.”
“Đối nghịch với bố?”
“Em ghét nhất là bị người ta cưỡng ép, cho dù là bố cũng thế thôi.”
Không hợp ý nhau nhiều hơn nửa câu, nói tới đây hai anh em đồng thời im lặng. Diệp Kính Hy tiếp tục xem tạp chí, Diệp Kính Huy thì nghiêng ngả đến ngồi trên bàn học, vắt chân lên, chống cằm cẩn thận đánh giá anh hai hắn. Khuôn mặt anh điển trai nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, mặt cứng đờ cứ như thi thể, hắn buồn cười buột miệng: “Dáng vẻ chúng ta chẳng giống nhau gì cả, vì sao em với anh lại sinh đôi nhỉ?” Diệp Kính Hy thản nhiên đáp: “Hẳn do Thượng đế uống rượu.”Vừa dứt lời, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, chốc lát sau, Diệp Trí Viễn đẩy cửa bước vào, khoan thai đến ngồi trên sô pha.
Diệp Kính Huy mỉm cười nhảy từ trên bàn xuống, ngồi ở chiếc ghế đối diện Diệp Trí Viễn: “Nghe nói bố có việc tìm con?”
“Chuẩn bị hôn lễ thế nào rồi?”
“Đàn ông tam thập nhi lập, con chẳng những còn dưới ba mươi mà sự nghiệp cũng chưa ổn định, nói mấy chuyện hôn nhân có vẻ sớm quá.”
“Kính Văn đã muốn kết hôn mà mày còn ngại sớm?”
“Ai da, em trai trưởng thành sớm hơn con.” Diệp Kính Huy đan hai tay vào nhau, khẽ thở dài, “Tuổi tâm lí của con nhỏ hơn nó.”
Diệp Kính Hy ngồi cạnh nghe một câu như thế thì nhíu mày muốn bác bỏ. Diệp Trí Viễn cũng lạnh lùng: “Đừng hòng mồm mép trơn tru với bố, hôn lễ dự định vào mười lăm tháng sau, mày chuẩn bị sẵn sàng đi.” Diệp Kính Huy vẫn là bộ dạng ngoài cười trong không cười như cũ: “Bố, nếu con cưới tiểu thư Hà gia, con sợ cô ấy sẽ khóc kinh thiên động địa với bố mất. Bởi vì phụ nữ gả cho con sẽ phải đồng sàng dị mộng.”
Diệp Trí Viễn chùng giọng hỏi: “Là sao?”
Diệp Kính Huy tựa vào ghế, bi thương ngắm trần nhà, “Vốn không định sẽ nói với bố, nhưng chuyện tới nước này con cũng thực bất đắc dĩ, bố đừng trách con.” Tạm ngừng giây lát, hắn nghiêm túc nhìn ông: “Kỳ thật con là gay, hơn nữa chỉ thích nằm dưới. Muốn con cưới phụ nữ thì quả thực là lòng có dư nhưng lực không đủ.”
Hai bố con đối mặt trong yên lặng thật lâu.
Diệp Trí Viễn bình tĩnh buông chén trà đang cầm trong tay: “Ờ, năm trước thầy bói nói mày đại hung nếu gặp gỡ sẽ khắc chết vợ, năm nay tự dưng lại biến thành gay.”
Diệp Kính Huy cười sáng lạn: “Không phải tự dưng đâu, bản chất con vốn thích đàn ông, đặc biệt là kiểu người như anh hai nè, cho nên trước đây mới dính lấy anh ấy không chịu rời.” Dứt lời còn liếc anh hai hắn.
Anh cả Diệp gia nhướng mày: “Anh đây thật sự rất vinh hạnh, anh cũng đặc biệt thích người như cậu, chi bằng chúng ta làm một cuộc tình anh em song sinh?” Nói xong, tia sáng rét lạnh lóe lên trong mắt anh, bắn thẳng vào gương mặt tươi như hoa của hắn, ấy vậy mà hắn vẫn nhăn nhở, còn đá lông nheo ám muội với anh mấy cái, quay đầu lại nói với bố mình: “Bố, con thực sự mất hết cảm giác với phụ nữ rồi, Hà Vân dù sao cũng là con gái một, sao có thể để cô ấy chịu uất ức gả cho kẻ có ‘sinh lý thiếu hụt’ như con được.”
“Sinh lý thiếu hụt?” Bố Diệp quan sát hắn thật lâu, thấy thằng con vẫn một kiểu tỉnh bơ như cũ thì nhíu mày rồi bất đắc dĩ phẩy tay, “Ra ngoài trước đi, bố với với anh hai mày còn có việc tán gẫu.”
. . . . . .
Diệp Kính Huy vừa bước ra khỏi cửa, không khí trong phòng liền lộ rõ áp lực.
Diệp Trí Viễn chuyển đề tài câu chuyện: “Con đã xem mấy tấm ảnh kia chưa?”
“Rồi ạ.” Diệp Kính Hy buông tạp chí, cười khẽ, “Con đếm đi đếm lại, tổng cộng mười gã thanh niên ở sáu khách sạn khác nhau áp đảo nó, ảnh chụp cực kỳ mờ ảo. Mấy gã này hẳn là người mẫu nó vung tiền mời đến, ảnh kí gửi từ nặc danh trong nước tới Hà Vân, ngoài mặt là dọa dẫm tống tiền, thực tế là do Kính Huy âm thầm thao túng, mục đích để cô Hà hiểu lầm nó là đồng tính luyến ái mà chủ động từ hôn.”“Đúng vậy.” Diệp Trí Viễn gật đầu, “Sau khi Hà Vân nhận được ảnh chụp quả nhiên đã từ hôn, lý do đưa ra là vì không hợp.”
Diệp Kính Hy giải thích rõ cho ông hiểu: “Con nghĩ cô ấy chung quy cũng vì giữ thể diện nên mới giữ kín chuyện này. Hẳn là sợ ảnh hưởng đến danh dự của Kính Huy.”
“Thật sự làm khó con bé Hà Vân kia. Cuộc hôn nhân này đã kéo dài lâu như vậy. . . . . . Thôi thì chấm dứt, miễn làm lỡ duyên của nó.” Diệp Trí Viễn xoa nhẹ thái dương rồi ngẩng đầu lên hỏi, “Con xác định Kính Huy không phải đồng tính luyến ái?”
“Con biết rành rẽ cá tính nó, nó chỉ không muốn kết hôn thôi.”
“Cả ngày chỉ thích ra ngoài lêu lổng và chơi bời trác táng cũng là vì không muốn kết hôn, thừa dịp còn trẻ sống phóng túng cho thỏa?”
“Cũng không hẳn.” Diệp Kính Hy khựng lại, “Bố cũng biết việc chuyển biến của thị trường chứng khoán trong nước thời gian trước chứ?”
Bố Diệp hơi giật mình: “Chẳng lẽ. . . . . . có quan hệ với A Huy?”
Đầu mùa xuân, sân sau Diệp gia.
Giữa sân có một cái ao rộng, nước trong vắt thấy cả đáy, phản chiếu sóng nước lung linh. Bên cạnh ao có ba cây liễu xếp thành hình tam giác, là chính tay Diệp Kính Huy trồng lúc em trai Kính Văn về nước học tập, còn nói đùa ba gốc cây ấy đại diện cho ba anh em họ, sau này khi ai cũng đã thành gia lập nghiệp, lúc về nhà có thể cùng ngồi hóng mát và uống rượu dưới tán cây.
Đảo mắt đã nhiều năm trôi qua, ngọn cây lúc trước giờ đây đã cao lớn ngút trời, cành lá xum xuê, nhánh liễu rũ xuống khẽ lay động theo gió, ba cây giao hòa nhau chặt chẽ không rời, phủ trên mặt đất một mảnh bóng râm thật lớn.
Tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rơi trên nền đất, giống như những mảng lân phiến bàng bạc lấp lánh ánh sáng cực kỳ đẹp đẽ. Mỗi khi xuân đến, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm tơ liễu bay lả tả, từ xa nhìn lại giống như bông tuyết đang phủ ngợp trời, từng sợi từng sợi trắng tinh nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt ao cạnh ngọn cây, gợn lên từng con sóng nhỏ lăn tăn.
Cách chỗ ba cây liễu không xa là một tòa nhà tinh tế trang nhã. Trên lan can có khắc hoa văn tinh xảo mang cỗ phong vị cổ kính đầy ý nhị, rất có phong cách thanh tao của sân vườn chốn Giang Nam. Tòa nhà có ba tầng, cách trang trí mỗi tầng hoàn toàn khác biệt. Tầng một là phòng khách rộng rãi thoáng đãng, trên mặt đất trải thảm màu đỏ thẫm, vật dụng bằng gỗ đều tuyền sắc nâu sậm. Tầng hai là phòng đọc sách, chiếm phần lớn mặt tường là giá sách bày những bộ sách rất dày, trước giá là bàn gỗ hình nửa tròn, góc bàn không biết vì sao bị rạn nứt lộ ra một khe hở.
Dọc theo cầu thang lên trên là phòng nghỉ nơi tầng ba. Đập vào mắt là ba gian phòng được sắp xếp đều đặn, trên cửa có khắc ba chữ: một là hy,
hy của hy vọng; hai là huy,
huy của huy hoàng; ba là văn,
văn của văn thải
[5]
. Ấy thế nhưng vì đã lâu đời, chữ viết không còn hiện rõ nữa.
Đi đến phía cuối tầng ba là phòng ngủ của chủ nhân Diệp gia. Đẩy cửa ra, ngay giữa bức tường là một tấm ảnh chụp trắng đen, mặc dù đã ố vàng nhưng vẫn mơ hồ thấy được gương mặt của hai người. Người đàn ông trẻ trung anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, trên khuôn mặt đều vẽ lên một nụ cười mỉm. Góc phải bên dưới ảnh chụp có viết một hàng chữ nhỏ,
ngày 1 tháng 10 năm 1979, Diệp Trí Viễn, Văn Tích Tuệ, mừng ngày tân hôn.
Tòa nhà này vốn là nơi sinh sống của một đôi vợ chồng với ba đứa con, về sau vì chuyển nơi ở nên mới vứt nó ở đây, ngay cả đồ nội thất cũng chưa từng chuyển dịch. Thế nhưng theo năm tháng phải đón nắng hứng mưa rồi phong thực, nó đã không còn diện mạo như lúc trước, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lẽo thanh tĩnh không có hơi thở con người.Rất nhiều năm sau này, khi cả ba anh em họ Diệp tề tựu cùng nhau, mảnh sân này đã bị lửa thiêu trụi thành tro tàn.
Tất cả chuyện xưa bắt đầu ở đây, cũng kết thúc ở chính nơi này.
Diệp gia (thượng)
Nhà họ Diệp là doanh nhân nổi tiếng ở New York, danh tiếng của “tập đoàn Thiên Vũ” do một tay người bố Diệp Trí Viễn sáng lập hiện giờ đã vô cùng hiển hách. Thế nhưng Diệp gia lại có vấn đề khiến Diệp Trí Viễn đau đầu nhiều năm, đó là gia sản chưa có người kế thừa. Chẳng phải ông không có con cháu, cũng chẳng phải nhiều con dẫn tới tranh giành đến đầu rơi máu chảy, mà là những đứa trẻ nhà họ Diệp có đôi chút đặc biệt.
Diệp gia có ba anh em, chữ cuối trong tên lấy theo từ đồng âm với “Văn Tích Tuệ”
của mẹ, ở giữa có chung một chữ “kính”. Kính Hy và Kính Huy tuy là anh em song sinh nhưng hình dáng lại bất đồng, nhiều năm qua vì học tập nên rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau, hơn nữa tuổi Kính Văn cách biệt khá lớn so với hai người anh trai, bởi vậy tình cảm giữa ba anh em rất lạnh nhạt, hệt như người qua đường. Điểm tương đồng duy nhất của cả ba là kế thừa tính cố chấp của bố và dung mạo xinh đẹp của mẹ, hơn nữa từ nhỏ đã được bố dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, sau khi lớn lên phong độ phóng khoáng, tuấn tú lịch thiệp.
Đáng tiếc, không ai đồng ý kế thừa phụ nghiệp.
Anh cả Diệp Kính Hy về nước gầy dựng cơ đồ, kinh doanh một công ty bất động sản, tỏ rõ thái độ từ bỏ quyền thừa kế. Cậu út Diệp Kính Văn không hề hứng thú với kinh doanh bèn chuyển sang y khoa, dự định sau khi lấy được học vị sẽ về nước làm bác sĩ. Còn lại chính là con thứ Diệp Kính Huy, mặc dù thuận lợi tốt nghiệp đại học kinh tế, nhưng vẫn là đứa con khiến Diệp Trí Viễn đau đầu nhất.
Theo như cách nói của Diệp Trí Viễn, thằng con thứ hai Diệp Kính Huy chính là điển hình cho câu “bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối rữa”.
Trong ba anh em, Diệp Kính Huy điển trai nhất, cũng “bất kham” nhất, là một cái gối thêu hoa, hơn nữa còn là gối rách chứa hoa cỏ thối.
Cả ngày lêu lổng ăn chơi chưa nói, còn ra ngoài sống phóng đãng. Hắn từng vờn quanh hàng trăm loài hoa thơm cỏ lạ, hoa lá dính đầy thân, nhiều năm qua nợ tình vô số, là cao thủ tán tỉnh điển hình. Đáng giận hơn là hắn lại ham mê SM, trong phòng treo đầy các loại hình cụ, này roi này kẹp hình thù siêu kỳ quái làm kẻ khác trợn mắt cứng lưỡi, còn thêm rất nhiều khí cụ nhìn mà chẳng hiểu có tác dụng gì, khiến ông cau mày hận không thể dùng roi trên tường đánh chết hắn, sau đó nấu lại để tái tạo.Tiếc rằng đứa con cả dù thế nào cũng quyết từ chối kế thừa gia nghiệp, Diệp Trí Viễn rơi vào đường cùng đành phải một lòng một dạ cải tạo thằng hai Diệp Kính Huy, hy vọng hắn có thể biết sai đường mà quay đầu lại. Thế nhưng cải tạo đã nhiều năm, hắn chẳng những không ngoan ngoãn mà ngược lại càng tệ hại hơn, cả ngày lười biếng nằm dưới tán cây, tựa như một con “mèo phơi nắng” trong lốt người nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại (
大
)
Ông đứng trên lầu nhìn cậu quý tử đang mặc áo ngủ phơi ra một mảng ngực rộng dưới tán cây gần đó, nhíu tít chân mày.
“Bảo cậu ba đến phòng đọc sách.” Dặn dò quản gia Ngô bên cạnh một câu xong, ông xoay người đóng cửa sổ lại.
. . . . . .
Diệp Kính Huy đang ngồi uống trà dưới tán cây, ánh nắng đầu xuân chiếu xuyên qua kẽ lá bị cắt thành từng mảnh nhỏ loang lổ, rơi lên vẻ mặt biếng nhác của hắn.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên trên màn hình, Diệp Kính Huy dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp điện thoại, nheo hai mắt lại rồi ra vẻ đen tối nói: “Tiểu Phi, nhớ anh sao?” Hô hấp ở đầu kia điện thoại run lên, dường như có phần khẩn trương: “Ông chủ, anh Tề đang bận nên nhờ tôi gọi điện thoại báo cho anh, ảnh chụp anh phân phó đã gửi tới rồi.”
“Tốt lắm, hiệu suất cao nhỉ, sau khi về nước anh sẽ cho nghỉ một tuần rồi dẫn bọn nhóc đi chơi.” Diệp Kính Huy cười, ung dung chuyển tách trà trong lòng bàn tay, “Ông chủ đang bị bố giam lỏng, nếu có thể thuận lợi chạy trốn sẽ về gặp mọi người. Lúc anh vắng mặt, bọn nhóc cũng đừng thấy cô đơn nhé. . . . . .”
Hắn cố ý nhấn âm cuối làm cho người bên đầu kia điện thoại lại run run: “Ông chủ thật hài hước. . . . . .”
Diệp Kính Huy hơi cong khóe miệng: “Sao giọng nói của nhóc run rẩy vậy, anh đáng sợ đến thế sao?”
Vừa dứt lời, cậu bé kia nuốt nước miếng: “Không, không đáng sợ, đúng rồi, roi da và còng tay anh đặc biệt định chế ngày hôm qua cũng đã đưa tới, mời anh trở về nghiệm thu.”
Diệp Kính Huy cười: “Tốt, đến lúc đó nhóc tự mình giúp anh nghiệm thu, xem thử gai trên cây roi kia dùng được không, nhé?”
“Ặc. . . . . . Tôi đã biết, tôi cúp trước đây, ông chủ đang bận.” Nói xong cậu hấp tấp treo điện thoại, động tác cấp tốc y như bị sói truy đuổi.
“Đùa giỡn mấy đứa nhỏ ngây thơ là việc vô cùng thú vị.” Diệp Kính Huy híp mắt, cảm thấy mỹ mãn cất di động vào, gối hai tay ra sau đầu.
Một trận gió thoáng qua, tơ liễu trắng tuyết tựa như một trận lông ngỗng bay lạo xạo, nhẹ nhàng rơi trên người Diệp Kính Huy như muốn vùi lấp cả thân hình hắn. Từ xa nhìn lại, ai đó đang nằm ở nơi kia bị phủ kín cả một tầng bông chẳng khác nào con mèo trắng xù lông.
Diệp Kính Huy hà hơi thổi rơi tơ liễu vương trên mặt, thở dài: “Haiz, bố của con ơi, nếu bố biết quý tử không chỉ ở ngoài trăng hoa vui vẻ mà còn tự mình mở hộp đêm làm ông chủ, dưới tay mỹ nữ như mây mỹ nam đầy dẫy, dưới ‘chỉ đạo’ của con người này yêu nghiệt hơn cả người kia. . . . . . Có khi nào trục xuất con khỏi nhà luôn không?”Ngay khúc rẽ chợt thấy quản gia vội vàng chạy đến, Diệp Kính Huy ngồi dậy, cười bảo: “Bác Ngô mặt mày rạng rỡ như cảnh xuân, khí sắc càng ngày càng tốt, đi đường cũng nhanh nhẹn như thỏ thi chạy ha.”
Khóe miệng quản gia Ngô co rút, ông nghiêm túc nói: “Ông chủ đang chờ cậu ở phòng đọc sách.”
“Đã biết, đi ngay đây.” Diệp Kính Huy duỗi người, đứng lên phủi rớt một lớp tơ liễu rồi xoay người đến phòng đọc sách, vừa đi vừa trêu chọc: “Nghe nói sắp tới bác Ngô muốn tái hôn, thật lòng chúc mừng bác, nếu sinh con nên đặt ‘Ngô Bất Năng’ ấy, sau khi lớn lên gì cũng làm được.” Dừng một chút, bỗng dưng hắn quay đầu lại, chớp mắt: “Dễ nghe chứ?”
Khóe miệng quản gia Ngô lại co giật, ông nghiêm trang đáp: “Dễ nghe.”
Diệp Kính Huy lúc này mới hài lòng đi mất, để lại mình ông ở phía sau thở dài thườn thượt.
. . . . . .
Phòng đọc sách của gia đình họ Diệp luôn được sắp xếp gọn gàng và tao nhã, đồ nội thất đều có người lau chùi mỗi ngày, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không dính. Lúc này bố Diệp chưa có mặt trong phòng, chỉ mỗi anh cả Diệp Kính Hy đang ngồi trên sô pha tùy tiện lật giở tạp chí.
Diệp Kính Huy tựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lười biếng nói: “Ây dô, hiếm khi thấy anh về à nha, thảo nào cả sân đều bao phủ một vầng ánh sáng chói loà, em còn nghĩ là thần tiên nào đáp xuống. Muốn em lấy nhang đến cúi chào vị Phật tôn quý anh đây không?”
Diệp Kính Hy phớt lờ lời trêu chọc của hắn, anh thản nhiên nói: “Nghe nói cậu lại bị bố giam lỏng?”
Diệp Kính Huy nhún vai: “Đúng vậy, em cực thích bị bố cấm túc, ngày ngày cơm đến há mồm y phục đến vươn tay, thật là thoải mái biết chừng nào. . . . . .”
“Cậu vẫn cái kiểu thiếu ngược
như trước kia.” Anh cả Diệp trầm giọng ngắt lời hắn, “Lần này anh về để tham dự hôn lễ của cậu.”
Nét cười tươi tắn của hắn tuy chưa mất nhưng thanh âm đã lạnh hơn ba phần: “Vậy có lẽ phải phiền toái anh rồi, dây thừng trong phòng em nhiều lắm, anh chọn cái nào to nhất trói em đưa vào lễ đường đi.”
Trầm mặc một lát, Diệp Kính Hy ngẩng đầu: “Cậu thực sự không muốn kết hôn?”
“Em là người sống có nguyên tắc, nhất ngôn cửu đỉnh. Nói không kết nhất định sẽ không kết.”
“Đối nghịch với bố?”
“Em ghét nhất là bị người ta cưỡng ép, cho dù là bố cũng thế thôi.”
Không hợp ý nhau nhiều hơn nửa câu, nói tới đây hai anh em đồng thời im lặng. Diệp Kính Hy tiếp tục xem tạp chí, Diệp Kính Huy thì nghiêng ngả đến ngồi trên bàn học, vắt chân lên, chống cằm cẩn thận đánh giá anh hai hắn. Khuôn mặt anh điển trai nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, mặt cứng đờ cứ như thi thể, hắn buồn cười buột miệng: “Dáng vẻ chúng ta chẳng giống nhau gì cả, vì sao em với anh lại sinh đôi nhỉ?” Diệp Kính Hy thản nhiên đáp: “Hẳn do Thượng đế uống rượu.”Vừa dứt lời, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, chốc lát sau, Diệp Trí Viễn đẩy cửa bước vào, khoan thai đến ngồi trên sô pha.
Diệp Kính Huy mỉm cười nhảy từ trên bàn xuống, ngồi ở chiếc ghế đối diện Diệp Trí Viễn: “Nghe nói bố có việc tìm con?”
“Chuẩn bị hôn lễ thế nào rồi?”
“Đàn ông tam thập nhi lập, con chẳng những còn dưới ba mươi mà sự nghiệp cũng chưa ổn định, nói mấy chuyện hôn nhân có vẻ sớm quá.”
“Kính Văn đã muốn kết hôn mà mày còn ngại sớm?”
“Ai da, em trai trưởng thành sớm hơn con.” Diệp Kính Huy đan hai tay vào nhau, khẽ thở dài, “Tuổi tâm lí của con nhỏ hơn nó.”
Diệp Kính Hy ngồi cạnh nghe một câu như thế thì nhíu mày muốn bác bỏ. Diệp Trí Viễn cũng lạnh lùng: “Đừng hòng mồm mép trơn tru với bố, hôn lễ dự định vào mười lăm tháng sau, mày chuẩn bị sẵn sàng đi.” Diệp Kính Huy vẫn là bộ dạng ngoài cười trong không cười như cũ: “Bố, nếu con cưới tiểu thư Hà gia, con sợ cô ấy sẽ khóc kinh thiên động địa với bố mất. Bởi vì phụ nữ gả cho con sẽ phải đồng sàng dị mộng.”
Diệp Trí Viễn chùng giọng hỏi: “Là sao?”
Diệp Kính Huy tựa vào ghế, bi thương ngắm trần nhà, “Vốn không định sẽ nói với bố, nhưng chuyện tới nước này con cũng thực bất đắc dĩ, bố đừng trách con.” Tạm ngừng giây lát, hắn nghiêm túc nhìn ông: “Kỳ thật con là gay, hơn nữa chỉ thích nằm dưới. Muốn con cưới phụ nữ thì quả thực là lòng có dư nhưng lực không đủ.”
Hai bố con đối mặt trong yên lặng thật lâu.
Diệp Trí Viễn bình tĩnh buông chén trà đang cầm trong tay: “Ờ, năm trước thầy bói nói mày đại hung nếu gặp gỡ sẽ khắc chết vợ, năm nay tự dưng lại biến thành gay.”
Diệp Kính Huy cười sáng lạn: “Không phải tự dưng đâu, bản chất con vốn thích đàn ông, đặc biệt là kiểu người như anh hai nè, cho nên trước đây mới dính lấy anh ấy không chịu rời.” Dứt lời còn liếc anh hai hắn.
Anh cả Diệp gia nhướng mày: “Anh đây thật sự rất vinh hạnh, anh cũng đặc biệt thích người như cậu, chi bằng chúng ta làm một cuộc tình anh em song sinh?” Nói xong, tia sáng rét lạnh lóe lên trong mắt anh, bắn thẳng vào gương mặt tươi như hoa của hắn, ấy vậy mà hắn vẫn nhăn nhở, còn đá lông nheo ám muội với anh mấy cái, quay đầu lại nói với bố mình: “Bố, con thực sự mất hết cảm giác với phụ nữ rồi, Hà Vân dù sao cũng là con gái một, sao có thể để cô ấy chịu uất ức gả cho kẻ có ‘sinh lý thiếu hụt’ như con được.”
“Sinh lý thiếu hụt?” Bố Diệp quan sát hắn thật lâu, thấy thằng con vẫn một kiểu tỉnh bơ như cũ thì nhíu mày rồi bất đắc dĩ phẩy tay, “Ra ngoài trước đi, bố với với anh hai mày còn có việc tán gẫu.”
. . . . . .
Diệp Kính Huy vừa bước ra khỏi cửa, không khí trong phòng liền lộ rõ áp lực.
Diệp Trí Viễn chuyển đề tài câu chuyện: “Con đã xem mấy tấm ảnh kia chưa?”
“Rồi ạ.” Diệp Kính Hy buông tạp chí, cười khẽ, “Con đếm đi đếm lại, tổng cộng mười gã thanh niên ở sáu khách sạn khác nhau áp đảo nó, ảnh chụp cực kỳ mờ ảo. Mấy gã này hẳn là người mẫu nó vung tiền mời đến, ảnh kí gửi từ nặc danh trong nước tới Hà Vân, ngoài mặt là dọa dẫm tống tiền, thực tế là do Kính Huy âm thầm thao túng, mục đích để cô Hà hiểu lầm nó là đồng tính luyến ái mà chủ động từ hôn.”“Đúng vậy.” Diệp Trí Viễn gật đầu, “Sau khi Hà Vân nhận được ảnh chụp quả nhiên đã từ hôn, lý do đưa ra là vì không hợp.”
Diệp Kính Hy giải thích rõ cho ông hiểu: “Con nghĩ cô ấy chung quy cũng vì giữ thể diện nên mới giữ kín chuyện này. Hẳn là sợ ảnh hưởng đến danh dự của Kính Huy.”
“Thật sự làm khó con bé Hà Vân kia. Cuộc hôn nhân này đã kéo dài lâu như vậy. . . . . . Thôi thì chấm dứt, miễn làm lỡ duyên của nó.” Diệp Trí Viễn xoa nhẹ thái dương rồi ngẩng đầu lên hỏi, “Con xác định Kính Huy không phải đồng tính luyến ái?”
“Con biết rành rẽ cá tính nó, nó chỉ không muốn kết hôn thôi.”
“Cả ngày chỉ thích ra ngoài lêu lổng và chơi bời trác táng cũng là vì không muốn kết hôn, thừa dịp còn trẻ sống phóng túng cho thỏa?”
“Cũng không hẳn.” Diệp Kính Hy khựng lại, “Bố cũng biết việc chuyển biến của thị trường chứng khoán trong nước thời gian trước chứ?”
Bố Diệp hơi giật mình: “Chẳng lẽ. . . . . . có quan hệ với A Huy?”