Chương 5
6.
Tối hôm ấy, cả nhà chúng tôi tham gia tiệc nhà họ Lưu.
“Dì Liễu, dì càng ngày càng đẹp đó!” Lục Văn Tuyên thân thiết ôm tay Lục Thanh Giang chào hỏi bà chủ nhà họ Lưu.
“Xem cái miệng bôi mật nè, dám Tự Tự ở bên kia, vừa hỏi con đã đến chưa đó.” Bà chủ Lưu cười khách khí, chỉ cho con bé.
Nơi đó có mấy cậu ấm cô chiêu trẻ tuổi đứng, đều là những người thường chơi với Lục Văn Tuyên, còn có một cô gái khá quen mặt, tôi thấy cô ta cầm dụng cụ livestream mới nhớ, đây là một hotgirl mạng nổi tiếng ở thành phố.
Trừ Chu Lạc Lạc ra thì tôi chẳng quen ai ở đây cả, chỉ biết im lặng đứng một chỗ, mẹ đứng với tôi một lát, thấy nhàm chán nên đi tìm những bà chủ khác nói chuyện.
Đèn trên đầu tắt ngúm, tiếng nhạc lãng mạn tắt ngúm, người trong sảnh bắt đôi khiêu vũ, tôi đứng ở ngoài vòng, lúc đi ngang qua người khác, tôi kéo một người lại.
“Người anh em, nhờ một chút.”
Nhảy một điệu xong, ánh sáng trong phòng khôi phục lại.
Lúc này Lưu Tự đi tới dàn nhạc cầm micro: “Làm phiền mọi người một chút, kim cương nước mắt thiên sứ mấy hôm trước vừa mua được bị mất, bây giờ cần các vị phối hợp để điều tra.”
Bà Liễu xem tình huống này thì ngẩn người, chạy nhanh qua hỏi dò.
“Có người bảo lúc khiêu vũ, Lục Văn Xán lén lút ở một mình, tôi muốn mời cô Lục phối hợp điều tra một chút.” Lưu Tự kiên ngạo nhìn tôi, ánh mắt của mọi người cũng nhìn sang, tôi thấy hotgirl kia đưa camera về phía tôi, có vẻ là đang livestream.
“Cậu có ý gì? Không nhảy thì bị cậu đổ tội là ăn trộm à? Cửa nhà cậu cao đấy!” Chu Lạc Lac bênh vực cho tôi.
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, nếu cô Lục không làm thì cứ để kiểm tra thôi, có sao đâu?”
Lúc này mẹ đi tới cạnh tôi, lo lắng hỏi: “Văn Xán, sao thế? Con…”
“Cậu mất đồ mà không báo cảnh sát à?” Tôi không để ý tới bà mà hỏi thẳng Lưu Tự.
“Cái gì?” Hắn sửng sốt.
“Xã hội có luật pháp, gặp chuyện báo cảnh sát.” Tôi gọi cảnh sát, kể lại tình huống của mình cho bên kia.
“Cô ta dám bảo cảnh sát, cũng trấn tĩnh thật.”
“Dù sao cũng bị nuôi ở nhà nghèo, tay chân không sạch sẽ cũng phải.”
Tôi híp mắt nghe người khác nói nhỏ, sắc mặt của ba mẹ cũng rất tệ, Lục Văn Tuyên còn ở cạnh nói: “Tôi tim chị không phải là người vậy, cho dù chị lấy kim cương thì cũng vì tò mò thôi, không có ý trộm đâu.”
Tôi trơn mắt, Chu Lac Lạc đẩy cô ta ra khỏi tôi: “Cô tận mắt thấy cậu ấy lấy à? Tình cảm chị em này còn tệ hơn cả bột phấn nữa.”
Người xem livestream thấy cảnh người giàu hại nhau, có vẻ như người xem rất nhiều nên hotgirl kia có rất hưng phấn.
Hiệu suất của cảnh sát rất nhanh, họ đến hiện trường ngay sau khi báo cảnh sát không lâu, bắt đầu dò hỏi tình huống mất trộm.
“Hộp đựng kim cương có bôi phấn lưu huỳnh để phòng trộm.” Lưu Tự nói.
“Vậy thì dễ rồi.” Cảnh sát nói xong thì tắt đèn, cầm đèn pin ánh sáng tím quét tới quét lui khắp sảnh.
Sau đó mọi người bắt được một bóng người, đôi tay và búi tóc của cô gái này lấp lánh ánh huỳnh quang.
Cảnh sát xúm tới bắt người.
“Lục Văn Xán, để tôi xem cô giảo biện thế nào.” Lưu Tự khoe khoang.
Cùng lúc đó, Lục Văn Tuyên hét lên: “Tại sao lại bắt tôi? Bắt sai người rồi!”
Đèn mở ra lần nữa, mọi người thấy Lục Văn Tuyên bị cảnh sát bắt lại, sau đó cảnh sát trực tiếp lấy một viên kim cương màu hồng nhạt to như trứng bồ câu ở trong búi tóc kiểu Pháp của em ra.
“Đây là món đồ mà cậu mất hả?” Cảnh sát hỏi dò Lưu Tự.
“Sao lại trên người em? Không phải là…” Lưu Tự nghẹn lời khi thấy ánh mắt sắc bén của cảnh sát.
Nể mặt Lục Văn Tuyên vừa nói giúp mình, tôi cũng quyết định ủng hộ con bé: “Cho dù Văn Tuyên cầm kim cương cũng là do con bé muốn ngắm thôi, các cậu là bạn bè, giữa bạn bè làm gì có chuyện trộm cắp đúng không?”
Lục Văn Tuyên quay đầu nhìn tôi với mắt tức giận.
Tôi quay đầu nhìn cảnh sát vừa ngầu vừa chính nghĩa hỏi: “Anh cảnh sát ơi, trộm đồ có giá trị cao, ví dụ tầm mấy trăm triệu thì bị nhốt bao lâu ạ?”
“Ít nhất cũng mười năm.” Cảnh sát trả lời.
Nếu lúc nãy sắc mặt của ba mẹ chỉ xanh thôi thì giờ chuyển đen rồi.
“Nhất định có hiểu lầm gì đó, Tuyên Tuyên nhà tôi từ bé rất ngoan, không thể làm việc này được.” Dương Lan Đinh chắc chắn nói.
Lưu Tự chạy ra cứu Lục Văn Tuyên, “Chỉ là hiểu nhầm thôi, tôi mua viên kim cương này để tặng Tuyên Tuyên vào ngày sinh nhật á.”
“Đã báo cảnh sát thì phải chịu trách nhiệm,”Anh cảnh sát ngầu lòi nghiêm túc nói, “Là ai báo cảnh sát?”
“Là em, lúc đó Lưu Tự bảo em trộm kim cương của cậu ấy, em chỉ có thể báo cảnh sát để chứng minh sự trong sạch.” Tôi bất đắc dĩ nói.
Cảnh sát hít sâu một cái, có vẻ cảm thấy đau đầu vì lục đục giữa mấy cậu ấm cô chiêu.
Chuyện này kết thúc sau khi cảnh sát dùng nửa tiếng để răn dạy Lục Văn Tuyên và Lưu Tự.
Chuyện ồn ào như vậy làm mọi người không có hứng tham gia tiệc nữa, liên tục rời đi, tôi và Chu Lạc Lạc cản đường hotgirl mạng định rời đi bằng cửa hông lại.
“Này, cái đó,đợi xíu.” Chu Lạc Lạc gọi cô ta lại, “Cô là người Lưu Tự tìm phải không? Mấy người đã chuẩn bị bài viết xấu về tôi rồi đúng không?” Tôi cười hỏi cô ta.
Cô ta đứng đó im lặng nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Cô có thể đăng bài, tên là [Cô chiêu giả mao trộm kim cương trong tiệc của giới nhà giàu, cậu ấm si tình bao che vì yêu],” Tôi ung dung nói, “Nếu cô không đăng, vậy tôi sẽ đưa tiêu đề này cho đối thủ của cô.”
Nghĩ một lát, cô ta gật đầu đồng ý.
“Nào, add wechat đi, sau này sẽ có thêm mấy lần hợp tác nữa.” Tôi nhiệt tình thêm cô ta vào wechat.
Trên đường về, Chu Lạc Lạc hưng phấn vô cùng.
“Không ngờ đó, chị dâu, cú vả mặt này phê quá đi, sao chị làm được thế? Chị biết làm ảo thuật à?”
“Tôi chỉ bắt người cầm kim cương tại hiện trường, sau đó bỏ ra sáu triêu để thuyết phục hắn đổi người thôi.”
Cũng may đám cậu ấm cô chiêu này thường không thích tự mình làm, chỉ biết sai người dưới làm thôi.
Tôi rất nghèo, nên hiểu tiền có thể mua được người.
Tối hôm ấy, cả nhà chúng tôi tham gia tiệc nhà họ Lưu.
“Dì Liễu, dì càng ngày càng đẹp đó!” Lục Văn Tuyên thân thiết ôm tay Lục Thanh Giang chào hỏi bà chủ nhà họ Lưu.
“Xem cái miệng bôi mật nè, dám Tự Tự ở bên kia, vừa hỏi con đã đến chưa đó.” Bà chủ Lưu cười khách khí, chỉ cho con bé.
Nơi đó có mấy cậu ấm cô chiêu trẻ tuổi đứng, đều là những người thường chơi với Lục Văn Tuyên, còn có một cô gái khá quen mặt, tôi thấy cô ta cầm dụng cụ livestream mới nhớ, đây là một hotgirl mạng nổi tiếng ở thành phố.
Trừ Chu Lạc Lạc ra thì tôi chẳng quen ai ở đây cả, chỉ biết im lặng đứng một chỗ, mẹ đứng với tôi một lát, thấy nhàm chán nên đi tìm những bà chủ khác nói chuyện.
Đèn trên đầu tắt ngúm, tiếng nhạc lãng mạn tắt ngúm, người trong sảnh bắt đôi khiêu vũ, tôi đứng ở ngoài vòng, lúc đi ngang qua người khác, tôi kéo một người lại.
“Người anh em, nhờ một chút.”
Nhảy một điệu xong, ánh sáng trong phòng khôi phục lại.
Lúc này Lưu Tự đi tới dàn nhạc cầm micro: “Làm phiền mọi người một chút, kim cương nước mắt thiên sứ mấy hôm trước vừa mua được bị mất, bây giờ cần các vị phối hợp để điều tra.”
Bà Liễu xem tình huống này thì ngẩn người, chạy nhanh qua hỏi dò.
“Có người bảo lúc khiêu vũ, Lục Văn Xán lén lút ở một mình, tôi muốn mời cô Lục phối hợp điều tra một chút.” Lưu Tự kiên ngạo nhìn tôi, ánh mắt của mọi người cũng nhìn sang, tôi thấy hotgirl kia đưa camera về phía tôi, có vẻ là đang livestream.
“Cậu có ý gì? Không nhảy thì bị cậu đổ tội là ăn trộm à? Cửa nhà cậu cao đấy!” Chu Lạc Lac bênh vực cho tôi.
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi, nếu cô Lục không làm thì cứ để kiểm tra thôi, có sao đâu?”
Lúc này mẹ đi tới cạnh tôi, lo lắng hỏi: “Văn Xán, sao thế? Con…”
“Cậu mất đồ mà không báo cảnh sát à?” Tôi không để ý tới bà mà hỏi thẳng Lưu Tự.
“Cái gì?” Hắn sửng sốt.
“Xã hội có luật pháp, gặp chuyện báo cảnh sát.” Tôi gọi cảnh sát, kể lại tình huống của mình cho bên kia.
“Cô ta dám bảo cảnh sát, cũng trấn tĩnh thật.”
“Dù sao cũng bị nuôi ở nhà nghèo, tay chân không sạch sẽ cũng phải.”
Tôi híp mắt nghe người khác nói nhỏ, sắc mặt của ba mẹ cũng rất tệ, Lục Văn Tuyên còn ở cạnh nói: “Tôi tim chị không phải là người vậy, cho dù chị lấy kim cương thì cũng vì tò mò thôi, không có ý trộm đâu.”
Tôi trơn mắt, Chu Lac Lạc đẩy cô ta ra khỏi tôi: “Cô tận mắt thấy cậu ấy lấy à? Tình cảm chị em này còn tệ hơn cả bột phấn nữa.”
Người xem livestream thấy cảnh người giàu hại nhau, có vẻ như người xem rất nhiều nên hotgirl kia có rất hưng phấn.
Hiệu suất của cảnh sát rất nhanh, họ đến hiện trường ngay sau khi báo cảnh sát không lâu, bắt đầu dò hỏi tình huống mất trộm.
“Hộp đựng kim cương có bôi phấn lưu huỳnh để phòng trộm.” Lưu Tự nói.
“Vậy thì dễ rồi.” Cảnh sát nói xong thì tắt đèn, cầm đèn pin ánh sáng tím quét tới quét lui khắp sảnh.
Sau đó mọi người bắt được một bóng người, đôi tay và búi tóc của cô gái này lấp lánh ánh huỳnh quang.
Cảnh sát xúm tới bắt người.
“Lục Văn Xán, để tôi xem cô giảo biện thế nào.” Lưu Tự khoe khoang.
Cùng lúc đó, Lục Văn Tuyên hét lên: “Tại sao lại bắt tôi? Bắt sai người rồi!”
Đèn mở ra lần nữa, mọi người thấy Lục Văn Tuyên bị cảnh sát bắt lại, sau đó cảnh sát trực tiếp lấy một viên kim cương màu hồng nhạt to như trứng bồ câu ở trong búi tóc kiểu Pháp của em ra.
“Đây là món đồ mà cậu mất hả?” Cảnh sát hỏi dò Lưu Tự.
“Sao lại trên người em? Không phải là…” Lưu Tự nghẹn lời khi thấy ánh mắt sắc bén của cảnh sát.
Nể mặt Lục Văn Tuyên vừa nói giúp mình, tôi cũng quyết định ủng hộ con bé: “Cho dù Văn Tuyên cầm kim cương cũng là do con bé muốn ngắm thôi, các cậu là bạn bè, giữa bạn bè làm gì có chuyện trộm cắp đúng không?”
Lục Văn Tuyên quay đầu nhìn tôi với mắt tức giận.
Tôi quay đầu nhìn cảnh sát vừa ngầu vừa chính nghĩa hỏi: “Anh cảnh sát ơi, trộm đồ có giá trị cao, ví dụ tầm mấy trăm triệu thì bị nhốt bao lâu ạ?”
“Ít nhất cũng mười năm.” Cảnh sát trả lời.
Nếu lúc nãy sắc mặt của ba mẹ chỉ xanh thôi thì giờ chuyển đen rồi.
“Nhất định có hiểu lầm gì đó, Tuyên Tuyên nhà tôi từ bé rất ngoan, không thể làm việc này được.” Dương Lan Đinh chắc chắn nói.
Lưu Tự chạy ra cứu Lục Văn Tuyên, “Chỉ là hiểu nhầm thôi, tôi mua viên kim cương này để tặng Tuyên Tuyên vào ngày sinh nhật á.”
“Đã báo cảnh sát thì phải chịu trách nhiệm,”Anh cảnh sát ngầu lòi nghiêm túc nói, “Là ai báo cảnh sát?”
“Là em, lúc đó Lưu Tự bảo em trộm kim cương của cậu ấy, em chỉ có thể báo cảnh sát để chứng minh sự trong sạch.” Tôi bất đắc dĩ nói.
Cảnh sát hít sâu một cái, có vẻ cảm thấy đau đầu vì lục đục giữa mấy cậu ấm cô chiêu.
Chuyện này kết thúc sau khi cảnh sát dùng nửa tiếng để răn dạy Lục Văn Tuyên và Lưu Tự.
Chuyện ồn ào như vậy làm mọi người không có hứng tham gia tiệc nữa, liên tục rời đi, tôi và Chu Lạc Lạc cản đường hotgirl mạng định rời đi bằng cửa hông lại.
“Này, cái đó,đợi xíu.” Chu Lạc Lạc gọi cô ta lại, “Cô là người Lưu Tự tìm phải không? Mấy người đã chuẩn bị bài viết xấu về tôi rồi đúng không?” Tôi cười hỏi cô ta.
Cô ta đứng đó im lặng nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Cô có thể đăng bài, tên là [Cô chiêu giả mao trộm kim cương trong tiệc của giới nhà giàu, cậu ấm si tình bao che vì yêu],” Tôi ung dung nói, “Nếu cô không đăng, vậy tôi sẽ đưa tiêu đề này cho đối thủ của cô.”
Nghĩ một lát, cô ta gật đầu đồng ý.
“Nào, add wechat đi, sau này sẽ có thêm mấy lần hợp tác nữa.” Tôi nhiệt tình thêm cô ta vào wechat.
Trên đường về, Chu Lạc Lạc hưng phấn vô cùng.
“Không ngờ đó, chị dâu, cú vả mặt này phê quá đi, sao chị làm được thế? Chị biết làm ảo thuật à?”
“Tôi chỉ bắt người cầm kim cương tại hiện trường, sau đó bỏ ra sáu triêu để thuyết phục hắn đổi người thôi.”
Cũng may đám cậu ấm cô chiêu này thường không thích tự mình làm, chỉ biết sai người dưới làm thôi.
Tôi rất nghèo, nên hiểu tiền có thể mua được người.