Chương 12: Thế này là sao?
Lục Kỳ ngồi trong chiếc Rolls-Royce, choáng váng toàn tập.
Đương nhiên Lục Kỳ biết một chiếc Rolls-Royce rẻ nhất cũng có tận mấy triệu, cô ấy không hiểu làm thế nào mà Lý Hiên lại kết bạn được với một nhân vật lớn như vậy.
Thấy Hoàng Giang Thái hễ nói chuyện là lại phải quay đầu lại có vẻ như rất cung kính, trong lòng Lục Kỳ lại càng thêm ngờ vực.
Hơn nữa chiếc Rolls-Royce được đi thẳng vào trong, chứng tỏ Lý Hiên sống ở đây.
Khi chiếc ô tô dừng lại trước biệt thự, Lục Kỳ vẫn như đang nằm mơ.
Lý Hiên lấy thẻ nhà ra, thuần thục mở cửa biệt thự.
Trong nhà, mấy tên ẩn vệ đang khiêu vũ với Đóa Đóa.
“Bé thỏ ngoan ngoãn, mau đi mở cửa đi…”
Giọng Đóa Đóa vang lên.
Mấy tên ẩn vệ chơi quên cả trời đất.
Thấy cảnh này, Hoàng Giang Thái không khỏi méo mặt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ấy hoàn toàn không tin mấy tên có biểu cảm khôi hài, hành động khoa trương này lại là những cỗ máy giết người lạnh lùng từ tận xương của Ẩn Điện.
Thấy Lý Hiên về, Đóa Đóa lập tức bỏ búp bê xuống, chạy tới chỗ hắn.
“Cha về rồi.”
Đồng thời, cô bé cũng nhìn thấy Lục Kỳ đi đằng sau.
“Dì Lục Kỳ, Đóa Đóa nhớ dì chết mất.”
Trông thấy Đóa Đóa, Lục Kỳ mới mỉm cười.
Đóa Đóa kéo tay Lục Kỳ đi vào trong biệt thự.
“Dì Lục Kỳ, đây là nhà mới của bọn cháu. Phòng của Đóa Đóa ở trên tầng, dì Lục Kỳ ơi, hôm qua cháu ngủ với cha cháu, hôm nay dì cũng ở lại đây được không? Ba người chúng ta ngủ chung với nhau.”
Nghe vậy, mặc dù là lời trẻ con vô tư nhưng mặt Lục Kỳ vẫn đỏ bừng.
Lý Hiên và Hoàng Giang Thái bước tới, mấy tên ẩn vệ lập tức cung kính đứng hai bên.
Lục Kỳ được Đóa Đóa dắt đi thăm biệt thự, đây là lần đầu tiên cô ấy tới dạng biệt thự kiểu này.
Nội thất trong biệt thự khiến Lục Kỳ kinh ngạc cảm thán không thôi.
Lý Hiên bảo Hoàng Giang Thái ngồi xuống sô pha rồi nói: “Để người của ẩn vệ lại đi.”
“Vâng.”
Hoàng Giang Thái nghe vậy, mừng ra mặt: “Vừa hay bọn họ có thể bảo vệ an toàn cho cô chủ nhỏ.”
Không ngờ Lý Hiên lại lắc đầu: “Không phải vậy, là vì tôi thấy bọn họ chơi với Đóa Đóa rất vui vẻ, còn về phần an toàn của Đóa Đóa, trên đời này chẳng ai có thể làm con bé bị thương được.”
Lúc nói lời này, Lý Hiên cực kỳ oai phong.
Phù văn do hắn tự tay viết dư sức giết được cường giả cấm kỵ.
Hơn nữa, chỉ cần phù văn bị kích hoạt là hắn sẽ lập tức cảm ứng được, sao con gái của hắn có thể bị thương chứ.
Hoàng Giang Thái nghe vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Người đàn ông trước mặt ông ấy thực sự có tư cách để nói câu này.
“Ngoài ẩn vệ ra, tôi để luôn cả chiếc Rolls-Royce này để ngài đi lại cho thuận tiện nhé.”
Hoàng Giang Thái nói.
Lý Hiên gật đầu.
Với thực lực của Lý Hiên, hắn có thể tới bất kỳ đâu trong thiên hạ nhưng nếu đi lại bình thường thì ngồi xe vẫn tiện hơn.
Nếu không, thẳng tay xé toạc hư không không khỏi khiến người khác sợ hãi.
“Ngoài năm ẩn vệ này ra, tôi sẽ để lại đây hơn mười tinh anh của Ẩn Điện để ngài sai bảo.”
“Với thực lực của ngài thì đương nhiên không cần bọn họ bảo vệ nhưng để bọn họ làm việc vặt thì cũng thuận tay.”
“Được.”
Lý Hiên không từ chối.
Mặc dù Lục Kỳ đang chơi đùa với Đóa Đóa nhưng cô ấy vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu từ cuộc nói chuyện của hai người.
Thấy Hoàng Giang Thái đưa Rolls-Royce cho Lý Hiên, Lục Kỳ cực kỳ kinh ngạc.
Đó là món đồ giá trị từ tận vài triệu tới mười mấy triệu cơ mà, sao Hoàng Giang Thái lại như thể sợ tặng mà người ta không nhận vậy.
“Thế này là sao?”
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên Lý Hiên trong lòng cô ấy bỗng trở nên thần bí.
Lục Kỳ cảm thấy lần này người đàn ông nhu nhược năm năm trước bỏ rơi vợ con trở về dường như đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trở nên rất khác.
Trong lúc Lục Kỳ đang nghĩ ngợi miên man thì Hoàng Giang Thái đã thức thời ra về.
Năm tên ẩn vệ chơi với Đóa Đóa lúc nãy cũng đều đã biến mất, không thấy tăm hơi.
Thế nhưng Lý Hiên biết, xung quanh biệt thự có ít nhất trên hai mươi cao thủ.
“Dì Lục Kỳ à, Đóa Đóa thích ăn cơm dì nấu nhất.”
Đóa Đóa kéo tay Lục Kỳ lắc qua lắc lại.
“Được thôi, vậy dì nấu cá kho cho cháu nhé?”
Nói xong, Lục Kỳ mới vỗ trán một cái.
“Hình như trong bếp không có nguyên liệu.”
“Không sao, để tôi bảo người ta mua.”
Lý Hiên mở miệng.
Sau đó, hắn mở cửa sổ ra, gọi với ra ngoài.
“Đi mua cho tôi con cá và một ít rau củ quả tươi.”
Nghe vậy, Lục Kỳ trợn tròn mắt.
Lý Hiên đang nói chuyện với không khí hay sao?
Thế nhưng, điều khiến Lục Kỳ khiếp sợ là, mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Một người đàn ông mặc áo đen xách một con cá và một núi rau củ quả tới cửa nhà.
Sau khi để thực phẩm xuống, người đó cung kính lui ra ngoài.
Lục Kỳ trợn tròn mắt.
“Lý Hiên, hiện tại rốt cuộc thân phận của anh là gì? Thật là đáng sợ.”
Nếu như không phải Lục Kỳ đã quen biết Lý Hiên từ trước, biết trước đây hắn là người thế nào thì khéo cô ấy còn ngỡ Lý Hiên là cậu cả của một gia đình giàu có lánh đời nào đó.
Lục Kỳ đi nấu cơm, Đóa Đóa đi theo rửa rau cho cô ấy, trông cô bé còn bận bịu hơn cả Lục Kỳ.
Lý Hiên thấy vậy, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Đúng rồi Lục Kỳ, nghe nói em trai cô đang nằm viện, không biết thằng bé bị bệnh gì vậy?”
Lúc đồ ăn được bày ra bàn, Lý Hiên hỏi.
Nhắc tới bệnh tình của em trai, ánh mắt Lục Kỳ lộ ra đôi chút u ám.
“Em trai tôi bị u xương hay còn gọi là ung thư xương, hiện tại không còn xuống giường đi lại được nữa rồi.”
Nghe vậy, Lý Hiên hiểu ngay.
Ung thư là bệnh nan y với người bình thường nhưng lại chẳng là gì với hắn.
“Hôm nào tôi và cô cùng tới bệnh viện thăm em trai cô nhé.”
Nghe Lý Hiên nói vậy, Lục Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Đương nhiên Lục Kỳ biết một chiếc Rolls-Royce rẻ nhất cũng có tận mấy triệu, cô ấy không hiểu làm thế nào mà Lý Hiên lại kết bạn được với một nhân vật lớn như vậy.
Thấy Hoàng Giang Thái hễ nói chuyện là lại phải quay đầu lại có vẻ như rất cung kính, trong lòng Lục Kỳ lại càng thêm ngờ vực.
Hơn nữa chiếc Rolls-Royce được đi thẳng vào trong, chứng tỏ Lý Hiên sống ở đây.
Khi chiếc ô tô dừng lại trước biệt thự, Lục Kỳ vẫn như đang nằm mơ.
Lý Hiên lấy thẻ nhà ra, thuần thục mở cửa biệt thự.
Trong nhà, mấy tên ẩn vệ đang khiêu vũ với Đóa Đóa.
“Bé thỏ ngoan ngoãn, mau đi mở cửa đi…”
Giọng Đóa Đóa vang lên.
Mấy tên ẩn vệ chơi quên cả trời đất.
Thấy cảnh này, Hoàng Giang Thái không khỏi méo mặt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ấy hoàn toàn không tin mấy tên có biểu cảm khôi hài, hành động khoa trương này lại là những cỗ máy giết người lạnh lùng từ tận xương của Ẩn Điện.
Thấy Lý Hiên về, Đóa Đóa lập tức bỏ búp bê xuống, chạy tới chỗ hắn.
“Cha về rồi.”
Đồng thời, cô bé cũng nhìn thấy Lục Kỳ đi đằng sau.
“Dì Lục Kỳ, Đóa Đóa nhớ dì chết mất.”
Trông thấy Đóa Đóa, Lục Kỳ mới mỉm cười.
Đóa Đóa kéo tay Lục Kỳ đi vào trong biệt thự.
“Dì Lục Kỳ, đây là nhà mới của bọn cháu. Phòng của Đóa Đóa ở trên tầng, dì Lục Kỳ ơi, hôm qua cháu ngủ với cha cháu, hôm nay dì cũng ở lại đây được không? Ba người chúng ta ngủ chung với nhau.”
Nghe vậy, mặc dù là lời trẻ con vô tư nhưng mặt Lục Kỳ vẫn đỏ bừng.
Lý Hiên và Hoàng Giang Thái bước tới, mấy tên ẩn vệ lập tức cung kính đứng hai bên.
Lục Kỳ được Đóa Đóa dắt đi thăm biệt thự, đây là lần đầu tiên cô ấy tới dạng biệt thự kiểu này.
Nội thất trong biệt thự khiến Lục Kỳ kinh ngạc cảm thán không thôi.
Lý Hiên bảo Hoàng Giang Thái ngồi xuống sô pha rồi nói: “Để người của ẩn vệ lại đi.”
“Vâng.”
Hoàng Giang Thái nghe vậy, mừng ra mặt: “Vừa hay bọn họ có thể bảo vệ an toàn cho cô chủ nhỏ.”
Không ngờ Lý Hiên lại lắc đầu: “Không phải vậy, là vì tôi thấy bọn họ chơi với Đóa Đóa rất vui vẻ, còn về phần an toàn của Đóa Đóa, trên đời này chẳng ai có thể làm con bé bị thương được.”
Lúc nói lời này, Lý Hiên cực kỳ oai phong.
Phù văn do hắn tự tay viết dư sức giết được cường giả cấm kỵ.
Hơn nữa, chỉ cần phù văn bị kích hoạt là hắn sẽ lập tức cảm ứng được, sao con gái của hắn có thể bị thương chứ.
Hoàng Giang Thái nghe vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Người đàn ông trước mặt ông ấy thực sự có tư cách để nói câu này.
“Ngoài ẩn vệ ra, tôi để luôn cả chiếc Rolls-Royce này để ngài đi lại cho thuận tiện nhé.”
Hoàng Giang Thái nói.
Lý Hiên gật đầu.
Với thực lực của Lý Hiên, hắn có thể tới bất kỳ đâu trong thiên hạ nhưng nếu đi lại bình thường thì ngồi xe vẫn tiện hơn.
Nếu không, thẳng tay xé toạc hư không không khỏi khiến người khác sợ hãi.
“Ngoài năm ẩn vệ này ra, tôi sẽ để lại đây hơn mười tinh anh của Ẩn Điện để ngài sai bảo.”
“Với thực lực của ngài thì đương nhiên không cần bọn họ bảo vệ nhưng để bọn họ làm việc vặt thì cũng thuận tay.”
“Được.”
Lý Hiên không từ chối.
Mặc dù Lục Kỳ đang chơi đùa với Đóa Đóa nhưng cô ấy vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu từ cuộc nói chuyện của hai người.
Thấy Hoàng Giang Thái đưa Rolls-Royce cho Lý Hiên, Lục Kỳ cực kỳ kinh ngạc.
Đó là món đồ giá trị từ tận vài triệu tới mười mấy triệu cơ mà, sao Hoàng Giang Thái lại như thể sợ tặng mà người ta không nhận vậy.
“Thế này là sao?”
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên Lý Hiên trong lòng cô ấy bỗng trở nên thần bí.
Lục Kỳ cảm thấy lần này người đàn ông nhu nhược năm năm trước bỏ rơi vợ con trở về dường như đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trở nên rất khác.
Trong lúc Lục Kỳ đang nghĩ ngợi miên man thì Hoàng Giang Thái đã thức thời ra về.
Năm tên ẩn vệ chơi với Đóa Đóa lúc nãy cũng đều đã biến mất, không thấy tăm hơi.
Thế nhưng Lý Hiên biết, xung quanh biệt thự có ít nhất trên hai mươi cao thủ.
“Dì Lục Kỳ à, Đóa Đóa thích ăn cơm dì nấu nhất.”
Đóa Đóa kéo tay Lục Kỳ lắc qua lắc lại.
“Được thôi, vậy dì nấu cá kho cho cháu nhé?”
Nói xong, Lục Kỳ mới vỗ trán một cái.
“Hình như trong bếp không có nguyên liệu.”
“Không sao, để tôi bảo người ta mua.”
Lý Hiên mở miệng.
Sau đó, hắn mở cửa sổ ra, gọi với ra ngoài.
“Đi mua cho tôi con cá và một ít rau củ quả tươi.”
Nghe vậy, Lục Kỳ trợn tròn mắt.
Lý Hiên đang nói chuyện với không khí hay sao?
Thế nhưng, điều khiến Lục Kỳ khiếp sợ là, mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Một người đàn ông mặc áo đen xách một con cá và một núi rau củ quả tới cửa nhà.
Sau khi để thực phẩm xuống, người đó cung kính lui ra ngoài.
Lục Kỳ trợn tròn mắt.
“Lý Hiên, hiện tại rốt cuộc thân phận của anh là gì? Thật là đáng sợ.”
Nếu như không phải Lục Kỳ đã quen biết Lý Hiên từ trước, biết trước đây hắn là người thế nào thì khéo cô ấy còn ngỡ Lý Hiên là cậu cả của một gia đình giàu có lánh đời nào đó.
Lục Kỳ đi nấu cơm, Đóa Đóa đi theo rửa rau cho cô ấy, trông cô bé còn bận bịu hơn cả Lục Kỳ.
Lý Hiên thấy vậy, không khỏi nhoẻn miệng cười.
“Đúng rồi Lục Kỳ, nghe nói em trai cô đang nằm viện, không biết thằng bé bị bệnh gì vậy?”
Lúc đồ ăn được bày ra bàn, Lý Hiên hỏi.
Nhắc tới bệnh tình của em trai, ánh mắt Lục Kỳ lộ ra đôi chút u ám.
“Em trai tôi bị u xương hay còn gọi là ung thư xương, hiện tại không còn xuống giường đi lại được nữa rồi.”
Nghe vậy, Lý Hiên hiểu ngay.
Ung thư là bệnh nan y với người bình thường nhưng lại chẳng là gì với hắn.
“Hôm nào tôi và cô cùng tới bệnh viện thăm em trai cô nhé.”
Nghe Lý Hiên nói vậy, Lục Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.