Chương 19: Quần áo trong cửa hàng này khá đẹp
Thân thể của Lục Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào bên trong.
Vừa bước vào cửa hàng còn chưa kịp đóng cửa thì bên ngoài đã truyền đến một giọng nói trong trẻo.
"Lục Kỳ, cậu cũng đến dạo phố à?"
Chỉ thấy một cô gái mặc váy trắng, mặt mày kinh ngạc vẫy vẫy tay với Lục Kỳ.
Phía sau cô gái còn có một nhóm bạn đi cùng.
“Trùng hợp quá Bạch Ca.”
Lục Kỳ vuốt vuốt mái tóc hơi rối của mình.
“Lục Kỳ à, vừa nãy tớ thấy có người kéo tay cậu, ai thế? Bạn trai cậu à?”
Bạch Ca cúi đầu cười chúm chím.
Lý Hiên và cô ấy bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Bạch Ca dần trở nên khó coi.
“Là anh, cái thằng khốn này.”
Vẻ mặt Bạch ca không dễ nhìn lắm.
Lúc đó cô ấy, Lục Kỳ còn có Mạnh Thanh Thiển đều là bạn tốt của nhau.
Mạnh Thanh Thiển gả cho Lý Hiên, cô ấy phản đối cả hai tay hai chân.
Sau đó Lý Hiên mất tích, thậm chí cô ấy còn nhận định Lý Hiên chính là đố khốn chối bỏ trách nhiệm.
Cô ấy không tốt bụng như Lục Kỳ.
Lúc Lục Kỳ vừa gặp Lý Hiên, tuy không hài lòng với Lý Hiên nhưng cũng không nói lời gay gắt gì.
Nhưng Bạch Ca làm chị cả, tính tình vốn cũng rất nóng nảy.
Sắc mặt cô ấy lập tức lạnh đi, nói: “Lần trước nghe Lục Kỳ nói anh về rồi mà tôi mãi vẫn không gặp được, làm sao, một người đàn ông trưởng thành như anh đây, để con gái cho Lục Kỳ chăm sóc cũng thôi đi, giờ ngay cả quần áo mà Lục Kỳ cũng phải mua cho anh à? Anh không thấy mất mặt hay sao?”
Giọng của Bạch Ca rất cao, trực tiếp tuy hỏi.
Dù là nhân viên trong cửa hàng hay là bạn đi cùng bên ngoài đều vểnh tai lên nghe.
Tuy Bạch Ca chỉ nói mấy câu nhưng lại tiết lộ rất nhiều tin tức.
Con gái để người khác nuôi, còn để phụ nữ mua quần áo cho anh, cũng có hơi trơ trẽn rồi nhỉ.
Ăn bám mà ăn đến mức này cũng hiếm thấy đó.
So với mấy nhân viên trong cửa hàng thì ánh mắt của mấy người đi cùng Bạch Ca đều mang theo vẻ tò mò cùng khinh thường nhìn Lý Hiên.
Quan hệ giữa Bạch Ca và Lục Kỳ rất tốt, ít nhiều gì bọn họ cũng từng nghe qua chuyện của Lục Kỳ.
Bạch Ca vừa nói như thế thì bọn họ đã đoán được thân phận của Lý Hiên.
Năm năm trước, cậu chủ nhà họ Lý vì gia tộc bị phá sản mà ngã một cái không gượng dậy nổi.
Không dám chịu trách nhiệm với người vợ đang mang thai, làm kẻ hèn nhát trốn chạy.
Không ngờ hắn đã về lại Sở Châu rồi.
Đột nhiên mọi người đều bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Không phải tớ mua đồ cho Lý Hiên mà là Lý Hiên đưa tớ đi mua quần áo.”
Lục Kỳ nói giúp cho Lý Hiên.
Bây giờ Lý Hiên lái xe xịn, ở biệt thự rồi, nào cần cô ấy mua quần áo nữa.
Nào ngờ Bạch Ca lại hoàn toàn không tin, cô ấy biết bạn thân mình là người tốt bụng, dù có chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác.
Hơn nữa hình tượng Lý Hiên là một kẻ bất tài vô dụng đã ăn sâu vào tâm lí của mọi người, loại định kiến này rất khó thay đổi.
Cô ấy cau mày nói: “Lục Kỳ, cậu đừng bênh vực cho tên khốn này, anh ta là thứ gì tớ còn không rõ sao?”
Mọi người xung quanh đều thổn thức không thôi.
“Đàn ông đàn ang lớn thế rồi vậy mà còn vô liêm sỉ như thế, thật sự làm người ta chướng mắt mà.”
“Lục Kỳ lương thiện quá rồi, đổi lại là người khác thì ai bằng lòng quan tâm đồ vô dụng này chứ.”
Lý Hiên cau mày.
Tuy cái cô Bạch Ca này là bạn thân của Thanh Thiển nhưng mà ăn nói lỗ mãng như thế, thật sự cho rằng hắn tốt tính hay sao?
“Lý Hiên, chỉ là Bạch Ca có chút hiểu lầm anh, anh đừng tức giận, tôi thay cô ấy xin lỗi anh.” Lục Kỳ vội vàng nói.
Ánh mắt cô ấy có thêm vài phần nài nỉ nhìn sang Lý Hiên.
Trải qua hai chuyện lần trước, Lục Kỳ biết Lý Hiên không phải là người bình thường, ra tay cũng rất tàn nhẫn.
Không phải là người mà Bạch Ca có thể chọc vào được!
Vốn dĩ Lý Hiên đang định ra tay nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của Lục Kỳ, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn nói với Lục Kỳ: “Quần áo trong cửa hàng này khá đẹp, cô chọn mấy bộ đi, tôi thanh toán tiền cho cô.”
Lục Kỳ lắc đầu: “Đồ trong này đắt lắm, hơn nữa anh không cần phải mua đồ cho tôi, Đóa Đóa gọi tôi một tiếng dì, tôi tình nguyện chăm sóc cho con bé mà.”
Bạch Ca ở bên cạnh lại bĩu môi: “Giả vờ gải vịt làm gì chứ, đồ trong này tùy tiện lấy một bộ cũng hơn cả chục nghìn rồi, anh mua nổi à?”
Nghe tới lời này, Lục Kỳ giật mình vội vàng túm lấy tay áo Lý Hiên, sợ Lý Hiên ra tay.
Trong mắt những người xung quanh đều tỏ vẻ thích thú.
Bọn họ cảm thấy rõ ràng Lý Hiên bị Bạch Ca nói đến mức không xuống nước được, cho nên mới quyết định mua quần áo cho Lục Kỳ.
Nhưng đây là cửa hàng Gucci, là chỗ Lý Hiên có thể mua được sao?
Lý Hiên nghĩ nghĩ rồi lấy một tấm thẻ trong túi ra.
“Trong thẻ của tôi có một trăm triệu, chắc là đủ rồi nhỉ.”
“Ôi vãi, một trăm triệu!”
Những người xung quanh nghe vậy không khỏi chửi thề.
100 triệu là khái niệm gì chứ, dù cho trong số họ có rất nhiều cậu ấm cô chiêu nhưng cũng không thể có 100 triệu trong thẻ.
Thằng cha này thật đúng là dám khoe khoang.
Có thể chơi cùng với Bạch Ca nên gia đình bọn họ đều không tầm thường, cũng không phải là mấy người bình thường không biết gì kia, nào có thể dễ bị lừa như thế.
Một thanh niên mặc đồ giản dị nhưng cực kỳ hợp mốt, đồng hồ trên cổ tay là đồ chế tác thủ công, giá cũng tới bảy con số.
Anh ta làm vẻ mặt khoa trương nói: “Một trăm triệu, tiền Zimbabwe hả?”
Một câu nói khiến mọi người xung quanh bật cười.
Lúc này, một người đàn ông đeo kính gầy gầy yếu ớt nói: “Cái này hình như là thẻ chí tôn của Ngân Hàng Hoa Đóa.”
“Là ai nói thế? Hóa ra là A Cường à, A Cường đã từng thấy thẻ chí tôn rồi sao?” Quách Xuân Dương khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng.
Quan hệ của anh ta với Bạch Ca rất tốt, đã từng gặp Lục Kỳ mấy lần, cũng có nảy sinh tình cảm.
Đáng tiếc trước đó Lục Kỳ đã bị Hà Kình Siêu nhìn trúng, anh ta không dám đắc tội Hà Kình Siêu, chỉ có thể cất giấu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng.
Bây giờ nhà họ Hà đã bị xóa sổ rồi, suy nghĩ trong lòng lại sống dậy.
Thấy người đàn ông trước mặt lại muốn mua quần áo cho nữ thần của mình, trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ không vui.
Người đàn ông tên A Cường cũng có chút không chắc chắn.
“Lần trước tôi đi với cha đến nhà họ Hoàng có thấy trong tay chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Bản Sơ có cầm một tấm thẻ như thế này.”
“Ha ha A Cường à, vốn dĩ cậu đã cận thị, hơn nữa thẻ chí tôn tổng cộng không có tới một trăm cái, người có tư cách có được thẻ chí tôn ở Sở Châu không quá mười người, cậu cảm thấy thằng cha này có thể có được sao?”
Nghe được lời này, A Cường cũng không chắc chắn nữa.
Lúc này, Lý Hiên đã chọn ra hơn chục bộ đồ trong tủ kích, cực kỳ bá đạo nói: “Gói hết lại cho tôi.”
Nhân viên cũng hơi ngơ người, chưa từng thấy ai mua quần áo như thế này cả, thử cũng không thử đã trực tiếp gói lại rồi.
Quách Xuân Dương tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Người anh em à, mấy bộ này cộng lại sợ là hơn trăm nghìn đó, chờ lát nữa trong thẻ anh không có tiền rồi sẽ thành trò cười cho người ta đó, không thể dễ dàng ra khỏi cửa hàng được đâu.”
Lý Hiên lạnh lùng liếc đối phương một cái: “Anh nói nhảm nhiều thật!”
Giây tiếp theo, một làn sóng vô hình xuất hiện trong mắt hắn, không khí ngưng tụ lại thành một đường.
Giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào vai Quách Xuân Trường.
Bụp!
Quách Xuân Dương cảm giác được một luồng lực lượng khổng lồ đang ập tới, cơn đau dữ dội khiến anh ta hét toáng lên.
Bả vai vậy mà đã bị xuyên thủng, dần dần nhuốm máu.
Nhân viên ở bên cạnh nhìn đến chết lặng, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Lý Hiên đã nhét thẻ vào tay cô ấy: “Không cần nói với tôi hết bao nhiêu, trực tiếp quẹt thẻ.”
Vừa bước vào cửa hàng còn chưa kịp đóng cửa thì bên ngoài đã truyền đến một giọng nói trong trẻo.
"Lục Kỳ, cậu cũng đến dạo phố à?"
Chỉ thấy một cô gái mặc váy trắng, mặt mày kinh ngạc vẫy vẫy tay với Lục Kỳ.
Phía sau cô gái còn có một nhóm bạn đi cùng.
“Trùng hợp quá Bạch Ca.”
Lục Kỳ vuốt vuốt mái tóc hơi rối của mình.
“Lục Kỳ à, vừa nãy tớ thấy có người kéo tay cậu, ai thế? Bạn trai cậu à?”
Bạch Ca cúi đầu cười chúm chím.
Lý Hiên và cô ấy bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Bạch Ca dần trở nên khó coi.
“Là anh, cái thằng khốn này.”
Vẻ mặt Bạch ca không dễ nhìn lắm.
Lúc đó cô ấy, Lục Kỳ còn có Mạnh Thanh Thiển đều là bạn tốt của nhau.
Mạnh Thanh Thiển gả cho Lý Hiên, cô ấy phản đối cả hai tay hai chân.
Sau đó Lý Hiên mất tích, thậm chí cô ấy còn nhận định Lý Hiên chính là đố khốn chối bỏ trách nhiệm.
Cô ấy không tốt bụng như Lục Kỳ.
Lúc Lục Kỳ vừa gặp Lý Hiên, tuy không hài lòng với Lý Hiên nhưng cũng không nói lời gay gắt gì.
Nhưng Bạch Ca làm chị cả, tính tình vốn cũng rất nóng nảy.
Sắc mặt cô ấy lập tức lạnh đi, nói: “Lần trước nghe Lục Kỳ nói anh về rồi mà tôi mãi vẫn không gặp được, làm sao, một người đàn ông trưởng thành như anh đây, để con gái cho Lục Kỳ chăm sóc cũng thôi đi, giờ ngay cả quần áo mà Lục Kỳ cũng phải mua cho anh à? Anh không thấy mất mặt hay sao?”
Giọng của Bạch Ca rất cao, trực tiếp tuy hỏi.
Dù là nhân viên trong cửa hàng hay là bạn đi cùng bên ngoài đều vểnh tai lên nghe.
Tuy Bạch Ca chỉ nói mấy câu nhưng lại tiết lộ rất nhiều tin tức.
Con gái để người khác nuôi, còn để phụ nữ mua quần áo cho anh, cũng có hơi trơ trẽn rồi nhỉ.
Ăn bám mà ăn đến mức này cũng hiếm thấy đó.
So với mấy nhân viên trong cửa hàng thì ánh mắt của mấy người đi cùng Bạch Ca đều mang theo vẻ tò mò cùng khinh thường nhìn Lý Hiên.
Quan hệ giữa Bạch Ca và Lục Kỳ rất tốt, ít nhiều gì bọn họ cũng từng nghe qua chuyện của Lục Kỳ.
Bạch Ca vừa nói như thế thì bọn họ đã đoán được thân phận của Lý Hiên.
Năm năm trước, cậu chủ nhà họ Lý vì gia tộc bị phá sản mà ngã một cái không gượng dậy nổi.
Không dám chịu trách nhiệm với người vợ đang mang thai, làm kẻ hèn nhát trốn chạy.
Không ngờ hắn đã về lại Sở Châu rồi.
Đột nhiên mọi người đều bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Không phải tớ mua đồ cho Lý Hiên mà là Lý Hiên đưa tớ đi mua quần áo.”
Lục Kỳ nói giúp cho Lý Hiên.
Bây giờ Lý Hiên lái xe xịn, ở biệt thự rồi, nào cần cô ấy mua quần áo nữa.
Nào ngờ Bạch Ca lại hoàn toàn không tin, cô ấy biết bạn thân mình là người tốt bụng, dù có chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác.
Hơn nữa hình tượng Lý Hiên là một kẻ bất tài vô dụng đã ăn sâu vào tâm lí của mọi người, loại định kiến này rất khó thay đổi.
Cô ấy cau mày nói: “Lục Kỳ, cậu đừng bênh vực cho tên khốn này, anh ta là thứ gì tớ còn không rõ sao?”
Mọi người xung quanh đều thổn thức không thôi.
“Đàn ông đàn ang lớn thế rồi vậy mà còn vô liêm sỉ như thế, thật sự làm người ta chướng mắt mà.”
“Lục Kỳ lương thiện quá rồi, đổi lại là người khác thì ai bằng lòng quan tâm đồ vô dụng này chứ.”
Lý Hiên cau mày.
Tuy cái cô Bạch Ca này là bạn thân của Thanh Thiển nhưng mà ăn nói lỗ mãng như thế, thật sự cho rằng hắn tốt tính hay sao?
“Lý Hiên, chỉ là Bạch Ca có chút hiểu lầm anh, anh đừng tức giận, tôi thay cô ấy xin lỗi anh.” Lục Kỳ vội vàng nói.
Ánh mắt cô ấy có thêm vài phần nài nỉ nhìn sang Lý Hiên.
Trải qua hai chuyện lần trước, Lục Kỳ biết Lý Hiên không phải là người bình thường, ra tay cũng rất tàn nhẫn.
Không phải là người mà Bạch Ca có thể chọc vào được!
Vốn dĩ Lý Hiên đang định ra tay nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của Lục Kỳ, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn nói với Lục Kỳ: “Quần áo trong cửa hàng này khá đẹp, cô chọn mấy bộ đi, tôi thanh toán tiền cho cô.”
Lục Kỳ lắc đầu: “Đồ trong này đắt lắm, hơn nữa anh không cần phải mua đồ cho tôi, Đóa Đóa gọi tôi một tiếng dì, tôi tình nguyện chăm sóc cho con bé mà.”
Bạch Ca ở bên cạnh lại bĩu môi: “Giả vờ gải vịt làm gì chứ, đồ trong này tùy tiện lấy một bộ cũng hơn cả chục nghìn rồi, anh mua nổi à?”
Nghe tới lời này, Lục Kỳ giật mình vội vàng túm lấy tay áo Lý Hiên, sợ Lý Hiên ra tay.
Trong mắt những người xung quanh đều tỏ vẻ thích thú.
Bọn họ cảm thấy rõ ràng Lý Hiên bị Bạch Ca nói đến mức không xuống nước được, cho nên mới quyết định mua quần áo cho Lục Kỳ.
Nhưng đây là cửa hàng Gucci, là chỗ Lý Hiên có thể mua được sao?
Lý Hiên nghĩ nghĩ rồi lấy một tấm thẻ trong túi ra.
“Trong thẻ của tôi có một trăm triệu, chắc là đủ rồi nhỉ.”
“Ôi vãi, một trăm triệu!”
Những người xung quanh nghe vậy không khỏi chửi thề.
100 triệu là khái niệm gì chứ, dù cho trong số họ có rất nhiều cậu ấm cô chiêu nhưng cũng không thể có 100 triệu trong thẻ.
Thằng cha này thật đúng là dám khoe khoang.
Có thể chơi cùng với Bạch Ca nên gia đình bọn họ đều không tầm thường, cũng không phải là mấy người bình thường không biết gì kia, nào có thể dễ bị lừa như thế.
Một thanh niên mặc đồ giản dị nhưng cực kỳ hợp mốt, đồng hồ trên cổ tay là đồ chế tác thủ công, giá cũng tới bảy con số.
Anh ta làm vẻ mặt khoa trương nói: “Một trăm triệu, tiền Zimbabwe hả?”
Một câu nói khiến mọi người xung quanh bật cười.
Lúc này, một người đàn ông đeo kính gầy gầy yếu ớt nói: “Cái này hình như là thẻ chí tôn của Ngân Hàng Hoa Đóa.”
“Là ai nói thế? Hóa ra là A Cường à, A Cường đã từng thấy thẻ chí tôn rồi sao?” Quách Xuân Dương khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng.
Quan hệ của anh ta với Bạch Ca rất tốt, đã từng gặp Lục Kỳ mấy lần, cũng có nảy sinh tình cảm.
Đáng tiếc trước đó Lục Kỳ đã bị Hà Kình Siêu nhìn trúng, anh ta không dám đắc tội Hà Kình Siêu, chỉ có thể cất giấu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng.
Bây giờ nhà họ Hà đã bị xóa sổ rồi, suy nghĩ trong lòng lại sống dậy.
Thấy người đàn ông trước mặt lại muốn mua quần áo cho nữ thần của mình, trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ không vui.
Người đàn ông tên A Cường cũng có chút không chắc chắn.
“Lần trước tôi đi với cha đến nhà họ Hoàng có thấy trong tay chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Bản Sơ có cầm một tấm thẻ như thế này.”
“Ha ha A Cường à, vốn dĩ cậu đã cận thị, hơn nữa thẻ chí tôn tổng cộng không có tới một trăm cái, người có tư cách có được thẻ chí tôn ở Sở Châu không quá mười người, cậu cảm thấy thằng cha này có thể có được sao?”
Nghe được lời này, A Cường cũng không chắc chắn nữa.
Lúc này, Lý Hiên đã chọn ra hơn chục bộ đồ trong tủ kích, cực kỳ bá đạo nói: “Gói hết lại cho tôi.”
Nhân viên cũng hơi ngơ người, chưa từng thấy ai mua quần áo như thế này cả, thử cũng không thử đã trực tiếp gói lại rồi.
Quách Xuân Dương tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Người anh em à, mấy bộ này cộng lại sợ là hơn trăm nghìn đó, chờ lát nữa trong thẻ anh không có tiền rồi sẽ thành trò cười cho người ta đó, không thể dễ dàng ra khỏi cửa hàng được đâu.”
Lý Hiên lạnh lùng liếc đối phương một cái: “Anh nói nhảm nhiều thật!”
Giây tiếp theo, một làn sóng vô hình xuất hiện trong mắt hắn, không khí ngưng tụ lại thành một đường.
Giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào vai Quách Xuân Trường.
Bụp!
Quách Xuân Dương cảm giác được một luồng lực lượng khổng lồ đang ập tới, cơn đau dữ dội khiến anh ta hét toáng lên.
Bả vai vậy mà đã bị xuyên thủng, dần dần nhuốm máu.
Nhân viên ở bên cạnh nhìn đến chết lặng, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Lý Hiên đã nhét thẻ vào tay cô ấy: “Không cần nói với tôi hết bao nhiêu, trực tiếp quẹt thẻ.”