Chương 2: Ra mắt tiền bối
Vừa dứt lời, Phùng Vũ đã giơ nằm đấm lên muốn ra tay đánh người.
Vẻ mặt của Lý Hiên vẫn lạnh lùng thờ ơ, giơ lòng bàn tay lên rồi thả xuống ngay lập tức.
“Âm”
Cơ thể cao một mét tám của Phùng Vũ bay ngược về phía sau, đáp xuống một chiếc xe Cayenne đang đậu đăng sau.
Mui xe bị lõm xuống, phát ra tiếng động rung trời.
Phùng Vũ cảm giác như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều vỡ nát, vô cùng khó chịu.
Mẹ anh ta là Trương Lan, từ trước đến nay chưa có ai dám làm anh ta bị thương, thật không ngờ răng một tên thanh niên
gặp trên đường lại dám tấn công anh ta.
Ánh mắt của người xung quanh chấn động, sức mạnh này không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Cô gái bên cạnh lại lớn tiếng chất vấn. “Anh là ai mà dám đánh cậu chủ Phùng hả?”
Lý Hiên không trả lời câu hỏi của cô ta mà ngồi xổm xuống quan tâm hỏi thăm ông lão.
“Bác trai, vết thương của bác không sao chứ?”
Vừa nói hẳn vừa dùng lòng bàn tay chạm vào đầu gối của ông lão, nơi vừa bị Phùng Vũ đạp vào lập tức không còn đau nữa.
Lý Hiên là ai chứ?
Ba nghìn người ở thế giới tu tiên trong tỉnh vực Chu Thiên có ai mà không biết tên Lý Xích Đế.
Xích Đế mang ý nghĩa ngàn dặm đất căn, Lý Hiên dùng thân thể người phàm để vùng dậy, tàn sát hàng chục triệu người, trở thành chúa tể giết chóc.
Trong ngũ đại chúa tể, Xích Đế là kẻ tàn nhẫn khát máu nhất.
Lúc này, sau khi Lý Hiên chữa lành vết thương cho ông lão, hắn thờ ơ nhìn cô gái kia.
“Bốp!" Một bàn tay vung ra.
Toàn thân cô gái quay cưồng, trên mặt có dấu bàn tay đỏ như máu.
“Bác trai này không có thù oán gì với cô, ông ấy chỉ ngồi đây nghỉ ngơi thôi, cô đá trúng ông ấy, chẳng những không xin lỗi mà còn xúc phạm ông ấy, một cái tát này là tôi thay cha mẹ cô dạy dỗ cô cách làm người.” Giọng nói của Lý Hiên rất hờ hững.
Loại phụ nữ này, trong mắt hẳn còn chẳng bằng con sâu cái kiến, đừng nói là đánh cô ta, dù có giết cô ta cũng chỉ là một ý nghĩa mà thôi.
Trong cuộc đời này, Lý Hiên coi thường nhất là những kẻ bắt nạt người yếu thế.
Về phần nhà họ Phùng đứng đăng sau Phùng Vũ, đó chỉ từng là một gia tộc vô cùng lợi hại trong mắt Lý Hiên.
Lúc nhà họ Lý còn đang ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng ngang hàng với nhà họ Phùng, nhưng đó là trước kia.
Nhà họ Phùng ngày nay không khác gì con kiến trong mắt Lý Hiên.
Xích Đế uy nghiêm nhìn xuống chúng sinh, đứng sừng sững trên đỉnh thế gian, đặt sức mạnh của bản thân ngang
bằng bảy đại cấm khu.
Bây giờ quay trở lại trái đất chẳng khác gì một boss cấp một trăm rơi vào khu vực lính mới.
“Ÿ mạnh hiếp yếu, xúc phạm người lớn tuổi, cái tát này là đánh thay bác trai.”
Lại một cái tát nữa giáng xuống.
Cô gái vừa đứng vững lại có thêm vết máu ở nửa mặt còn lại.
Cô ta vô cùng sợ hãi, cảm thấy như bản thân đã gặp phải một kẻ điên.
Phùng Vũ vừa mới miễn cưỡng bò ra từ trên mui xe, nhìn chăm chăm vào Lý Hiên với ánh mắt hung ác, giận dữ nói: “Mày dám đánh ông đây, mày chết chắc rồi, ông đây sẽ cho mày biết thế nào là năng lực của nhà họ Phùng”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi.
Lý Hiên cũng không ngăn cản mà ngước mắt nhìn về phía xa.
“Năng lực? Đợi một lúc nữa cậu sẽ được mở mang kiến thức xem thế nào là năng lực chân chính của thành phố này”
Cuộc điện thoại của Phùng Vũ đương nhiên là gọi cho những tên côn đồ hung ác nhất, thậm chí là mấy tên đại ca giang hồ.
Chỉ là những người nắm quyền thực sự của thế giới này chưa bao giờ là những thế lực bình thường như vậy, mà là tu luyện giả.
Tu luyện giả mới là chúa tể thật sự của thế giới này.
Phùng Vũ gọi liên tục nhiều cuộc điện thoại, vẻ nham hiểm trên mặt càng lúc càng dữ dội.
“Nhóc con, nhiều nhất là hai mươi phút nữa, mày sẽ phải nếm mùi vị tuyệt vọng.”
“Dám đánh ông đây, ông đây phải giết chết mày.”
“Ở Sở Châu này không ai có thể đánh Phùng Vũ tao cả.”
Giọng nói của Phùng Vũ đầy thù hận, tràn ngập sự độc ác.
Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.
Người đi đường xung quanh không khỏi lắc đầu thở dài.
Cậu chủ nhà họ Phùng là một trong bảy cậu chủ Sở Châu, tiếng xấu đồn xa.
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn họ muốn giết chết ai đó cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lý Hiên vẫn nhìn về phía trước như cũ, khóe môi lộ ra nụ cười.
“Đến rồi”
Chỉ nhìn thấy một bóng người cuồn cuộn khí thế lao đến, nhanh chóng xuất hiện ở hướng lên cầu.
Đó là một ông lão mặc thường phục, chân đi giày vải.
Ông lão bước từng bước về phía Lý Hiên.
Rất nhiều người không khỏi dừng lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, khuôn mặt của ông lão này có chút quen mắt, trông giống như người giàu có nhất của Sở
Châu tiền nhiệm- Hoàng Giang Thái.
Hoàng Giang Thái từng là một nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu, quản lý nhà họ Hoàng, thủ đoạn đanh thép.
Nhưng đột nhiên có một ngày ông ấy biến mất khỏi tâm mắt của công chúng.
Đã qua mười năm chưa từng xuất hiện, nhà họ Hoàng cũng do con trai của ông ấy là Hoàng Bản Sơ quản lý.
Thật không ngờ hôm nay ông ấy lại xuất hiện ở trên cầu.
Lý Hiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ông ấy. Vừa rồi lúc hẳn trở lại đã quên kiềm chế khí tức, bị các cường giả toàn thành phố Sở Châu cảm nhận được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Một cường giả cấm ky xuất hiện, chỉ cần là tu luyện giả, có ai dám không đến chào hỏi chứ?
Hoàng Giang Thái đi tới vị trí cách Lý Hiên mười mét, khi cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Lý Hiên, trên mặt ông ấy bất chợt lộ ra vẻ kính nể.
Ngay sau đó, ông ấy cúi người một góc chín mươi độ hành lễ với Lý Hiên.
“Vãn bối Hoàng Giang Thái, ra mắt tiền bối.”
Giọng nói cung kính, đầy nội lực.
Một cường giả cấm ky tất nhiên sẽ trở thành tiền bối tu đạo thành công, Hoàng Giang Thái thực hiện lễ nghi của vấn
bối là chuyện bình thường.
Nhưng cảnh tượng này khiến Phùng Vũ có cảm giác như nhìn thấy ma, không thể tin được.
Đây là lão gia chủ của nhà họ Hoàng, từng là người giàu có nhất. Hơn nữa anh ta là cậu chủ của nhà họ Phùng, đương nhiên sẽ biết được một số bí mật mà người bình thường không biết.
Lão gia chủ của nhà họ Hoàng chäc chẳn là một trong những chúa tể của Sở Châu. Bây giờ ông ấy lại hành lễ với chàng trai trẻ trước mặt, thật sự không thể hiểu được.
Chỉ sợ hôm nay anh ta đã gặp phải rắc rối rồi.
Lý Hiên vẫn không đáp lại, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước.
Lý Hiên không lên tiếng, Hoàng Giang Thái vẫn giữ nguyên tư thế, không dám đứng thẳng.
Giây tiếp theo, lại có vài bóng người xuất hiện. “Gia chủ nhà họ Cố, Cố Mặc Ngôn, ra mắt tiền bối!” “Gia chủ nhà họ Vương, Vương Thọ, ra mắt tiền bối!”
“Vạn Tuấn của Vô Ảnh Môn, ra mắt tiền bối
Những bóng người lần lượt xuất hiện, tất cả đều cúi đầu trước Lý Hiên.
Âm thanh cuồn cuộn, vang lên đến tận trời.
Trong đó có một số nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu mà mọi
người biết rõ, hầu hết còn lại là những người bọn họ chưa từng nghe nói đến, tổng cộng có 28 người.
Cuối cùng, Lý Hiên thu hồi tầm mắt.
“Không cần đa lễ.”
“Xoạt”
Lúc này mọi người mới đứng thẳng dậy.
“Nhà họ Phùng của Sở Châu, sau này tôi không muốn nghe thấy tin tức về gia tộc này nữal”
Lý Hiên lên tiếng, lập tức có nhiều ánh mắt đổ dồn vào. Phùng Vũ.
Trong lòng Phùng Vũ hoảng sợ.
Có vài người trong số những người này có thể xóa bỏ nhà họ Phùng khỏi Sở Châu một cách dễ dàng.
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo của anh ta.
“Đổi chỗ khác nói chuyện đi.” Lý Hiên nói xong liền sải bước đi, biến mất ở đầu cầu. Mọi người không dám chậm trễ, lần lượt đi theo Lý Hiên.
Nhanh chóng rời đi sạch sẽ.
Vẻ mặt của Lý Hiên vẫn lạnh lùng thờ ơ, giơ lòng bàn tay lên rồi thả xuống ngay lập tức.
“Âm”
Cơ thể cao một mét tám của Phùng Vũ bay ngược về phía sau, đáp xuống một chiếc xe Cayenne đang đậu đăng sau.
Mui xe bị lõm xuống, phát ra tiếng động rung trời.
Phùng Vũ cảm giác như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều vỡ nát, vô cùng khó chịu.
Mẹ anh ta là Trương Lan, từ trước đến nay chưa có ai dám làm anh ta bị thương, thật không ngờ răng một tên thanh niên
gặp trên đường lại dám tấn công anh ta.
Ánh mắt của người xung quanh chấn động, sức mạnh này không khỏi khiến người ta sợ hãi.
Cô gái bên cạnh lại lớn tiếng chất vấn. “Anh là ai mà dám đánh cậu chủ Phùng hả?”
Lý Hiên không trả lời câu hỏi của cô ta mà ngồi xổm xuống quan tâm hỏi thăm ông lão.
“Bác trai, vết thương của bác không sao chứ?”
Vừa nói hẳn vừa dùng lòng bàn tay chạm vào đầu gối của ông lão, nơi vừa bị Phùng Vũ đạp vào lập tức không còn đau nữa.
Lý Hiên là ai chứ?
Ba nghìn người ở thế giới tu tiên trong tỉnh vực Chu Thiên có ai mà không biết tên Lý Xích Đế.
Xích Đế mang ý nghĩa ngàn dặm đất căn, Lý Hiên dùng thân thể người phàm để vùng dậy, tàn sát hàng chục triệu người, trở thành chúa tể giết chóc.
Trong ngũ đại chúa tể, Xích Đế là kẻ tàn nhẫn khát máu nhất.
Lúc này, sau khi Lý Hiên chữa lành vết thương cho ông lão, hắn thờ ơ nhìn cô gái kia.
“Bốp!" Một bàn tay vung ra.
Toàn thân cô gái quay cưồng, trên mặt có dấu bàn tay đỏ như máu.
“Bác trai này không có thù oán gì với cô, ông ấy chỉ ngồi đây nghỉ ngơi thôi, cô đá trúng ông ấy, chẳng những không xin lỗi mà còn xúc phạm ông ấy, một cái tát này là tôi thay cha mẹ cô dạy dỗ cô cách làm người.” Giọng nói của Lý Hiên rất hờ hững.
Loại phụ nữ này, trong mắt hẳn còn chẳng bằng con sâu cái kiến, đừng nói là đánh cô ta, dù có giết cô ta cũng chỉ là một ý nghĩa mà thôi.
Trong cuộc đời này, Lý Hiên coi thường nhất là những kẻ bắt nạt người yếu thế.
Về phần nhà họ Phùng đứng đăng sau Phùng Vũ, đó chỉ từng là một gia tộc vô cùng lợi hại trong mắt Lý Hiên.
Lúc nhà họ Lý còn đang ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng ngang hàng với nhà họ Phùng, nhưng đó là trước kia.
Nhà họ Phùng ngày nay không khác gì con kiến trong mắt Lý Hiên.
Xích Đế uy nghiêm nhìn xuống chúng sinh, đứng sừng sững trên đỉnh thế gian, đặt sức mạnh của bản thân ngang
bằng bảy đại cấm khu.
Bây giờ quay trở lại trái đất chẳng khác gì một boss cấp một trăm rơi vào khu vực lính mới.
“Ÿ mạnh hiếp yếu, xúc phạm người lớn tuổi, cái tát này là đánh thay bác trai.”
Lại một cái tát nữa giáng xuống.
Cô gái vừa đứng vững lại có thêm vết máu ở nửa mặt còn lại.
Cô ta vô cùng sợ hãi, cảm thấy như bản thân đã gặp phải một kẻ điên.
Phùng Vũ vừa mới miễn cưỡng bò ra từ trên mui xe, nhìn chăm chăm vào Lý Hiên với ánh mắt hung ác, giận dữ nói: “Mày dám đánh ông đây, mày chết chắc rồi, ông đây sẽ cho mày biết thế nào là năng lực của nhà họ Phùng”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi.
Lý Hiên cũng không ngăn cản mà ngước mắt nhìn về phía xa.
“Năng lực? Đợi một lúc nữa cậu sẽ được mở mang kiến thức xem thế nào là năng lực chân chính của thành phố này”
Cuộc điện thoại của Phùng Vũ đương nhiên là gọi cho những tên côn đồ hung ác nhất, thậm chí là mấy tên đại ca giang hồ.
Chỉ là những người nắm quyền thực sự của thế giới này chưa bao giờ là những thế lực bình thường như vậy, mà là tu luyện giả.
Tu luyện giả mới là chúa tể thật sự của thế giới này.
Phùng Vũ gọi liên tục nhiều cuộc điện thoại, vẻ nham hiểm trên mặt càng lúc càng dữ dội.
“Nhóc con, nhiều nhất là hai mươi phút nữa, mày sẽ phải nếm mùi vị tuyệt vọng.”
“Dám đánh ông đây, ông đây phải giết chết mày.”
“Ở Sở Châu này không ai có thể đánh Phùng Vũ tao cả.”
Giọng nói của Phùng Vũ đầy thù hận, tràn ngập sự độc ác.
Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.
Người đi đường xung quanh không khỏi lắc đầu thở dài.
Cậu chủ nhà họ Phùng là một trong bảy cậu chủ Sở Châu, tiếng xấu đồn xa.
Những người thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn họ muốn giết chết ai đó cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lý Hiên vẫn nhìn về phía trước như cũ, khóe môi lộ ra nụ cười.
“Đến rồi”
Chỉ nhìn thấy một bóng người cuồn cuộn khí thế lao đến, nhanh chóng xuất hiện ở hướng lên cầu.
Đó là một ông lão mặc thường phục, chân đi giày vải.
Ông lão bước từng bước về phía Lý Hiên.
Rất nhiều người không khỏi dừng lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, khuôn mặt của ông lão này có chút quen mắt, trông giống như người giàu có nhất của Sở
Châu tiền nhiệm- Hoàng Giang Thái.
Hoàng Giang Thái từng là một nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu, quản lý nhà họ Hoàng, thủ đoạn đanh thép.
Nhưng đột nhiên có một ngày ông ấy biến mất khỏi tâm mắt của công chúng.
Đã qua mười năm chưa từng xuất hiện, nhà họ Hoàng cũng do con trai của ông ấy là Hoàng Bản Sơ quản lý.
Thật không ngờ hôm nay ông ấy lại xuất hiện ở trên cầu.
Lý Hiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của ông ấy. Vừa rồi lúc hẳn trở lại đã quên kiềm chế khí tức, bị các cường giả toàn thành phố Sở Châu cảm nhận được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Một cường giả cấm ky xuất hiện, chỉ cần là tu luyện giả, có ai dám không đến chào hỏi chứ?
Hoàng Giang Thái đi tới vị trí cách Lý Hiên mười mét, khi cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Lý Hiên, trên mặt ông ấy bất chợt lộ ra vẻ kính nể.
Ngay sau đó, ông ấy cúi người một góc chín mươi độ hành lễ với Lý Hiên.
“Vãn bối Hoàng Giang Thái, ra mắt tiền bối.”
Giọng nói cung kính, đầy nội lực.
Một cường giả cấm ky tất nhiên sẽ trở thành tiền bối tu đạo thành công, Hoàng Giang Thái thực hiện lễ nghi của vấn
bối là chuyện bình thường.
Nhưng cảnh tượng này khiến Phùng Vũ có cảm giác như nhìn thấy ma, không thể tin được.
Đây là lão gia chủ của nhà họ Hoàng, từng là người giàu có nhất. Hơn nữa anh ta là cậu chủ của nhà họ Phùng, đương nhiên sẽ biết được một số bí mật mà người bình thường không biết.
Lão gia chủ của nhà họ Hoàng chäc chẳn là một trong những chúa tể của Sở Châu. Bây giờ ông ấy lại hành lễ với chàng trai trẻ trước mặt, thật sự không thể hiểu được.
Chỉ sợ hôm nay anh ta đã gặp phải rắc rối rồi.
Lý Hiên vẫn không đáp lại, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước.
Lý Hiên không lên tiếng, Hoàng Giang Thái vẫn giữ nguyên tư thế, không dám đứng thẳng.
Giây tiếp theo, lại có vài bóng người xuất hiện. “Gia chủ nhà họ Cố, Cố Mặc Ngôn, ra mắt tiền bối!” “Gia chủ nhà họ Vương, Vương Thọ, ra mắt tiền bối!”
“Vạn Tuấn của Vô Ảnh Môn, ra mắt tiền bối
Những bóng người lần lượt xuất hiện, tất cả đều cúi đầu trước Lý Hiên.
Âm thanh cuồn cuộn, vang lên đến tận trời.
Trong đó có một số nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu mà mọi
người biết rõ, hầu hết còn lại là những người bọn họ chưa từng nghe nói đến, tổng cộng có 28 người.
Cuối cùng, Lý Hiên thu hồi tầm mắt.
“Không cần đa lễ.”
“Xoạt”
Lúc này mọi người mới đứng thẳng dậy.
“Nhà họ Phùng của Sở Châu, sau này tôi không muốn nghe thấy tin tức về gia tộc này nữal”
Lý Hiên lên tiếng, lập tức có nhiều ánh mắt đổ dồn vào. Phùng Vũ.
Trong lòng Phùng Vũ hoảng sợ.
Có vài người trong số những người này có thể xóa bỏ nhà họ Phùng khỏi Sở Châu một cách dễ dàng.
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo của anh ta.
“Đổi chỗ khác nói chuyện đi.” Lý Hiên nói xong liền sải bước đi, biến mất ở đầu cầu. Mọi người không dám chậm trễ, lần lượt đi theo Lý Hiên.
Nhanh chóng rời đi sạch sẽ.