Chương 38: Lý Hiên lập tức đi vào trong
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, Lý Hiên không về nhà mà lái xe đến nghĩa trang Tây Giao ở ngoại thành Sở Châu.
Nghĩa trang Tây Giao là nghĩa trang lớn nhất ở Sở Châu.
Đằng sau dựa vào dãy núi rộng lớn, một phần mộ đã tốn hơn ba trăm ngàn, người bình thường không đủ khả năng để chôn cất ở một nơi như vậy.
Lúc đó nhà họ Lý phá sản, cha mẹ tự tử, Lý Hiên hoàn toàn không biết lấy tiền đâu ra, còn cần phải nhờ Mạnh Thanh Thiển lấy tiền để dành của mình để làm hậu sự.
Khi đi đến trước cửa nghĩa trang, bảo vệ lập tức đứng ra ngoài dò hỏi: “Cậu là ai?”
Có điều khi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce, ông ta lập tức khách sáo hơn rất nhiều.
Lý Hiên từ trong xe lấy ra một gói thuốc ném cho nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ bèn mỉm cười, mở cửa ngay lập tức mà không hỏi hẳn đi thăm mộ ai.
Lý Hiên lập tức đi vào trong.
Từng bia mộ bên trong đều có không khí u ám trầm lặng.
Khi đi đến góc tây nam, cuối cùng cũng nhìn thấy bia mộ của cha mẹ mình.
Hắn nhìn thấy xung quanh bia mộ rất sạch sẽ, hình như: thường xuyên có người quét dọn.
Năm đó nhà họ Lý phá sản, cây đổ bầy khỉ tan, ngay cả những người bạn tốt của cha mẹ của trốn tránh rất xa, các họ hàng lại tránh xa như ôn dịch.
Rốt cuộc người nào đang giúp quét dọn ngôi mộ của cha mẹ hẳn vậy?
Chẳng lẽ là dì? Mẹ của Lý Hiên có một người chị em tên là Diệp Thanh
Tuyết, có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Lý và bà cũng rất yêu thương Lý Hiên.
Tuy nhiên, sau khi nhà họ Lý phá sản và cha mẹ Lý Hiên tự thiêu, Diệp Thanh Tuyết cũng không bao giờ xuất hiện nữa, điều này khiến Lý Hiên phải nghi ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết cũng là một kẻ hợm hĩnh nịnh bợ như mọi người và cố tình tránh mặt Lý Hiên.
Mặc dù trong thâm tâm, Lý Hiên không muốn tin rắng người dì yêu quý hắn lại là loại người như vậy.
Lý Hiên đứng trước bia mộ, nhìn dòng chữ Lý Bắc Võ, Cố Ngọc Dung và ảnh trên đó, trong lòng hơi quặn đau.
“Phịch.”
Hắn quỳ xuống trước bia mộ, nước mắt tuôn trào, không thể kiềm chế được nữa.
Khi nhà họ Lý ở thời kỳ đỉnh cao, gia đình giàu có, Lý Hiên được cha mẹ vô cùng yêu thương, cho dù Lý Hiên có làm bao
nhiêu chuyện nực cười thì cha mẹ hắn đều rất bao dung.
Lý Hiên chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà, mãi đến khi cha mẹ tự tử, Lý Hiên mới hay tin gia tộc phá sản.
Cha mẹ vô cùng nuông chiều hắn nhưng tình yêu đối với hẳn cũng rất chân thật.
Lý Hiên rùng mình khi nghĩ đến lúc đào xác cha mẹ mình ra khỏi đống đổ nát.
Một lúc lâu sau.
Ngay khi Lý Hiên đang đắm chìm trong đau buồn và không thể thoát ra được thì một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
“Cậu là ai?”
Lý Hiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng già nua đứng cách đó không xa, nhìn chăm chằm vào Lý Hiên.
“Bác là bác Khang?”
Lý Hiên nhận ra người đó, năm năm không gặp, đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Bác Khang là quản gia trong nhà, năm đó hăng hái là vậy nhưng bây giờ lại như ngọn nến sắp tàn, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân thể gầy yếu, hơn nữa chân ông ấy cũng đã bị què.
“Cậu là cậu chủ ư?”
Bác Khang cũng đã nhận ra Lý Hiên, đôi chân khập khiễng lập tức đi về phía hắn.
Nghĩa trang Tây Giao là nghĩa trang lớn nhất ở Sở Châu.
Đằng sau dựa vào dãy núi rộng lớn, một phần mộ đã tốn hơn ba trăm ngàn, người bình thường không đủ khả năng để chôn cất ở một nơi như vậy.
Lúc đó nhà họ Lý phá sản, cha mẹ tự tử, Lý Hiên hoàn toàn không biết lấy tiền đâu ra, còn cần phải nhờ Mạnh Thanh Thiển lấy tiền để dành của mình để làm hậu sự.
Khi đi đến trước cửa nghĩa trang, bảo vệ lập tức đứng ra ngoài dò hỏi: “Cậu là ai?”
Có điều khi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce, ông ta lập tức khách sáo hơn rất nhiều.
Lý Hiên từ trong xe lấy ra một gói thuốc ném cho nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ bèn mỉm cười, mở cửa ngay lập tức mà không hỏi hẳn đi thăm mộ ai.
Lý Hiên lập tức đi vào trong.
Từng bia mộ bên trong đều có không khí u ám trầm lặng.
Khi đi đến góc tây nam, cuối cùng cũng nhìn thấy bia mộ của cha mẹ mình.
Hắn nhìn thấy xung quanh bia mộ rất sạch sẽ, hình như: thường xuyên có người quét dọn.
Năm đó nhà họ Lý phá sản, cây đổ bầy khỉ tan, ngay cả những người bạn tốt của cha mẹ của trốn tránh rất xa, các họ hàng lại tránh xa như ôn dịch.
Rốt cuộc người nào đang giúp quét dọn ngôi mộ của cha mẹ hẳn vậy?
Chẳng lẽ là dì? Mẹ của Lý Hiên có một người chị em tên là Diệp Thanh
Tuyết, có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Lý và bà cũng rất yêu thương Lý Hiên.
Tuy nhiên, sau khi nhà họ Lý phá sản và cha mẹ Lý Hiên tự thiêu, Diệp Thanh Tuyết cũng không bao giờ xuất hiện nữa, điều này khiến Lý Hiên phải nghi ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết cũng là một kẻ hợm hĩnh nịnh bợ như mọi người và cố tình tránh mặt Lý Hiên.
Mặc dù trong thâm tâm, Lý Hiên không muốn tin rắng người dì yêu quý hắn lại là loại người như vậy.
Lý Hiên đứng trước bia mộ, nhìn dòng chữ Lý Bắc Võ, Cố Ngọc Dung và ảnh trên đó, trong lòng hơi quặn đau.
“Phịch.”
Hắn quỳ xuống trước bia mộ, nước mắt tuôn trào, không thể kiềm chế được nữa.
Khi nhà họ Lý ở thời kỳ đỉnh cao, gia đình giàu có, Lý Hiên được cha mẹ vô cùng yêu thương, cho dù Lý Hiên có làm bao
nhiêu chuyện nực cười thì cha mẹ hắn đều rất bao dung.
Lý Hiên chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà, mãi đến khi cha mẹ tự tử, Lý Hiên mới hay tin gia tộc phá sản.
Cha mẹ vô cùng nuông chiều hắn nhưng tình yêu đối với hẳn cũng rất chân thật.
Lý Hiên rùng mình khi nghĩ đến lúc đào xác cha mẹ mình ra khỏi đống đổ nát.
Một lúc lâu sau.
Ngay khi Lý Hiên đang đắm chìm trong đau buồn và không thể thoát ra được thì một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
“Cậu là ai?”
Lý Hiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng già nua đứng cách đó không xa, nhìn chăm chằm vào Lý Hiên.
“Bác là bác Khang?”
Lý Hiên nhận ra người đó, năm năm không gặp, đối phương đã thay đổi rất nhiều.
Bác Khang là quản gia trong nhà, năm đó hăng hái là vậy nhưng bây giờ lại như ngọn nến sắp tàn, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân thể gầy yếu, hơn nữa chân ông ấy cũng đã bị què.
“Cậu là cậu chủ ư?”
Bác Khang cũng đã nhận ra Lý Hiên, đôi chân khập khiễng lập tức đi về phía hắn.