Chương : 7
Thân thể Sở Mộ nhỏ bé, mượn lực nhánh cây nhảy dựng lên lao về phía Thanh Điểu, khảm đao trong tay lật ngược chém ra.
Rất gần.
Sở Mộ phán đoán phi thường chính xác, một đao kia hạ xuống chính là quỹ tích Thanh Điểu phi hành.
"Kéc!" Thanh Điểu phát ra tiếng kêu bén nhọn, khi Sở Mộ chém một đao lên trên người nó, Thanh Điểu khẽ vỗ cánh bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.
Sở Mộ chỉ thấy thân ảnh màu xanh lướt qua trước mặt mình, một đao kia chỉ chém trúng phần đuôi Thanh Điểu làm rớt xuống mấy cọng lông chim.
"Cực Ảnh? Con Thanh Điểu này cũng quá biến thái rồi." Sắc mặt Sở Mộ thay đổi, hoàn toàn không ngờ rằng Thanh Điểu đã học xong kỹ năng Cực Ảnh tăng tốc trong nháy mắt.
Sau một đao thất bại, Sở Mộ từ độ cao gần mười thước trực tiếp rơi xuống đất, may mà phía dưới là bãi cỏ mềm mại, Sở Mộ hạ xuống quay cuồng một vòng hóa giải lực chấn động vào hai chân.
Sở Mộ ngẩng đầu lên tiếc nuối nhìn thoáng qua đầu Thanh Điểu kia.
Thông thường sau khi Thanh Điểu đạt tới sáu giai mới có thể nắm giữ kỹ năng Cực Ảnh.
Đầu Thanh Điểu này rõ ràng chỉ có thực lực bốn giai lại có thể thi triển ra kỹ năng sáu giai, nói rõ đây là một con Thanh Điểu tư chất rất cao.
Chủng tộc cao đẳng, tư chất cũng cao, nó quả thực là Hồn sủng chiến đấu hoàn mỹ. Nếu có thể bắt sống tuyệt đối có khả năng đánh bại những người khác trên đảo.
"Kéc......"
Bỗng nhiên Thanh Điểu kêu to một tiếng, thân ảnh màu xanh từ trên không trung vẽ ra đường vòng cung tuyệt đẹp.
"Hỏng bét." Sở Mộ trong giây lát ý thức được bản thân mình đã chọc giận Thanh Điểu, cầm lấy khảm đao liều mạng chạy trốn lẫn vào trong bụi cỏ rậm rạp.
"Vù vù vù vù... ~!" Cuồng phong mãnh đập vào sau lưng Sở Mộ làm cho hắn cảm giác hô hấp khó khăn, những tảng đá chung quanh đó cũng bị gió thổi dạt ra bốn phía.
"Toàn Phong (gió lốc)? Trời đất ơi..." Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền phát hiện một trận khí lưu đang cuốn tới chỗ mình, bụi cỏ và rừng cây cũng bị cơn lốc thổi dạt nghiêng ngã.
Gió lốc cao chừng bốn, năm thước đủ để cuốn bay vật thể nặng, một khi từ trên cao té xuống bảo đảm không chết cũng trọng thương.
Khí lưu chung quanh sắc bén như lưỡi đao, lúc gió lốc cách Sở Mộ khoảng mười thước, hắn đã cảm giác có lực lượng vô hình kéo mình lùi vào trong gió lốc.
"Rống ~!"
Bỗng nhiên có một tiếng như trâu rống từ trong rừng vang lên, ngay sau đó ở giữa Sở Mộ và cơn lốc xuất hiện một sinh vật thật to nặng nề như kỵ binh mặc trọng giáp.
Gió lốc quét qua vị trí sinh vật trọng giáp kia làm cho con Hồn sủng này bị cuốn lên cách mặt đất vài phân.
Đầu Hồn sủng này hình thể khổng lồ, gió lốc không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với nó, chẳng qua là không ngừng lượn lờ bên cạnh lúc nhấc lên lúc hạ xuống mà thôi.
Sinh vật trọng giáp xoay tròn vài vòng cuối cùng từ từ hạ xuống đất. Còn gió lốc giống như gặp chướng ngại không vượt qua nổi, cuối cùng từ từ tiêu tán vào không khí.
"Ni Đa Thú, xuất hiện đúng là kịp thời." Sở Mộ nhìn thoáng qua con Hồn sủng có tầng khải giáp dày y như Tê Ngưu (gần giống trâu nước), thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Ni Đa Thú là Hồn sủng loại hình lực lượng và phòng ngự tuyệt đối cường hãn, cấp bậc chủng tộc là cao đẳng. Từ ngoại hình đặc thù của con Ni Đa Thú ở trước mắt để phán đoán, con Ni Đa Thú này tuyệt đối là đạt tới tám giai trở lên.
"Hống ~!"
Ni Đa Thú hiển nhiên là bị Thanh Điểu đánh nhầm chọc giận, há miệng bắn ra mấy luồng âm bạo bay tới Thanh Điểu.
Âm bạo nổ tung ngay vị trí cánh trái Thanh Điểu, trực tiếp chấn cho nó lật úp nghiêng người.
"Phốc phốc ~~~!" Thanh Điểu rơi xuống một gốc cây nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu lên quan sát tình huống.
Có lẽ Thanh Điểu ý thức được Ni Đa Thú lợi hại, cũng không dám tiếp tục công kích nữa, giương cặp mắt tàn bạo nhìn thoáng qua Sở Mộ rồi bất đắc dĩ đập cánh bay đi.
"Cao đẳng Hồn sủng quả nhiên không dễ dàng bắt sống." Nhìn Thanh Điểu rời đi, Sở Mộ cũng lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên mấy phần tiếc nuối.
Sau khi gió lốc lắng xuống, khu rừng nơi này đã xốc xếch, nghiêng ngã không còn như lúc đầu. Sở Mộ lo lắng sẽ bị Thanh Điểu tức giận quay lại gây phiền toái nên phải tìm kiếm địa điểm bố trí bẫy mới.
May mà dọc theo con đường này tương đối an toàn, Sở Mộ không có đụng phải Hồn sủng hung tàn, vô cùng thuận lợi tìm được một địa phương thích hợp cài đặt bẫy rập. Sở Mộ lại bắt đầu một vòng chờ đợi mới.
"Những tên kia hẳn là đã bắt đầu tăng cường thực lực Hồn sủng của mình rồi." Sở Mộ không nhịn được bắt đầu lầm bầm mấy câu. Muốn lấy được Hồn sủng tốt, Sở Mộ nhất định phải có đầy đủ gan dạ, sáng suốt và kiên nhẫn.
Một ngày đợi chờ không có gì thu hoạch, Sở Mộ tựa vào nhánh cây nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng trên cao, vẻ mặt lờ mờ có vẻ buồn bã hiu quạnh, theo bản năng đặt tay lên trái tim của mình.
Ma quỷ bên trong thân thể vẫn luôn tồn tại, điều này làm cho Sở Mộ cảm giác mỗi thời mỗi khắc mình hô hấp đều bị đè nén. Hơn nữa, Sở Mộ đã mơ hồ cảm giác được con quỷ này sắp tiến đến giai đoạn ba giai, vì vậy hắn đã cách tử vong gần thêm một bước.
"Không biết còn có thể sống được bao lâu nữa." Sở Mộ lẩm bẩm tự hỏi một câu, sau đó nhắm mắt lại thiêm thiếp ngủ.
Sở Mộ ngủ trên cây vẫn luôn bị lo lắng bao phủ, nguy hiểm lúc nào cũng cận kề làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm tịch liêu và u ám.
Lại là chờ đợi ba ngày liên tục.
Sáng sớm một ngày nọ, Sở Mộ giật mình tỉnh lại, trợn mắt nhìn xuống dưới.
Cách Lạp Quái.
Trái tim chợt tăng tốc.
Sinh vật trước mặt ít nhất cũng cao hai thước dài bốn thước, thực lực vượt qua chín giai, Sở Mộ hô hấp lập tức ngừng lại.
Cách Lạp Quái được xưng là Hỏa Tích (tắc kè lửa), là Hồn sủng Yêu Thú giới - Thú hệ - Tích tộc, có Hỏa thuộc tính và kỹ năng Hỏa hệ, miệng phun hỏa diễm có thể trực tiếp đốt chết Lão Lang của đám chấp sự.
Ngoại trừ cái đó ra, lực phòng ngự thân thể của Cách Lạp Quái cũng phi thường cường hãn, tầng giáp sừng bao trùm bên ngoài đủ cứng để chống đỡ Lão Lang cắn xé một canh giờ mà không có bất kỳ tổn thương gì.
Với loại Hồn sủng này, Sở Mộ ngay cả suy nghĩ một chút cũng không dám. Dù sao Cách Lạp Quái không chỉ là đẳng cấp chủng tộc vượt qua cao đẳng, ngay cả giai đoạn thực lực cũng quá mạnh.
Thân thể cao lớn kia chậm rãi bò qua phía dưới Sở Mộ, hoàn toàn không thèm để ý bẫy rập của Sở Mộ nằm dưới đất. Hơn nữa cũng không ăn mồi, cứ như vậy ngang nhiên đi ngang qua cây đại thụ.
Một cỗ khí tức nóng bỏng tràn qua, Sở Mộ sợ hãi chảy mồ hôi đầm đìa nhưng không dám có bất kỳ cử động khác lạ nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cách Lạp Quái nghi ngờ dừng lại chốc lát rồi tiếp tục cất bước đi tới.
Sau khi nhìn thấy Cách Lạp Quái rời đi, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, dõi mắt nhìn bóng lưng con Hồn sủng khổng lồ kia đi xa. Sở Mộ thầm ao ước nếu có thể bắt sống nó, bản thân mình không những dư sức đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, thậm chí có thể chạy thoát khỏi sự trói buộc từ đám chấp sự.
Chỉ tiếc rằng đây là suy nghĩ rất khó thực hiện.
"Xẹt xẹt ~!"
Khi Sở Mộ đang than thở bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ truyền đến.
Rất gần.
Sở Mộ phán đoán phi thường chính xác, một đao kia hạ xuống chính là quỹ tích Thanh Điểu phi hành.
"Kéc!" Thanh Điểu phát ra tiếng kêu bén nhọn, khi Sở Mộ chém một đao lên trên người nó, Thanh Điểu khẽ vỗ cánh bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ.
Sở Mộ chỉ thấy thân ảnh màu xanh lướt qua trước mặt mình, một đao kia chỉ chém trúng phần đuôi Thanh Điểu làm rớt xuống mấy cọng lông chim.
"Cực Ảnh? Con Thanh Điểu này cũng quá biến thái rồi." Sắc mặt Sở Mộ thay đổi, hoàn toàn không ngờ rằng Thanh Điểu đã học xong kỹ năng Cực Ảnh tăng tốc trong nháy mắt.
Sau một đao thất bại, Sở Mộ từ độ cao gần mười thước trực tiếp rơi xuống đất, may mà phía dưới là bãi cỏ mềm mại, Sở Mộ hạ xuống quay cuồng một vòng hóa giải lực chấn động vào hai chân.
Sở Mộ ngẩng đầu lên tiếc nuối nhìn thoáng qua đầu Thanh Điểu kia.
Thông thường sau khi Thanh Điểu đạt tới sáu giai mới có thể nắm giữ kỹ năng Cực Ảnh.
Đầu Thanh Điểu này rõ ràng chỉ có thực lực bốn giai lại có thể thi triển ra kỹ năng sáu giai, nói rõ đây là một con Thanh Điểu tư chất rất cao.
Chủng tộc cao đẳng, tư chất cũng cao, nó quả thực là Hồn sủng chiến đấu hoàn mỹ. Nếu có thể bắt sống tuyệt đối có khả năng đánh bại những người khác trên đảo.
"Kéc......"
Bỗng nhiên Thanh Điểu kêu to một tiếng, thân ảnh màu xanh từ trên không trung vẽ ra đường vòng cung tuyệt đẹp.
"Hỏng bét." Sở Mộ trong giây lát ý thức được bản thân mình đã chọc giận Thanh Điểu, cầm lấy khảm đao liều mạng chạy trốn lẫn vào trong bụi cỏ rậm rạp.
"Vù vù vù vù... ~!" Cuồng phong mãnh đập vào sau lưng Sở Mộ làm cho hắn cảm giác hô hấp khó khăn, những tảng đá chung quanh đó cũng bị gió thổi dạt ra bốn phía.
"Toàn Phong (gió lốc)? Trời đất ơi..." Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua liền phát hiện một trận khí lưu đang cuốn tới chỗ mình, bụi cỏ và rừng cây cũng bị cơn lốc thổi dạt nghiêng ngã.
Gió lốc cao chừng bốn, năm thước đủ để cuốn bay vật thể nặng, một khi từ trên cao té xuống bảo đảm không chết cũng trọng thương.
Khí lưu chung quanh sắc bén như lưỡi đao, lúc gió lốc cách Sở Mộ khoảng mười thước, hắn đã cảm giác có lực lượng vô hình kéo mình lùi vào trong gió lốc.
"Rống ~!"
Bỗng nhiên có một tiếng như trâu rống từ trong rừng vang lên, ngay sau đó ở giữa Sở Mộ và cơn lốc xuất hiện một sinh vật thật to nặng nề như kỵ binh mặc trọng giáp.
Gió lốc quét qua vị trí sinh vật trọng giáp kia làm cho con Hồn sủng này bị cuốn lên cách mặt đất vài phân.
Đầu Hồn sủng này hình thể khổng lồ, gió lốc không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với nó, chẳng qua là không ngừng lượn lờ bên cạnh lúc nhấc lên lúc hạ xuống mà thôi.
Sinh vật trọng giáp xoay tròn vài vòng cuối cùng từ từ hạ xuống đất. Còn gió lốc giống như gặp chướng ngại không vượt qua nổi, cuối cùng từ từ tiêu tán vào không khí.
"Ni Đa Thú, xuất hiện đúng là kịp thời." Sở Mộ nhìn thoáng qua con Hồn sủng có tầng khải giáp dày y như Tê Ngưu (gần giống trâu nước), thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Ni Đa Thú là Hồn sủng loại hình lực lượng và phòng ngự tuyệt đối cường hãn, cấp bậc chủng tộc là cao đẳng. Từ ngoại hình đặc thù của con Ni Đa Thú ở trước mắt để phán đoán, con Ni Đa Thú này tuyệt đối là đạt tới tám giai trở lên.
"Hống ~!"
Ni Đa Thú hiển nhiên là bị Thanh Điểu đánh nhầm chọc giận, há miệng bắn ra mấy luồng âm bạo bay tới Thanh Điểu.
Âm bạo nổ tung ngay vị trí cánh trái Thanh Điểu, trực tiếp chấn cho nó lật úp nghiêng người.
"Phốc phốc ~~~!" Thanh Điểu rơi xuống một gốc cây nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu lên quan sát tình huống.
Có lẽ Thanh Điểu ý thức được Ni Đa Thú lợi hại, cũng không dám tiếp tục công kích nữa, giương cặp mắt tàn bạo nhìn thoáng qua Sở Mộ rồi bất đắc dĩ đập cánh bay đi.
"Cao đẳng Hồn sủng quả nhiên không dễ dàng bắt sống." Nhìn Thanh Điểu rời đi, Sở Mộ cũng lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên mấy phần tiếc nuối.
Sau khi gió lốc lắng xuống, khu rừng nơi này đã xốc xếch, nghiêng ngã không còn như lúc đầu. Sở Mộ lo lắng sẽ bị Thanh Điểu tức giận quay lại gây phiền toái nên phải tìm kiếm địa điểm bố trí bẫy mới.
May mà dọc theo con đường này tương đối an toàn, Sở Mộ không có đụng phải Hồn sủng hung tàn, vô cùng thuận lợi tìm được một địa phương thích hợp cài đặt bẫy rập. Sở Mộ lại bắt đầu một vòng chờ đợi mới.
"Những tên kia hẳn là đã bắt đầu tăng cường thực lực Hồn sủng của mình rồi." Sở Mộ không nhịn được bắt đầu lầm bầm mấy câu. Muốn lấy được Hồn sủng tốt, Sở Mộ nhất định phải có đầy đủ gan dạ, sáng suốt và kiên nhẫn.
Một ngày đợi chờ không có gì thu hoạch, Sở Mộ tựa vào nhánh cây nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng sáng trên cao, vẻ mặt lờ mờ có vẻ buồn bã hiu quạnh, theo bản năng đặt tay lên trái tim của mình.
Ma quỷ bên trong thân thể vẫn luôn tồn tại, điều này làm cho Sở Mộ cảm giác mỗi thời mỗi khắc mình hô hấp đều bị đè nén. Hơn nữa, Sở Mộ đã mơ hồ cảm giác được con quỷ này sắp tiến đến giai đoạn ba giai, vì vậy hắn đã cách tử vong gần thêm một bước.
"Không biết còn có thể sống được bao lâu nữa." Sở Mộ lẩm bẩm tự hỏi một câu, sau đó nhắm mắt lại thiêm thiếp ngủ.
Sở Mộ ngủ trên cây vẫn luôn bị lo lắng bao phủ, nguy hiểm lúc nào cũng cận kề làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm tịch liêu và u ám.
Lại là chờ đợi ba ngày liên tục.
Sáng sớm một ngày nọ, Sở Mộ giật mình tỉnh lại, trợn mắt nhìn xuống dưới.
Cách Lạp Quái.
Trái tim chợt tăng tốc.
Sinh vật trước mặt ít nhất cũng cao hai thước dài bốn thước, thực lực vượt qua chín giai, Sở Mộ hô hấp lập tức ngừng lại.
Cách Lạp Quái được xưng là Hỏa Tích (tắc kè lửa), là Hồn sủng Yêu Thú giới - Thú hệ - Tích tộc, có Hỏa thuộc tính và kỹ năng Hỏa hệ, miệng phun hỏa diễm có thể trực tiếp đốt chết Lão Lang của đám chấp sự.
Ngoại trừ cái đó ra, lực phòng ngự thân thể của Cách Lạp Quái cũng phi thường cường hãn, tầng giáp sừng bao trùm bên ngoài đủ cứng để chống đỡ Lão Lang cắn xé một canh giờ mà không có bất kỳ tổn thương gì.
Với loại Hồn sủng này, Sở Mộ ngay cả suy nghĩ một chút cũng không dám. Dù sao Cách Lạp Quái không chỉ là đẳng cấp chủng tộc vượt qua cao đẳng, ngay cả giai đoạn thực lực cũng quá mạnh.
Thân thể cao lớn kia chậm rãi bò qua phía dưới Sở Mộ, hoàn toàn không thèm để ý bẫy rập của Sở Mộ nằm dưới đất. Hơn nữa cũng không ăn mồi, cứ như vậy ngang nhiên đi ngang qua cây đại thụ.
Một cỗ khí tức nóng bỏng tràn qua, Sở Mộ sợ hãi chảy mồ hôi đầm đìa nhưng không dám có bất kỳ cử động khác lạ nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cách Lạp Quái nghi ngờ dừng lại chốc lát rồi tiếp tục cất bước đi tới.
Sau khi nhìn thấy Cách Lạp Quái rời đi, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, dõi mắt nhìn bóng lưng con Hồn sủng khổng lồ kia đi xa. Sở Mộ thầm ao ước nếu có thể bắt sống nó, bản thân mình không những dư sức đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, thậm chí có thể chạy thoát khỏi sự trói buộc từ đám chấp sự.
Chỉ tiếc rằng đây là suy nghĩ rất khó thực hiện.
"Xẹt xẹt ~!"
Khi Sở Mộ đang than thở bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ truyền đến.