Chương 10: Đã đến giờ lành
Nghe thấy mọi người sỉ nhục, nhưng Vân Cẩm Nguyệt cũng không tức giận, cũng không sửng cồ lên đánh người hoặc tự ti trốn đi như bình thường.
Những người này mắng quá khó nghe, ở trong lòng bọn họ sắc đẹp là nghĩa, xấu là tội lỗi.
Bởi vì nguyên chủ quá xấu, cho nên bị mọi người sỉ nhục, xa lánh.
Nàng cũng không muốn chạy ra phá hư, nhưng làm chủ mẫu vương phủ, nếu muốn sống sót ở dị thế, cần phải tranh thủ quyền lợi cho mình, giữ được thân phận Ly vương phi.
Nếu hôm nay nàng không ra mặt, sợ rằng người ta sẽ cho rằng Ly vương phủ không có nàng, cho rằng Nam Cung Nhu mới là nữ chủ nhân của Ly vương phủ.
Nếu để Nam Cung Nhu tiếp tục bò lên, nàng sẽ không sống được, nàng vẫn sẽ bị bắt nạt như trước, nàng không phải đức mẹ, nàng phải củng cố địa vị của mình.
Những người này nói rất dễ nghe, không lẽ bảo nàng tiếp tục nhận hết sỉ nhục, tiếp tục trốn trong tiểu viện rách nát làm một con chó?
Nàng không muốn làm chó, thà chết đứng cũng không sống quỳ.
Lúc này trong lòng nàng rất đau, nhưng lại không thể yếu đuối, nàng phải kiên cường.
Trong vô số tiếng cười nhạo, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng chất vấn: “Ta là vương phi của vương phủ, vương gia cưới thiếp, nếu tiểu thiếp chào hỏi ta, khác gì nói tiểu thiếp mà vương gia cưới không được hoàng gia thừa nhận?”
Nói xong, rất nhiều khách khứa tức giận.
Ở đây có rất nhiều người là người nhà Nam Cung, bọn họ chỉ vào mặt Vân Cẩm Nguyệt, mắng to.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng có thể hiện cái mác vương phi ở đây, ở trong lòng Ly Vương ngươi còn không bằng một tiểu thiếp. Nếu không phải ngươi và cha ngươi tính kế để gả cho vương gia, đồ xấu xí như ngươi còn không xứng với người bê kiệu đầu đường.”
“Đúng vậy, tự hiểu lấy mình đi, ngươi không xứng với Ly Vương, cũng không nhìn lại xem cái mặt kia của ngươi xấu như thế nào, ngươi không xứng để muội muội ta kính trà.”
Người nói chuyện là hai ca ca của Nam Cung Nhu, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngạo.
Bọn họ không vừa mắt Vân Cẩm Nguyệt từ lâu rồi, thấy muội muội bị bắt nạt bọn họ phải ra mặt vì muội muội.
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người này, trước kia hai huynh đệ này hay bắt nạt nàng, thù mới hận cũ chồng lên, nàng hận bọn họ đến tận xương tủy.
Mặc dù bị cảm lạnh, thân thể yếu đuối, nhưng lời nói của nàng lại vô cùng cứng rắn: “Ta là Ly vương phi do chính Hoàng thượng sắc phong, tuân theo lễ chế của tổ tông, làm thiếp thất chào hỏi chính phi cũng là ý chỉ của Hoàng thượng. Các ngươi mặc kệ vương gia và Nam Cung Nhu làm trái ý chỉ của Hoàng thượng, không tuân theo quy củ, tức là đang muốn đối nghịch với Hoàng thượng? Vừa rồi những ai sỉ nhục chủ mẫu vương phủ, không tôn trọng chính thất vương phủ? Có bản lĩnh đứng ra cho ta, chúng ta cùng đi gặp mặt Hoàng thượng để Hoàng thượng xét xử, xem ai đúng ai sai!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Những người này mắng quá khó nghe, ở trong lòng bọn họ sắc đẹp là nghĩa, xấu là tội lỗi.
Bởi vì nguyên chủ quá xấu, cho nên bị mọi người sỉ nhục, xa lánh.
Nàng cũng không muốn chạy ra phá hư, nhưng làm chủ mẫu vương phủ, nếu muốn sống sót ở dị thế, cần phải tranh thủ quyền lợi cho mình, giữ được thân phận Ly vương phi.
Nếu hôm nay nàng không ra mặt, sợ rằng người ta sẽ cho rằng Ly vương phủ không có nàng, cho rằng Nam Cung Nhu mới là nữ chủ nhân của Ly vương phủ.
Nếu để Nam Cung Nhu tiếp tục bò lên, nàng sẽ không sống được, nàng vẫn sẽ bị bắt nạt như trước, nàng không phải đức mẹ, nàng phải củng cố địa vị của mình.
Những người này nói rất dễ nghe, không lẽ bảo nàng tiếp tục nhận hết sỉ nhục, tiếp tục trốn trong tiểu viện rách nát làm một con chó?
Nàng không muốn làm chó, thà chết đứng cũng không sống quỳ.
Lúc này trong lòng nàng rất đau, nhưng lại không thể yếu đuối, nàng phải kiên cường.
Trong vô số tiếng cười nhạo, Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng chất vấn: “Ta là vương phi của vương phủ, vương gia cưới thiếp, nếu tiểu thiếp chào hỏi ta, khác gì nói tiểu thiếp mà vương gia cưới không được hoàng gia thừa nhận?”
Nói xong, rất nhiều khách khứa tức giận.
Ở đây có rất nhiều người là người nhà Nam Cung, bọn họ chỉ vào mặt Vân Cẩm Nguyệt, mắng to.
“Vân Cẩm Nguyệt, ngươi đừng có thể hiện cái mác vương phi ở đây, ở trong lòng Ly Vương ngươi còn không bằng một tiểu thiếp. Nếu không phải ngươi và cha ngươi tính kế để gả cho vương gia, đồ xấu xí như ngươi còn không xứng với người bê kiệu đầu đường.”
“Đúng vậy, tự hiểu lấy mình đi, ngươi không xứng với Ly Vương, cũng không nhìn lại xem cái mặt kia của ngươi xấu như thế nào, ngươi không xứng để muội muội ta kính trà.”
Người nói chuyện là hai ca ca của Nam Cung Nhu, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngạo.
Bọn họ không vừa mắt Vân Cẩm Nguyệt từ lâu rồi, thấy muội muội bị bắt nạt bọn họ phải ra mặt vì muội muội.
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người này, trước kia hai huynh đệ này hay bắt nạt nàng, thù mới hận cũ chồng lên, nàng hận bọn họ đến tận xương tủy.
Mặc dù bị cảm lạnh, thân thể yếu đuối, nhưng lời nói của nàng lại vô cùng cứng rắn: “Ta là Ly vương phi do chính Hoàng thượng sắc phong, tuân theo lễ chế của tổ tông, làm thiếp thất chào hỏi chính phi cũng là ý chỉ của Hoàng thượng. Các ngươi mặc kệ vương gia và Nam Cung Nhu làm trái ý chỉ của Hoàng thượng, không tuân theo quy củ, tức là đang muốn đối nghịch với Hoàng thượng? Vừa rồi những ai sỉ nhục chủ mẫu vương phủ, không tôn trọng chính thất vương phủ? Có bản lĩnh đứng ra cho ta, chúng ta cùng đi gặp mặt Hoàng thượng để Hoàng thượng xét xử, xem ai đúng ai sai!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website