Chương 13: Vương phi quá đẹp
Mọi người nhìn đến mức tròng mắt sắp rơi ra, bọn họ che miệng hét chói tai: “ương phi nương nương, sao người lại đẹp như vậy, người là người thường hay tiên nữ xuống trần?”
Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, vừa rồi đám người này còn măng nàng xấu xí, chỉ trong chớp mắt lại gọi nàng là vương phi nương nương, đúng là một đám thùng cơm chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
“Ta không nhìn lầm đúng không, vương phi không xấu, ngược lại còn là một tiên nữ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Nam Cung Nhu, sao Ly Vương lại không yêu vương phi chứ?”
“Không phải nói đại tiểu thư Vân gia là quái vật xấu xí hay sao? Không lẽ lời đồn là giả?”
“Đẹp, quá đẹp, người đẹp như vậy lại suốt ngày đeo khăn che mặt, quá phí phạm!”
“Ngươi biết cái gì? Đối với nữ tử yếu đuối đẹp quá cũng là tội, có lẽ vì bảo vệ chính mình nên người ta mới không muốn để lộ dung mạo xinh đẹp của mình.”
“Đúng vậy, không như một số người, rõ ràng dung mạo. cũng chỉ tầm trung, lại dám tuyên truyền bản thân là người đẹp nhất nước Sở, nàng ta còn không đẹp bằng Ly vương phi.”
“Nhưng trước kia ta từng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia, khi đó trên mặt nàng bị trúng độc, xấu đến mức không thể ra ngoài, mấy người nói xem chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vô nghĩa, thần y trong thiên hạ nhiều như vậy, có khi người ta giải hết độc t rồi chữa mặt cho nàng thì sao?”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt mỉm cười, vốn dĩ nàng không muốn trở thành tiêu điểm, tất cả đều do Nam Cung Nhu cả.
Đột nhiên, nàng phát hiện một ánh mắt lạnh lếo nhìn chăm chăm mình, nàng nhìn theo ánh mắt đó phát hiện Sở
Minh Khiêm đang nhìn nàng.
Sở Minh Khiêm cũng bị khiếp sợ, không thể tin được.
Hôm qua l@m tình với Vân Cẩm Nguyệt hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, rõ ràng trên mặt của nàng có một vết sẹo, sao. bây giờ lại không có?
Hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, biết gương mặt này vẫn là gương mặt của nàng chỉ thiếu vết sẹo và xinh đẹp hơn mà thôi.
Lúc này hẳn rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không thể không nói, không có vết sẹo Vân Cẩm Nguyệt rất đẹp, đáng tiếc nàng không phải gu của hắn.
Nam Cung Nhu đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh Khiêm, nàng ta cực kỳ ghen ghét.
Rõ ràng Vân Cẩm Nguyệt là một con quái vật xấu xí, tại sao lại trở nên xinh đẹp rồi?
Nàng ta không tin Vân Cẩm Nguyệt sẽ trở nên xinh đẹp, bởi vì độc trên mặt Vân Cẩm Nguyệt do chính tay nàng ta hạ xuống!
Năm đó nàng ta và Vân Cẩm Nguyệt được xưng là hai đóa hoa của kinh thành, hai người đều am hiểu cầm kỳ thư họa, cùng là thiếu nữ thiên tài, cùng là người đẹp đứng đầu, nàng ta nghe nói dân chúng trong kinh thành muốn chọn ra một người đẹp nhất nước Sở.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục.Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vân Cẩm Nguyệt sửng sốt, vừa rồi đám người này còn măng nàng xấu xí, chỉ trong chớp mắt lại gọi nàng là vương phi nương nương, đúng là một đám thùng cơm chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
“Ta không nhìn lầm đúng không, vương phi không xấu, ngược lại còn là một tiên nữ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Nam Cung Nhu, sao Ly Vương lại không yêu vương phi chứ?”
“Không phải nói đại tiểu thư Vân gia là quái vật xấu xí hay sao? Không lẽ lời đồn là giả?”
“Đẹp, quá đẹp, người đẹp như vậy lại suốt ngày đeo khăn che mặt, quá phí phạm!”
“Ngươi biết cái gì? Đối với nữ tử yếu đuối đẹp quá cũng là tội, có lẽ vì bảo vệ chính mình nên người ta mới không muốn để lộ dung mạo xinh đẹp của mình.”
“Đúng vậy, không như một số người, rõ ràng dung mạo. cũng chỉ tầm trung, lại dám tuyên truyền bản thân là người đẹp nhất nước Sở, nàng ta còn không đẹp bằng Ly vương phi.”
“Nhưng trước kia ta từng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia, khi đó trên mặt nàng bị trúng độc, xấu đến mức không thể ra ngoài, mấy người nói xem chuyện gì xảy ra vậy?”
“Vô nghĩa, thần y trong thiên hạ nhiều như vậy, có khi người ta giải hết độc t rồi chữa mặt cho nàng thì sao?”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Vân Cẩm Nguyệt mỉm cười, vốn dĩ nàng không muốn trở thành tiêu điểm, tất cả đều do Nam Cung Nhu cả.
Đột nhiên, nàng phát hiện một ánh mắt lạnh lếo nhìn chăm chăm mình, nàng nhìn theo ánh mắt đó phát hiện Sở
Minh Khiêm đang nhìn nàng.
Sở Minh Khiêm cũng bị khiếp sợ, không thể tin được.
Hôm qua l@m tình với Vân Cẩm Nguyệt hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, rõ ràng trên mặt của nàng có một vết sẹo, sao. bây giờ lại không có?
Hắn từng nhìn thấy mặt của nàng, biết gương mặt này vẫn là gương mặt của nàng chỉ thiếu vết sẹo và xinh đẹp hơn mà thôi.
Lúc này hẳn rất muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Không thể không nói, không có vết sẹo Vân Cẩm Nguyệt rất đẹp, đáng tiếc nàng không phải gu của hắn.
Nam Cung Nhu đứng bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh Khiêm, nàng ta cực kỳ ghen ghét.
Rõ ràng Vân Cẩm Nguyệt là một con quái vật xấu xí, tại sao lại trở nên xinh đẹp rồi?
Nàng ta không tin Vân Cẩm Nguyệt sẽ trở nên xinh đẹp, bởi vì độc trên mặt Vân Cẩm Nguyệt do chính tay nàng ta hạ xuống!
Năm đó nàng ta và Vân Cẩm Nguyệt được xưng là hai đóa hoa của kinh thành, hai người đều am hiểu cầm kỳ thư họa, cùng là thiếu nữ thiên tài, cùng là người đẹp đứng đầu, nàng ta nghe nói dân chúng trong kinh thành muốn chọn ra một người đẹp nhất nước Sở.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục.Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!