Chương 20: Hò hét cổ vũ cho vương gia
Căn cứ quan sát của nàng, Sở Minh Khiêm và Nam Cung Nhu vẫn chưa thành công, nếu bọn họ tiến thêm một bước, đặc biệt là lúc Sở Minh Khiêm quên hết tất cả, nàng lại xông lên thì nhất định có thể dọa được hản.
Hản dám nhục nhã nàng như vậy, nàng sẽ dọa hẳn đến mức ám ảnh suốt đời.
Đúng lúc này giọng nói của Nam Cung Nhu càng trở nên quyến rũ hơn, Vân Cẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng vô cùng nóng bỏng từ ngoài rèm.
Nàng lập tức cầm lấy lá cờ, đi đến ngoài rèm, sau đó bất ngờ vạch rèm ra, thò đầu vào trong.
“Vương gia, cố lên, ta hò hét cổ vũ cho các người.”
Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt vừa nhìn chăm chằm hai người vừa giơ lá cờ lên, hăng hái phất cờ hò reo về phía Sở Minh Khiêm: “Vương gia cố lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế khác, làm lại lần nữa nào.”
Sở Minh Khiêm vốn đang đắm chìm trong d*c vọng nồng cháy, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Vân Cẩm Nguyệt thò vào thì sợ tới giật bản mình, trái tim cũng sắp nhảy. ra ngoài lồ ng ngực.
“Á” Nam Cung Nhu cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Vân Cẩm Nguyệt làm cho sợ hãi đến mức run rẩy.
Lúc này xiêm y trên người Nam Cung Nhu đã sắp bị nàng †a cởi ra hết mà Vân Cẩm Nguyệt lại còn quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, làm nàng ta xấu hổ đến mức nhanh chóng chui vào trong ngực Sở Minh Khiêm.
“Chết tiệt” Sở Minh Khiêm chửi rủa một cách hung hăng, nhanh chóng lấy xiêm y che mình và Nam Cung Nhu lại, đồng thời lia ánh mắt như dao đâm về phía Vân Cẩm Nguyệt: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết à?”
“Vương gia, ta đang cổ vũ cho hai người mà, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, xoay vòng vòng, làm lại lần nữa nào” Vân Cẩm Nguyệt dùng sức phe phẩy lá cờ trong tay, cười hì hì nhìn hai người bọn họ.
Lúc này, hai người bọn họ vô cùng chật vật.
Nam Cung Nhu sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng hốt. Thân mình bị Vân Cẩm Nguyệt nhìn sạch sẽ, nàng ta xấu hổ đến mức hận không thể tìm được một khe hở để chui xuống.
Nàng ta không ngờ rằng Vân Cẩm Nguyệt lại có gan thò đầu vào.
Cả hai còn chưa bắt đầu hành phòng, chỉ mới đến khúc dạo đầu đã bị Vân Cẩm Nguyệt phá hủy.
Tiện nhân Vân Cẩm Nguyệt này, hôm trước phá hủy hôn lễ của nàng ta, bây giờ lại đến đây phá hủy đêm động phòng của nàng ta, nàng ta hận không thể gi ết chết đối phương.
Sở Minh Khiêm nhìn lá cờ trong tay Vân Cẩm Nguyệt, hai mặt vẫn còn nhuốm máu đặc, đó là máu nóng của các tướng sĩ đã chiến đấu và hy sinh cùng hắn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lá cờ này vốn được treo trên tường vương phủ, chỉ dùng để tưởng niệm các tướng sĩ hy sinh vì quốc gia này, vậy mà lại bị Vân Cẩm Nguyệt lấy ra phe phẩy lúc hẳn động phòng.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hản dám nhục nhã nàng như vậy, nàng sẽ dọa hẳn đến mức ám ảnh suốt đời.
Đúng lúc này giọng nói của Nam Cung Nhu càng trở nên quyến rũ hơn, Vân Cẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng vô cùng nóng bỏng từ ngoài rèm.
Nàng lập tức cầm lấy lá cờ, đi đến ngoài rèm, sau đó bất ngờ vạch rèm ra, thò đầu vào trong.
“Vương gia, cố lên, ta hò hét cổ vũ cho các người.”
Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt vừa nhìn chăm chằm hai người vừa giơ lá cờ lên, hăng hái phất cờ hò reo về phía Sở Minh Khiêm: “Vương gia cố lên, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, đổi tư thế khác, làm lại lần nữa nào.”
Sở Minh Khiêm vốn đang đắm chìm trong d*c vọng nồng cháy, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Vân Cẩm Nguyệt thò vào thì sợ tới giật bản mình, trái tim cũng sắp nhảy. ra ngoài lồ ng ngực.
“Á” Nam Cung Nhu cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Vân Cẩm Nguyệt làm cho sợ hãi đến mức run rẩy.
Lúc này xiêm y trên người Nam Cung Nhu đã sắp bị nàng †a cởi ra hết mà Vân Cẩm Nguyệt lại còn quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, làm nàng ta xấu hổ đến mức nhanh chóng chui vào trong ngực Sở Minh Khiêm.
“Chết tiệt” Sở Minh Khiêm chửi rủa một cách hung hăng, nhanh chóng lấy xiêm y che mình và Nam Cung Nhu lại, đồng thời lia ánh mắt như dao đâm về phía Vân Cẩm Nguyệt: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết à?”
“Vương gia, ta đang cổ vũ cho hai người mà, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, xoay vòng vòng, làm lại lần nữa nào” Vân Cẩm Nguyệt dùng sức phe phẩy lá cờ trong tay, cười hì hì nhìn hai người bọn họ.
Lúc này, hai người bọn họ vô cùng chật vật.
Nam Cung Nhu sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng hốt. Thân mình bị Vân Cẩm Nguyệt nhìn sạch sẽ, nàng ta xấu hổ đến mức hận không thể tìm được một khe hở để chui xuống.
Nàng ta không ngờ rằng Vân Cẩm Nguyệt lại có gan thò đầu vào.
Cả hai còn chưa bắt đầu hành phòng, chỉ mới đến khúc dạo đầu đã bị Vân Cẩm Nguyệt phá hủy.
Tiện nhân Vân Cẩm Nguyệt này, hôm trước phá hủy hôn lễ của nàng ta, bây giờ lại đến đây phá hủy đêm động phòng của nàng ta, nàng ta hận không thể gi ết chết đối phương.
Sở Minh Khiêm nhìn lá cờ trong tay Vân Cẩm Nguyệt, hai mặt vẫn còn nhuốm máu đặc, đó là máu nóng của các tướng sĩ đã chiến đấu và hy sinh cùng hắn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Lá cờ này vốn được treo trên tường vương phủ, chỉ dùng để tưởng niệm các tướng sĩ hy sinh vì quốc gia này, vậy mà lại bị Vân Cẩm Nguyệt lấy ra phe phẩy lúc hẳn động phòng.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!