Chương 4: Không cần
Đây là thuốc do chính tay nàng nghiên cứu chế tạo, dùng để chữa trị hủy dung, loại bỏ độc tố, bọc mủ và nhọt. Thuốc này được tạo thành từ hạt nhỏ và các loại thuốc khác, có thể trị được độc tố trên mặt nàng.
Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay cầm lấy anthocyanin xuống.
Cô lại cầm lấy mấy lọ thuốc hạ sốt, mấy miếng băng gạc, lúc này rút ý thức về.
“Nương nương, người ngủ chưa? Nước đã lạnh, nô tỳ châm thêm nước ấm cho người, nếu không người sẽ bị cảm lạnh.”
Lúc này, Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của Phượng Nhi.
Nàng mở mắt, nhìn thấy Phượng Nhi bê một cái thùng con, đổ nước ấm vào thau tắm cho nàng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nàng nhìn vào trong tay, phát hiện trong tay đang cầm lọ thuốc nàng lấy ở trong mơ.
Nàng bị dọa sợ, chuyện gì vậy?
Nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, nín thở, cả người vô cùng khẩn trương, lỗ chân lông dựng đứng.
Vừa rồi nàng chỉ mới suy nghĩ đã có thể lấy được đồ vật ra khỏi phòng thí nghiệm, không lẽ, phòng thí nghiệm của nàng cũng xuyên theo, lại còn tồn tại trong không gian ý thức của nàng.
Nói cách khác, bây giờ nàng có được hệ thống không gian chữa bệnh trước kia của mình, chuyện này quá kỳ diệu.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, ngay cả linh hồn của nàng đều có thể xuyên qua đây, vậy cũng có thể chấp nhận được việc hệ thống chữa bệnh của nàng cũng xuyên theo.
Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt vô cùng kích động, cả người run rẩy, máu nóng sôi trào.
Nàng nói với Phượng Nhi: “Ta không tắm nữa, ngươi đi ra ngoài trước, ta tự mặc quần áo.”
“Nương nương, người có cần nô tỳ mặc giúp không?” Phượng Nhi hỏi.
“Không cần, ta thích tự mặc.”
Phượng Nhi sửng sốt, sao nàng ta cảm thấy, sau khi nương nương nhảy hồ tỉnh lại tính cách thay đổi không giống với trước kia.
Sau khi Phượng Nhi đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt run rẩy đứng dậy, thân thể của nàng vẫn rất yếu ớt, còn đang phát sốt.
Quần áo của người xưa quá rắc rối không ai hỗ trợ rất khó mặc, khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng ngồi trước gương trang điểm, lấy ra lọ thuốc lấy từ hệ thống chữa bệnh.
Nàng nhìn má phải của mình, phát hiện độc tố đọng lại rất sâu, muốn giải loại độc này phải tốn chút sức.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vân Cẩm Nguyệt duỗi tay cầm lấy anthocyanin xuống.
Cô lại cầm lấy mấy lọ thuốc hạ sốt, mấy miếng băng gạc, lúc này rút ý thức về.
“Nương nương, người ngủ chưa? Nước đã lạnh, nô tỳ châm thêm nước ấm cho người, nếu không người sẽ bị cảm lạnh.”
Lúc này, Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói của Phượng Nhi.
Nàng mở mắt, nhìn thấy Phượng Nhi bê một cái thùng con, đổ nước ấm vào thau tắm cho nàng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nàng nhìn vào trong tay, phát hiện trong tay đang cầm lọ thuốc nàng lấy ở trong mơ.
Nàng bị dọa sợ, chuyện gì vậy?
Nàng không thể tin nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, nín thở, cả người vô cùng khẩn trương, lỗ chân lông dựng đứng.
Vừa rồi nàng chỉ mới suy nghĩ đã có thể lấy được đồ vật ra khỏi phòng thí nghiệm, không lẽ, phòng thí nghiệm của nàng cũng xuyên theo, lại còn tồn tại trong không gian ý thức của nàng.
Nói cách khác, bây giờ nàng có được hệ thống không gian chữa bệnh trước kia của mình, chuyện này quá kỳ diệu.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, ngay cả linh hồn của nàng đều có thể xuyên qua đây, vậy cũng có thể chấp nhận được việc hệ thống chữa bệnh của nàng cũng xuyên theo.
Nghĩ đến đây, Vân Cẩm Nguyệt vô cùng kích động, cả người run rẩy, máu nóng sôi trào.
Nàng nói với Phượng Nhi: “Ta không tắm nữa, ngươi đi ra ngoài trước, ta tự mặc quần áo.”
“Nương nương, người có cần nô tỳ mặc giúp không?” Phượng Nhi hỏi.
“Không cần, ta thích tự mặc.”
Phượng Nhi sửng sốt, sao nàng ta cảm thấy, sau khi nương nương nhảy hồ tỉnh lại tính cách thay đổi không giống với trước kia.
Sau khi Phượng Nhi đi ra ngoài, Vân Cẩm Nguyệt run rẩy đứng dậy, thân thể của nàng vẫn rất yếu ớt, còn đang phát sốt.
Quần áo của người xưa quá rắc rối không ai hỗ trợ rất khó mặc, khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, Vân Cẩm Nguyệt nhanh chóng ngồi trước gương trang điểm, lấy ra lọ thuốc lấy từ hệ thống chữa bệnh.
Nàng nhìn má phải của mình, phát hiện độc tố đọng lại rất sâu, muốn giải loại độc này phải tốn chút sức.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!