Chương : 6
CHƯƠNG 6: CỐ Ý ĐẾN VÌ CÔ
Bây giờ, gần như tất cả mọi người đều
nhìn chăm chằm Lục Triều Dương.
Nhưng mà Lục Triều Dương lại như
không hề hay biết, chỉ nhìn chăm chằm
Đường Ngọc Sở đang trong ngực anh, nói
với cô bằng giọng trầm thấp từ tính:
“Không bị thương chứ?”
“Không… Không, cảm ơn!”
Đường Ngọc Sở ấp úp lắc đầu.
Mãi đến lúc này, cô mới hoàn hồn lại,
trên mặt vẫn còn chút sợ hãi chưa lấy lại
tinh thần.
Lục Triêu Dương thầm thở phào nhẹ
nhõm, đỡ Đường Ngọc Sở lên, đợi cô
đứng vững rồi mới buông tay ra, lạnh nhạt
nói: “Sau này nhớ cẩn thận chút.”
Đường Ngọc Sở gật đầu, không khỏi
nhìn người đàn ông này thêm vài lần, vẻ
hơi tò mò sao anh lại ở đây.
Lục Triều Dương không nói gì nữa, như
chưa từng quen biết cô, chỉ lạnh nhạt rời
mắt đi, nhìn sang chủ tịch công ty giải trí
Thời Thụy đang đứng một bên, không vui
hỏi: “Chủ tịch Triệu, bầu không khí làm
việc của Thời Thụy luôn náo nhiệt như
thế này sao?”
Sắc mặt của chủ tịch Thời Thụy đã
sớm xanh mét, hiển nhiên cũng đã nhìn
thấy tình cảnh lộn xộn lúc nấy, tức giận
đến mức khóe mắt run rẩy không ngừng.
Từ trước đến giờ, Thời Thụy đều hy
vọng có thể hợp tác với công ty giải trí
Hoàng Đình, cuối cùng chờ được cơ hội
rồi, không ngờ lại bị Lục Triều Dương nhìn
thấy cảnh này.
Ông sớm đã giận xì khói rồi nhưng
ngại có Lục Triều Dương ở đây nên không
tiện bùng nổ, đành phải cố đè xuống, lúng
túng nói với Lục Triều Dương: “Tổng giám
đốc Lục, làm cậu chê cười rồi, chúng ta
đến văn phòng thôi, mời đi bên này.”
“Ừ”
Lục Triều Dương lạnh nhạt đáp, cũng
không có tí ra vẻ nào, trên người luôn có
khí thế không giận nhưng vẫn uy nghiêm.
Đợi đến khi Lục Triều Dương và chủ
tịch đi rồi, trong văn phòng mới nhốn
nháo lên.
“Không hổ danh là quý tộc độc thân
đứng đầu toàn thành phố Bắc Ninh, quá
đẹp trai! Đẹp trai chết mất thôi!”
“Chỉ cần nhìn anh ấy một cái, cuộc đời
này sống không uổng”
“Đây mới là đàn ông chân chính! Có
tiên, có thế, cao quý ưu nhã, vừa nhìn là
biết ngay nam thần lạnh lùng. Các cô có
thấy tư thế lúc anh ấy đỡ Đường Ngọc Sở
không, đúng là giống hệt như thiên thần
rơi xuống vậy, tôi bị anh ấy chinh phục
mất rồi…”
Một đám phụ nữ kích động đến đỏ
bừng cả mặt, ai cũng đều mong người té
ngã lúc nấy là mình, như vậy là có cơ hội
được Lục Triều Dương ôm vào lòng rồi.
Bây giờ, làm gì còn có ai nhớ đến
chuyện Đường Ngọc Sở “cướp” chồng
chưa cưới của chị cô nữa chứ?
Tống An Kỳ khinh thường liếc nhìn các
cô, tức giận nói: “Một đám mê trai”
Rõ ràng, một giây trước còn vì tên cặn
bã Bùi Hằng Phúc kia mà tấn công chửi
rủa Đường Ngọc Sở, mới quay đầu, đã bị
Lục Triều Dương mê mệt đến chết đi sống
lại.
Đúng là không có chút ranh giới cuối
cùng mài
“Thôi bỏ đi.”
Đường Ngọc Sở cười khổ khuyên Tống
An Kỳ.
Những người này chính là điển hình
của người thích xem náo nhiệt không sợ
lớn chuyện, mới có thể không thèm quan
tâm gì như thế. Các cô ấy đâu biết rằng
những lời nói ác độc kia sẽ tạo thành tổn
thương thế nào cho cô đâu chứ?
Lúc nãy nếu như không phải Lục Triều
Dương trùng hợp xuất hiện, chỉ sợ bây giờ
còn mắng khó nghe hơn nhiều.
Nhưng mà trong lòng Đường Ngọc Sở
vẫn có chút cảm động: “Mặc kệ thế nào,
An Di, lúc nấy cũng cảm ơn cậu nhiều”
“Khách sáo với tớ làm gì chứ? Mấy bà
tám kia suốt ngày cứ thích nói chuyện
lung tung, không cho mấy người đó một
bài học, họ còn tưởng rằng cậu dễ ăn
hiếp… Mà lúc nãy đúng là nguy hiểm thật,
suýt chút nữa là tớ tưởng cậu bị thương
rồi, cũng may mà Lục Triều Dương cứu
cậu kịp lúc đó.”
Nghĩ đến cảnh lúc nãy, Tống An Kỳ
nghĩ lại vẫn thấy sợ.
“Tớ không có việc gì, cậu đừng quá lo.”
“May mà không có sao, nếu không tớ
sẽ liều mạng với mấy người này”
Hừ hừ, Tống An Kỳ cuối cùng cũng yên
tâm.
Lúc này, trong văn phòng vẫn còn
đang bàn tán xôn xao, không ít người còn
đang nhốn nháo thảo luận nguyên nhân
Lục Triêu Dương đột nhiên xuất hiện ở
Thời Thụy.
Tống An Kỳ cũng bị bầu không khí này
ảnh hưởng, tò mò hỏi Đường Ngọc Sở:
“Cậu nói coi, tổng giám đốc của công ty
giải trí Hoàng Đình sao tự nhiên lại đến
cái chỗ nhỏ bé của chúng ta thế? Nếu tớ
nhớ không lầm thì công ty đã muốn hợp
tác với công ty giải trí Hoàng Đình rất
nhiều lần rồi, nhưng đều bị từ chối, lần này
Lục Triều Dương tự mình đến đây, không
lễ có chuyện lớn gì sắp xảy ra sao?”
“Không biết.”
Đường Ngọc Sở lắc lắc đầu, cũng cảm
thấy rất thắc mắc.
Tuy răng Thời Thụy cũng coi như một
công ty giải trí không nhỏ ở khu vực trong
nước, cũng đã từng đào tạo được không ít
nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mà so sánh với
Hoàng Đình thì hoàn toàn không đáng
nhắc đến.
Mấy năm nay, khi ban quản lý Thời
Thụy tốn công tốn sức muốn hợp tác với
Hoàng Đình, nhưng mà Hoàng Đình vẫn
luôn khinh thường, không ngờ hôm nay
Lục Triều Dương lại xuất hiện ở nơi này.
Trong lòng Đường Ngọc Sở đột nhiên
có một loại ảo giác, hình như anh cố ý đến
đây vì cô.
Nhưng mà cô nhanh chóng phủ định
Suy nghĩ này.
Tuy cô đã kết hôn với Lục Triều Dương,
nhưng hai bên đều vô cùng xa lạ, hơn nữa
Lục Triều Dương trăm công ngàn việc, làm
sao có thể cố ý đến đây vì cô được chứ?
“Thôi, mặc kệ anh ấy đến đây làm gì,
dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết. Chậc
chậc, không ngờ đời này còn có thể may
mắn nhìn thấy được diện mạo ngoài đời
thật của anh ấy, đây mới là nam thần thật
sự đó! Không bàn đến mấy cái khác, chỉ
riêng vẻ ngoài và khí chất, đúng thật là
hơn xa cái tên trăng hoa Bùi Hằng Phúc
kia.”
Tống An Kỳ chép miệng, hứng thú cảm
khái.
Đường Ngọc Sở nhìn cô nói: “Cậu
đánh giá anh ấy cao thật đó.”
“Xét thấy anh ấy đã cứu cậu, đương
nhiên phải cao rồi! Cậu chưa thấy đó thôi,
lúc anh ấy ôm cậu, đúng là đẹp trai chết
luôn. Nếu để tôi so sánh thì mười người
Bùi Hằng Phúc cũng chưa chắc bằng
được một ngón tay của anh ấy nữa”
Nhắc đến Bùi Hằng Phúc, mặt Tống An
Kỳ đầy vẻ khinh bỉ.
Ánh mắt Đường Ngọc Sở cũng tối đi
một chút: “Đúng vậy, chỉ trách tôi mắt mù,
ngay cả người và chó cũng không phân
biệt ra được.”
Tống An Kỳ biết cô rất khổ sở, vội vàng
ôm cô an ủi: “Đời người ai cũng phải gặp
vài tên khốn nạn, bây giờ cậu nhìn rõ cũng
không trễ mà. Hơn nữa Ngọc Sở của tớ
đẹp như thế, lại giỏi giang, Bùi Hằng Phúc
không biết quý trọng rồi cũng sẽ có người
biết quý trọng thôi. Chờ sau này khi cậu
tìm được một người đàn ông giỏi hơn anh
ta gấp mấy lần, đi khoe khoang trước mặt
anh ta, thuận tiện cho anh ta biết được, rốt
cuộc anh ta đã bỏ lỡ một cô gái tốt đến
cỡ nào!”
Nghe Tống An Kỳ nói như thế, trong
lòng Đường Ngọc Sở dễ chịu hơn nhiều,
nhưng vẫn có chút áy náy.
Chuyện cô kết hôn cùng Lục Triều
Dương, vốn nên nói cho An Kỳ nghe.
Chỉ là, cô và Lục Triều Dương đã hứa
hẹn với nhau, tạm thời không công khai
quan hệ hôn nhân.
Cô là người đưa ra yêu cầu này trước,
nếu bây giờ cô nói ra, sẽ thất hứa, cũng
không biết ăn nói sao với Lục Triều
Dương.
Nghĩ Tống An Kỳ tốt với cô như thế,
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy hổ
thẹn với cô.