Chương : 9
CHƯƠNG 9: ĐAU LÒNG
Một bữa ăn tối tân hôn lãng mạn, hai
người ăn gần hai tiếng đồng hồ mới xong.
Bởi vì lúc này vẫn còn sớm, Lục Triều
Dương thanh toán xong thì gợi ý cùng ở lại
trên núi xem cảnh đêm, muộn chút hãng
về lại thành phố.
Đường Ngọc Sở không có ý kiến gì.
Mặc dù hôn nhân của cô với Lục Triều
Dương chỉ là thỏa thuận, nhưng cũng
không thể không nói rằng tối nay cô đã
được trải qua một buổi tối vô cùng vui vẻ
Quan trọng nhất là ở bên cạnh anh,
dường như tất cả những điều không hay
đều cứ vô thức mà quên đi hết.
Điều này đến chính Đường Ngọc Sở
cũng thấy thật kỳ diệu.
Rõ ràng cô chỉ mới quen biết anh còn
chưa đến 24 giờ đồng hồ, thế mà không
biết tại sao anh luôn có thể khiến cô an
lòng một cách kỳ lạ.
Cảnh đêm trên núi thật sự rất đẹp, gió
đêm nhè nhẹ, trăng sao lấp lánh. Đường
Ngọc Sở và Lục Triều Dương lên đài thiên
văn ngắm sao rồi nhàn rỗi tản bộ qua mấy
điểm tham quan trên núi.
Mãi đến khoảng 10 giờ đêm, nhiệt độ
xuống thấp rồi Lục Triều Dương mới đề
nghị quay về.
Hai người cùng xuống núi Lục Triều
Dương đưa Đường Ngọc Sở về tới cổng
nhà.
Đường Ngọc Sở xuống xe, nói với Lục
Triều Dương: “Cảm ơn anh hôm nay đã
chuẩn bị đặc biệt như thế, anh về cẩn thận
nhé.
Lục Triêu Dương gác một tay trên cửa
sổ xe, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm
cô, giọng nói trâm thấp: “Cô định khi nào
thì dọn đến?”
“Quay về tôi sẽ bắt đầu thu xếp ngay,
nếu không có gì khác xảy ra thì chắc một
hai ngày nữa là có thể dọn qua bên anh
rồi.”
Đường Ngọc Sở trả lời chắc nịch.
Lục Triều Dương gật gật đầu, với tay từ
trong xe ra: “Đưa điện thoại của cô cho
tôi.”
Đường Ngọc Sở sững lại một chút rồi
ngoan ngoãn đưa điện thoại sang, trong
lòng có hơi nghi hoặc.
Lục Triều Dương nhập vào một dấy số
điện thoại, nói với cô: “Đây là số riêng của
tôi, khi nào cô thu xếp hành lí xong thì gọi
cho tôi, tôi sẽ bảo Tô Lân đến đón cô”
Dặn dò xong xuôi, Lục Triều Dương
không ở lại nữa, nhấn chân ga phóng xe
đi.
Đường Ngọc Sở đứng nguyên tại chỗ,
ánh mắt nhìn theo bóng xe xa dần, cho
đến khi không còn thấy nữa mới quay vào
nhà.
Lúc này, biệt thự nhà họ Đường vẫn
sáng đèn rực rỡ.
Lúc Đường Ngọc Sở bước vào nhà, bác
Triệu quản gia đã vội vã ra nghênh đón,
ông cung kính nói với cô: “Cô chủ, lão gia
dặn lúc nào về thì sang thư phòng gặp
ông ấy, ông chủ có chuyện cần nói với cô.”
Đường Ngọc Sở ngập ngừng một chút,
dường như hơi bất ngờ. Cô nhìn về phía
thư phòng rồi cười trào phúng: “Ông ấy thì
có gì cần nói với tôi chứ?”
“Chuyện này…”
Quản gia Triệu do dự, không kìm được
mà liếc nhìn cô: “Cô chủ, thật ra… hôm
nay người nhà họ Bùi đã đến đây. Thời
gian kết hôn của cô Ngọc Lam và cậu
Hằng Phúc đã được quyết định rồi, ngày ..
cùng ngày kết hôn của cô chủ và cậu Bùi
lúc trước.”
“Cái gì?”
Đường Ngọc Sở thần sắc sững lại, có
chút không dám tin.
“Cô chủ, đừng đau lòng quá.”
Bác Triệu thở dài, lo lắng nhìn Đường
Ngọc Sở, sợ cô nghĩ không thông.
Đường Ngọc Sở không nói gì, cơn tê
buốt lạnh giá xông từ tim lên lồng ngực,
khiến cô không thể thở nổi.
Đường Ngọc Sở hít sâu một hơi, nén
lại sự khó chịu rồi chậm rãi đi về phía thư
phòng.
Cửa thư phòng không đóng, hơi khép
hờ, nhìn qua khe cửa, cô thấy ba mình
đang ngồi trên sofa uống trà.
Đường Ngọc Sở xoay tay nắm cửa đi
vào.
“Về rồi đấy à?””
“Bác Triệu nói ba có chuyện cần nói
với con, chuyện gì vậy?
Vừa vào phòng, Đường Ngọc Sở đến
một câu chào hỏi còn không có, giọng
điệu lạnh lùng nhưng sông băng ngàn
năm vậy.
Đường Tùng có vẻ đã quen với thái độ
của Đường Ngọc Sở nên cũng không để ý
mấy, ôn tôn đặt ly trà trên tay xuống, nói:
“6ọi con qua đây là muốn nói, ngày cưới
của chị con và Bùi Hăng Phúc đã được
quyết định xong rồi.”
Ánh mắt Đường Ngọc Sở mơ màng,
giọng nói như bị bao phủ một tầng sương
lạnh, càng thêm lạnh lùng: “Con biết rồi.”
“Con đã biết rồi?”
Đường Tùng sửng sốt, hình như hơi
bất ngờ.
“Đúng vậy, nếu như không có bác Triệu
nói thì chắc con cũng không biết người
‘ba tốt’ của con lại có thể đâm một dao
sau lưng con như vậy!”
Đường Ngọc Sở cười giễu cợt, ánh mắt
dấy lên một sự thù địch mạnh mẽ.
“Con nói năng kiểu gì thế hả?”
Đường Tùng mặt mày u ám, bị kích
động bởi ánh nhìn và lời nói phản nghịch
của Đường Ngọc Sở.
-Con nói sai sao? Trước ngày hôm nay,
Bùi Hằng Phúc vẫn còn là chồng sắp cưới
của con, hắn ta phản bội con, dan díu với
con đàn bà đê tiện Cố Ngọc Lam kia, ba
không phản đối hôn nhân của bọn họ thì
thôi đi, lại còn đồng ý nữa chứ! Ba rốt
cuộc đã dôn đứa con gái ruột của mình
này đến bước nào thế nào?”
Đường Ngọc Sở căm hận nhìn ông,
không ngăn được sự tức giận trong giọng
nói.
Đồi với Đường Ngọc Sở mà nói, cô có
thể không quan tâm Bùi Hằng Phúc phản
bội, cỏ thể khòng để ỷ Cổ Ngọc Lam cố
tình gây khó dễ. Thể nhưng khi cô biết
được Đường Tùng tác thành cho hôn lễ
của đôi nam nữ khốn nạn này, thậm chí
còn chọn tổ chức đúng ngày thành hôn cũ
của cô và Bùi Hằng Phúc lúc trước, cô đột
nhiên cảm giác đau thắt trong tim, trước
giờ chưa từng có.
Đường Tùng rõ ràng cũng có chút áy
nảy, bị Đường Ngọc Sở chỉ trích như thế,
đôi mắt ánh lên, giọng nói cũng dịu lại:
“Ngọc Sở, ba biết con đã chịu nhiều thiệt
thòi, nhưng chuyện này của chị con và Bùi
Hằng Phúc cũng đã không còn cách cứu
vấn nữa rồi, ba chỉ có thể đồng ý hôn sự
của hai đứa nó mà thôi. Ba ngày nữa là lễ
đính hôn của Ngọc Lam, ngày thành hôn
cũng đã quyết là hai tháng nữa rồi. Là một
thành viên của nhà họ Đường, lúc đó con
cũng sẽ phải tham dự. Vậy nên… chuyện
này con đừng tính toán nữa”
Lời ông vừa nói khiến Đường Ngọc Sở
thậm chí không dám tin vào tai mình nữa.
“Ba… ba nói cái gì? Nói lại lân nữa
xem?”
Đường Ngọc Sở cảm thấy như mình
nghe lộn đâu rồi.
Ông ta… ông ta lại dám bảo cô đến
tham gia lễ đính hôn của đôi nam nữ khốn
kiếp đó sao?
“Ha ha ha…”
Đường Ngọc Sở không thể tưởng
tượng nổi, trợn to mắt, chỉ cảm thấy máu
huyết tràn lên đỉnh đầu, cả người bị tức
đến bật cười: “Ba quả nhiên là một người
ba tốt! Cố Ngọc Lam cướp đi chồng sắp
cưới của con, ba không nói lẽ phải được
cho con thì chớ, lại còn muốn con tham
dự lễ đính hôn của bọn họ ư? Ha ha ha,
hôm nay coi như con được mở mắt rồi,
coi con gái ruột mình là cỏ rác, còn coi
con giật chồng người khác kia là báu vật.”
“Con thật muốn hỏi bản thân có phải
con ruột của ba không? Nếu như không
phải, phiên ba nói một tiếng, làm con gái
của ba thật đau xót quá.”
Những lời kia của Đường Tùng thật sự
đả kích rất lớn tới Đường Ngọc Sở, cô như
muốn phát điên, đứng lên nói năng không
còn chút nể nang gì.
“Hỗn xược.”
Đường Tùng giận tím mặt: “Chuyện
này đúng là Ngọc Lam không đúng,
nhưng nó đã mang thai đứa bé rồi, ván đã
đóng thuyền, không lẽ ba chia rẽ chúng
nó hay sao? Sở dĩ ba không trách nó là bởi
vì nể mặt dì Uyển Nhan của con thôi, hiểu
không hả?”
“Vậy nên con là người đáng bị hi sinh
đúng không hả?”
Đường Ngọc Sở liên tục cười khẩy, cô
hít sâu một hơi, cố sức kìm nén lại nỗi
đau và sự thất vọng tràn trề lại, bình tĩnh
nói: “Ông thật sự không xứng làm ba của
tôi, nếu như mẹ còn sống, bà ấy nhất định
sẽ không để người khác ức hiếp tôi như
vậy đâu.”
Nói xong câu này, cô xoay người bước
đi không thèm nhìn lại.
Khoảnh khắc lúc rời phòng, cô dừng
bước bổ sung thêm một câu: “Hai ngày
này, tôi sẽ dọn ra ngoài. Lễ đính hôn của
Cố Ngọc Lam tôi sẽ không đến dự đâu,
ông sớm dẹp ý nghĩ này đi.”