Chương 13: Con đường phía trước (2)
Xe ngựa rời khỏi Hạ phủ. Tạ Lăng Du, Hạ Úy và Mạnh Nghị đứng ở cửa trông rất giống ba đứa trẻ bị bỏ rơi. Mạnh Nghị còn buồn hơn so với hai người bọn họ, rũ đầu ủ ê mặt mày.
Hạ Úy thấy thế không nhịn được mà chọc ghẹo: "Ta nói này Tử Việt ca ca, sao huynh còn lưu luyến hơn cả ta thế?"
Mạnh Nghị đang định lên tiếng thì Tạ Lăng Du liền chế nhạo nói: "Mạnh công tử đa sầu đa cảm lắm, đệ quen dần đi."
Mạnh Nghị tức giận đá hắn một cước. Tạ Lăng Du nghiêng người tránh thoát, co chân chạy nhanh như chớp. Mạnh Nghị mở to hai mắt cũng hùng hổ đuổi theo. Hạ Úy cười hai người bọn họ ấu trĩ, bản thân cũng chạy theo sau hóng chuyện.
Quả nhiên, núi không hổ khỉ xưng vương.
Sắc trời đã muộn, ba người vào phòng Hạ Úy. Bọn họ đều mong nhớ chuyện buổi sáng, vừa vào mỗi người đã chiếm một chỗ ngồi, nhìn hắn với ánh mắt trông mong, không biết còn tưởng là đang nghe giảng.
Tạ Lăng Du nhìn ánh mắt của bọn họ, nhất thời không biết phải nói từ đâu.
Mạnh Nghị vội vàng thò vào: "Trời ơi, ngươi nói lẹ đi, nghĩ gì nói đấy, bọn ta nghe hiểu được."
"Đúng thế đúng thế, huynh nói lẹ đi." Hạ Úy cũng ở bên cạnh phụ họa.
Tạ Lăng Du trầm ngâm một lát, cất lời: "Một tin tốt và một tin xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Hai người thở dài, trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Hạ Úy bất đắc dĩ nói: "Huynh quan tâm tin xấu tốt gì, mau nói đại một cái đi."
"Tin tốt là Tử Việt ca ca của ngươi không trúng độc. Viên hôm đó hắn ăn là kẹo." Tạ Lăng Du nói.
Trước tiên Mạnh Nghị thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy sai sai, nhanh chóng hỏi lại: "Thế tin xấu thì sao?"
Tạ Lăng Du khựng lại một chút, cười chua xót: "Tin xấu là ta trúng độc, độc do y tự điều chế ra."
"Cái gì cơ!" Mạnh Nghị và Hạ Úy đồng thời đập bàn đứng đậy, tiếng rống giận làm Tạ Lăng Du giật cả mình.
Hắn nhanh chóng đứng lên định hãm hai người lại, không ngờ hai tên này lại thi nhau kích động.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mạnh Nghị giương nanh múa vuốt, gào thét: "Con mẹ nó, đúng là đã cho y thể diện rồi. Nếu không phải sáng nay ta nhịn cho gió yên biển lặng thì đã sớm ra tay đánh y rồi!"
Khóe mắt Hạ Úy sắp nứt tới nơi, lật bàn tại chỗ: "Dám ở địa bàn của lão tử diễu võ giương oai. Tử Việt ca ca, chúng ta đi liều mạng với y! Đi, động vào ông đây, cho y biết chúng ta ghê gớm thế nào!"
Ý chí chiến đấu của Mạnh Nghị sục sôi, bắt đầu quay ra tìm kiếm hung khí: "Đúng thế, cho y biết mùi!"
"Làm loạn đủ chưa hả!" Tạ Lăng Du không nhịn nổi nữa, tiến lên cho mỗi tên một cước. Hai tên kia không kịp đề phòng, ngã sóng soài trên nền nhà.
Tạ Lăng Du biết là bọn họ lo cho mình, cũng không đành lòng mắng chửi, lặng lẽ dựng lại cái bàn như cũ, ngồi trên ghế không hé răng.
Hai người ngồi dưới đất nhìn nhau, cũng biết mình lửa giận lên não, nhất thời bốc đồng, giao lưu ánh mắt trong chốc lát, đều ngại ngùng lại gần xin lỗi.
"Ca... ca ~ bọn ta chỉ là bốc đồng thôi, đừng giận mà ~"
"Vân Lâu à, bọn ta chỉ là sốt ruột thôi mà, cũng không phải bệnh nặng cần chữa vội. Hay là ngươi đánh bọn ta một trận?"
"Đúng đúng, huynh đừng giận mà, nhỡ đâu thúc đẩy độc..."
"Phủi phui cái mồm ngươi! Nói cái gì không đâu!"
Tạ Lăng Du bất đắc dĩ kéo hai người bọn họ ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: "Trước mắt ta không có gì nguy hiểm gì, bọn họ không dám làm gì ta. Với cả ta cảm thấy bọn họ không tin tưởng ta lắm, cho nên không sao đâu."
Thật ra trong lòng hắn còn có thêm cả cảm giác mừng thầm khác thường. Tuy rằng đây là uy hiếp nhưng lại làm hắn có thể kiên định thêm trên con đường của mình. Hắn cần phải làm chuyện này, bây giờ lại có người gánh trách nhiệm hộ hắn, để hắn là "bị bắt" chứ không phải "tự nguyện". Hắn thật lòng muốn cảm ơn sự thúc đẩy này.
Có lẽ sau này hắn sẽ từ từ suy nghĩ cẩn thận, nhưng hiện tại hắn muốn làm rùa rụt cổ hơn. Hắn cũng không bị quản chế dù cho bên ngoài nhìn là đang bị uy hiếp.
Mạnh Nghị ảo não cúi đầu, bĩu môi lẩm bẩm: "Ta trúng độc có phải tốt hơn không..."
Trái tim Tạ Lăng Du lỡ mất một nhịp, mặt nở nụ cười nhưng tay lại tát hắn không thương tiếc: "Nói mê nói sảng gì vậy?"
Hai vị huynh đệ tốt ủ rũ mặt mày, hắn vươn tay nắm tay ra.
Tạ Lăng Du nhỏe miệng cười.
"Đây là một ván cờ, chẳng rõ thắng thua, ta chẳng nắm chắc một phần nào cả. Các ngươi có bằng long tin tưởng ta không?"
Ngay tức khắc, có hai bàn tay khác đặt lên nắm tay của hắn.
"Ngươi là người thông minh nhất trong ba chúng ta, ta tin ngươi."
"Tương lai tuy không rõ, nhưng điều đó cũng không cản trở ta ở bên huynh, ca ca ạ."
Hạ Úy thấy thế không nhịn được mà chọc ghẹo: "Ta nói này Tử Việt ca ca, sao huynh còn lưu luyến hơn cả ta thế?"
Mạnh Nghị đang định lên tiếng thì Tạ Lăng Du liền chế nhạo nói: "Mạnh công tử đa sầu đa cảm lắm, đệ quen dần đi."
Mạnh Nghị tức giận đá hắn một cước. Tạ Lăng Du nghiêng người tránh thoát, co chân chạy nhanh như chớp. Mạnh Nghị mở to hai mắt cũng hùng hổ đuổi theo. Hạ Úy cười hai người bọn họ ấu trĩ, bản thân cũng chạy theo sau hóng chuyện.
Quả nhiên, núi không hổ khỉ xưng vương.
Sắc trời đã muộn, ba người vào phòng Hạ Úy. Bọn họ đều mong nhớ chuyện buổi sáng, vừa vào mỗi người đã chiếm một chỗ ngồi, nhìn hắn với ánh mắt trông mong, không biết còn tưởng là đang nghe giảng.
Tạ Lăng Du nhìn ánh mắt của bọn họ, nhất thời không biết phải nói từ đâu.
Mạnh Nghị vội vàng thò vào: "Trời ơi, ngươi nói lẹ đi, nghĩ gì nói đấy, bọn ta nghe hiểu được."
"Đúng thế đúng thế, huynh nói lẹ đi." Hạ Úy cũng ở bên cạnh phụ họa.
Tạ Lăng Du trầm ngâm một lát, cất lời: "Một tin tốt và một tin xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Hai người thở dài, trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Hạ Úy bất đắc dĩ nói: "Huynh quan tâm tin xấu tốt gì, mau nói đại một cái đi."
"Tin tốt là Tử Việt ca ca của ngươi không trúng độc. Viên hôm đó hắn ăn là kẹo." Tạ Lăng Du nói.
Trước tiên Mạnh Nghị thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy sai sai, nhanh chóng hỏi lại: "Thế tin xấu thì sao?"
Tạ Lăng Du khựng lại một chút, cười chua xót: "Tin xấu là ta trúng độc, độc do y tự điều chế ra."
"Cái gì cơ!" Mạnh Nghị và Hạ Úy đồng thời đập bàn đứng đậy, tiếng rống giận làm Tạ Lăng Du giật cả mình.
Hắn nhanh chóng đứng lên định hãm hai người lại, không ngờ hai tên này lại thi nhau kích động.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mạnh Nghị giương nanh múa vuốt, gào thét: "Con mẹ nó, đúng là đã cho y thể diện rồi. Nếu không phải sáng nay ta nhịn cho gió yên biển lặng thì đã sớm ra tay đánh y rồi!"
Khóe mắt Hạ Úy sắp nứt tới nơi, lật bàn tại chỗ: "Dám ở địa bàn của lão tử diễu võ giương oai. Tử Việt ca ca, chúng ta đi liều mạng với y! Đi, động vào ông đây, cho y biết chúng ta ghê gớm thế nào!"
Ý chí chiến đấu của Mạnh Nghị sục sôi, bắt đầu quay ra tìm kiếm hung khí: "Đúng thế, cho y biết mùi!"
"Làm loạn đủ chưa hả!" Tạ Lăng Du không nhịn nổi nữa, tiến lên cho mỗi tên một cước. Hai tên kia không kịp đề phòng, ngã sóng soài trên nền nhà.
Tạ Lăng Du biết là bọn họ lo cho mình, cũng không đành lòng mắng chửi, lặng lẽ dựng lại cái bàn như cũ, ngồi trên ghế không hé răng.
Hai người ngồi dưới đất nhìn nhau, cũng biết mình lửa giận lên não, nhất thời bốc đồng, giao lưu ánh mắt trong chốc lát, đều ngại ngùng lại gần xin lỗi.
"Ca... ca ~ bọn ta chỉ là bốc đồng thôi, đừng giận mà ~"
"Vân Lâu à, bọn ta chỉ là sốt ruột thôi mà, cũng không phải bệnh nặng cần chữa vội. Hay là ngươi đánh bọn ta một trận?"
"Đúng đúng, huynh đừng giận mà, nhỡ đâu thúc đẩy độc..."
"Phủi phui cái mồm ngươi! Nói cái gì không đâu!"
Tạ Lăng Du bất đắc dĩ kéo hai người bọn họ ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: "Trước mắt ta không có gì nguy hiểm gì, bọn họ không dám làm gì ta. Với cả ta cảm thấy bọn họ không tin tưởng ta lắm, cho nên không sao đâu."
Thật ra trong lòng hắn còn có thêm cả cảm giác mừng thầm khác thường. Tuy rằng đây là uy hiếp nhưng lại làm hắn có thể kiên định thêm trên con đường của mình. Hắn cần phải làm chuyện này, bây giờ lại có người gánh trách nhiệm hộ hắn, để hắn là "bị bắt" chứ không phải "tự nguyện". Hắn thật lòng muốn cảm ơn sự thúc đẩy này.
Có lẽ sau này hắn sẽ từ từ suy nghĩ cẩn thận, nhưng hiện tại hắn muốn làm rùa rụt cổ hơn. Hắn cũng không bị quản chế dù cho bên ngoài nhìn là đang bị uy hiếp.
Mạnh Nghị ảo não cúi đầu, bĩu môi lẩm bẩm: "Ta trúng độc có phải tốt hơn không..."
Trái tim Tạ Lăng Du lỡ mất một nhịp, mặt nở nụ cười nhưng tay lại tát hắn không thương tiếc: "Nói mê nói sảng gì vậy?"
Hai vị huynh đệ tốt ủ rũ mặt mày, hắn vươn tay nắm tay ra.
Tạ Lăng Du nhỏe miệng cười.
"Đây là một ván cờ, chẳng rõ thắng thua, ta chẳng nắm chắc một phần nào cả. Các ngươi có bằng long tin tưởng ta không?"
Ngay tức khắc, có hai bàn tay khác đặt lên nắm tay của hắn.
"Ngươi là người thông minh nhất trong ba chúng ta, ta tin ngươi."
"Tương lai tuy không rõ, nhưng điều đó cũng không cản trở ta ở bên huynh, ca ca ạ."