Chương 16: Căn nhà gỗ nhỏ
Mặt trời giữa trưa hơi chói mắt, Tạ Lăng Du không chịu được híp mắt. Thanh Khâu Quyết không tỏ ý kiến gì với lời nói của hắn, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, dẫn hắn về.
Lúc rời đi, Tạ Lăng Du không kìm được mà quay đầu lại nhìn vài lần, bia mộ không chữ lẳng lặng đứng đó. Cảm xúc trong lòng hắn dường như muốn trào dâng. Nhiệt huyết, phẫn uất, đau thương và bất lực lẫn lộn trong lòng, kích thích hắn phải làm gì đó.
Nhưng hắn cũng không biết mình có thể làm gì.
Thanh Khâu Quyết dẫn hắn đến phía trước nhà gỗ. Dọc đường bọn họ gặp được rất nhiều người mặc áo xanh đang vội vàng, đa số mặt mũi đều mệt mỏi, nhìn thấy bọn họ cũng không câu nệ lễ nghi, chỉ chào hỏi đơn giản.
Tạ Lăng Du thầm đánh giá Thanh Khâu Quyết.
Y trông có vẻ như là thủ lĩnh nhưng cũng không để ý đến mấy cái lễ nghĩa đấy. Người khác chào hỏi y thì y cũng chào lại, không giống như cái triều đình kia dù quan hệ có tốt hay không thì cũng phải khách khí, tránh lúc rời đi bị người ta nói này nói nọ.
Tạ Lăng Du cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Nhưng rất nhanh, hắn liền không còn cơ hội nghĩ đến mấy chuyện được mất này nữa. Mùi thuốc xông vào khoang mũi, tiếng ho khan nhốn nháo khiến hắn có dự cảm xấu. Thanh Khâu Quyết nghiêng đầu nhìn hắn, chẳng nói gì đưa cho hắn một viên thuốc.
Hắn không hỏi một lời liền nhận lấy rồi uống, biểu cảm vặn vẹo một lát. Thanh Khâu Quyết nhướng mày: "Không sợ đó là thuốc độc à."
Tạ Lăng Du nghiến răng: "Thuộc độc còn ngon hơn cái này."
Giờ hắn đã thăm dò được vài lề lối, khiến hắn yên tâm hơn chút.
Cái tên Thanh Khâu Quyết này thoạt nhìn không đứng đắn lắm nhưng lại là một người trọng tình trọng nghĩa. Sự quan tâm của những người bên cạnh y dành cho dân chạy nạn không giống như giả vờ, không coi bọn họ như công cụ mà là tận tâm tận lực chữa trị và chăm sóc, thật lòng mong bọn họ khỏi bệnh.
Đúng là lương y như từ mẫu.
Cho nên Tạ Lăng Du đoán rằng cái này là thuốc phòng lây bệnh. Hắn đi theo Thanh Khâu Quyết vào cửa, ánh mắt nhìn xung quanh nhận ra bên trong đều là nạn dân và những người áo xanh.
Những người dân chạy nạn này sắc mặt không tốt lắm, phần nhiều đều mang bệnh trong người.
Nhưng trên mặt bọn họ vẫn có sự hạnh phúc. Những người mặc áo xanh dù cho đang rất bận rộn nhưng vẫn rất kiên nhẫn nhẹ nhàng thăm hỏi.
"Đây là nhóm nạn dân cuối cùng không vào được thành." Thanh Khâu Quyết nói. Những nạn dân đi vào trước đó cũng chính là những nạn dân đã khiến cho kinh thành chú ý đều được hộ tống vào thành theo nhóm, cứ như vậy bảo vệ được rất nhiều tính mạng.
Bọn họ dường như đều biết Thanh Khâu Quyết, nở nụ cười cảm kích vô cùng chất phác với y. Nhìn sang bên cạnh lại thấy một vị công tử tuấn tú lạ mặt, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
Một cô bé nhút nhát sợ sệt đi tới, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hai người bọn họ, vô cùng đáng yêu.
Thanh Khâu Quyết lấy ra một viên kẹo đưa cho cô bé. Tạ Lăng Du quan sát một chút, chỗ này có tổng cộng hai bé nhỏ, một bé mới được chôn ở hậu viện, bé còn lại chính là cô bé ngây thơ này.
Hắn ngồi xổm xuống chạm vào bím tóc của cô bé. Cô bé hoảng sợ lù lại phía sau mấy bước, nhưng thấy vị ca ca này dịu dàng cẩn thận nên không bỏ chạy.
Tạ Lăng Du thử nắm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng kéo cô bé lại. Cô bé không hiểu chuyện gì, nhìn về phía Thanh Khâu Quyết như xin giúp đỡ, đôi mắt to tròn đầy sự tin tưởng và ỷ lại.
Thanh Khâu Quyết gõ nhẹ mũi cô bé trấn an. Cô bé nở nụ cười, quay lại nhào vào lòng Tạ Lăng Du. Hắn được quý mà sợ, cẩn thận đỡ lấy cô bé.
"Con bé tên là Chu Tiểu, vị kia là mẹ của con bé."
Tạ Lăng Du nhìn theo ánh mắt y thấy được một vị phu nhân sắc mặt vàng ghệt đang nhìn bọn họ trìu mến. Chu Tiểu nhìn thấy mẹ định chạy về theo bản năng, Tạ Lăng Du đi theo sau bảo vệ cô bé, theo cô bé đi đến bên cạnh mẹ.
Người phụ nữ đó ngại ngùng cười với bọn họ, không ngừng cảm ơn.
Tạ Lăng Du tươi cười, lén liếc nhìn Thanh Khâu Quyết một cái. Thấy y không phản đối liền ngồi xuống tại chỗ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ của Chu Tiểu, thứ cho ta mạo muội, mọi người là..."
Lời còn lại còn chưa thành tiếng, người phụ nữ kia đã hiểu ý, vuốt tóc nói: "Công tử quá lời rồi. Bọn ta ấy hả, đến từ Thanh Thành."
Thanh Thành?
Tạ Lăng Du cau mày, hắn chưa từng nghe đến chỗ này.
Thanh Khâu Quyết nhàn nhạt lên tiếng: "Thanh Thành là một thị trấn rất nhỏ, vị trí vô cùng hẻo lánh. Nếu không thì sao lại không ai quan tâm đến nó?"
Tạ Lăng Du nghe ra sự châm biếm trong lời nói của y, người phụ nữ cũng phụ họa theo: "Đúng vậy. Chỗ bọn ta tuy là hẻo lánh nhưng ngày tháng trước đây vẫn có thể coi là sống được, không có ai muốn ra khỏi thành, người trong thành đều giúp đỡ nhau, bây giờ ngẫm lại..."
Người phụ nữ không nhịn được mà đỏ mắt, cười cười lau nước mắt: "Ôi, xem ta này... Cái này nghĩ lại cứ như chuyện kiếp trước rồi vậy. Thành chủ của bọn ta là người tốt, nếu nhà ai khó khăn đều lấy cớ đưa cho chút lương thực. Sau đó có vị đại nhân thấy bảo đến từ kinh thành, hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì... thành chủ vì bọn ta mà đắc tội với hắn."
"Tên đó giam lỏng thành chủ. Bọn ta quá phẫn nộ muốn đi đòi một lời giải thích..." Nói xong, nàng đột nhiên ngừng lại, sắc mặt đau thương nhìn con nhỏ, đưa tay che tai bé lại. Chu Tiểu cũng không giãy giụa, chỉ nhìn mẹ thắc mắc.
"Nhà ta bị đánh bị đánh chết trước cửa phủ Thành chủ. Náo loạn lúc đấy người chết kẻ bị thương, bọn ta đương nhiên là uất hận! Vị đại nhân kia ép bọn ta mỗi tháng phải nộp ngân lượng và lương thực. Bọn ta sống còn không đủ lấy đâu ra nhiều gạo vậy?"
"Sau đó có thể là bị trời phạt, gặp phải hạn hán. Gắng gượng chống đỡ mấy năm, vị đại nhân kia thấy không ổn liền cuốn gói luôn tiền và lương thực của bọn ta rồi chạy đi. Đấy là đi từng nhà lục soát, dám phản kháng liền đánh. Bọn ta thật sự là không còn cách nào, thật sự là không còn cách nào..."
"Thanh Thành hẻo lanh, người chết thì cũng chết rồi. Mấy người bọn ta khong phản kháng nổi, thế này là quan viên kiểu gì chứ?"
Rõ ràng tuổi tác người phụ nữ này không lớn, nhưng khuông mặt lại gầy ốm, trong ánh mắt là sự mệt mỏi và bất lực với cuộc sống.
Tạ Lăng Du thử tưởng tượng ra cảnh tượng kia, dù thế nào cũng không khiến hắn chấn động bằng người phụ nữ nước mắt đầy mặt này. Giọng hắn khàn khàn, nói: "Cái loại đó không được coi là con người, sớm hay muộn đều sẽ có ngày bị trời phạt."
Người phụ nữ thấy môi hắn trắng bệch, nghĩ rằng hắn không thoải mái, nhanh chóng dừng câu chuyện lại: "Công tử ơi, chỗ này không khí không tốt lắm, có phải làm ngộp công tử rồi không?"
Mấy người mặc áo xanh đứng cạnh nghe nửa ngày liếc nhìn nhau, không nhịn được cười: "Cô ơi, vị công tử này không phải là không thoải mái mà là đang tức giận đấy."
Trong lòng Tạ Lăng Du nghẹn một nỗi buồn bực, sắc mặt có chút không ổn. Thanh Khâu Quyết liếc nhìn hắn, đang định cất lời.
Người phụ nữ không nhịn được bật cười: "Trong lòng bọn ta đều hiểu rõ thân phận của hai vị công tử không tầm thường. Không cần phải thương cho bọn ta, chỉ mong thiên hạ sau này phồn vinh hưng thịnh, nhìn thấy hai người bọn ta đã yên lòng rồi."
Trong căn nhà gỗ không lớn không nhỏ này ai cũng mang bệnh trong người nhưng bọn họ lại sôi nổi phụ họa theo lời của người phụ nữ.
"Đúng thế. Tuy rằng bọn ta không biết được mấy con chữ nhưng vẫn hiểu được thế nào là thị phi tốt xấu."
"Còn có người có thể vì những bình dân bá tánh như bọn ta nhọc lòng, trong lòng mọi người đều rất cảm kích rồi."
"Ta cũng học hành được mấy năm, biết công tử khác với bọn họ. Mấy cái mạng tàn này của bọn ta bây giờ đòi được công lý cũng coi như không uổng công chuyến này!"
Tạ Lăng Du ngây người nhìn cảnh này, ngón tay theo bản năng lần sờ ngọc bội thì phát hiện chỗ đó trống trơn, giờ đang trôn dưới ngôi mộ nhỏ ở hậu viện rồi.
Giờ phút này Thanh Khâu Quyết chẳng còn chút dáng vẻ ngả ngớn của ngày thường, trầm giọng nói: "Mọi người chỉ cần lo chữa cho khỏi bệnh, đoàn tụ với người nhà mọi người. Việc còn lại để bọn ta lo."
Nhóm nạn dân luôn muốn làm chút gì đó, mồm năm miệng mười khuyên bảo.
Tạ Lăng Du vỗ vỗ vị trí ngọc bội bên hông, đột nhiệt thoải mái thở phào. Mọi người trong nháy mắt liền trật tự lại, hắn mới cười nói: "Sao lại có chuyện để cho mọi người xông pha trước được. Tạ mỗ tuy không có bản lĩnh tày trời gì nhưng cũng nguyện ý đọ sức một lần."
"Mọi người cứ yên tâm chữa khỏi bệnh, chờ xem thiên hạ này quốc thái dân an."
Lúc rời đi, Tạ Lăng Du không kìm được mà quay đầu lại nhìn vài lần, bia mộ không chữ lẳng lặng đứng đó. Cảm xúc trong lòng hắn dường như muốn trào dâng. Nhiệt huyết, phẫn uất, đau thương và bất lực lẫn lộn trong lòng, kích thích hắn phải làm gì đó.
Nhưng hắn cũng không biết mình có thể làm gì.
Thanh Khâu Quyết dẫn hắn đến phía trước nhà gỗ. Dọc đường bọn họ gặp được rất nhiều người mặc áo xanh đang vội vàng, đa số mặt mũi đều mệt mỏi, nhìn thấy bọn họ cũng không câu nệ lễ nghi, chỉ chào hỏi đơn giản.
Tạ Lăng Du thầm đánh giá Thanh Khâu Quyết.
Y trông có vẻ như là thủ lĩnh nhưng cũng không để ý đến mấy cái lễ nghĩa đấy. Người khác chào hỏi y thì y cũng chào lại, không giống như cái triều đình kia dù quan hệ có tốt hay không thì cũng phải khách khí, tránh lúc rời đi bị người ta nói này nói nọ.
Tạ Lăng Du cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Nhưng rất nhanh, hắn liền không còn cơ hội nghĩ đến mấy chuyện được mất này nữa. Mùi thuốc xông vào khoang mũi, tiếng ho khan nhốn nháo khiến hắn có dự cảm xấu. Thanh Khâu Quyết nghiêng đầu nhìn hắn, chẳng nói gì đưa cho hắn một viên thuốc.
Hắn không hỏi một lời liền nhận lấy rồi uống, biểu cảm vặn vẹo một lát. Thanh Khâu Quyết nhướng mày: "Không sợ đó là thuốc độc à."
Tạ Lăng Du nghiến răng: "Thuộc độc còn ngon hơn cái này."
Giờ hắn đã thăm dò được vài lề lối, khiến hắn yên tâm hơn chút.
Cái tên Thanh Khâu Quyết này thoạt nhìn không đứng đắn lắm nhưng lại là một người trọng tình trọng nghĩa. Sự quan tâm của những người bên cạnh y dành cho dân chạy nạn không giống như giả vờ, không coi bọn họ như công cụ mà là tận tâm tận lực chữa trị và chăm sóc, thật lòng mong bọn họ khỏi bệnh.
Đúng là lương y như từ mẫu.
Cho nên Tạ Lăng Du đoán rằng cái này là thuốc phòng lây bệnh. Hắn đi theo Thanh Khâu Quyết vào cửa, ánh mắt nhìn xung quanh nhận ra bên trong đều là nạn dân và những người áo xanh.
Những người dân chạy nạn này sắc mặt không tốt lắm, phần nhiều đều mang bệnh trong người.
Nhưng trên mặt bọn họ vẫn có sự hạnh phúc. Những người mặc áo xanh dù cho đang rất bận rộn nhưng vẫn rất kiên nhẫn nhẹ nhàng thăm hỏi.
"Đây là nhóm nạn dân cuối cùng không vào được thành." Thanh Khâu Quyết nói. Những nạn dân đi vào trước đó cũng chính là những nạn dân đã khiến cho kinh thành chú ý đều được hộ tống vào thành theo nhóm, cứ như vậy bảo vệ được rất nhiều tính mạng.
Bọn họ dường như đều biết Thanh Khâu Quyết, nở nụ cười cảm kích vô cùng chất phác với y. Nhìn sang bên cạnh lại thấy một vị công tử tuấn tú lạ mặt, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
Một cô bé nhút nhát sợ sệt đi tới, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hai người bọn họ, vô cùng đáng yêu.
Thanh Khâu Quyết lấy ra một viên kẹo đưa cho cô bé. Tạ Lăng Du quan sát một chút, chỗ này có tổng cộng hai bé nhỏ, một bé mới được chôn ở hậu viện, bé còn lại chính là cô bé ngây thơ này.
Hắn ngồi xổm xuống chạm vào bím tóc của cô bé. Cô bé hoảng sợ lù lại phía sau mấy bước, nhưng thấy vị ca ca này dịu dàng cẩn thận nên không bỏ chạy.
Tạ Lăng Du thử nắm lấy tay cô bé, nhẹ nhàng kéo cô bé lại. Cô bé không hiểu chuyện gì, nhìn về phía Thanh Khâu Quyết như xin giúp đỡ, đôi mắt to tròn đầy sự tin tưởng và ỷ lại.
Thanh Khâu Quyết gõ nhẹ mũi cô bé trấn an. Cô bé nở nụ cười, quay lại nhào vào lòng Tạ Lăng Du. Hắn được quý mà sợ, cẩn thận đỡ lấy cô bé.
"Con bé tên là Chu Tiểu, vị kia là mẹ của con bé."
Tạ Lăng Du nhìn theo ánh mắt y thấy được một vị phu nhân sắc mặt vàng ghệt đang nhìn bọn họ trìu mến. Chu Tiểu nhìn thấy mẹ định chạy về theo bản năng, Tạ Lăng Du đi theo sau bảo vệ cô bé, theo cô bé đi đến bên cạnh mẹ.
Người phụ nữ đó ngại ngùng cười với bọn họ, không ngừng cảm ơn.
Tạ Lăng Du tươi cười, lén liếc nhìn Thanh Khâu Quyết một cái. Thấy y không phản đối liền ngồi xuống tại chỗ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ của Chu Tiểu, thứ cho ta mạo muội, mọi người là..."
Lời còn lại còn chưa thành tiếng, người phụ nữ kia đã hiểu ý, vuốt tóc nói: "Công tử quá lời rồi. Bọn ta ấy hả, đến từ Thanh Thành."
Thanh Thành?
Tạ Lăng Du cau mày, hắn chưa từng nghe đến chỗ này.
Thanh Khâu Quyết nhàn nhạt lên tiếng: "Thanh Thành là một thị trấn rất nhỏ, vị trí vô cùng hẻo lánh. Nếu không thì sao lại không ai quan tâm đến nó?"
Tạ Lăng Du nghe ra sự châm biếm trong lời nói của y, người phụ nữ cũng phụ họa theo: "Đúng vậy. Chỗ bọn ta tuy là hẻo lánh nhưng ngày tháng trước đây vẫn có thể coi là sống được, không có ai muốn ra khỏi thành, người trong thành đều giúp đỡ nhau, bây giờ ngẫm lại..."
Người phụ nữ không nhịn được mà đỏ mắt, cười cười lau nước mắt: "Ôi, xem ta này... Cái này nghĩ lại cứ như chuyện kiếp trước rồi vậy. Thành chủ của bọn ta là người tốt, nếu nhà ai khó khăn đều lấy cớ đưa cho chút lương thực. Sau đó có vị đại nhân thấy bảo đến từ kinh thành, hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì... thành chủ vì bọn ta mà đắc tội với hắn."
"Tên đó giam lỏng thành chủ. Bọn ta quá phẫn nộ muốn đi đòi một lời giải thích..." Nói xong, nàng đột nhiên ngừng lại, sắc mặt đau thương nhìn con nhỏ, đưa tay che tai bé lại. Chu Tiểu cũng không giãy giụa, chỉ nhìn mẹ thắc mắc.
"Nhà ta bị đánh bị đánh chết trước cửa phủ Thành chủ. Náo loạn lúc đấy người chết kẻ bị thương, bọn ta đương nhiên là uất hận! Vị đại nhân kia ép bọn ta mỗi tháng phải nộp ngân lượng và lương thực. Bọn ta sống còn không đủ lấy đâu ra nhiều gạo vậy?"
"Sau đó có thể là bị trời phạt, gặp phải hạn hán. Gắng gượng chống đỡ mấy năm, vị đại nhân kia thấy không ổn liền cuốn gói luôn tiền và lương thực của bọn ta rồi chạy đi. Đấy là đi từng nhà lục soát, dám phản kháng liền đánh. Bọn ta thật sự là không còn cách nào, thật sự là không còn cách nào..."
"Thanh Thành hẻo lanh, người chết thì cũng chết rồi. Mấy người bọn ta khong phản kháng nổi, thế này là quan viên kiểu gì chứ?"
Rõ ràng tuổi tác người phụ nữ này không lớn, nhưng khuông mặt lại gầy ốm, trong ánh mắt là sự mệt mỏi và bất lực với cuộc sống.
Tạ Lăng Du thử tưởng tượng ra cảnh tượng kia, dù thế nào cũng không khiến hắn chấn động bằng người phụ nữ nước mắt đầy mặt này. Giọng hắn khàn khàn, nói: "Cái loại đó không được coi là con người, sớm hay muộn đều sẽ có ngày bị trời phạt."
Người phụ nữ thấy môi hắn trắng bệch, nghĩ rằng hắn không thoải mái, nhanh chóng dừng câu chuyện lại: "Công tử ơi, chỗ này không khí không tốt lắm, có phải làm ngộp công tử rồi không?"
Mấy người mặc áo xanh đứng cạnh nghe nửa ngày liếc nhìn nhau, không nhịn được cười: "Cô ơi, vị công tử này không phải là không thoải mái mà là đang tức giận đấy."
Trong lòng Tạ Lăng Du nghẹn một nỗi buồn bực, sắc mặt có chút không ổn. Thanh Khâu Quyết liếc nhìn hắn, đang định cất lời.
Người phụ nữ không nhịn được bật cười: "Trong lòng bọn ta đều hiểu rõ thân phận của hai vị công tử không tầm thường. Không cần phải thương cho bọn ta, chỉ mong thiên hạ sau này phồn vinh hưng thịnh, nhìn thấy hai người bọn ta đã yên lòng rồi."
Trong căn nhà gỗ không lớn không nhỏ này ai cũng mang bệnh trong người nhưng bọn họ lại sôi nổi phụ họa theo lời của người phụ nữ.
"Đúng thế. Tuy rằng bọn ta không biết được mấy con chữ nhưng vẫn hiểu được thế nào là thị phi tốt xấu."
"Còn có người có thể vì những bình dân bá tánh như bọn ta nhọc lòng, trong lòng mọi người đều rất cảm kích rồi."
"Ta cũng học hành được mấy năm, biết công tử khác với bọn họ. Mấy cái mạng tàn này của bọn ta bây giờ đòi được công lý cũng coi như không uổng công chuyến này!"
Tạ Lăng Du ngây người nhìn cảnh này, ngón tay theo bản năng lần sờ ngọc bội thì phát hiện chỗ đó trống trơn, giờ đang trôn dưới ngôi mộ nhỏ ở hậu viện rồi.
Giờ phút này Thanh Khâu Quyết chẳng còn chút dáng vẻ ngả ngớn của ngày thường, trầm giọng nói: "Mọi người chỉ cần lo chữa cho khỏi bệnh, đoàn tụ với người nhà mọi người. Việc còn lại để bọn ta lo."
Nhóm nạn dân luôn muốn làm chút gì đó, mồm năm miệng mười khuyên bảo.
Tạ Lăng Du vỗ vỗ vị trí ngọc bội bên hông, đột nhiệt thoải mái thở phào. Mọi người trong nháy mắt liền trật tự lại, hắn mới cười nói: "Sao lại có chuyện để cho mọi người xông pha trước được. Tạ mỗ tuy không có bản lĩnh tày trời gì nhưng cũng nguyện ý đọ sức một lần."
"Mọi người cứ yên tâm chữa khỏi bệnh, chờ xem thiên hạ này quốc thái dân an."