Chương 25: Ám hiệu
Hai người trở lại phòng. Tạ Lăng Du cẩn thận cất ngọc bội vào hộp gấm như chuột con giấu đồ, nhét xuống dưới gối.
Hai người rửa mặt, từng người một cởi áo ngoài.
Tạ Lăng Du sớm đã nằm bên trong, tiện tay với lấy thoại bản trên án say sưa đọc. Thấy bên cạnh có động tĩnh, nghiêng đầu sang liền thấy trong tay Thanh Khâu Quyết cũng đang cầm sách.
Hắn tò mò ghé lại gần nhìn, phát hiện ra trên giấy không phải văn tự mà là mấy cái ký hiệu kỳ lạ. Tạ Lăng Du nhíu mày, hoàn toàn không thể đoán được gì từ hình dạng của nó.
Hắn ngồi thẳng dậy, lúc cúi người vô tình để tóc xòa xuống. Thanh Khâu Quyết thấy hơi ngứa, né tránh nói: "Đừng che mất."
Tạ Lăng Du ngoan ngoãn lùi lại, trầm ngâm cân nhắc một chút: "Đây là cái gì vậy?"
Thanh Khâu Quyết nhìn thẳng, lật thêm một trang: "Ám hiệu."
Ký hiệu trong sách rất phức tạp, cũng nhiều nữa. Ánh mắt của Tạ Lăng Du tập trung vào một chỗ, đó là một ký hiệu hình chữ thập, ngang dài thẳng ngắn, cũng là ký hiệu đơn giản nhất.
Tạ Lăng Du thấy nó nổi bật trong một đám ký hiệu phức tạp, thuận miệng hỏi: "Cái này nghĩa là gì vậy, chỉ phương hướng sao?"
Hỏi xong hắn liền hối hận.
Biết mình đã lắm lời, Tạ Lăng Du vừa định lái sang chuyện sáng để sửa chữa thì Thanh Khâu Quyết liền nhàn nhạt liếc hắn một cái, chẳng rõ ý nói: "Mắt nhìn của Tạ huynh độc đáo thật."
Sắc mặt Tạ Lăng Du cứng đờ, linh cảm không hay: "Là sao?"
Thanh Khâu Quyết chỉ vào ký hiệu kia, ngón tay thon dài vẽ ra một chữ thập: "Ngang là hung, dọc là cát, đây có nghĩa là lành ít dữ nhiều. Ký hiệu này bọn ta rất ít khi dùng đến bởi vì những người để lại ký hiệu này đều không trở về được."
Nói xong ngón tay y khẽ vuốt ký hiệu, ánh mắt dần trầm xuống, đưa tay sờ sống mũi.
Trong lòng Tạ Lăng Du cũng trầm xuống, không rảnh cười bản thân "may mắn, nhanh chóng lái sang chuyện khác "Để cho công bằng thì ta cũng nói cho huynh một cái ám hiệu vậy."
Thanh Khâu Quyết quay sang nhìn hắn, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Tạ Lăng Du không biết là đang nghĩ gì, tự mình vui trước, rất nhanh liền kéo tay y sang, vẽ trong lòng bàn tay y một ký hiệu khiến người xem không hiểu gì: bên trên hình bầu dục vẽ một ngôi sao.
Thanh Khâu Quyết cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay dần tan biến, y trầm ngâm một lát: "Trên trời rơi xuống cái bánh có nhân?"
Tạ Lăng Du lườm y, nghĩa lại thấy cũng cảm thấy chẳng ai đoán nổi nên lùi một bước: "Không phải, đoán lại đi."
Thanh Khâu Quyết lần này càng kỳ lạ hơn: "Ngực đỡ tảng đá lớn."
Tạ Lăng Du thở dốc, trông như đang nhịn cười: "Không phải, có nghĩa là ta tin tưởng ngươi."
Thanh Khâu Quyết lạnh nhạt đẩy hắn ra, cảm thấy mình bị chơi.
Tạ Lăng Du nhanh tay giữ lấy cánh tay y, vội vàng nói: "Thật đấy, ta không lừa huynh mà."
Nói xong, hắn liền kiên nhẫn giải thích: "Ta là viên ngọc thạch nhỏ này, bởi vì trong tên ta có một chữ "Du". Viên ngọc thạch bé này đỡ một đôi sao, có nghĩa là ta muốn được ngươi giúp đỡ, ta tin ngươi có thể làm được."
"Hồi đó ta leo cây trộm trứng, xuống đất bắt gà, không ít lần bị phạt nên bất đắc dĩ phải làm ra ám hiệu này, vẽ nó ở cửa chuồng gà. Cái tên Hạ Úy ka khi còn bé rất thích ấp trứng, ngày nào cũng phải đi nói chuyện với trứng gà. Hắn thấy sẽ đi xin cha mẹ rồi mang cho ta đồ ăn ngon."
Tạ Lăng Du nhớ đén chuyện cũ mặt mày đều nhiễm ý cười, còn nghiêm túc bổ sung: "Huynh đừng để lộ ra ngoài nha, cái tên kia mà biết sẽ liều mạng với chúng ta đấy."
Làm gì có thiếu niên nào chịu thừa nhận ước mơ hồi bé của mình là ấp trứng đâu, cái này xấu hổ thật.
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, gật đầu: "Không để lộ ra ngoài cũng được, dùng một chuyện xấu hổ hồi nhỏ của ngươi để đổi."
Tạ Lăng Du ngẩng đầu lên nhìn y, cảm thấy mình ném lòng tốt cho chó ăn rồi, không nói gì ném thoại bản về án, xoay người kéo chăn rất liền mạch lưu loát.
Thanh Khâu Quyết lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, tiện tay để sách ở bên gối, phất tay tắt đèn, còn tri kỷ vén chăn lên nhỏ giọng nói: "Ngủ sớm đi."
Đáp lại y chính là một bóng lưng chùm chăn cách ra xa y.
Thanh Khâu Quyết khẽ cười, xoay người cuốn chăn một phát, người bên kia bị bắt dịch vào một chút. Nghe thấy âm thanh mất kiên nhẫn của người nào đó, y vui vẻ nhắm mắt lại.
Hai người rửa mặt, từng người một cởi áo ngoài.
Tạ Lăng Du sớm đã nằm bên trong, tiện tay với lấy thoại bản trên án say sưa đọc. Thấy bên cạnh có động tĩnh, nghiêng đầu sang liền thấy trong tay Thanh Khâu Quyết cũng đang cầm sách.
Hắn tò mò ghé lại gần nhìn, phát hiện ra trên giấy không phải văn tự mà là mấy cái ký hiệu kỳ lạ. Tạ Lăng Du nhíu mày, hoàn toàn không thể đoán được gì từ hình dạng của nó.
Hắn ngồi thẳng dậy, lúc cúi người vô tình để tóc xòa xuống. Thanh Khâu Quyết thấy hơi ngứa, né tránh nói: "Đừng che mất."
Tạ Lăng Du ngoan ngoãn lùi lại, trầm ngâm cân nhắc một chút: "Đây là cái gì vậy?"
Thanh Khâu Quyết nhìn thẳng, lật thêm một trang: "Ám hiệu."
Ký hiệu trong sách rất phức tạp, cũng nhiều nữa. Ánh mắt của Tạ Lăng Du tập trung vào một chỗ, đó là một ký hiệu hình chữ thập, ngang dài thẳng ngắn, cũng là ký hiệu đơn giản nhất.
Tạ Lăng Du thấy nó nổi bật trong một đám ký hiệu phức tạp, thuận miệng hỏi: "Cái này nghĩa là gì vậy, chỉ phương hướng sao?"
Hỏi xong hắn liền hối hận.
Biết mình đã lắm lời, Tạ Lăng Du vừa định lái sang chuyện sáng để sửa chữa thì Thanh Khâu Quyết liền nhàn nhạt liếc hắn một cái, chẳng rõ ý nói: "Mắt nhìn của Tạ huynh độc đáo thật."
Sắc mặt Tạ Lăng Du cứng đờ, linh cảm không hay: "Là sao?"
Thanh Khâu Quyết chỉ vào ký hiệu kia, ngón tay thon dài vẽ ra một chữ thập: "Ngang là hung, dọc là cát, đây có nghĩa là lành ít dữ nhiều. Ký hiệu này bọn ta rất ít khi dùng đến bởi vì những người để lại ký hiệu này đều không trở về được."
Nói xong ngón tay y khẽ vuốt ký hiệu, ánh mắt dần trầm xuống, đưa tay sờ sống mũi.
Trong lòng Tạ Lăng Du cũng trầm xuống, không rảnh cười bản thân "may mắn, nhanh chóng lái sang chuyện khác "Để cho công bằng thì ta cũng nói cho huynh một cái ám hiệu vậy."
Thanh Khâu Quyết quay sang nhìn hắn, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Tạ Lăng Du không biết là đang nghĩ gì, tự mình vui trước, rất nhanh liền kéo tay y sang, vẽ trong lòng bàn tay y một ký hiệu khiến người xem không hiểu gì: bên trên hình bầu dục vẽ một ngôi sao.
Thanh Khâu Quyết cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay dần tan biến, y trầm ngâm một lát: "Trên trời rơi xuống cái bánh có nhân?"
Tạ Lăng Du lườm y, nghĩa lại thấy cũng cảm thấy chẳng ai đoán nổi nên lùi một bước: "Không phải, đoán lại đi."
Thanh Khâu Quyết lần này càng kỳ lạ hơn: "Ngực đỡ tảng đá lớn."
Tạ Lăng Du thở dốc, trông như đang nhịn cười: "Không phải, có nghĩa là ta tin tưởng ngươi."
Thanh Khâu Quyết lạnh nhạt đẩy hắn ra, cảm thấy mình bị chơi.
Tạ Lăng Du nhanh tay giữ lấy cánh tay y, vội vàng nói: "Thật đấy, ta không lừa huynh mà."
Nói xong, hắn liền kiên nhẫn giải thích: "Ta là viên ngọc thạch nhỏ này, bởi vì trong tên ta có một chữ "Du". Viên ngọc thạch bé này đỡ một đôi sao, có nghĩa là ta muốn được ngươi giúp đỡ, ta tin ngươi có thể làm được."
"Hồi đó ta leo cây trộm trứng, xuống đất bắt gà, không ít lần bị phạt nên bất đắc dĩ phải làm ra ám hiệu này, vẽ nó ở cửa chuồng gà. Cái tên Hạ Úy ka khi còn bé rất thích ấp trứng, ngày nào cũng phải đi nói chuyện với trứng gà. Hắn thấy sẽ đi xin cha mẹ rồi mang cho ta đồ ăn ngon."
Tạ Lăng Du nhớ đén chuyện cũ mặt mày đều nhiễm ý cười, còn nghiêm túc bổ sung: "Huynh đừng để lộ ra ngoài nha, cái tên kia mà biết sẽ liều mạng với chúng ta đấy."
Làm gì có thiếu niên nào chịu thừa nhận ước mơ hồi bé của mình là ấp trứng đâu, cái này xấu hổ thật.
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, gật đầu: "Không để lộ ra ngoài cũng được, dùng một chuyện xấu hổ hồi nhỏ của ngươi để đổi."
Tạ Lăng Du ngẩng đầu lên nhìn y, cảm thấy mình ném lòng tốt cho chó ăn rồi, không nói gì ném thoại bản về án, xoay người kéo chăn rất liền mạch lưu loát.
Thanh Khâu Quyết lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, tiện tay để sách ở bên gối, phất tay tắt đèn, còn tri kỷ vén chăn lên nhỏ giọng nói: "Ngủ sớm đi."
Đáp lại y chính là một bóng lưng chùm chăn cách ra xa y.
Thanh Khâu Quyết khẽ cười, xoay người cuốn chăn một phát, người bên kia bị bắt dịch vào một chút. Nghe thấy âm thanh mất kiên nhẫn của người nào đó, y vui vẻ nhắm mắt lại.