Chương 47: Lừa mình dối người
Tạ Lăng Du bê bát đũa rời khỏi phòng chất củi, lúc đi còn giúp Huyền Nhất đóng cửa lại. Hắn thong thả bê bát đũa đến phòng bếp, thấy hai người đang dùng bữa qua cửa sổ, chắc là cảm thấy một lượt đi một lượt về cũng xa quá nên ăn luôn ở trong phòng bếp.
Mạnh Nghị thấy hắn tới liền phản ứng rất mạnh ôm bát vào lòng, hiển nhiên là chưa nguôi giận, còn không thèm nhìn hắn.
Tạ Lăng Du cất chén đũa ngăn nắp, trong lòng thở dài, vách mặt ra vỗ vỗ hắn, dí dỏm nói: "Giận thật cơ à?"
Mạnh Nghị bơ hắn, Tạ Lăng Du không ngừng cố gắng: "Có một bát mỳ thôi mà, bơ ta thật à?"
Mạnh Nghị nhìn hắn, lại nhìn bát cơm trong tay, cuối cùng làm vẻ đau lòng từ bỏ thứ mình yêu thích cho hắn một miếng thịt kho tàu, gượng ép nói: "Một miếng thôi đấy, không cho nhiều đâu."
Tạ Lăng Du cười khẩy, dùng quạt gõ đầu hắn. Mạnh Nghị trừng mắt nhìn hắn, Tôn Kiềm cũng không ngẩng đầu lên, mặt lạnh như băng ăn cơm, hiển nhiên là đã quá quen với mấy cảnh như này.
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa sẽ không an lành được như này đâu." Tạ Lăng Du Du không quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa, nói mấy câu tin dữ này xong liền quay người rời đi, ngó lơ tiếng hô to gọi nhỏ của Mạnh Nghị ở phía sau.
Tôn Kiềm liếc Mạnh Nghị cảnh cáo, hắn khựng lại một cái rồi mới dừng lại, lùa mấy miếng cơm, tròng mắt đảo tròn nhìn qua một vòng, thấy xung quanh không có ai mới do dự hỏi: "Trong trấn này có phải có gì kỳ quái không vậy, chúng ta có phiền toái á?"
Đũa không cẩn thận đập phải bát kêu "choang" một cái. Tôn Kiềm hơi bất ngờ rằng một đứa đầu gỗ như Mạnh Nghị cũng có ngày thông suốt, nhưng cũng phải thôi, dù sao cũng là một người mồm lanh miệng lẹ, Mạnh Nghị từ trước đến nay không phải là ngốc, chỉ là đôi lúc vô căn cứ thôi.
Hắn vẫn chưa nói gì, chỉ đẩy thịt kho tàu về phía Mạnh Nghị, khựng lại nhìn dầu mỡ dính trên áo hắn bèn đưa khăn tay sang: "Đừng nghĩ nhiều."
Mạnh Nghị ngại ngùng nhận lấy, mắt lặng lẽ quan sát Tôn Kiềm, cảm thấy hơi áy náy.
Thật ra ngay từ đầu hắn cũng rất ghét bỏ cái tên cổ lỗ sĩ này, nhưng sau khi biết được thực lực của Tôn Kiềm thì không khỏi có vài phần khâm phục. Hắn vui vẻ nói: "Cũng đúng, có các ngươi ở đây thì cũng không cần đến ta phải lo. Tôn tiểu tướng quân của chúng ta chính là người đầu tiên xông vào Thôn Vân lĩnh trong đêm cơ mà!"
Tôn Kiềm nhìn thấy biểu cảm phong phú của hắn, ý cười trong mắt lại nhạt dần đi, gương mặt hiện lên cảm xúc phức tạp, vô thức nhìn xuống dấu răng dữ tợn đã thành xẹo trắng trên hổ khẩu của mình.
*Cho ai không biết hổ khẩu là gì thì đó là chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ á.
Cái danh xông vào Thôn Vân lĩnh trong đêm là của y, không nên là của hắn.
Năm đó cha bị bao vây ở biên giới phía Bắc, tướng sĩ trấn thủ không có binh phù nên không dám xuất binh. Tôn Kiềm không còn cách nào khác chỉ có thể xin thánh chỉ, một thân một mình mang theo thánh chỉ giục ngựa lên đường. Thôn Vân lĩnh dọc đường có tiếng là hang ăn thịt người, nhưng từ lâu hắn đã không còn đường lui nữa rồi.
Ngạo cốt của Tôn gia thôi thúc, dù thất bại cũng không được lùi bước. Bản thân hắn cũng biết rõ đi vào sẽ lành ít dữ nhiều nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả tiến vào nơi hiểm nguy. Hắn giao binh phù lại cho một vị phó tướng đi vòng qua Thôn Vân lĩnh, nhưng cha hắn đã không đợi nổi nữa rồi. Đến lúc phó tướng đem binh phù tới nơi chắc Tôn tướng quân đã xả thân vì nước rồi, bọn họ có thể bảo vệ bá tánh bình an nhưng chỉ có thể dùng mạng mình để chiến đấu.
Cho nên hắn chỉ có thể đánh cược.
Tôn Kiềm một mình khoác lên vẻ anh dũng, mặt lạnh như băng tiến tới, trong lúc ngẩn ngơ lại nghe thấy có người đang gọi tên mình. Tiếng gọi này càng lúc càng rõ khiến hắn đột nhiên ghìm ngựa quay lại.
Cảnh này cả đời hắn sẽ nhớ mãi.
Trong bóng đêm có một người cầm theo đèn, cưỡi một con ngựa trắng, bên eo đeo một thanh loan đao, sau lưng khoác cung và một bao tên, trong đó còn đựng thêm hai thanh kiếm.
Người này đẹp tuyệt trần, tuấn lãng phi phàm, đôi mắt phượng trời ban mang vẻ kiêu ngạo khinh thường chúng sinh. Y cưỡi ngựa trắng chạy tới, ánh mắt trong trẻo, còn có thêm chút hài hước dí dỏm, rút trong bao tên ra thanh kiếm ném từ xa cho hắn, cất cao giọng nói: "Chẳng đem gì sất mà xông vào Thôn Vân lĩnh giữa đêm thế này, ngươi chán sống rồi à?"
Lúc này Tôn Kiềm sững tại chỗ, bị kiếm đập trúng mặt đau điếng, hốc mắt không kiềm chế được mà hơi đỏ lên. Hắn ngập ngừng không nói nên lời.
Ống tay áo đen hoa văn vàng lướt qua trước mắt hắn, đưa cho hắn một cái đèn. Người này thảnh thơi tiến tới trước mặt hắn, giọng nói lười biếng cuồng vọng đã bị gió thổi đi một chút nên có vẻ ôn hòa hơn.
"Đi nào, dẫn ngươi đi tìm cha ngươi."
Tôn Kiềm không biết vì sao y lại đến, cũng không hỏi y vì sao lại cùng mình đi con đường không thể quay lại này.
Trong Thôn Vân lĩnh đầy rẫy nguy hiểm, dọc đường bọn họ bị thương không ít, dường như là cửu tử nhất sinh, nào là bị thú dữ tập kích, bị bộ lạc kỳ quái trong Thôn Vân lĩnh đuổi giết, bị cơ quan ẩn làm cho bị thương.
Những lần Tôn Kiềm nản lòng nhụt chí muốn từ bỏ, Thanh Khâu Quyết đều có thể giúp hắn chuyển nguy thành an.
Thương tích trên người của y lúc đó cũng không hề nhẹ hơn Tôn Kiềm nhưng Tôn Kiềm chẳng thấy y hoảng loạn lần nào. Đôi mắt phượng dưới ánh trăng sắc bén như thợ săn yên lặng chờ thời cơ, gặp nguy không loạn, sống lại từ chỗ chết.
Khoảnh khắc đó Tôn Kiềm nín thở, dường như đã hiểu tại sao các tiểu bối trong tộc mỗi khi nhắc đến y ánh mắt đêu sẽ toát lên vẻ kính trọng và ngưỡng mộ. Trước đây hắn kinh người này hay ra vẻ, còn suốt ngày tìm người ta hẹn đánh nhau.
Tôn Kiềm vuốt ve vết sẹo chỗ hổ khẩu, đột nhiên bật cười. Nếu không phải là vì khâm phục Thanh Khâu Quyết thì với tính cách của hắn sao lại chủ động đi lo chuyện của người khác?
Người xông vào Thôn Vân lĩnh giữa đêm không phải là Tôn tiểu tướng quân mà là đệ nhất công tử của kinh thành, phong hoa tuyệt đại, rút kiếm phá huyền cơ.
——————
Tạ Lăng Du ngáp một cái đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thanh Khâu Quyết đang dựa bên cửa sổ. Y lười biếng dựa vào cửa sổ, đút vụn điểm tâm cho một con chim sẻ con.
Tạ Lăng Du khá tò mò, vừa tiến lên một bước liền dọa sợ con chim sẻ con nhút nhát kia. Nhưng hắn đã thấy lúc nhỏ này đi còn không quên đớp theo một miếng điểm tâm.
Thanh Khâu Quyết "xì" một tiếng, quay đầu lại trách hắn: "Ngươi làm người ghét cũng đành vậy, sao mà đến con chim cũng ghét ngươi thế?"
Tạ Lăng Du: "..."
Tạ Lăng Du nhất thời cạn lời, không có cách nào cãi lại được. Tiểu hắc xà ghi thù ghét hắn, con chim này cũng đúng là do hắn dọa chạy. Có lẽ hắn bẩm sinh đã vô duyên với một số thứ.
Không thèm nói nhảm với y nữa, Tạ Lăng Du đi tới thổi vụn điểm tâm đi, sợ ban đêm có chuột ngửi thấy mùi đồ ngọt sẽ vào. Hắn không chút lưu tình đóng cửa sổ lại, dưới ánh mắt trách móc của Thanh Khâu Quyết kéo ghế y ngồi kéo theo cả y tới gần bàn.
Có lẽ là bị hành động thô lỗ của hắn làm cho bàng hoàng, Thanh Khâu Quyết ngồi im bất động, im lặng một lúc lâu sau mới mở miệng: "Muối hỏi cái gì?"
Tạ Lăng Du nhướng mày, hắn chỉ đợi mỗi câu này liền ghé lại hỏi: "Nhóm lang trung đó có phải là người của bọn chúng không?"
"Bọn chúng" đương nhiên là chỉ cái vị tri phủ giấu giếm tình hình dịch bệnh kia. Thanh Khâu Quyết gật đầu, dùng ngón tay thon dài viết thành chữ ba: "Có ba người là người của bọn chúng, nhưng đều kín đáo cả, cũng không có hành động gì, chắc chỉ là nhãn tuyến của hắn mà thôi."
Tạ Lăng Du như nghĩ gì đó mà gật đầu, thầm nghĩ có mấy kẻ là người của "Lục". Hắn liếc sang nhìn sắc mặt Thanh Khâu Quyết, như vô tình mà hỏi thử: "Mai chúng ta đến trấn tây à?"
Thanh Khâu Quyết nhìn hắn thật kỹ, nở một nụ cười, đút cho hắn một viên thuốc an thần: "Đến chứ, tất nhiên phải đến... Đợi bọn chúng mời chúng ta đến."
Tạ Lăng Du hiểu ra, xem ra người này ở trong nhóm lang trung có địa vị khá cao. Hắn yêm tâm, không còn lăn tăn nữa. Còn chuyện Nam Lăng tri phủ giấu giếm không báo cáo, vẫn phải đợi đến lúc bọn họ có tiến triển cụ thể mới có thể viết thư gửi về kinh được. Nếu không đến lúc đó cho dù Trọng Lục có tin thì bên cạnh bọn họ cũng sẽ bị sắp xếp nhãn tuyến, còn nếu xui xẻo bị để Lâm Thành ở lại thì phiền rồi.
Bóng đêm càng lúc càng tối, mấy bóng đen xẹt qua, lúc lướt qua cành cây còn để lại một tiếng gió làm cho lá cây đung đua mấy cái.
Tạ Lăng Du cũng không ngờ rằng sự thái bình của đêm nay cũng không duy trì được lâu. Người tập võ tai tính mắt tinh, ngủ cũng nông hơn người bình thường rất nhiều.
Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết đã ngủ từ lâu, đột nhiên nghe phòng bên cạnh trền đến tiếng động như có gì bị đổ xuống đất. Bọn họ đồng thời ngồi dậy, Thanh Khâu Quyết dường như chỉ chờ tiếng động này, lập tức xuống giường, người nhanh nhẹn như báo săn, tốc độ nhanh đến mức dường như chỉ có thể nhìn thấy bóng thoáng qua. Tạ Lăng Du theo sát ngay sau đó, trong lòng trầm xuống.
Phòng bên cạnh là phòng của Mạnh Nghị, xem ra những người này là có chuẩn bị mà đến, tiến thẳng tới phòng ngủ của hắn mà đi. Lúc bọn họ chạy đến Tôn Kiềm cũng nghe thấy tiếng động chạy lại, bọn họ đạp tung cửa, nhìn kỹ có tầm năm sáu người, đều mặc đồ đen bị mặt. Mạnh Nghị đang bị trói chặt, đang liều mạng giãy giụa.
Bọn họ đồng thời hành động. Thanh Khâu Quyết dùng một tay nắm lấy cổ người bịt mặt, một tay khác túm lấy Mạnh Nghị ném ngược lại, nhấc chân đá bay người bị mặt khác tiến đến.
Tôn Kiềm đón được Mạnh Nghị, xoay người bảo vệ Tạ Lăng Du. Lúc này Tạ Lăng Du đang hết sức phẫn nộ, cưởi trói cho Mạnh Nghị xong còn có một tên không có mắt chạy đến. Tôn Kiềm vừa mới thúc khuỷu tay một cái. Thanh Khâu Quyết đang định đạp lên đầu một tên trong đó, thấy thế đành phải đá văng đầu tên kia ra rồi nhoáng cái người đã chắn phía trước Tạ Lăng Du.
Thanh Khâu Quyết nhấc chân định đá một cước thì chợt thấy một cánh tay thon dài trắng nõn từ sau vươn ra túm lấy tóc tên bịt mặt một cách thô bạo, dùng sức đập đầu hắn xuống đất.
"Cộp, cộp" hai phát liên tiếp, máu tươi từ trên đầu tên đó chảy xuống, cả mặt đầy máu. Tạ Lăng Du lạnh lùng nghe tiếng hắn kêu la thảm thiết, vẫn là Mạnh Nghị hồi phục tinh thần túm Tạ Lăng Du lại, ấp úng nói: "Thôi Vân Lâu ạ... Có khi hắn không có gội đầu đâu."
Tạ Lăng Du vốn đang định đập thêm mấy cái nữa, vừa nghe thấy câu này liền bật cười, không chút lưu tình nào buông tay ra. Cái đầu kia mềm oặt ngã xuống đất, tiếng kêu la thảm thiết cũng dừng lại, tên bị mặt đó ngất mất rồi.
Mạnh nghị nhanh lẹ lấy khăn tay đưa cho Tạ Lăng Du, hắn vừa lau tay ánh mắt vừa nhìn qua Mạnh Nghị bình an vô sự, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa đưa mắt liền đối diện với ánh mắt hài hước của Thanh Khâu Quyết. Tạ Lăng Du khựng lại một chút rồi lại nhìn sang Tôn Kiềm, từ trên khuôn mặt vô cảm của hắn đọc được hai từ phức tạp.
Động tác tay chậm lại, Thanh Khâu Quyết thấy tai Tạ Lăng Du hơi hồng lên liền cong môi.
Tạ Lăng Du hơi xấu hổi liền nhanh chóng hỏi Mạnh Nghị: "Có chuyện gì thế?"
"Đừng nói nữa... Ta đang ngủ say thì đám người này đột nhiên lao tới trói ta lại, còn bịt miệng ta nên ta không nói được đành phải nhào xuống ghế mới làm đổ được cái ghế thì các ngươi liền đạp cửa vào." Mạnh Nghị vừa nói vừa tức giật, ngươi nói xem đây không phải là vô đạo đức thì còn là gì, còn nữa bây giờ tai họa đến đít rồi còn trói hắn làm gì không biết, hắn cũng chẳng phải thuốc thần dược quý gì.
Tạ Lăng Du vỗ vỗ an ủi hắn, trong lòng cũng đã đoán ra được.
Lúc này, Thanh Khâu Quyết vừa nhìn liền lui xuống phía sau Tạ Lăng Du. Tôn Kiềm tiến lên một bước che cho bọn họ, lạnh lùng khẽ nói: "Đến rồi."
Tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến, Tạ Lăng Du không chút hoang mang kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Mạnh Nghị hiểu ý liền thuận theo ngồi xuống.
Lưu huyện lệnh đang mặc trung y, giày cũng không xỏ đàng hoàng liền vội vàng chạy đến, phía sau còn dẫn theo không ít thị vệ. Cơ thể gầy trơ xương của ông run rẩy, quỳ xuống: "Công tử thứ tội!"
Tạ Lăng Du lạnh lùng nhìn ông, nhận lấy chén trà Mạnh Nghị đưa cho thong thả nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh lẽo.
"Lưu huyện lệnh này, chuyện đến nước này rồi thì không cần phải làm vẻ này nữa đâu." Giọng nói lạnh lùng làm bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Cơ thể run rẩy của Lưu huyện lệnh cũng dần dừng lại, ông từ từ ngẩng đầu lên, thấy áo bào trắng ở trước mặt.
Trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ làm cho mặt Lưu huyện lệnh trắng bệch.
"Lừa mình dối người thú vị lắm hả, Lưu huyện lệnh?"
Mạnh Nghị thấy hắn tới liền phản ứng rất mạnh ôm bát vào lòng, hiển nhiên là chưa nguôi giận, còn không thèm nhìn hắn.
Tạ Lăng Du cất chén đũa ngăn nắp, trong lòng thở dài, vách mặt ra vỗ vỗ hắn, dí dỏm nói: "Giận thật cơ à?"
Mạnh Nghị bơ hắn, Tạ Lăng Du không ngừng cố gắng: "Có một bát mỳ thôi mà, bơ ta thật à?"
Mạnh Nghị nhìn hắn, lại nhìn bát cơm trong tay, cuối cùng làm vẻ đau lòng từ bỏ thứ mình yêu thích cho hắn một miếng thịt kho tàu, gượng ép nói: "Một miếng thôi đấy, không cho nhiều đâu."
Tạ Lăng Du cười khẩy, dùng quạt gõ đầu hắn. Mạnh Nghị trừng mắt nhìn hắn, Tôn Kiềm cũng không ngẩng đầu lên, mặt lạnh như băng ăn cơm, hiển nhiên là đã quá quen với mấy cảnh như này.
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa sẽ không an lành được như này đâu." Tạ Lăng Du Du không quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa, nói mấy câu tin dữ này xong liền quay người rời đi, ngó lơ tiếng hô to gọi nhỏ của Mạnh Nghị ở phía sau.
Tôn Kiềm liếc Mạnh Nghị cảnh cáo, hắn khựng lại một cái rồi mới dừng lại, lùa mấy miếng cơm, tròng mắt đảo tròn nhìn qua một vòng, thấy xung quanh không có ai mới do dự hỏi: "Trong trấn này có phải có gì kỳ quái không vậy, chúng ta có phiền toái á?"
Đũa không cẩn thận đập phải bát kêu "choang" một cái. Tôn Kiềm hơi bất ngờ rằng một đứa đầu gỗ như Mạnh Nghị cũng có ngày thông suốt, nhưng cũng phải thôi, dù sao cũng là một người mồm lanh miệng lẹ, Mạnh Nghị từ trước đến nay không phải là ngốc, chỉ là đôi lúc vô căn cứ thôi.
Hắn vẫn chưa nói gì, chỉ đẩy thịt kho tàu về phía Mạnh Nghị, khựng lại nhìn dầu mỡ dính trên áo hắn bèn đưa khăn tay sang: "Đừng nghĩ nhiều."
Mạnh Nghị ngại ngùng nhận lấy, mắt lặng lẽ quan sát Tôn Kiềm, cảm thấy hơi áy náy.
Thật ra ngay từ đầu hắn cũng rất ghét bỏ cái tên cổ lỗ sĩ này, nhưng sau khi biết được thực lực của Tôn Kiềm thì không khỏi có vài phần khâm phục. Hắn vui vẻ nói: "Cũng đúng, có các ngươi ở đây thì cũng không cần đến ta phải lo. Tôn tiểu tướng quân của chúng ta chính là người đầu tiên xông vào Thôn Vân lĩnh trong đêm cơ mà!"
Tôn Kiềm nhìn thấy biểu cảm phong phú của hắn, ý cười trong mắt lại nhạt dần đi, gương mặt hiện lên cảm xúc phức tạp, vô thức nhìn xuống dấu răng dữ tợn đã thành xẹo trắng trên hổ khẩu của mình.
*Cho ai không biết hổ khẩu là gì thì đó là chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ á.
Cái danh xông vào Thôn Vân lĩnh trong đêm là của y, không nên là của hắn.
Năm đó cha bị bao vây ở biên giới phía Bắc, tướng sĩ trấn thủ không có binh phù nên không dám xuất binh. Tôn Kiềm không còn cách nào khác chỉ có thể xin thánh chỉ, một thân một mình mang theo thánh chỉ giục ngựa lên đường. Thôn Vân lĩnh dọc đường có tiếng là hang ăn thịt người, nhưng từ lâu hắn đã không còn đường lui nữa rồi.
Ngạo cốt của Tôn gia thôi thúc, dù thất bại cũng không được lùi bước. Bản thân hắn cũng biết rõ đi vào sẽ lành ít dữ nhiều nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả tiến vào nơi hiểm nguy. Hắn giao binh phù lại cho một vị phó tướng đi vòng qua Thôn Vân lĩnh, nhưng cha hắn đã không đợi nổi nữa rồi. Đến lúc phó tướng đem binh phù tới nơi chắc Tôn tướng quân đã xả thân vì nước rồi, bọn họ có thể bảo vệ bá tánh bình an nhưng chỉ có thể dùng mạng mình để chiến đấu.
Cho nên hắn chỉ có thể đánh cược.
Tôn Kiềm một mình khoác lên vẻ anh dũng, mặt lạnh như băng tiến tới, trong lúc ngẩn ngơ lại nghe thấy có người đang gọi tên mình. Tiếng gọi này càng lúc càng rõ khiến hắn đột nhiên ghìm ngựa quay lại.
Cảnh này cả đời hắn sẽ nhớ mãi.
Trong bóng đêm có một người cầm theo đèn, cưỡi một con ngựa trắng, bên eo đeo một thanh loan đao, sau lưng khoác cung và một bao tên, trong đó còn đựng thêm hai thanh kiếm.
Người này đẹp tuyệt trần, tuấn lãng phi phàm, đôi mắt phượng trời ban mang vẻ kiêu ngạo khinh thường chúng sinh. Y cưỡi ngựa trắng chạy tới, ánh mắt trong trẻo, còn có thêm chút hài hước dí dỏm, rút trong bao tên ra thanh kiếm ném từ xa cho hắn, cất cao giọng nói: "Chẳng đem gì sất mà xông vào Thôn Vân lĩnh giữa đêm thế này, ngươi chán sống rồi à?"
Lúc này Tôn Kiềm sững tại chỗ, bị kiếm đập trúng mặt đau điếng, hốc mắt không kiềm chế được mà hơi đỏ lên. Hắn ngập ngừng không nói nên lời.
Ống tay áo đen hoa văn vàng lướt qua trước mắt hắn, đưa cho hắn một cái đèn. Người này thảnh thơi tiến tới trước mặt hắn, giọng nói lười biếng cuồng vọng đã bị gió thổi đi một chút nên có vẻ ôn hòa hơn.
"Đi nào, dẫn ngươi đi tìm cha ngươi."
Tôn Kiềm không biết vì sao y lại đến, cũng không hỏi y vì sao lại cùng mình đi con đường không thể quay lại này.
Trong Thôn Vân lĩnh đầy rẫy nguy hiểm, dọc đường bọn họ bị thương không ít, dường như là cửu tử nhất sinh, nào là bị thú dữ tập kích, bị bộ lạc kỳ quái trong Thôn Vân lĩnh đuổi giết, bị cơ quan ẩn làm cho bị thương.
Những lần Tôn Kiềm nản lòng nhụt chí muốn từ bỏ, Thanh Khâu Quyết đều có thể giúp hắn chuyển nguy thành an.
Thương tích trên người của y lúc đó cũng không hề nhẹ hơn Tôn Kiềm nhưng Tôn Kiềm chẳng thấy y hoảng loạn lần nào. Đôi mắt phượng dưới ánh trăng sắc bén như thợ săn yên lặng chờ thời cơ, gặp nguy không loạn, sống lại từ chỗ chết.
Khoảnh khắc đó Tôn Kiềm nín thở, dường như đã hiểu tại sao các tiểu bối trong tộc mỗi khi nhắc đến y ánh mắt đêu sẽ toát lên vẻ kính trọng và ngưỡng mộ. Trước đây hắn kinh người này hay ra vẻ, còn suốt ngày tìm người ta hẹn đánh nhau.
Tôn Kiềm vuốt ve vết sẹo chỗ hổ khẩu, đột nhiên bật cười. Nếu không phải là vì khâm phục Thanh Khâu Quyết thì với tính cách của hắn sao lại chủ động đi lo chuyện của người khác?
Người xông vào Thôn Vân lĩnh giữa đêm không phải là Tôn tiểu tướng quân mà là đệ nhất công tử của kinh thành, phong hoa tuyệt đại, rút kiếm phá huyền cơ.
——————
Tạ Lăng Du ngáp một cái đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thanh Khâu Quyết đang dựa bên cửa sổ. Y lười biếng dựa vào cửa sổ, đút vụn điểm tâm cho một con chim sẻ con.
Tạ Lăng Du khá tò mò, vừa tiến lên một bước liền dọa sợ con chim sẻ con nhút nhát kia. Nhưng hắn đã thấy lúc nhỏ này đi còn không quên đớp theo một miếng điểm tâm.
Thanh Khâu Quyết "xì" một tiếng, quay đầu lại trách hắn: "Ngươi làm người ghét cũng đành vậy, sao mà đến con chim cũng ghét ngươi thế?"
Tạ Lăng Du: "..."
Tạ Lăng Du nhất thời cạn lời, không có cách nào cãi lại được. Tiểu hắc xà ghi thù ghét hắn, con chim này cũng đúng là do hắn dọa chạy. Có lẽ hắn bẩm sinh đã vô duyên với một số thứ.
Không thèm nói nhảm với y nữa, Tạ Lăng Du đi tới thổi vụn điểm tâm đi, sợ ban đêm có chuột ngửi thấy mùi đồ ngọt sẽ vào. Hắn không chút lưu tình đóng cửa sổ lại, dưới ánh mắt trách móc của Thanh Khâu Quyết kéo ghế y ngồi kéo theo cả y tới gần bàn.
Có lẽ là bị hành động thô lỗ của hắn làm cho bàng hoàng, Thanh Khâu Quyết ngồi im bất động, im lặng một lúc lâu sau mới mở miệng: "Muối hỏi cái gì?"
Tạ Lăng Du nhướng mày, hắn chỉ đợi mỗi câu này liền ghé lại hỏi: "Nhóm lang trung đó có phải là người của bọn chúng không?"
"Bọn chúng" đương nhiên là chỉ cái vị tri phủ giấu giếm tình hình dịch bệnh kia. Thanh Khâu Quyết gật đầu, dùng ngón tay thon dài viết thành chữ ba: "Có ba người là người của bọn chúng, nhưng đều kín đáo cả, cũng không có hành động gì, chắc chỉ là nhãn tuyến của hắn mà thôi."
Tạ Lăng Du như nghĩ gì đó mà gật đầu, thầm nghĩ có mấy kẻ là người của "Lục". Hắn liếc sang nhìn sắc mặt Thanh Khâu Quyết, như vô tình mà hỏi thử: "Mai chúng ta đến trấn tây à?"
Thanh Khâu Quyết nhìn hắn thật kỹ, nở một nụ cười, đút cho hắn một viên thuốc an thần: "Đến chứ, tất nhiên phải đến... Đợi bọn chúng mời chúng ta đến."
Tạ Lăng Du hiểu ra, xem ra người này ở trong nhóm lang trung có địa vị khá cao. Hắn yêm tâm, không còn lăn tăn nữa. Còn chuyện Nam Lăng tri phủ giấu giếm không báo cáo, vẫn phải đợi đến lúc bọn họ có tiến triển cụ thể mới có thể viết thư gửi về kinh được. Nếu không đến lúc đó cho dù Trọng Lục có tin thì bên cạnh bọn họ cũng sẽ bị sắp xếp nhãn tuyến, còn nếu xui xẻo bị để Lâm Thành ở lại thì phiền rồi.
Bóng đêm càng lúc càng tối, mấy bóng đen xẹt qua, lúc lướt qua cành cây còn để lại một tiếng gió làm cho lá cây đung đua mấy cái.
Tạ Lăng Du cũng không ngờ rằng sự thái bình của đêm nay cũng không duy trì được lâu. Người tập võ tai tính mắt tinh, ngủ cũng nông hơn người bình thường rất nhiều.
Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết đã ngủ từ lâu, đột nhiên nghe phòng bên cạnh trền đến tiếng động như có gì bị đổ xuống đất. Bọn họ đồng thời ngồi dậy, Thanh Khâu Quyết dường như chỉ chờ tiếng động này, lập tức xuống giường, người nhanh nhẹn như báo săn, tốc độ nhanh đến mức dường như chỉ có thể nhìn thấy bóng thoáng qua. Tạ Lăng Du theo sát ngay sau đó, trong lòng trầm xuống.
Phòng bên cạnh là phòng của Mạnh Nghị, xem ra những người này là có chuẩn bị mà đến, tiến thẳng tới phòng ngủ của hắn mà đi. Lúc bọn họ chạy đến Tôn Kiềm cũng nghe thấy tiếng động chạy lại, bọn họ đạp tung cửa, nhìn kỹ có tầm năm sáu người, đều mặc đồ đen bị mặt. Mạnh Nghị đang bị trói chặt, đang liều mạng giãy giụa.
Bọn họ đồng thời hành động. Thanh Khâu Quyết dùng một tay nắm lấy cổ người bịt mặt, một tay khác túm lấy Mạnh Nghị ném ngược lại, nhấc chân đá bay người bị mặt khác tiến đến.
Tôn Kiềm đón được Mạnh Nghị, xoay người bảo vệ Tạ Lăng Du. Lúc này Tạ Lăng Du đang hết sức phẫn nộ, cưởi trói cho Mạnh Nghị xong còn có một tên không có mắt chạy đến. Tôn Kiềm vừa mới thúc khuỷu tay một cái. Thanh Khâu Quyết đang định đạp lên đầu một tên trong đó, thấy thế đành phải đá văng đầu tên kia ra rồi nhoáng cái người đã chắn phía trước Tạ Lăng Du.
Thanh Khâu Quyết nhấc chân định đá một cước thì chợt thấy một cánh tay thon dài trắng nõn từ sau vươn ra túm lấy tóc tên bịt mặt một cách thô bạo, dùng sức đập đầu hắn xuống đất.
"Cộp, cộp" hai phát liên tiếp, máu tươi từ trên đầu tên đó chảy xuống, cả mặt đầy máu. Tạ Lăng Du lạnh lùng nghe tiếng hắn kêu la thảm thiết, vẫn là Mạnh Nghị hồi phục tinh thần túm Tạ Lăng Du lại, ấp úng nói: "Thôi Vân Lâu ạ... Có khi hắn không có gội đầu đâu."
Tạ Lăng Du vốn đang định đập thêm mấy cái nữa, vừa nghe thấy câu này liền bật cười, không chút lưu tình nào buông tay ra. Cái đầu kia mềm oặt ngã xuống đất, tiếng kêu la thảm thiết cũng dừng lại, tên bị mặt đó ngất mất rồi.
Mạnh nghị nhanh lẹ lấy khăn tay đưa cho Tạ Lăng Du, hắn vừa lau tay ánh mắt vừa nhìn qua Mạnh Nghị bình an vô sự, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa đưa mắt liền đối diện với ánh mắt hài hước của Thanh Khâu Quyết. Tạ Lăng Du khựng lại một chút rồi lại nhìn sang Tôn Kiềm, từ trên khuôn mặt vô cảm của hắn đọc được hai từ phức tạp.
Động tác tay chậm lại, Thanh Khâu Quyết thấy tai Tạ Lăng Du hơi hồng lên liền cong môi.
Tạ Lăng Du hơi xấu hổi liền nhanh chóng hỏi Mạnh Nghị: "Có chuyện gì thế?"
"Đừng nói nữa... Ta đang ngủ say thì đám người này đột nhiên lao tới trói ta lại, còn bịt miệng ta nên ta không nói được đành phải nhào xuống ghế mới làm đổ được cái ghế thì các ngươi liền đạp cửa vào." Mạnh Nghị vừa nói vừa tức giật, ngươi nói xem đây không phải là vô đạo đức thì còn là gì, còn nữa bây giờ tai họa đến đít rồi còn trói hắn làm gì không biết, hắn cũng chẳng phải thuốc thần dược quý gì.
Tạ Lăng Du vỗ vỗ an ủi hắn, trong lòng cũng đã đoán ra được.
Lúc này, Thanh Khâu Quyết vừa nhìn liền lui xuống phía sau Tạ Lăng Du. Tôn Kiềm tiến lên một bước che cho bọn họ, lạnh lùng khẽ nói: "Đến rồi."
Tiếng bước chân hoảng loạn truyền đến, Tạ Lăng Du không chút hoang mang kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh. Mạnh Nghị hiểu ý liền thuận theo ngồi xuống.
Lưu huyện lệnh đang mặc trung y, giày cũng không xỏ đàng hoàng liền vội vàng chạy đến, phía sau còn dẫn theo không ít thị vệ. Cơ thể gầy trơ xương của ông run rẩy, quỳ xuống: "Công tử thứ tội!"
Tạ Lăng Du lạnh lùng nhìn ông, nhận lấy chén trà Mạnh Nghị đưa cho thong thả nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh lẽo.
"Lưu huyện lệnh này, chuyện đến nước này rồi thì không cần phải làm vẻ này nữa đâu." Giọng nói lạnh lùng làm bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Cơ thể run rẩy của Lưu huyện lệnh cũng dần dừng lại, ông từ từ ngẩng đầu lên, thấy áo bào trắng ở trước mặt.
Trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ làm cho mặt Lưu huyện lệnh trắng bệch.
"Lừa mình dối người thú vị lắm hả, Lưu huyện lệnh?"