Chương 55: Nam Lăng tri phủ
Âm thanh kiên định và tàn nhẫn vang ra từ trong phòng khiến người khác phải rùng mình. Bên ngoài vốn đang toàn là tiếng nhóm lang trung cãi cọ bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng thở nặng nề cũng trở nên rõ ràng.
Tạ Lăng Du chầm chậm quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt ánh lên vẻ không cam lòng. Hai con mắt Lư Tùy đỏ bừng, quyết tâm, quỳ tiến về phía trước mấy bước rồi bị Tạ Lăng Du đỡ dậy.
Tạ Lăng Du thầm cảm thấy bất đắc dĩ. Mấy ngày nay cứ phải đi đỡ người suốt, cũng không biết nhóm người này sao nữa, động cái là lại hành đại lễ.
"Không cần phải như vậy, có thể nói rõ hơn không?" Hắn hòa hoãn lại sắc mặt, nhỏ giọng hỏi.
Mắt Lư Tùy đỏ ngầu, dùng cổ tay quệt nước mắt, vải thô cọ qua làm mặt hắn đỏ một mảng lớn. Lư Tùy khôg còn là cái vẻ sợ hãi rụt rè như lúc nãy nữa, hắn dùng giọng điệu căm hận kể lại ngọn nguồn sự tình.
Tạ Lăng Du càng nghe càng thấy kinh hãi.
Hóa ra Nam Lăng tri phủ này vốn là một thư sinh vào kinh đi thi, nhà cửa thì nghèo kiết rách nát, bị người khác khinh thường cười nhạo, cả ngày không dám ngẩng đầu lên, cứ mãi cái vẻ co rúm yếu đuối. Cũng may khi đó gặp được mẹ của Lư tùy, nhà bà mở quán rượu, nhờ có tay nghề ủ rượu tổ truyền nên làm ăn cũng khấm khá, mọi người đều thân thiết gọi bà là Tửu Nương.
Người thư sinh nghèo kia bị người ta trêu đùa cũng không phải ngày một ngày hai.
Tửu Nương thấy hắn đáng thương thì gợi lên một chút ký ức không vui ngày xưa, nhớ về hoàn cảnh quẫn cùng của mình lúc trước thì không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn, ngày thường giúp đỡ một vài rồi hai người dần trở nên thân thiết. Sau đó thì Nam Lăng tri phủ vào kinh đi thi cũng được không ít lợi lộc, chuyến này đi không tệ.
Ngày đó ông cưỡi một con ngựa lớn màu nâu, những người ngày xưa kinh thường hắn ai nấy đều run bần bật, sợ sẽ bị trả thù. Nhưng ông chẳng để bụng, không rảnh bận tâm những chuyện khác, theo hương rượu quan thuộc mà đi.
Cuối cùng ông kéo dân cương, nhìn thấy quán rượu nhỏ mình ngày đêm nhớ mong và cô nương đang cười lau mồ hôi trong quán.
Sau đó ông liền đến xin cưới Tửu Nương, Tửu Nương đương nhiên là đồng ý, dường như là quá vui mà khóc. Lúc đó Lư tri phủ đã là huyện lệnh, Tửu Nượng sợ sẽ mang miếng nên đành đóng quán rượu vì tướng quân, từ đó ở trong hậu viện. Dù vậy nhưng cũng đủ để người ta vô cùng hâm mộ,
Khách quen của quán rượu lắc đầu, bản rằng hương rượu trong thành Nam Lăng sẽ nhạt đi rất nhiều.
Nhưng những ngày hạnh phúc chẳng được bao nhiêu.
Theo Lư tri phủ làm quan càng lớn thì Tửu Nương cũng càng cảm thấy người trước mặt mình không còn là vị phu quân thanh chính liêm minh, đỏ mặt cầu hôn bà nữa.
Phu thê ly tâm, nhìn mặt là thấy ghét.
Năm Lăng tri phủ không biết là kết bạn với cái loại người không đứng đắn gì mà bắt đầu ăn chơi đàn đúm, bị rượu thịt làm cho nhiễm cái loại mùi thối nát của quan lại. Ông bắt đầu không về nhà, bắt đầu mất hứng thậm chí chán ghét Tửu Nương, liên tiếp cưới thêm ba bốn thiếp thất trẻ tuổi xinh đẹp.
Lúc đó Lư Tùy đã tầm mười mấy tuổi. Hắn vốn là trưởng tử nhưng lại vì Nam Lăng tri phủ ghét bỏ mẹ hắn xuất thân thấp kém, cứ thế mà bị nói thành con vợ lẽ.
Nhưng mấy năm này hắn cùng lắm cũng chỉ là oán giận mà thôi, cho đến khi Lư Tùy phát hiện ra một chuyện.
"Trong thành xuất hiện một loại bệnh lạ, người bị nhiễm sẽ bị thối rữa cả người mà chết... Sau khi Lưu Sáo biết thì lấy cớ là để phòng ngừa dịch bệnh mà nhốt bá tánh ở vùng ngoại ô, đám nào chết thì chôn ngay tại chỗ đám đó... Ta..." Lư Tùy ngước lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Lúc trước ta không ngờ rằng ông ta là cái loại này, ta cũng không có cách nào khác, ta không biết mình có thể làm gì nên ta liền nghĩ là đưa mẹ rời khỏi đây, cách xa ông ta ra!"
"Nhưng chung quy là do ta suy xét chưa chu toàn, mẹ ta trong lúc cấp bách đã đẩy ta xuống nước. Từ bé ta đã bơi giỏi, giả vờ bị cuốn vào dòng chảy xiết mới thoát được một kiếp".
Lư Tùy nắm chặt lấy ống tay áo Tạ Lăng Du, giọng nghiêm trọng: "Dịch bệnh được truyền từ trong thành ra, nguồn gốc là từ hồ Lẫm Đông. Lúc bọn họ chôn xác không để ý có thi thể lăn xuống hồ. Thi thể đó trôi từ thượng du xuống hạ du, tuy là tìm về kịp nhưng vẫn có mấy người không may uống và tiếp xúc với nước đó".
"Lư Sáo sợ chuyện bại lộ, ta nghi hắn có chống lưng gì đó nên mới không sợ sệt gì đi khống chế bá tánh khắp nơi như thế, âm thầm bắt nhốt hết những người tiếp xúc với nguồn nước lại vào với nhau, mặc kệ bọn họ có phải là nhiễm bệnh hay không..."
Nhưng làm sao mà giấu được. Bá tánh đã sớm đồn đoán, chỉ là sợ nói ra thì mang họa vào người mà thôi.
Lư Tùy nói đến đây thì hơi khựng lại, dường như hơi khó nói.
Tạ Lăng Du cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi lên tiếng: "Cho nên Phồn trấn không phải là nơi nghiêm trọng nhất có phải không?"
Lư Tùy cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: "Phải... Thật ra có tổng cộng mấy nơi ta cũng không biết được...".
Tạ Lăng Du hiểu ý lắc đầu, biết vậy là đủ rồi, còn lại bọn họ có thể tự điều tra được. Nhưng nếu hôm nay không có lời của Lư Tùy thì bọn họ chắc chắn sẽ tốn thêm thời gian.
Hắn quay đầu lại bảo Tôn Kiềm dẫn Lư Tùy đi xuống nghỉ ngơi.
Tôn Kiềm dẫn Lư Tùy đang mơ màng hồ đồ lui xuống. Sắc mặt Mạnh Nghị không tốt lớn, hơi nghiêm trọng, hiển nhiên là cảm nhận được tình hình bây giờ rất đáng sợ. Hắn bất an nhìn về phía Tạ Lăng Du: "Vân Lâu..."
Tạ Lăng Du đưa tay gõ trán hắn, thấy dường sau nhăn mặt mới vỗ vỗ hắn: "Đừng nghĩ nhiều, đi theo Tôn tiểu Tướng quân, nhắc hắn tạm thời đừng về Lưu phủ".
Mạnh Nghị cái hiểu cái không, lo lắng hỏi: "Vậy các ngươi thì sao?"
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, nhiệt độ thân thể ấm áp hơi sát lại Tạ Lăng Du, hai cái bóng đều đổ trên mặt đất. Thanh Khâu Quyết chỉ ra ngoài cửa sổ về hướng Lưu phủ, chầm chậm nói: "Đi giải quyết mấy con chuột chết tiệt kia".
——————
Lưu phủ, Lâm Thành dẫn theo mấy thuộc hạ, sắc mặt xanh mét ngồi ở sảnh ngoài. Lưu huyện lệnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mọi người đều cúi đầu, chẳng dám ho he gì.
Lâm Thành lại căm tức ghi thù Tạ Lăng Du thêm một chuyện, oai còn chưa ra được đã bị một đứa tiểu bối lật lại, mình thì ngồi ở sảnh ngoài gần hai canh giờ. Nếu không phải vì thể diện ông đã đập cái Lưu phủ này từ lâu rồi!
Chỉ là từ mấy lời tên hầu kia lộ ra cũng có thể đoán được Tạ Lăng Du gặp phiền toái rồi, điều này làm cho ông xuôi xuống không ít.
Lâm Thành đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng "cộc". Ông hừ một tiếng, bọn hạ nhân thi nhau rụt cổ. Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
"Lâm tướng quân chờ lâu rồi". Tạ Lăng Du thong thả đi đến, nở một nụ cười thân thiện.
Lâm Thành nhấc mắt lên, nhìn thấy Tạ Lăng Du phong thái ưu nhã, quần áo gọn gàng phẳng phiu thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hơi quái giở mà cười khẩy một cái, lười nhác dựa vào ghế: "Không dám. Tạ công tử đại giá quang lâm, Lâm mỗ không dám lỗ mãng".
Ngoài miệng ông ta nói vậy nhưng ánh mắt và thái độ lại là kiêu ngạo và khinh thường. Nụ cười của Tạ Lăng Du vẫn chưa tắt, không tiếp lời mà nhẹ nhàng chuyển hướng cuộc trò chuyện, hỏi thăm: "Lâm tướng quân có tính toán gì không?"
Khóe miệng Lâm Thành khẽ nhếch lên: "Đương nhiên là định ở lại mấy hôm rồi. Sao hả, Tạ công tử không chào đón ư?"
Mình đem theo nhiều người như vậy, một là để đập tan khí thế của cái tên tiểu bối kiêu ngạo này, hai là để cho hắn biết khó mà lui, biết rằng Lâm gia nhà ông mới là nhà được thánh sủng nhất.
Tôn gia chẳng qua chỉ là một lũ võ sĩ ngu ngốc tự cho mình là thanh cao thôi.
Trong một khoảnh khắc không khí hơi quái dị, mọi người đều cúi đầu cố giảm cảm giác tồn tại của mình lại. Ai ngờ Tạ Lăng Du lại nhe răng cười, trông có vẻ rất vui mừng. Lâm Thành hơi giật mình, cảm thấy sai sai.
Qủa nhiên, Tạ Lăng Du thành khẩn nhìn ông: "Lâm tướng quân, vẫn là tướng quân nghĩ chu đáo".
Lâm tướng quân: "..."
Lâm Thành im lặng giây lát, không biết mình nghĩ chu đáo cái gì thì liền nghe thấy Tạ Lăng Du nói tiếp: "Tướng quân đem theo nhiều người như vậy chắc là đến để giúp bá tánh rồi. Tạ mỗ ngu dốt, giờ mới hiểu tấm lòng của tướng quân".
Trong mắt Lâm Thành toát lên sự lạnh lẽo, tăng xông lên, nhìn thẳng vào gương mặt đang tươi cười của Tạ Lăng Du. Ông đang định lên tiếng dẹp bỏ ý tưởng của đối phương thì Tạ Lăng Du lại đột nhiên đập bàn một cái làm mọi người sợ giật bắn người.
Hắn ngượng ngùng thu tay lại, chầm chậm nói: "Tướng quân có điều không biết, các bá tánh thấy ngài đem theo nhiều người như vậy thế mà lại cho là ngài đến để giết người diệt khẩu. Ta ban nãy vừa sốc vừa giận, sau khi nói ra sự thật thì các bá tánh tự biết là hiểu nhầm tướng quân rồi, nhờ Tạ mỗ thay bọn họ xin lỗi ngài".
Vừa dứt lời, sảnh ngoài đều im phăng phắc.
Tạ Lăng Du lại như không phát hiện ra điều gì khác thường, cười như tắm mình trong gió xuân.
Đối lập hoàn toàn với hắn bây giờ chính là Lâm Thành. Sắc mặt ông hiện giờ đang tối sầm, miệng thành một đường thẳng tắp. Hai người lặng im đối chất, rất lâu sau Lâm Thành mới bật cười, cắn răng nói: "Vậy thì đa tạ Tạ công tử..."
Ánh mắt ông hung ác nham hiểm, nụ cười dường như nồng nặc mùi máu, từ từ tiến về phía Tạ Lăng Du. Mọi người đều đổ mồ hôi hột, một tiếng bước chân rõ ràng vang lên ở sảnh ngoài, một bước rồi lại một bước.
Lâm Thành dừng lại ở trước mặt hắn, dùng âm lượng chỉ bọn họ mới có thể nghe thấy được chầm chậm nói: "Chúng ta..."
"Tương lai còn dài".
Lâm Thành đương nhiên sẽ không chịu thua. Nếu đã không phải người cùng đường thì không cần phải cầu hòa làm gì. Lâm Thành đánh giá vị lang quân tuấn tú trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên. Ông có được như ngày hôm nay cũng không phải là do khua môi múa mép, một tiểu bối mà mưu tính đè đầu cưỡi cổ ông?
Thật là hoang đường.
Tạ Lăng Du ngước lên, ánh mắt sâu thăm thẳm. Hắn không đáp lời mà quay đi dặn Lưu huyện lệnh: "Lưu huyện lệnh, chỗ Lâm tướng quân giao cho các vị, làm phiền rồi".
Lưu huyện lệnh vội vàng gật đầu, sai bảo hạ nhân đi quét dọn chỗ ở còn ông thì quy củ mời Lâm Thành và thuộc hạ rời bước. Lâm Thành cũng không dây dưa nhiều, thu lại ánh mắt khó lường, không thèm liếc mắt đi qua hắn.
Mọi người đều lũ lượt rời khỏi sảnh ngoài. Trong cái viện to như vậy chỉ còn lại hai người.
Tạ Lăng Du đứng tại chỗ rất lâu, cho đến khi bên cạnh truyền đến một giọng nói thờ ơ: "Vợ con Lưu huyện lệnh đã được sắp xếp thỏa đáng rồi. Bây giờ Lưu tri phủ đêm đêm không thể ngủ ngon, không biết công tử có cao kiến gì không?"
Câu nói này làm Tạ Lăng Du ngạc nhiên quay sang. Ánh mắt hắn theo bản năng mà rảo mắt xung quanh, tuy đã kinh qua năng lực của "Lục" nhưng vẫn không nhịn được mà giật mình. Không đề cập đến chuyện Lưu huyện lệnh chỉ cho một địa điểm đại khái, bây giờ chắc chắn Nam Lăng thành phòng vệ rất nghiêm ngặt. Chỉ bằng mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ chẳng những có thể thành công đánh vào quân địch bên trong mà còn cứu được vợ con Lưu huyện lệnh ra, sắp xếp ổn thỏa cả.
Đây là cái thực lực đáng sợ gì vậy?
Ánh mắt Tạ Lăng Du bày tỏ sự khâm phục. Thanh Khâu Quyết hơi rũ mắt, thấy hắn nhìn mình, đôi mắt như hồ xanh phản chiếu sao trời, khiến hơi thở của y khựng lại.
"Chua nói đến cao kiến", Tạ Lăng Du huých bả vai Thanh Khâu Quyết, quan sát sắc mặt của y: "Chẳng qua trong tay hắn không có lợi thế thôi. Chúng ta đã có nhân chứng rồi, sao đây, huynh định tiền trảm hậu tấu hả?"
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, khẽ cười: "Không, chiêu này gọi là..."
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của".
Nói xong, y đẩy Tạ Lăng Du đang chắn đường ra, đi thẳng về hướng viện của bọn họ. Tạ Lăng Du vội vàng đuổi theo, không nhịn được mà hỏi: "Đi làm gì đấy?"
Bước chân Thanh Khâu Quyết hơi dừng lại, cười như không cười nhìn qua. Tạ Lăng Du cảm thấy y nhất định là đang giấu ý xấu gì đó. Quả nhiên, y thong thả nói: "Sắp xếp cho Tôn tiểu Tướng quân mấy thứ để hắn đến thành Nam Lăng giam lỏng Lư tri phủ".
Thần sắc Tạ Lăng Du phức tạp: "..."
Thanh Khâu Quyết thấy hắn muốn nói lại thôi còn lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, hắn đi rồi thì còn có ta bảo vệ các ngươi bình an vô sự".
Tạ Lăng Du biết lời này là đang trêu mình. Người này với hắn gặp nhau ở đình giữa hồ, biết rõ năng lực của đối phương, chỉ là thường ngày phải giả ngu giả ngơ thôi.
Tôn tiểu Tướng quân chuyến này đi e là không dẫn Mạnh Nghị theo được. Tiểu tử này không biết võ, dẫn theo ngược lại sẽ vướng tay vướng chân. Trong đầu hắn hiện lên một lựa chọn, đoan chính thành thật - Liễu Vị.
"Huynh thấy Liễu Vị thế nào?" Tạ Lăng Du buột miệng hỏi, lúc này mới phát giác mình cứ thế thuận miệng mà hỏi như thế, hơi xấu hổ gãi gãi chóp mũi.
Cũng may Thanh Khâu Quyết cũng không im lặng lâu lắm, chỉ là hơi suy tư, liền gật đầu: "Liễu Vị là một lựa chọn tốt".
"Làm thị vệ thì hơi đáng tiếc".
Tạ Lăng Du biết, đối với Thanh Khâu Quyết mà nói thì như này đã là rất tán thưởng. Hắn bắt đầu thầm cân nhắc lúc hồi kinh sẽ dẫn theo cả Liễu Vị, để hắn đến Tôn phủ làm việc có khi còn có thể lên được nửa chức quan.
Chỉ là cái này phải hỏi ý kiến của Liễu thị vệ đã.
Tiếng thở nặng nề cũng trở nên rõ ràng.
Tạ Lăng Du chầm chậm quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt ánh lên vẻ không cam lòng. Hai con mắt Lư Tùy đỏ bừng, quyết tâm, quỳ tiến về phía trước mấy bước rồi bị Tạ Lăng Du đỡ dậy.
Tạ Lăng Du thầm cảm thấy bất đắc dĩ. Mấy ngày nay cứ phải đi đỡ người suốt, cũng không biết nhóm người này sao nữa, động cái là lại hành đại lễ.
"Không cần phải như vậy, có thể nói rõ hơn không?" Hắn hòa hoãn lại sắc mặt, nhỏ giọng hỏi.
Mắt Lư Tùy đỏ ngầu, dùng cổ tay quệt nước mắt, vải thô cọ qua làm mặt hắn đỏ một mảng lớn. Lư Tùy khôg còn là cái vẻ sợ hãi rụt rè như lúc nãy nữa, hắn dùng giọng điệu căm hận kể lại ngọn nguồn sự tình.
Tạ Lăng Du càng nghe càng thấy kinh hãi.
Hóa ra Nam Lăng tri phủ này vốn là một thư sinh vào kinh đi thi, nhà cửa thì nghèo kiết rách nát, bị người khác khinh thường cười nhạo, cả ngày không dám ngẩng đầu lên, cứ mãi cái vẻ co rúm yếu đuối. Cũng may khi đó gặp được mẹ của Lư tùy, nhà bà mở quán rượu, nhờ có tay nghề ủ rượu tổ truyền nên làm ăn cũng khấm khá, mọi người đều thân thiết gọi bà là Tửu Nương.
Người thư sinh nghèo kia bị người ta trêu đùa cũng không phải ngày một ngày hai.
Tửu Nương thấy hắn đáng thương thì gợi lên một chút ký ức không vui ngày xưa, nhớ về hoàn cảnh quẫn cùng của mình lúc trước thì không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn, ngày thường giúp đỡ một vài rồi hai người dần trở nên thân thiết. Sau đó thì Nam Lăng tri phủ vào kinh đi thi cũng được không ít lợi lộc, chuyến này đi không tệ.
Ngày đó ông cưỡi một con ngựa lớn màu nâu, những người ngày xưa kinh thường hắn ai nấy đều run bần bật, sợ sẽ bị trả thù. Nhưng ông chẳng để bụng, không rảnh bận tâm những chuyện khác, theo hương rượu quan thuộc mà đi.
Cuối cùng ông kéo dân cương, nhìn thấy quán rượu nhỏ mình ngày đêm nhớ mong và cô nương đang cười lau mồ hôi trong quán.
Sau đó ông liền đến xin cưới Tửu Nương, Tửu Nương đương nhiên là đồng ý, dường như là quá vui mà khóc. Lúc đó Lư tri phủ đã là huyện lệnh, Tửu Nượng sợ sẽ mang miếng nên đành đóng quán rượu vì tướng quân, từ đó ở trong hậu viện. Dù vậy nhưng cũng đủ để người ta vô cùng hâm mộ,
Khách quen của quán rượu lắc đầu, bản rằng hương rượu trong thành Nam Lăng sẽ nhạt đi rất nhiều.
Nhưng những ngày hạnh phúc chẳng được bao nhiêu.
Theo Lư tri phủ làm quan càng lớn thì Tửu Nương cũng càng cảm thấy người trước mặt mình không còn là vị phu quân thanh chính liêm minh, đỏ mặt cầu hôn bà nữa.
Phu thê ly tâm, nhìn mặt là thấy ghét.
Năm Lăng tri phủ không biết là kết bạn với cái loại người không đứng đắn gì mà bắt đầu ăn chơi đàn đúm, bị rượu thịt làm cho nhiễm cái loại mùi thối nát của quan lại. Ông bắt đầu không về nhà, bắt đầu mất hứng thậm chí chán ghét Tửu Nương, liên tiếp cưới thêm ba bốn thiếp thất trẻ tuổi xinh đẹp.
Lúc đó Lư Tùy đã tầm mười mấy tuổi. Hắn vốn là trưởng tử nhưng lại vì Nam Lăng tri phủ ghét bỏ mẹ hắn xuất thân thấp kém, cứ thế mà bị nói thành con vợ lẽ.
Nhưng mấy năm này hắn cùng lắm cũng chỉ là oán giận mà thôi, cho đến khi Lư Tùy phát hiện ra một chuyện.
"Trong thành xuất hiện một loại bệnh lạ, người bị nhiễm sẽ bị thối rữa cả người mà chết... Sau khi Lưu Sáo biết thì lấy cớ là để phòng ngừa dịch bệnh mà nhốt bá tánh ở vùng ngoại ô, đám nào chết thì chôn ngay tại chỗ đám đó... Ta..." Lư Tùy ngước lên, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Lúc trước ta không ngờ rằng ông ta là cái loại này, ta cũng không có cách nào khác, ta không biết mình có thể làm gì nên ta liền nghĩ là đưa mẹ rời khỏi đây, cách xa ông ta ra!"
"Nhưng chung quy là do ta suy xét chưa chu toàn, mẹ ta trong lúc cấp bách đã đẩy ta xuống nước. Từ bé ta đã bơi giỏi, giả vờ bị cuốn vào dòng chảy xiết mới thoát được một kiếp".
Lư Tùy nắm chặt lấy ống tay áo Tạ Lăng Du, giọng nghiêm trọng: "Dịch bệnh được truyền từ trong thành ra, nguồn gốc là từ hồ Lẫm Đông. Lúc bọn họ chôn xác không để ý có thi thể lăn xuống hồ. Thi thể đó trôi từ thượng du xuống hạ du, tuy là tìm về kịp nhưng vẫn có mấy người không may uống và tiếp xúc với nước đó".
"Lư Sáo sợ chuyện bại lộ, ta nghi hắn có chống lưng gì đó nên mới không sợ sệt gì đi khống chế bá tánh khắp nơi như thế, âm thầm bắt nhốt hết những người tiếp xúc với nguồn nước lại vào với nhau, mặc kệ bọn họ có phải là nhiễm bệnh hay không..."
Nhưng làm sao mà giấu được. Bá tánh đã sớm đồn đoán, chỉ là sợ nói ra thì mang họa vào người mà thôi.
Lư Tùy nói đến đây thì hơi khựng lại, dường như hơi khó nói.
Tạ Lăng Du cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi lên tiếng: "Cho nên Phồn trấn không phải là nơi nghiêm trọng nhất có phải không?"
Lư Tùy cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: "Phải... Thật ra có tổng cộng mấy nơi ta cũng không biết được...".
Tạ Lăng Du hiểu ý lắc đầu, biết vậy là đủ rồi, còn lại bọn họ có thể tự điều tra được. Nhưng nếu hôm nay không có lời của Lư Tùy thì bọn họ chắc chắn sẽ tốn thêm thời gian.
Hắn quay đầu lại bảo Tôn Kiềm dẫn Lư Tùy đi xuống nghỉ ngơi.
Tôn Kiềm dẫn Lư Tùy đang mơ màng hồ đồ lui xuống. Sắc mặt Mạnh Nghị không tốt lớn, hơi nghiêm trọng, hiển nhiên là cảm nhận được tình hình bây giờ rất đáng sợ. Hắn bất an nhìn về phía Tạ Lăng Du: "Vân Lâu..."
Tạ Lăng Du đưa tay gõ trán hắn, thấy dường sau nhăn mặt mới vỗ vỗ hắn: "Đừng nghĩ nhiều, đi theo Tôn tiểu Tướng quân, nhắc hắn tạm thời đừng về Lưu phủ".
Mạnh Nghị cái hiểu cái không, lo lắng hỏi: "Vậy các ngươi thì sao?"
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, nhiệt độ thân thể ấm áp hơi sát lại Tạ Lăng Du, hai cái bóng đều đổ trên mặt đất. Thanh Khâu Quyết chỉ ra ngoài cửa sổ về hướng Lưu phủ, chầm chậm nói: "Đi giải quyết mấy con chuột chết tiệt kia".
——————
Lưu phủ, Lâm Thành dẫn theo mấy thuộc hạ, sắc mặt xanh mét ngồi ở sảnh ngoài. Lưu huyện lệnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, mọi người đều cúi đầu, chẳng dám ho he gì.
Lâm Thành lại căm tức ghi thù Tạ Lăng Du thêm một chuyện, oai còn chưa ra được đã bị một đứa tiểu bối lật lại, mình thì ngồi ở sảnh ngoài gần hai canh giờ. Nếu không phải vì thể diện ông đã đập cái Lưu phủ này từ lâu rồi!
Chỉ là từ mấy lời tên hầu kia lộ ra cũng có thể đoán được Tạ Lăng Du gặp phiền toái rồi, điều này làm cho ông xuôi xuống không ít.
Lâm Thành đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng "cộc". Ông hừ một tiếng, bọn hạ nhân thi nhau rụt cổ. Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
"Lâm tướng quân chờ lâu rồi". Tạ Lăng Du thong thả đi đến, nở một nụ cười thân thiện.
Lâm Thành nhấc mắt lên, nhìn thấy Tạ Lăng Du phong thái ưu nhã, quần áo gọn gàng phẳng phiu thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hơi quái giở mà cười khẩy một cái, lười nhác dựa vào ghế: "Không dám. Tạ công tử đại giá quang lâm, Lâm mỗ không dám lỗ mãng".
Ngoài miệng ông ta nói vậy nhưng ánh mắt và thái độ lại là kiêu ngạo và khinh thường. Nụ cười của Tạ Lăng Du vẫn chưa tắt, không tiếp lời mà nhẹ nhàng chuyển hướng cuộc trò chuyện, hỏi thăm: "Lâm tướng quân có tính toán gì không?"
Khóe miệng Lâm Thành khẽ nhếch lên: "Đương nhiên là định ở lại mấy hôm rồi. Sao hả, Tạ công tử không chào đón ư?"
Mình đem theo nhiều người như vậy, một là để đập tan khí thế của cái tên tiểu bối kiêu ngạo này, hai là để cho hắn biết khó mà lui, biết rằng Lâm gia nhà ông mới là nhà được thánh sủng nhất.
Tôn gia chẳng qua chỉ là một lũ võ sĩ ngu ngốc tự cho mình là thanh cao thôi.
Trong một khoảnh khắc không khí hơi quái dị, mọi người đều cúi đầu cố giảm cảm giác tồn tại của mình lại. Ai ngờ Tạ Lăng Du lại nhe răng cười, trông có vẻ rất vui mừng. Lâm Thành hơi giật mình, cảm thấy sai sai.
Qủa nhiên, Tạ Lăng Du thành khẩn nhìn ông: "Lâm tướng quân, vẫn là tướng quân nghĩ chu đáo".
Lâm tướng quân: "..."
Lâm Thành im lặng giây lát, không biết mình nghĩ chu đáo cái gì thì liền nghe thấy Tạ Lăng Du nói tiếp: "Tướng quân đem theo nhiều người như vậy chắc là đến để giúp bá tánh rồi. Tạ mỗ ngu dốt, giờ mới hiểu tấm lòng của tướng quân".
Trong mắt Lâm Thành toát lên sự lạnh lẽo, tăng xông lên, nhìn thẳng vào gương mặt đang tươi cười của Tạ Lăng Du. Ông đang định lên tiếng dẹp bỏ ý tưởng của đối phương thì Tạ Lăng Du lại đột nhiên đập bàn một cái làm mọi người sợ giật bắn người.
Hắn ngượng ngùng thu tay lại, chầm chậm nói: "Tướng quân có điều không biết, các bá tánh thấy ngài đem theo nhiều người như vậy thế mà lại cho là ngài đến để giết người diệt khẩu. Ta ban nãy vừa sốc vừa giận, sau khi nói ra sự thật thì các bá tánh tự biết là hiểu nhầm tướng quân rồi, nhờ Tạ mỗ thay bọn họ xin lỗi ngài".
Vừa dứt lời, sảnh ngoài đều im phăng phắc.
Tạ Lăng Du lại như không phát hiện ra điều gì khác thường, cười như tắm mình trong gió xuân.
Đối lập hoàn toàn với hắn bây giờ chính là Lâm Thành. Sắc mặt ông hiện giờ đang tối sầm, miệng thành một đường thẳng tắp. Hai người lặng im đối chất, rất lâu sau Lâm Thành mới bật cười, cắn răng nói: "Vậy thì đa tạ Tạ công tử..."
Ánh mắt ông hung ác nham hiểm, nụ cười dường như nồng nặc mùi máu, từ từ tiến về phía Tạ Lăng Du. Mọi người đều đổ mồ hôi hột, một tiếng bước chân rõ ràng vang lên ở sảnh ngoài, một bước rồi lại một bước.
Lâm Thành dừng lại ở trước mặt hắn, dùng âm lượng chỉ bọn họ mới có thể nghe thấy được chầm chậm nói: "Chúng ta..."
"Tương lai còn dài".
Lâm Thành đương nhiên sẽ không chịu thua. Nếu đã không phải người cùng đường thì không cần phải cầu hòa làm gì. Lâm Thành đánh giá vị lang quân tuấn tú trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên. Ông có được như ngày hôm nay cũng không phải là do khua môi múa mép, một tiểu bối mà mưu tính đè đầu cưỡi cổ ông?
Thật là hoang đường.
Tạ Lăng Du ngước lên, ánh mắt sâu thăm thẳm. Hắn không đáp lời mà quay đi dặn Lưu huyện lệnh: "Lưu huyện lệnh, chỗ Lâm tướng quân giao cho các vị, làm phiền rồi".
Lưu huyện lệnh vội vàng gật đầu, sai bảo hạ nhân đi quét dọn chỗ ở còn ông thì quy củ mời Lâm Thành và thuộc hạ rời bước. Lâm Thành cũng không dây dưa nhiều, thu lại ánh mắt khó lường, không thèm liếc mắt đi qua hắn.
Mọi người đều lũ lượt rời khỏi sảnh ngoài. Trong cái viện to như vậy chỉ còn lại hai người.
Tạ Lăng Du đứng tại chỗ rất lâu, cho đến khi bên cạnh truyền đến một giọng nói thờ ơ: "Vợ con Lưu huyện lệnh đã được sắp xếp thỏa đáng rồi. Bây giờ Lưu tri phủ đêm đêm không thể ngủ ngon, không biết công tử có cao kiến gì không?"
Câu nói này làm Tạ Lăng Du ngạc nhiên quay sang. Ánh mắt hắn theo bản năng mà rảo mắt xung quanh, tuy đã kinh qua năng lực của "Lục" nhưng vẫn không nhịn được mà giật mình. Không đề cập đến chuyện Lưu huyện lệnh chỉ cho một địa điểm đại khái, bây giờ chắc chắn Nam Lăng thành phòng vệ rất nghiêm ngặt. Chỉ bằng mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ chẳng những có thể thành công đánh vào quân địch bên trong mà còn cứu được vợ con Lưu huyện lệnh ra, sắp xếp ổn thỏa cả.
Đây là cái thực lực đáng sợ gì vậy?
Ánh mắt Tạ Lăng Du bày tỏ sự khâm phục. Thanh Khâu Quyết hơi rũ mắt, thấy hắn nhìn mình, đôi mắt như hồ xanh phản chiếu sao trời, khiến hơi thở của y khựng lại.
"Chua nói đến cao kiến", Tạ Lăng Du huých bả vai Thanh Khâu Quyết, quan sát sắc mặt của y: "Chẳng qua trong tay hắn không có lợi thế thôi. Chúng ta đã có nhân chứng rồi, sao đây, huynh định tiền trảm hậu tấu hả?"
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, khẽ cười: "Không, chiêu này gọi là..."
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của".
Nói xong, y đẩy Tạ Lăng Du đang chắn đường ra, đi thẳng về hướng viện của bọn họ. Tạ Lăng Du vội vàng đuổi theo, không nhịn được mà hỏi: "Đi làm gì đấy?"
Bước chân Thanh Khâu Quyết hơi dừng lại, cười như không cười nhìn qua. Tạ Lăng Du cảm thấy y nhất định là đang giấu ý xấu gì đó. Quả nhiên, y thong thả nói: "Sắp xếp cho Tôn tiểu Tướng quân mấy thứ để hắn đến thành Nam Lăng giam lỏng Lư tri phủ".
Thần sắc Tạ Lăng Du phức tạp: "..."
Thanh Khâu Quyết thấy hắn muốn nói lại thôi còn lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, hắn đi rồi thì còn có ta bảo vệ các ngươi bình an vô sự".
Tạ Lăng Du biết lời này là đang trêu mình. Người này với hắn gặp nhau ở đình giữa hồ, biết rõ năng lực của đối phương, chỉ là thường ngày phải giả ngu giả ngơ thôi.
Tôn tiểu Tướng quân chuyến này đi e là không dẫn Mạnh Nghị theo được. Tiểu tử này không biết võ, dẫn theo ngược lại sẽ vướng tay vướng chân. Trong đầu hắn hiện lên một lựa chọn, đoan chính thành thật - Liễu Vị.
"Huynh thấy Liễu Vị thế nào?" Tạ Lăng Du buột miệng hỏi, lúc này mới phát giác mình cứ thế thuận miệng mà hỏi như thế, hơi xấu hổ gãi gãi chóp mũi.
Cũng may Thanh Khâu Quyết cũng không im lặng lâu lắm, chỉ là hơi suy tư, liền gật đầu: "Liễu Vị là một lựa chọn tốt".
"Làm thị vệ thì hơi đáng tiếc".
Tạ Lăng Du biết, đối với Thanh Khâu Quyết mà nói thì như này đã là rất tán thưởng. Hắn bắt đầu thầm cân nhắc lúc hồi kinh sẽ dẫn theo cả Liễu Vị, để hắn đến Tôn phủ làm việc có khi còn có thể lên được nửa chức quan.
Chỉ là cái này phải hỏi ý kiến của Liễu thị vệ đã.