Chương : 7
Erkia không mấy để tâm đến sự trở về của nhóm tuần tra. Một lần nữa nàng lại tới trễ vào bữa tối, sự chậm trễ sắp trở thành một thói quen, tất cả cũng chỉ tại tên trộm xảo quyệt. Hắn lại ra tay thêm một lần nữa vào buổi chiều hôm đó, lần này là một món đồ trang sức của nàng. Vì thế toàn bộ tâm trí của nàng đều bị hút vào chuyện đó, càng nghĩ càng thấy tức vì không thể tóm được tên trộm sau hàng tuần lễ tìm cách.
Khi nàng vừa bước tới chiếc bàn dài và vòng tay ôm lấy đứa cháu của mình thì một trong đám thuộc hạ tới và thông báo rằng Wulnoth đã bắt được một kẻ do thám và đề nghị nàng cho phép treo cổ hắn ta. Đúng là Wulnoth, luôn đề nghị nàng phán xét trước khi có thời gian cân nhắc hay thu thập đủ tin tức.
“ Hãy sớm giải hắn tới đây, khi mà đại sảnh vắng người hơn”, nàng nói với tên thuộc hạ.
Tên này có vẻ e dè khi trả lời “ Thưa cô, thay vào đó cô có thể tới gặp hắn được không. Phải mất 6 người mới kéo hắn tới “hố”. Hắn ta không chịu đi”
“ Tại sao?”
“ Hắn không nói – thực ra là hắn nói thứ tiếng mà chúng tôi không hiểu”.
Nàng thấy nực cười về điều đó “ Nào giờ thì đi, nếu hắn là kẻ do thám, thì hắn phải hiểu chúng ta, hoặc hắn sẽ không biết gì hết ngoại trừ những gì hắn hay bất cứ ai có thể thấy. Tại sao Wulnoth lại buộc tội hắn?”
“ Ông ta không nói”
Erika thở dài “ Tốt lắm, ta sẽ tới sau bữa ăn. Liệu các ngươi có thể chờ ta đến khi đó?”
Tên thuộc hạ thoáng bối rối trước âm điệu lạnh lùng của nàng và gật đầu rồi lùi ra ngoài. Nhưng khi bắt đầu chú tâm vào những gì diễn ra thì nàng bắt đầu thấy hoài nghi về những lời nói của tên thuộc hạ. Sáu người đàn ông kéo một tên vào “hố” ? Điều này thật vô lí, trừ khi tên do thám đó cũng là một người như Turgeis .
Và nỗi tò mò dấy lên khiến nàng rời khỏi đại sảnh khi còn chưa no. Tất nhiên là cái bóng của nàng cũng đi theo, tất nhiên có phần tiếc nuối với bữa ăn dở dang của mình, bởi lẽ cái dạ dày của anh lớn hơn của nàng rất nhiều.
“Cái hố” không còn là một lỗ hổng sâu trên mặt đất nữa khi mà những tên tù nhân bị tống vào đây. Giờ đây nó chỉ là một cái chuồng cỡ trung, không có cửa sổ mà chỉ có những dây xích gắn vào tường. “ Cái hố” là tên gọi chính xác cho chỗ này.
Erika mới tới chỗ này một lần trước đây, không phải vì có quá ít tù nhân mà bởi lẽ nàng thích giải quyết với họ tại đại sảnh trước khi họ bị tống giam – phòng khi họ không cần thiết phải bị giam giữ. Bản thân nàng ghét “ cái hố”, bởi sự dã man, bởi những sợi dây xích, bởi những cái roi da treo trên tường và mùi hôi thối của chỗ này, không chỉ là thứ mùi theo nghĩa đen mà còn là thứ mùi của sự sợ hãi.
Thật là may, những tù nhân đều được phán xét nhanh chóng nên họ không phải ở lại quá lâu trong nhà tù này. Và nếu đám tù nhân không đủ tiền nộp phạt cho tội ác mà họ gây ra, thì Erika thích theo phong tục của địa phương là bắt họ làm nô lệ trong một thời gian, thường không quá một năm, hơn là làm theo cách của Wulnoth: dùng roi da tra tấn cho đến khi họ sống dở chết dở.
Nhưng do thám thì là một vấn đề hoàn toàn khác, mà không có một món tiền phạt nào tương ứng vì nó liên quan đến chiến tranh và xung đột, và những kế sách lượm lặt được có thể hạ được toàn bộ kẻ thù. Treo cổ có thể là quá từ bi với một tên do thám bị tóm giữa cuộc chiến và từ khi Erika phải xử lí vụ này thì nàng lấy làm mừng là những cuộc chiến sẽ kết thúc và với nàng không mấy để tâm đến sự trừng phạt. Ragnar, người đã từng tham gia những cuộc chiến này, có thể sẽ nghĩ khác. Nhưng anh không ở đây.
Wulnoth vẫn ở đó khi tên lính dẫn nàng vào đó. Một ngọn đuốc được châm lên, không đủ để chiếu sáng cả phòng, nhưng đủ để khiến mắt họ cay xè vì khói. Nàng thấy cần phải mở cửa để thở. Nhà tù này là lãnh địa của Wulnoth, nhưng tại sao ông ta lại không bao giờ chịu cọ rửa ?
Turgeis đứng dựa vào tường quan sát một cách kín đáo khi cánh cửa được mở ra, nơi mà ánh sáng không thể rọi tới. Tên tù nhân bị xích vào tường, với đôi tay bị treo cao quá đầu. Đó là tất cả những gì có thể thấy, vì Wulnoth đang đứng trước mặt anh ta, khiến nàng không thể quan sát thêm. Thực tế là Wulnoth đã nắm tóc anh ta để nâng đầu anh lên khi nàng tới, nhưng giờ thì ông ta để anh ta yên và đứng sang một bên. Đầu anh ta lại gục xuống ngực, như thể anh ta bị bất tỉnh.
Erika cứng người, cơn giận càng lên cao, nhưng nàng chỉ quay sang hỏi Wulnoth, người đang cũng tỏ ra hết sức tức giận.
“ Hắn ta đang giả vờ” , Wulnoth nói bằng tiếng địa phương.
Erika đã dạy cho những người này tiếng Đan Mạch, thứ tiếng mà nàng mong muốn họ sẽ dùng, nhưng đó quả là một quá trình lâu dài, và khi vắng mặt thì nàng biết họ sẽ chuyển sang nói tiếng Anglo Saxon. Đặc biệt là Wulnoth thì luôn dùng tiếng địa phương ngay cả khi có mặt nàng, mặc dù nàng có thể hiểu ông ta nhưng nàng không thèm trả lời mà bắt ông ta chuyển sang nói tiếng Đan Mạch hoặc là chấm dứt cuộc nói chuyện.
Mỗi lần họ có dịp nói chuyện với nhau thì người đàn ông này luôn tìm cách lấn át này. Nàng cho rằng ông ta nuôi hi vọng một ngày nào đó nàng sẽ dính vào cái bẫy của ông ta và trả lời ông bằng tiếng Anglo Saxon. Lúc đó ông ta sẽ có cảm giác của người chiến thắng, và nàng lấy làm vui vì chưa bao giờ mắc phải sai lầm ấy.
“ Hắn giả bộ phớt lờ ngôn ngữ của chúng ta”, Wulnoth tiếp tục “ và hắn còn giả bộ yếu ớt đến mức không đứng dậy nổi khi mà cô có thể nhìn cũng đủ thấy sức mạnh của hắn”
Erika nhìn vào anh , quả là Wulnoth nói đúng. Sức mạnh của anh có thể nhận thấy rất rõ, khi nhìn vào bờ ngực rộng và cơ bắp, vào đôi cánh tay trải căng trên đầu anh mà còn hằn rõ từng đường gân. Và một điều mà nàng không nhận ra trước đó bởi Wulnoth đứng chắn trước mặt đó là chân anh không phải đang duỗi dọc trên sàn nhà, ở chỗ dây xích . Đôi chân anh đang dựng đứng trên sàn , đầu gối gập lại, nếu anh mà đứng thẳng dậy thì sẽ vượt hẳn vị thủ lĩnh.
Không còn phải nghi ngờ về việc phải cần 6 người mới có thể mang anh vào đây, Erika trầm ngâm. Người đàn ông cao to như thế này hẳn phải rất nặng mà những người đầy tớ trung thành của anh trai nàng không thể đọ nổi. Nhưng quả thật anh ta đang giả vờ ốm yếu. Hoặc có thể anh ta quá mệt mỏi không thể gượng dậy nổi – giả thiết này khó thuyết phục hơn. Hoặc có lẽ Wulnoth đã tra tấn anh một cách tàn bạo, mà nàng chắc là ông ta không dám.
Anh ta đang mặc quần áo của một nông nô, nhưng đó có thể chỉ là một sự cải trang. Mặc dù vậy, thì mái tóc dài của anh ta không bị thay đổi, màu đen ánh, thể hiện rõ gốc gác là người Celtic.
Nàng đáp lại Wulnoth bằng tiếng Đan Mạch, một lần nữa làm tiêu tan hi vọng của ông ta rằng nàng có thể sao nhãng mà nói tiếng địa phương “ Người này có thể quá mệt mỏi nên trở nên ốm yếu. Và một người Celt thì có thể không hiểu thứ tiếng của ông, nhưng một do thám sẽ cần phải hiểu ngôn ngữ của ta. Ông đã thử nói tiếng của ta chưa?”
Khuôn mặt dần đỏ của ông ta thay cho câu trả lời . Và một giọng nói lạ vang lên cho nàng thấy mình đã đoán đúng.
“ Cô có thể nói tiếng Đan Mạch?”
Tên tù nhân nâng đầu để hỏi và Erika không biết làm gì hơn là nhìn chăm chú vào anh ta cho đến khi nàng nhận ra mình đang làm gì và đôi gò má nàng đang dần nóng lên. Nhưng ngay lập tức nàng đã tự bào chữa về sự bối rối của mình. Đôi mắt nàng không thể lừa dối bản thân nàng. Người đàn ông đó có một khuôn mặt điển trai. “ Tuyệt đẹp” là tất cả những gì nàng có thể gọi ra về anh, nhưng dường như đó cũng là chưa đủ.
Ồ, anh có thể biết nhiều bí mật dễ dàng – từ những người đàn bà. Nhưng đàn bà thì không biết mấy về những bí mật chiến tranh… Erika ngạc nhiên vì nàng có thể nhanh chóng từ bỏ những hình phạt với người đàn ông đó chỉ bởi vì nàng thấy anh ta đẹp trai, đẹp trai một cách lạ thường – đẹp đến khó tin. Nàng phải tự kìm mình lại, để phán xét anh dựa trên những sự thật.
Cuối cùng thì nàng cũng trả lời anh “ Tôi có thể nói gì hơn. Nhưng anh nói tiếng Đan Mạch rất giỏi, đối với một người Celt như anh. Tất nhiên anh phải học thứ tiếng này để đến đây do thám”.
Như thể anh ta không nghe thấy những gì nàng nói vì câu hỏi tiếp theo của anh không hề liên quan.
“ Một người Đan mạch thì làm gì ở Wessex?”
“ À, giờ thì chúng tôi đã biết anh làm do thám cho ai”
“ Trả lời ta đi đã, wench”
Erika cứng người vì một cảm giác bị xúc phạm, mặc dù nàng kiềm chế khá tốt, nàng nói thêm “ Và hẳn anh rất thích đưa ra những mệnh lệnh. Nhưng ở đây chúng tôi là người đặt câu hỏi. Tôi là quý bà Erika , em gái của Ragnar Haraldsson, người cai quản Gronwood và vùng lân cận. Khi anh ấy vắng mặt thì tôi là người cai quản chốn này và anh phải trả lời tôi, có lẽ anh nên bắt đầu bằng tên mình”.
“ Cô cũng bà chủ như em gái tôi”
Anh nhếch mép cười khiến Erika bối rối một lần nữa và thậm chí quên đi cái cách anh đã gọi nàng ( wench là từ cổ, dịch ra là con điếm). Nụ cười ấy còn tạo nên một luồng khí nóng trải sâu xuống vùng bụng của nàng. Nàng không thể lí giải lí do nàng thấy những từ ngữ của anh như một lời khen hay tại sao lại khiến nàng thấy thích thú. Và sau đó, trong sâu thẳm nàng rên rỉ. Một lần nữa nàng lại phản ứng với vẻ đẹp trai của anh, như một con hầu ngu ngốc không biết làm gì hơn là thở dài và bị anh bỡn cợt. Nàng không thể như vậy với cương vị một bà chủ.
“ Tên?” nàng ngắt lời lần nữa.
Anh ta thở dài, và dường như trượt xuống một chút. Tại sao anh ta lại giang đôi tay một cách khó khăn khi anh ta chỉ việc đứng dậy để thấy thoải mái hơn…?
“ Tôi là thánh Selig ( Selig the Blessed), của Haardrad clan ở Nauy”
Erika cảm nhận thấy đằng sau mình Turgeis đang nhúc nhích. Có lẽ anh ấy thấy xúc động khi gặp một người đồng hương. Nàng hi vọng anh không quá tin vào lời nói dối quá ư rõ ràng ấy và điều này khiến nàng tức giận vì người đàn ông này không hề đưa ra một câu trả lời khá khẩm gì.
“ Chính vẻ bề ngoài đã tố cáo anh”, nàng chế giễu, và tiếp lời “ Tôi nghe nói những người Celt là những người khổng lồ và anh có vẻ giống họ. Tại sao anh phải nói dối? Chúng tôi không phải kẻ thù của họ, họ thậm chí từng giúp đỡ chúng tôi chống lại người Saxon”
“ Làm thế nào cô lại ở Wessex vậy?”
Sự lảng tránh của anh làm nàng nổi điên bởi sự bối rối mà anh tỏ ra quá thuyết phục. Nàng đã cho anh một danh tính có lợi, có thể giúp anh thoát khỏi chốn này, nhưng anh đã phủ nhận nó, thậm chí là phớt lờ. Quỷ tha ma bắt anh ta, vì nàng sẽ bị nguyền rủa nếu cố gắng giúp anh ta thêm một lần nữa.
“ Anh đang ở Đông Anglia, như thể anh không biết, gần Bedford”
“ Không thể nào”
Giờ thì anh ta lại gọi nàng là một kẻ lừa đảo ư? Môi mím chặt, nàng quay sang Wulnoth “ Tại sao anh ta bị buộc tội là do thám?” Vẻ mặt của nàng đã nhắc nhở ông ta phải trả lời bằng tiếng Đan Mạch và ông ta đã làm theo, một cách khá trôi chảy.
“ Đoàn tuần tra đã bắt gặp anh ta đang nằm ngoài bờ tường, cố gắng trốn tránh tầm nhìn của họ trong bóng tối, và chỗ đó đối diện với bức tường nơi đang đổi phiên gác”
Tên tù nhân chen vào “ Tôi đang ngồi chứ không phải nằm, và tôi muốn thu hút sự chú ý của họ bởi tôi nghi ngờ về việc mình có thể tự di chuyển”
“ Túi xách của anh ta còn đầy thức ăn mới nấu” , Wulnoth vội thêm vào, “ có lẽ chúng được lấy trộm từ nhà bếp của chúng ta. Có lẽ hắn tự làm mình bị thương khi trèo tường trốn thoát vì cổng đã khóa”
Erika nhíu mày “ Vậy giờ ông cho rằng anh ta còn là một trên trộm nữa?”
“ Một hoặc là người khác, Wulnoth khăng khăng, có thể là một tên nô lệ trốn trại”
Nàng có thể thấy Wulnoth đang cần một nạn nhân, nhưng ý tưởng cuối cùng thì cần phải bàn. Nếu anh ta thực sự là một nô lệ trốn thoát, nàng nghi ngờ về việc anh luôn như vậy, anh là một người thích tự do. Những người khác thường đi tìm nơi trú ẩn với những người Đan Mạch và hiếm thấy những nô lệ Đan Mạch bỏ trốn tới Wessex và Tây Mercia. Còn việc anh ta là một tên trộm.”
“ Thức ăn đó là của một phụ nữ tốt bụng ở phía bắc cho tôi, tên tù nhân nói, tỏ rõ sự mệt mỏi, thật dễ để tìm và hỏi bà ấy về chuyện này”.
Erika có vẻ tin vào điều đó bởi lẽ nàng không tin rằng người khổng lồ đẹp trai này có thể đi qua điền trang này mà không gây chú ý. Nhưng anh ta có thể là một tên do thám, và anh trai nàng có thể xử nặng với anh ta. Nhiều năm chiến tranh và những cuộc đột kích đã khiến hàng nghìn người gặp nguy hiểm nếu những kế hoạch không được giữ kín, vì thế Ragnar có thể giết sống anh ta. Dù rằng giờ đây họ đang sống trong hòa bình thì .
Nhưng số phận của anh ta đang nằm trong tay nàng, chứ không phải Ragnar.
Nàng không thể thả anh ta một cách dễ dàng. Vẻ lén lút và trốn tránh đều khả nghi, thêm vào đó là khả năng nói trôi chảy tiếng Đan Mạch. Nhưng họ đang sống trong hòa bình, khiến mọi chuyện khác đi. Và việc đổi đám gác, điều mà anh ta có thể nghe lén, thì không phải là một bí mật to tát, ai chịu khó quan sát điền trang đều có nhận ra điều đó. Nàng có thể bỏ qua chuyện đó.
“ Về chuyện ăn trộm, chúng tôi sẽ xem xét đến câu chuyện của anh”, nàng nói, “ Nhưng về việc chúng tôi tìm thấy anh thì anh có lời bào chữa gì không ?”
Nàng nghĩ anh ta từ chối trả lời khi anh ta lắc đầu, nhưng anh ta trả lời, một cách chậm rãi, “ Tôi đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Cái đầu của tôi…Tôi bị thương – bằng dùi cui – tôi nghĩ vậy khi đám tùy tùng của tôi bị một đám cướp tấn công”.
Một mối e ngại lập tức dấy lên trong lòng Erika và nàng quay sang hỏi “ Kiểm tra xem đầu anh ta có bị thương không, Wulnoth !” và chờ đợi ông ta làm việc đó. Điều này có thể giải thích được nhiều điều – vẻ yếu ớt của anh ta, sự rối loạn – nhưng không giải thích được việc anh ta đang làm ở Đông Anglia.
“ Tôi không thấy gì bất thường”, Wulnoth khẳng định.
Cơn tức giận trào lên bởi vì nàng thật cả tin khiến người đàn ông không thể bình tĩnh được nữa. Đôi mắt màu xám của anh nhắm lại, và nàng nghe thấy tiếng anh thở dài.
“ Người của cô nói dối”, anh nói với nàng. “Vết thương vẫn còn đó vào sáng nay, nó không thể biến mất nhanh như vậy. Hãy tự kiểm tra đi, wench”.
Erika nghiến răng. Nếu anh ta gọi nàng là wench thêm một lần nữa, nàng có thể mặc xác anh ta với Wulnoth . Khi đề nghị nàng động vào anh ta, nàng còn nghe thấy chút thách thức trong giọng nói của anh ta.
“ Dù anh có bị thương hay không thì cũng giải thích được lí do anh đang ở Đông Anglia”,nàng đáp và chỉ ra điểm rõ ràng: “Còn kẻ do thám cho người Saxon nào tốt hơn một người Celt, người sẽ ít gây nghi ngờ nhất nếu bị phát hiện”.
“ Tôi thậm chí còn không nói thứ tiếng của họ”.
“Vậy là anh..”
“Nhưng đúng là tôi đến từ Wessex”
“Đó là sự thật cuối cùng”
Selig cố gắng nhìn vào nàng một lần nữa, nhưng tầm nhìn của anh bị nhòe đi khi Wulnoth ấn ngón tay của ông ta vào cục u trên đầu anh. Giờ đây vết thương là quá sức chịu đựng của anh, nhưng anh vẫn phải chịu.Anh hiểu rằng việc dỗ dành người phụ nữ với mắt mang màu bầu trời buổi trưa và đuôi long mày uốn hình cánh cung là rất quan trọng. Anh tự hỏi tại sao nàng có vẻ mỉa mai, hay chỉ là do nàng không tin như những gì anh đang nghe thấy?
Anh cũng gặp phải vấn đề khi tin vào những gì đang nghe. Một ai đó đã mang anh lên phía bắc? Nếu như vậy, thì rất nhiều ngày đã trôi qua mà anh không có chút ý niệm nào về chuyện đó - một mái tóc vàng óc pha chút nâu - cơn đau vùng bụng trống rỗng khiến anh lại tưởng tượng, nhưng, người đàn bà này thực sự là rất đáng yêu, và anh không cần nhìn rõ nàng vào lúc này, vì nàng đứng ngay trước mặt anh, đủ khiến hình ảnh nàng tràn ngập trong tâm trí anh. Nàng không cao bằng Kristen, có thể thấp hơn vài inches, và mảnh mai hơn, nhưng không phải gầy nhom. Bầu ngực đầy đặn kia là dành cho đôi tay an – do thám? Thánh Odin , thật là một trò đùa quá lời.
Anh là một người đàn ông được phù hộ, với nụ cười của những vị thần xứ Norse, được rửa tội bởi chúa Christian, có sức khỏe và một gia đình tuyệt vời, một mái nhà ấm tuyệt đẹp mà anh chính tay góp phần dựng nên, một con thuyền của riêng anh để kiếm ăn – và tất cả những người đàn bà mà anh có thể đề nghị. Anh không thể ở trong tình huống dở khóc dở cười thế này. Và một người đàn bà đang buộc tội anh, không gì có thể tệ hơn. Nàng đáng lẽ phải thả anh ngay lập tức, có thể bỡn cợt với anh, vuốt ve yêu chiều. Cái đầu anh đáng lẽ phải được nghỉ ngơi giữa bờ ngực của nàng. Không, không phải nàng.
Anh lắc đầu lần nữa, mặc dù làm như vậy khiến cơn đau càng thêm dữ dội. Anh không thể tiếp tục nghĩ về việc nàng là một bà chủ chốn này, và đang buộc tội anh, phán xét trong khi tất cả những gì anh muốn là mê hoặc nàng vì nàng quá quyến rũ.
Giọng nàng còn lởn vởn quanh đôi tai anh “ Nếu anh là một kẻ do thám, anh sẽ không dò la được gì ở đây ngoại trừ việc chúng tôi giàu có, ổn định và được bảo vệ tốt, những điều mà vua Alfred của anh sẽ thích nghe”
Đám sương mờ trước mặt anh đã mất dần nhưng giờ anh nhìn thấy hai người như nàng đang đi trước anh “ Tôi không nghĩ rằng ông ấy sẽ quan tâm”, anh nói “ Ông ấy chỉ tự vệ chứ không xâm lược”
Nàng gạt chuyện đó và tiếp tục “ Anh trai tôi sẽ chỉ đơn giản là giết chết anh, nhưng anh ấy không có ở đây và tôi thì thực tế hơn. Nếu anh có ông chủ sẵn sàng trả đồng Danegeld để thả anh, thì hãy cho tôi một cái tên và tôi sẽ gửi lời của anh tới ông ta”
“ Tôi có thể tự trả bằng tiền của mình”
“ Đưa cho tôi xem đồng xu của anh, hay nghĩ rằng tôi ngốc đến mức tin anh”
Anh không thể kéo Kristen rơi vào vụ rắc rối này. Anh phải tự xử lý với người đàn bà này-, bờ môi mời gọi, cái cằm ngang ngạnh, quả là một sự mâu thuẫn – thật khó để có thể thu hút nàng đủ khiến nàng thả anh đi.
Anh mỉm cười với nàng, nụ cười đã khiến nhiều con tim thổn thức. “ Nàng muốn nghe sự thật ư, sweetling? Tôi đang thi hành một nhiệm vụ của vua Alfred. Còn có 5 người đi c ùng với tôi, trong đó có cả một vị giám mục người mang theo một thỏa thuận với đức vua của nàng là người Saxon sẽ đem dâng ba cô gái còn trinh, ưa nhìn và có một món hồi môn hậu hĩnh cho mộtvị Guthrum nào đó của xứ Đan Mạch chọn lựa theo ý thích. Nhưng chúng tôi đã bị một đám cướp người Saxon tấn công trước khi chúng tôi rời Wessex, theo tôi biết thì những người khác đã bị giết, còn tôi thì… Tôi không biết làm sao tôi lại tới đây. Kí ức cuối cùng của tôi đó là cuộc tấn công, và tôi thức dậy vào sáng nay ở phía bắc chốn này.
Trông nàng không chút lay động. Nàng vẫn đứng yên đó, mắt nhìn chằm chằm vào anh. “ Và tôi sẽ phải tin điều đó? Và cả việc anh là một người Viking xứ Nauy? Một người Viking làm theo lệnh của ông vua Saxon? Ôi Odin--!”
“ Có thánh Odin , tôi xin thề, anh ngắt lời trước khi nàng trở nên tức giận, tôi liên hệ với những người Saxon là do hoàn cảnh, em gái của tôi đã cưới một trong số họ, ban đầu nó là một trong số tù nhân nô lệ của anh ta và chính cha tôi đã phải đến giải cứu nó”.
Erika đã đến mức chuẩn bị gào lên đầy tức giận. Lại một câu chuyện dở tệ khác, vô nghĩa, nhưng đã hết chưa? Nô lệ lấy ông chủ ư? Anh ta nghĩ nàng là một con ngốc ư?
Nàng cố kìm không bàn luận về những gì anh vừa nói, nàng sẽ không giữ nổi bình tĩnh “ Nếu anh không cho tôi một cái tên, có lẽ tôi sẽ gửi lời tới đức vua Alfred”.
“ Không, nàng sẽ không làm điều đó, nhất là đối với đức vua của nàng, sẽ không thích khi mà vua Alfred phàn nàn rằng một trong số phái viên của mình bị buộc tội oan và đối xử tệ”
“ Buộc tội oan?, nàng lặp lại “ Khi mà tất cả những gì anh nói đều là nói dối ư? Nếu có ai muốn chuộc anh, chỉ nói điều đó”
Selig không còn chút sức lực nào nữa. Cơn choáng lại tới và anh không thể nhúc nhích gì nữa. Anh e ngại rằng cơn sốt đang trở lại. Và anh cũng không chắc chắn ai là kẻ thù của mình nữa, chỉ vì cô ấy quá đỗi đáng yêu- mà anh thì chưa thử.
Lần này thì Erika không thể kìm nén thêm, vì anh ta quá thô lỗ với nàng, trước mặt đám thuộc hạ của nàng “ Anh dám! Có lẽ anh chỉ nói thứ tiếng của mình khi nếm mùi đòn roi vào lần tới ta nói chuyện với anh, nếu ta còn gặp anh. Mà có lẽ ta sẽ mặc xác anh ở đây”.
Anh không nhận ra cái bóng theo nàng ra khỏi nhà tù. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy đó là nụ cười của thủ lĩnh của đám lính canh trước khi ông ta cho anh nếm mùi đau đớn và bóng tối lại bao trùm lấy anh thêm một lần nữa.
Khi nàng vừa bước tới chiếc bàn dài và vòng tay ôm lấy đứa cháu của mình thì một trong đám thuộc hạ tới và thông báo rằng Wulnoth đã bắt được một kẻ do thám và đề nghị nàng cho phép treo cổ hắn ta. Đúng là Wulnoth, luôn đề nghị nàng phán xét trước khi có thời gian cân nhắc hay thu thập đủ tin tức.
“ Hãy sớm giải hắn tới đây, khi mà đại sảnh vắng người hơn”, nàng nói với tên thuộc hạ.
Tên này có vẻ e dè khi trả lời “ Thưa cô, thay vào đó cô có thể tới gặp hắn được không. Phải mất 6 người mới kéo hắn tới “hố”. Hắn ta không chịu đi”
“ Tại sao?”
“ Hắn không nói – thực ra là hắn nói thứ tiếng mà chúng tôi không hiểu”.
Nàng thấy nực cười về điều đó “ Nào giờ thì đi, nếu hắn là kẻ do thám, thì hắn phải hiểu chúng ta, hoặc hắn sẽ không biết gì hết ngoại trừ những gì hắn hay bất cứ ai có thể thấy. Tại sao Wulnoth lại buộc tội hắn?”
“ Ông ta không nói”
Erika thở dài “ Tốt lắm, ta sẽ tới sau bữa ăn. Liệu các ngươi có thể chờ ta đến khi đó?”
Tên thuộc hạ thoáng bối rối trước âm điệu lạnh lùng của nàng và gật đầu rồi lùi ra ngoài. Nhưng khi bắt đầu chú tâm vào những gì diễn ra thì nàng bắt đầu thấy hoài nghi về những lời nói của tên thuộc hạ. Sáu người đàn ông kéo một tên vào “hố” ? Điều này thật vô lí, trừ khi tên do thám đó cũng là một người như Turgeis .
Và nỗi tò mò dấy lên khiến nàng rời khỏi đại sảnh khi còn chưa no. Tất nhiên là cái bóng của nàng cũng đi theo, tất nhiên có phần tiếc nuối với bữa ăn dở dang của mình, bởi lẽ cái dạ dày của anh lớn hơn của nàng rất nhiều.
“Cái hố” không còn là một lỗ hổng sâu trên mặt đất nữa khi mà những tên tù nhân bị tống vào đây. Giờ đây nó chỉ là một cái chuồng cỡ trung, không có cửa sổ mà chỉ có những dây xích gắn vào tường. “ Cái hố” là tên gọi chính xác cho chỗ này.
Erika mới tới chỗ này một lần trước đây, không phải vì có quá ít tù nhân mà bởi lẽ nàng thích giải quyết với họ tại đại sảnh trước khi họ bị tống giam – phòng khi họ không cần thiết phải bị giam giữ. Bản thân nàng ghét “ cái hố”, bởi sự dã man, bởi những sợi dây xích, bởi những cái roi da treo trên tường và mùi hôi thối của chỗ này, không chỉ là thứ mùi theo nghĩa đen mà còn là thứ mùi của sự sợ hãi.
Thật là may, những tù nhân đều được phán xét nhanh chóng nên họ không phải ở lại quá lâu trong nhà tù này. Và nếu đám tù nhân không đủ tiền nộp phạt cho tội ác mà họ gây ra, thì Erika thích theo phong tục của địa phương là bắt họ làm nô lệ trong một thời gian, thường không quá một năm, hơn là làm theo cách của Wulnoth: dùng roi da tra tấn cho đến khi họ sống dở chết dở.
Nhưng do thám thì là một vấn đề hoàn toàn khác, mà không có một món tiền phạt nào tương ứng vì nó liên quan đến chiến tranh và xung đột, và những kế sách lượm lặt được có thể hạ được toàn bộ kẻ thù. Treo cổ có thể là quá từ bi với một tên do thám bị tóm giữa cuộc chiến và từ khi Erika phải xử lí vụ này thì nàng lấy làm mừng là những cuộc chiến sẽ kết thúc và với nàng không mấy để tâm đến sự trừng phạt. Ragnar, người đã từng tham gia những cuộc chiến này, có thể sẽ nghĩ khác. Nhưng anh không ở đây.
Wulnoth vẫn ở đó khi tên lính dẫn nàng vào đó. Một ngọn đuốc được châm lên, không đủ để chiếu sáng cả phòng, nhưng đủ để khiến mắt họ cay xè vì khói. Nàng thấy cần phải mở cửa để thở. Nhà tù này là lãnh địa của Wulnoth, nhưng tại sao ông ta lại không bao giờ chịu cọ rửa ?
Turgeis đứng dựa vào tường quan sát một cách kín đáo khi cánh cửa được mở ra, nơi mà ánh sáng không thể rọi tới. Tên tù nhân bị xích vào tường, với đôi tay bị treo cao quá đầu. Đó là tất cả những gì có thể thấy, vì Wulnoth đang đứng trước mặt anh ta, khiến nàng không thể quan sát thêm. Thực tế là Wulnoth đã nắm tóc anh ta để nâng đầu anh lên khi nàng tới, nhưng giờ thì ông ta để anh ta yên và đứng sang một bên. Đầu anh ta lại gục xuống ngực, như thể anh ta bị bất tỉnh.
Erika cứng người, cơn giận càng lên cao, nhưng nàng chỉ quay sang hỏi Wulnoth, người đang cũng tỏ ra hết sức tức giận.
“ Hắn ta đang giả vờ” , Wulnoth nói bằng tiếng địa phương.
Erika đã dạy cho những người này tiếng Đan Mạch, thứ tiếng mà nàng mong muốn họ sẽ dùng, nhưng đó quả là một quá trình lâu dài, và khi vắng mặt thì nàng biết họ sẽ chuyển sang nói tiếng Anglo Saxon. Đặc biệt là Wulnoth thì luôn dùng tiếng địa phương ngay cả khi có mặt nàng, mặc dù nàng có thể hiểu ông ta nhưng nàng không thèm trả lời mà bắt ông ta chuyển sang nói tiếng Đan Mạch hoặc là chấm dứt cuộc nói chuyện.
Mỗi lần họ có dịp nói chuyện với nhau thì người đàn ông này luôn tìm cách lấn át này. Nàng cho rằng ông ta nuôi hi vọng một ngày nào đó nàng sẽ dính vào cái bẫy của ông ta và trả lời ông bằng tiếng Anglo Saxon. Lúc đó ông ta sẽ có cảm giác của người chiến thắng, và nàng lấy làm vui vì chưa bao giờ mắc phải sai lầm ấy.
“ Hắn giả bộ phớt lờ ngôn ngữ của chúng ta”, Wulnoth tiếp tục “ và hắn còn giả bộ yếu ớt đến mức không đứng dậy nổi khi mà cô có thể nhìn cũng đủ thấy sức mạnh của hắn”
Erika nhìn vào anh , quả là Wulnoth nói đúng. Sức mạnh của anh có thể nhận thấy rất rõ, khi nhìn vào bờ ngực rộng và cơ bắp, vào đôi cánh tay trải căng trên đầu anh mà còn hằn rõ từng đường gân. Và một điều mà nàng không nhận ra trước đó bởi Wulnoth đứng chắn trước mặt đó là chân anh không phải đang duỗi dọc trên sàn nhà, ở chỗ dây xích . Đôi chân anh đang dựng đứng trên sàn , đầu gối gập lại, nếu anh mà đứng thẳng dậy thì sẽ vượt hẳn vị thủ lĩnh.
Không còn phải nghi ngờ về việc phải cần 6 người mới có thể mang anh vào đây, Erika trầm ngâm. Người đàn ông cao to như thế này hẳn phải rất nặng mà những người đầy tớ trung thành của anh trai nàng không thể đọ nổi. Nhưng quả thật anh ta đang giả vờ ốm yếu. Hoặc có thể anh ta quá mệt mỏi không thể gượng dậy nổi – giả thiết này khó thuyết phục hơn. Hoặc có lẽ Wulnoth đã tra tấn anh một cách tàn bạo, mà nàng chắc là ông ta không dám.
Anh ta đang mặc quần áo của một nông nô, nhưng đó có thể chỉ là một sự cải trang. Mặc dù vậy, thì mái tóc dài của anh ta không bị thay đổi, màu đen ánh, thể hiện rõ gốc gác là người Celtic.
Nàng đáp lại Wulnoth bằng tiếng Đan Mạch, một lần nữa làm tiêu tan hi vọng của ông ta rằng nàng có thể sao nhãng mà nói tiếng địa phương “ Người này có thể quá mệt mỏi nên trở nên ốm yếu. Và một người Celt thì có thể không hiểu thứ tiếng của ông, nhưng một do thám sẽ cần phải hiểu ngôn ngữ của ta. Ông đã thử nói tiếng của ta chưa?”
Khuôn mặt dần đỏ của ông ta thay cho câu trả lời . Và một giọng nói lạ vang lên cho nàng thấy mình đã đoán đúng.
“ Cô có thể nói tiếng Đan Mạch?”
Tên tù nhân nâng đầu để hỏi và Erika không biết làm gì hơn là nhìn chăm chú vào anh ta cho đến khi nàng nhận ra mình đang làm gì và đôi gò má nàng đang dần nóng lên. Nhưng ngay lập tức nàng đã tự bào chữa về sự bối rối của mình. Đôi mắt nàng không thể lừa dối bản thân nàng. Người đàn ông đó có một khuôn mặt điển trai. “ Tuyệt đẹp” là tất cả những gì nàng có thể gọi ra về anh, nhưng dường như đó cũng là chưa đủ.
Ồ, anh có thể biết nhiều bí mật dễ dàng – từ những người đàn bà. Nhưng đàn bà thì không biết mấy về những bí mật chiến tranh… Erika ngạc nhiên vì nàng có thể nhanh chóng từ bỏ những hình phạt với người đàn ông đó chỉ bởi vì nàng thấy anh ta đẹp trai, đẹp trai một cách lạ thường – đẹp đến khó tin. Nàng phải tự kìm mình lại, để phán xét anh dựa trên những sự thật.
Cuối cùng thì nàng cũng trả lời anh “ Tôi có thể nói gì hơn. Nhưng anh nói tiếng Đan Mạch rất giỏi, đối với một người Celt như anh. Tất nhiên anh phải học thứ tiếng này để đến đây do thám”.
Như thể anh ta không nghe thấy những gì nàng nói vì câu hỏi tiếp theo của anh không hề liên quan.
“ Một người Đan mạch thì làm gì ở Wessex?”
“ À, giờ thì chúng tôi đã biết anh làm do thám cho ai”
“ Trả lời ta đi đã, wench”
Erika cứng người vì một cảm giác bị xúc phạm, mặc dù nàng kiềm chế khá tốt, nàng nói thêm “ Và hẳn anh rất thích đưa ra những mệnh lệnh. Nhưng ở đây chúng tôi là người đặt câu hỏi. Tôi là quý bà Erika , em gái của Ragnar Haraldsson, người cai quản Gronwood và vùng lân cận. Khi anh ấy vắng mặt thì tôi là người cai quản chốn này và anh phải trả lời tôi, có lẽ anh nên bắt đầu bằng tên mình”.
“ Cô cũng bà chủ như em gái tôi”
Anh nhếch mép cười khiến Erika bối rối một lần nữa và thậm chí quên đi cái cách anh đã gọi nàng ( wench là từ cổ, dịch ra là con điếm). Nụ cười ấy còn tạo nên một luồng khí nóng trải sâu xuống vùng bụng của nàng. Nàng không thể lí giải lí do nàng thấy những từ ngữ của anh như một lời khen hay tại sao lại khiến nàng thấy thích thú. Và sau đó, trong sâu thẳm nàng rên rỉ. Một lần nữa nàng lại phản ứng với vẻ đẹp trai của anh, như một con hầu ngu ngốc không biết làm gì hơn là thở dài và bị anh bỡn cợt. Nàng không thể như vậy với cương vị một bà chủ.
“ Tên?” nàng ngắt lời lần nữa.
Anh ta thở dài, và dường như trượt xuống một chút. Tại sao anh ta lại giang đôi tay một cách khó khăn khi anh ta chỉ việc đứng dậy để thấy thoải mái hơn…?
“ Tôi là thánh Selig ( Selig the Blessed), của Haardrad clan ở Nauy”
Erika cảm nhận thấy đằng sau mình Turgeis đang nhúc nhích. Có lẽ anh ấy thấy xúc động khi gặp một người đồng hương. Nàng hi vọng anh không quá tin vào lời nói dối quá ư rõ ràng ấy và điều này khiến nàng tức giận vì người đàn ông này không hề đưa ra một câu trả lời khá khẩm gì.
“ Chính vẻ bề ngoài đã tố cáo anh”, nàng chế giễu, và tiếp lời “ Tôi nghe nói những người Celt là những người khổng lồ và anh có vẻ giống họ. Tại sao anh phải nói dối? Chúng tôi không phải kẻ thù của họ, họ thậm chí từng giúp đỡ chúng tôi chống lại người Saxon”
“ Làm thế nào cô lại ở Wessex vậy?”
Sự lảng tránh của anh làm nàng nổi điên bởi sự bối rối mà anh tỏ ra quá thuyết phục. Nàng đã cho anh một danh tính có lợi, có thể giúp anh thoát khỏi chốn này, nhưng anh đã phủ nhận nó, thậm chí là phớt lờ. Quỷ tha ma bắt anh ta, vì nàng sẽ bị nguyền rủa nếu cố gắng giúp anh ta thêm một lần nữa.
“ Anh đang ở Đông Anglia, như thể anh không biết, gần Bedford”
“ Không thể nào”
Giờ thì anh ta lại gọi nàng là một kẻ lừa đảo ư? Môi mím chặt, nàng quay sang Wulnoth “ Tại sao anh ta bị buộc tội là do thám?” Vẻ mặt của nàng đã nhắc nhở ông ta phải trả lời bằng tiếng Đan Mạch và ông ta đã làm theo, một cách khá trôi chảy.
“ Đoàn tuần tra đã bắt gặp anh ta đang nằm ngoài bờ tường, cố gắng trốn tránh tầm nhìn của họ trong bóng tối, và chỗ đó đối diện với bức tường nơi đang đổi phiên gác”
Tên tù nhân chen vào “ Tôi đang ngồi chứ không phải nằm, và tôi muốn thu hút sự chú ý của họ bởi tôi nghi ngờ về việc mình có thể tự di chuyển”
“ Túi xách của anh ta còn đầy thức ăn mới nấu” , Wulnoth vội thêm vào, “ có lẽ chúng được lấy trộm từ nhà bếp của chúng ta. Có lẽ hắn tự làm mình bị thương khi trèo tường trốn thoát vì cổng đã khóa”
Erika nhíu mày “ Vậy giờ ông cho rằng anh ta còn là một trên trộm nữa?”
“ Một hoặc là người khác, Wulnoth khăng khăng, có thể là một tên nô lệ trốn trại”
Nàng có thể thấy Wulnoth đang cần một nạn nhân, nhưng ý tưởng cuối cùng thì cần phải bàn. Nếu anh ta thực sự là một nô lệ trốn thoát, nàng nghi ngờ về việc anh luôn như vậy, anh là một người thích tự do. Những người khác thường đi tìm nơi trú ẩn với những người Đan Mạch và hiếm thấy những nô lệ Đan Mạch bỏ trốn tới Wessex và Tây Mercia. Còn việc anh ta là một tên trộm.”
“ Thức ăn đó là của một phụ nữ tốt bụng ở phía bắc cho tôi, tên tù nhân nói, tỏ rõ sự mệt mỏi, thật dễ để tìm và hỏi bà ấy về chuyện này”.
Erika có vẻ tin vào điều đó bởi lẽ nàng không tin rằng người khổng lồ đẹp trai này có thể đi qua điền trang này mà không gây chú ý. Nhưng anh ta có thể là một tên do thám, và anh trai nàng có thể xử nặng với anh ta. Nhiều năm chiến tranh và những cuộc đột kích đã khiến hàng nghìn người gặp nguy hiểm nếu những kế hoạch không được giữ kín, vì thế Ragnar có thể giết sống anh ta. Dù rằng giờ đây họ đang sống trong hòa bình thì .
Nhưng số phận của anh ta đang nằm trong tay nàng, chứ không phải Ragnar.
Nàng không thể thả anh ta một cách dễ dàng. Vẻ lén lút và trốn tránh đều khả nghi, thêm vào đó là khả năng nói trôi chảy tiếng Đan Mạch. Nhưng họ đang sống trong hòa bình, khiến mọi chuyện khác đi. Và việc đổi đám gác, điều mà anh ta có thể nghe lén, thì không phải là một bí mật to tát, ai chịu khó quan sát điền trang đều có nhận ra điều đó. Nàng có thể bỏ qua chuyện đó.
“ Về chuyện ăn trộm, chúng tôi sẽ xem xét đến câu chuyện của anh”, nàng nói, “ Nhưng về việc chúng tôi tìm thấy anh thì anh có lời bào chữa gì không ?”
Nàng nghĩ anh ta từ chối trả lời khi anh ta lắc đầu, nhưng anh ta trả lời, một cách chậm rãi, “ Tôi đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Cái đầu của tôi…Tôi bị thương – bằng dùi cui – tôi nghĩ vậy khi đám tùy tùng của tôi bị một đám cướp tấn công”.
Một mối e ngại lập tức dấy lên trong lòng Erika và nàng quay sang hỏi “ Kiểm tra xem đầu anh ta có bị thương không, Wulnoth !” và chờ đợi ông ta làm việc đó. Điều này có thể giải thích được nhiều điều – vẻ yếu ớt của anh ta, sự rối loạn – nhưng không giải thích được việc anh ta đang làm ở Đông Anglia.
“ Tôi không thấy gì bất thường”, Wulnoth khẳng định.
Cơn tức giận trào lên bởi vì nàng thật cả tin khiến người đàn ông không thể bình tĩnh được nữa. Đôi mắt màu xám của anh nhắm lại, và nàng nghe thấy tiếng anh thở dài.
“ Người của cô nói dối”, anh nói với nàng. “Vết thương vẫn còn đó vào sáng nay, nó không thể biến mất nhanh như vậy. Hãy tự kiểm tra đi, wench”.
Erika nghiến răng. Nếu anh ta gọi nàng là wench thêm một lần nữa, nàng có thể mặc xác anh ta với Wulnoth . Khi đề nghị nàng động vào anh ta, nàng còn nghe thấy chút thách thức trong giọng nói của anh ta.
“ Dù anh có bị thương hay không thì cũng giải thích được lí do anh đang ở Đông Anglia”,nàng đáp và chỉ ra điểm rõ ràng: “Còn kẻ do thám cho người Saxon nào tốt hơn một người Celt, người sẽ ít gây nghi ngờ nhất nếu bị phát hiện”.
“ Tôi thậm chí còn không nói thứ tiếng của họ”.
“Vậy là anh..”
“Nhưng đúng là tôi đến từ Wessex”
“Đó là sự thật cuối cùng”
Selig cố gắng nhìn vào nàng một lần nữa, nhưng tầm nhìn của anh bị nhòe đi khi Wulnoth ấn ngón tay của ông ta vào cục u trên đầu anh. Giờ đây vết thương là quá sức chịu đựng của anh, nhưng anh vẫn phải chịu.Anh hiểu rằng việc dỗ dành người phụ nữ với mắt mang màu bầu trời buổi trưa và đuôi long mày uốn hình cánh cung là rất quan trọng. Anh tự hỏi tại sao nàng có vẻ mỉa mai, hay chỉ là do nàng không tin như những gì anh đang nghe thấy?
Anh cũng gặp phải vấn đề khi tin vào những gì đang nghe. Một ai đó đã mang anh lên phía bắc? Nếu như vậy, thì rất nhiều ngày đã trôi qua mà anh không có chút ý niệm nào về chuyện đó - một mái tóc vàng óc pha chút nâu - cơn đau vùng bụng trống rỗng khiến anh lại tưởng tượng, nhưng, người đàn bà này thực sự là rất đáng yêu, và anh không cần nhìn rõ nàng vào lúc này, vì nàng đứng ngay trước mặt anh, đủ khiến hình ảnh nàng tràn ngập trong tâm trí anh. Nàng không cao bằng Kristen, có thể thấp hơn vài inches, và mảnh mai hơn, nhưng không phải gầy nhom. Bầu ngực đầy đặn kia là dành cho đôi tay an – do thám? Thánh Odin , thật là một trò đùa quá lời.
Anh là một người đàn ông được phù hộ, với nụ cười của những vị thần xứ Norse, được rửa tội bởi chúa Christian, có sức khỏe và một gia đình tuyệt vời, một mái nhà ấm tuyệt đẹp mà anh chính tay góp phần dựng nên, một con thuyền của riêng anh để kiếm ăn – và tất cả những người đàn bà mà anh có thể đề nghị. Anh không thể ở trong tình huống dở khóc dở cười thế này. Và một người đàn bà đang buộc tội anh, không gì có thể tệ hơn. Nàng đáng lẽ phải thả anh ngay lập tức, có thể bỡn cợt với anh, vuốt ve yêu chiều. Cái đầu anh đáng lẽ phải được nghỉ ngơi giữa bờ ngực của nàng. Không, không phải nàng.
Anh lắc đầu lần nữa, mặc dù làm như vậy khiến cơn đau càng thêm dữ dội. Anh không thể tiếp tục nghĩ về việc nàng là một bà chủ chốn này, và đang buộc tội anh, phán xét trong khi tất cả những gì anh muốn là mê hoặc nàng vì nàng quá quyến rũ.
Giọng nàng còn lởn vởn quanh đôi tai anh “ Nếu anh là một kẻ do thám, anh sẽ không dò la được gì ở đây ngoại trừ việc chúng tôi giàu có, ổn định và được bảo vệ tốt, những điều mà vua Alfred của anh sẽ thích nghe”
Đám sương mờ trước mặt anh đã mất dần nhưng giờ anh nhìn thấy hai người như nàng đang đi trước anh “ Tôi không nghĩ rằng ông ấy sẽ quan tâm”, anh nói “ Ông ấy chỉ tự vệ chứ không xâm lược”
Nàng gạt chuyện đó và tiếp tục “ Anh trai tôi sẽ chỉ đơn giản là giết chết anh, nhưng anh ấy không có ở đây và tôi thì thực tế hơn. Nếu anh có ông chủ sẵn sàng trả đồng Danegeld để thả anh, thì hãy cho tôi một cái tên và tôi sẽ gửi lời của anh tới ông ta”
“ Tôi có thể tự trả bằng tiền của mình”
“ Đưa cho tôi xem đồng xu của anh, hay nghĩ rằng tôi ngốc đến mức tin anh”
Anh không thể kéo Kristen rơi vào vụ rắc rối này. Anh phải tự xử lý với người đàn bà này-, bờ môi mời gọi, cái cằm ngang ngạnh, quả là một sự mâu thuẫn – thật khó để có thể thu hút nàng đủ khiến nàng thả anh đi.
Anh mỉm cười với nàng, nụ cười đã khiến nhiều con tim thổn thức. “ Nàng muốn nghe sự thật ư, sweetling? Tôi đang thi hành một nhiệm vụ của vua Alfred. Còn có 5 người đi c ùng với tôi, trong đó có cả một vị giám mục người mang theo một thỏa thuận với đức vua của nàng là người Saxon sẽ đem dâng ba cô gái còn trinh, ưa nhìn và có một món hồi môn hậu hĩnh cho mộtvị Guthrum nào đó của xứ Đan Mạch chọn lựa theo ý thích. Nhưng chúng tôi đã bị một đám cướp người Saxon tấn công trước khi chúng tôi rời Wessex, theo tôi biết thì những người khác đã bị giết, còn tôi thì… Tôi không biết làm sao tôi lại tới đây. Kí ức cuối cùng của tôi đó là cuộc tấn công, và tôi thức dậy vào sáng nay ở phía bắc chốn này.
Trông nàng không chút lay động. Nàng vẫn đứng yên đó, mắt nhìn chằm chằm vào anh. “ Và tôi sẽ phải tin điều đó? Và cả việc anh là một người Viking xứ Nauy? Một người Viking làm theo lệnh của ông vua Saxon? Ôi Odin--!”
“ Có thánh Odin , tôi xin thề, anh ngắt lời trước khi nàng trở nên tức giận, tôi liên hệ với những người Saxon là do hoàn cảnh, em gái của tôi đã cưới một trong số họ, ban đầu nó là một trong số tù nhân nô lệ của anh ta và chính cha tôi đã phải đến giải cứu nó”.
Erika đã đến mức chuẩn bị gào lên đầy tức giận. Lại một câu chuyện dở tệ khác, vô nghĩa, nhưng đã hết chưa? Nô lệ lấy ông chủ ư? Anh ta nghĩ nàng là một con ngốc ư?
Nàng cố kìm không bàn luận về những gì anh vừa nói, nàng sẽ không giữ nổi bình tĩnh “ Nếu anh không cho tôi một cái tên, có lẽ tôi sẽ gửi lời tới đức vua Alfred”.
“ Không, nàng sẽ không làm điều đó, nhất là đối với đức vua của nàng, sẽ không thích khi mà vua Alfred phàn nàn rằng một trong số phái viên của mình bị buộc tội oan và đối xử tệ”
“ Buộc tội oan?, nàng lặp lại “ Khi mà tất cả những gì anh nói đều là nói dối ư? Nếu có ai muốn chuộc anh, chỉ nói điều đó”
Selig không còn chút sức lực nào nữa. Cơn choáng lại tới và anh không thể nhúc nhích gì nữa. Anh e ngại rằng cơn sốt đang trở lại. Và anh cũng không chắc chắn ai là kẻ thù của mình nữa, chỉ vì cô ấy quá đỗi đáng yêu- mà anh thì chưa thử.
Lần này thì Erika không thể kìm nén thêm, vì anh ta quá thô lỗ với nàng, trước mặt đám thuộc hạ của nàng “ Anh dám! Có lẽ anh chỉ nói thứ tiếng của mình khi nếm mùi đòn roi vào lần tới ta nói chuyện với anh, nếu ta còn gặp anh. Mà có lẽ ta sẽ mặc xác anh ở đây”.
Anh không nhận ra cái bóng theo nàng ra khỏi nhà tù. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy đó là nụ cười của thủ lĩnh của đám lính canh trước khi ông ta cho anh nếm mùi đau đớn và bóng tối lại bao trùm lấy anh thêm một lần nữa.