Chương : 38
Editor: Sweet
Lúc Tần Duyệt mở mắt lại, nhìn thấy Leo nắm tay Bàng Cùng Hiên.
Tần Duyệt hoài nghi đấy là ảo giác do chính mình sinh ra, nhưng Bàng Cùng Hiên quả thật đang cùng gian phu tay trong tay,lúc nhìn thấy Tần Duyệt hữu khí vô lực chăm chăm ngó, hắn lập tức kêu to một tiếng.
Thanh âm kia khiến cho ngay cả Lạc Ninh đang ở ngoài phòng bệnh cũng bị kinh động, vội vàng chạy vào.
Rối loạn một hồi rồi mới kiểm tra, sau khi kiểm tra,Tần Duyệt được chẩn đoán xác thật là thanh tỉnh.
Vào lúc Lạc Ninh đang dặn dò yêu cầu Tần Duyệt chỉ có thể tạm thời dùng thức ăn lỏng, Tần Duyệt lại đỏ mắt nhìn Bàng Cùng Hiên đang được Tiểu Cửu ôm vào lòng
Tần Duyệt ngay cả hơi sức tức giận đều không có ── anh quyết định đem chuyện hạ quyết tâm đối xử ôn nhu với Bàng Cùng Hiên tối qua ném đi thật xa
“Đường Mạnh đâu……”
Đây là lần đầu tiên Tần Duyệt mở miệng sau khi tỉnh lại, thế mà lại hỏi Đường Mạnh, thanh âm nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều nghĩ là ảo giác
Nhưng ảo giác cũng thật khiến cho người ta giật mình.
Tiểu Cửu mở miệng trước tiên, “Để cứu sống ngươi như bây giờ, biết chúng ta mất biết bao sức lực không? Ngươi còn hỏi cái gã nào đó, gã không chết thì ngươi cũng không muốn sống nữa hả?”
Tần Duyệt mặc kệ Tiểu Cửu, một lần nữa nhắm mắt lại, không bao giờ để ý bất luận kẻ nào nữa
Giờ ăn trong bệnh viện lúc nào cũng phải đúng giờ, bây giờ còn chưa đến thời gian, ai cũng không ngờ Tần Duyệt sẽ tỉnh lại lúc này, cũng không có chuẩn bị gì để lót dạ, đành phải để cho anh dùng tạm trước chút hoa quả.
Việc chăm Tần Duyệt tất nhiên rơi xuống trên người Bàng Cùng Hiên, hắn giờ giống hệt như một hầu gái nhỏ, cung kính mềm mỏng hầu hạ Tần Duyệt.
Mà Tần đại thiếu gia vẫn giữ cái thái độ như Bàng Cùng Hiên thiếu nợ anh ta vậy, ngay cả một ánh mắt biết ơn cũng không có.
Tiểu Cửu nén xuống nén xuống, đạp cửa ra khỏi phòng bệnh. Trước đó vì dáng vẻ cơm không vô nước không trôi của Bàng Cùng Hiên lo lắng cho Tần Duyệt nên cậu đã quyết định,chỉ cần Tần Duyệt tỉnh sẽ không bất hòa với anh ta nữa. Nhưng thái độ của Tần Duyệt thật sự là làm cho cậu ta không cách nào không nổi điên, đó mà là bệnh nhân sao! Căn bản như ông vua ấy chứ.
Bàng Cùng Hiên tâm tư rất đơn thuần, chỉ cần Tần Duyệt có thể tỉnh lại, hắn cái gì cũng không màng. Tiểu Cửu muốn thay trời hành đạo thì chỉ càng khiến cho Bàng Cùng Hiên cảm thấy khó xử
Hôm nay Nhiếp Khởi Dương không theo Tiểu Cửu đến,cậu ta muốn tự đè nén lửa nóng trong lòng cực kì không dễ. Ra ngoài phòng bệnh đợi hơn mười phút, cái đầu bốc khói của Tiểu Cửu mới nguội được đôi chút.
Bàng Cùng Hiên luôn luôn ở bệnh viện chăm sóc Tần Duyệt, mặc dù ăn cơm nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng người vẫn gầy một vòng. Hiện tại Tần Duyệt đã tỉnh, chắc hẳn Bàng Cùng Hiên so với trước kia sẽ ăn uống dễ dàng hơn. Tiểu Cửu muốn đi vào hỏi thử xem rồi gọi đồ ăn gì đó để tẩm bổ cho cơ thể Bàng Cùng Hiên, dù Tiểu Cửu thật không muốn, vẫn phải nể mặt Bàng Cùng Hiên gọi thêm một phần cho Tần Duyệt
Kết quả khi Tiểu Cửu tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Bàng Cùng Hiên đang dùng sức đấm bóp chân cho Tần Duyệt, cái dáng vẻ đó càng giống một con hầu.
Tần Duyệt hưởng thụ tựa vào trên gối đầu, khép nửa mi thiêu thiêu ngủ, bộ dáng y chang chủ nô.
“Tiểu Hiên! Cậu làm cái gì vậy!”
“Thời gian Tần Duyệt nằm rất lâu, chân có chút không thoải mái, tớ giúp cậu ấy xoa bóp.”
Tiểu Cửu nghiến răng, cuối cùng rít ra hai chữ,“Để, tớ!”
Bàng Cùng Hiên vốn cũng không có sức lực, đã đổ chút mồ hôi,“Không sao, tớ có thể.”
Tiểu Cửu kéo Bàng Cùng Hiên qua một bên, vừa định xuống tay, Tần Duyệt liền nhấc chân lên, cũng không thèm liếc mắt đến cậu ta một cái
Leo ngồi ở một bên cười,“Tôi đã thử qua, nó không muốn để cho người khác chạm vào.”
“Họ Tần! Ngươi thế nào cũng là muốn dày vò Tiểu Hiêu sao?”
Tần Duyệt vẫn giữ dáng vẻ dửng dưng, chẳng thèm phản ứng một chút nào với Tiểu Cửu
Bàng Cùng Hiên kéo Tiểu Cửu,“Cậu không cần giận, cậu ấy nằm đã lâu, thân thể nhất định không thoải mái, lại còn có cả miệng vết thương, phải cẩn thận tránh, để tớ cho.”
Bàng Cùng Hiên đang định tiếp tục xoa xoa, Tần Duyệt nhẹ nhàng mở miệng,“Bên kia……”
Tiểu Cửu lớn tiếng hừ hừ.
Bàng Cùng Hiên biết Tiểu Cửu trong lòng xót hắn,“Tiểu Cửu, cậu trở về đi, tớ có thể.”
Tiểu Cửu lửa giận bùng lên, họ Tần kia đang nửa chết nửa sống còn có thể khiến cậu ta tức giận đến như vậy, đời trước không biết đã kết oán cừu gì với nó nữa hả trời.
“Tớ trở về!”
Leo đứng lên, cười sáng lạn với Bàng Cùng Hiên,“Tôi giúp em tiễn cậu ta.”
Bàng Cùng Hiên cảm kích gật đầu với cậu, rồi mới tiếp tục đấm bóp chân cho Tần Duyệt
Trong phòng bệnh im lặng chừng 5 phút, sau đó vang lên âm thanh thút thít
Tần Duyệt mở to mắt, nhìn thấy Bàng Cùng Hiên cúi thấp đầu, lộ ra vành tai nho nhỏ sau gáy, khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào.
Chân Tần Duyệt giống như bị tê dại,“Uy……”
Bàng Cùng Hiên ngừng xoa bóp chân anh, lau nước mắt trên mặt.
“Trên tay cậu……”
Bàng Cùng Hiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt, lại nhìn đồng hồ trên tay,“Cái này à?Leo cho ……”
Giây tiếp theo Tần Duyệt liền nhắm mắt lại. Bàng Cùng Hiên biết anh mất hứng, nhưng lại không biết nguyên nhân, đành phải tiếp tục nói,“Cái này là rất lâu trước kia, còn nhớ ngày Giáng sinh năm đó không? Cậu đi trường học tìm tôi? Chúng ta cùng đi tham gia lễ mừng Giáng Sinh, tôi bốc trúng món này, sau đó thì không biết sao không thấy nữa.Leo nói cậu ấy vừa tìm thấy nó ở nơi cậu ấy, cho nên trả lại cho tôi…..”
Nếu không phải mang theo bên người, sao có thể lựa đúng lúc mà lấy ra nữa chứ?
Còn có cái tiệc mừng giáng sinh ấy, Tần Duyệt giờ nhớ lại hình ảnh Leo cùng Bàng Cùng Hiên hôn nhau, ngoại trừ phẫn nộ, còn có không cam lòng!
Tần Duyệt có thấy Leo lấy cái đồng hồ kia, biết đó là của Bàng Cùng Hiên, nhưng anh không có lấy về. Đương nhiên không phải không muốn lấy về, mà là trong khoảng thời gian đợi lấy về, anh đập hư đồ vật vô số, giận cá chém thớt, đến nỗi mọi người ngấm ngầm thỏa thuận với nhau quăng chuyện đồng hồ sang một bên
Tần Duyệt không đem chuyện đồng hồ nói cho Bàng Cùng Hiên, cũng như không nói cho Bàng Cùng Hiên nghe chấp niệm của Leo đối với hắn
Dựa sự trì độn của Bàng Cùng Hiên, không ai nói rõ cho hắn, hắn căn bản sẽ không nghĩ đến.
Sau đó,Leo còn dám đem đem đồng hồ trả về, không biết lúc anh hôn mê đã xảy ra cái chuyện gì nữa.
Kỳ thật Tần Duyệt lúc đi tìm Đường Mạnh đã nghĩ qua, nếu mình chết, người quái dị sẽ đau lòng như thế nào, suy sụp thế nào, rồi sẽ có những kẻ khác nhân cơ hội này mà đem hắn chiếm lấy ra sao.
Đương nhiên còn có khả năng khác, anh không có chết, nhưng người quái dị vẫn quyết định từ bỏ anh, anh để cho người quái dị tự do.
Rồi mới kết hôn.
Còn một loại khả năng khác, anh không có chết, người quái dị vẫn yêu anh, rồi sau đó…
Vốn hẳn là như vậy, nhưng sau khi Tần Duyệt tỉnh lại, nhìn thấy người quái dị cùng nam nhân khác dây dưa, loại cảm giác này ai có thể lý giải đây?
Tần Duyệt – anh lần đầu tiên quyết định muốn đem bản thân mình giao cho một người, cho dù người đó là nam nhân, lại là một người quái dị.
Anh đã chịu thiệt như thế, người quái dị còn cùng nam nhân khác câu kết làm bậy!
Lại không chỉ một người!
Trước kia Bàng Cùng Hiên tuy rằng cũng không mấy thảnh thơi, nhưng sẽ không thê thảm giống như bây giờ
Tần Duyệt vừa tỉnh lại, thân thể thực suy yếu, lại còn phơi ra một bộ mặt nhăn nhúm. chỉ cần Bàng Cùng Hiên hơi nghỉ ngơi một chút, sẽ bị anh sai bảo làm này làm kia, giống như cái con quay xoay quanh anh mà chuyển.
Tất cả mọi người xem không vô. Bọn họ càng đau lòng Bàng Cùng Hiên, lại càng là cảm thấy Tần Duyệt đáng giận, nhất là Tiểu Cửu, đã muốn đem sự tồn tại của Tần Duyệt tiến hóa còn thấp kém ghê tởm hơn con gián.
======
Đảo mắt qua hai tháng.
Vết thương Tần Duyệt khỏi thật mau, Lạc Ninh sau khi Tần Duyệt tỉnh lại liền ly khai, lúc mới đầu còn một tuần đến xem một lần, một tháng sau không thấy xuất hiện nữa
Leo đã rời Trung Quốc, tiếp tục đi khắp thế giới công tác.
Chỉ có Tiểu Cửu cùng đám Tiểu Mập là thường đến, vô cùng chướng mắt với hành vi gần như biến thành ngược đãi của Tần Duyệt đối Bàng Cùng Hiên.
Đối với việc này Niếp Khởi Dương và Hình Tinh lại chọn cách im lặng không phát biểu bất cứ lời nào, hơn nữa tận lực hạn chế ” ấy ấy ” của mình vào bệnh viện.
Khi Tiểu Cửu cùng Tiểu Mập không có ở đó, Tần Duyệt cũng không hay sai Bàng Cùng Hiên làm này làm kia.
Bàng Cùng Hiên cho dù có ngốc nghếch hơn thế nữa cũng nhận thấy, nhưng hắn không biết Tần Duyệt làm như thế có mục đích gì, chỉ có thể tự cho rằng khi có nhiều người thì Tần Duyệt cảm thấy không thoải mái.
Thương thế của Tần Duyệt đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt, Bàng Cùng Hiên lại ngày càng gầy đi.
Sau hai tháng ở bệnh viện, Tần Duyệt khăng khăng đòi xuất viện
Nhà của hai người ở vùng ngoại thành, không khí không tệ, Tần Duyệt cũng còn trẻ, khôi phục rất nhanh, hơn nữa bản thân anh cứ khăng khăng như thế, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý cho bọn họ xuất viện.
Vào cái hôm xuất viện đó Tiểu Cửu lái xe, Nhiếp Khởi Dương giúp hai người cầm hành lý, cứ thế mà đi thôi.
Bàng Cùng Hiên ôm túi hành lý thật to đi lên lầu, từng chút một lê lết đến phòng Tần Duyệt.
Trong nhà vẫn thuê người đến quét dọn cho nên cũng không có bụi bặm gì. Bàng Cùng Hiên đem quần áo sạch sẽ của Tần Duyệt bỏ vào trong tủ quần áo, rồi mới hỏi Tần Duyệt còn đang ngồi ở dưới lầu, “Cậu có muốn tắm rửa không?”
Đợi trong chốc lát, không thấy Tần Duyệt đáp lời, Bàng Cùng Hiên biết đây là ngầm đồng ý.
Chỉnh nhiệt độ nước chảy vừa phải vào bồn tắm lớn, cảm giác mỏi mệt rất nhanh lan khắp toàn thân Bàng Cùng Hiên, hắn đã hai, ba tháng không có được ngâm mình đi.
Lúc này Tần Duyệt đã lên lầu, đứng trong phòng của mình chờ Bàng Cùng Hiên giúp anh cởi quần áo, hai tháng nay, mọi chuyện này đều do Bàng Cùng Hiên làm.
Bàng Cùng Hiên nghe được tiếng động, trở lại phòng yên lặng giúp Tần Duyệt cởi quần áo.
Khi ở bệnh viện, Tần Duyệt đều nằm trên giường.
Nhưng hôm nay Tần Duyệt lại đang đứng. Cởi áo thì bình thường thôi, chỉ là một chiếc áo sơmi.
Nhưng khi cởi quần, Bàng Cùng Hiên không thể không ngồi xổm xuống, như vậy, đầu của hắn liền vừa vặn đối diện với hạ bộ của Tần Duyệt.
Cảm giác khi ở nhà cùng khi ở bệnh viện cũng thực không giồng nhau, Bàng Cùng Hiên cảm thấy tim chính mình đập thật sự nhanh, làm cho hắn có chút chân tay luống cuống.
“Tôi, tôi giúp cậu lau người?”
Bàng Cùng Hiên thậm chí không dám cùng Tần Duyệt đối diện, hiện tại Tần Duyệt toàn thân xích loã, hắn căn bản không biết đem ánh mắt mình hướng về đâu, đành phải nhìn chằm chăm chân mình.
Tần Duyệt sau khi tỉnh lại cũng rất ít nói, Bàng Cùng Hiên cảm thấy anh ta đang giận chuyện gì đó, nhưng Tần Duyệt lại không nói nguyên nhân, hắn cũng không biết phải làm sao để giải thích.
Chuyện của Đường Mạnh, ở trong lòng mọi người đều đã xong, Bàng Cùng Hiên không muốn nhắc tới, Tần Duyệt cũng không nhắc tới, trực giác của Bàng Cùng Hiên cho rằng việc Tần Duyệt bực bội cùng chuyện này không có liên quan gì nhau.
Tần Duyệt lặng yên vào phòng tắm, Bàng Cùng Hiên thầm than thở chút, rồi đi theo vào.
“A……….cậu không thể đụng vào nước!”
Tần Duyệt mặc kệ lời nói của Bàng Cùng Hiên, ngâm mình trong bồn tắm lớn chứa đủ bốn năm người.
Bàng Cùng Hiên quỳ gối bên cạnh, vội la lên: “Miệng vết thương của cậu còn chưa có khép lại, không thể ngâm nước!”
Tần Duyệt chỉ chỉ nước ấm còn chưa đến ngực mình, ý bảo nước không thể thấm đến vết thương trên ngực mình.
Bàng Cùng Hiên vẫn lo lắng, quan sát một hồi lâu. Tần Duyệt tựa hồ thật sự không có việc gì làm không đúng.
“Tôi đi ra ngoài đây, khi nào cậu ra thì gọi tôi, tôi ở ngay ngoài cửa thôi.”
Bàng Cùng Hiên vừa đứng lên, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Tần Duyệt, “Vào đây cùng nhau tắm.”
Khi Bàng Cùng Hiên kinh ngạc quay đầu lại, Tần Duyệt đã hưởng thụ nhắm mắt lại, giống như mình chỉ vừa nói một lời nói hết sức đương nhiên.
Bàng Cùng Hiên trong lòng tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng mở miệng vài lần cũng không nói nên được lý do cự tuyệt.
Thời điểm ở bệnh viện hắn đã nhìn qua Tần Duyệt không mặc gì, nhưng Tần Duyệt một chút cũng không mất tự nhiên.
Lời mời này của Tần Duyệt, tuy rằng ngữ khí rất lạnh đạm, lại vô cùng hiếm thấy. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất làm dịu đi quan hệ của bọn họ trong lúc này.
Một khi cự tuyệt ý tốt của Tần Duyệt, thì nhất định anh sẽ giận rất rất lâu đi.
Bàng Cùng Hiên đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng quyết định vâng theo đề nghị của Tần Duyệt
Bọn họ đều là nam nhân, xích loã cùng ngâm trong cái bồn tắm lớn cũng không có gì kì quái lắm, mà còn có thể tiêu trừ khúc mắc, một lần nữa……..trở thành bạn bè của nhau.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đến lúc Bàng Cùng Hiên thật vất vả đem mảnh quần áo cuối cùng trên người cởi ra thì vẫn không tránh được lo lắng, toàn thân run rẩy.
Tần Duyệt không biết từ khi nào đã mở to mắt, còn vô cùng chuyên chú nhìn hắn.
Vì tránh né ánh mắt khiến mình thẹn thùng, Bàng Cùng Hiên rảo bước tiến vào trong bồn tắm lớn, nước lập tức dâng lên đến cổ hắn.
Bàng Cùng Hiên đành phải làm cho chính mình thả lỏng, ở trong nước di động chọn thế ngồi thích hợp,còn có ngâm mình vào nước có thể che đấu thân thể trần trụi, Bàng Cùng Hiên cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Đầu vẫn cúi thật thấp, không biết vì sao, chỉ là hắn không dám nhìn Tần Duyệt.
Nước gợn lên khẽ nhấp nhô, Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt ở ngay bên cạnh mình, “Sao…… Xảy ra chuyện gì ──”
Cằm của Bàng Cùng Hiên bị nâng lên, mặt Tần Duyệt ở trước mắt hắn nháy mắt phóng đại ra, chờ đến thời điểm hắn ý thức được sự tình gì vừa phát sinh thì Tần Duyệt đã rời ra.
Tần Duyệt nhíu nhíu mày, anh cảm thấy rất kỳ quái, tổng cảm thấy có điểm không thích hợp. Đưa ra mệnh lệnh, “Nhắm mắt lại.”
Bàng Cùng Hiên đầu óc trống rỗng, căn bản không có cách nào nghe theo thánh chỉ của Tần Duyệt, thấy Tần Duyệt còn muốn hôn mình, hắn quát to một tiếng đem Tần Duyệt đẩy ra.
Tay chạm đến vết sẹo trước ngực Tần Duyệt, Bàng Cùng Hiên theo bản năng không dùng sức, nhưng ý cự tuyệt của hắn đã muốn biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt ánh mắt Tần Duyệt thay đổi.
Bàng Cùng Hiên lại càng hoảng sợ, “Cậu……..cậu làm gì thế?”
“Cậu nhìn không thấy sao?”
“Không được!” đầu óc Bàng Cùng Hiên rất rối loạn, vì cái gì Tần Duyệt đột nhiên trở nên như vậy……
Đúng rồi, anh ta là muốn an ủi mình, bởi vì mình từng bị……cho nên anh ta mới làm thế để an ủi mình!
“Tôi không cần, tôi không muốn mà……..” Tôi chỉ cần cùng anh sống tốt bên nhau là được!
Nhưng lời nói này lại bị Tần Duyệt nghe thành một ý khác. Anh dùng một tay chế trụ lấy 2 tay của Bàng Cùng Hiên tay kia thì tóm lấy cằm của Bàng Cùng Hiên
“Không cần? Cậu nghĩ rằng tôi và cậu là gì? Hiện tại cậu đã không còn cơ hội……”
Cái gì? Chuyện gì vậy? Khoan khoan…… Hãy nghe tôi nói cái đã……
Bàng Cùng Hiên đột nhiên bị nhấc ra khỏi mặt nước, chân vẫn còn lơ lửng trong bồn tắm, thân lại bị đặt trên nền gạch cẩm thạch ven bồn.
Toàn thân đều đang run rẩy. Không biết Tần Duyệt lộng phía sau cái gì, Bàng Cùng Hiên hai chân bị tách ra, tư thế như vậy làm cho hắn có một loại dự cảm phi thường không ổn
“Tần Duyệt…… Không cần…… Không cần…… Đừng đối xử như vậy với tôi…..”
“Câm miệng!”
“A!” Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc đằng sau lưng hắn, Bàng Cùng Hiên có thể cảm giác được. Bàn tay to của Tần Duyệt vuốt phẳng ở trên lưng hắn, rồi mới tiến vào chỗ kia.
“Không cần!” Bàng Cùng Hiên thét ra một tiếng chói tai, nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể ngăn cản hành động của Tần Duyệt
“Câm miệng! Câm miệng! Ngươi là của ta! Ta muốn sao cũng đều có thể!”
Chỗ kia bị bắt buộc xâm nhập, cho dù có bôi trơn cũng khiến cho Bàng Cùng Hiên đau không thể hô hấp, nhưng hắn chỉ có thể ghé vào mặt gạch cẩm thạch lạnh lẽo yên lặng chảy nước mắt.
“Ngươi cảm giác được không? Đây là chỗ chỉ có ta có thể chạm vào, Đường Mạnh không thể,Leo không thể, cái thằng sửa mặt biến thái kia cũng không thể!”
“Đừng mà…… Tôi đã……”
Cho dù đến mức như vậy, Bàng Cùng Hiên vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng, hy vọng Tần Duyệt chỉ là muốn giúp hắn thoát khỏi ám ảnh.
Tần Duyệt căn bản nghe không được tiếng Bàng Cùng Hiên nhỏ như muỗi kêu. Bàng Cùng Hiên dáng người nhỏ gầy, nhìn từ xa giống như một thiếu niên chưa trưởng thành, nơi đó của hắn cũng nho nhỏ, Tần Duyệt chỉ vói tay vào đã suýt chịu không nổi.
Tần Duyệt đối với phương diện này luôn luôn lãnh đạm, cũng chưa từng có kinh nghiệm, cơ hồ thô lỗ ra vào bên trong thân thể Bàng Cùng Hiên.
Anh thở gấp gáp, không biết phải khuếch trương ra sao, chỉ biết bản thân đã không còn khống chế được nửa.
Khẩn trương đỡ lấy “thằng nhỏ ” của mình, chậm rãi sáp nhập.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên giãy dụa lợi hại, “Không muốn! Tần Duyệt! Van cậu! Chỉ có cậu…… Chỉ có cậu đừng làm như thế……”
Cái gì bảo là chỉ có anh là không thể? Chỉ cần không phải anh là có thể?
Tần Duyệt lý trí nháy mắt tan vỡ, dục vọng chi phối đầu óc anh, mạnh mẽ đĩnh vào.
“A ──”
Tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên, nơi đó lại còn ấm áp bao vây, mãnh liệt co rút, khiến cho ” thằng nhỏ ” của anh mới tiến được một nửa đã bị kẹp lại, tiến thối không được.
Bàng Cùng Hiên vẫn kêu thảm thiết, Tần Duyệt vô luận có bao nhiêu dục vọng mãnh liệt cũng tiêu tán không còn một mảnh, “Ngươi đừng kẹp nhanh như vậy, ta rút nó ra……”
Bàng Cùng Hiên đã không nghe được anh nói gì, chỉ không ngừng lắc đầu, khóc đến vô cùng lợi hại.
Tần Duyệt cắn răng, chậm rãi, cuối cùng đem cái đó của mình lui ra. Ngay thời điểm anh rút ra, một tia đỏ tươi chảy dọc xuống đùi của Bàng Cùng Hiên…..
Lúc Tần Duyệt mở mắt lại, nhìn thấy Leo nắm tay Bàng Cùng Hiên.
Tần Duyệt hoài nghi đấy là ảo giác do chính mình sinh ra, nhưng Bàng Cùng Hiên quả thật đang cùng gian phu tay trong tay,lúc nhìn thấy Tần Duyệt hữu khí vô lực chăm chăm ngó, hắn lập tức kêu to một tiếng.
Thanh âm kia khiến cho ngay cả Lạc Ninh đang ở ngoài phòng bệnh cũng bị kinh động, vội vàng chạy vào.
Rối loạn một hồi rồi mới kiểm tra, sau khi kiểm tra,Tần Duyệt được chẩn đoán xác thật là thanh tỉnh.
Vào lúc Lạc Ninh đang dặn dò yêu cầu Tần Duyệt chỉ có thể tạm thời dùng thức ăn lỏng, Tần Duyệt lại đỏ mắt nhìn Bàng Cùng Hiên đang được Tiểu Cửu ôm vào lòng
Tần Duyệt ngay cả hơi sức tức giận đều không có ── anh quyết định đem chuyện hạ quyết tâm đối xử ôn nhu với Bàng Cùng Hiên tối qua ném đi thật xa
“Đường Mạnh đâu……”
Đây là lần đầu tiên Tần Duyệt mở miệng sau khi tỉnh lại, thế mà lại hỏi Đường Mạnh, thanh âm nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều nghĩ là ảo giác
Nhưng ảo giác cũng thật khiến cho người ta giật mình.
Tiểu Cửu mở miệng trước tiên, “Để cứu sống ngươi như bây giờ, biết chúng ta mất biết bao sức lực không? Ngươi còn hỏi cái gã nào đó, gã không chết thì ngươi cũng không muốn sống nữa hả?”
Tần Duyệt mặc kệ Tiểu Cửu, một lần nữa nhắm mắt lại, không bao giờ để ý bất luận kẻ nào nữa
Giờ ăn trong bệnh viện lúc nào cũng phải đúng giờ, bây giờ còn chưa đến thời gian, ai cũng không ngờ Tần Duyệt sẽ tỉnh lại lúc này, cũng không có chuẩn bị gì để lót dạ, đành phải để cho anh dùng tạm trước chút hoa quả.
Việc chăm Tần Duyệt tất nhiên rơi xuống trên người Bàng Cùng Hiên, hắn giờ giống hệt như một hầu gái nhỏ, cung kính mềm mỏng hầu hạ Tần Duyệt.
Mà Tần đại thiếu gia vẫn giữ cái thái độ như Bàng Cùng Hiên thiếu nợ anh ta vậy, ngay cả một ánh mắt biết ơn cũng không có.
Tiểu Cửu nén xuống nén xuống, đạp cửa ra khỏi phòng bệnh. Trước đó vì dáng vẻ cơm không vô nước không trôi của Bàng Cùng Hiên lo lắng cho Tần Duyệt nên cậu đã quyết định,chỉ cần Tần Duyệt tỉnh sẽ không bất hòa với anh ta nữa. Nhưng thái độ của Tần Duyệt thật sự là làm cho cậu ta không cách nào không nổi điên, đó mà là bệnh nhân sao! Căn bản như ông vua ấy chứ.
Bàng Cùng Hiên tâm tư rất đơn thuần, chỉ cần Tần Duyệt có thể tỉnh lại, hắn cái gì cũng không màng. Tiểu Cửu muốn thay trời hành đạo thì chỉ càng khiến cho Bàng Cùng Hiên cảm thấy khó xử
Hôm nay Nhiếp Khởi Dương không theo Tiểu Cửu đến,cậu ta muốn tự đè nén lửa nóng trong lòng cực kì không dễ. Ra ngoài phòng bệnh đợi hơn mười phút, cái đầu bốc khói của Tiểu Cửu mới nguội được đôi chút.
Bàng Cùng Hiên luôn luôn ở bệnh viện chăm sóc Tần Duyệt, mặc dù ăn cơm nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng người vẫn gầy một vòng. Hiện tại Tần Duyệt đã tỉnh, chắc hẳn Bàng Cùng Hiên so với trước kia sẽ ăn uống dễ dàng hơn. Tiểu Cửu muốn đi vào hỏi thử xem rồi gọi đồ ăn gì đó để tẩm bổ cho cơ thể Bàng Cùng Hiên, dù Tiểu Cửu thật không muốn, vẫn phải nể mặt Bàng Cùng Hiên gọi thêm một phần cho Tần Duyệt
Kết quả khi Tiểu Cửu tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Bàng Cùng Hiên đang dùng sức đấm bóp chân cho Tần Duyệt, cái dáng vẻ đó càng giống một con hầu.
Tần Duyệt hưởng thụ tựa vào trên gối đầu, khép nửa mi thiêu thiêu ngủ, bộ dáng y chang chủ nô.
“Tiểu Hiên! Cậu làm cái gì vậy!”
“Thời gian Tần Duyệt nằm rất lâu, chân có chút không thoải mái, tớ giúp cậu ấy xoa bóp.”
Tiểu Cửu nghiến răng, cuối cùng rít ra hai chữ,“Để, tớ!”
Bàng Cùng Hiên vốn cũng không có sức lực, đã đổ chút mồ hôi,“Không sao, tớ có thể.”
Tiểu Cửu kéo Bàng Cùng Hiên qua một bên, vừa định xuống tay, Tần Duyệt liền nhấc chân lên, cũng không thèm liếc mắt đến cậu ta một cái
Leo ngồi ở một bên cười,“Tôi đã thử qua, nó không muốn để cho người khác chạm vào.”
“Họ Tần! Ngươi thế nào cũng là muốn dày vò Tiểu Hiêu sao?”
Tần Duyệt vẫn giữ dáng vẻ dửng dưng, chẳng thèm phản ứng một chút nào với Tiểu Cửu
Bàng Cùng Hiên kéo Tiểu Cửu,“Cậu không cần giận, cậu ấy nằm đã lâu, thân thể nhất định không thoải mái, lại còn có cả miệng vết thương, phải cẩn thận tránh, để tớ cho.”
Bàng Cùng Hiên đang định tiếp tục xoa xoa, Tần Duyệt nhẹ nhàng mở miệng,“Bên kia……”
Tiểu Cửu lớn tiếng hừ hừ.
Bàng Cùng Hiên biết Tiểu Cửu trong lòng xót hắn,“Tiểu Cửu, cậu trở về đi, tớ có thể.”
Tiểu Cửu lửa giận bùng lên, họ Tần kia đang nửa chết nửa sống còn có thể khiến cậu ta tức giận đến như vậy, đời trước không biết đã kết oán cừu gì với nó nữa hả trời.
“Tớ trở về!”
Leo đứng lên, cười sáng lạn với Bàng Cùng Hiên,“Tôi giúp em tiễn cậu ta.”
Bàng Cùng Hiên cảm kích gật đầu với cậu, rồi mới tiếp tục đấm bóp chân cho Tần Duyệt
Trong phòng bệnh im lặng chừng 5 phút, sau đó vang lên âm thanh thút thít
Tần Duyệt mở to mắt, nhìn thấy Bàng Cùng Hiên cúi thấp đầu, lộ ra vành tai nho nhỏ sau gáy, khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào.
Chân Tần Duyệt giống như bị tê dại,“Uy……”
Bàng Cùng Hiên ngừng xoa bóp chân anh, lau nước mắt trên mặt.
“Trên tay cậu……”
Bàng Cùng Hiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt, lại nhìn đồng hồ trên tay,“Cái này à?Leo cho ……”
Giây tiếp theo Tần Duyệt liền nhắm mắt lại. Bàng Cùng Hiên biết anh mất hứng, nhưng lại không biết nguyên nhân, đành phải tiếp tục nói,“Cái này là rất lâu trước kia, còn nhớ ngày Giáng sinh năm đó không? Cậu đi trường học tìm tôi? Chúng ta cùng đi tham gia lễ mừng Giáng Sinh, tôi bốc trúng món này, sau đó thì không biết sao không thấy nữa.Leo nói cậu ấy vừa tìm thấy nó ở nơi cậu ấy, cho nên trả lại cho tôi…..”
Nếu không phải mang theo bên người, sao có thể lựa đúng lúc mà lấy ra nữa chứ?
Còn có cái tiệc mừng giáng sinh ấy, Tần Duyệt giờ nhớ lại hình ảnh Leo cùng Bàng Cùng Hiên hôn nhau, ngoại trừ phẫn nộ, còn có không cam lòng!
Tần Duyệt có thấy Leo lấy cái đồng hồ kia, biết đó là của Bàng Cùng Hiên, nhưng anh không có lấy về. Đương nhiên không phải không muốn lấy về, mà là trong khoảng thời gian đợi lấy về, anh đập hư đồ vật vô số, giận cá chém thớt, đến nỗi mọi người ngấm ngầm thỏa thuận với nhau quăng chuyện đồng hồ sang một bên
Tần Duyệt không đem chuyện đồng hồ nói cho Bàng Cùng Hiên, cũng như không nói cho Bàng Cùng Hiên nghe chấp niệm của Leo đối với hắn
Dựa sự trì độn của Bàng Cùng Hiên, không ai nói rõ cho hắn, hắn căn bản sẽ không nghĩ đến.
Sau đó,Leo còn dám đem đem đồng hồ trả về, không biết lúc anh hôn mê đã xảy ra cái chuyện gì nữa.
Kỳ thật Tần Duyệt lúc đi tìm Đường Mạnh đã nghĩ qua, nếu mình chết, người quái dị sẽ đau lòng như thế nào, suy sụp thế nào, rồi sẽ có những kẻ khác nhân cơ hội này mà đem hắn chiếm lấy ra sao.
Đương nhiên còn có khả năng khác, anh không có chết, nhưng người quái dị vẫn quyết định từ bỏ anh, anh để cho người quái dị tự do.
Rồi mới kết hôn.
Còn một loại khả năng khác, anh không có chết, người quái dị vẫn yêu anh, rồi sau đó…
Vốn hẳn là như vậy, nhưng sau khi Tần Duyệt tỉnh lại, nhìn thấy người quái dị cùng nam nhân khác dây dưa, loại cảm giác này ai có thể lý giải đây?
Tần Duyệt – anh lần đầu tiên quyết định muốn đem bản thân mình giao cho một người, cho dù người đó là nam nhân, lại là một người quái dị.
Anh đã chịu thiệt như thế, người quái dị còn cùng nam nhân khác câu kết làm bậy!
Lại không chỉ một người!
Trước kia Bàng Cùng Hiên tuy rằng cũng không mấy thảnh thơi, nhưng sẽ không thê thảm giống như bây giờ
Tần Duyệt vừa tỉnh lại, thân thể thực suy yếu, lại còn phơi ra một bộ mặt nhăn nhúm. chỉ cần Bàng Cùng Hiên hơi nghỉ ngơi một chút, sẽ bị anh sai bảo làm này làm kia, giống như cái con quay xoay quanh anh mà chuyển.
Tất cả mọi người xem không vô. Bọn họ càng đau lòng Bàng Cùng Hiên, lại càng là cảm thấy Tần Duyệt đáng giận, nhất là Tiểu Cửu, đã muốn đem sự tồn tại của Tần Duyệt tiến hóa còn thấp kém ghê tởm hơn con gián.
======
Đảo mắt qua hai tháng.
Vết thương Tần Duyệt khỏi thật mau, Lạc Ninh sau khi Tần Duyệt tỉnh lại liền ly khai, lúc mới đầu còn một tuần đến xem một lần, một tháng sau không thấy xuất hiện nữa
Leo đã rời Trung Quốc, tiếp tục đi khắp thế giới công tác.
Chỉ có Tiểu Cửu cùng đám Tiểu Mập là thường đến, vô cùng chướng mắt với hành vi gần như biến thành ngược đãi của Tần Duyệt đối Bàng Cùng Hiên.
Đối với việc này Niếp Khởi Dương và Hình Tinh lại chọn cách im lặng không phát biểu bất cứ lời nào, hơn nữa tận lực hạn chế ” ấy ấy ” của mình vào bệnh viện.
Khi Tiểu Cửu cùng Tiểu Mập không có ở đó, Tần Duyệt cũng không hay sai Bàng Cùng Hiên làm này làm kia.
Bàng Cùng Hiên cho dù có ngốc nghếch hơn thế nữa cũng nhận thấy, nhưng hắn không biết Tần Duyệt làm như thế có mục đích gì, chỉ có thể tự cho rằng khi có nhiều người thì Tần Duyệt cảm thấy không thoải mái.
Thương thế của Tần Duyệt đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt, Bàng Cùng Hiên lại ngày càng gầy đi.
Sau hai tháng ở bệnh viện, Tần Duyệt khăng khăng đòi xuất viện
Nhà của hai người ở vùng ngoại thành, không khí không tệ, Tần Duyệt cũng còn trẻ, khôi phục rất nhanh, hơn nữa bản thân anh cứ khăng khăng như thế, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý cho bọn họ xuất viện.
Vào cái hôm xuất viện đó Tiểu Cửu lái xe, Nhiếp Khởi Dương giúp hai người cầm hành lý, cứ thế mà đi thôi.
Bàng Cùng Hiên ôm túi hành lý thật to đi lên lầu, từng chút một lê lết đến phòng Tần Duyệt.
Trong nhà vẫn thuê người đến quét dọn cho nên cũng không có bụi bặm gì. Bàng Cùng Hiên đem quần áo sạch sẽ của Tần Duyệt bỏ vào trong tủ quần áo, rồi mới hỏi Tần Duyệt còn đang ngồi ở dưới lầu, “Cậu có muốn tắm rửa không?”
Đợi trong chốc lát, không thấy Tần Duyệt đáp lời, Bàng Cùng Hiên biết đây là ngầm đồng ý.
Chỉnh nhiệt độ nước chảy vừa phải vào bồn tắm lớn, cảm giác mỏi mệt rất nhanh lan khắp toàn thân Bàng Cùng Hiên, hắn đã hai, ba tháng không có được ngâm mình đi.
Lúc này Tần Duyệt đã lên lầu, đứng trong phòng của mình chờ Bàng Cùng Hiên giúp anh cởi quần áo, hai tháng nay, mọi chuyện này đều do Bàng Cùng Hiên làm.
Bàng Cùng Hiên nghe được tiếng động, trở lại phòng yên lặng giúp Tần Duyệt cởi quần áo.
Khi ở bệnh viện, Tần Duyệt đều nằm trên giường.
Nhưng hôm nay Tần Duyệt lại đang đứng. Cởi áo thì bình thường thôi, chỉ là một chiếc áo sơmi.
Nhưng khi cởi quần, Bàng Cùng Hiên không thể không ngồi xổm xuống, như vậy, đầu của hắn liền vừa vặn đối diện với hạ bộ của Tần Duyệt.
Cảm giác khi ở nhà cùng khi ở bệnh viện cũng thực không giồng nhau, Bàng Cùng Hiên cảm thấy tim chính mình đập thật sự nhanh, làm cho hắn có chút chân tay luống cuống.
“Tôi, tôi giúp cậu lau người?”
Bàng Cùng Hiên thậm chí không dám cùng Tần Duyệt đối diện, hiện tại Tần Duyệt toàn thân xích loã, hắn căn bản không biết đem ánh mắt mình hướng về đâu, đành phải nhìn chằm chăm chân mình.
Tần Duyệt sau khi tỉnh lại cũng rất ít nói, Bàng Cùng Hiên cảm thấy anh ta đang giận chuyện gì đó, nhưng Tần Duyệt lại không nói nguyên nhân, hắn cũng không biết phải làm sao để giải thích.
Chuyện của Đường Mạnh, ở trong lòng mọi người đều đã xong, Bàng Cùng Hiên không muốn nhắc tới, Tần Duyệt cũng không nhắc tới, trực giác của Bàng Cùng Hiên cho rằng việc Tần Duyệt bực bội cùng chuyện này không có liên quan gì nhau.
Tần Duyệt lặng yên vào phòng tắm, Bàng Cùng Hiên thầm than thở chút, rồi đi theo vào.
“A……….cậu không thể đụng vào nước!”
Tần Duyệt mặc kệ lời nói của Bàng Cùng Hiên, ngâm mình trong bồn tắm lớn chứa đủ bốn năm người.
Bàng Cùng Hiên quỳ gối bên cạnh, vội la lên: “Miệng vết thương của cậu còn chưa có khép lại, không thể ngâm nước!”
Tần Duyệt chỉ chỉ nước ấm còn chưa đến ngực mình, ý bảo nước không thể thấm đến vết thương trên ngực mình.
Bàng Cùng Hiên vẫn lo lắng, quan sát một hồi lâu. Tần Duyệt tựa hồ thật sự không có việc gì làm không đúng.
“Tôi đi ra ngoài đây, khi nào cậu ra thì gọi tôi, tôi ở ngay ngoài cửa thôi.”
Bàng Cùng Hiên vừa đứng lên, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Tần Duyệt, “Vào đây cùng nhau tắm.”
Khi Bàng Cùng Hiên kinh ngạc quay đầu lại, Tần Duyệt đã hưởng thụ nhắm mắt lại, giống như mình chỉ vừa nói một lời nói hết sức đương nhiên.
Bàng Cùng Hiên trong lòng tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng mở miệng vài lần cũng không nói nên được lý do cự tuyệt.
Thời điểm ở bệnh viện hắn đã nhìn qua Tần Duyệt không mặc gì, nhưng Tần Duyệt một chút cũng không mất tự nhiên.
Lời mời này của Tần Duyệt, tuy rằng ngữ khí rất lạnh đạm, lại vô cùng hiếm thấy. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất làm dịu đi quan hệ của bọn họ trong lúc này.
Một khi cự tuyệt ý tốt của Tần Duyệt, thì nhất định anh sẽ giận rất rất lâu đi.
Bàng Cùng Hiên đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng quyết định vâng theo đề nghị của Tần Duyệt
Bọn họ đều là nam nhân, xích loã cùng ngâm trong cái bồn tắm lớn cũng không có gì kì quái lắm, mà còn có thể tiêu trừ khúc mắc, một lần nữa……..trở thành bạn bè của nhau.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đến lúc Bàng Cùng Hiên thật vất vả đem mảnh quần áo cuối cùng trên người cởi ra thì vẫn không tránh được lo lắng, toàn thân run rẩy.
Tần Duyệt không biết từ khi nào đã mở to mắt, còn vô cùng chuyên chú nhìn hắn.
Vì tránh né ánh mắt khiến mình thẹn thùng, Bàng Cùng Hiên rảo bước tiến vào trong bồn tắm lớn, nước lập tức dâng lên đến cổ hắn.
Bàng Cùng Hiên đành phải làm cho chính mình thả lỏng, ở trong nước di động chọn thế ngồi thích hợp,còn có ngâm mình vào nước có thể che đấu thân thể trần trụi, Bàng Cùng Hiên cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Đầu vẫn cúi thật thấp, không biết vì sao, chỉ là hắn không dám nhìn Tần Duyệt.
Nước gợn lên khẽ nhấp nhô, Bàng Cùng Hiên biết Tần Duyệt ở ngay bên cạnh mình, “Sao…… Xảy ra chuyện gì ──”
Cằm của Bàng Cùng Hiên bị nâng lên, mặt Tần Duyệt ở trước mắt hắn nháy mắt phóng đại ra, chờ đến thời điểm hắn ý thức được sự tình gì vừa phát sinh thì Tần Duyệt đã rời ra.
Tần Duyệt nhíu nhíu mày, anh cảm thấy rất kỳ quái, tổng cảm thấy có điểm không thích hợp. Đưa ra mệnh lệnh, “Nhắm mắt lại.”
Bàng Cùng Hiên đầu óc trống rỗng, căn bản không có cách nào nghe theo thánh chỉ của Tần Duyệt, thấy Tần Duyệt còn muốn hôn mình, hắn quát to một tiếng đem Tần Duyệt đẩy ra.
Tay chạm đến vết sẹo trước ngực Tần Duyệt, Bàng Cùng Hiên theo bản năng không dùng sức, nhưng ý cự tuyệt của hắn đã muốn biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt ánh mắt Tần Duyệt thay đổi.
Bàng Cùng Hiên lại càng hoảng sợ, “Cậu……..cậu làm gì thế?”
“Cậu nhìn không thấy sao?”
“Không được!” đầu óc Bàng Cùng Hiên rất rối loạn, vì cái gì Tần Duyệt đột nhiên trở nên như vậy……
Đúng rồi, anh ta là muốn an ủi mình, bởi vì mình từng bị……cho nên anh ta mới làm thế để an ủi mình!
“Tôi không cần, tôi không muốn mà……..” Tôi chỉ cần cùng anh sống tốt bên nhau là được!
Nhưng lời nói này lại bị Tần Duyệt nghe thành một ý khác. Anh dùng một tay chế trụ lấy 2 tay của Bàng Cùng Hiên tay kia thì tóm lấy cằm của Bàng Cùng Hiên
“Không cần? Cậu nghĩ rằng tôi và cậu là gì? Hiện tại cậu đã không còn cơ hội……”
Cái gì? Chuyện gì vậy? Khoan khoan…… Hãy nghe tôi nói cái đã……
Bàng Cùng Hiên đột nhiên bị nhấc ra khỏi mặt nước, chân vẫn còn lơ lửng trong bồn tắm, thân lại bị đặt trên nền gạch cẩm thạch ven bồn.
Toàn thân đều đang run rẩy. Không biết Tần Duyệt lộng phía sau cái gì, Bàng Cùng Hiên hai chân bị tách ra, tư thế như vậy làm cho hắn có một loại dự cảm phi thường không ổn
“Tần Duyệt…… Không cần…… Không cần…… Đừng đối xử như vậy với tôi…..”
“Câm miệng!”
“A!” Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc đằng sau lưng hắn, Bàng Cùng Hiên có thể cảm giác được. Bàn tay to của Tần Duyệt vuốt phẳng ở trên lưng hắn, rồi mới tiến vào chỗ kia.
“Không cần!” Bàng Cùng Hiên thét ra một tiếng chói tai, nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể ngăn cản hành động của Tần Duyệt
“Câm miệng! Câm miệng! Ngươi là của ta! Ta muốn sao cũng đều có thể!”
Chỗ kia bị bắt buộc xâm nhập, cho dù có bôi trơn cũng khiến cho Bàng Cùng Hiên đau không thể hô hấp, nhưng hắn chỉ có thể ghé vào mặt gạch cẩm thạch lạnh lẽo yên lặng chảy nước mắt.
“Ngươi cảm giác được không? Đây là chỗ chỉ có ta có thể chạm vào, Đường Mạnh không thể,Leo không thể, cái thằng sửa mặt biến thái kia cũng không thể!”
“Đừng mà…… Tôi đã……”
Cho dù đến mức như vậy, Bàng Cùng Hiên vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng, hy vọng Tần Duyệt chỉ là muốn giúp hắn thoát khỏi ám ảnh.
Tần Duyệt căn bản nghe không được tiếng Bàng Cùng Hiên nhỏ như muỗi kêu. Bàng Cùng Hiên dáng người nhỏ gầy, nhìn từ xa giống như một thiếu niên chưa trưởng thành, nơi đó của hắn cũng nho nhỏ, Tần Duyệt chỉ vói tay vào đã suýt chịu không nổi.
Tần Duyệt đối với phương diện này luôn luôn lãnh đạm, cũng chưa từng có kinh nghiệm, cơ hồ thô lỗ ra vào bên trong thân thể Bàng Cùng Hiên.
Anh thở gấp gáp, không biết phải khuếch trương ra sao, chỉ biết bản thân đã không còn khống chế được nửa.
Khẩn trương đỡ lấy “thằng nhỏ ” của mình, chậm rãi sáp nhập.
Bàng Cùng Hiên đột nhiên giãy dụa lợi hại, “Không muốn! Tần Duyệt! Van cậu! Chỉ có cậu…… Chỉ có cậu đừng làm như thế……”
Cái gì bảo là chỉ có anh là không thể? Chỉ cần không phải anh là có thể?
Tần Duyệt lý trí nháy mắt tan vỡ, dục vọng chi phối đầu óc anh, mạnh mẽ đĩnh vào.
“A ──”
Tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên, nơi đó lại còn ấm áp bao vây, mãnh liệt co rút, khiến cho ” thằng nhỏ ” của anh mới tiến được một nửa đã bị kẹp lại, tiến thối không được.
Bàng Cùng Hiên vẫn kêu thảm thiết, Tần Duyệt vô luận có bao nhiêu dục vọng mãnh liệt cũng tiêu tán không còn một mảnh, “Ngươi đừng kẹp nhanh như vậy, ta rút nó ra……”
Bàng Cùng Hiên đã không nghe được anh nói gì, chỉ không ngừng lắc đầu, khóc đến vô cùng lợi hại.
Tần Duyệt cắn răng, chậm rãi, cuối cùng đem cái đó của mình lui ra. Ngay thời điểm anh rút ra, một tia đỏ tươi chảy dọc xuống đùi của Bàng Cùng Hiên…..