Chương : 40
Edit: Meomeo
Thời điểm Bàng Cùng Hiên tỉnh lại, trời đã muốn lần nữa gần sáng, thân thể giống như mất hết cảm giác đau đớn tê dại mỏi nhừ, nếu có thể hắn thật sự không muốn động đậy.
Đói bụng đến khó chịu, đầu choáng váng kinh khủng, toàn thân đau đớn, nhất là cái chỗ kia……
Bàng Cùng Hiên đẩy ra Tần Duyệt còn đang ôm mình vào trong ngực, “A….”
Cho dù là rên rỉ cũng khiến thân thể hắn khó chịu vô cùng, cử động lúc nãy khiến cho thứ ở trong cơ thể hắn trượt ra, cái chỗ kia không biết là đã bị sử dụng quá độ bao lâu đến nỗi không thể khép lại, đã không còn vật kia ngăn trở nên chảy ra một hỗn hợp máu cùng dịch thể.
Bàng Cùng Hiên mặt biến đỏ lên khi nhớ đến cao trào tối qua, chân tay luống cuống, không biết làm gì cho phải, động động khiến cho toàn thân càng đau lợi hại hơn.
Mà người bên cạnh còn chìm trong giấc ngủ với hương vị ngọt ngào, Bàng Cùng Hiên không biết là mình có nên sinh khí hay không nữa, cả người run run đứng lên, nước mắt lại trào ra quanh vành mắt.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định hay là đem Tần Duyệt đẩy xuống giường, anh ta sao lại, sao lại có thể như vậy……
Đây là làm tình…… Không biết sao……
Lời nói của Tần Duyệt ở sâu trong đầu thầm kín vang lên, Bàng Cùng Hiên run rẫy lợi hại hơn.
Cho dù, cho dù là……kia cũng phải cùng hắn nói qua chứ, hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà……
Má phải bị bầm đau khủng khiếp, Bàng Cùng Hiên hữu khí vô lực sờ soạng mặt mình một chút, nhớ tới cái tát Tần Duyệt đánh mình ngày hôm qua.
Biểu tình Tần Duyệt khi đó thật sự phi thường đáng sợ, hiện tại nhớ tới Bàng Cùng Hiên còn thấy sợ đến nổi da gà.
Nhưng vẫn là không đá anh xuống giường, hơn nữa Bàng Cùng Hiên cảm thấy với khí lực hiện tại của mình cũng không đủ để đá cái người tên Tần Duyệt cao gần 1m90 kia.
Vẫn là cảm thấy không cam lòng, Bàng Cùng Hiên cũng cảm thấy không rõ, sự tình vì sao lại phát triển thành cái loại này.
Nhẹ nhàng đẩy đẩy Tần Duyệt, “Tần Duyệt…… Tần Duyệt, tỉnh tỉnh……”
Tần Duyệt ngủ như chết vậy, Bàng Cùng Hiên kêu to sao cũng không có phản ứng.
Lửa giận của Bàng Cùng Hiên càng bừng to lên.
Tôi đau như vậy, anh còn có thể ngủ ngon lành như thế!
Bàng Cùng Hiên lần đầu tiên cả gan làm loạn nắm mũi Tần Duyệt, hắn không tin như vậy mà anh ta còn ngủ đươc.
Một giây, hai giây…… Ngũ giây…… Mười giây…… Hai mươi giây……
Bàng Cùng Hiên cuối cùng phát hiện ra điểm không thích hợp, hắn buông chiếc mũi thẳng của Tần Duyệt ra, tay đặt lên lòng ngực của Tần Duyệt.
Lạnh…… a……
“Tần Duyệt…… Tần Duyệt……”
Bàng Cùng Hiên dùng khí lực lớn nhất lay lay anh, cả người Tần Duyệt thiếu chút nữa là bị lay đến té xuống giường, thế mà……..vẫn là không có phản ứng.
Bàng Cùng Hiên sợ hãi cực độ, ý nghĩ đầu tiên loé ra trong đầu hắn chính là —-gọi bác sĩ!
Nửa giờ sau, Lạc Ninh vừa đánh ngáp cái vừa chích cho Tần Duyệt.
Lúc này sắc mặt Tần Duyệt thập phần khó coi, Bàng Cùng Hiên khẩn trương ngồi ở trên ghế bên cạnh, trên người chỉ phủ mỗi chiếc áo sơmi của Tần Duyệt.
Lạc Ninh dường như còn chưa tỉnh ngủ, ngay cả khi chích mắt cũng không mở ra nổi.
“Mới ra viện liền miệt mài, các người muốn chết sao?”
Khi Bàng Cùng Hiên nghe được những lời này, cả người run lên, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa đi.
“Cấm dục, cho đến khi tôi cho phép, bằng không khi có lần sau tôi sẽ không đến đây. Việc mà các người làm cùng việc muốn tự tử là không khác nhau bao nhiêu, hiểu chứ?”
Bàng Cùng Hiên yên lặng gật đầu.
Lạc Ninh nguyên bản vẫn đang híp mắt bổng mở ra, nhìn một đấu răng còn tụ máu trên cổ Bàng Cùng Hiên, còn có hai chân vẫn run lên kia.
Lạc Ninh đưa ánh mắt quay lại trên giường, bất ngờ đem chăn xốc lên.
Tần Duyệt khẩn trương đem chăn đè lại, “Ngươi làm gì ── uhmm!” Lời vừa mới nói một nữa, anh liền ôm ngực rên rỉ. Chính là bị hành động của Lạc Ninh làm giật mình, tim anh nẩy lên cái như muốn rớt ra, đầu tựa hồ nổ mạnh một cái.
Lạc Ninh thấy Tần Duyệt đè chăn lại, cười lạnh nhìn anh thống khổ.
“Tiểu Hiên.”
Thân thể Bàng Cùng Hiên run lên, lại càng không dám ngẩng đầu lên.
Lạc Ninh không dọn dẹp hòm thuốc mà đi đến trước mặt Bàng Cùng Hiên, nâng cằm hắn lên, rồi mới nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơmi đang phủ trên người hắn.
Sau khi nhận được điện thoại của Bàng Cùng Hiên, Lạc Ninh mặt cũng chưa rửa đã vội vàng lái xe đến, thời điểm vào cửa cũng không chú ý nhiều đến sự khác thường của Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn là biết ngay.
Bàng Cùng Hiên kinh ngạc nhìn Lạc Ninh, đưa tay gắt gao túm chặt lấy vạt áo của mình.
“Em không………..không sao………..”
Giọng nói khàn khan như vậy cũng không phải chỉ vì mới thức đậy lúc sáng sớm, rõ ràng là đã gào khóc quá độ, còn có đôi mắt sưng đỏ, không phải khóc suốt một buổi tối cũng sẽ không sưng to đến thế.
Hơn nữa dưới lớp áo sơmi rõ ràng là thân thể bị chà đạp qua……
“Tôi giúp em kiểm tra một chút.”
“A?” Bàng Cùng Hiên mờ mịt nhìn Lạc Ninh, “Kiểm tra cái gì?”
“Đương nhiên là kiểm tra chỗ bị thương, chỗ phía sau của em có hay không…….”
“Không cần anh nhiều chuyện!”
Lạc Ninh lập tức bốc hỏa, hung hăng trừng hướng Tần Duyệt, “Ngươi nói ai nhiều chuyện?”
“Chuyện của hắn không cần ngươi quan tâm.”
“Nga, thế người nào mới được quan tâm?”
“Đương nhiên là ta, mọi chuyện của hắn điều đo ta phụ trách.”
“Một lần làm tình này cũng do ngươi ép bức à?” Lạc Ninh cười lạnh.
Sắc mặt Tần Duyệt càng trở nên khó coi thêm, nguyên bản là tái nhợt, hiện tại là biến xanh.
“Ngươi đối hắn ý đồ gì?”
Tần Duyệt thẳng thắn như thế khiến Lạc Ninh thực ngoài ý muốn, “Ý đồ cái gì?”
“Đừng giả bộ!” Tần Duyệt rống xong, bắt đầu há mồm thở dốc.
“Tần Duyệt……” Bàng Cùng Hiên lo lắng nhìn anh, nghĩ muốn trấn an nhưng hắn hiện giờ có thể ngồi như vậy đã là dùng hết toàn bộ khí lực cùng ý chí chống đỡ.
“Mỗi người các ngươi ai cũng điều vây quanh người quái dị, như vậy mà nói không có ý đồ gì sao?”
Trên mặt Bàng Cùng Hiên thoắt cái không còn huyết sắc, tiếp theo thân thể bắt đầu lung lay, Lạc Ninh vội vàng đỡ lấy hắn, lại bị Bàng Cùng Hiên nhẹ nhàng đẩy ra, động tác này của hắn trong nháy mắt khiến cho Tần Duyệt đang tức giận cau mày dịu lại chút.
“Ngươi nên biết điều tôn trọng chút! Nếu không phải vì tiểu Hiên, ngươi cho rằng ai sẽ quản chuyện sống chết của ngươi?”
“Ta lại càng không cầu các ngươi cứu ta! Các ngươi mới cần phải tôn trọng hắn! Cứ suốt ngày vây quanh người của ta!”
==========
Lạc Ninh lần đầu tiên đụng tới người dám đối với mình không khách khí như vậy, bởi vì quan hệ công việc nên dù đối với anh không vừa ý thì cũng không có người nào dám lớn tiếng nói vậy với anh.
Bởi vì bọn họ biết rõ sinh mệnh của họ hoàn toàn nằm trong tay Lạc Ninh, người này còn dám kiêu ngạo như thế, Tần Duyệt quả thực là không muốn đem tánh mạng của mình cứu về.
Tần Duyệt từ khi tỉnh lại vẫn trưng ra bộ mặt thối, nhưng không có thái độ quá ác liệt như vậy với ai cả.
Trong lòng Lạc Ninh thấy có chút kỳ quái. Đột nhiên, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ……
Không đúng, không có khả năng, hai cái đứa nhóc này ở cùng một chỗ ít nhất cũng đã tám chín năm, không có khả năng chưa làm gì đi……… (Meo: *la lên* hai đứa nó là thế thật đó)
“Ngươi dựa vào cái gì nói hắn là của ngươi?”
Nói xong, Lạc Ninh liền cố ý đem Bàng Cùng Hiên gắt gao ôm vào trong ngực.
Tần Duyệt biết Lạc Ninh là cố ý chọc giận, ngược lại không lộ ra vẻ tức giận, nhưng trái tim yếu ớt vẫn là chịu không nổi kích thích mãnh liệt mà nhảy lên.
Bàng Cùng Hiên dùng sức đem Lạc Ninh đẩy ra, chính mình lại bị hất ngã xuống đất thật mạnh.
“Tiểu Hiên!”
Bàng Cùng Hiên một chân bị kẹt lại trên ghế dựa, hai chân bất đắc dĩ mở to, vị trí Lạc Ninh đang đứng hoàn hảo có thể vừa vặn đem phong cảnh nơi đó nhìn thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), nhìn đến rồi thì không còn nghi ngờ……….
Bàng Cùng Hiên xấu hổ đến sắp chết, nhưng hắn thật sự không có cách nào động thêm cái nữa, toàn thân đều đau quá…… hôm qua cũng chưa ăn gì, sao hắn không nhanh hôn mê đi, sao lại không hôn mê đi………
Tần Duyệt giãy dụa muốn ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc, bộ dáng ấy trông như đang nghẹn khí.
Lạc Ninh biết mình không thể cứ làm loạn tiếp, “ây ây, ngươi không cần kích động, ta đối tiểu Hiên không có cái loại ý tứ này nọ đâu.”
Tần Duyệt vươn ngón tay chỉ Lạc Ninh, một câu cũng nói không nên lời.
Tần Duyệt vẫn thường lạnh lùng như băng, cường thế bá đạo, lúc này lại bất đắc dĩ suy yếu tức giận đến đỏ mặt, Lạc Ninh nhìn thấy cư nhiên có chút muốn cười.
Anh cúi người đem Bàng Cùng Hiên bế lên, Bàng Cùng Hiên ngay cả khí lực để khóc đều không có, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt.
“Ngươi…… ngươi…… đem hắn…… buông……”
“Ngươi bệnh nặng như vậy, cũng không có biện pháp chăm sóc hắn……..” Lạc Ninh nói được một nửa, cuối cùng thở dài, thua dưới ánh mắt cố chấp của Tần Duyệt, đem Bàng Cùng Hiên bế trở lại giường.
Lạc Ninh đem Bàng Cùng Hiên đặt ở phía bên còn lại của giường đôi, còn giúp hắn đắp chăn, Bàng Cùng Hiên yên lặng nghẹn ngào, không tự giác hướng về phía Tần Duyệt nhích nhích đến.
Cảm xúc của Tần Duyệt tốt lên một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như người chết. Anh mở to miệng hút khí, cũng nói không được lời nào, đành phải chậm rãi đem một bàn tay di động trong chăn.
Lạc Ninh nhìn trong chăn phồng lên một cục nhỏ, là hai người bọn họ ở dưới chăn cùng nắm tay nhau.
Đáng giận! Lạc Ninh đem mặt xoay sang hướng khác, anh tự.nhiên có loại cảm giác gọi là cảm động.
Như thế xem ra, người tạo nên cảnh tượng cảm động này thế mà lại là anh, đáng giận, đáng giận! Anh chỉ là có chút hay quấy phá, không cần phải biến anh thành đại nhân vật phản diện a!
“Các ngươi……” Lạc Ninh muốn nói gì đó, bất quá cho dù anh có hỏi thì hai người kia cũng không có biện pháp trả lời anh.
Lạc Ninh ở trong hộp lấy ra hai viên thuốc, đem ly nước vừa rồi Tần Duyệt dùng qua đưa đến, “Đây là thuốc hạ sốt,phải đưa tiểu Hiên uống.”
Tần Duyệt hung hăng nhìn Lạc Ninh, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu đi.
Hành động này có thể xem như là chấp thuận, có thể chạm vào Bàng Cùng Hiên.
Lạc Ninh trong lòng đã buồn cười không nhịn được, cái bộ dáng giận dỗi kia của Tần Duyệt thật giống với đứa nhỏ trong nhà trẻ, nhưng cái biểu tình như vậy lại xuất hiện trên người lớn thế kia, thật sự buồn cười vô cùng.
Đút Bàng Cùng Hiên uống thuốc xong, Lạc Ninh mới nghĩ hai người như vậy chỉ sợ không có biện pháp nấu ăn này nọ
Tim Tần Duyệt còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, phương diện ăn uống cần phải chú ý nhiều, mà Bàng Cùng Hiên……hăn chỉ sợ cũng phải coi lại chế độ ăn uống, ăn thêm nhiều rau củ ….
Bất quá Bàng Cùng Hiên có bằng hữu rất tốt, bọn họ mở một cái khách sạn năm sao nào đó, cho dù có chuyện gì thì cũng có chỗ ăn uống.
Nhưng mà không được để Tiểu Cửu xuống bếp…….
Lạc Ninh nhìn hai người nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy nếu có người quấy rầy hai người bọn họ thì không được tốt lắm………
“Các ngươi trước hết nghỉ ngơi đi, ta giúp các ngươi kêu thức ăn.”
Tần Duyệt như trước phòng bị nhìn chằm chằm Lạc Ninh, Lạc Ninh rất muốn nói với cậu ta không cần như thế, nhưng nói cũng vô dụng, đơn giản lặng yên đi ra.
“Nữa giờ sau ta sẽ đưa thức ăn đến.”
Lạc Ninh đem cửa phòng ngủ đóng xong, lấy ra di động của mình đi xuống lầu.
Lạc Ninh vốn dĩ vô cùng tức giận, vì Tần Duyệt đối với ân nhân cứu mạng là anh không tôn trọng, còn ………nói xấu Bàng Cùng Hiên.
Kỳ thật cũng không phải nói xấu. Bộ dạng Bàng Cùng Hiên quả thực khó coi, nhưng mà bọn họ đã ở cùng nhau lâu như thế, Bàng Cùng Hiên là người như thế nào Tần Duyệt hẳn là rõ hơn ai hết, sao lại có thể ở trước mặt người khác tự mình nói ra những lời tổn thương Bàng Cùng Hiên như vậy.
Nhưng mà sau khi Bàng Cùng Hiên ngã khỏi ghế dựa, Lạc Ninh đột nhiên hiểu ra.
Tần Duyệt cho tới bây giờ đều giữ một vẻ không đem lời thật tâm của mình nói ra miệng, câu nói “Người của ta” này đã là một loại thừa nhận.
Mà Bàng Cùng Hiên, trên đùi và trên gáy……hai cái chỗ để lộ ra kia có đầy vết hôn, cho dù là người yêu nhau cũng không nhất định sẽ hôn nhiều như vậy ở những chổ ấy, trên người Bàng Cùng Hiên lại có nhiều dấu như thế, tất cả điều chứng tỏ cho dục vọng siêu việt độc chiếm khi yêu……
Sau khi nhìn thấy những dấu vết như vậy, Lạc Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân đánh mất tư cách thuyết giáo Tần Duyệt. Ngay cả anh cũng không có yêu một người nhiều như vậy, yêu đến đối địch với tất cả mọi người bên cạnh người kia…..
Tốc độ thức ăn đưa đến so với Lạc Ninh nghĩ nhanh hơn nhiều, không hổ là khách sạn năm sao.
Lạc Ninh đem chế độ dinh dưỡng cần thiết cùng những điều cấm kị đều viết trên giấy, nói với người giao thức ăn của khách sạn thời điểm nào cần đưa món gì, đương nhiên trước tiên phải cho anh xem qua thực đơn.
Còn có, nợ phải ghi vào tên của Tần Duyệt.
Hai cái người suy yếu kia miễn cưỡng đem thức ăn nuốt xuống, Bàng Cùng Hiên vừa ăn còn vừa muốn biết xem Tần Duyệt phải kiên ăn món gì để tiện chăm sóc.
Tần Duyệt vẫn cứ trừng Lạc Ninh. Lạc Ninh thật muốn nói ra là mình không có địch ý a……
Bàng Cùng Hiên sau khi ăn xong rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Lạc Ninh hỏi, “Thật sự không cần anh giúp em kiểm tra một chút sao?”
Bàng Cùng Hiên còn có điểm mờ mịt.
Tần Duyệt lập tức cầm chén đặt ở một bên, “Không cần.”
“Ngươi không cần loạn tưởng, nơi đó là nơi phi thường yếu ớt, một khi bị thương bên trong thì sẽ rất thống khổ, tiểu Hiên rất dễ thẹn thùng, nhất định sẽ ẩn nhẫn không nói, sẽ không có lợi cho việc chữa trị.” Lạc Ninh cố gắng biểu đạt ra thiện ý của bản thân, cố gắng tưởng tượng như mình đang cùng động vật hoang dã trao đổi, đem bộ mặt tối ôn nhu của bản thân trình diễn ra hết.
Tần Duyệt vẫn không cảm kích, “Ta sẽ xử lý.”
“Người ngoài nghề không được, ta có kinh nghiệm xử lý miệng vết thương kiểu này, cam đoan sẽ dùng ánh mắt chuyên nghiệp để xử trí, sẽ không chiếm tiện nghi của cậu ấy.”
Nhưng Lạc Ninh càng nói như thế, Tần Duyệt lại càng không tin, “Không cần.”
“Vậy nếu miệng vết thương chuyển biến xấu thì sao?”
“Ta sẽ xử lý.”
“Vậy ngươi nói thử phải xử lý như thế nào đi?”
“Không cần ngươi quản.”
“Ta là bác sĩ.”
“Không cần.”
“Ngươi……” Lạc Ninh mau dốc hết kiên nhẫn của bản thân, “Chính ngươi cũng là một bệnh nhân, sức khoẻ ngươi còn không tốt làm sao mà giúp cậu ấy xử lý?”
“Ngươi quan tâm hắn như vậy làm cái gì?”
“Bởi vì chúng ta là bằng hữu!”
“Bằng hữu cái gì?”
“……” Lạc Ninh ngay khi đề tài bị chuyển đi quá xa thì dừng lại, “Ngươi vì sao không cho ta kiểm tra giúp cậu ấy?”
“Ngươi vì sao nhất định phải giúp hắn kiểm tra?”
“Bởi vì ta là bác sĩ!”
“Hừ, bác sĩ vị tràng?” (Meo: theo Meo biết là bác sĩ đường ruột ấy)
“Ngươi có ý gì? Ngươi đối với bác sĩ vị tràng có bất mãn gì àh?”
“Không, không hề có bất mãn gì, thực tôn kính, nhưng hắn không cần ngươi kiểm tra.”
“Hừ! Ta rất muốn biết với một người không có kiến thức chuyên môn cùng dụng cụ như ngươi làm cách nào để xử lý vết thương cho tiểu Hiên? Theo như ta thấy cậu ấy nhất định là bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng là nếu không kiểm tra bên trong thì sẽ………”
Lạc Ninh đột nhiên á khẩu, bởi vì Tần Duyệt hướng y thè lưỡi………
“Ngươi………..”
Tần Duyệt thu hồi đầu lưỡi, mặt không chút thay đổi, trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý………..
Lạc Ninh há miệng thở dốc, lại một chữ cũng nói không nên lời, tĩnh tâm hồi lâu cảm khái nói ra một câu, “…… Nước miếng…… xác thực có thể tiêu độc……”
Lúc này đây, Bàng Cùng Hiên chỉ hận không thể đem chính mình biến thành cái chăn……
Thật sự là…… rất mất mặt!!!
Thời điểm Bàng Cùng Hiên tỉnh lại, trời đã muốn lần nữa gần sáng, thân thể giống như mất hết cảm giác đau đớn tê dại mỏi nhừ, nếu có thể hắn thật sự không muốn động đậy.
Đói bụng đến khó chịu, đầu choáng váng kinh khủng, toàn thân đau đớn, nhất là cái chỗ kia……
Bàng Cùng Hiên đẩy ra Tần Duyệt còn đang ôm mình vào trong ngực, “A….”
Cho dù là rên rỉ cũng khiến thân thể hắn khó chịu vô cùng, cử động lúc nãy khiến cho thứ ở trong cơ thể hắn trượt ra, cái chỗ kia không biết là đã bị sử dụng quá độ bao lâu đến nỗi không thể khép lại, đã không còn vật kia ngăn trở nên chảy ra một hỗn hợp máu cùng dịch thể.
Bàng Cùng Hiên mặt biến đỏ lên khi nhớ đến cao trào tối qua, chân tay luống cuống, không biết làm gì cho phải, động động khiến cho toàn thân càng đau lợi hại hơn.
Mà người bên cạnh còn chìm trong giấc ngủ với hương vị ngọt ngào, Bàng Cùng Hiên không biết là mình có nên sinh khí hay không nữa, cả người run run đứng lên, nước mắt lại trào ra quanh vành mắt.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định hay là đem Tần Duyệt đẩy xuống giường, anh ta sao lại, sao lại có thể như vậy……
Đây là làm tình…… Không biết sao……
Lời nói của Tần Duyệt ở sâu trong đầu thầm kín vang lên, Bàng Cùng Hiên run rẫy lợi hại hơn.
Cho dù, cho dù là……kia cũng phải cùng hắn nói qua chứ, hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà……
Má phải bị bầm đau khủng khiếp, Bàng Cùng Hiên hữu khí vô lực sờ soạng mặt mình một chút, nhớ tới cái tát Tần Duyệt đánh mình ngày hôm qua.
Biểu tình Tần Duyệt khi đó thật sự phi thường đáng sợ, hiện tại nhớ tới Bàng Cùng Hiên còn thấy sợ đến nổi da gà.
Nhưng vẫn là không đá anh xuống giường, hơn nữa Bàng Cùng Hiên cảm thấy với khí lực hiện tại của mình cũng không đủ để đá cái người tên Tần Duyệt cao gần 1m90 kia.
Vẫn là cảm thấy không cam lòng, Bàng Cùng Hiên cũng cảm thấy không rõ, sự tình vì sao lại phát triển thành cái loại này.
Nhẹ nhàng đẩy đẩy Tần Duyệt, “Tần Duyệt…… Tần Duyệt, tỉnh tỉnh……”
Tần Duyệt ngủ như chết vậy, Bàng Cùng Hiên kêu to sao cũng không có phản ứng.
Lửa giận của Bàng Cùng Hiên càng bừng to lên.
Tôi đau như vậy, anh còn có thể ngủ ngon lành như thế!
Bàng Cùng Hiên lần đầu tiên cả gan làm loạn nắm mũi Tần Duyệt, hắn không tin như vậy mà anh ta còn ngủ đươc.
Một giây, hai giây…… Ngũ giây…… Mười giây…… Hai mươi giây……
Bàng Cùng Hiên cuối cùng phát hiện ra điểm không thích hợp, hắn buông chiếc mũi thẳng của Tần Duyệt ra, tay đặt lên lòng ngực của Tần Duyệt.
Lạnh…… a……
“Tần Duyệt…… Tần Duyệt……”
Bàng Cùng Hiên dùng khí lực lớn nhất lay lay anh, cả người Tần Duyệt thiếu chút nữa là bị lay đến té xuống giường, thế mà……..vẫn là không có phản ứng.
Bàng Cùng Hiên sợ hãi cực độ, ý nghĩ đầu tiên loé ra trong đầu hắn chính là —-gọi bác sĩ!
Nửa giờ sau, Lạc Ninh vừa đánh ngáp cái vừa chích cho Tần Duyệt.
Lúc này sắc mặt Tần Duyệt thập phần khó coi, Bàng Cùng Hiên khẩn trương ngồi ở trên ghế bên cạnh, trên người chỉ phủ mỗi chiếc áo sơmi của Tần Duyệt.
Lạc Ninh dường như còn chưa tỉnh ngủ, ngay cả khi chích mắt cũng không mở ra nổi.
“Mới ra viện liền miệt mài, các người muốn chết sao?”
Khi Bàng Cùng Hiên nghe được những lời này, cả người run lên, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa đi.
“Cấm dục, cho đến khi tôi cho phép, bằng không khi có lần sau tôi sẽ không đến đây. Việc mà các người làm cùng việc muốn tự tử là không khác nhau bao nhiêu, hiểu chứ?”
Bàng Cùng Hiên yên lặng gật đầu.
Lạc Ninh nguyên bản vẫn đang híp mắt bổng mở ra, nhìn một đấu răng còn tụ máu trên cổ Bàng Cùng Hiên, còn có hai chân vẫn run lên kia.
Lạc Ninh đưa ánh mắt quay lại trên giường, bất ngờ đem chăn xốc lên.
Tần Duyệt khẩn trương đem chăn đè lại, “Ngươi làm gì ── uhmm!” Lời vừa mới nói một nữa, anh liền ôm ngực rên rỉ. Chính là bị hành động của Lạc Ninh làm giật mình, tim anh nẩy lên cái như muốn rớt ra, đầu tựa hồ nổ mạnh một cái.
Lạc Ninh thấy Tần Duyệt đè chăn lại, cười lạnh nhìn anh thống khổ.
“Tiểu Hiên.”
Thân thể Bàng Cùng Hiên run lên, lại càng không dám ngẩng đầu lên.
Lạc Ninh không dọn dẹp hòm thuốc mà đi đến trước mặt Bàng Cùng Hiên, nâng cằm hắn lên, rồi mới nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơmi đang phủ trên người hắn.
Sau khi nhận được điện thoại của Bàng Cùng Hiên, Lạc Ninh mặt cũng chưa rửa đã vội vàng lái xe đến, thời điểm vào cửa cũng không chú ý nhiều đến sự khác thường của Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn là biết ngay.
Bàng Cùng Hiên kinh ngạc nhìn Lạc Ninh, đưa tay gắt gao túm chặt lấy vạt áo của mình.
“Em không………..không sao………..”
Giọng nói khàn khan như vậy cũng không phải chỉ vì mới thức đậy lúc sáng sớm, rõ ràng là đã gào khóc quá độ, còn có đôi mắt sưng đỏ, không phải khóc suốt một buổi tối cũng sẽ không sưng to đến thế.
Hơn nữa dưới lớp áo sơmi rõ ràng là thân thể bị chà đạp qua……
“Tôi giúp em kiểm tra một chút.”
“A?” Bàng Cùng Hiên mờ mịt nhìn Lạc Ninh, “Kiểm tra cái gì?”
“Đương nhiên là kiểm tra chỗ bị thương, chỗ phía sau của em có hay không…….”
“Không cần anh nhiều chuyện!”
Lạc Ninh lập tức bốc hỏa, hung hăng trừng hướng Tần Duyệt, “Ngươi nói ai nhiều chuyện?”
“Chuyện của hắn không cần ngươi quan tâm.”
“Nga, thế người nào mới được quan tâm?”
“Đương nhiên là ta, mọi chuyện của hắn điều đo ta phụ trách.”
“Một lần làm tình này cũng do ngươi ép bức à?” Lạc Ninh cười lạnh.
Sắc mặt Tần Duyệt càng trở nên khó coi thêm, nguyên bản là tái nhợt, hiện tại là biến xanh.
“Ngươi đối hắn ý đồ gì?”
Tần Duyệt thẳng thắn như thế khiến Lạc Ninh thực ngoài ý muốn, “Ý đồ cái gì?”
“Đừng giả bộ!” Tần Duyệt rống xong, bắt đầu há mồm thở dốc.
“Tần Duyệt……” Bàng Cùng Hiên lo lắng nhìn anh, nghĩ muốn trấn an nhưng hắn hiện giờ có thể ngồi như vậy đã là dùng hết toàn bộ khí lực cùng ý chí chống đỡ.
“Mỗi người các ngươi ai cũng điều vây quanh người quái dị, như vậy mà nói không có ý đồ gì sao?”
Trên mặt Bàng Cùng Hiên thoắt cái không còn huyết sắc, tiếp theo thân thể bắt đầu lung lay, Lạc Ninh vội vàng đỡ lấy hắn, lại bị Bàng Cùng Hiên nhẹ nhàng đẩy ra, động tác này của hắn trong nháy mắt khiến cho Tần Duyệt đang tức giận cau mày dịu lại chút.
“Ngươi nên biết điều tôn trọng chút! Nếu không phải vì tiểu Hiên, ngươi cho rằng ai sẽ quản chuyện sống chết của ngươi?”
“Ta lại càng không cầu các ngươi cứu ta! Các ngươi mới cần phải tôn trọng hắn! Cứ suốt ngày vây quanh người của ta!”
==========
Lạc Ninh lần đầu tiên đụng tới người dám đối với mình không khách khí như vậy, bởi vì quan hệ công việc nên dù đối với anh không vừa ý thì cũng không có người nào dám lớn tiếng nói vậy với anh.
Bởi vì bọn họ biết rõ sinh mệnh của họ hoàn toàn nằm trong tay Lạc Ninh, người này còn dám kiêu ngạo như thế, Tần Duyệt quả thực là không muốn đem tánh mạng của mình cứu về.
Tần Duyệt từ khi tỉnh lại vẫn trưng ra bộ mặt thối, nhưng không có thái độ quá ác liệt như vậy với ai cả.
Trong lòng Lạc Ninh thấy có chút kỳ quái. Đột nhiên, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ……
Không đúng, không có khả năng, hai cái đứa nhóc này ở cùng một chỗ ít nhất cũng đã tám chín năm, không có khả năng chưa làm gì đi……… (Meo: *la lên* hai đứa nó là thế thật đó)
“Ngươi dựa vào cái gì nói hắn là của ngươi?”
Nói xong, Lạc Ninh liền cố ý đem Bàng Cùng Hiên gắt gao ôm vào trong ngực.
Tần Duyệt biết Lạc Ninh là cố ý chọc giận, ngược lại không lộ ra vẻ tức giận, nhưng trái tim yếu ớt vẫn là chịu không nổi kích thích mãnh liệt mà nhảy lên.
Bàng Cùng Hiên dùng sức đem Lạc Ninh đẩy ra, chính mình lại bị hất ngã xuống đất thật mạnh.
“Tiểu Hiên!”
Bàng Cùng Hiên một chân bị kẹt lại trên ghế dựa, hai chân bất đắc dĩ mở to, vị trí Lạc Ninh đang đứng hoàn hảo có thể vừa vặn đem phong cảnh nơi đó nhìn thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), nhìn đến rồi thì không còn nghi ngờ……….
Bàng Cùng Hiên xấu hổ đến sắp chết, nhưng hắn thật sự không có cách nào động thêm cái nữa, toàn thân đều đau quá…… hôm qua cũng chưa ăn gì, sao hắn không nhanh hôn mê đi, sao lại không hôn mê đi………
Tần Duyệt giãy dụa muốn ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc, bộ dáng ấy trông như đang nghẹn khí.
Lạc Ninh biết mình không thể cứ làm loạn tiếp, “ây ây, ngươi không cần kích động, ta đối tiểu Hiên không có cái loại ý tứ này nọ đâu.”
Tần Duyệt vươn ngón tay chỉ Lạc Ninh, một câu cũng nói không nên lời.
Tần Duyệt vẫn thường lạnh lùng như băng, cường thế bá đạo, lúc này lại bất đắc dĩ suy yếu tức giận đến đỏ mặt, Lạc Ninh nhìn thấy cư nhiên có chút muốn cười.
Anh cúi người đem Bàng Cùng Hiên bế lên, Bàng Cùng Hiên ngay cả khí lực để khóc đều không có, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt.
“Ngươi…… ngươi…… đem hắn…… buông……”
“Ngươi bệnh nặng như vậy, cũng không có biện pháp chăm sóc hắn……..” Lạc Ninh nói được một nửa, cuối cùng thở dài, thua dưới ánh mắt cố chấp của Tần Duyệt, đem Bàng Cùng Hiên bế trở lại giường.
Lạc Ninh đem Bàng Cùng Hiên đặt ở phía bên còn lại của giường đôi, còn giúp hắn đắp chăn, Bàng Cùng Hiên yên lặng nghẹn ngào, không tự giác hướng về phía Tần Duyệt nhích nhích đến.
Cảm xúc của Tần Duyệt tốt lên một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như người chết. Anh mở to miệng hút khí, cũng nói không được lời nào, đành phải chậm rãi đem một bàn tay di động trong chăn.
Lạc Ninh nhìn trong chăn phồng lên một cục nhỏ, là hai người bọn họ ở dưới chăn cùng nắm tay nhau.
Đáng giận! Lạc Ninh đem mặt xoay sang hướng khác, anh tự.nhiên có loại cảm giác gọi là cảm động.
Như thế xem ra, người tạo nên cảnh tượng cảm động này thế mà lại là anh, đáng giận, đáng giận! Anh chỉ là có chút hay quấy phá, không cần phải biến anh thành đại nhân vật phản diện a!
“Các ngươi……” Lạc Ninh muốn nói gì đó, bất quá cho dù anh có hỏi thì hai người kia cũng không có biện pháp trả lời anh.
Lạc Ninh ở trong hộp lấy ra hai viên thuốc, đem ly nước vừa rồi Tần Duyệt dùng qua đưa đến, “Đây là thuốc hạ sốt,phải đưa tiểu Hiên uống.”
Tần Duyệt hung hăng nhìn Lạc Ninh, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu đi.
Hành động này có thể xem như là chấp thuận, có thể chạm vào Bàng Cùng Hiên.
Lạc Ninh trong lòng đã buồn cười không nhịn được, cái bộ dáng giận dỗi kia của Tần Duyệt thật giống với đứa nhỏ trong nhà trẻ, nhưng cái biểu tình như vậy lại xuất hiện trên người lớn thế kia, thật sự buồn cười vô cùng.
Đút Bàng Cùng Hiên uống thuốc xong, Lạc Ninh mới nghĩ hai người như vậy chỉ sợ không có biện pháp nấu ăn này nọ
Tim Tần Duyệt còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, phương diện ăn uống cần phải chú ý nhiều, mà Bàng Cùng Hiên……hăn chỉ sợ cũng phải coi lại chế độ ăn uống, ăn thêm nhiều rau củ ….
Bất quá Bàng Cùng Hiên có bằng hữu rất tốt, bọn họ mở một cái khách sạn năm sao nào đó, cho dù có chuyện gì thì cũng có chỗ ăn uống.
Nhưng mà không được để Tiểu Cửu xuống bếp…….
Lạc Ninh nhìn hai người nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy nếu có người quấy rầy hai người bọn họ thì không được tốt lắm………
“Các ngươi trước hết nghỉ ngơi đi, ta giúp các ngươi kêu thức ăn.”
Tần Duyệt như trước phòng bị nhìn chằm chằm Lạc Ninh, Lạc Ninh rất muốn nói với cậu ta không cần như thế, nhưng nói cũng vô dụng, đơn giản lặng yên đi ra.
“Nữa giờ sau ta sẽ đưa thức ăn đến.”
Lạc Ninh đem cửa phòng ngủ đóng xong, lấy ra di động của mình đi xuống lầu.
Lạc Ninh vốn dĩ vô cùng tức giận, vì Tần Duyệt đối với ân nhân cứu mạng là anh không tôn trọng, còn ………nói xấu Bàng Cùng Hiên.
Kỳ thật cũng không phải nói xấu. Bộ dạng Bàng Cùng Hiên quả thực khó coi, nhưng mà bọn họ đã ở cùng nhau lâu như thế, Bàng Cùng Hiên là người như thế nào Tần Duyệt hẳn là rõ hơn ai hết, sao lại có thể ở trước mặt người khác tự mình nói ra những lời tổn thương Bàng Cùng Hiên như vậy.
Nhưng mà sau khi Bàng Cùng Hiên ngã khỏi ghế dựa, Lạc Ninh đột nhiên hiểu ra.
Tần Duyệt cho tới bây giờ đều giữ một vẻ không đem lời thật tâm của mình nói ra miệng, câu nói “Người của ta” này đã là một loại thừa nhận.
Mà Bàng Cùng Hiên, trên đùi và trên gáy……hai cái chỗ để lộ ra kia có đầy vết hôn, cho dù là người yêu nhau cũng không nhất định sẽ hôn nhiều như vậy ở những chổ ấy, trên người Bàng Cùng Hiên lại có nhiều dấu như thế, tất cả điều chứng tỏ cho dục vọng siêu việt độc chiếm khi yêu……
Sau khi nhìn thấy những dấu vết như vậy, Lạc Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân đánh mất tư cách thuyết giáo Tần Duyệt. Ngay cả anh cũng không có yêu một người nhiều như vậy, yêu đến đối địch với tất cả mọi người bên cạnh người kia…..
Tốc độ thức ăn đưa đến so với Lạc Ninh nghĩ nhanh hơn nhiều, không hổ là khách sạn năm sao.
Lạc Ninh đem chế độ dinh dưỡng cần thiết cùng những điều cấm kị đều viết trên giấy, nói với người giao thức ăn của khách sạn thời điểm nào cần đưa món gì, đương nhiên trước tiên phải cho anh xem qua thực đơn.
Còn có, nợ phải ghi vào tên của Tần Duyệt.
Hai cái người suy yếu kia miễn cưỡng đem thức ăn nuốt xuống, Bàng Cùng Hiên vừa ăn còn vừa muốn biết xem Tần Duyệt phải kiên ăn món gì để tiện chăm sóc.
Tần Duyệt vẫn cứ trừng Lạc Ninh. Lạc Ninh thật muốn nói ra là mình không có địch ý a……
Bàng Cùng Hiên sau khi ăn xong rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Lạc Ninh hỏi, “Thật sự không cần anh giúp em kiểm tra một chút sao?”
Bàng Cùng Hiên còn có điểm mờ mịt.
Tần Duyệt lập tức cầm chén đặt ở một bên, “Không cần.”
“Ngươi không cần loạn tưởng, nơi đó là nơi phi thường yếu ớt, một khi bị thương bên trong thì sẽ rất thống khổ, tiểu Hiên rất dễ thẹn thùng, nhất định sẽ ẩn nhẫn không nói, sẽ không có lợi cho việc chữa trị.” Lạc Ninh cố gắng biểu đạt ra thiện ý của bản thân, cố gắng tưởng tượng như mình đang cùng động vật hoang dã trao đổi, đem bộ mặt tối ôn nhu của bản thân trình diễn ra hết.
Tần Duyệt vẫn không cảm kích, “Ta sẽ xử lý.”
“Người ngoài nghề không được, ta có kinh nghiệm xử lý miệng vết thương kiểu này, cam đoan sẽ dùng ánh mắt chuyên nghiệp để xử trí, sẽ không chiếm tiện nghi của cậu ấy.”
Nhưng Lạc Ninh càng nói như thế, Tần Duyệt lại càng không tin, “Không cần.”
“Vậy nếu miệng vết thương chuyển biến xấu thì sao?”
“Ta sẽ xử lý.”
“Vậy ngươi nói thử phải xử lý như thế nào đi?”
“Không cần ngươi quản.”
“Ta là bác sĩ.”
“Không cần.”
“Ngươi……” Lạc Ninh mau dốc hết kiên nhẫn của bản thân, “Chính ngươi cũng là một bệnh nhân, sức khoẻ ngươi còn không tốt làm sao mà giúp cậu ấy xử lý?”
“Ngươi quan tâm hắn như vậy làm cái gì?”
“Bởi vì chúng ta là bằng hữu!”
“Bằng hữu cái gì?”
“……” Lạc Ninh ngay khi đề tài bị chuyển đi quá xa thì dừng lại, “Ngươi vì sao không cho ta kiểm tra giúp cậu ấy?”
“Ngươi vì sao nhất định phải giúp hắn kiểm tra?”
“Bởi vì ta là bác sĩ!”
“Hừ, bác sĩ vị tràng?” (Meo: theo Meo biết là bác sĩ đường ruột ấy)
“Ngươi có ý gì? Ngươi đối với bác sĩ vị tràng có bất mãn gì àh?”
“Không, không hề có bất mãn gì, thực tôn kính, nhưng hắn không cần ngươi kiểm tra.”
“Hừ! Ta rất muốn biết với một người không có kiến thức chuyên môn cùng dụng cụ như ngươi làm cách nào để xử lý vết thương cho tiểu Hiên? Theo như ta thấy cậu ấy nhất định là bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng là nếu không kiểm tra bên trong thì sẽ………”
Lạc Ninh đột nhiên á khẩu, bởi vì Tần Duyệt hướng y thè lưỡi………
“Ngươi………..”
Tần Duyệt thu hồi đầu lưỡi, mặt không chút thay đổi, trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý………..
Lạc Ninh há miệng thở dốc, lại một chữ cũng nói không nên lời, tĩnh tâm hồi lâu cảm khái nói ra một câu, “…… Nước miếng…… xác thực có thể tiêu độc……”
Lúc này đây, Bàng Cùng Hiên chỉ hận không thể đem chính mình biến thành cái chăn……
Thật sự là…… rất mất mặt!!!