Chương : 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor:Meo Meo
Beata Reader: Sweet
Bàng Cùng Hiên bất tri bất giác đã trở thành người hầu của Đường Mạnh, cái này đương nhiên không phải do hắn nguyện ý nhưng hắn không có dũng khí để nói không với Đường Mạnh
Hắn vẫn như trước cúi đầu, chỉ khi đi học, lợi dụng lúc thầy giáo xoay lưng viết bảng mới lặng lẽ nâng lên hạ xuống, nhằm giảm bớt cơn đau cổ.
Hắn không nhận ra các đồng học xung quanh đối với mình châm chọc khiêu khích đều giảm hẳn, cũng không biết có mấy kẻ không thức thời muốn tìm hắn gây sự đều bị Đường Mạnh hung hăng kéo vào WC đánh cho một trận.
Đường Mạnh đôi khi sẽ bắt Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu lên nhưng khi hắn ngẩng lên thì Đường Mạnh lại không cách nào che giấu nổi sự chán ghét trong mắt.
Đường Mạnh có khi sẽ lệnh cho hắn ngồi nói chuyện nhưng sau đó lại vì bộ dáng ăn nói quanh co và sợ sệt của hắn mà sinh khí.
Bàng Cùng Hiên không biết có thật bạn bè đều đối xử với nhau như vậy hay không, Đường Mạnh thoạt nhìn rất chán ghét hắn, lại không thèm quan tâm đến hắn, thấy hắn sợ sệt cũng sẽ rất sinh khí, nhưng Đường Mạnh lại không giống như trên ti vi đã nói, muốn trấn lột tiền của hắn
Đúng vậy, Bàng Cùng Hiên cho rằng Đường Mạnh là bạn bè của mình, cuộc đời này cuối cùng hắn cũng có một người bạn.
Còn một điều này nữa, Đường Mạnh thường mang Bàng Cùng Hiên đến phòng học của Tần Duyệt.
Lúc đầu, các bạn học khác còn nhìn hắn chỉ trỏ nói này nói nọ, Đường Mạnh giận dữ, lật ba cái bàn lớn, đập hư hai cái ghế. Sau đó, ngoại trừ Tần Duyệt và Trần Nghệ Gia, mọi người thấy Đường Mạnh đều trốn đi.
Gã này trong phòng học lớp khác đập hư bàn ghế là chuyện rõ như ban ngày nhưng không có thầy cô nào dám tìm gã nhắc nhở, Trần Nghệ Gia cũng không tỏ vẻ giận dỗi, Tần Duyệt vẫn giữ một thái độ lạnh lùng nhàn nhạt.
“Em đã nghe qua chưa cưng? Giọng nói của nó so với cái mặt của nó cứ như là thiên đường với địa ngục đó!” Đứa bạn học thường bị Đường Mạnh chíêm chỗ ngồi mãi thành thói quen nên tự giác lánh đi thật xa, Đường Mạnh thì ung dung tại vị trí ngồi của đứa đó nói chuyện phiếm cùng Trần Nghệ Gia.
“Nghe anh nói thế em cũng có chút ấn tượng”
Trần Nghệ Gia là một nữ sinh xinh đẹp hào phóng, có vẻ như nàng không phài là người đáng ghét, có lẽ nàng đã từng không thích Đường Mạnh nhưng đó là chuyện trước đây, nhờ vào tài nịnh nọt của Đường Mạnh nay hai người đã có thể nói chuyện như bạn bè bình thường.
Bàng Cùng Hiên ngồi đối diện Đường Mạnh, hắn không ngồi trên ghế của người khác dù cho Đường Mạnh sẽ vì vậy mà nổi giận với hắn. Nhưng khi chủ nhân của cái ghế bị Đường Mạnh nắm đến trước mặt hắn, năn nỉ hắn ngồi lên ghế của mình, Bàng Cùng Hiên phải miễn cưỡng bản thân ngồi lên đó, không để ý đến những chuyện này nữa.
Đối với Bàng Cùng Hiên mà nói việc bị các bạn học xa lạ nhìn chòng chọc bằng ánh mắt không thiện cảm thật là chuyện cực kỳ khó chịu, nhất là khi Tần Duyệt lại là một trong số này.
Có thể cùng Tần Duyệt ở chung một phòng học, lại còn gần như thế, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến Bàng Cùng Hiên không nhịn được mà trống ngực đập nhanh hơn.
Mỗi lần đến đây đều là nghe Đường Mạnh cùng Trần Nghệ Gia nói chuyện, Tần Duyệt thì chuyên chú đọc sách còn Bàng Cùng Hiên thì ngồi cúi đầu thật sát một mực khống chế nhịp đập của mình.
“Bàng Cùng Hiên” Đường Mạnh kêu tên hắn, Bàng Cùng Hiên phút chốc thật hoảng hốt, “Nói vài lời gì đi mày? “
Lại là thế, muốn hắn nói gì đây?
“Gọi mày nói chuyện mày có nghe không! “ Cách nói của Đường Mạnh cực kì không tốt, Đường Mạnh dùng cái giọng thế này với ai khác thì ngay sau đó kẻ đó đã bị gã cho ăn vài cú đấm rồi.
Trong mắt mọi người Đường Mạnh đối xử với Bàng Cùng Hiên thật đặc biệt chỉ duy Bàng Cùng Hiên không biết.
Có Tần Duyệt bên cạnh, hắn thật không muốn để Tần Duyệt thấy cảnh Đường Mạnh không giữ nổi kiên nhẫn mà kéo tóc hắn hay hung hăng bóp cằm hắn lôi đi.
Cho nên hắn nhất định phải nói gì đó cho Đường Mạnh nghe.
Nhưng mà hắn thật sự không biết nói gì đây?
Đường Mạnh thấy bộ dáng sợ hãi nhu nhược của Bàng Cùng Hiên thật vô cùng chán ghét, có điều hiện tại gã đang ở trước mặt Trần Nghệ Gia không thể để mất hình tượng.
Đường Mạnh hung hăng bóp cằm Bàng Cùng Hiên nói: “Tao kêu mày nói chuyện mày có nghe không vậy! Đang ngủ à?”
Bàng Cùng Hiên chưa bao giờ muốn phản kháng, nhưng đây là ngoại lệ, hắn dùng khí lực của bản thân vùng vẫy không cho Đường Mạnh bóp cằm mình, điều này khiến cho lão đại Đường Mạnh đang trước mặt Trần Nghệ Gia tức giận phi thường.
Trần Nghệ Gia không những xinh đẹp mà còn rất thông minh, nàng tuyệt đối hiểu rõ Đường Mạnh hơn Bàng Cùng Hiên, thấy ánh mắt Đường Mạnh nhìn Bàng Cùng Hiên lộ ra tia hung ác, nàng liền ngay lúc ấy đưa ra một quyển sách, đặt trước mặt Bàng Cùng Hiên “Nếu không nói thì thử đọc một bài văn trong đây xem?”
Đường Mạnh thấy Trần Nghệ Gia chen vào, tạm thời nhẫn xuống một ít lửa giận trong nội tâm, gã hạ quyết tâm, tên quái dị này mà không thức thời gã sẽ lôi y ra đánh một trận.
Bàng Cùng Hiên thường ngày đều cúi đầu, bộ dáng sợ sệt thật khiến cho người ta chán ghét, hắn chưa vội nhận lấy sách giáo khoa của Trần Nghệ Gia, hắn biết rõ nàng đang giúp mình, nhưng hắn nghĩ quả thật mình có thể được phép chạm vào sách của nàng sao?
Trước kia chỉ là nhặt giúp sách vở rơi trên mặt đất của bạn học là bọn họ đã nổi điên với hắn, huống chi đây là sách giáo khoa của công chúa.
Nhưng nàng đã đưa đến trước mặt mình, hay là mình có thể cầm thử a?
Đường Mạnh vừa sắp nổi điên thì thấy Bàng Cùng Hiên vươn cánh tay run rẩy ra tiếp nhận sách giáo khoa.
Động tác của Bàng Cùng Hiên rất chậm, khiến cho ánh mắt mọi người nhịn không được đều rơi xuống tay hắn.
Tay của hắn trước sau vẫn như hai cành cây khô khó coi cẩn thận nhận lấy sách giáo khoa.
Từ lúc Đường Mạnh nổi giận thì mọi âm thanh trong phòng học đã biến mất, cơ hồ mọi người đều nhìn về phía bên này, có thể vì Bàng Cùng Hiên quá căng thẳng cùng sợ hãi nên không phát hiện ra sự yên lặng quỷ dị này.
Mở sách của Trần Nghệ Gia ra, thấy có một trang nội dung liên quan đến câu truyện xưa “Con tàu của Noah “ (1)
Bàng Cùng Hiên không lật qua lật lại, mở đại một trang, thong thả nhỏ giọng đọc trong phòng học yên tĩnh.
“… Thượng đế thấy được hết thảy, ngài rất hối hận khi tạo ra con người, đối với những kẻ phạm phải tội lỗi của loài người, ngài rất đau buồn. Thượng đế nói: “Ta muốn mang tất cả con người, động vật, côn trùng, chim muông trên mặt đất tiêu diệt hết.” Nhưng ngài lại không nỡ đem những thứ ngài tạo ra huỷ diệt đi, ngài hy vọng những loài vật trên thế giới này có thể nghe lời và sữa chữa lỗi sai của mình, tạo lập một thế giới lý tưởng…”
Thanh âm Bàng Cùng Hiên rất nhẹ, giọng nói nhanh chóng trở nên chậm rãi, dường như có thể sẽ dừng lại bất cứ chỗ nào, thanh âm trong trẻo êm tai phát ra từ đôi môi mỏng của hắn.
Trong nháy mắt khi Bàng Cùng Hiên mở miệng mọi người đều bị hấp dẫn, thậm chí còn có người đến gần hắn để xem có thật là thanh âm kia xuất phát từ miệng hắn.
“…Ta muốn cùng ngươi lập một ước định, Ngươi, vợ con ngươi, con trai con dâu đều sẽ được lên thuyền,…”
Bàng Cùng Hiên rất lo lắng, thanh âm của hắn lại run rẩy, hắn muốn dừng lại, nhưng không có người nào bảo hắn ngừng nên hắn không dám. Tim đập như trống trong ngực, thậm chí hắn nghĩ mình sắp hít thở không thông. Tay cẩm sách càng lúc càng run lợi hại, Bàng Cùng Hiên phát hiện xung quanh thực an tĩnh.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Còn có người nào nghe hắn không? Khi nào thì hắn có thể dừng lại?
Nội dung sách giáo khoa hắn đã rất quen thuộc, đây là một chương trong “Kinh Thánh Cựu Uớc” (2), hắn rất thích và đã xem qua rất nhiều lần, bằng không với cánh tay run như vậy, một chữ hắn cũng không nhìn rõ được
Tiếng chuông vào học vang lên đã cứu lấy Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên vội vã đứng lên, hai tay đưa sách giáo khoa trả lại cho Trần Nghệ Gia, Trần Nghệ Gia bị động tác bất chợt ấy làm cho sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, Bàng Cùng Hiên cắn môi, mang sách đặt xuống bàn. Sau đó giống như chú chuột xám nhỏ chạy mất khỏi phòng học.
Từ đầu đến cuối, Bàng Cùng Hiên đều cúi đầu, hắn không biết tất cả mọi người đánh giá về mình như thế nào, cũng không biết từ khoảnh khắc hắn mở miệng đọc, ánh mắt Tần Duyệt một mực dừng trên người hắn không rời đi phút nào, cho đến khi hắn bỏ chạy ra ngoài.
CHÚ THÍCH
(1) Con Tàu Của Noah ( Con tàu Nô-ê)
Tàu Nô-ê (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của trong . Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này là để tự cứu ông và gia đình, bảo tồn thế giới , khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt của
.
Thiên Chúa nhận ra rằng, loài người càng sinh sôi nhiều thì họ càng phạm tội đến nỗi không thể cứu chữa. Thiên Chúa hối hận vì đã tạo ra loài người nên quyết định sẽ hủy diệt tất cả thế giới bằng trận đại hồng thủy. Tuy nhiên, Thiên Chúa thấy ông Nô-ê là người công chính nên không nỡ loại trừ cả ông. Thiên Chúa phán truyền cho ông Nô-ê: “Ngươi sẽ làm tàu thế này: chiều dài một trăm năm mươi thước, chiều rộng hai mươi lăm thước, chiều cao mười lăm thước. Ngươi sẽ làm một cái mui che tàu, và đặt mui cách phía trên tàu nửa thước. Cửa tàu, ngươi sẽ đặt ở bên hông; ngươi sẽ làm tầng dưới, tầng giữa rồi tầng trên.” (Sáng Thế 6:15-16).
Ngoài ra, Thiên Chúa cũng hướng dẫn ông Nô-ê cách thức để sinh tồn và bảo tồn giống động thực vật trong tàu: “Trong mọi sinh vật, mọi xác phàm, ngươi sẽ đưa vào tàu mỗi loại một đôi, để giữ cho chúng sống với ngươi; phải có một con đực và một con cái. Trong mỗi loại chim, mỗi loại gia súc, mỗi loại vật bò dưới đất, mỗi loại một đôi sẽ đến với ngươi, để ngươi giữ cho chúng sống. Phần ngươi, hãy lấy mọi thứ ăn được và tích trữ cho mình; đó sẽ là lương thực của ngươi và của chúng.” (Sáng thế 6:19-21).
Sau trận lụt kinh hoàng, nước rút dần khỏi mặt đất thì ông Nô-ê thả một con chim bay ra khỏi tàu xem tình hình bên ngoài. Lần thứ nhất, con bồ câu không tìm được chỗ đậu chân vì nước chưa rút, nên nó bay về lại tàu. Bảy ngày sau, con bồ câu lại được thả ra lần nữa, và lần này nó bay trở về, trên mỏ ngậm cành lá tươi. Ông Nô-ê biết là nước đã giảm xuống, mặt đất đã hòa bình vì Thiên Chúa đã thôi cơn thịnh nộ. Ông tiếp tục thả con bồ câu ra, lần này thì nó bay đi không quay trở về nữa.
Ngày nay, xuất phát từ truyền thuyết chiếc tàu Nô-ê này, hình ảnh chim bồ câu ngậm cành lá là biểu tượng của hòa bình (hoặc sự an bình).
(2) Kinh Thánh Cựu Ước:
Cựu Ước là phần đầu của toàn bộ được tuyển chọn từ phần lớn kinh của . Cựu Ước được sắp xếp thành các phần khác nhau như luật pháp, lịch sử, thi ca (hay các sách về sự khôn ngoan) và tiên tri. Tất cả các sách này đều được viết trước thời điểm sinh ra của người , người mà cuộc đời và tư tưởng là trọng tâm của .
Cần lưu ý rằng dùng từ như là một thay thế cho thuật ngữ Cựu Ước, vì họ không chấp nhận Tân Ước là một phần của .
Cựu Ước của cộng đồng (Protestantism) bao gồm toàn bộ các sách của kinh Tanakh, chỉ có thay đổi về thứ tự và số lượng các sách này. Cựu Ước Kháng Cách có 39 sách trong khi số lượng các sách trong kinh Tanakh của Do Thái giáo là 24. Có sự khác biệt này là vì theo sự sắp xếp trong kinh Tanakh, các sách Samuel, Các Vua và Sử ký được gộp thành một sách, 12 sách tiểu tiên tri cũng được tính chung thành một sách, điều tương tự cũng xảy ra cho các sách Ezra và Nehemiah.
và thêm vào Cựu Ước một số sách, được gọi là thứ kinh (deuterocanonical), các sách này không được công nhận bởi cộng đồng Kháng cách. Nền tảng của thứ kinh được tìm thấy trong Hi văn cổ, dịch từ Kinh thánh Do Thái. Đây là bản dịch được sử dụng rộng rãi bởi các tín hữu thời kỳ tiên khởi cũng như được trích dẫn bởi Tân Ước.
Thuật ngữ “Cựu Ước”, dịch từ Vetus Testamentum, có nguyên ngữ hê Palaia Diathêkê (Η Παλαιά Διαθήκη) nghĩa là “Giao ước (hoặc lời chứng) cũ”. gọi là Cựu Ước vì họ tin rằng nay đã có một giao ước mới được thiết lập giữa và loài người, sau khi Giêsu người Nazareth đến thế gian (xem Thư gởi người Do Thái).
Do Thái giáo không công nhận Tân Ước, cũng không chấp nhận Cựu Ước như là tên gọi thay thế cho Tanakh (tuy nhiều người Do Thái chấp nhận Chúa Giêsu là một nhân vật lịch sử hoặc ngay cả là môn đệ của một giáo sư kinh luật truyền khẩu Do Thái giáo).
Ngày nay, rất ít Kitô hữu tuân giữ các giáo luật của Cựu Ước đòi hỏi kiêng cữ một số thức ăn, trong khi hầu hết trong số họ tin và tuân giữ . Hầu hết Kitô hữu đều đồng ý rằng sự hiểu biết về Cựu Ước là nền tảng giúp họ hiểu biết Tân Ước, họ cũng tin rằng nội dung của cả Cựu Ước và Tân Ước đều được soi dẫn bởi Thiên Chúa.
Editor:Meo Meo
Beata Reader: Sweet
Bàng Cùng Hiên bất tri bất giác đã trở thành người hầu của Đường Mạnh, cái này đương nhiên không phải do hắn nguyện ý nhưng hắn không có dũng khí để nói không với Đường Mạnh
Hắn vẫn như trước cúi đầu, chỉ khi đi học, lợi dụng lúc thầy giáo xoay lưng viết bảng mới lặng lẽ nâng lên hạ xuống, nhằm giảm bớt cơn đau cổ.
Hắn không nhận ra các đồng học xung quanh đối với mình châm chọc khiêu khích đều giảm hẳn, cũng không biết có mấy kẻ không thức thời muốn tìm hắn gây sự đều bị Đường Mạnh hung hăng kéo vào WC đánh cho một trận.
Đường Mạnh đôi khi sẽ bắt Bàng Cùng Hiên ngẩng đầu lên nhưng khi hắn ngẩng lên thì Đường Mạnh lại không cách nào che giấu nổi sự chán ghét trong mắt.
Đường Mạnh có khi sẽ lệnh cho hắn ngồi nói chuyện nhưng sau đó lại vì bộ dáng ăn nói quanh co và sợ sệt của hắn mà sinh khí.
Bàng Cùng Hiên không biết có thật bạn bè đều đối xử với nhau như vậy hay không, Đường Mạnh thoạt nhìn rất chán ghét hắn, lại không thèm quan tâm đến hắn, thấy hắn sợ sệt cũng sẽ rất sinh khí, nhưng Đường Mạnh lại không giống như trên ti vi đã nói, muốn trấn lột tiền của hắn
Đúng vậy, Bàng Cùng Hiên cho rằng Đường Mạnh là bạn bè của mình, cuộc đời này cuối cùng hắn cũng có một người bạn.
Còn một điều này nữa, Đường Mạnh thường mang Bàng Cùng Hiên đến phòng học của Tần Duyệt.
Lúc đầu, các bạn học khác còn nhìn hắn chỉ trỏ nói này nói nọ, Đường Mạnh giận dữ, lật ba cái bàn lớn, đập hư hai cái ghế. Sau đó, ngoại trừ Tần Duyệt và Trần Nghệ Gia, mọi người thấy Đường Mạnh đều trốn đi.
Gã này trong phòng học lớp khác đập hư bàn ghế là chuyện rõ như ban ngày nhưng không có thầy cô nào dám tìm gã nhắc nhở, Trần Nghệ Gia cũng không tỏ vẻ giận dỗi, Tần Duyệt vẫn giữ một thái độ lạnh lùng nhàn nhạt.
“Em đã nghe qua chưa cưng? Giọng nói của nó so với cái mặt của nó cứ như là thiên đường với địa ngục đó!” Đứa bạn học thường bị Đường Mạnh chíêm chỗ ngồi mãi thành thói quen nên tự giác lánh đi thật xa, Đường Mạnh thì ung dung tại vị trí ngồi của đứa đó nói chuyện phiếm cùng Trần Nghệ Gia.
“Nghe anh nói thế em cũng có chút ấn tượng”
Trần Nghệ Gia là một nữ sinh xinh đẹp hào phóng, có vẻ như nàng không phài là người đáng ghét, có lẽ nàng đã từng không thích Đường Mạnh nhưng đó là chuyện trước đây, nhờ vào tài nịnh nọt của Đường Mạnh nay hai người đã có thể nói chuyện như bạn bè bình thường.
Bàng Cùng Hiên ngồi đối diện Đường Mạnh, hắn không ngồi trên ghế của người khác dù cho Đường Mạnh sẽ vì vậy mà nổi giận với hắn. Nhưng khi chủ nhân của cái ghế bị Đường Mạnh nắm đến trước mặt hắn, năn nỉ hắn ngồi lên ghế của mình, Bàng Cùng Hiên phải miễn cưỡng bản thân ngồi lên đó, không để ý đến những chuyện này nữa.
Đối với Bàng Cùng Hiên mà nói việc bị các bạn học xa lạ nhìn chòng chọc bằng ánh mắt không thiện cảm thật là chuyện cực kỳ khó chịu, nhất là khi Tần Duyệt lại là một trong số này.
Có thể cùng Tần Duyệt ở chung một phòng học, lại còn gần như thế, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến Bàng Cùng Hiên không nhịn được mà trống ngực đập nhanh hơn.
Mỗi lần đến đây đều là nghe Đường Mạnh cùng Trần Nghệ Gia nói chuyện, Tần Duyệt thì chuyên chú đọc sách còn Bàng Cùng Hiên thì ngồi cúi đầu thật sát một mực khống chế nhịp đập của mình.
“Bàng Cùng Hiên” Đường Mạnh kêu tên hắn, Bàng Cùng Hiên phút chốc thật hoảng hốt, “Nói vài lời gì đi mày? “
Lại là thế, muốn hắn nói gì đây?
“Gọi mày nói chuyện mày có nghe không! “ Cách nói của Đường Mạnh cực kì không tốt, Đường Mạnh dùng cái giọng thế này với ai khác thì ngay sau đó kẻ đó đã bị gã cho ăn vài cú đấm rồi.
Trong mắt mọi người Đường Mạnh đối xử với Bàng Cùng Hiên thật đặc biệt chỉ duy Bàng Cùng Hiên không biết.
Có Tần Duyệt bên cạnh, hắn thật không muốn để Tần Duyệt thấy cảnh Đường Mạnh không giữ nổi kiên nhẫn mà kéo tóc hắn hay hung hăng bóp cằm hắn lôi đi.
Cho nên hắn nhất định phải nói gì đó cho Đường Mạnh nghe.
Nhưng mà hắn thật sự không biết nói gì đây?
Đường Mạnh thấy bộ dáng sợ hãi nhu nhược của Bàng Cùng Hiên thật vô cùng chán ghét, có điều hiện tại gã đang ở trước mặt Trần Nghệ Gia không thể để mất hình tượng.
Đường Mạnh hung hăng bóp cằm Bàng Cùng Hiên nói: “Tao kêu mày nói chuyện mày có nghe không vậy! Đang ngủ à?”
Bàng Cùng Hiên chưa bao giờ muốn phản kháng, nhưng đây là ngoại lệ, hắn dùng khí lực của bản thân vùng vẫy không cho Đường Mạnh bóp cằm mình, điều này khiến cho lão đại Đường Mạnh đang trước mặt Trần Nghệ Gia tức giận phi thường.
Trần Nghệ Gia không những xinh đẹp mà còn rất thông minh, nàng tuyệt đối hiểu rõ Đường Mạnh hơn Bàng Cùng Hiên, thấy ánh mắt Đường Mạnh nhìn Bàng Cùng Hiên lộ ra tia hung ác, nàng liền ngay lúc ấy đưa ra một quyển sách, đặt trước mặt Bàng Cùng Hiên “Nếu không nói thì thử đọc một bài văn trong đây xem?”
Đường Mạnh thấy Trần Nghệ Gia chen vào, tạm thời nhẫn xuống một ít lửa giận trong nội tâm, gã hạ quyết tâm, tên quái dị này mà không thức thời gã sẽ lôi y ra đánh một trận.
Bàng Cùng Hiên thường ngày đều cúi đầu, bộ dáng sợ sệt thật khiến cho người ta chán ghét, hắn chưa vội nhận lấy sách giáo khoa của Trần Nghệ Gia, hắn biết rõ nàng đang giúp mình, nhưng hắn nghĩ quả thật mình có thể được phép chạm vào sách của nàng sao?
Trước kia chỉ là nhặt giúp sách vở rơi trên mặt đất của bạn học là bọn họ đã nổi điên với hắn, huống chi đây là sách giáo khoa của công chúa.
Nhưng nàng đã đưa đến trước mặt mình, hay là mình có thể cầm thử a?
Đường Mạnh vừa sắp nổi điên thì thấy Bàng Cùng Hiên vươn cánh tay run rẩy ra tiếp nhận sách giáo khoa.
Động tác của Bàng Cùng Hiên rất chậm, khiến cho ánh mắt mọi người nhịn không được đều rơi xuống tay hắn.
Tay của hắn trước sau vẫn như hai cành cây khô khó coi cẩn thận nhận lấy sách giáo khoa.
Từ lúc Đường Mạnh nổi giận thì mọi âm thanh trong phòng học đã biến mất, cơ hồ mọi người đều nhìn về phía bên này, có thể vì Bàng Cùng Hiên quá căng thẳng cùng sợ hãi nên không phát hiện ra sự yên lặng quỷ dị này.
Mở sách của Trần Nghệ Gia ra, thấy có một trang nội dung liên quan đến câu truyện xưa “Con tàu của Noah “ (1)
Bàng Cùng Hiên không lật qua lật lại, mở đại một trang, thong thả nhỏ giọng đọc trong phòng học yên tĩnh.
“… Thượng đế thấy được hết thảy, ngài rất hối hận khi tạo ra con người, đối với những kẻ phạm phải tội lỗi của loài người, ngài rất đau buồn. Thượng đế nói: “Ta muốn mang tất cả con người, động vật, côn trùng, chim muông trên mặt đất tiêu diệt hết.” Nhưng ngài lại không nỡ đem những thứ ngài tạo ra huỷ diệt đi, ngài hy vọng những loài vật trên thế giới này có thể nghe lời và sữa chữa lỗi sai của mình, tạo lập một thế giới lý tưởng…”
Thanh âm Bàng Cùng Hiên rất nhẹ, giọng nói nhanh chóng trở nên chậm rãi, dường như có thể sẽ dừng lại bất cứ chỗ nào, thanh âm trong trẻo êm tai phát ra từ đôi môi mỏng của hắn.
Trong nháy mắt khi Bàng Cùng Hiên mở miệng mọi người đều bị hấp dẫn, thậm chí còn có người đến gần hắn để xem có thật là thanh âm kia xuất phát từ miệng hắn.
“…Ta muốn cùng ngươi lập một ước định, Ngươi, vợ con ngươi, con trai con dâu đều sẽ được lên thuyền,…”
Bàng Cùng Hiên rất lo lắng, thanh âm của hắn lại run rẩy, hắn muốn dừng lại, nhưng không có người nào bảo hắn ngừng nên hắn không dám. Tim đập như trống trong ngực, thậm chí hắn nghĩ mình sắp hít thở không thông. Tay cẩm sách càng lúc càng run lợi hại, Bàng Cùng Hiên phát hiện xung quanh thực an tĩnh.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Còn có người nào nghe hắn không? Khi nào thì hắn có thể dừng lại?
Nội dung sách giáo khoa hắn đã rất quen thuộc, đây là một chương trong “Kinh Thánh Cựu Uớc” (2), hắn rất thích và đã xem qua rất nhiều lần, bằng không với cánh tay run như vậy, một chữ hắn cũng không nhìn rõ được
Tiếng chuông vào học vang lên đã cứu lấy Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên vội vã đứng lên, hai tay đưa sách giáo khoa trả lại cho Trần Nghệ Gia, Trần Nghệ Gia bị động tác bất chợt ấy làm cho sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, Bàng Cùng Hiên cắn môi, mang sách đặt xuống bàn. Sau đó giống như chú chuột xám nhỏ chạy mất khỏi phòng học.
Từ đầu đến cuối, Bàng Cùng Hiên đều cúi đầu, hắn không biết tất cả mọi người đánh giá về mình như thế nào, cũng không biết từ khoảnh khắc hắn mở miệng đọc, ánh mắt Tần Duyệt một mực dừng trên người hắn không rời đi phút nào, cho đến khi hắn bỏ chạy ra ngoài.
CHÚ THÍCH
(1) Con Tàu Của Noah ( Con tàu Nô-ê)
Tàu Nô-ê (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của trong . Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này là để tự cứu ông và gia đình, bảo tồn thế giới , khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt của
.
Thiên Chúa nhận ra rằng, loài người càng sinh sôi nhiều thì họ càng phạm tội đến nỗi không thể cứu chữa. Thiên Chúa hối hận vì đã tạo ra loài người nên quyết định sẽ hủy diệt tất cả thế giới bằng trận đại hồng thủy. Tuy nhiên, Thiên Chúa thấy ông Nô-ê là người công chính nên không nỡ loại trừ cả ông. Thiên Chúa phán truyền cho ông Nô-ê: “Ngươi sẽ làm tàu thế này: chiều dài một trăm năm mươi thước, chiều rộng hai mươi lăm thước, chiều cao mười lăm thước. Ngươi sẽ làm một cái mui che tàu, và đặt mui cách phía trên tàu nửa thước. Cửa tàu, ngươi sẽ đặt ở bên hông; ngươi sẽ làm tầng dưới, tầng giữa rồi tầng trên.” (Sáng Thế 6:15-16).
Ngoài ra, Thiên Chúa cũng hướng dẫn ông Nô-ê cách thức để sinh tồn và bảo tồn giống động thực vật trong tàu: “Trong mọi sinh vật, mọi xác phàm, ngươi sẽ đưa vào tàu mỗi loại một đôi, để giữ cho chúng sống với ngươi; phải có một con đực và một con cái. Trong mỗi loại chim, mỗi loại gia súc, mỗi loại vật bò dưới đất, mỗi loại một đôi sẽ đến với ngươi, để ngươi giữ cho chúng sống. Phần ngươi, hãy lấy mọi thứ ăn được và tích trữ cho mình; đó sẽ là lương thực của ngươi và của chúng.” (Sáng thế 6:19-21).
Sau trận lụt kinh hoàng, nước rút dần khỏi mặt đất thì ông Nô-ê thả một con chim bay ra khỏi tàu xem tình hình bên ngoài. Lần thứ nhất, con bồ câu không tìm được chỗ đậu chân vì nước chưa rút, nên nó bay về lại tàu. Bảy ngày sau, con bồ câu lại được thả ra lần nữa, và lần này nó bay trở về, trên mỏ ngậm cành lá tươi. Ông Nô-ê biết là nước đã giảm xuống, mặt đất đã hòa bình vì Thiên Chúa đã thôi cơn thịnh nộ. Ông tiếp tục thả con bồ câu ra, lần này thì nó bay đi không quay trở về nữa.
Ngày nay, xuất phát từ truyền thuyết chiếc tàu Nô-ê này, hình ảnh chim bồ câu ngậm cành lá là biểu tượng của hòa bình (hoặc sự an bình).
(2) Kinh Thánh Cựu Ước:
Cựu Ước là phần đầu của toàn bộ được tuyển chọn từ phần lớn kinh của . Cựu Ước được sắp xếp thành các phần khác nhau như luật pháp, lịch sử, thi ca (hay các sách về sự khôn ngoan) và tiên tri. Tất cả các sách này đều được viết trước thời điểm sinh ra của người , người mà cuộc đời và tư tưởng là trọng tâm của .
Cần lưu ý rằng dùng từ như là một thay thế cho thuật ngữ Cựu Ước, vì họ không chấp nhận Tân Ước là một phần của .
Cựu Ước của cộng đồng (Protestantism) bao gồm toàn bộ các sách của kinh Tanakh, chỉ có thay đổi về thứ tự và số lượng các sách này. Cựu Ước Kháng Cách có 39 sách trong khi số lượng các sách trong kinh Tanakh của Do Thái giáo là 24. Có sự khác biệt này là vì theo sự sắp xếp trong kinh Tanakh, các sách Samuel, Các Vua và Sử ký được gộp thành một sách, 12 sách tiểu tiên tri cũng được tính chung thành một sách, điều tương tự cũng xảy ra cho các sách Ezra và Nehemiah.
và thêm vào Cựu Ước một số sách, được gọi là thứ kinh (deuterocanonical), các sách này không được công nhận bởi cộng đồng Kháng cách. Nền tảng của thứ kinh được tìm thấy trong Hi văn cổ, dịch từ Kinh thánh Do Thái. Đây là bản dịch được sử dụng rộng rãi bởi các tín hữu thời kỳ tiên khởi cũng như được trích dẫn bởi Tân Ước.
Thuật ngữ “Cựu Ước”, dịch từ Vetus Testamentum, có nguyên ngữ hê Palaia Diathêkê (Η Παλαιά Διαθήκη) nghĩa là “Giao ước (hoặc lời chứng) cũ”. gọi là Cựu Ước vì họ tin rằng nay đã có một giao ước mới được thiết lập giữa và loài người, sau khi Giêsu người Nazareth đến thế gian (xem Thư gởi người Do Thái).
Do Thái giáo không công nhận Tân Ước, cũng không chấp nhận Cựu Ước như là tên gọi thay thế cho Tanakh (tuy nhiều người Do Thái chấp nhận Chúa Giêsu là một nhân vật lịch sử hoặc ngay cả là môn đệ của một giáo sư kinh luật truyền khẩu Do Thái giáo).
Ngày nay, rất ít Kitô hữu tuân giữ các giáo luật của Cựu Ước đòi hỏi kiêng cữ một số thức ăn, trong khi hầu hết trong số họ tin và tuân giữ . Hầu hết Kitô hữu đều đồng ý rằng sự hiểu biết về Cựu Ước là nền tảng giúp họ hiểu biết Tân Ước, họ cũng tin rằng nội dung của cả Cựu Ước và Tân Ước đều được soi dẫn bởi Thiên Chúa.