Chương : 24
Tháng bảy vẫn liên tục cực nóng như trước, thời tiết chính ngọ giống như núi lửa đang phun trào.
Dung Thụy Thiên thoải mái nằm trong phòng, trên trán che một tầng mồ hôi mỏng manh, khi hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ dài, mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường, thân ảnh y dưới nền ánh sáng thực điển trai, trong không khí là mùi nước hoa Calvin Klein bay tới từ ***g ngực rộng lớn của y, trong nháy mắt Dung Thụy Thiên có loại lỗi giác như đang đặt mình trong mộng.
Tịch Nhạ Hoài sờ sờ cái trán hắn, xác định độ ấm đã bình thường mới đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Sáng sớm hôm nay em bắt đầu mê mang, hiện tại tỉnh rồi, có thấy không thoải mái hay không?”
Dung Thụy Thiên thế này mới phát hiện mình nằm trên giường Tịch Nhạ Hoài, chuyện tối hôm qua giống như một bộ phim quay chậm từ từ hiện lên trong trí óc, hai má hắn dưới tầm mắt Tịch Nhạ Hoài dần dấn nóng lên, lông mi thật dài rũ xuống che lấp cảm xúc trong đôi con ngươi: “Không có gì không thoải mái”.
” Vậy là tốt rồi ” nhìn Dung Thụy Thiên thẹn thùng tránh đi y, hầu kết Tịch Nhạ Hoài lăn lộn một chút, thanh âm khàn khàn nói: “Đã muốn tới giữa trưa, anh đã chuẩn bị tốt cơm trưa, chờ em tỉnh lại cùng nhau ăn”.
Dung Thụy Thiên giật mình hỏi: “Cơm trưa? Hiện tại mấy giờ?” hắn cảm thấy mới ngủ chưa được bao lâu, sao vậy tỉnh lại chính là thời gian cơm trưa, điều kỳ quái nhất là Tịch Nhạ Hoài còn tại trong phòng.
” Một giờ ” Tịch Nhạ Hoài chuyên chú nhìn hắn, đường cong khuôn mặt tao nhã hoàn mỹ kia làm cho bề ngoài ngũ quan của y trở nên đẹp khó tả, đẹp đẽ giống như quý tộc trẻ tuổi trong điện ảnh nước Mỹ.
Dung Thụy Thiên không thể nhìn thẳng mà gục đầu xuống, thuận tiện nâng tay lên che đi khuôn mặt xấu xí: “Trễ như thế?!” hắn thế nhưng lại ngủ lâu như vậy, mà Tịch Nhạ Hoài an vị bên giường nhìn hắn, chờ hắn tỉnh lại.
” Hôm nay em nghỉ ngơi, dậy trễ cũng không quan hệ ” ánh mắt Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn hắn chăm chú, bắt lấy đôi tay đang che hai má của hắn: “Khi ở cùng một chỗ với anh, đứng lấy tay che mặt”.
” Nhưng mà…”
” Thụy Thiên, anh thích em, không phải khuôn mặt em, ở trước mặt anh đừng cúi đầu như vậy, làm cho anh ngay cả ánh mắt của em đều nhìn không tới”, Tịch Nhạ Hoài “trói” chặt hắn, dịu dàng ôm hắn vào trong ngực.
” Anh là quái nhân ” mặt Dung Thụy Thiên dán trong ngực Tịch Nhạ Hoài, nội tiết tố nam tính dào dạt mãnh liệt trên người y hòa hợp với mùi nước hoa Calvin Klein, tỏa ra một cỗ hơi thở liêu nhân.
Tịch Nhạ Hoài vuốt ve đường cong lưu sướng của hắn, giọng nói trầm thấp mà ngọt ngào ghé vào tai hắn vang lên: “Vẫn luôn thích em, là quái nhân chỉ có dục vọng đối với mình em, em phải tin tưởng lực hấp dẫn của em đối với anh “.
Dung Thụy Thiên cười khẽ ôm lấy thắt lưng của y.
Nửa thân trần rắn chắc dịu ngoan dán vào người y, bàn tay với khớp xương rõ ràng truyền đến độ ấm từ trên người hắn, dục vọng nơi đáy mắt Tịch Nhạ Hoài dần dần trở nên rõ ràng, để tránh cho mình không kiềm chế được mà áp đảo hắn, y vỗ vỗ bả vai Dung Thụy Thiên, đem bát đồ ăn đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn: “Trước ăn cơm, sau đó anh đưa em đến một chỗ”.
” Anh không cần công tác sao?” Dung Thụy Thiên định mặc quần áo đi ra phòng khách ăn, nhưng thấy Tịch Nhạ Hoài đều đem đồ ăn đưa cho hắn, cũng không tốt từ chối mà tiếp nhận, cũng lo lắng hỏi đến chuyện công tác của y.
” Hôm nay anh nghỉ ngơi” Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên, cũng không nói cho hắn rằng hôm nay mình có công tác quan trọng.
Dung Thụy Thiên hoài nghi hỏi: “Thật sự?” hắn biết mỗi ngày Tịch Nhạ Hoài đều có công tác, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày được nghỉ ngơi có thể đếm trên đầu ngón tay.
” Nghĩ loạn cái gì vậy, anh cũng là người bình thường, nghỉ ngơi một chút, có gì sai “.
Dung Thụy Thiên an tâm, vừa ăn cơm trong bát vừa hỏi: “Vậy đi đâu?” tựa hồ chỉ cần cùng một chỗ với Tịch Nhạ Hoài, cuộc sống sẽ không nhàm chán giống như trước.
” Đợi lát nữa sẽ biế t” Tịch Nhạ Hoài đứng dậy kéo màn ra, ánh mặt trời sáng ngời theo cửa sổ tiến vào, hắn nhìn làn tóc đen của Dung Thụy Thiên bị ánh mặt trời chiếu đến sáng bóng, khóe môi xinh đẹp hiện lên một chút tươi cười.
Ăn xong điểm tâm và cơm trưa, Dung Thụy Thiên đứng trước cửa biệt thự, một phút sau, Tịch Nhạ Hoài từ bãi đỗ xe đi ra, điều khiển một chiếc xe Maserati MC 12 màu đỏ.
” Anh đổi xe thể thao?” Dung Thụy Thiên chấn kinh nhìn hắn.
Tịch Nhạ Hoài còn thật sự hỏi: “Em không thích?” nếu hắn không thích, lần sau đổi lại xe hơi giống lúc trước….
“Cũng không phải” Dung Thụy Thiên vội vàng phủ nhận, xe này cũng không phải của hắn, như thế nào lại đến phiên hắn phát biểu cái nhìn, chỉ là cảm thấy xe như vậy rất nổi bật: “Xe lần trước của anh đâu?”
” Trợ lý của anh lái đi”
“…”
” Đến nỗi chiếc xe này cũng là cha đưa, cũng không phải anh mua”.
Dung Thụy Thiên giật mình nhìn hắn, thoạt nhìn cha Tịch Nhạ Hoài rất có tiền, xe hơi mấy triệu tệ nói đưa là đưa: “Cha anh không ở trong nước sao?” hắn rất ít nghe Tịch Nhạ Hoài nói về chuyện của mình….
” Nghiêm túc mà nói là cha kế, ông ấy ở nước Mỹ có cơ nghiệp của mình” Tịch Nhạ Hoài ý bảo hắn thắt dây an toàn, sau đó tùy tiện giải thích với hắn: “Năm kia anh làm người đại diện cho công ty của ông ấy, xem như cho anh thù lao”.
Dung Thụy Thiên mơ hồ cảm giác được bối cảnh Tịch Nhạ Hoài không đơn giản, cứ việc ngôi sao trong giới giải trí có bối cảnh cũng rất nhiều: “Có thể cho tôi biết chuyện của anh sao?”.
” Kia thực buồn tẻ, trừ bỏ bạn bè cùng anh lớn lên, những người khác đều không có hứng thú nghe” Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa hồ thực kinh ngạc khi Dung Thụy Thiên tò mò chuyện của y.
Dung Thụy Thiên bắt lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài, vẻ mặt còn thực sự nói: “Tôi muốn biết” hắn không hi vọng sẽ có ngày từ bạn bè của y, nghe được người khác nghị luận chuyện mà hắn không biết.
” Vậy nói hết cho em cũng được ” Tịch Nhạ Hoài tươi cười như hoa nở, đây là lần đầu Dung Thụy Thiên hỏi chuyện của y, thoạt nhìn thực để ý y, thậm chí còn muốn biết về y.
Xe thể thao màu đỏ dừng trên quốc lộ, cây ngô đồng cùng những cây hướng dương ven đường vươn cao dưới ánh mặt trời, nắng nóng liên tục thiêu cháy lá cây, tựa hồ bị bắt buộc nghênh đón ánh mặt trời như quỷ hút máu hút khô chúng nó.
Trên lối đi bộ, người qua đường đều che ô chống nắng đi hướng nhà ga, dựa vào tiền lương mà cố nâng lên nghị lực và bận rộn công tác, thần sắc bọn họ mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm, bị sự thật cuộc sống ép buộc đến nỗi vết thương đầy mình, mơ đến một ngày có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, hoặc trong cuộc sống nghèo khó được đến hạnh phúc, chỉ cần có thể hạnh phúc thì chính là tài phú của đời người rồi.
Tịch Nhạ Hoài cảm thấy nếu mẹ y không gặp được cha kế Tịch Diệu Đình, có lẽ ngay đến hạnh phúc là cái gì thì bà ấy cũng không biết. Cuộc đời của bà tựa như điện ảnh Hollywood và kịch truyền hình khổ vì tình lúc tám giờ, không có lúc nào thoải mái, tình tiết chặt chẽ, tuyệt không làm cho người xem cảm thấy muốn ngủ gà ngủ gật.
Mẹ hắn trải qua hai lần hôn nhân, lần đầu tiên là lúc tốt nghiệp trung học, bà mang thai đứa nhỏ của người đàn ông bà yêu – Lâm Tuấn, một tháng sau bà bỏ đứa nhỏ, lúc bà suy yếu ngay cả đứng dậy đều làm không được thì bị ông ngoại dùng gậy gộc đánh đến nỗi toàn thân bà đều là máu, hấp hối.
Sau đó bị trường học biết, trường học cưỡng chế đuổi học bà, bà không về nhà mà trộm lấy hộ khẩu đăng ký kết hôn với Lâm Tuấn, đến tận đây bà rời nhà và sống chung với Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn là con lai có một nửa huyết thống Anh quốc, bộ dạng phi thường dễ nhìn, nhưng chỉ là một người đàn ông không có túi da (). Hắn không học vấn, không nghề nghiệp lại tâm cao khí ngạo, mỗi lần đi làm chưa quá một tháng thì đã bị ông chủ đuổi đi, tiền kiếm được đều không dùng để trả tiền thuê cho chủ thuê nhà luôn mãi thúc giục, mà cứ như nổi điên lên vọt vô sòng bạc, nói là vì những ngày bần cùng này mà cược một lần, có thể trực tiếp trở thành triệu phú.
Ôm ý tưởng trở thành triệu phú đi tới sòng bạc, Lâm Tuấn thua một nghèo hai trắng, còn bức bách mẹ y đang mang thai đi làm việc. Mẹ mỗi ngày đều khóc, mỗi ngày đều cãi nhau với hắn, nói hắn tại sao không chết đi, mà khi Lâm Tuấn dịu dàng ôm bà, dùng giọng điệu mềm nhẹ đến làm người chìm đắm mà an ủi bà, bà lại càng hãm sâu không bứt ra được.
Cho đến khi Lâm Tuấn trộm tiền lương mà bà vất vả một tháng đi làm kiếm được. Tiền lương kia là bà dùng để trang trải sinh hoạt và giao tiền thuê nhà, Lâm Tuấn không nói với bà liền trộm đi ra ngoài, tiêu tiền xong rồi lại trở về, khi đó bà đã hoàn toàn chết tâm, ôm y lúc đó mới năm tuổi rời đi cái gia đình kia.
Ba năm sau, mẹ quen với cha kế cúa y – Tịch Diệu Đình, Tịch Diệu Đình là người trong xã hội thượng lưu, khuôn mặt tao nhã lại tuấn mỹ, có gia thế gần như hoàn mỹ, ở Nhật Bản và Mỹ đều có công ty của mình. Ông không để ý mẹ đã từng kết hôn lại có đứa nhỏ, chỉ là toàn tâm toàn ý yêu bà, theo đuổi mẹ ba năm, sau khi cầu hôn thành công liền đi ra mắt ông ngoại, sau khi được ông ngoại đồng ý liền cùng mẹ kết hôn, kết hôn xong liền mang bà đi Mỹ sinh sống.
Chú thích:
() Không có túi da: Ý nói vô tích sự.
Dung Thụy Thiên thoải mái nằm trong phòng, trên trán che một tầng mồ hôi mỏng manh, khi hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ dài, mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường, thân ảnh y dưới nền ánh sáng thực điển trai, trong không khí là mùi nước hoa Calvin Klein bay tới từ ***g ngực rộng lớn của y, trong nháy mắt Dung Thụy Thiên có loại lỗi giác như đang đặt mình trong mộng.
Tịch Nhạ Hoài sờ sờ cái trán hắn, xác định độ ấm đã bình thường mới đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Sáng sớm hôm nay em bắt đầu mê mang, hiện tại tỉnh rồi, có thấy không thoải mái hay không?”
Dung Thụy Thiên thế này mới phát hiện mình nằm trên giường Tịch Nhạ Hoài, chuyện tối hôm qua giống như một bộ phim quay chậm từ từ hiện lên trong trí óc, hai má hắn dưới tầm mắt Tịch Nhạ Hoài dần dấn nóng lên, lông mi thật dài rũ xuống che lấp cảm xúc trong đôi con ngươi: “Không có gì không thoải mái”.
” Vậy là tốt rồi ” nhìn Dung Thụy Thiên thẹn thùng tránh đi y, hầu kết Tịch Nhạ Hoài lăn lộn một chút, thanh âm khàn khàn nói: “Đã muốn tới giữa trưa, anh đã chuẩn bị tốt cơm trưa, chờ em tỉnh lại cùng nhau ăn”.
Dung Thụy Thiên giật mình hỏi: “Cơm trưa? Hiện tại mấy giờ?” hắn cảm thấy mới ngủ chưa được bao lâu, sao vậy tỉnh lại chính là thời gian cơm trưa, điều kỳ quái nhất là Tịch Nhạ Hoài còn tại trong phòng.
” Một giờ ” Tịch Nhạ Hoài chuyên chú nhìn hắn, đường cong khuôn mặt tao nhã hoàn mỹ kia làm cho bề ngoài ngũ quan của y trở nên đẹp khó tả, đẹp đẽ giống như quý tộc trẻ tuổi trong điện ảnh nước Mỹ.
Dung Thụy Thiên không thể nhìn thẳng mà gục đầu xuống, thuận tiện nâng tay lên che đi khuôn mặt xấu xí: “Trễ như thế?!” hắn thế nhưng lại ngủ lâu như vậy, mà Tịch Nhạ Hoài an vị bên giường nhìn hắn, chờ hắn tỉnh lại.
” Hôm nay em nghỉ ngơi, dậy trễ cũng không quan hệ ” ánh mắt Tịch Nhạ Hoài dịu dàng nhìn hắn chăm chú, bắt lấy đôi tay đang che hai má của hắn: “Khi ở cùng một chỗ với anh, đứng lấy tay che mặt”.
” Nhưng mà…”
” Thụy Thiên, anh thích em, không phải khuôn mặt em, ở trước mặt anh đừng cúi đầu như vậy, làm cho anh ngay cả ánh mắt của em đều nhìn không tới”, Tịch Nhạ Hoài “trói” chặt hắn, dịu dàng ôm hắn vào trong ngực.
” Anh là quái nhân ” mặt Dung Thụy Thiên dán trong ngực Tịch Nhạ Hoài, nội tiết tố nam tính dào dạt mãnh liệt trên người y hòa hợp với mùi nước hoa Calvin Klein, tỏa ra một cỗ hơi thở liêu nhân.
Tịch Nhạ Hoài vuốt ve đường cong lưu sướng của hắn, giọng nói trầm thấp mà ngọt ngào ghé vào tai hắn vang lên: “Vẫn luôn thích em, là quái nhân chỉ có dục vọng đối với mình em, em phải tin tưởng lực hấp dẫn của em đối với anh “.
Dung Thụy Thiên cười khẽ ôm lấy thắt lưng của y.
Nửa thân trần rắn chắc dịu ngoan dán vào người y, bàn tay với khớp xương rõ ràng truyền đến độ ấm từ trên người hắn, dục vọng nơi đáy mắt Tịch Nhạ Hoài dần dần trở nên rõ ràng, để tránh cho mình không kiềm chế được mà áp đảo hắn, y vỗ vỗ bả vai Dung Thụy Thiên, đem bát đồ ăn đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn: “Trước ăn cơm, sau đó anh đưa em đến một chỗ”.
” Anh không cần công tác sao?” Dung Thụy Thiên định mặc quần áo đi ra phòng khách ăn, nhưng thấy Tịch Nhạ Hoài đều đem đồ ăn đưa cho hắn, cũng không tốt từ chối mà tiếp nhận, cũng lo lắng hỏi đến chuyện công tác của y.
” Hôm nay anh nghỉ ngơi” Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên, cũng không nói cho hắn rằng hôm nay mình có công tác quan trọng.
Dung Thụy Thiên hoài nghi hỏi: “Thật sự?” hắn biết mỗi ngày Tịch Nhạ Hoài đều có công tác, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày được nghỉ ngơi có thể đếm trên đầu ngón tay.
” Nghĩ loạn cái gì vậy, anh cũng là người bình thường, nghỉ ngơi một chút, có gì sai “.
Dung Thụy Thiên an tâm, vừa ăn cơm trong bát vừa hỏi: “Vậy đi đâu?” tựa hồ chỉ cần cùng một chỗ với Tịch Nhạ Hoài, cuộc sống sẽ không nhàm chán giống như trước.
” Đợi lát nữa sẽ biế t” Tịch Nhạ Hoài đứng dậy kéo màn ra, ánh mặt trời sáng ngời theo cửa sổ tiến vào, hắn nhìn làn tóc đen của Dung Thụy Thiên bị ánh mặt trời chiếu đến sáng bóng, khóe môi xinh đẹp hiện lên một chút tươi cười.
Ăn xong điểm tâm và cơm trưa, Dung Thụy Thiên đứng trước cửa biệt thự, một phút sau, Tịch Nhạ Hoài từ bãi đỗ xe đi ra, điều khiển một chiếc xe Maserati MC 12 màu đỏ.
” Anh đổi xe thể thao?” Dung Thụy Thiên chấn kinh nhìn hắn.
Tịch Nhạ Hoài còn thật sự hỏi: “Em không thích?” nếu hắn không thích, lần sau đổi lại xe hơi giống lúc trước….
“Cũng không phải” Dung Thụy Thiên vội vàng phủ nhận, xe này cũng không phải của hắn, như thế nào lại đến phiên hắn phát biểu cái nhìn, chỉ là cảm thấy xe như vậy rất nổi bật: “Xe lần trước của anh đâu?”
” Trợ lý của anh lái đi”
“…”
” Đến nỗi chiếc xe này cũng là cha đưa, cũng không phải anh mua”.
Dung Thụy Thiên giật mình nhìn hắn, thoạt nhìn cha Tịch Nhạ Hoài rất có tiền, xe hơi mấy triệu tệ nói đưa là đưa: “Cha anh không ở trong nước sao?” hắn rất ít nghe Tịch Nhạ Hoài nói về chuyện của mình….
” Nghiêm túc mà nói là cha kế, ông ấy ở nước Mỹ có cơ nghiệp của mình” Tịch Nhạ Hoài ý bảo hắn thắt dây an toàn, sau đó tùy tiện giải thích với hắn: “Năm kia anh làm người đại diện cho công ty của ông ấy, xem như cho anh thù lao”.
Dung Thụy Thiên mơ hồ cảm giác được bối cảnh Tịch Nhạ Hoài không đơn giản, cứ việc ngôi sao trong giới giải trí có bối cảnh cũng rất nhiều: “Có thể cho tôi biết chuyện của anh sao?”.
” Kia thực buồn tẻ, trừ bỏ bạn bè cùng anh lớn lên, những người khác đều không có hứng thú nghe” Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa hồ thực kinh ngạc khi Dung Thụy Thiên tò mò chuyện của y.
Dung Thụy Thiên bắt lấy cánh tay Tịch Nhạ Hoài, vẻ mặt còn thực sự nói: “Tôi muốn biết” hắn không hi vọng sẽ có ngày từ bạn bè của y, nghe được người khác nghị luận chuyện mà hắn không biết.
” Vậy nói hết cho em cũng được ” Tịch Nhạ Hoài tươi cười như hoa nở, đây là lần đầu Dung Thụy Thiên hỏi chuyện của y, thoạt nhìn thực để ý y, thậm chí còn muốn biết về y.
Xe thể thao màu đỏ dừng trên quốc lộ, cây ngô đồng cùng những cây hướng dương ven đường vươn cao dưới ánh mặt trời, nắng nóng liên tục thiêu cháy lá cây, tựa hồ bị bắt buộc nghênh đón ánh mặt trời như quỷ hút máu hút khô chúng nó.
Trên lối đi bộ, người qua đường đều che ô chống nắng đi hướng nhà ga, dựa vào tiền lương mà cố nâng lên nghị lực và bận rộn công tác, thần sắc bọn họ mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm, bị sự thật cuộc sống ép buộc đến nỗi vết thương đầy mình, mơ đến một ngày có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, hoặc trong cuộc sống nghèo khó được đến hạnh phúc, chỉ cần có thể hạnh phúc thì chính là tài phú của đời người rồi.
Tịch Nhạ Hoài cảm thấy nếu mẹ y không gặp được cha kế Tịch Diệu Đình, có lẽ ngay đến hạnh phúc là cái gì thì bà ấy cũng không biết. Cuộc đời của bà tựa như điện ảnh Hollywood và kịch truyền hình khổ vì tình lúc tám giờ, không có lúc nào thoải mái, tình tiết chặt chẽ, tuyệt không làm cho người xem cảm thấy muốn ngủ gà ngủ gật.
Mẹ hắn trải qua hai lần hôn nhân, lần đầu tiên là lúc tốt nghiệp trung học, bà mang thai đứa nhỏ của người đàn ông bà yêu – Lâm Tuấn, một tháng sau bà bỏ đứa nhỏ, lúc bà suy yếu ngay cả đứng dậy đều làm không được thì bị ông ngoại dùng gậy gộc đánh đến nỗi toàn thân bà đều là máu, hấp hối.
Sau đó bị trường học biết, trường học cưỡng chế đuổi học bà, bà không về nhà mà trộm lấy hộ khẩu đăng ký kết hôn với Lâm Tuấn, đến tận đây bà rời nhà và sống chung với Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn là con lai có một nửa huyết thống Anh quốc, bộ dạng phi thường dễ nhìn, nhưng chỉ là một người đàn ông không có túi da (). Hắn không học vấn, không nghề nghiệp lại tâm cao khí ngạo, mỗi lần đi làm chưa quá một tháng thì đã bị ông chủ đuổi đi, tiền kiếm được đều không dùng để trả tiền thuê cho chủ thuê nhà luôn mãi thúc giục, mà cứ như nổi điên lên vọt vô sòng bạc, nói là vì những ngày bần cùng này mà cược một lần, có thể trực tiếp trở thành triệu phú.
Ôm ý tưởng trở thành triệu phú đi tới sòng bạc, Lâm Tuấn thua một nghèo hai trắng, còn bức bách mẹ y đang mang thai đi làm việc. Mẹ mỗi ngày đều khóc, mỗi ngày đều cãi nhau với hắn, nói hắn tại sao không chết đi, mà khi Lâm Tuấn dịu dàng ôm bà, dùng giọng điệu mềm nhẹ đến làm người chìm đắm mà an ủi bà, bà lại càng hãm sâu không bứt ra được.
Cho đến khi Lâm Tuấn trộm tiền lương mà bà vất vả một tháng đi làm kiếm được. Tiền lương kia là bà dùng để trang trải sinh hoạt và giao tiền thuê nhà, Lâm Tuấn không nói với bà liền trộm đi ra ngoài, tiêu tiền xong rồi lại trở về, khi đó bà đã hoàn toàn chết tâm, ôm y lúc đó mới năm tuổi rời đi cái gia đình kia.
Ba năm sau, mẹ quen với cha kế cúa y – Tịch Diệu Đình, Tịch Diệu Đình là người trong xã hội thượng lưu, khuôn mặt tao nhã lại tuấn mỹ, có gia thế gần như hoàn mỹ, ở Nhật Bản và Mỹ đều có công ty của mình. Ông không để ý mẹ đã từng kết hôn lại có đứa nhỏ, chỉ là toàn tâm toàn ý yêu bà, theo đuổi mẹ ba năm, sau khi cầu hôn thành công liền đi ra mắt ông ngoại, sau khi được ông ngoại đồng ý liền cùng mẹ kết hôn, kết hôn xong liền mang bà đi Mỹ sinh sống.
Chú thích:
() Không có túi da: Ý nói vô tích sự.