Chương : 35
Dung Thụy Thiên thuật lại đơn giản cho hắn, nhưng vì để tránh phiền toái không cần thiết, thậm chí lược bỏ chuyện Bert bảo hắn ngủ sàn…
Cả khuôn mặt Tịch Nhạ Hoài ứa ra hàn khí giống như mới bước ra từ tủ lạnh, ở trong mắt người ngoài, bất cứ lúc nào Tịch Nhạ Hoài đều có cử chỉ tao nhã, toàn thân tản ra hơi thở quý tộc hồn nhiên thiên thành. Hắn giống như người mẫu thượng đẳng đi trên sàn diễn được máy chụp ảnh lia tới, hơn nữa hắn thân là siêu sao quốc tế, cảm xúc bình thường khống chế tốt lắm, nhưng chỉ cần đối mặt Dung Thụy Thiên, đối mặt với chuyện của hắn, vị băng sơn mỹ nhân này liền giống như chiếc máy tính với tính năng cao nhất, đột nhiên bị cường ngạnh cách thức hóa xuống loại C, một kích trí mạng như vậy, đương nhiên – hỏng máy.
Giống như chỉ có thể tắt máy chứ không thể khởi động máy, chỉ còn lại việc là xử lý những đã kẻ khởi xướng nên ý niệm mãnh liệt trong đầu này, nhưng hắn còn cố gắng duy trì tươi cười, chỉ là tươi cười kia thoạt nhìn giống như cố gắng nặn ra, nhìn xem Dung Thụy Thiên thấy lo lắng….
” Anh xảy ra chuyện gì?”
Đón nhận đôi con ngươi xinh đẹp màu hổ phách của Dung Thụy Thiên, mặt Tịch Nhạ Hoài đỏ lên, rồi mới giống như một diễn viên sứt sẹo mà trấn an hắn:” Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là nhớ tới mấy ngày trước đập vỡ một bộ trà cụ, anh nghĩ một lần nữa cần phải đổi bộ mới”.
” Như vậy a….” Dung Thụy Thiên tin là thật.
Tịch Nhạ Hoài lại ôn nhu sờ sờ hắn:” Anh sẽ thương lượng với Phương Vĩ Đông một chút, một lần nữa an bài phòng cho em, bất quá hai ngày này em hãy ở trong phòng của anh”.
” Khách sạn không có phòng….”
“Yên tâm, anh có thể sắp xếp” một lần nữa an bài phòng là để ngụy trang, tránh đi ánh mắt người khác, bởi vì Dung Thụy Thiên không giống hắn mà có thể thản nhiên nhận ánh mắt người khác.
Dung Thụy Thiên lại nhẹ giọng “Ân” một tiếng. Kỳ thật nhiều năm đi theo tổ kịch hối hả ngược xuôi, đã muốn quen với tiết tấu cuộc sống như vậy, cũng tại dạng tiết tấu này mà bình yên đi vào giấc ngủ, trước kia cũng có nhân viên công tác không muốn ở cùng một gian với hắn, làm cho hắn không có nơi để ngủ.
Hắn luyến tiếc tiêu tiền một lần nữa đặt phòng, liền im lặng ở cửa thang lầu mà ngồi một đêm. Ngày hôm sau làm như không có việc gì mà xuất hiện trước mặt đồng sự, gần đây không có việc gì để làm, mỗi ngày công tác không có gì khoái hoạt, giống như mỗi ngày đều đang lập lại chuyện của ngày hôm qua, lại tựa hồ bất đồng với lúc trước.
Dung Thụy Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, hưởng thụ sự im lặng y mang lại, hưởng thụ hương thơm tinh khiết nồng đậm của cà phê và hương vị ngọt ngào của bánh ngọt với cách thức tiêu chuẩn, hưởng thụ sự che chở gần như sủng ái của y, y ôn nhu mỉm cười với hắn, vì hắn lau đi dấu vết nơi khóe miệng, cùng một chỗ với y thực nhẹ nhàng, thậm chí không cần lo lắng y để ý khuôn mặt của mình….
Dung Thụy Thiên ngồi trên sô pha mềm mại, Tịch Nhạ Hoài vươn tay ôm lấy hắn, làm cho hắn gối đầu lên chiếc đùi rắn chắc của mình, cảm giác ấm áp dễ chịu, hắn khép hờ mắt xem TV.
Trong TV đang chiếu một bộ điện ảnh, bối cảnh là thời kỳ dân quốc, mở đầu là màn ảnh bốn người phụ nữ đang chơi mạt chược, khi đó là lúc các người phụ nữ ấy đang tranh đấu gay gắt cao trào, màn ảnh nhanh dời đi, có điểm hương vị của bộ phim lớn Hollywood. Đạo diễn mượn cảnh vị phu nhân nói chuyện phiếm mà thuyết minh thời cuộc với người xem- Hồng Kông luân hãm, giá hàng tăng cao, các vị tiên sinh thì ở trong nha môn làm quan, phu nhân ở trong phủ xử lý các loại người đến cầu tình.
Bộ phim quay tốt lắm, chỉ là không khí thực áp lực, làm cho người ta có loại cảm giác bị bóp cổ không thể thở nổi, Tịch Nhạ Hoài cầm lấy bản điều khiển ấn kênh tiếp theo, dừng ở một tiết mục nghệ thuật tên là “Twinkle”, tên có chút quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới Trì Hạo cho hắn nhận tiết mục này, tháng sau phải đi đài truyền hình thu sóng.
Khách quý kỳ này là tình lữ trong vòng giải trí, đã là trạng thái công khai, nghệ sĩ sẽ công khai tình cảm lưu luyến của mình, nhất là sau khi cảm tình hai người ổn định xong thì sẽ kết hôn, không có cái gì phải giấu diếm, không ảnh hưởng con đường ngôi sao của mình, một mặt là sau khi được công ty trù tính rồi công bố, dùng điều đó để buộc chặt tiêu thụ cùng tuyên truyền nhân khí.
Hạng Thanh Uyên muốn hắn phối hợp cùng với Tuyết Lê, lấy scaldal chuyện xấu để tuyên truyền bộ phim, sự nổi tiếng của Tuyết Lê đang lúc bay lên, buộc lại cùng với hắn, nhân khí của bọn họ đều sẽ tăng lên, tỷ như nói chuyện yêu đương, tỷ như nói chia tay, rồi lại truyền là có tiểu tam (), truyền cầu hôn, kết hôn, còn có thể sinh con, càng có thể ly hôn, rồi mới tái hợp, dù sao nếu người nào phối hợp với hắn thì đều tuyệt đối sẽ là đầu đề của mỗi ngày.
Vòng giải trí cần tuyên truyền cùng độ chú ý, cái gọi là đỏ chính là đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đương nhiên không đỏ thì cũng không đại biểu cuộc sống không tốt, cho nên hắn phản cảm phối hợp công ty cùng nghệ sĩ truyền ra chuyện xấu, hơn nữa hắn rất khó ở trong vòng lẩn quẩn trộn lẫn cả đời, liền thừa dịp khi còn có thể tự do mà làm chuyện mình thích.
Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên đang tựa vào trên đùi mình, khóe môi nhếch lên một tia ý cười rõ ràng, hắn nhận thức Dung Thụy Thiên không bao lâu, Dung Thụy Thiên thực cô đơn, người chung quanh ngại y xấu, không lui tới với y, nhưng ở trong mắt hắn y tốt lắm.
Tóc Dung Thụy Thiên đen nhuyễn, lông mi dày đậm, khi nhìn hắn, trong ánh mắt ôn nhuận chớp động ánh sáng tinh thuần, giống như có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng lại không thể mở miệng trần thuật với hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, trên người tản ra hơi thở như ánh nắng chiều làm cho người ta kháng cự không được, hơi thở như vậy khiến đáy mắt hắn hiện lên một tầng sương mù màu trắng.
Có lẽ, sau khi trải qua nhiều chuyện đã cải biến y, lại hoặc là còn chưa thể thích ứng với sự quan tâm của hắn, Tịch Nhạ Hoài vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vén sợi tóc bên tai y, nhẹ giọng nói:” Nếu mệt thì đi tắm rửa, rồi vô phòng ngủ đi ngủ”..
Dung Thụy Thiên đứng lên nói:” Hảo”.
Nhìn Dung Thụy Thiên dịu ngoan đi vào phòng tắm, ánh mắt Tịch Nhạ Hoài so với thời tiết mùa hè còn muốn nóng hơn, không biết cuộc sống bình tĩnh như vậy có thể liên tục trong bao lâu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, quan hệ bị truyền thông phát hiện thì cũng có phương pháp toàn thân mà trở ra.
Dung Thụy Thiên ngồi trong bồn tắm lớn màu trắng, giống như ngủ mà không phải ngủ, khép hờ mắt, sợi tóc tự nhiên rũ xuống phía trước che khuất mặt mày, hết thảy đều thực im lặng, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.
Một thân ảnh mạnh mẽ xuất hiện trước mắt hắn, theo đó mà đến là hương nước hoa cao cấp trên người đối phương, còn có thanh âm trầm thấp mà từ tính êm tai kia:” Em quên đem áo ngủ vào”
“Cám ơn…” Dung Thụy Thiên ngẩng đầu nhìn Tịch Nhạ Hoài, khi phản ứng lại liền lui người vào trong nước ấm, lúc phát hiện hành động của mình có vẻ cực kỳ buồn cười thì da đầu liền cứng ngắc mà đón nhận tầm mắt làm cho người ta phải đỏ mặt kia.
” Lúc khẩn trương thì em lại nói cám ơn” Tịch Nhạ Hoài ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng khuôn mặt anh tuấn như băng tuyết, dùng con ngươi xinh đẹp đến có thể tích nước mà nhìn hắn chăm chú:” Còn chưa quen anh tiếp cận sao?”
Giữa màn sương trắng trong phòng tắm, cả người Dung Thụy Thiên ướt sũng, trên sợi tóc cũng là bọt nước tinh mịn, hắn rũ lông mi xuống thấp giọng nói: “Hoàn hảo”.
” Vậy thì cũng nhau tắm tốt lắm” nói xong, Tịch Nhạ Hoài cởi quần áo trên người ra.
Chú thích:
() Tiểu tam: Kẻ thứ ba.
Cả khuôn mặt Tịch Nhạ Hoài ứa ra hàn khí giống như mới bước ra từ tủ lạnh, ở trong mắt người ngoài, bất cứ lúc nào Tịch Nhạ Hoài đều có cử chỉ tao nhã, toàn thân tản ra hơi thở quý tộc hồn nhiên thiên thành. Hắn giống như người mẫu thượng đẳng đi trên sàn diễn được máy chụp ảnh lia tới, hơn nữa hắn thân là siêu sao quốc tế, cảm xúc bình thường khống chế tốt lắm, nhưng chỉ cần đối mặt Dung Thụy Thiên, đối mặt với chuyện của hắn, vị băng sơn mỹ nhân này liền giống như chiếc máy tính với tính năng cao nhất, đột nhiên bị cường ngạnh cách thức hóa xuống loại C, một kích trí mạng như vậy, đương nhiên – hỏng máy.
Giống như chỉ có thể tắt máy chứ không thể khởi động máy, chỉ còn lại việc là xử lý những đã kẻ khởi xướng nên ý niệm mãnh liệt trong đầu này, nhưng hắn còn cố gắng duy trì tươi cười, chỉ là tươi cười kia thoạt nhìn giống như cố gắng nặn ra, nhìn xem Dung Thụy Thiên thấy lo lắng….
” Anh xảy ra chuyện gì?”
Đón nhận đôi con ngươi xinh đẹp màu hổ phách của Dung Thụy Thiên, mặt Tịch Nhạ Hoài đỏ lên, rồi mới giống như một diễn viên sứt sẹo mà trấn an hắn:” Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là nhớ tới mấy ngày trước đập vỡ một bộ trà cụ, anh nghĩ một lần nữa cần phải đổi bộ mới”.
” Như vậy a….” Dung Thụy Thiên tin là thật.
Tịch Nhạ Hoài lại ôn nhu sờ sờ hắn:” Anh sẽ thương lượng với Phương Vĩ Đông một chút, một lần nữa an bài phòng cho em, bất quá hai ngày này em hãy ở trong phòng của anh”.
” Khách sạn không có phòng….”
“Yên tâm, anh có thể sắp xếp” một lần nữa an bài phòng là để ngụy trang, tránh đi ánh mắt người khác, bởi vì Dung Thụy Thiên không giống hắn mà có thể thản nhiên nhận ánh mắt người khác.
Dung Thụy Thiên lại nhẹ giọng “Ân” một tiếng. Kỳ thật nhiều năm đi theo tổ kịch hối hả ngược xuôi, đã muốn quen với tiết tấu cuộc sống như vậy, cũng tại dạng tiết tấu này mà bình yên đi vào giấc ngủ, trước kia cũng có nhân viên công tác không muốn ở cùng một gian với hắn, làm cho hắn không có nơi để ngủ.
Hắn luyến tiếc tiêu tiền một lần nữa đặt phòng, liền im lặng ở cửa thang lầu mà ngồi một đêm. Ngày hôm sau làm như không có việc gì mà xuất hiện trước mặt đồng sự, gần đây không có việc gì để làm, mỗi ngày công tác không có gì khoái hoạt, giống như mỗi ngày đều đang lập lại chuyện của ngày hôm qua, lại tựa hồ bất đồng với lúc trước.
Dung Thụy Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, hưởng thụ sự im lặng y mang lại, hưởng thụ hương thơm tinh khiết nồng đậm của cà phê và hương vị ngọt ngào của bánh ngọt với cách thức tiêu chuẩn, hưởng thụ sự che chở gần như sủng ái của y, y ôn nhu mỉm cười với hắn, vì hắn lau đi dấu vết nơi khóe miệng, cùng một chỗ với y thực nhẹ nhàng, thậm chí không cần lo lắng y để ý khuôn mặt của mình….
Dung Thụy Thiên ngồi trên sô pha mềm mại, Tịch Nhạ Hoài vươn tay ôm lấy hắn, làm cho hắn gối đầu lên chiếc đùi rắn chắc của mình, cảm giác ấm áp dễ chịu, hắn khép hờ mắt xem TV.
Trong TV đang chiếu một bộ điện ảnh, bối cảnh là thời kỳ dân quốc, mở đầu là màn ảnh bốn người phụ nữ đang chơi mạt chược, khi đó là lúc các người phụ nữ ấy đang tranh đấu gay gắt cao trào, màn ảnh nhanh dời đi, có điểm hương vị của bộ phim lớn Hollywood. Đạo diễn mượn cảnh vị phu nhân nói chuyện phiếm mà thuyết minh thời cuộc với người xem- Hồng Kông luân hãm, giá hàng tăng cao, các vị tiên sinh thì ở trong nha môn làm quan, phu nhân ở trong phủ xử lý các loại người đến cầu tình.
Bộ phim quay tốt lắm, chỉ là không khí thực áp lực, làm cho người ta có loại cảm giác bị bóp cổ không thể thở nổi, Tịch Nhạ Hoài cầm lấy bản điều khiển ấn kênh tiếp theo, dừng ở một tiết mục nghệ thuật tên là “Twinkle”, tên có chút quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới Trì Hạo cho hắn nhận tiết mục này, tháng sau phải đi đài truyền hình thu sóng.
Khách quý kỳ này là tình lữ trong vòng giải trí, đã là trạng thái công khai, nghệ sĩ sẽ công khai tình cảm lưu luyến của mình, nhất là sau khi cảm tình hai người ổn định xong thì sẽ kết hôn, không có cái gì phải giấu diếm, không ảnh hưởng con đường ngôi sao của mình, một mặt là sau khi được công ty trù tính rồi công bố, dùng điều đó để buộc chặt tiêu thụ cùng tuyên truyền nhân khí.
Hạng Thanh Uyên muốn hắn phối hợp cùng với Tuyết Lê, lấy scaldal chuyện xấu để tuyên truyền bộ phim, sự nổi tiếng của Tuyết Lê đang lúc bay lên, buộc lại cùng với hắn, nhân khí của bọn họ đều sẽ tăng lên, tỷ như nói chuyện yêu đương, tỷ như nói chia tay, rồi lại truyền là có tiểu tam (), truyền cầu hôn, kết hôn, còn có thể sinh con, càng có thể ly hôn, rồi mới tái hợp, dù sao nếu người nào phối hợp với hắn thì đều tuyệt đối sẽ là đầu đề của mỗi ngày.
Vòng giải trí cần tuyên truyền cùng độ chú ý, cái gọi là đỏ chính là đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đương nhiên không đỏ thì cũng không đại biểu cuộc sống không tốt, cho nên hắn phản cảm phối hợp công ty cùng nghệ sĩ truyền ra chuyện xấu, hơn nữa hắn rất khó ở trong vòng lẩn quẩn trộn lẫn cả đời, liền thừa dịp khi còn có thể tự do mà làm chuyện mình thích.
Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên đang tựa vào trên đùi mình, khóe môi nhếch lên một tia ý cười rõ ràng, hắn nhận thức Dung Thụy Thiên không bao lâu, Dung Thụy Thiên thực cô đơn, người chung quanh ngại y xấu, không lui tới với y, nhưng ở trong mắt hắn y tốt lắm.
Tóc Dung Thụy Thiên đen nhuyễn, lông mi dày đậm, khi nhìn hắn, trong ánh mắt ôn nhuận chớp động ánh sáng tinh thuần, giống như có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng lại không thể mở miệng trần thuật với hắn, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, trên người tản ra hơi thở như ánh nắng chiều làm cho người ta kháng cự không được, hơi thở như vậy khiến đáy mắt hắn hiện lên một tầng sương mù màu trắng.
Có lẽ, sau khi trải qua nhiều chuyện đã cải biến y, lại hoặc là còn chưa thể thích ứng với sự quan tâm của hắn, Tịch Nhạ Hoài vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vén sợi tóc bên tai y, nhẹ giọng nói:” Nếu mệt thì đi tắm rửa, rồi vô phòng ngủ đi ngủ”..
Dung Thụy Thiên đứng lên nói:” Hảo”.
Nhìn Dung Thụy Thiên dịu ngoan đi vào phòng tắm, ánh mắt Tịch Nhạ Hoài so với thời tiết mùa hè còn muốn nóng hơn, không biết cuộc sống bình tĩnh như vậy có thể liên tục trong bao lâu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, quan hệ bị truyền thông phát hiện thì cũng có phương pháp toàn thân mà trở ra.
Dung Thụy Thiên ngồi trong bồn tắm lớn màu trắng, giống như ngủ mà không phải ngủ, khép hờ mắt, sợi tóc tự nhiên rũ xuống phía trước che khuất mặt mày, hết thảy đều thực im lặng, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra.
Một thân ảnh mạnh mẽ xuất hiện trước mắt hắn, theo đó mà đến là hương nước hoa cao cấp trên người đối phương, còn có thanh âm trầm thấp mà từ tính êm tai kia:” Em quên đem áo ngủ vào”
“Cám ơn…” Dung Thụy Thiên ngẩng đầu nhìn Tịch Nhạ Hoài, khi phản ứng lại liền lui người vào trong nước ấm, lúc phát hiện hành động của mình có vẻ cực kỳ buồn cười thì da đầu liền cứng ngắc mà đón nhận tầm mắt làm cho người ta phải đỏ mặt kia.
” Lúc khẩn trương thì em lại nói cám ơn” Tịch Nhạ Hoài ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng khuôn mặt anh tuấn như băng tuyết, dùng con ngươi xinh đẹp đến có thể tích nước mà nhìn hắn chăm chú:” Còn chưa quen anh tiếp cận sao?”
Giữa màn sương trắng trong phòng tắm, cả người Dung Thụy Thiên ướt sũng, trên sợi tóc cũng là bọt nước tinh mịn, hắn rũ lông mi xuống thấp giọng nói: “Hoàn hảo”.
” Vậy thì cũng nhau tắm tốt lắm” nói xong, Tịch Nhạ Hoài cởi quần áo trên người ra.
Chú thích:
() Tiểu tam: Kẻ thứ ba.