Chương : 6
Dung Thụy Thiên đem dòng nước lạnh như băng vốc lên mặt, sửa sang lại quần áo liền bước khỏi nhà.
Sau mấy ngày thời tiết cực nóng thì trời lại bắt đầu mưa xuống với quy mô lớn, bầu trời mỗi ngày đều bị mây đen che phủ, xuyên qua tầng mây thật dày lộ ra vài tia sáng mỏng manh, mặt đất ướt sũng nước mưa.
Ra khỏi tiệm ăn, Dung Thụy Thiên vứt túi đựng bánh mì vào thùng rác, miễn cưỡng bước chân đi hướng tòa cao ốc của công ty.
Dưới cơn mưa to, trước cao ốc có rất nhiều fans, một chiếc Cadillac dừng trước cao ốc Quân Hào.
Cánh cửa được lái xe cung kính mở ra, Tịch Nhạ Hoài đi ra xe hơi, khí chất tao nhã của y, viền môi đầy đặn mang theo tươi cười mê người, trong cường thế mang theo tà khí cùng với con ngươi màu xanh nhạt, tựa như một đạo ánh sáng đẹp mắt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhóm fans thét chói tai, dexiben cao đến nỗi Tịch Nhạ Hoài phải nhăn mày.
Rất nhiều phóng viên giơ máy ảnh, cầm Micro đưa đến trước mặt y, một bên chụp một bên hỏi tiến độ quay phim của y gần đây.
Thần sắc Tịch Nhạ Hoài mệt mỏi, giống như mới từ trong lúc mơ ngủ tỉnh lại, nhóm trợ lý bảo vệ thân thể y, đẩy nhóm ký giả lui ra đưa y đi vào, fans đứng chờ đợi đã lâu liền cầm áp phích yêu cầu y ký tên.
Tịch Nhạ Hoài dừng lại ký tên cho bọn họ.
Các fans càng thêm điên cuồng, vô số người thét chói tay cố vươn tay đến bên người y, có người vì hành động của y mà thét chói tai rồi ngất xỉu, nhất thời hiện trường một mảnh hỗn loạn. Tịch Nhạ Hoài đi đến bên rào chắn xem thử, các trợ lý ngăn y lại, nhân viên công tác chạy đến xử lý tình huống té xỉu của cô gái, các phóng viên không để lỡ thời cơ mà ấn chụp, lại truy vấn tiến độ bộ phim mới của Tịch Nhạ Hoài.
Vương trợ lý bên cạnh bảo vệ Tịch Nhạ Hoài đi vào công ty, nếu là trước kia, Tịch Nhạ Hoài sẽ đến công ty trước một giờ, như vây có thể tránh khỏi đám ký giả cùng những người mê điện ảnh, bất quá hôm nay y dậy trễ, trên đường có chút kẹt xe, tới gần công ty liền gặp tình huống này.
Nghệ sĩ trong giới giải trí nhiều không đếm xuể, nhưng nổi tiếng đến độ như Tịch Nhạ Hoài thì thực là số ít, y tựa hồ vì vũ đài () mà sinh ra, người bình thường dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đạt được đến trình độ của y. Năm trước công ty cho y gia nhập vào tổ hợp các ngôi sao, mà y làm đội trưởng, ý tưởng của công ty là đem những loại hình đàn ông khác nhau tổ hợp cùng một chỗ,phong cách khác nhau, có suất khí, có tuấn mỹ, có thể yêu diễm, có thể mị hoặc, nhiều gương mặt khác nhau, nhiều người thì đề tài càng nhiều, còn có thể hấp dẫn nhiều loại fans, thời gian càng dài thì thu hút càng nhiều người, trở thành mục tiêu “con cưng” của đại chúng sắp tới.
Nhưng sức hấp dẫn của cá nhân Tịch Nhạ Hoài quá mãnh liệt, quả thật cho y cùng một chỗ với tổ hợp, tổ hợp kia hoàn toàn bị một mình y chi phối, ba người còn lại bị hào quang của y che lấp mà trở nên mờ nhạt, ca hát cùng khiêu vũ đều bình thường, biến thành “lá cây” phụ trợ cho y. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa, lại còn hao phí quá nhiều tiền tài cùng nhân lực, thế là biến thành Tịch Nhạ Hoài một mình phát triển. Mấy năm nay Tịch Nhạ Hoài phát triển thuận lợi, chỉ cần những bộ phim và quảng cáo mà y đóng đều không thể không trở nên nổi tiếng, siêu sao nổi tiếng thuận buồm xuôi gió như thế, làm cho hàng ngàn cô gái lâm vào điên cuồng.
Vương trợ lý bảo vệ Tịch Nhạ Hoài tiến vào công ty, các phóng viên chưa từ bỏ ý định mà tính liều mạng xông vào trong thì bị bảo vệ ngăn lại, ở bên kia các fans cuồng nhiệt hô to tên y.
Không khí thập phần nhiệt liệt, Tịch Nha Hoài trong lúc lơ đãng nhìn thấy Dung Thụy Thiên, bốn mắt nhìn nhau, Dung Thụy Thiên gục đầu xuống tránh ra một bên giống như không phát hiện ra y, gia khỏa kia thế nhưng làm bộ không phát hiện ra y.
Tịch Nhạ Hoài nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng.
Vương trợ lý giật mình nhìn Tịch Nhạ Hoài, thấy sắc mặt y khó coi, đáy mắt bắn ra hàn khí lạnh lẽo, theo bản năng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, có phải không thoải mái hay không?”.
Tịch Nhạ Hoài lắc đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên Dung Thụy Thiên làm lơ y, mỗi lần bị làm lơ, y cũng không thấy khoái trá, y không thích người khác quấn lấy y không buông, nhưng khi thấy Dung Thụy Thiên nhìn đến y thì bỏ chạy, vẫn là một trận tức giận.
Dung Thụy Thiên đi vào công ty, ngựa quen đường cũ đi vào phòng nghỉ trên tầng mười lăm, đem điện thoại hay gì đó bỏ vào thùng giữ đồ, sau đó rời phòng nghỉ đi lên tầng cao nhất, nghe theo Tô Nhiên phân phó mà đi vào phim trường, bắt đầu một ngày mới.
Hắn ở trong hậu cần phim trường chuẩn bị đạo cụ, rồi đem việc đạo diễn quay phim ghi vào tư liệu, đến giữa trưa, cơm nước xong thì lại vào phim trường thu dọn đạo cụ.
Những buổi quay chụp đó đều tiến hành ở bên trong, không khỏi phải bố trí nhà ăn cùng phòng khách, đôi khi có cảnh diễn phải tiến hành trong phòng ngủ, sau khi nhân viên công tác đem giường cùng sô pha khiêng ra ngoài thì làm cho hắn dọn dẹp rác rưởi trong phòng.
Rác rưởi phải được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mà một người không nên xuất hiện ở đây đang ngồi trước sô pha – Tịch Nhạ Hoài. Y giống một đứa nhỏ vì mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt, một đôi chân thon dài khoát lên trên bàn trà, tây trang quý báu bị y tùy ý ném ở sô pha. Y nằm ở kia giống như đã ngủ rồi, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn không có bộ dáng lãnh khốc lạnh như băng thường ngày.
Không phải là ghét hắn ư, tại sao lại ở nơi có hắn mà nằm ngủ. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Dung Thụy Thiên lại cái gì cũng không hỏi, chỉ là nhẹ chân nhẹ tay đi ra ban công, lấy khăn chà lau cửa sổ sát đất, trên cửa sổ có rất nhiều tro bụi, không đến một lát mà chiếc khăn đã đen thui.
Hắn khom người nhúng khăn vô thùng giặt, đột nhiên nghe được bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ: “Tịch Nhạ Hoài, anh ở bên trong sao?” thanh âm kia quá mức mềm mại đáng yêu, thậm chí mang theo âm làm nũng của tiểu nữ sinh, nghe được thanh âm đó, liền biết người ngoài cửa là Tuyết Lê.
Dung Thụy Thiên ngẩn người, lặng yên nhìn người nằm trên sô pha – Tịch Nhạ Hoài.
Vẫn đang nhắm hai mắt, Tịch Nhạ Hoài từ từ nhấc lên hàng mi dày đậm, mặt không chút thay đổi nhìn Dung Thụy Thiên, khuôn mặt xinh đẹp giống như bông tuyết rơi trên sông băng, y đưa tay đặt trên đôi môi đỏ mọng đầy đặn, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Dung Thụy Thiên giật mình, chẳng lẽ y vì trốn tránh Tuyết Lê nên mới vô đây ngồi? Nhìn ra được quan hệ giữa Tịch Nhạ Hoài và Tuyết Lê không tốt, cũng thực chát ghét Tuyết Lê, nhưng Tuyết Lê thích y, chỉ cần không có việc gì liền đeo dính y.
“Đáng giận! Rõ ràng nói là ở đây, tại sao nửa ngày cũng không đáp?” Thanh âm Tuyết Lê lo lắng lại ảo não, cảm xúc cùng thanh âm đó càng lúc càng xa.
Dung Thụy Thiên tiếp tục làm việc giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Tịch Nhạ Hoài ngồi xuống, chậm rãi sửa sang lại quần áo, nhìn Dung Thụy Thiên tự nhiên làm việc, cũng không quan tâm sự quấy rầy này. Nếu đi ra ngoài sẽ gặp được Tuyết Lê, y không thích người phụ nữ kia, khi nhìn đến mặt cô ta, nghe cô ta lải nhải, liền giống như bị vòng Kim Cô siết lại, đầu đau muốn nứt ra.
Mà Dung Thụy Thiên tuy âm trầm nhưng nếu so với Tuyết Lê luôn luôn líu ríu bên cạnh thì im lặng hơn, điểm ấy khiến y thực thả lỏng.
Bất quá, làm y ngoài ý muốn là những điều hắn biết làm còn muốn nhiều hơn so với y tưởng tượng, ngay cả việc ghi chép phim trường thì hắn cũng đều làm rồi, điều này làm cho y thực kinh ngạc. Ở trong mắt y, Dung Thụy Thiên là một người bình thường, nhưng hắn được Tân Đồ Hiên coi trọng, còn đưa cơm trưa cho hắn, tuy vậy việc này y cũng không để ý lắm.
Mà cái y để ý chính là hắn lại nhìn y như đang nhìn dã thú, khắp nơi trốn tránh y, trong phim trường cũng muốn trốn y, sau khi quay chụp chấm dứt thì sẽ không thấy người đâu, quá đáng nhất là lần trước, y vừa từ toilet đi ra, nhìn thấy Dung Thụy Thiên đứng trước mặt. Tốt xấu gì cũng tiếp xúc một tháng, y cứ nghĩ Dung Thụy Thiên sẽ làm bộ dáng tiếp khách mà chào hỏi y, ai ngờ đến, ai ngờ đến…. (Anh bị lơ a há há)
Hắn quay đầu bỏ chạy, y chang nhìn thấy quái vật mà chạy vắt giò lên cổ!
Y thực tức giận! Tức giận phi thường! Lúc ban đầu là y quá đáng làm cơm trưa của hắn rơi xuống đất, nhưng mà sau đó y đã tìm cái mới trả lại hắn, đó là phần cơm tốt nhất của y, nhưng mà hắn lại không thèm để ý, việc này làm y tức giận thật lâu. Sau đó mới biết được hắn làm chỉ đạo ở phim trường, nên sắc mặt cũng rất không tốt, không chỉ nghi ngờ năng lực của hắn mà còn tức vì hắn luôn không ngừng trốn tránh mình.
Tuy rằng trốn tránh y nhưng trong công việc Dung Thụy Thiên cũng làm hết phận sự, đem công việc chỉ đạo làm tốt, không để cho người trong phim trường có gì khó xử, cũng không làm diễn viên tạo ra lỗi trong quá trình quay chụp. Hắn làm tốt lắm, chỉ là tính cách có vấn đề, hắn luôn lặng yên không nói lại độc lai độc vãn (), chủ kiến rất ít, tình nguyện phối hợp với an bài của người khác, cũng không cống hiến năng lực của mình, bởi vì hắn không biểu hiện năng lực của mình, nên năng lực dễ dàng bị nghi ngờ.
Chú thích:
() Vũ đài: Chữ “Vũ” ở đây là “Vũ” trong khiêu vũ, múa chứ không phải là “Vũ” trong võ thuật.
() Độc lại độc vãn: Khi đến và khi đi đều chỉ có một mình
Sau mấy ngày thời tiết cực nóng thì trời lại bắt đầu mưa xuống với quy mô lớn, bầu trời mỗi ngày đều bị mây đen che phủ, xuyên qua tầng mây thật dày lộ ra vài tia sáng mỏng manh, mặt đất ướt sũng nước mưa.
Ra khỏi tiệm ăn, Dung Thụy Thiên vứt túi đựng bánh mì vào thùng rác, miễn cưỡng bước chân đi hướng tòa cao ốc của công ty.
Dưới cơn mưa to, trước cao ốc có rất nhiều fans, một chiếc Cadillac dừng trước cao ốc Quân Hào.
Cánh cửa được lái xe cung kính mở ra, Tịch Nhạ Hoài đi ra xe hơi, khí chất tao nhã của y, viền môi đầy đặn mang theo tươi cười mê người, trong cường thế mang theo tà khí cùng với con ngươi màu xanh nhạt, tựa như một đạo ánh sáng đẹp mắt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhóm fans thét chói tai, dexiben cao đến nỗi Tịch Nhạ Hoài phải nhăn mày.
Rất nhiều phóng viên giơ máy ảnh, cầm Micro đưa đến trước mặt y, một bên chụp một bên hỏi tiến độ quay phim của y gần đây.
Thần sắc Tịch Nhạ Hoài mệt mỏi, giống như mới từ trong lúc mơ ngủ tỉnh lại, nhóm trợ lý bảo vệ thân thể y, đẩy nhóm ký giả lui ra đưa y đi vào, fans đứng chờ đợi đã lâu liền cầm áp phích yêu cầu y ký tên.
Tịch Nhạ Hoài dừng lại ký tên cho bọn họ.
Các fans càng thêm điên cuồng, vô số người thét chói tay cố vươn tay đến bên người y, có người vì hành động của y mà thét chói tai rồi ngất xỉu, nhất thời hiện trường một mảnh hỗn loạn. Tịch Nhạ Hoài đi đến bên rào chắn xem thử, các trợ lý ngăn y lại, nhân viên công tác chạy đến xử lý tình huống té xỉu của cô gái, các phóng viên không để lỡ thời cơ mà ấn chụp, lại truy vấn tiến độ bộ phim mới của Tịch Nhạ Hoài.
Vương trợ lý bên cạnh bảo vệ Tịch Nhạ Hoài đi vào công ty, nếu là trước kia, Tịch Nhạ Hoài sẽ đến công ty trước một giờ, như vây có thể tránh khỏi đám ký giả cùng những người mê điện ảnh, bất quá hôm nay y dậy trễ, trên đường có chút kẹt xe, tới gần công ty liền gặp tình huống này.
Nghệ sĩ trong giới giải trí nhiều không đếm xuể, nhưng nổi tiếng đến độ như Tịch Nhạ Hoài thì thực là số ít, y tựa hồ vì vũ đài () mà sinh ra, người bình thường dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đạt được đến trình độ của y. Năm trước công ty cho y gia nhập vào tổ hợp các ngôi sao, mà y làm đội trưởng, ý tưởng của công ty là đem những loại hình đàn ông khác nhau tổ hợp cùng một chỗ,phong cách khác nhau, có suất khí, có tuấn mỹ, có thể yêu diễm, có thể mị hoặc, nhiều gương mặt khác nhau, nhiều người thì đề tài càng nhiều, còn có thể hấp dẫn nhiều loại fans, thời gian càng dài thì thu hút càng nhiều người, trở thành mục tiêu “con cưng” của đại chúng sắp tới.
Nhưng sức hấp dẫn của cá nhân Tịch Nhạ Hoài quá mãnh liệt, quả thật cho y cùng một chỗ với tổ hợp, tổ hợp kia hoàn toàn bị một mình y chi phối, ba người còn lại bị hào quang của y che lấp mà trở nên mờ nhạt, ca hát cùng khiêu vũ đều bình thường, biến thành “lá cây” phụ trợ cho y. Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa, lại còn hao phí quá nhiều tiền tài cùng nhân lực, thế là biến thành Tịch Nhạ Hoài một mình phát triển. Mấy năm nay Tịch Nhạ Hoài phát triển thuận lợi, chỉ cần những bộ phim và quảng cáo mà y đóng đều không thể không trở nên nổi tiếng, siêu sao nổi tiếng thuận buồm xuôi gió như thế, làm cho hàng ngàn cô gái lâm vào điên cuồng.
Vương trợ lý bảo vệ Tịch Nhạ Hoài tiến vào công ty, các phóng viên chưa từ bỏ ý định mà tính liều mạng xông vào trong thì bị bảo vệ ngăn lại, ở bên kia các fans cuồng nhiệt hô to tên y.
Không khí thập phần nhiệt liệt, Tịch Nha Hoài trong lúc lơ đãng nhìn thấy Dung Thụy Thiên, bốn mắt nhìn nhau, Dung Thụy Thiên gục đầu xuống tránh ra một bên giống như không phát hiện ra y, gia khỏa kia thế nhưng làm bộ không phát hiện ra y.
Tịch Nhạ Hoài nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng.
Vương trợ lý giật mình nhìn Tịch Nhạ Hoài, thấy sắc mặt y khó coi, đáy mắt bắn ra hàn khí lạnh lẽo, theo bản năng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, có phải không thoải mái hay không?”.
Tịch Nhạ Hoài lắc đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên Dung Thụy Thiên làm lơ y, mỗi lần bị làm lơ, y cũng không thấy khoái trá, y không thích người khác quấn lấy y không buông, nhưng khi thấy Dung Thụy Thiên nhìn đến y thì bỏ chạy, vẫn là một trận tức giận.
Dung Thụy Thiên đi vào công ty, ngựa quen đường cũ đi vào phòng nghỉ trên tầng mười lăm, đem điện thoại hay gì đó bỏ vào thùng giữ đồ, sau đó rời phòng nghỉ đi lên tầng cao nhất, nghe theo Tô Nhiên phân phó mà đi vào phim trường, bắt đầu một ngày mới.
Hắn ở trong hậu cần phim trường chuẩn bị đạo cụ, rồi đem việc đạo diễn quay phim ghi vào tư liệu, đến giữa trưa, cơm nước xong thì lại vào phim trường thu dọn đạo cụ.
Những buổi quay chụp đó đều tiến hành ở bên trong, không khỏi phải bố trí nhà ăn cùng phòng khách, đôi khi có cảnh diễn phải tiến hành trong phòng ngủ, sau khi nhân viên công tác đem giường cùng sô pha khiêng ra ngoài thì làm cho hắn dọn dẹp rác rưởi trong phòng.
Rác rưởi phải được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mà một người không nên xuất hiện ở đây đang ngồi trước sô pha – Tịch Nhạ Hoài. Y giống một đứa nhỏ vì mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt, một đôi chân thon dài khoát lên trên bàn trà, tây trang quý báu bị y tùy ý ném ở sô pha. Y nằm ở kia giống như đã ngủ rồi, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn không có bộ dáng lãnh khốc lạnh như băng thường ngày.
Không phải là ghét hắn ư, tại sao lại ở nơi có hắn mà nằm ngủ. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Dung Thụy Thiên lại cái gì cũng không hỏi, chỉ là nhẹ chân nhẹ tay đi ra ban công, lấy khăn chà lau cửa sổ sát đất, trên cửa sổ có rất nhiều tro bụi, không đến một lát mà chiếc khăn đã đen thui.
Hắn khom người nhúng khăn vô thùng giặt, đột nhiên nghe được bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ: “Tịch Nhạ Hoài, anh ở bên trong sao?” thanh âm kia quá mức mềm mại đáng yêu, thậm chí mang theo âm làm nũng của tiểu nữ sinh, nghe được thanh âm đó, liền biết người ngoài cửa là Tuyết Lê.
Dung Thụy Thiên ngẩn người, lặng yên nhìn người nằm trên sô pha – Tịch Nhạ Hoài.
Vẫn đang nhắm hai mắt, Tịch Nhạ Hoài từ từ nhấc lên hàng mi dày đậm, mặt không chút thay đổi nhìn Dung Thụy Thiên, khuôn mặt xinh đẹp giống như bông tuyết rơi trên sông băng, y đưa tay đặt trên đôi môi đỏ mọng đầy đặn, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Dung Thụy Thiên giật mình, chẳng lẽ y vì trốn tránh Tuyết Lê nên mới vô đây ngồi? Nhìn ra được quan hệ giữa Tịch Nhạ Hoài và Tuyết Lê không tốt, cũng thực chát ghét Tuyết Lê, nhưng Tuyết Lê thích y, chỉ cần không có việc gì liền đeo dính y.
“Đáng giận! Rõ ràng nói là ở đây, tại sao nửa ngày cũng không đáp?” Thanh âm Tuyết Lê lo lắng lại ảo não, cảm xúc cùng thanh âm đó càng lúc càng xa.
Dung Thụy Thiên tiếp tục làm việc giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Tịch Nhạ Hoài ngồi xuống, chậm rãi sửa sang lại quần áo, nhìn Dung Thụy Thiên tự nhiên làm việc, cũng không quan tâm sự quấy rầy này. Nếu đi ra ngoài sẽ gặp được Tuyết Lê, y không thích người phụ nữ kia, khi nhìn đến mặt cô ta, nghe cô ta lải nhải, liền giống như bị vòng Kim Cô siết lại, đầu đau muốn nứt ra.
Mà Dung Thụy Thiên tuy âm trầm nhưng nếu so với Tuyết Lê luôn luôn líu ríu bên cạnh thì im lặng hơn, điểm ấy khiến y thực thả lỏng.
Bất quá, làm y ngoài ý muốn là những điều hắn biết làm còn muốn nhiều hơn so với y tưởng tượng, ngay cả việc ghi chép phim trường thì hắn cũng đều làm rồi, điều này làm cho y thực kinh ngạc. Ở trong mắt y, Dung Thụy Thiên là một người bình thường, nhưng hắn được Tân Đồ Hiên coi trọng, còn đưa cơm trưa cho hắn, tuy vậy việc này y cũng không để ý lắm.
Mà cái y để ý chính là hắn lại nhìn y như đang nhìn dã thú, khắp nơi trốn tránh y, trong phim trường cũng muốn trốn y, sau khi quay chụp chấm dứt thì sẽ không thấy người đâu, quá đáng nhất là lần trước, y vừa từ toilet đi ra, nhìn thấy Dung Thụy Thiên đứng trước mặt. Tốt xấu gì cũng tiếp xúc một tháng, y cứ nghĩ Dung Thụy Thiên sẽ làm bộ dáng tiếp khách mà chào hỏi y, ai ngờ đến, ai ngờ đến…. (Anh bị lơ a há há)
Hắn quay đầu bỏ chạy, y chang nhìn thấy quái vật mà chạy vắt giò lên cổ!
Y thực tức giận! Tức giận phi thường! Lúc ban đầu là y quá đáng làm cơm trưa của hắn rơi xuống đất, nhưng mà sau đó y đã tìm cái mới trả lại hắn, đó là phần cơm tốt nhất của y, nhưng mà hắn lại không thèm để ý, việc này làm y tức giận thật lâu. Sau đó mới biết được hắn làm chỉ đạo ở phim trường, nên sắc mặt cũng rất không tốt, không chỉ nghi ngờ năng lực của hắn mà còn tức vì hắn luôn không ngừng trốn tránh mình.
Tuy rằng trốn tránh y nhưng trong công việc Dung Thụy Thiên cũng làm hết phận sự, đem công việc chỉ đạo làm tốt, không để cho người trong phim trường có gì khó xử, cũng không làm diễn viên tạo ra lỗi trong quá trình quay chụp. Hắn làm tốt lắm, chỉ là tính cách có vấn đề, hắn luôn lặng yên không nói lại độc lai độc vãn (), chủ kiến rất ít, tình nguyện phối hợp với an bài của người khác, cũng không cống hiến năng lực của mình, bởi vì hắn không biểu hiện năng lực của mình, nên năng lực dễ dàng bị nghi ngờ.
Chú thích:
() Vũ đài: Chữ “Vũ” ở đây là “Vũ” trong khiêu vũ, múa chứ không phải là “Vũ” trong võ thuật.
() Độc lại độc vãn: Khi đến và khi đi đều chỉ có một mình