Chương 3
Từ hôm đó về sau, ánh mắt Hoàng thượng nhìn ta thay đổi hẳn. Lúc đầu còn là anh em tốt, giờ đã trở thành “ngươi thật là dâm tà”.
Ta cảm giác bản thân vừa giúp Hoàng thượng mở khóa nút thắt gì ghê gớm lắm, khai sáng ngài đến một thế giới hoàn toàn mới.
Có một số việc không biết thì không bao giờ liên tưởng đến được. Một khi đã biết thì hằn sâu vào trí óc, không cách nào xóa bỏ được nữa. Ví dụ như cái yếm màu hồng phấn ở trong đầu Thánh Thượng lúc này.
Nếu trước đây ngài chỉ ngây ngô thầm mến ta thôi, bây giờ ngài đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Ta định đi tìm chuyên gia tình ái nào đó để học tập, hỏi thử xem phải làm thế nào để ngài hết hy vọng với ta.
Như thường lệ, sau khi tan triều thì ta đi ăn cơm uống rượu với đồng liêu, gọi người tiếp khách tới.
“Chuyện là thế này. Ta có quen một người đang gặp phải việc rất khó giải quyết. Hắn là tri huyện ở Tứ Xuyên, cấp trên của hắn vừa hay cũng đỗ bảng tiến sĩ. Người này không chỉ là tri kỷ thâm giao mà còn từng có ơn dìu dắt.”
“Gần đây thì hắn cảm thấy ánh mắt cấp trên nhìn hắn không đúng lắm. Hắn vừa không thể kiên quyết từ chối vì sợ đắc tội cấp trên, vừa không muốn làm tình nghĩa lâu nay bị tổn hại. Dù sao thì vất vả lắm mới quen được tri kỷ như thế, không thể chỉ vì nhiêu đó vấn đề mà trở mặt đúng không. Nàng nói xem mâu thuẫn tình cảm kiểu này thì nên xử lý như thế nào?”
Hoa khôi kẹp đồ ăn, mắt không thèm chớp lấy một cái: “Hoàng thượng coi trọng ngài à?”
Ta thua, mắc công ta đánh một vòng lớn như vậy: “Không phải, ta không có, nàng đừng nên nói bậy."
Hoa khôi thản nhiên như không: “Ngài thấy bản thân có chỗ nào vừa ý Thánh Thượng? Không lẽ vừa ý ngài hàng đêm đến kỹ viện uống rượu à? Nếu như Thánh Thượng biết tính nết ngài như thế này thì lập tức ghìm cương trước bờ vực ngay cho xem. Làm gì có người nào khẩu vị độc lạ như thế.”
“Trên đời này thiếu gì người đáng yêu, cần gì yêu phải hạng cặn bã như ngài. Người ta là Hoàng đế chứ có phải kẻ khổ dâm đâu.”
Ta nắm bắt được đúng điểm tinh túy: “Nàng nói đúng! Ta là cặn bã, mắc gì phải sợ bị người ta để ý, ha ha ha ha ha!”
Ta bảo Ngự Sử Đài dâng tấu chương tố cáo ta, nói ta ngày ngày đến Thiên Hương Lâu uống rượu hoa. Tấu chương này còn do chính tay ta viết, tự mình mắng chửi bản thân thật là xuất sắc.
Kết quả tấu chương vừa được đưa vào cung, ta còn chưa kịp uống xong hai ngụm rượu thì cửa phòng đã bị đá văng ra.
Thánh Thượng mặc thường phục xuất cung, trên eo vắt thêm roi dài, ánh mắt bốc hỏa kìm giữ cổ tay ta nói: “Ngọc Như! Ngươi thật sự dám đến đây ăn chơi đàng điếm!”
Ta trợn mắt: “Ấy khoan... thần là quan lớn, nàng là hoa khôi còn đây là xã hội phong kiến. Đây là trò tiêu khiển hợp pháp mà, thần có làm gì sai đâu!”
“Hay lắm.” Thánh Thượng lạnh mặt, lập tức trói hai tay ta lại rồi treo lên xà nhà: “Nhưng trẫm lại muốn phạm pháp.”
Tay trái ngài lôi tấu chương còn chưa ráo mực ra khỏi ngực, tay phải thì quật roi dài: “Cho nên ngày nào hạ triều ngươi cũng đến chỗ này lêu lổng?”
Nói xong là ngài bang một tiếng quật roi bên cạnh chân ta!
Ta sợ tới mức thét chói tai: “Á~”
Mặt mũi Thánh Thượng vặn vẹo, tay cầm roi thì run nhè nhẹ.
Hắn hỏi hoa khôi đang ăn bánh bao gần đó: “Bình thường hắn cũng hay kêu lên như vậy sao?”
Hai mắt ta ngấn lệ, yêu kiều lắc đầu: “Không có nha!”
Hoa khôi nuốt bánh bao xuống, nói với Hoàng đế: “Ta biết ngài gấp gáp nhưng làm chi mà vội thế. Lý đại nhân ấy à, đúng là hay lăn lộn với chúng ta giả vờ giả vịt, nhưng mà hắn vẫn giữ tấm thân trong sạch, ngài cứ yên tâm đi.”
Mặt rồng giận dữ: “Ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin chuyện hoang đường cỡ này sao?”
Hoa khôi chơi chiêu cuối: “Thật đấy, hắn không được.”
Ta: “Hả?”
Ta nổi khùng lên còn Thánh Thượng thì câm lặng.
Hoa khôi lặng lẽ vạch trần ta: “Con người mà, cái gì không có thì càng cố gắng chứng minh là mình có. Ngài đừng thấy hắn cả ngày ăn chơi đàng điếm mà lầm. Thật ra trong lòng hắn đang nghẹn khuất đấy. Ngài cũng là nam giới, ngài hiểu mà.”
Hoàng thượng cầm roi tiến đến vài bước, ngẩng đầu nhìn ta tóc tai tán loạn. Ngài nửa tin nửa ngờ, móc tấu chương ra nói: “Nếu hắn có bệnh kín thì tại sao các ngươi còn đối xử tốt với hắn như vậy? Trên tấu chương có nói hắn phong lưu thành tánh, rất được hoan nghênh ở phố trăng hoa.”
“Chứ sao, được nhiều tiền mà không cần làm việc, hắn còn viết cho chúng ta mấy câu chuyện tình ái người lớn nữa. Người làm ở đây đều thích hắn lắm, còn tranh cướp nhau để được hầu hạ hắn. Cả đêm chúng ta dựa vào nhau nghe hắn kể chuyện, thật là vui sướng biết bao nhiêu.”
“Ta xem các ngươi như người thân một nhà, vậy mà các ngươi đối xử với ta như thế này à!” Ta đau lòng rơi nước mắt.
“Được rồi, ngài cũng lấy đi không ít trâm cài ngọc trai từ chỗ chúng ta mà.” Hoa khôi nói một hơi.
Sắc mặt Hoàng thượng hơi dịu lại: “Cho nên lúc các ngươi ở bên nhau thì chỉ bàn về chuyện giả gái thôi đúng không?”
“Ngài còn giả gái nữa à?” Hoa khôi híp mắt nhìn ta.
Ta ngượng chín mặt: “Ta không có!”
Thánh Thượng nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, hắn không có, ngươi đừng nói bậy nói bạ.”
Hoa khôi hết nhìn Thánh Thượng lại quay sang nhìn ta, lắc đầu ha hả một tiếng thì cầm rượu lên uống để lấy thêm can đảm.
Thôi thế là xong, ánh mắt của nàng như thế kia thì thanh danh ta mất sạch rồi. Từ ngày mai, toàn bộ Kinh thành này đều biết ta không chỉ không được mà còn thích giả gái!
Thánh Thượng thả ta xuống xà ngang. Ngài vác ta trên vai, vác một đường về thẳng điện Chiêu Dương.
Chờ ta khóc xong thì hai người chúng ta đã nằm trên long sàng.
“Hôm nay trẫm không tốt, làm ngươi sợ hãi rồi.” Thánh Thượng nắm tay ta, ánh mắt tràn đầy áy náy.
“Thân thể ngươi mắc bệnh nặng như vậy mà còn đi uống rượu đắng một mình, sao không chịu nói cho trẫm nghe? Trẫm không giống với mấy người kia, các nàng chỉ biết cười nhạo sau lưng ngươi thôi. Trẫm không giống thế, trẫm chỉ biết đau lòng ái khanh.”
Hắn nói xong thì vẫy tay: “Truyền thái y.”
“Ta không muốn!” Ta thét chói tai.
Thái y bắt mạch một phen là dò ra thân phận ta ngay. Ta không muốn ngã ngựa ngay bây giờ đâu. Ngã ở đâu cũng được, nhưng ngã xuống long sàng thì nguy hiểm vô cùng.
Thánh Thượng cho rằng ta phản kháng hoàn toàn là do tôn nghiêm của nam nhi đại trượng phu. Ngài ngồi ở mép giường dịu dàng an ủi ta: “Ngọc Như, không cần giấu bệnh sợ thầy làm gì. Ngươi còn trẻ, y thuật của thái y thì cao thâm lắm, nhất định sẽ có biện pháp mà. Cho dù không thể trị được...”
Hắn ngập ngừng, bạo dạn liếc mắt nhìn ta mà vành tai đỏ ửng: “Cũng không phải cả đời này không còn cách nào hưởng thú vui chốn khuê phòng. Mặc dù biện pháp đó hơi khó khăn, nhưng vẫn còn có trẫm đây mà đúng không?”
Ta hoài nghi ngài đang quấy rối ta! Nhưng mà ta không có chứng cứ!
Khóe mắt ta giật giật: “Cảm ơn lòng tốt của Hoàng thượng, nhưng mà thần thấy nhớ mẹ quá.”
Thánh Thượng:?
Ta nghiêm túc gật đầu: “Thần là con cưng của mẹ, ban đêm không thấy mẹ thì ngủ không ngon.”
Ta không tin là loại người cặn bã, còn là dạng con cưng của mẹ như ta có thể làm ngài nảy sinh hứng thú.
Thánh Thượng nói cho cùng vẫn là Thánh Thượng, ngài có năng lực làm chuyện dân đen không thể làm. Ngài như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vẻ mặt hài lòng vỗ tay ta: “Ngọc Như quả là hiếu thảo, tốt lắm – người đâu, mau mời thái phu nhân phủ Trấn Quốc công vào cung yết kiến.”
Mẹ ta nhanh chóng vào cung, tất nhiên là gấp gáp đi nhanh nên thở không ra hơi. Bà thấy ta nằm trên long sàng thì hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt lưng tròng nhào tới chỗ ta.
“Mẹ đã nói từ lâu rồi mà! Hoàng đế có ý với con, cuối cùng hôm nay cũng được làm nương nương rồi! Nói nhanh lên, Thánh Thượng biểu hiện có được không?”
“Nhỏ giọng chút!” Ta quay đầu nhìn xung quanh, xác định tất cả đều bị đuổi đi hết rồi mới nhỏ giọng nói: “Thánh Thượng cho rằng thân thể con có bệnh nhẹ, muốn mời thái y tới điều trị cho con.”
“Con nói hôm nay con mệt quá, muốn nghỉ trước tính sau thì ngài mới chịu buông tha. Nhưng mà sáng mai không trốn được nữa đâu. Đêm nay mẹ nghĩ biện pháp đi, để ngày mai con không bị lộ tẩy.”
“Thời gian một đêm làm sao biến con thành đàn ông được?” Mẹ liếc ta trắng mắt, ủ rũ ngồi sụp xuống bên cạnh ta: “Ngoại trừ cái đêm sinh ra hai đứa con, mẹ đây làm gì có năng lực đó chứ.”
“Con chỉ muốn mẹ làm mạch đập của con trở nên kỳ lạ thôi, đừng để người ta phát hiện ra là được! Mau mau tận dụng mối quan hệ giữa các phu nhân đi!”
Me ta nể mặt tánh mạng một trăm bốn lăm người trong phủ, đồng ý giúp ta nhưng vẫn nói: “Thật ra có một biện pháp đơn giản hơn, chính là bây giờ gọi Hoàng thượng tới, sau đó...”
Bà len lét rút cái yếm màu hồng phấn từ trong ngực ra ướm lên người ta.
“Mẹ đi luôn đi!”
Cho dù ta có chết ở ngay tại chỗ này cũng không thèm làm phi tử của Hoàng đế!
Ta phải làm nên việc lớn, cùng các quan văn và cấp dưới cống hiến sức lực cho đất nước! (!)
Phận đàn bà cũng phải có khí phách của đàn bà!
.....................
(!)勾栏瓦舍/ Câu lan ngõa xá: địa điểm biểu diễn nghệ thuật dân gian.
(!)同中书门下平章事/ đồng trung thư môn hạ bình chương sự: Cùng trung thư (chức quan văn lớn), môn hạ hiệp thương xử lý ý nghĩa chính vụ.
Ta cảm giác bản thân vừa giúp Hoàng thượng mở khóa nút thắt gì ghê gớm lắm, khai sáng ngài đến một thế giới hoàn toàn mới.
Có một số việc không biết thì không bao giờ liên tưởng đến được. Một khi đã biết thì hằn sâu vào trí óc, không cách nào xóa bỏ được nữa. Ví dụ như cái yếm màu hồng phấn ở trong đầu Thánh Thượng lúc này.
Nếu trước đây ngài chỉ ngây ngô thầm mến ta thôi, bây giờ ngài đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Ta định đi tìm chuyên gia tình ái nào đó để học tập, hỏi thử xem phải làm thế nào để ngài hết hy vọng với ta.
Như thường lệ, sau khi tan triều thì ta đi ăn cơm uống rượu với đồng liêu, gọi người tiếp khách tới.
“Chuyện là thế này. Ta có quen một người đang gặp phải việc rất khó giải quyết. Hắn là tri huyện ở Tứ Xuyên, cấp trên của hắn vừa hay cũng đỗ bảng tiến sĩ. Người này không chỉ là tri kỷ thâm giao mà còn từng có ơn dìu dắt.”
“Gần đây thì hắn cảm thấy ánh mắt cấp trên nhìn hắn không đúng lắm. Hắn vừa không thể kiên quyết từ chối vì sợ đắc tội cấp trên, vừa không muốn làm tình nghĩa lâu nay bị tổn hại. Dù sao thì vất vả lắm mới quen được tri kỷ như thế, không thể chỉ vì nhiêu đó vấn đề mà trở mặt đúng không. Nàng nói xem mâu thuẫn tình cảm kiểu này thì nên xử lý như thế nào?”
Hoa khôi kẹp đồ ăn, mắt không thèm chớp lấy một cái: “Hoàng thượng coi trọng ngài à?”
Ta thua, mắc công ta đánh một vòng lớn như vậy: “Không phải, ta không có, nàng đừng nên nói bậy."
Hoa khôi thản nhiên như không: “Ngài thấy bản thân có chỗ nào vừa ý Thánh Thượng? Không lẽ vừa ý ngài hàng đêm đến kỹ viện uống rượu à? Nếu như Thánh Thượng biết tính nết ngài như thế này thì lập tức ghìm cương trước bờ vực ngay cho xem. Làm gì có người nào khẩu vị độc lạ như thế.”
“Trên đời này thiếu gì người đáng yêu, cần gì yêu phải hạng cặn bã như ngài. Người ta là Hoàng đế chứ có phải kẻ khổ dâm đâu.”
Ta nắm bắt được đúng điểm tinh túy: “Nàng nói đúng! Ta là cặn bã, mắc gì phải sợ bị người ta để ý, ha ha ha ha ha!”
Ta bảo Ngự Sử Đài dâng tấu chương tố cáo ta, nói ta ngày ngày đến Thiên Hương Lâu uống rượu hoa. Tấu chương này còn do chính tay ta viết, tự mình mắng chửi bản thân thật là xuất sắc.
Kết quả tấu chương vừa được đưa vào cung, ta còn chưa kịp uống xong hai ngụm rượu thì cửa phòng đã bị đá văng ra.
Thánh Thượng mặc thường phục xuất cung, trên eo vắt thêm roi dài, ánh mắt bốc hỏa kìm giữ cổ tay ta nói: “Ngọc Như! Ngươi thật sự dám đến đây ăn chơi đàng điếm!”
Ta trợn mắt: “Ấy khoan... thần là quan lớn, nàng là hoa khôi còn đây là xã hội phong kiến. Đây là trò tiêu khiển hợp pháp mà, thần có làm gì sai đâu!”
“Hay lắm.” Thánh Thượng lạnh mặt, lập tức trói hai tay ta lại rồi treo lên xà nhà: “Nhưng trẫm lại muốn phạm pháp.”
Tay trái ngài lôi tấu chương còn chưa ráo mực ra khỏi ngực, tay phải thì quật roi dài: “Cho nên ngày nào hạ triều ngươi cũng đến chỗ này lêu lổng?”
Nói xong là ngài bang một tiếng quật roi bên cạnh chân ta!
Ta sợ tới mức thét chói tai: “Á~”
Mặt mũi Thánh Thượng vặn vẹo, tay cầm roi thì run nhè nhẹ.
Hắn hỏi hoa khôi đang ăn bánh bao gần đó: “Bình thường hắn cũng hay kêu lên như vậy sao?”
Hai mắt ta ngấn lệ, yêu kiều lắc đầu: “Không có nha!”
Hoa khôi nuốt bánh bao xuống, nói với Hoàng đế: “Ta biết ngài gấp gáp nhưng làm chi mà vội thế. Lý đại nhân ấy à, đúng là hay lăn lộn với chúng ta giả vờ giả vịt, nhưng mà hắn vẫn giữ tấm thân trong sạch, ngài cứ yên tâm đi.”
Mặt rồng giận dữ: “Ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin chuyện hoang đường cỡ này sao?”
Hoa khôi chơi chiêu cuối: “Thật đấy, hắn không được.”
Ta: “Hả?”
Ta nổi khùng lên còn Thánh Thượng thì câm lặng.
Hoa khôi lặng lẽ vạch trần ta: “Con người mà, cái gì không có thì càng cố gắng chứng minh là mình có. Ngài đừng thấy hắn cả ngày ăn chơi đàng điếm mà lầm. Thật ra trong lòng hắn đang nghẹn khuất đấy. Ngài cũng là nam giới, ngài hiểu mà.”
Hoàng thượng cầm roi tiến đến vài bước, ngẩng đầu nhìn ta tóc tai tán loạn. Ngài nửa tin nửa ngờ, móc tấu chương ra nói: “Nếu hắn có bệnh kín thì tại sao các ngươi còn đối xử tốt với hắn như vậy? Trên tấu chương có nói hắn phong lưu thành tánh, rất được hoan nghênh ở phố trăng hoa.”
“Chứ sao, được nhiều tiền mà không cần làm việc, hắn còn viết cho chúng ta mấy câu chuyện tình ái người lớn nữa. Người làm ở đây đều thích hắn lắm, còn tranh cướp nhau để được hầu hạ hắn. Cả đêm chúng ta dựa vào nhau nghe hắn kể chuyện, thật là vui sướng biết bao nhiêu.”
“Ta xem các ngươi như người thân một nhà, vậy mà các ngươi đối xử với ta như thế này à!” Ta đau lòng rơi nước mắt.
“Được rồi, ngài cũng lấy đi không ít trâm cài ngọc trai từ chỗ chúng ta mà.” Hoa khôi nói một hơi.
Sắc mặt Hoàng thượng hơi dịu lại: “Cho nên lúc các ngươi ở bên nhau thì chỉ bàn về chuyện giả gái thôi đúng không?”
“Ngài còn giả gái nữa à?” Hoa khôi híp mắt nhìn ta.
Ta ngượng chín mặt: “Ta không có!”
Thánh Thượng nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, hắn không có, ngươi đừng nói bậy nói bạ.”
Hoa khôi hết nhìn Thánh Thượng lại quay sang nhìn ta, lắc đầu ha hả một tiếng thì cầm rượu lên uống để lấy thêm can đảm.
Thôi thế là xong, ánh mắt của nàng như thế kia thì thanh danh ta mất sạch rồi. Từ ngày mai, toàn bộ Kinh thành này đều biết ta không chỉ không được mà còn thích giả gái!
Thánh Thượng thả ta xuống xà ngang. Ngài vác ta trên vai, vác một đường về thẳng điện Chiêu Dương.
Chờ ta khóc xong thì hai người chúng ta đã nằm trên long sàng.
“Hôm nay trẫm không tốt, làm ngươi sợ hãi rồi.” Thánh Thượng nắm tay ta, ánh mắt tràn đầy áy náy.
“Thân thể ngươi mắc bệnh nặng như vậy mà còn đi uống rượu đắng một mình, sao không chịu nói cho trẫm nghe? Trẫm không giống với mấy người kia, các nàng chỉ biết cười nhạo sau lưng ngươi thôi. Trẫm không giống thế, trẫm chỉ biết đau lòng ái khanh.”
Hắn nói xong thì vẫy tay: “Truyền thái y.”
“Ta không muốn!” Ta thét chói tai.
Thái y bắt mạch một phen là dò ra thân phận ta ngay. Ta không muốn ngã ngựa ngay bây giờ đâu. Ngã ở đâu cũng được, nhưng ngã xuống long sàng thì nguy hiểm vô cùng.
Thánh Thượng cho rằng ta phản kháng hoàn toàn là do tôn nghiêm của nam nhi đại trượng phu. Ngài ngồi ở mép giường dịu dàng an ủi ta: “Ngọc Như, không cần giấu bệnh sợ thầy làm gì. Ngươi còn trẻ, y thuật của thái y thì cao thâm lắm, nhất định sẽ có biện pháp mà. Cho dù không thể trị được...”
Hắn ngập ngừng, bạo dạn liếc mắt nhìn ta mà vành tai đỏ ửng: “Cũng không phải cả đời này không còn cách nào hưởng thú vui chốn khuê phòng. Mặc dù biện pháp đó hơi khó khăn, nhưng vẫn còn có trẫm đây mà đúng không?”
Ta hoài nghi ngài đang quấy rối ta! Nhưng mà ta không có chứng cứ!
Khóe mắt ta giật giật: “Cảm ơn lòng tốt của Hoàng thượng, nhưng mà thần thấy nhớ mẹ quá.”
Thánh Thượng:?
Ta nghiêm túc gật đầu: “Thần là con cưng của mẹ, ban đêm không thấy mẹ thì ngủ không ngon.”
Ta không tin là loại người cặn bã, còn là dạng con cưng của mẹ như ta có thể làm ngài nảy sinh hứng thú.
Thánh Thượng nói cho cùng vẫn là Thánh Thượng, ngài có năng lực làm chuyện dân đen không thể làm. Ngài như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vẻ mặt hài lòng vỗ tay ta: “Ngọc Như quả là hiếu thảo, tốt lắm – người đâu, mau mời thái phu nhân phủ Trấn Quốc công vào cung yết kiến.”
Mẹ ta nhanh chóng vào cung, tất nhiên là gấp gáp đi nhanh nên thở không ra hơi. Bà thấy ta nằm trên long sàng thì hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt lưng tròng nhào tới chỗ ta.
“Mẹ đã nói từ lâu rồi mà! Hoàng đế có ý với con, cuối cùng hôm nay cũng được làm nương nương rồi! Nói nhanh lên, Thánh Thượng biểu hiện có được không?”
“Nhỏ giọng chút!” Ta quay đầu nhìn xung quanh, xác định tất cả đều bị đuổi đi hết rồi mới nhỏ giọng nói: “Thánh Thượng cho rằng thân thể con có bệnh nhẹ, muốn mời thái y tới điều trị cho con.”
“Con nói hôm nay con mệt quá, muốn nghỉ trước tính sau thì ngài mới chịu buông tha. Nhưng mà sáng mai không trốn được nữa đâu. Đêm nay mẹ nghĩ biện pháp đi, để ngày mai con không bị lộ tẩy.”
“Thời gian một đêm làm sao biến con thành đàn ông được?” Mẹ liếc ta trắng mắt, ủ rũ ngồi sụp xuống bên cạnh ta: “Ngoại trừ cái đêm sinh ra hai đứa con, mẹ đây làm gì có năng lực đó chứ.”
“Con chỉ muốn mẹ làm mạch đập của con trở nên kỳ lạ thôi, đừng để người ta phát hiện ra là được! Mau mau tận dụng mối quan hệ giữa các phu nhân đi!”
Me ta nể mặt tánh mạng một trăm bốn lăm người trong phủ, đồng ý giúp ta nhưng vẫn nói: “Thật ra có một biện pháp đơn giản hơn, chính là bây giờ gọi Hoàng thượng tới, sau đó...”
Bà len lét rút cái yếm màu hồng phấn từ trong ngực ra ướm lên người ta.
“Mẹ đi luôn đi!”
Cho dù ta có chết ở ngay tại chỗ này cũng không thèm làm phi tử của Hoàng đế!
Ta phải làm nên việc lớn, cùng các quan văn và cấp dưới cống hiến sức lực cho đất nước! (!)
Phận đàn bà cũng phải có khí phách của đàn bà!
.....................
(!)勾栏瓦舍/ Câu lan ngõa xá: địa điểm biểu diễn nghệ thuật dân gian.
(!)同中书门下平章事/ đồng trung thư môn hạ bình chương sự: Cùng trung thư (chức quan văn lớn), môn hạ hiệp thương xử lý ý nghĩa chính vụ.