Chương : 20
Bên trong sơn cốc toàn là tĩnh vật, thứ duy nhất chuyển động, chỉ có suối nước ồ ạt, và hai cái phong hỏa luân xoay tròn liên tục dưới chân Na Tra, đột nhiên Na Tra ngẩng đầu nhìn ra xa, nói: “Sao lại bỏ đi”
Hạo Nhiên cười: “Không phải đã trở về rồi sao, Tử Nha đâu?”
Sau khi nghe Na Tra giải thích đơn giản xong, Hạo Nhiên mới biết, nạn dân tháo chạy từ Triều Ca đã mang cố sự về thần tiên vào Tây Kỳ, rồi thêm mắm dặm muối lên gấp mấy lần.
Cơ Xương theo phương hướng lưu dân miêu tả một đường tìm tới, gặp được Khương Tử Nha một mình thả câu bên khe suối. Ngày trước tứ hầu tụ họp trong khách ***, tờ giấy tin tức Na Tra truyền đến chính là thư Tử Nha tự tay viết. Có thể nói tính mệnh Tây Bá hầu có một nửa là nhờ Tử Nha cứu, lập tức cung kính thỉnh Tử Nha vào Tây Kỳ, vốn muốn mời Na Tra đồng hành, nhưng người sau vẫn kiên trì lưu lại sơn cốc chờ Hạo Nhiên quay về.
“Thư” Na Tra giơ tay ném giấy ghi chép của Tử Nha qua.
Hạo Nhiên mở thư, cười nói: “Ta bất quá chỉ nói có một câu khách sáo mà liền phải vì gia hỏa này bán mạng chẳng yên…Đúng là xem thường hắn rồi”
Na Tra không nói, hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc ngắm nhìn thần tình Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên thu hồi giấy viết thư, nói: “Hôm qua ta đã giải quyết xong một hồi tâm sự, giờ đây hết sức thư thái”
Đề thơ Trụ vương bị tẩy, Hạo Nhiên lại để lại một cái mặc bảo khó hiểu lên Sơn hà xã tắc đồ, chính là vì muốn hoàn toàn che giấu chuyện Trụ vương tiết thần, đem bất mãn của Nữ Oa chuyển sang người mình. Về phần Nữ Oa có nổi cáu rồi phái thêm con hồ yêu tới tìm mình kiếm chuyện hay không thì chả biết được.
Hạo Nhiên mỉm cười giải thích: “Dù sao ta cũng hai bàn tay trắng, có thế nào đi nữa, bất quá chỉ một mạng thôi”
Na Tra đột nhiên nói: “Hắn bất quá cũng chỉ một mạng thôi”
Lời này chợt khiến Hạo Nhiên không biết phản bác thế nào, gãi gãi đầu, nói: “Không phải như ngươi nghĩ…”
“Trên thư nói gì?” Na Tra hỏi.
Hạo Nhiên nói: “Phải đến Triều Ca thêm một chuyến, ngươi cần tiếp ứng bên ngoài Đồng Quan” Nói xong lại quay đầu: “Đồng tiên sinh, ngươi cũng tới Triều Ca chứ?”
Đồng tiên sinh đáp: “Rất hợp ý ta”
Hạo Nhiên gật gật đầu, nhưng Na Tra nghi hoặc nói: “Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Khương Thượng đoán chắc sau khi trừ khử Tỷ Can, mục tiêu kế tiếp của Đát Kỷ chính là Vũ Thành vương, mình bị Cơ Xương mời vào Tây Kỳ, thế lực Tây Kỳ rối ren, văn có Thượng đại phu Tán Nghi Sinh, võ có Trấn đô tướng quân Nam Cung Thích, muốn đứng vững gót chân, thì phải tự phát triển thân tín của mình tại Tây Kỳ. Lúc này mà đón Hạo Nhiên vào nội thành, hiển nhiên không sáng suốt, vừa vặn đuổi hắn và Na Tra hồi Triều Ca, thử thuyết phục Vũ Thành vương gia nhập trận doanh phe mình luôn.
Song Vũ Thành vương và Trụ vương từ nhỏ tập võ cùng nhau, tư có tình đồng môn Văn thái sư, công có quân thần đại nghĩa, muốn cho Vũ Thành vương trung tâm cảnh cảnh phản bội nói dễ hơn làm. Tử Nha cố ý lưu lại lời dặn dò trong thư rằng Hạo Nhiên không được lộ diện quá sớm, phải chờ đến khi Vũ Thành vương bị Đát Kỷ hãm hại, đến bước đường cùng mới ra tay, dùng dị năng đến vô ảnh, đi vô tung của Thái cực đồ, cứu Hoàng Phi Hổ trên pháp trường, chuyện còn lại đợi trở về Tây Kỳ rồi nói sau.
Hạo Nhiên vừa thấy lời dặn này, gần như cho rằng Khương Thượng cũng là một trong những kẻ xuyên việt, tại sao lại nắm bắt hướng đi lịch sử chuẩn xác như thế? Căn cứ sử thực ghi lại, Hoàng Phi Hổ quả thật vì chuyện tiễu trừ Hiên Viên phần mà gặp phải Đát Kỷ hãm hại, sau cùng làm phản hướng Tây Kỳ. Chẳng qua bức thư này quả thực làm người ta sởn gai óc, Hạo Nhiên xem thư xong, bèn tiện tay thiêu hủy, để Na Tra lại bên ngoài Đồng Quan, mình cùng Đồng tiên sinh trở về Triều Ca lần nữa.
Xa cách Triều Ca ba tháng mà như đã qua hơn mười năm, nội thành vắng đi rất nhiều người, chắc hẳn bởi vì chuyện Trụ vương kiến tạo Lộc Đài mà ly biệt quê hương, trốn tránh lao dịch khổ sai. Nếu nói một năm trước khi Hạo Nhiên mới đến Triều Ca, thành này như một thanh niên phấn chấn bừng bừng, thì nay đã hiển lộ nét già nua mỏi mệt, mê mê mang mang. Dõi mắt nhìn ra, trên nóc vương cung yêu khí lượn lờ, mây đen dầy đặc.
Trong Thọ Tiên cung, Đát Kỷ ngọc chỉ như lan, chậm rãi trải rộng một bức họa, cười nói: “Sáng mai là Lộc Đài hoàn tất rồi, nhưng thần thiếp không biết đại vương muốn thỉnh tới vị thần tiên nào?”
Trụ vương một tay mân mê môi, tay kia vòng quanh eo Đát Kỷ, hồi lâu sau mới cười nói: “Cô tám phần là mất trí rồi, nhất thời tâm huyết dâng trào, xây cái thứ hao tài tốn của này, giờ nghiêm túc nghĩ lại, đúng là đã quên ý nguyện ban đầu”
Đát Kỷ bưng đồng tước* lên, dịu dàng uy Trụ vương uống một ngụm, Trụ vương lại nói: “Cô cảm thấy, trên trời không biết có vật gì, mà Văn thái sư lại đưa thân lên hàng ngũ thần tiên, đủ thấy thần tiên quỷ quái không phải giả, vốn thân làm nhân gian thiên tử…” [*một loại chung rượu, xem hình minh họa bên dưới]
Đát Kỷ cười cắt ngang, nói: “Tiên nhân trường sinh bất lão, thần thiếp chỉ mong đại vương có thể…”
Trụ vương lắc đầu nói: “Không, Cô thấy Lộc Đài này, vốn không phải vì chính mình” Nói xong đưa mắt nhìn ngự hoa viên, thần trí mơ hồ: “Hôm trước Cô ở trên Lê sơn, ngẫu nhiên gặp được hai vị tiên nhân. Ái phi, Cô cũng không biết trúng tà gì, mà trong lòng lại có một âm thanh, cứ thôi thúc không ngừng, chỉ muốn thỉnh chân tiên trên trời xuống, nhưng phải tìm người nào, Cô cũng không rõ nữa”
Đát Kỷ thầm kinh hãi, vội hờn dỗi: “Những thứ đó thần thiếp không biết, nghe nói phu nhân Vũ Thành vương Cổ thị, có quan hệ sư đồ với một vị đạo quân tây Côn Lôn cực lợi hại, ngày mai gọi nàng tới là có thể giải thích nghi hoặc cho đại vương rồi”
Trụ vương cười nói: “Cô từng nghe nói, sư phụ của Cổ thị là một vị đạo quân nổi danh ngang Hồng Quân giáo chủ, không biết thật hay giả” Trong lúc nói chuyện Đát Kỷ đã khêu đèn mờ hơn một chút, giọng điệu trêu đùa, yêu kiều không dứt, khiến người trong ngự hoa viên nghe thấy phải đỏ mặt.
Trong ngự hoa viên Hạo Nhiên mặt đỏ tới mang tai, nhìn qua Đồng tiên sinh, thầm nghĩ mang diện cụ cũng có chỗ tốt. Đang suy tính có nên trèo lên cây qua đêm không thì Đồng tiên sinh lại nói: “Thê tử Phi Hổ là đồ đệ chưa ghi danh của Lục Áp đạo quân”
“Lục Áp đạo quân?” Hạo Nhiên hiếu kỳ nói.
Đồng tiên sinh ôm Hạo Nhiên lên, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chuyển hướng một cái, bay ra ngoài cung, Hạo Nhiên vội hỏi: “Đi đâu?”
Đồng tiên sinh nói: “Tất nhiên là tìm nơi tá túc rồi, ngươi muốn ở trong ngự hoa viên nghe rên rỉ cả đêm hay sao?”
Lồng ngực Đồng tiên sinh cứng rắn, vững chãi, trên người có mùi hương dược thảo nhàn nhạt, Hạo Nhiên không giãy dụa nữa, tùy ý cho hắn ôm mình, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Triều Ca, tiến vào hậu viện của một gian hoa trạch xa xa.
“Lục Áp đạo quân là một người nhàn tản của tây Côn Lôn, đồng cấp bậc với Hồng Quân giáo chủ, mấy ngàn năm trước thành thánh, có thơ nói ‘Trước có Hồng Quân sau có thiên, Lục Áp đạo quân càng đứng trước’, nhưng hắn cũng không thu nhiều môn đồ, nên hậu nhân hiếm ai biết danh tiếng hắn”
Hạo Nhiên từ trong ngực Đồng tiên sinh xuống đất, hai người đứng sau giả sơn hoa viên, dắt tay dọc theo môn lang* tiến vào nơi ở. Đồng tiên sinh lại nói: “Đồ đệ của Lục Áp đạo quân, sau khi xuất sư làm việc gì cũng không liên quan tới hắn nữa…” [*cổng vòm, xem hình minh họa bên dưới]
Hạo Nhiên thấy trong nhà ánh đèn dìu dịu, du đăng mờ ảo, như có người, nhỏ giọng cười nói: “Không giống như mấy loại sư phụ khác lấp liếm khuyết điểm nhỉ”
Đồng tiên sinh như cảm động, nói: “Cho nên hắn là dị loại, tự cổ người làm sư, có mấy ai không bao che khuyết điểm”
Đình đài trường lang đan xen như mê cung, nhưng Đồng tiên sinh có vẻ thập phần quen thuộc với nơi này, kéo tay Hạo Nhiên, quẹo trái chuyển phải, tìm đến trước cửa một gian phòng sâu trong ngôi nhà, bên trong có người.
Ngọn đèn hắc bóng sườn mặt người nọ lên song chỉ, Đồng tiên sinh nhìn chốc lát, nói: “Diện cụ này của ta vốn là một kiện pháp bảo, tên là ‘Mạch lộ’*” [*người lạ]
Hạo Nhiên lấy làm lạ hỏi: “Có tác dụng gì?”
Trong lời nói của Đồng tiên sinh mang theo vài phần tiếu ý, đáp: “Không muốn hiện thân thì không ai thấy được. Tương phùng như người xa lạ”
Nói xong Đồng tiên sinh nắm tay Hạo Nhiên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ gian phòng nọ, cửa mở “két” ra. Là gian thư phòng.
Người bên trong là một nam tử ước chừng ba mươi tuổi, Hạo Nhiên ngừng thở, không biết Đồng tiên sinh tới gặp người này có dụng ý gì, đành phải theo vào. Nam nhân ngẩng đầu nhìn một cái, mục quang xuyên thấu thân thể Đồng tiên sinh và Hạo Nhiên, dừng trong hoa viên đen kịt. Lập tức đứng dậy tiến tới, đóng cửa lại.
Hạo Nhiên mới minh bạch ra, nam tử nọ không nhìn thấy Đồng tiên sinh, cũng chẳng thấy mình. Nam tử đóng kín cửa, ngồi lại trước án, cúi đầu nghiên cứu đống thẻ tre trên bàn.
Hạo Nhiên cẩn thận nhìn nam tử nọ, chỉ thấy nam nhân diện dung cương nghị, khóe môi chuyển chiết, dưới ánh đèn tuấn mỹ như thạch tượng khắc đao, mày rậm mắt to, mang theo một tia khí phách quân nhung, có lẽ là một viên đại tướng. Áo choàng sau lưng trải dài chấm đất, nhưng Hạo Nhiên chưa từng thấy vị tướng lĩnh này tại Triều Ca trước đây.
Đồng tiên sinh chỉ yên lặng đứng, âm thầm không lên tiếng, trong diện cụ có một giọt nước ấm nóng rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên quay đầu qua thì ngoài thư phòng có người tới.
“Trương Khuê?” Nam nhân nọ trầm giọng hỏi.
“Có mạt tướng”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một võ tướng tiến vào quỳ xuống. Nam nhân nói: “Thành trì Tây phương thiếu mất một thủ tướng, công văn ở đây, ba ngày sau ngươi đi nhậm chức”
Trương Khuê bái nói: “Dạ”
Nam nhân nọ lại nói: “Cần thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của Tây Kỳ, nếu Cơ Xương có dị động, phải kịp thời truyền đệ quân báo về triều đình”
Trương Khuê lại nói: “Mạt tướng xin ghi nhớ lời Văn thái sư căn dặn”
Hạo Nhiên đang muốn kinh hô một tiếng thì tay Đồng tiên sinh đã vô thanh vô tức duỗi ra, che cái miệng đang há hốc của hắn lại. Trương Khuê tiếp nhận thư bổ nhiệm, lui ra ngoài.
Đây chính là Văn Trọng?! Đây chính là Văn Trọng mà văn võ cả triều sợ hãi không thôi?! Nam nhân ngồi trước án chính là đế sư tứ triều Ân Thương, Văn Trọng!! Hạo Nhiên từng nghe qua giọng Văn Trọng, nhưng là ở sau bát quái môn của Bích Du cung, lúc ấy nghe không rõ ràng, chỉ cảm thấy thanh âm Văn Trọng hùng hồn hữu lực, vậy Đồng tiên sinh là ai đây? Giọng Đồng tiên sinh có chút quen thuộc, Đồng tiên sinh và Văn Trọng có quan hệ gì?
Văn Trọng như có phát hiện, nhìn qua chỗ đứng của Đồng tiên sinh và Hạo Nhiên, nhìn hồi lâu, không thấy có dị trạng gì, bèn cúi đầu xuống, cuộn thẻ tre trên tay lại, buộc dây thừng ngưu bì rồi cất kỹ, thở dài một hơi.
Đồng tiên sinh một tay ôm vai Hạo Nhiên, cùng hắn đi đến chỗ thư giá ở một góc thư phòng, im lặng ngồi xuống, để đầu Hạo Nhiên tựa lên vai mình. Bên kia Văn Trọng vẫn không hề hay biết trong thư phòng nhiều thêm hai người, ngơ ngác xuất thần nửa ngày, lấy một vật đen nhánh toàn thân từ trong ngực ra, đưa đến bên miệng.
Đó là một cái huyên, kích cỡ, hình dáng giống như đúc cái huyên mà Đồng tiên sinh tự tay trao cho Hạo Nhiên, chẳng qua nhạc khí trong tay Văn Trọng đen nhánh, còn vật Hạo Nhiên được tặng tuyết bạch.
Văn Trọng thử thử âm, một lát sau “Ô ô” thổi lên, giai điệu trầm hoãn mà bi ai, cũng là khúc “Nguyệt Tiền Thương” hạ thấp âm bậc, ý ám ách trầm nặng hiển lộ rõ nét, Hạo Nhiên thoáng chốc như nhìn thấy dưới ánh trăng sa trường trải rộng trước mặt, ngân quang khắp chốn, chiết thương trầm kích, nguyệt quang ôn nhu kia bao phủ xuống người mình, mệt mỏi chợt dâng, cứ thế ngủ thiếp đi.
.
Chạng vạng hôm sau, Lộc Đài hoàn tất. Thiên tử hạ lệnh, Triều Ca quốc khánh ba ngày, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hương thức ăn truyền khắp toàn thành. Trên cao lầu phía tây vương cung, đăng hỏa càng huy hoàng hơn. Đuốc sáng lốm đốm men theo thang lầu đốt thẳng lên, tiếng tiên nhạc ẩn ẩn phiêu theo gió.
Hạo Nhiên và Đồng tiên sinh đi vào vương cung, ngoài ngọ môn bày đầy yến tiệc, chân thật mà nhìn lại, hôm nay đại thần Ân Thương cũng không còn bao nhiêu gương mặt quen thuộc. Mà Trụ vương và Đát Kỷ đã sớm rời tiệc, ngồi trên tầng cao nhất của Lộc Đài.
Canh hai đã vang, hai người ngồi trên hàng rào đỏ thắm, đưa mắt nhìn Ân thiên tử đứng thẳng người. Đồng tiên sinh thấp giọng nói: “Đông Hoàng chuông, ta vốn không muốn để ngươi tới đây, nhưng chuyện sau này, lại liên quan rất lớn với ngươi”
Hạo Nhiên hỏi: “Ân Thụ Đức đã quên ta sạch sẽ rồi, còn có quan hệ gì nữa?”
Trong lúc nói chuyện thì thấy binh sĩ dưới lầu dẫn lên một nữ tử, quỳ bái nói: “Cổ thị đã được dẫn tới”
Nữ tử kia vận lam cẩm trường bào, trên bào thêu vô số nhụy hoa, mái tóc dài đen nhánh, diện dung trắng nõn, nhưng không quỳ, chỉ nói: “Cổ thị tham kiến đại vương”
“Danh đệ tử này của Lục Áp tiểu sư thúc, mười năm trước hạ sơn, gả cho một phàm nhân, ngoài mềm trong cứng, tính tình như liệt mã khó có thể khống chế…” Đồng tiên sinh khẽ nói.
Hạo Nhiên nghi hoặc quay đầu, hỏi: “Ngươi gọi Lục Áp đạo quân là gì?”
Đồng tiên sinh khụ một tiếng, sau diện cụ thấy không rõ biểu tình, Cổ thị lại nói: “Không biết đại vương gọi thiếp thân tới có chuyện gì?”
Trụ vương phân phó tùy tùng ban tọa, tiếp đó có người châm rượu, Cổ thị chỉ ngồi, thiên tử bèn đem chuyện thỉnh tiên kể lại tỉ mỉ, sau cùng nói: “Cô sống trường kỳ trong cung, cảm thấy tịch mịch, chờ mong tiên nhân hàng lâm, nhất giải tâm kết. Nghe nói ngươi là đồ đệ của tây Côn Lôn tiên nhân Lục Áp đạo quân…”
Cổ thị thản nhiên nói: “Sư tôn xưa nay không màng nhân gian thịnh suy, mặc kệ môn đồ tự sinh tự diệt, thiếp thân chỉ hỏi một lời, tâm kết đại vương tại chốn nào?”
Hạo Nhiên vừa nghe lời này, trong lòng hơi đau xót. Trụ vương lắc đầu cười nói: “Cô cũng không biết…không biết ở đâu nữa”
Cổ thị đáp: “Như vậy tâm bất thực, thương xuân bi thu, chuyện bé xé to, nên thỉnh không được tiên nhân”
Đát Kỷ xen miệng vào: “Tâm thực hay không, chẳng lẽ Hoàng phu nhân có thể định đoạt?”
Trụ vương vội cười nói: “Cô dạo gần đây cũng cảm thấy…Không thông suốt”
Cổ thị đứng dậy: “Đã tới đây, thiếp thân liền cùng đại vương thử một chút, vốn có vương hậu nương nương ở đây, tiên nhân này cũng…” Nói chưa xong, chợt dừng câu chuyện, đi tới đại đỉnh đồng xanh chính giữa Lộc Đài, trong đỉnh hương khói lượn lờ, Cổ thị ***g tay áo vào nhau, bào phục chấm đất, mái tóc hơi tán, khép song mục, không lên tiếng nữa.
Trụ vương nghe không hiểu trong lời nói của Cổ thị vốn đang giễu cợt Đát Kỷ, nhưng hồ yêu lại rất rõ ràng. Hạo Nhiên và Đồng tiên sinh vẫn ngồi trên lan can, nhẹ giọng giao đàm:
“Sao ngươi biết được tính tình của lão bà Phi Hổ?”
Đồng tiên sinh đáp: “Nàng gả cho người ta, tính tình đã có thu liễm, không dùng pháp bảo vạn hoa bào chụp Đát Kỷ bắt đi đã là ôn hòa lắm rồi. Lát nữa có bất kỳ dị trạng nào, ngươi nhớ kỹ không được vọng động, bằng không một khi bỏ lỡ cơ duyên, ta sẽ không thể giúp ngươi được nữa”
Hạo Nhiên im lặng gật đầu, chỉ thấy Cổ thị đứng thật lâu trước hồng án đỉnh đồng, đồng hồ tích lậu đã đi hơn phân nửa, đã là canh tư, quần thần ngoài ngọ môn đều tự giải tán, Trụ vương và Đát Kỷ ban đầu còn ngồi nghiêm chỉnh, không dám vọng ngôn vọng động, chốc lát sau chờ hết nổi, bèn tự ý mời rượu ẩm tửu, thấp giọng bắt đầu cười nói.
Cổ thị đứng như một pho tượng đất cực mỹ. Đứng mãi đến khi bóng đêm dầy đặc, toàn thành tắt đi ngọn đèn cuối cùng. Trên Lộc Đài du đăng cháy hết rồi tắt ngúm, bốn phía tối đen, có lẽ đã là thời khắc tối nhất trước bình minh, Trụ vương mới say khướt đứng lên, nói: “Ý tốt của Hoàng phu nhân, Cô tâm lĩnh, xem ra quả đúng là tâm ý Cô bất thực…”
Trường bào trên người Cổ thị mơ hồ phát ra kim quang trong bóng đêm, lãnh phong khẽ phất phơ bào tụ, Trụ vương đang muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên kim quang trên vạn hoa bào trải rộng, trong đại đỉnh đột nhiên dấy lên liệt hỏa, lửa kia xanh biếc một mảnh, đem cả tầng cao nhất của Lộc Đài chiếu đến u ám vô biên.
Hỏa diễm cuộn xoắn trong không trung, như cấu xé màn đêm, lúc này Cổ thị mới trợn to song nhãn, nhíu mày quát: “Người nào?”
Lửa trong đỉnh không biết chịu lực gì kích, cuộn vòng quanh thân Cổ thị, kim quang trên vạn hoa bào ngăn chặn lục hỏa, trong đêm tối một đôi mắt lóe sáng, ngay sau đó tiếng cười “Hi hi” truyền lại, một thiếu nữ chầm chậm nổi giữa không trung, trong ngực ôm một vật, cười nói: “Ta cứ thắc mắc không biết ai gọi, hóa ra là yêu nghiệt nhà ngươi”
Hạo Nhiên thất thanh kinh hô, mục quang gắt gao dừng trên pháp bảo trong lòng thiếu nữ.
Đó là một cái bình dài làm bằng đồng xanh, thân bình khắc vô số văn tự cổ xưa.
Bình_____luyện_____yêu!
—————————————
CHÚ GIẢI:
_ Đồng tước
Hạo Nhiên cười: “Không phải đã trở về rồi sao, Tử Nha đâu?”
Sau khi nghe Na Tra giải thích đơn giản xong, Hạo Nhiên mới biết, nạn dân tháo chạy từ Triều Ca đã mang cố sự về thần tiên vào Tây Kỳ, rồi thêm mắm dặm muối lên gấp mấy lần.
Cơ Xương theo phương hướng lưu dân miêu tả một đường tìm tới, gặp được Khương Tử Nha một mình thả câu bên khe suối. Ngày trước tứ hầu tụ họp trong khách ***, tờ giấy tin tức Na Tra truyền đến chính là thư Tử Nha tự tay viết. Có thể nói tính mệnh Tây Bá hầu có một nửa là nhờ Tử Nha cứu, lập tức cung kính thỉnh Tử Nha vào Tây Kỳ, vốn muốn mời Na Tra đồng hành, nhưng người sau vẫn kiên trì lưu lại sơn cốc chờ Hạo Nhiên quay về.
“Thư” Na Tra giơ tay ném giấy ghi chép của Tử Nha qua.
Hạo Nhiên mở thư, cười nói: “Ta bất quá chỉ nói có một câu khách sáo mà liền phải vì gia hỏa này bán mạng chẳng yên…Đúng là xem thường hắn rồi”
Na Tra không nói, hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc ngắm nhìn thần tình Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên thu hồi giấy viết thư, nói: “Hôm qua ta đã giải quyết xong một hồi tâm sự, giờ đây hết sức thư thái”
Đề thơ Trụ vương bị tẩy, Hạo Nhiên lại để lại một cái mặc bảo khó hiểu lên Sơn hà xã tắc đồ, chính là vì muốn hoàn toàn che giấu chuyện Trụ vương tiết thần, đem bất mãn của Nữ Oa chuyển sang người mình. Về phần Nữ Oa có nổi cáu rồi phái thêm con hồ yêu tới tìm mình kiếm chuyện hay không thì chả biết được.
Hạo Nhiên mỉm cười giải thích: “Dù sao ta cũng hai bàn tay trắng, có thế nào đi nữa, bất quá chỉ một mạng thôi”
Na Tra đột nhiên nói: “Hắn bất quá cũng chỉ một mạng thôi”
Lời này chợt khiến Hạo Nhiên không biết phản bác thế nào, gãi gãi đầu, nói: “Không phải như ngươi nghĩ…”
“Trên thư nói gì?” Na Tra hỏi.
Hạo Nhiên nói: “Phải đến Triều Ca thêm một chuyến, ngươi cần tiếp ứng bên ngoài Đồng Quan” Nói xong lại quay đầu: “Đồng tiên sinh, ngươi cũng tới Triều Ca chứ?”
Đồng tiên sinh đáp: “Rất hợp ý ta”
Hạo Nhiên gật gật đầu, nhưng Na Tra nghi hoặc nói: “Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Khương Thượng đoán chắc sau khi trừ khử Tỷ Can, mục tiêu kế tiếp của Đát Kỷ chính là Vũ Thành vương, mình bị Cơ Xương mời vào Tây Kỳ, thế lực Tây Kỳ rối ren, văn có Thượng đại phu Tán Nghi Sinh, võ có Trấn đô tướng quân Nam Cung Thích, muốn đứng vững gót chân, thì phải tự phát triển thân tín của mình tại Tây Kỳ. Lúc này mà đón Hạo Nhiên vào nội thành, hiển nhiên không sáng suốt, vừa vặn đuổi hắn và Na Tra hồi Triều Ca, thử thuyết phục Vũ Thành vương gia nhập trận doanh phe mình luôn.
Song Vũ Thành vương và Trụ vương từ nhỏ tập võ cùng nhau, tư có tình đồng môn Văn thái sư, công có quân thần đại nghĩa, muốn cho Vũ Thành vương trung tâm cảnh cảnh phản bội nói dễ hơn làm. Tử Nha cố ý lưu lại lời dặn dò trong thư rằng Hạo Nhiên không được lộ diện quá sớm, phải chờ đến khi Vũ Thành vương bị Đát Kỷ hãm hại, đến bước đường cùng mới ra tay, dùng dị năng đến vô ảnh, đi vô tung của Thái cực đồ, cứu Hoàng Phi Hổ trên pháp trường, chuyện còn lại đợi trở về Tây Kỳ rồi nói sau.
Hạo Nhiên vừa thấy lời dặn này, gần như cho rằng Khương Thượng cũng là một trong những kẻ xuyên việt, tại sao lại nắm bắt hướng đi lịch sử chuẩn xác như thế? Căn cứ sử thực ghi lại, Hoàng Phi Hổ quả thật vì chuyện tiễu trừ Hiên Viên phần mà gặp phải Đát Kỷ hãm hại, sau cùng làm phản hướng Tây Kỳ. Chẳng qua bức thư này quả thực làm người ta sởn gai óc, Hạo Nhiên xem thư xong, bèn tiện tay thiêu hủy, để Na Tra lại bên ngoài Đồng Quan, mình cùng Đồng tiên sinh trở về Triều Ca lần nữa.
Xa cách Triều Ca ba tháng mà như đã qua hơn mười năm, nội thành vắng đi rất nhiều người, chắc hẳn bởi vì chuyện Trụ vương kiến tạo Lộc Đài mà ly biệt quê hương, trốn tránh lao dịch khổ sai. Nếu nói một năm trước khi Hạo Nhiên mới đến Triều Ca, thành này như một thanh niên phấn chấn bừng bừng, thì nay đã hiển lộ nét già nua mỏi mệt, mê mê mang mang. Dõi mắt nhìn ra, trên nóc vương cung yêu khí lượn lờ, mây đen dầy đặc.
Trong Thọ Tiên cung, Đát Kỷ ngọc chỉ như lan, chậm rãi trải rộng một bức họa, cười nói: “Sáng mai là Lộc Đài hoàn tất rồi, nhưng thần thiếp không biết đại vương muốn thỉnh tới vị thần tiên nào?”
Trụ vương một tay mân mê môi, tay kia vòng quanh eo Đát Kỷ, hồi lâu sau mới cười nói: “Cô tám phần là mất trí rồi, nhất thời tâm huyết dâng trào, xây cái thứ hao tài tốn của này, giờ nghiêm túc nghĩ lại, đúng là đã quên ý nguyện ban đầu”
Đát Kỷ bưng đồng tước* lên, dịu dàng uy Trụ vương uống một ngụm, Trụ vương lại nói: “Cô cảm thấy, trên trời không biết có vật gì, mà Văn thái sư lại đưa thân lên hàng ngũ thần tiên, đủ thấy thần tiên quỷ quái không phải giả, vốn thân làm nhân gian thiên tử…” [*một loại chung rượu, xem hình minh họa bên dưới]
Đát Kỷ cười cắt ngang, nói: “Tiên nhân trường sinh bất lão, thần thiếp chỉ mong đại vương có thể…”
Trụ vương lắc đầu nói: “Không, Cô thấy Lộc Đài này, vốn không phải vì chính mình” Nói xong đưa mắt nhìn ngự hoa viên, thần trí mơ hồ: “Hôm trước Cô ở trên Lê sơn, ngẫu nhiên gặp được hai vị tiên nhân. Ái phi, Cô cũng không biết trúng tà gì, mà trong lòng lại có một âm thanh, cứ thôi thúc không ngừng, chỉ muốn thỉnh chân tiên trên trời xuống, nhưng phải tìm người nào, Cô cũng không rõ nữa”
Đát Kỷ thầm kinh hãi, vội hờn dỗi: “Những thứ đó thần thiếp không biết, nghe nói phu nhân Vũ Thành vương Cổ thị, có quan hệ sư đồ với một vị đạo quân tây Côn Lôn cực lợi hại, ngày mai gọi nàng tới là có thể giải thích nghi hoặc cho đại vương rồi”
Trụ vương cười nói: “Cô từng nghe nói, sư phụ của Cổ thị là một vị đạo quân nổi danh ngang Hồng Quân giáo chủ, không biết thật hay giả” Trong lúc nói chuyện Đát Kỷ đã khêu đèn mờ hơn một chút, giọng điệu trêu đùa, yêu kiều không dứt, khiến người trong ngự hoa viên nghe thấy phải đỏ mặt.
Trong ngự hoa viên Hạo Nhiên mặt đỏ tới mang tai, nhìn qua Đồng tiên sinh, thầm nghĩ mang diện cụ cũng có chỗ tốt. Đang suy tính có nên trèo lên cây qua đêm không thì Đồng tiên sinh lại nói: “Thê tử Phi Hổ là đồ đệ chưa ghi danh của Lục Áp đạo quân”
“Lục Áp đạo quân?” Hạo Nhiên hiếu kỳ nói.
Đồng tiên sinh ôm Hạo Nhiên lên, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chuyển hướng một cái, bay ra ngoài cung, Hạo Nhiên vội hỏi: “Đi đâu?”
Đồng tiên sinh nói: “Tất nhiên là tìm nơi tá túc rồi, ngươi muốn ở trong ngự hoa viên nghe rên rỉ cả đêm hay sao?”
Lồng ngực Đồng tiên sinh cứng rắn, vững chãi, trên người có mùi hương dược thảo nhàn nhạt, Hạo Nhiên không giãy dụa nữa, tùy ý cho hắn ôm mình, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Triều Ca, tiến vào hậu viện của một gian hoa trạch xa xa.
“Lục Áp đạo quân là một người nhàn tản của tây Côn Lôn, đồng cấp bậc với Hồng Quân giáo chủ, mấy ngàn năm trước thành thánh, có thơ nói ‘Trước có Hồng Quân sau có thiên, Lục Áp đạo quân càng đứng trước’, nhưng hắn cũng không thu nhiều môn đồ, nên hậu nhân hiếm ai biết danh tiếng hắn”
Hạo Nhiên từ trong ngực Đồng tiên sinh xuống đất, hai người đứng sau giả sơn hoa viên, dắt tay dọc theo môn lang* tiến vào nơi ở. Đồng tiên sinh lại nói: “Đồ đệ của Lục Áp đạo quân, sau khi xuất sư làm việc gì cũng không liên quan tới hắn nữa…” [*cổng vòm, xem hình minh họa bên dưới]
Hạo Nhiên thấy trong nhà ánh đèn dìu dịu, du đăng mờ ảo, như có người, nhỏ giọng cười nói: “Không giống như mấy loại sư phụ khác lấp liếm khuyết điểm nhỉ”
Đồng tiên sinh như cảm động, nói: “Cho nên hắn là dị loại, tự cổ người làm sư, có mấy ai không bao che khuyết điểm”
Đình đài trường lang đan xen như mê cung, nhưng Đồng tiên sinh có vẻ thập phần quen thuộc với nơi này, kéo tay Hạo Nhiên, quẹo trái chuyển phải, tìm đến trước cửa một gian phòng sâu trong ngôi nhà, bên trong có người.
Ngọn đèn hắc bóng sườn mặt người nọ lên song chỉ, Đồng tiên sinh nhìn chốc lát, nói: “Diện cụ này của ta vốn là một kiện pháp bảo, tên là ‘Mạch lộ’*” [*người lạ]
Hạo Nhiên lấy làm lạ hỏi: “Có tác dụng gì?”
Trong lời nói của Đồng tiên sinh mang theo vài phần tiếu ý, đáp: “Không muốn hiện thân thì không ai thấy được. Tương phùng như người xa lạ”
Nói xong Đồng tiên sinh nắm tay Hạo Nhiên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ gian phòng nọ, cửa mở “két” ra. Là gian thư phòng.
Người bên trong là một nam tử ước chừng ba mươi tuổi, Hạo Nhiên ngừng thở, không biết Đồng tiên sinh tới gặp người này có dụng ý gì, đành phải theo vào. Nam nhân ngẩng đầu nhìn một cái, mục quang xuyên thấu thân thể Đồng tiên sinh và Hạo Nhiên, dừng trong hoa viên đen kịt. Lập tức đứng dậy tiến tới, đóng cửa lại.
Hạo Nhiên mới minh bạch ra, nam tử nọ không nhìn thấy Đồng tiên sinh, cũng chẳng thấy mình. Nam tử đóng kín cửa, ngồi lại trước án, cúi đầu nghiên cứu đống thẻ tre trên bàn.
Hạo Nhiên cẩn thận nhìn nam tử nọ, chỉ thấy nam nhân diện dung cương nghị, khóe môi chuyển chiết, dưới ánh đèn tuấn mỹ như thạch tượng khắc đao, mày rậm mắt to, mang theo một tia khí phách quân nhung, có lẽ là một viên đại tướng. Áo choàng sau lưng trải dài chấm đất, nhưng Hạo Nhiên chưa từng thấy vị tướng lĩnh này tại Triều Ca trước đây.
Đồng tiên sinh chỉ yên lặng đứng, âm thầm không lên tiếng, trong diện cụ có một giọt nước ấm nóng rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên quay đầu qua thì ngoài thư phòng có người tới.
“Trương Khuê?” Nam nhân nọ trầm giọng hỏi.
“Có mạt tướng”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một võ tướng tiến vào quỳ xuống. Nam nhân nói: “Thành trì Tây phương thiếu mất một thủ tướng, công văn ở đây, ba ngày sau ngươi đi nhậm chức”
Trương Khuê bái nói: “Dạ”
Nam nhân nọ lại nói: “Cần thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của Tây Kỳ, nếu Cơ Xương có dị động, phải kịp thời truyền đệ quân báo về triều đình”
Trương Khuê lại nói: “Mạt tướng xin ghi nhớ lời Văn thái sư căn dặn”
Hạo Nhiên đang muốn kinh hô một tiếng thì tay Đồng tiên sinh đã vô thanh vô tức duỗi ra, che cái miệng đang há hốc của hắn lại. Trương Khuê tiếp nhận thư bổ nhiệm, lui ra ngoài.
Đây chính là Văn Trọng?! Đây chính là Văn Trọng mà văn võ cả triều sợ hãi không thôi?! Nam nhân ngồi trước án chính là đế sư tứ triều Ân Thương, Văn Trọng!! Hạo Nhiên từng nghe qua giọng Văn Trọng, nhưng là ở sau bát quái môn của Bích Du cung, lúc ấy nghe không rõ ràng, chỉ cảm thấy thanh âm Văn Trọng hùng hồn hữu lực, vậy Đồng tiên sinh là ai đây? Giọng Đồng tiên sinh có chút quen thuộc, Đồng tiên sinh và Văn Trọng có quan hệ gì?
Văn Trọng như có phát hiện, nhìn qua chỗ đứng của Đồng tiên sinh và Hạo Nhiên, nhìn hồi lâu, không thấy có dị trạng gì, bèn cúi đầu xuống, cuộn thẻ tre trên tay lại, buộc dây thừng ngưu bì rồi cất kỹ, thở dài một hơi.
Đồng tiên sinh một tay ôm vai Hạo Nhiên, cùng hắn đi đến chỗ thư giá ở một góc thư phòng, im lặng ngồi xuống, để đầu Hạo Nhiên tựa lên vai mình. Bên kia Văn Trọng vẫn không hề hay biết trong thư phòng nhiều thêm hai người, ngơ ngác xuất thần nửa ngày, lấy một vật đen nhánh toàn thân từ trong ngực ra, đưa đến bên miệng.
Đó là một cái huyên, kích cỡ, hình dáng giống như đúc cái huyên mà Đồng tiên sinh tự tay trao cho Hạo Nhiên, chẳng qua nhạc khí trong tay Văn Trọng đen nhánh, còn vật Hạo Nhiên được tặng tuyết bạch.
Văn Trọng thử thử âm, một lát sau “Ô ô” thổi lên, giai điệu trầm hoãn mà bi ai, cũng là khúc “Nguyệt Tiền Thương” hạ thấp âm bậc, ý ám ách trầm nặng hiển lộ rõ nét, Hạo Nhiên thoáng chốc như nhìn thấy dưới ánh trăng sa trường trải rộng trước mặt, ngân quang khắp chốn, chiết thương trầm kích, nguyệt quang ôn nhu kia bao phủ xuống người mình, mệt mỏi chợt dâng, cứ thế ngủ thiếp đi.
.
Chạng vạng hôm sau, Lộc Đài hoàn tất. Thiên tử hạ lệnh, Triều Ca quốc khánh ba ngày, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hương thức ăn truyền khắp toàn thành. Trên cao lầu phía tây vương cung, đăng hỏa càng huy hoàng hơn. Đuốc sáng lốm đốm men theo thang lầu đốt thẳng lên, tiếng tiên nhạc ẩn ẩn phiêu theo gió.
Hạo Nhiên và Đồng tiên sinh đi vào vương cung, ngoài ngọ môn bày đầy yến tiệc, chân thật mà nhìn lại, hôm nay đại thần Ân Thương cũng không còn bao nhiêu gương mặt quen thuộc. Mà Trụ vương và Đát Kỷ đã sớm rời tiệc, ngồi trên tầng cao nhất của Lộc Đài.
Canh hai đã vang, hai người ngồi trên hàng rào đỏ thắm, đưa mắt nhìn Ân thiên tử đứng thẳng người. Đồng tiên sinh thấp giọng nói: “Đông Hoàng chuông, ta vốn không muốn để ngươi tới đây, nhưng chuyện sau này, lại liên quan rất lớn với ngươi”
Hạo Nhiên hỏi: “Ân Thụ Đức đã quên ta sạch sẽ rồi, còn có quan hệ gì nữa?”
Trong lúc nói chuyện thì thấy binh sĩ dưới lầu dẫn lên một nữ tử, quỳ bái nói: “Cổ thị đã được dẫn tới”
Nữ tử kia vận lam cẩm trường bào, trên bào thêu vô số nhụy hoa, mái tóc dài đen nhánh, diện dung trắng nõn, nhưng không quỳ, chỉ nói: “Cổ thị tham kiến đại vương”
“Danh đệ tử này của Lục Áp tiểu sư thúc, mười năm trước hạ sơn, gả cho một phàm nhân, ngoài mềm trong cứng, tính tình như liệt mã khó có thể khống chế…” Đồng tiên sinh khẽ nói.
Hạo Nhiên nghi hoặc quay đầu, hỏi: “Ngươi gọi Lục Áp đạo quân là gì?”
Đồng tiên sinh khụ một tiếng, sau diện cụ thấy không rõ biểu tình, Cổ thị lại nói: “Không biết đại vương gọi thiếp thân tới có chuyện gì?”
Trụ vương phân phó tùy tùng ban tọa, tiếp đó có người châm rượu, Cổ thị chỉ ngồi, thiên tử bèn đem chuyện thỉnh tiên kể lại tỉ mỉ, sau cùng nói: “Cô sống trường kỳ trong cung, cảm thấy tịch mịch, chờ mong tiên nhân hàng lâm, nhất giải tâm kết. Nghe nói ngươi là đồ đệ của tây Côn Lôn tiên nhân Lục Áp đạo quân…”
Cổ thị thản nhiên nói: “Sư tôn xưa nay không màng nhân gian thịnh suy, mặc kệ môn đồ tự sinh tự diệt, thiếp thân chỉ hỏi một lời, tâm kết đại vương tại chốn nào?”
Hạo Nhiên vừa nghe lời này, trong lòng hơi đau xót. Trụ vương lắc đầu cười nói: “Cô cũng không biết…không biết ở đâu nữa”
Cổ thị đáp: “Như vậy tâm bất thực, thương xuân bi thu, chuyện bé xé to, nên thỉnh không được tiên nhân”
Đát Kỷ xen miệng vào: “Tâm thực hay không, chẳng lẽ Hoàng phu nhân có thể định đoạt?”
Trụ vương vội cười nói: “Cô dạo gần đây cũng cảm thấy…Không thông suốt”
Cổ thị đứng dậy: “Đã tới đây, thiếp thân liền cùng đại vương thử một chút, vốn có vương hậu nương nương ở đây, tiên nhân này cũng…” Nói chưa xong, chợt dừng câu chuyện, đi tới đại đỉnh đồng xanh chính giữa Lộc Đài, trong đỉnh hương khói lượn lờ, Cổ thị ***g tay áo vào nhau, bào phục chấm đất, mái tóc hơi tán, khép song mục, không lên tiếng nữa.
Trụ vương nghe không hiểu trong lời nói của Cổ thị vốn đang giễu cợt Đát Kỷ, nhưng hồ yêu lại rất rõ ràng. Hạo Nhiên và Đồng tiên sinh vẫn ngồi trên lan can, nhẹ giọng giao đàm:
“Sao ngươi biết được tính tình của lão bà Phi Hổ?”
Đồng tiên sinh đáp: “Nàng gả cho người ta, tính tình đã có thu liễm, không dùng pháp bảo vạn hoa bào chụp Đát Kỷ bắt đi đã là ôn hòa lắm rồi. Lát nữa có bất kỳ dị trạng nào, ngươi nhớ kỹ không được vọng động, bằng không một khi bỏ lỡ cơ duyên, ta sẽ không thể giúp ngươi được nữa”
Hạo Nhiên im lặng gật đầu, chỉ thấy Cổ thị đứng thật lâu trước hồng án đỉnh đồng, đồng hồ tích lậu đã đi hơn phân nửa, đã là canh tư, quần thần ngoài ngọ môn đều tự giải tán, Trụ vương và Đát Kỷ ban đầu còn ngồi nghiêm chỉnh, không dám vọng ngôn vọng động, chốc lát sau chờ hết nổi, bèn tự ý mời rượu ẩm tửu, thấp giọng bắt đầu cười nói.
Cổ thị đứng như một pho tượng đất cực mỹ. Đứng mãi đến khi bóng đêm dầy đặc, toàn thành tắt đi ngọn đèn cuối cùng. Trên Lộc Đài du đăng cháy hết rồi tắt ngúm, bốn phía tối đen, có lẽ đã là thời khắc tối nhất trước bình minh, Trụ vương mới say khướt đứng lên, nói: “Ý tốt của Hoàng phu nhân, Cô tâm lĩnh, xem ra quả đúng là tâm ý Cô bất thực…”
Trường bào trên người Cổ thị mơ hồ phát ra kim quang trong bóng đêm, lãnh phong khẽ phất phơ bào tụ, Trụ vương đang muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên kim quang trên vạn hoa bào trải rộng, trong đại đỉnh đột nhiên dấy lên liệt hỏa, lửa kia xanh biếc một mảnh, đem cả tầng cao nhất của Lộc Đài chiếu đến u ám vô biên.
Hỏa diễm cuộn xoắn trong không trung, như cấu xé màn đêm, lúc này Cổ thị mới trợn to song nhãn, nhíu mày quát: “Người nào?”
Lửa trong đỉnh không biết chịu lực gì kích, cuộn vòng quanh thân Cổ thị, kim quang trên vạn hoa bào ngăn chặn lục hỏa, trong đêm tối một đôi mắt lóe sáng, ngay sau đó tiếng cười “Hi hi” truyền lại, một thiếu nữ chầm chậm nổi giữa không trung, trong ngực ôm một vật, cười nói: “Ta cứ thắc mắc không biết ai gọi, hóa ra là yêu nghiệt nhà ngươi”
Hạo Nhiên thất thanh kinh hô, mục quang gắt gao dừng trên pháp bảo trong lòng thiếu nữ.
Đó là một cái bình dài làm bằng đồng xanh, thân bình khắc vô số văn tự cổ xưa.
Bình_____luyện_____yêu!
—————————————
CHÚ GIẢI:
_ Đồng tước
_ Môn lang: