Chương : 49
Ta muốn thiên này, che không hết mắt ta
Muốn địa này, vùi không được tâm ta
Muốn chúng sinh này, đều hiểu rõ tâm nguyện ta
Muốn chư thiên tiên phật kia, đều tan thành mây khói.
——《Ngộ Không truyện》
Mấy hôm trước, Trụ vương đã lui thẳng vào trong quan, tướng thủ thành trì tới trước Lâm Đồng quan tụ họp cùng thiên tử. Còn quân Tây Kỳ thì đóng quân dưới cửa ải, án binh bất động, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.
Vào ban ngày Hạo Nhiên rốt cuộc cảm thấy không ổn, lưỡng giáo đại chiến, đám người Khương Tử Nha, Dương Tiễn đều không rảnh chăm lo quân ngũ, nhưng quân Tây Kỳ lại phá được Giai Mộng quan dưới sự dẫn dắt của Cơ Phát. Cơ Phát đã trở nên gan dạ như vậy từ lúc nào thế? Bèn lén tìm đến đồ đệ, hỏi thăm chuyện lúc trước, không ngờ Cơ Phát ấp a ấp úng, nói không ra nguyên do. Hạo Nhiên liền nổi lòng nghi ngờ, nghiêm khắc tra hỏi, Cơ Phát không dám giấu nữa, mới nhất ngũ nhất thập khai báo ra.
“Hồ Tự?” Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Cộng thêm Hỉ Mị nữa?”
Cơ Phát có chút sợ hãi, gật đầu nói: “Sư phụ, ngươi, ngươi đừng nói cho Thượng phụ và Thiên Hóa sư thúc biết nha, các nàng bảo rằng trừ ta ra, ai cũng không muốn gặp”
Hạo Nhiên rời quân trướng, đi vào màn đêm đen nhánh kia, ánh đèn trong đại doanh lả lướt, phương xa như một khối mực sậm, trong sắc mực lóe hào quang từ bó đuốc phía trên cao Lâm Đồng quan. Trong gió lạnh đêm đen mơ hồ có tiếng nữ tử tán gẫu truyền tới.
“Hỉ Mị?”
“A?” Hỉ Mị và Đát Kỷ cùng quay đầu qua.
Từ biệt mấy năm, nay gặp lại Đát Kỷ, Hạo Nhiên có chút không được tự nhiên, lời lẽ trách mắng nghiêm khắc đầy bụng vậy mà ở trước mặt Đát Kỷ thốt không ra nửa lời, thật lâu sau mới nói: “Các ngươi ở đây làm gì?”
Lời chấn vấn của Hạo Nhiên, vốn muốn hỏi Đát Kỷ trà trộn vào quân Tây Kỳ là có rắp tâm gì, nhưng Đát Kỷ chỉ nở nụ cười xinh đẹp, thản nhiên nói: “Ở trong doanh trại buồn bực quá, nên cùng Hỉ Mị ra ngoài dạo chơi”
Hạo Nhiên đứng lặng một lúc, biết nếu Đát Kỷ không nguyện nói, có hỏi nữa cũng vô dụng.
Trong sự yên tĩnh, Hỉ Mị mở miệng cười nói: “Ti mặc đại nhân, ngươi tới làm gì?”
Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, đáp: “Ta tới cảm tạ Hỉ Mị bất kể hiềm khích lúc trước, cứu Na Tra và Thiên Tường. Hoàn thỉnh hồ tiên giơ cao đánh khẽ, tha cho đồ nhi ta”
Hồ Hỉ Mị cuống quýt đưa tay kéo Hạo Nhiên dậy, xua tay nói: “Đừng quỳ đừng quỳ! Đông Hoàng chuông, ngươi là linh vật thiên địa, chúng ta bất quá chỉ là yêu quái ti tiện mà thôi, thế này không phải làm tổn thọ chúng ta sao…”
Đát Kỷ hơi không vui, nói: “Nếu ta rắp tâm hại Cơ Phát, thì sao lại giúp hắn phá quan xông vào?”
Hạo Nhiên vẫn không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đát Kỷ, nhưng Đát Kỷ chẳng chút sợ hãi, nhìn lại Hạo Nhiên, sau một hồi mới nói: “Biết ngươi xưa nay có nhiều nghi kỵ, dù ta một thân sát nghiệt, song chưa từng sợ hãi, cho dù cả thiên hạ này đối địch với một nữ tử yếu đuối như ta thì đã sao? Niệm tình ngươi là đệ tử quan môn của giáo chủ, mới vui vẻ ôn hòa với ngươi thôi”
Hạo Nhiên lấy bao kiếm cổ mộc giao vào tay Hỉ Mị, nói: “Đây là bao kiếm Tru tiên của sư phụ, tặng cho ngươi”
Hỉ Mị tiếp nhận vỏ kiếm kia, ngẩn người. Hạo Nhiên không nói lời nào, đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Hạo Nhiên đi rồi, Đát Kỷ mới nhẹ giọng nói: “Ngươi nói hắn có thể hoàn thành chuyện mà giáo chủ phó thác không?”
Hỉ Mị mờ mịt lắc đầu, nói: “Hắn có khi rất yếu, nhưng đôi lúc lại rất mạnh…Ta, ta cũng nói không rõ”
Đát Kỷ thở dài: “Thôi, đưa vỏ kiếm kia cho ta xem một chút”
Ngón tay nàng mơn trớn vỏ kiếm Tru tiên, lã chã chực khóc: “Chỉ đành tận nhân sự, nghe thiên mệnh thôi, muốn tru thiên, lại phải nghe theo thiên mệnh, thế đạo này thật đúng là hoang đường”
Đêm đã canh ba, vạn người Tây Kỳ sắp thành trận dài chỉnh binh chuẩn bị chiến, đại môn trong Lâm Đồng quan mở rộng, quân Ân Thương gọn gàng chỉnh tề lần lượt xuất thành. Nhân mã hai phe đối đầu từ xa trên bình nguyên.
Lĩnh quân Ân Thương: Ân Thụ Đức. Phó tướng Trương Khuê, Trương Quế Phương; quân sư Thân Công Báo.
Lĩnh quân Tây Kỳ: Hạo Nhiên. Phó tướng Hoàng Thiên Hóa, Dương Tiễn; quân sư Khương Tử Nha.
Trên trận chừng hai vạn binh mã, nhưng không người nào lên tiếng, hắc sắc vương kỳ tung bay trong hàn phong, tiểu tuyết đầu đông phủ kín bình nguyên khoáng đãng, trăng sáng nhô cao, ngân quang khắp chốn, tĩnh lặng như tờ. Chỉ có đao khiên mơ hồ phản xạ ánh sáng ngân nguyệt.
Khương Tử Nha nói: “Khiêu chiến, Hạo Nhiên” Lập tức đưa một tấm hoàng cẩm qua, trên hoàng cẩm ghi đầy mười hai tội danh của Ân Thụ Đức. Thiên Hóa mở nó ra, đưa vào tay Hạo Nhiên, nhưng Hạo Nhiên không nhận, mỉa mai: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do”
Rồi không đợi Khương Tử Nha giải thích, giật dây cương chiến mã, từ xa lao ra chiến trận phe mình, thẳng đến tuyến ngoài cùng của đội tiên phong mới ghìm ngừng chiến mã. Dường như để đáp trả, đế quân kim giáp bên phe Ân Thương kia cũng xua Tứ mục thanh thông phi băng băng ra ngoài.
Hạo Nhiên im lặng, Ân Thụ Đức cũng không lên tiếng, trên bình nguyên chỉ còn lại tiếng hô hấp của mấy vạn người, chủ soái hai phe đối đầu từ xa, đều không nhìn rõ nhau.
Hồi lâu sau, Hạo Nhiên lấy ngọc huyên khiết bạch từ trong ngực ra.
Khoảnh khắc Nguyệt tiền thương được tấu lên, cả thiên địa dường như thay đổi hình dạng, ngân hải mênh mông vô bờ trải rộng, ôn nhu mà băng lãnh bao phủ hết thảy.
Tiếng huyên của Trụ vương trầm khàn, tiếng huyên của Hạo Nhiên cao vút. Cổ khúc vừa vang, hắc bạch song huyên ứng hòa, tựa bích hải triều sinh, từng lớp chồng chất nhau. Mấy vạn thính giả chỉ cảm thấy đại địa xa vời, nhân thế bao la, vạn vật phù sinh thăng rồi trầm trong vùng biển này, chẳng biết chốn về.
Sóng biển bạch sắc trong sáng trùng điệp gột rửa hết mọi ô uế thế gian, sóng triều đột nhiên rút đi; đến đây khúc âm thay đổi, kim qua thiết mã, vạn kỵ bôn đằng, tựa như triển khai một bức họa cực oanh liệt.
Khúc âm lại biến, kích gãy thương chìm, núi thây biển máu, chỉ còn vầng minh nguyệt phía chân trời dõi mắt nhìn người duy nhất còn sống trên đại địa.
Ngắm hải triều, hải triều hung dũng, vô phương biến hóa; người nọ lướt sóng mà đến, vẫn ôm chí ái trọn đời trong ngực như trước, song thiên này, địa này, lại không dung hắn tồn tại trong thế gian; thiên đô thủy nguyệt, thương hải tang điền, đều là hư ảo.
Khúc chung, minh nguyệt ngàn dặm sao sáng không trung, ngân quang vô tận rải khắp đại địa.
Hạo Nhiên vẫn nắm chặt ngọc huyên nọ, chậm rãi nói: “Những gì nên nói đều đã nói xong rồi”
“Tướng sĩ Tây Kỳ! Theo ta chiến_____!”
Hạo Nhiên phát ra tiếng reo hò đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, nháy mắt ba quân tung hô, vạn mã tề minh. Hậu trận nổi trống, chấn động đại địa.
Trong quan, hỏa tiễn ùn ùn bay đến. Ngoài quan, thân thể huyết nhục chọc thủng hàng phòng tuyến đầu tiên của quân Ân Thương.
Chiếc cục vừa mở, trong đêm tối ảm đạm đã phân không rõ địch ta, quân Tây Kỳ trở thành mũi khoan, quân Ân Thương thành tấm khiên dần dần xoắn vào nhau. Bốn phía đều là tiếng ngựa hí, Hoàng Thiên Hóa và Dương Tiễn mỗi người lĩnh ba ngàn binh mã, phân làm hai cánh tả hữu đánh vào quân Ân Thương trong màn đêm.
Trận hình kia đột nhiên biến đổi, cư nhiên hóa thành hình thái cực bái quái, lấy trăm người làm đội, ngàn người làm trận, chụp xuống vương quân, Hạo Nhiên ngừng ngựa nhìn ra xa, chỉ thấy Phá thiên đao của Ân Thụ Đức lóe sáng trong bái quái trận, cứ như lần đầu gặp phải kỳ môn trận pháp này, lúng ta lúng túng. Kim long chiến giáp từ trận đông tới trận tây liên tục chuyển mấy phương vị, đều bị bát quái đại trận của Khương Tử Nha vây khốn.
Bát quái trận chia làm bát môn hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai*, Khương Tử Nha giữ sinh môn, thấy thiên tử đã trở thành mãnh hổ trong ***g, vội mở tử môn. Hàn quang binh đao sáng lóe, tầng tầng mây đen che khuất trăng sao, Trụ vương đầu óc choáng váng, càng phân không rõ phương hướng. [*hưu: nghỉ, thương: tổn thương; đỗ: chặn; cảnh: dàn cảnh; kinh: kinh động, kinh sợ; khai: mở]
Hạo Nhiên thấy vậy không đành lòng, mấy lần muốn quay đầu ngựa, nhưng rồi không cử động được chút nào. Chỉ nghe Trụ vương gào thét vang dội, làm gương cho binh sĩ, trùng sát qua lại, vậy mà đã cậy mạnh tách rời được mấy tiểu đội!
Hạo Nhiên lẩm bẩm: “Tự loạn trận cước”
Mắt thấy thân vệ xung quanh thiên tử không ngừng hao tổn, thân hình vĩ ngạn của Trụ vương chợt khựng lại. Dường như tâm ý tương thông, có được cảm ứng, bình tĩnh quan sát chốc lát rồi phóng ngựa rẽ phải, Phá thiên đao quét ra, sĩ tốt bị chém bay ra ngoài tới tấp.
“Theo Cô!” Trụ vương quát, âm thanh vững vàng kia chấn muốn điếc tai, từ xa truyền lại.
Khương Tử Nha không ngờ chỉ thoáng chốc mà Trụ vương đã nhìn ra được ý nghĩa sâu xa của Bái quái trận. Thấy hắn một đường giết tới, thoát khỏi tử môn, biến ảo trận pháp mấy lần đều không vây được hắn, mấy trăm hắc kỵ sau lưng kim giáp thiên tử kia càng như hổ vào bầy dê, sắc bén bất khả kháng. Tử Nha đại kinh, vội ném ba mũi lệnh tiễn ra, phân cho truyền lệnh binh dưới đài chủ soái tản vào cánh tả hữu.
Hạo Nhiên tiếp nhận một cây lệnh tiễn, chỉ nghe một tiếng thét dài trên Lâm Đồng quan, biết ám cục đã hiển lộ, lập tức dẫn ba ngàn kỵ binh lao vào cửa Lâm Đồng quan!
Vào lúc ánh trăng ẩn đi, phảng phất có vô số hắc ảnh kề sát thành tường. Khi ánh trăng tái hiện thì mưa tên kín trời ngừng bặt, cung tiễn thủ trên tường thành cao liên tiếp rơi xuống!
Hiện giờ Tô Đát Kỷ đã đổi một thân dạ hành trang đen nhánh, dẫn tám trăm nữ binh Hồ nhung bộ men theo thành tường trèo lên, từ tây sang đông một mạch giết tới, mưa tên dần giảm, sau đó thưa thớt, tất cả xạ thủ bị ám sát trên tường thành đều bị xẹt qua yếu hầu, từ trên cao mười trượng té xuống, chết vô thanh vô tức.
Tiếng cổ bị bẻ gãy trầm đục không dứt, thẳng đến hồi lâu sau, một tiếng hét thảm kinh động đến Ân thiên tử đang lao ra khỏi bát quái trận.
“Tặc tử to gan!” Một tiếng quát lớn, lập tức binh sĩ Tây Kỳ khí lực yếu đều bị chấn đến màng nhĩ đau đớn, trước mắt tối đen, chỉ thấy Ân thiên tử giục ngựa phi nhanh, dẫn đội thân vệ lao về phía quan môn!
Tô Đát Kỷ nói: “Nguy, tên cuối cùng thất thủ rồi, Hỉ Mị, mau đi xuống mở cổng thành!”
Hạo Nhiên toàn thân giáp bạc lấp lánh tỏa sáng dưới nguyệt quang, Ân Thụ Đức chỉ liếc nhìn liền nhận ra ngay chủ soái Tây Kỳ giữa vạn quân, bèn vứt bỏ Phá thiên đao, rút trường cung sau lưng ra, mấy lần muốn giương cung bắn, nhưng chung quy kéo không được dây cung.
Tây Kỳ tấn công quân gác cổng phía trước, thiên tử hổ kỵ ở phía sau, từ từ tiếp cận đại môn Lâm Đồng quan trong đồng hoang mênh mông.
Ân Thụ Đức giục ngựa phi nhanh, cự ly hai đội không ngừng rút ngắn, nhưng vẫn còn cách xa nửa dặm, cuối cùng hết cách, cắn răng, hung hăng kéo dây cung thành một vầng mãn nguyệt, cổ tay chuyển dời, tên rơi vào ngón giữa, tiễn kia như sao băng gào thét lao đi!
Trên tường thành phát ra một tiếng thét chói tai, “Cẩn thận!”
Hai cánh cửa đồng cự đại của Lâm Đồng quan ***g vào nhau, phát ra tiếng ngâm nga như thần thú, mở vô trong.
Lúc Hạo Nhiên quay đầu lại thì mũi tên gần như đã tới trước mặt, ra sức cúi người xuống, một chùm huyết vũ nổ bung, mũi long đầu tiễn đã bắn thủng bả vai hắn.
“Giết cho ta!”
Tiên huyết tung tóe, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy song nhãn đỏ bừng, thấy máu liền nổi lên vẻ hung ác, bất chấp hết thảy giục chiến mã lần nữa, tức khắc bỏ xa thuộc hạ, giục ngựa xung phong xông ào vào trong Lâm Đồng quan!
Ba nghìn tướng sĩ Tây Kỳ nhập quan, thoáng chốc đốn ngã thủ quan xông tới. Thành môn rộng mở, quân Tây Kỳ lại gióng trống trận, tức khắc vạn người cùng hò hét xông vào Lâm Đồng quan như dời non lấp biển.
Rốt cuộc Trụ vương cũng quay về viện trợ, chủ lực trong quan đã hao tổn gần một nửa. Bại quân như triều chạy ra cửa sau của Lâm Đồng quan, Dương Tiễn Hoàng Thiên Hóa một trái một phải dẫn quân lấp vào chỗ trống hai bên ngoài cổng thành, Cơ Phát Khương Tử Nha tiến quân thần tốc lao vào Lâm Đồng quan.
Bại cục đã định, quân Ân Thương lui rồi lại lui, rút đến phía sau quan, dọc đường tiếng chém giết không dứt bên tai, Hạo Nhiên lúc trước bất chấp trúng tên, giờ sau khi chinh chiến bôn ba khí huyết hư nhược, liên tục thở dốc, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, gần như muốn rớt xuống ngựa. Bèn cắn răng nhịn đau, đưa tay bẻ mũi tên sau vai thành hai đoạn, nhổ mạnh ra, tiện thể nhét vào trong ngực, lúc nhìn kỹ lại thì vương kỵ đã lui ra sau quan, yểm trợ mấy ngàn người Ân Thương rút về phía đông.
Một tướng sĩ bên cạnh tiến lên, hỏi: “Thái phó, có đuổi theo hay không?”
Hạo Nhiên thở dốc chốc lát, quay đầu nhìn lại, Khương Tử Nha và Cơ Phát đang càn quét tàn binh. Sau đó quay qua nhìn về phía đông, Ân Thụ Đức cư nhiên đi ở sau chót đội ngũ đào quân, đứng trên sườn dốc cao, tay cầm Phá thiên đao, từ xa nhìn lại mình bên này.
“Ngươi thua rồi” Khóe miệng Hạo Nhiên khẽ động, thấp giọng nói.
“Thái phó?” Tướng sĩ kia nói tiếp: “Hoàng tướng quân sai chúng ta bảo hộ Thái phó chu toàn, hiện giờ vừa đoạt được Lâm Đồng quan, sĩ khí đại chấn, Thái phó muốn thừa thắng truy kích, hay thu binh nghỉ ngơi?”
Bầu trời phương đông đã lộ ra sắc ngân bạch, chiếu sáng khiến cho một thân kim sắc khải giáp của Trụ vương quang hoa lưu chuyển, tựa chiến thần hàng thế, chư quan quân Tây Kỳ như khiếp sợ, đều có ý định đình chiến.
Chỉ thấy Trụ vương nhìn nửa ngày rồi quay đầu ngựa đuổi theo đại quân phe mình rút lui, quân sĩ đều đưa mắt nhìn Hạo Nhiên, ước gì Thái phó hạ lệnh thu quân.
Nhưng Hạo Nhiên lại nói: “Truy!” Sau đó mặc kệ sĩ tốt sau lưng, liều mạng giục chiến mã đuổi theo Trụ vương.
Binh tới dưới chân Lê sơn, chỉ thấy mấy ngàn người Ân Thương lui vào trong núi, lúc này Ân Thụ Đức làm chủ soái, lực cơ động của quân Thương đã không còn có thể sánh ngang với chiến dịch Kỳ Sơn nữa. Hạo Nhiên hít sâu một hơi, vết tên bắn trên bả vai đã chậm rãi khép miệng, nhưng lại truyền tới từng trận đau âm ỉ, dõi mắt nhìn xa, chỉ thấy đường vào núi hung hiểm, bèn ghìm ngừng chiến mã, nhìn vào sơn cốc, chốc lát sau lấy ngọc huyên trong ngực ra, đưa đến bên môi, nói: “Văn Trọng”
“Sao nào?” Không ngờ ‘Văn Trọng’ kia đã sớm biết Hạo Nhiên sẽ tìm hắn, bên này vừa kêu, bên kia lập tức trả lời.
Hạo Nhiên khai báo tình hình chiến đấu của hai quân, nói: “Hôm nay Ân Thụ Đức tháo chạy, lui vào Lê sơn, ta muốn bắt đồ nhi của ngươi, rất cấp bách, ngươi có giúp hay không?”
Không đợi Văn Trọng trả lời, Hạo Nhiên nói tiếp: “Sư huynh, nếu ta là sư phụ, năm đó trực tiếp nhốt ngươi lại thì sau này đâu đến mức hồn đoạn thần thương, trời nam đất bắc; hôm nay ngươi muốn thành toàn giang sơn, hay muốn thành toàn cho đồ nhi và sư phụ ngươi, tất cả tùy vào một ý niệm của ngươi thôi”
“Văn Trọng” trong huyên bật cười: “Thủ đoạn ngoan tuyệt như vậy, không giống ngươi bình thường chút nào”
Hạo Nhiên không đáp, chỉ yên lặng chờ “Văn Trọng” quyết định, thật lâu sau, Văn Trọng mới nói: “Quên đi, ngươi đã quyết tâm như thế; suy bụng ta ra bụng người, nói vậy cho dù chính ngươi bị…” Lời chưa dứt, thanh âm đã nhỏ dần, chốc lát sau nói tiếp: “Nơi này là Lê sơn?”
Hạo Nhiên ừm một tiếng, sau khi giải thích tường tận địa hình xong, nói: “Hiểu sư cũng như hiểu đồ, ngươi đoán Tử Tân sẽ thoát khỏi truy binh thế nào?”
“Văn Trọng” nói: “Quân Ân muốn trốn, nhất định không rảnh bố trí cung thủ trên núi, ngươi có thể phân nghi binh ra bốn đường, đồng thời vào núi từ bốn hướng…”
Hạo Nhiên vội truyền lệnh xuống, hai ngàn người phân ra bốn đường.
“Chỗ cao phải đề phòng hỏa công, chỗ thấp có nước, Tử Tân nhất định sẽ chỉnh đốn lại tàn binh ở chỗ thấp”
Hạo Nhiên nói: “Đúng” Lập tức lĩnh năm trăm người vào núi, rồi tỉ mỉ phân phó một phen.
Văn Trọng căn dặn: “Tìm nguồn nước, vứt ngựa đi bộ, không được kinh động đến trinh sát thám báo”
Hạo Nhiên y lời xuống ngựa ở lưng chừng núi, men theo dòng suối đi bộ xuống. Văn Trọng lại nói: “Ngươi sai thủ hạ men theo dòng sông tìm kiếm kỹ lưỡng trước, xuôi theo bờ sông hái một loại hoa, gọi là hoa long trảo, hay còn gọi là thạch toán*” [*xem hình minh họa bên dưới]
Hạo Nhiên kinh hô nói: “Đúng!” Đoán được chỉ điểm của Văn Trọng là muốn đầu độc trong nước suối, lập tức lo lắng nói: “Có ác quá không”
Văn Trọng đáp: “Không sao đâu, lấy hoa long trảo giã nát rồi gom vào một chỗ, sau đó đổ xuống nước, độc tính không lớn, người uống nước chỉ bị thổ tả mà thôi”
Hạo Nhiên khen ngợi: “Kế này hay thật” Lại nói: “Vậy sau khi ta phân tán chiến lực rồi, nếu dò ra được động hướng của quân Ân thì phải tập hợp đội thế nào đây?”
Văn Trọng nói: “Ngươi chỉ cần dò được vị trí quân Ân, biết họ ở nơi nào của con sông, đầu nguồn hay giữa dòng là được, xong sai thuộc hạ của ngươi tới thượng nguồn chờ trước, tìm được người rồi tính sau”
Hạo Nhiên tỉnh ngộ, bèn phái người đi, bên cạnh chỉ còn mấy chục người, đến đây vẫn chưa phát hiện có chút bất ổn nào, liền dọc theo con sông chậm rãi đi xuống, khẩn trương theo dõi động tĩnh trong rừng cây.
Đi hồi lâu, Văn Trọng trong huyên chợt nói: “Ngừng”
Hạo Nhiên ngừng bước, “Văn Trọng” lại nói: “Ngươi nếm thử nước sông này xem có vị máu tanh hay không?” Hạo Nhiên minh bạch, sau trận đại chiến, quân của Trụ vương nhất định là có người bị thương, chỉ cần nếm thử nước sông sẽ không khó phân rõ phương hướng, bèn cúi người xuống, một tay cầm bạch huyên, tay kia vốc một vốc nước lên tử tế nếm thử.
“Văn Trọng” lại giảo biện: “Kinh nghiệm của ngươi quá non cạn, vốn không nên tùy tiện tới truy…”
Hạo Nhiên chỉ nghĩ Văn Trọng đang giáo huấn mình, liền đáp: “Tử Tân đã kỹ cùng, còn có thể giở cái trò gì nữa?”
Văn Trọng tiếp tục nói: “Chưa chắc…” Hạo Nhiên sững sờ.
Hắn kinh ngạc nhìn xuống dòng suối, loáng thoáng nhận ra một mảnh kim sắc từ trong cái bóng ngược kia, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy thuộc hạ không còn sót một mống, nam tử vĩ ngạn đứng trước mặt, một thân kim long chiến giáp, áo choàng hồng vân.
Ân Thụ Đức cầm hắc huyên, ôn nhu nói: “Chưa chắc, phải biết rằng binh bất yếm trá; ngươi thua rồi, Hạo Nhiên, theo Cô về nhà thôi”
——————————————
Chú giải:
_ Hoa long trảo hay Thạch toán:
*Nhớ hoa này là bỉ ngạn mà ta, chắc là tên gọi khác của nó*