Chương 3: (Sửa đổi)
"Đứng dậy, lên lầu." Quý Thường Âm thở dài, đột nhiên hối hận vừa rồi nên tìm một khách sạn bên ngoài, bỏ mặc người kia ở đó. Đương nhiên, cô không thể làm được loại chuyện này, cũng chỉ có thể nghĩ về nó.
Quý Thường Âm đưa Hứa Triều Mộ vào phòng, Hứa Triều Mộ nhìn thấy chiếc giường thì lùi lại hai bước, sau đó lại nhìn thoáng qua Quý Thường Âm.
Cái nhìn này kỳ lạ đến mức Quý Thường Âm không biết phải diễn tả nó như thế nào.
Nàng hít sâu một hơi: "Tôi đi lấy quần áo cho cô, cô chờ ở chỗ này một chút."
"Nga."
Hứa Triều Mộ thậm chí cũng không ngồi xuống, liền đứng ở cạnh cửa.
Quý Thường Âm tìm thấy một bộ đồ ngủ chưa mặc: "Có khăn tắm cùng bàn chải đánh răng chưa sử dụng trong tủ ở phòng tắm."
"Cảm ơn." Hứa Triều Mộ cầm lấy, loạng choạng bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy Hứa Triều Mộ như vậy, Quý Thường Âm sợ rằng cô ấy sẽ ngã ở trong ký túc xá.
"Cô có thể đi tắm rửa."
Hứa Triều Mộ quay đầu nhìn Quý Thường Âm, nheo nheo mắt: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm cái gì, cô đi tắm rửa đi, nếu có chuyện gì thì gọi tôi."
"Không có việc gì." Hứa Triều Mộ nói xong đi vào phòng tắm.
Giây tiếp theo, Quý Thường Âm nghe thấy tiếng khóa cửa, cô giật giật khóe miệng, cầm quần áo đi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa, tắm rửa xong xuôi, Hứa Triều Mộ còn chưa đi ra.
"Hứa Triều Mộ."
"Làm gì!"
"Cô không ngã ở bên trong đi."
"Không có."
Hứa Triều Mộ tắt nước.
Quý Thường Âm leo lên giường: "Cô ngủ trên sô pha."
Ba phút sau, Hứa Triều Mộ đi ra, nhìn Quý Thường Âm: "Vì cái gì?"
"Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi." Quý Thường Âm vỗ vỗ giường mình, lạichỉ chỉ vào chiếc ghế sofa trong phòng.
"Nhà cô lớn như vậy." Hứa Triều Mộ nhìn thoáng qua sô pha một cái, sau đó quay đầu lại, rõ ràng cự tuyệt.
"Đúng vậy, nhưng bình thường tôi ở một mình."
Hứa Triều Mộ suy nghĩ một chút, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Quý Thường Âm.
"Là tự cô nằm lên giường đúng không?"
"Ân." Hứa Triều Mộ nhìn Quý Thường Âm một cái nhìn khó hiểu khác, nhắm mắt lại, "Tôi ngủ."
Quý Thường Âm nhìn chằm chằm Hứa Triều Mộ một lúc, cô ấy cảm thấy HứaTriều Mộ lúc say rất kỳ quái, giống như cầm nhầm kịch bản, chỉ trong chốc lát thay đổi thiết lập nhân vật trở nên kỳ quái, nhìn qua cũng không giống say rượu điên cuồng, nhưng là, tuyệt đối không bình thường.
Hứa Triều Mộ rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, nàng ngủ yên lặng, cả khuôn mặt lộ ra vẻ bình yên, mặc dù không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp, chất lượng làn da rất tốt, trắng nõn đến phát sáng.
Như thế này ai mà không thích, nàng là một người khiến phụ nữ yêu thích.
Quý Thường Âm nhìn những bình luận về mình trên mạng.
Mặc dù hot search đã bị rút lại, cuộc thảo luận vẫn tồn tại.
[ Cà phê trong tay: Thực sự là người đầu tiên đăng bài. ]
[ Vội vàng bỏ đi: Cười chết ta, vị đại tỷ này rốt cuộc là đang trang điểm cái gì a?Mặt có chút sắc cũng cứu không nổi. ]
[ Frozen: Phiền toái lần sau đừng đem Quý Thường Âm so sánh với Triều Mộ, không có nửa điểm có thể so tính, hoàn toàn là sự vũ nhục với Triều Mộ. ]
...
Loại nhận xét như thế này rất nhiều.
Quý Thường Âm cũng không thấy được mấy người nói giúp cho chính mình.
Cô vốn dĩ muốn đáp lại điều gì đó, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không nói ra.
Quý Thường Âm cất điện thoại, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng chuông.
Là điện thoại di động của Hứa Triều Mộ.
Cô gọi mấy lần đối phương cũng chưa tỉnh, Quý Thường Âm không biết làm sao, cầm điện thoại bắt máy, ghi chú là "Nhạc tỷ".
"Triều Mộ, ngươi đang ở đâu? Tại sao gọi điện thoại nửa ngày ngươi cũng không nghe."
"Ngạch, ở bên tôi, cô ấy uống say, đã ngủ rồi." Quý Thường Âm nói, cô nghĩ một lúc lâu, nhớ tới người đại diện của Hứa Triều Mộ là Từ Nhạc.
"Cô là ai?" Từ Nhạc âm thanh mang theo cảnh giác.
"Bạn của Hứa Triều Mộ, có cần tôi quay video cho cô xem không?" Quý Thường Âm nói, "Vốn dĩ tôi muốn cô đến đón cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý còn bảo tôi không cần cáo trạng."
Từ Nhạc xoa xoa huyệt thái dương.
"Cô ấy tửu lượng cũng quá kém, nhất thời tôi không để ý, không ngờ sau hai ly rượu vang đỏ cô ấy lại biến thành bộ dạng này."
"Ân, chính là bởi vì như vậy nên bình thường đều không cho cô ấy uống." Giọng điệu của Từ Nhạc dịu đi.
"Sáng mai cô ấy có đi làm không? Nếu có vậy sáng mai tôi đánh thức cô ấy dậy."
"Không có, mấy ngày nay nghỉ ngơi." Từ Nhạc nói.
"Được, vậy ngày mai cô ấy tỉnh lại sẽ liên lạc với cô."
Sau khi cúp điện thoại, Từ Nhạc mới phát hiện người đầu dây bên kia vẫn chưa nói cho cô biết là ai.
Mặc dù giọng nói có chút quen thuộc nhưng cô thật sự không nhớ ra được.
Từ Nhạc không quan tâm nữa, cô biết Hứa Triều Mộ là dạng người nào, nếu không phải là người mà cô ấy tin tưởng, có lẽ cô ấy sẽ không uống say.
Ngay khi Quý Thường Âm chuẩn bị đi ngủ, Nguỵ Cảnh Bác lại gọi điện thoại đến.
Cô trực tiếp cúp máy.
Nguỵ Cảnh Bác ở bên kia bị cúp máy lâm vào trầm mặc kéo dài. Làm sao người phụ nữ này dám cúp điện thoại của hắn?
Ngụy Cảnh Bác hít sâu một hơi, tự nhủ có lẽ Quý Thường Âm vừa mới ấn nhầm phím, nhất định sẽ gọi lại sau, nhưng anh ta đợi năm phút, điện thoại cũng không có động tĩnh gì.
Anh ta không còn cách nào khác là gọi lại, nhưng ai biết bên kia điện thoại đã trực tiếp tắt máy.
Ngụy Cảnh Bác:???
Anh ta đã sống hơn hai mươi năm, hiếm khi bị sốc như vậy.
Anh ta lại liếc nhìn đoạn hội thoại giữa Quý Thường Âm và mình, về cơ bản đều là tin nhắn của Quý Thường Âm, thường thì hai ba tiếng một lần, nhưng đối phương từ trưa hôm nay rời đi vẫn chưa gửi lại tin nhắn nào.
Tính làm cái gì?
Lạc mềm buộc chặt?
Quý Thường Âm đối với trạng thái tâm lí của Nguỵ Cảnh Bác không có cái gì hứng thú, cô ấy trực tiếp chặn Nguỵ Cảnh Bác, ai thích dỗ người này thì đi đi.
Hứa Triều Mộ ngủ không được ngon, nói chính xác là nửa đêm trước còn an ổn, nửa đêm sau lại bắt đầu bay loạn trên giường.
Quý Thường Âm còn không có phản ứng khi bị đá vào bắp chân cho đến khi bị khuỷu tay đánh vào trên mặt.
Cô mở to mắt, nghiêng đầu lại nhìn người đang ở rất gần.
Quý Thường Âm lặng lẽ đẩy Hứa Triều Mộ trở về, ai biết Hứa Triều Mộ trực tiếp nắm lấy cánh tay cô.
Cô nãi nãi này rốt cuộc làm sao thế này.
"Hứa Triều Mộ!" Quý Thường Âm đẩy đẩy.
Hứa Triều Mộ hừ hừ hai tiếng, Quý Thường Âm nhìn chằm chằm vào Hứa Triều Mộ.
Quên đi, cô trước nay là không có biện pháp hạ tay đối với mỹ nữ, cho nên cuối cùng cẩn thận mà rút tay ra, thật cẩn thận đem Hứa Triều Mộ dịch qua, lại nằm xuống.
Chẳng được bao lâu, Hứa Triều Mộ lại lần nữa cọ tới đây, Quý Thường Âm thựcbuồn ngủ trực tiếp ôm Hứa Triều Mộ, lần này đối phương đã an tĩnh lại, tuy rằng tư thế này thực không thoải mái, nhưng so với bị đánh còn tốt hơn.
Thời điểm 9 giờ sáng, Hứa Triều Mộ tỉnh dậy, nhìn chằm chằm mặt Quý Thường Âm, trầm mặc mấy giây, nghĩ đến đêm qua mình uống say đã xảy ra chuyện gì, từ cổ đỏ bừng lan đến mang tai.
Nàng muốn chạy một chút, nhưng là tư thế ngủ hai người, nàng chạy không được.
Khi Hứa Triều Mộ khẽ cử động, Quý Thường Âm liền tỉnh, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Quý Thường Âm bật cười, giọng có chút trêu chọc, lại có chút tùy ý: "Hứa tiểu thư, buổi tối tư thế ngủ của cô, thực cuồng dã a."
Quý Thường Âm đưa Hứa Triều Mộ vào phòng, Hứa Triều Mộ nhìn thấy chiếc giường thì lùi lại hai bước, sau đó lại nhìn thoáng qua Quý Thường Âm.
Cái nhìn này kỳ lạ đến mức Quý Thường Âm không biết phải diễn tả nó như thế nào.
Nàng hít sâu một hơi: "Tôi đi lấy quần áo cho cô, cô chờ ở chỗ này một chút."
"Nga."
Hứa Triều Mộ thậm chí cũng không ngồi xuống, liền đứng ở cạnh cửa.
Quý Thường Âm tìm thấy một bộ đồ ngủ chưa mặc: "Có khăn tắm cùng bàn chải đánh răng chưa sử dụng trong tủ ở phòng tắm."
"Cảm ơn." Hứa Triều Mộ cầm lấy, loạng choạng bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy Hứa Triều Mộ như vậy, Quý Thường Âm sợ rằng cô ấy sẽ ngã ở trong ký túc xá.
"Cô có thể đi tắm rửa."
Hứa Triều Mộ quay đầu nhìn Quý Thường Âm, nheo nheo mắt: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm cái gì, cô đi tắm rửa đi, nếu có chuyện gì thì gọi tôi."
"Không có việc gì." Hứa Triều Mộ nói xong đi vào phòng tắm.
Giây tiếp theo, Quý Thường Âm nghe thấy tiếng khóa cửa, cô giật giật khóe miệng, cầm quần áo đi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa, tắm rửa xong xuôi, Hứa Triều Mộ còn chưa đi ra.
"Hứa Triều Mộ."
"Làm gì!"
"Cô không ngã ở bên trong đi."
"Không có."
Hứa Triều Mộ tắt nước.
Quý Thường Âm leo lên giường: "Cô ngủ trên sô pha."
Ba phút sau, Hứa Triều Mộ đi ra, nhìn Quý Thường Âm: "Vì cái gì?"
"Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thôi." Quý Thường Âm vỗ vỗ giường mình, lạichỉ chỉ vào chiếc ghế sofa trong phòng.
"Nhà cô lớn như vậy." Hứa Triều Mộ nhìn thoáng qua sô pha một cái, sau đó quay đầu lại, rõ ràng cự tuyệt.
"Đúng vậy, nhưng bình thường tôi ở một mình."
Hứa Triều Mộ suy nghĩ một chút, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Quý Thường Âm.
"Là tự cô nằm lên giường đúng không?"
"Ân." Hứa Triều Mộ nhìn Quý Thường Âm một cái nhìn khó hiểu khác, nhắm mắt lại, "Tôi ngủ."
Quý Thường Âm nhìn chằm chằm Hứa Triều Mộ một lúc, cô ấy cảm thấy HứaTriều Mộ lúc say rất kỳ quái, giống như cầm nhầm kịch bản, chỉ trong chốc lát thay đổi thiết lập nhân vật trở nên kỳ quái, nhìn qua cũng không giống say rượu điên cuồng, nhưng là, tuyệt đối không bình thường.
Hứa Triều Mộ rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, nàng ngủ yên lặng, cả khuôn mặt lộ ra vẻ bình yên, mặc dù không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp, chất lượng làn da rất tốt, trắng nõn đến phát sáng.
Như thế này ai mà không thích, nàng là một người khiến phụ nữ yêu thích.
Quý Thường Âm nhìn những bình luận về mình trên mạng.
Mặc dù hot search đã bị rút lại, cuộc thảo luận vẫn tồn tại.
[ Cà phê trong tay: Thực sự là người đầu tiên đăng bài. ]
[ Vội vàng bỏ đi: Cười chết ta, vị đại tỷ này rốt cuộc là đang trang điểm cái gì a?Mặt có chút sắc cũng cứu không nổi. ]
[ Frozen: Phiền toái lần sau đừng đem Quý Thường Âm so sánh với Triều Mộ, không có nửa điểm có thể so tính, hoàn toàn là sự vũ nhục với Triều Mộ. ]
...
Loại nhận xét như thế này rất nhiều.
Quý Thường Âm cũng không thấy được mấy người nói giúp cho chính mình.
Cô vốn dĩ muốn đáp lại điều gì đó, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không nói ra.
Quý Thường Âm cất điện thoại, chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng chuông.
Là điện thoại di động của Hứa Triều Mộ.
Cô gọi mấy lần đối phương cũng chưa tỉnh, Quý Thường Âm không biết làm sao, cầm điện thoại bắt máy, ghi chú là "Nhạc tỷ".
"Triều Mộ, ngươi đang ở đâu? Tại sao gọi điện thoại nửa ngày ngươi cũng không nghe."
"Ngạch, ở bên tôi, cô ấy uống say, đã ngủ rồi." Quý Thường Âm nói, cô nghĩ một lúc lâu, nhớ tới người đại diện của Hứa Triều Mộ là Từ Nhạc.
"Cô là ai?" Từ Nhạc âm thanh mang theo cảnh giác.
"Bạn của Hứa Triều Mộ, có cần tôi quay video cho cô xem không?" Quý Thường Âm nói, "Vốn dĩ tôi muốn cô đến đón cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý còn bảo tôi không cần cáo trạng."
Từ Nhạc xoa xoa huyệt thái dương.
"Cô ấy tửu lượng cũng quá kém, nhất thời tôi không để ý, không ngờ sau hai ly rượu vang đỏ cô ấy lại biến thành bộ dạng này."
"Ân, chính là bởi vì như vậy nên bình thường đều không cho cô ấy uống." Giọng điệu của Từ Nhạc dịu đi.
"Sáng mai cô ấy có đi làm không? Nếu có vậy sáng mai tôi đánh thức cô ấy dậy."
"Không có, mấy ngày nay nghỉ ngơi." Từ Nhạc nói.
"Được, vậy ngày mai cô ấy tỉnh lại sẽ liên lạc với cô."
Sau khi cúp điện thoại, Từ Nhạc mới phát hiện người đầu dây bên kia vẫn chưa nói cho cô biết là ai.
Mặc dù giọng nói có chút quen thuộc nhưng cô thật sự không nhớ ra được.
Từ Nhạc không quan tâm nữa, cô biết Hứa Triều Mộ là dạng người nào, nếu không phải là người mà cô ấy tin tưởng, có lẽ cô ấy sẽ không uống say.
Ngay khi Quý Thường Âm chuẩn bị đi ngủ, Nguỵ Cảnh Bác lại gọi điện thoại đến.
Cô trực tiếp cúp máy.
Nguỵ Cảnh Bác ở bên kia bị cúp máy lâm vào trầm mặc kéo dài. Làm sao người phụ nữ này dám cúp điện thoại của hắn?
Ngụy Cảnh Bác hít sâu một hơi, tự nhủ có lẽ Quý Thường Âm vừa mới ấn nhầm phím, nhất định sẽ gọi lại sau, nhưng anh ta đợi năm phút, điện thoại cũng không có động tĩnh gì.
Anh ta không còn cách nào khác là gọi lại, nhưng ai biết bên kia điện thoại đã trực tiếp tắt máy.
Ngụy Cảnh Bác:???
Anh ta đã sống hơn hai mươi năm, hiếm khi bị sốc như vậy.
Anh ta lại liếc nhìn đoạn hội thoại giữa Quý Thường Âm và mình, về cơ bản đều là tin nhắn của Quý Thường Âm, thường thì hai ba tiếng một lần, nhưng đối phương từ trưa hôm nay rời đi vẫn chưa gửi lại tin nhắn nào.
Tính làm cái gì?
Lạc mềm buộc chặt?
Quý Thường Âm đối với trạng thái tâm lí của Nguỵ Cảnh Bác không có cái gì hứng thú, cô ấy trực tiếp chặn Nguỵ Cảnh Bác, ai thích dỗ người này thì đi đi.
Hứa Triều Mộ ngủ không được ngon, nói chính xác là nửa đêm trước còn an ổn, nửa đêm sau lại bắt đầu bay loạn trên giường.
Quý Thường Âm còn không có phản ứng khi bị đá vào bắp chân cho đến khi bị khuỷu tay đánh vào trên mặt.
Cô mở to mắt, nghiêng đầu lại nhìn người đang ở rất gần.
Quý Thường Âm lặng lẽ đẩy Hứa Triều Mộ trở về, ai biết Hứa Triều Mộ trực tiếp nắm lấy cánh tay cô.
Cô nãi nãi này rốt cuộc làm sao thế này.
"Hứa Triều Mộ!" Quý Thường Âm đẩy đẩy.
Hứa Triều Mộ hừ hừ hai tiếng, Quý Thường Âm nhìn chằm chằm vào Hứa Triều Mộ.
Quên đi, cô trước nay là không có biện pháp hạ tay đối với mỹ nữ, cho nên cuối cùng cẩn thận mà rút tay ra, thật cẩn thận đem Hứa Triều Mộ dịch qua, lại nằm xuống.
Chẳng được bao lâu, Hứa Triều Mộ lại lần nữa cọ tới đây, Quý Thường Âm thựcbuồn ngủ trực tiếp ôm Hứa Triều Mộ, lần này đối phương đã an tĩnh lại, tuy rằng tư thế này thực không thoải mái, nhưng so với bị đánh còn tốt hơn.
Thời điểm 9 giờ sáng, Hứa Triều Mộ tỉnh dậy, nhìn chằm chằm mặt Quý Thường Âm, trầm mặc mấy giây, nghĩ đến đêm qua mình uống say đã xảy ra chuyện gì, từ cổ đỏ bừng lan đến mang tai.
Nàng muốn chạy một chút, nhưng là tư thế ngủ hai người, nàng chạy không được.
Khi Hứa Triều Mộ khẽ cử động, Quý Thường Âm liền tỉnh, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Quý Thường Âm bật cười, giọng có chút trêu chọc, lại có chút tùy ý: "Hứa tiểu thư, buổi tối tư thế ngủ của cô, thực cuồng dã a."