Chương : 145
Thời gian thấm thoát trôi, đã 10 năm kể từ khi Như Lão chiếm được Hải Hãn Thành. Lão đã cho chiêu mộ quân lính từ khắp nơi, liên hệ cả bộ hạ cũ nhưng cũng chỉ được 19 vạn, thiếu 1 vạn so với dự tính.
Một phần lí do bởi hắn chỉ có Hải Hãn Thành để chiêu quân. Một phần lí do khác là nhiều người còn không tin tưởng thực lực quân đội của lão.
10 năm yên ổn, duy chỉ có 1 lần lâm đại địch là khi Thân Sứ Quân mang theo 10 cường giả tiến tới đánh Hải Hãn Thành. Có điều cũng không phải nguy cơ gì. Bọn hắn chỉ ở ngoài đánh phá 1 ngày liền lui quân. Hẳn là muốn kiểm tra năng lực phòng ngự của Hải Hãn Thành như nào.
Về phía Ngọ Sứ Quân, trong chận chiến ở Hải Hãn Thành, bọn hắn đã mất đi một phần tư võ giả cấp độ tiên nhân, vì vậy phải tranh thủ mời chào cao thủ về dưới trướng, không có tâm tư đánh tiếp Hải Hãn Thành.
Trong chiến tranh, các Sứ Quân có lúc thăng, lúc trầm. Nhưng chỉ cần Đại tướng quân không chết, với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đi chiêu mộ nhân mã tiếp tục chiến tranh.
Quân lực đã hòm hòm, huấn luyện cũng được nhiều năm, Như Lão quyết định tấn công, mở rộng lãnh thổ cho Mùi Sứ Quân. Lấy Hải Hãn Thành làm trung tâm, mổ rộng tấn công ra xung quanh, giành lại toàn bộ lãnh thổ lúc trước của Mùi Sứ Quân.
Huyết Vô Thần lĩnh 10 vạn quân tiến đánh 1 thành lớn ở phía bắc.
Tả Thừa Vân, một thuộc hạ cũ của Hải Hãn Đại tướng quân lĩnh 5 vạn quân chiếm 5 thành ở phía tây.
Vô Cương có trong tay 1 vạn quân, hiện đóng quân ở Đặc Cát Thành, chịu trách nhiệm tấn công 1 tòa thành nhỏ ở phía đông, tên là Ngư Châu.
Ngư Châu không lớn, binh lực không nhiều, nhưng lại là cửa ngõ để tiến vào Đặc Cát Thành. Vô Cương đã sớm muốn chiếm đánh mà không có binh lực nên đành án binh bất động đến tận giờ.
Nhận nhiệm vụ tương đối đơn giản, Vô Cương mang theo 8000 quân khởi hành trước Huyết Vô Thần và Tả Thừa Vân.
5 ngày sau, Như Lão nhận được hung tin, Vô Cương tử trận, 1 vạn binh lính dưới trướng hắn tử trận, Đặc Cát Thành thất thủ, nhưng kẻ địch chỉ tiến vào cướp bóc rồi rời đi, không chiếm thành.
Như Lão giật mình nghe tin. Tại sao Vô Cương lại có thể chết mà không kịp báo cho hắn 1 tiếng. Tại sao 8000 lính bị giết mà thần không biết, quỷ không hay.
Đây là lần đầu ra trận, Như Lão muốn chắc thắng nên đã đưa ra quân số gấp 2, 3 lần đối phương. Ngư Châu là một thành nhỏ, sao lại có thể xảy ra việc ngoài ý muốn được.
Lão đành cử 1 Hoàng cấp võ giả đi kiểm tra từ Đặc Cát Thành cho tới Ngư Châu nhưng không thu được bất kỳ kết quả nào ngoài tình cảnh cướp bóc ở Đặc Cát Thành. Dường như kẻ địch đã xỏa bỏ mọi dấu vết.
Như Lão đành sử dụng Truyền tin thạch gọi cho Trần Lương nhờ hỗ trợ. Dưới con mắt từ bên ngoài nhìn vào, Khai Thiên Môn là hợp tác song phương cùng có lợi với Mùi Sứ Quân. Khai Thiên Môn vừa là môn phái kinh doanh, vừa là đội quân lính đánh thuê của Mùi Sứ Quân.
Trần Lương đích thân đi kiểm tra, quả thực một đường đi tới không có gì đáng ngờ. Duy nhất chỉ có 1 chỗ khiến hắn lăn tăn là khu rừng cách cổng thành Ngư Châu 5 dặm. Nhưng hắn cũng đã đi qua, không tìm được điểm nghi vấn nào.
Trần Lương cưỡi Tiếu Ngạo bí mật vào Ngư Châu, tìm thuê 1 quán trọ gần Phủ Thành Chủ nhất có thể.
Sau 1 tuần, hắn phát hiện ra được nơi đây có 2 kẻ đáng chú ý. 1 người có tu vi Huyền cấp sơ giai, 1 người có tinh thần lực cấp 7. Không biết bên nào lại đi cử 2 kẻ như này đến bảo vệ 1 tòa thành rất nhỏ như Ngư Châu.
Trước mắt, Trần Lương cần khám phá ra thủ đoạn bọn chúng làm sao giết 8000 người nhanh đến vây.
Trần Lương cho Như Lão điều động 1000 kỵ binh đi đến Ngư Châu. 1000 kỵ binh được yêu cầu đi mỗi 3 dặm phải báo cáo với Trần Lương 1 lần.
1000 kỵ binh rời khỏi Đặc Cát Thành 6 dặm, 2 kẻ bí ẩn kia cũng rời khỏi Ngư Châu, tiến tới đứng chờ trong khu rừng. Trần Lương ngồi trong thành, sử dụng tinh thần lực theo dõi toàn cục.
1000 kỵ binh vừa đến trước cánh rừng, đột nhiên Trần Lương không cảm nhận được 2 tên kia, giống như kiểu chúng đột nhiên bốc hơi vậy.
"Hiểu rồi, 2 tên này cũng biết Ẩn Nặc Thuật. Bọn chúng chỉ có 2 người, tất nhiên có thể trốn được tầm mắt của thám tử kiểm tra khu rừng. Vấn đề là bọn chúng làm cách nào giết cả mấy ngàn người mà thần không biết, quỷ không hay? Chả lẽ phải hi sinh 1000 người để tìm đáp án!" Trần Lương ngồi suy tư.
Ra lệnh từ xa, Trần Lương cho 300 kỵ binh tiên phong đi qua khu rừng. Quãng đường đi xuyên qua rừng dài tới hơn 10 dặm. Mỗi thời khắc đều mang lại áp lực lớn cho 300 người lính. Mỗi một tiếng động đều khiến bọn hắn giật mình kiểm tra.
Thật bất ngờ, bọn hắn vượt qua rừng không tổn hao 1 binh 1 tốt. Những tưởng đã an toàn, thì cổng thành Ngư Châu mở ra, 1000 kỵ binh từ trong thành phi ra ngoài tấn công bọn hắn.
300 kỵ binh đành phải quay đầu lui quân, chờ hội họp với toán quân còn lại. Bọn hắn trở về, xuyên qua khu rừng cũng không gặp bất cứ trở ngại gì. 1000 kỵ binh của Ngư Châu chỉ đuổi tới bên ngoài rừng rồi đứng yên chờ đợi.
Trần Lương xem qua 1 màn này đã hiểu, 2 kẻ kia bên trong khu rừng ắt chế tạo cạm bẫy chết người, chỉ là muốn một vố ăn tất nên mới thả 300 lính kia. Có điều muốn biết được cạm bẫy là gì thì khó khăn rồi.
300 lính quay trở ra, hội nhập với 700 quân còn lại, một người nói:
"Đội trưởng, khu rừng an toàn. Đám thuộc hạ đã đi qua mà không thấy vấn đề gì. Có điều khi sang đến bên kia thì có 1000 quân từ Ngư Châu ra ngoài tấn công nên đành quay trở lại, và cũng không gặp vấn đề gì khi đi qua rừng"
Đội trưởng gọi Trần Lương thông báo tình hình, xin chỉ thị.
"Đốt rừng" Đội trưởng nhận lệnh từ Trần Lương.
10 người lính cưỡi ngựa mang theo 10 thùng dầu đi sâu vào trong rừng 100 trượng rồi thả nắp thùng dầu, trở ra.
Châm lửa, 10 đường lửa chạy dọc tiến sâu vào khu rừng. Chỉ trong chốc lát, một đám cháy lớn bùng lên thiêu trụi khu rừng.
1000 binh lính phải lùi lại khoảng cách xa tránh bị hít khói và lửa lan đến.
"Khốn kiếp" Kẻ có tinh thần lực cấp 7 chửi thề 1 tiếng rồi bay lên cùng đồng đội.
Tiếp sau đó là 1 cảnh tượng sởn gai ốc. Từ khắp nơi trong khu rừng, bay lên hàng vạn hàng triệu con độc trùng che kín cả bầu trời.
"Rút quân" Đội trưởng sợ hãi ngay lập tức ra lệnh sau khi nhìn thấy một trời độc trùng lao về phía mình.
Trong lúc phi ngựa, đội trưởng kịp thời sử dụng Truyền tin thạch báo cáo cho Trần Lương. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. 8000 quân của Vô Cương đi vào trong rừng, bị lũ độc trùng tấn công chớp nhoáng, không kịp phản ứng.
"Bắt đầu gặp đám kỳ nhân dị sỹ rồi" Trần Lương từ xa lẩm bẩm.
Trước giờ hắn đánh nhau rất nhiều, nhưng chỉ là dạng cá nhân. Tính tổng số người cũng không phải là đông. Còn lúc này là chiến tranh ở 1 đại quốc, số lượng địch nhân hắn gặp phải lên tới ngàn vạn người. Chắc chắn trong số đấy sẽ có những kỳ nhân dị sỹ, năng lực khác biệt.
Những người có thể điều khiển côn trùng gọi là Côn Trùng Sư. Điều khiển Côn trùng dạng độc được gọi là Độc Trùng Sư.
Tốc độ độc trùng nhanh hơn ngựa phi, khoảng cách 2 bên đang dần thu hẹp. Nếu không có cứu viện, 1000 binh lính này chắc chắn tử vong dưới răng nanh của lũ độc trùng.
1000 lính so với mấy chục vạn không đáng là mấy, nhưng đây là những người mà Trần Lương ra lệnh tiến đến thăm dò, không thể đứng trơ mắt nhìn bọn hắn bị cắn chết.
Ngồi trên lưng Tiếu Ngạo, Trần Lương tiến tới địa điểm ngay phía dưới đán độc trùng. Hắn không lấy ra vũ khí, chỉ thi triển Hắc Giới bao phủ một khoảng không rộng lớn chứa lũ độc trùng.
Hắc Giới không làm ảnh hưởng tới tốc độ hay phương hướng bay của độc trùng. Những con dẫn đầu vẫn được tên Độc Trùng Sư điều khiến tới tấn công binh linh, riêng một đoạn phía sau chuyển hướng tấn công Trần Lương.
"Hủy diệt" Trần Lương lẩm bẩm một tiếng, kích hoạt Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí.
Chỉ trong chốc lát, một nửa đàn độc trùng hoàn toàn tan biến. Hắc Giới do nguyên khí của Trần Lương tạo ra cũng biến mất. Không đợi đối phương có phương án hành động. Trần Lương tiếp tục thi triển Hắc Giới, một lần nữa hủy diệt toàn bộ đám độc trùng còn lại mà Hắc Giới bao phủ.
Đàn độc trùng này tương đối cứng. Nguyên khí của Trần Lương ở dạng bình thường đã có tính chất ăn mòn khá mạnh. Nếu hắn thi triển Hắc Giới bao trùm đám lính kia thì không cần kích hoạt Đạo Thần Thông cũng đủ mài chết bọn hắn. Nhưng đám độc trùng này lại vẫn có thể sống tốt, cho thấy cơ thể bọn chúng cứng rắn như kim thiết phổ thông.
Chỉ 2 lần sử dụng Hắc Giới kết hợp Hủy Diệt Nguyên Khí, Trần Lương đã tiêu hao một nửa lượng nguyên khí trong đan điền. Nhưng không cần lo, hắn còn một nửa lượng nguyên khí trong đan điền cùng lượng nguyên khí từ 2 Nhân Sinh, có chiến đấu tiếp cũng thoải mái.
Đứng từ xa, gã Độc Trùng Sư không khỏi run lên tức giận. 10 vạn độc trùng này là hắn bỏ ra vô số tâm huyết mà có, vậy mà chỉ thoáng chốc đã bị diệt sát còn lại vài nghìn con. 10 vạn độc trùng này vốn dĩ hắn muốn dùng để đối phó đại quân của Mùi Sứ Quân, 8000 quân lúc trước chỉ là món khai vị, không thể nào ngờ lại dễ dàng bị hủy diệt trong tay 1 tên khốn kiếp.
"Luận Kha, mau giết hắn. Võ kỹ của hắn là thiên địch của ta" Độc Trùng Sư nói với người bên cạnh.
Các phương thức tấn công khác, đao khí, kiếm khí, quyền, chưởng... đều chỉ có thể giết của hắn vài ngàn con độc trùng. Còn riêng võ kỹ dạng biển khí như này chính là khắc tinh cho độc trùng của hắn.
Luận Kha bay về phía Trần Lương, kịp thời để Trần Lương hồi khí sau khi đã tiêu hao một lượng lớn nguyên khí.
Vũ khí của Luận Kha chính là đôi tay, một chưởng như bài sơn đảo hải ầm ầm tấn công. Trần Lương cùng Chiến thần Atula đánh ra Hải Hoàng Thương, lại thêm Yêu Ảnh của Tiếu Ngạo tiêu diệt chưởng khí, tiếp tục mang theo khí thế không đổi đánh đến Luận Kha.
Luận Kha thổ huyết, bị đánh bay ra sau, không có nửa điểm chần chờ, cấp tốc mang theo Độc Trùng Sư bỏ chạy.
Trần Lương mỉm cười, cưỡi Tiếu Ngạo na di đến trước mặt bọn hắn..
Chiến thần Atula cũng nhanh chóng cắm thương lên 2 vai của Luận Kha, còn 4 thanh khác dí vào 4 tử huyệt của hắn. Trần Lương cất đi Địa Long Thương, khoanh tay tra khảo:
"Các ngươi vì sao tới Ngư Châu?"
Luận Kha im lặng không nói. Trần Lương định đâm thêm 1 thương vào người hắn thì đột nhiên, ở bên cạnh, từ cơ thể Độc Trùng Sư bắn ra 7 thứ gì đó bay về phía hắn.
7 thứ gì đó chính là 7 con huyết trùng được nuôi bằng vô số loại linh dược và cả huyết dịch của Huyết Độc Trùng Sư, là lá bài bảo mệnh của hắn khi gặp nguy hiểm.
7 con huyết trùng lấy tốc độ chớp giật đã cắn vào người Trần Lương trước khi hắn kịp có phản ứng gì.
Huyết Độc Trùng Sư đắc thủ thành công, trên 2 cánh tay hắn 7 lỗ máu chảy ra nhưng hắn không quan tâm, cười lớn:
"Ha ha, động đến ta thì chỉ có chết"
"Ngươi là Huyết Độc Trùng Sư?" Trần Lương bắt lấy 1 con xem xét. Toàn thân chúng 1 màu đỏ như máu, cơ thể to bằng bàn tay, có 2 răng nanh dài bằng ngón tay.
"Đúng vậy. Ngươi giờ hối hận đã trễ. Chưa từng có người sống sót trước Huyết độc trùng của ta. Bây giờ hẳn là ngươi đã vô lực phản kháng. Chỉ chốc lát thôi, huyết dịch trong cơ thể ngươi sẽ..."
Huyết Độc Trùng Sư đang nói bỗng ngừng lại. Hắn thấy có cái gì đó sai sai. Trong những lần trước, chỉ cần bị Huyết Độc Trùng cắn phải, cơ thể sẽ ngay lập tức trở nên cực kỳ suy yếu, nhấc tay nhấc chân đều khó khăn, chứ đừng nói là bắt lấy Huyết Độc Trùng.
Răng bọn chúng rất khỏe, sắc nhọn và dài, đã cắn ngập cơ thể là vô cùng khó rút ra được. Huống hồ dù bắt được cũng cần khí lực lớn để giữ chúng không bay ra ngoài. Tên này nếu đã bị độc thì sao có thể?
"Ngươi, ngươi có trúng độc?" Huyết Độc Trùng Sư hỏi dò. Hắn từng dùng Huyết Độc Trùng cắn chết 1 Địa cấp võ giả, tên trước mặt hắn không phải là Thiên cấp chứ?
"Ngươi nói xem" Trần Lương nói lấp lửng. Hắn lấy ra 1 hộp kính rồi thả Huyết Độc Trùng vào. Lại bắt tiếp 6 con khác đang bám chặt lấy cơ thể hắn, cho hết vào trong hộp kính. Đây không phải là kính thông thường mà là loại đặc chế rất chắc chắn.
Nhìn đối phương bắt lấy từng con Huyết Độc Trùng, Huyết Độc Trùng Sư giận tím người. Hắn bỏ qua sợ hãi, lao lên đâm kiếm về kẻ thù.
Trần Lương đang bắt lấy con Huyết Độc Trùng cuối cùng, không quan tâm đối phương tấn công. Mũi kiếm cắm vào trán hắn, cong lên rồi phản chấn đẩy ngược Huyết Độc Trùng Sư ra đằng sau.
"Ngươi là Địa cấp võ giả?" Huyết Độc Trùng Sư run run nói. Vốn dĩ đối thủ của hắn chỉ là mấy vạn tên phàm nhân, cùng lắm là thêm vài tên tiên nhân cấp độ Hoàng, Huyền, nào có ngờ lại gặp đối thủ mạnh mẽ đến như vầy.
Ở bên cạnh, Luận Kha đang trị thương, không dám có bất kỳ hành động nào. Hắn đã bại 1 lần, đánh tiếp chỉ có kết cục chết.
Một phần lí do bởi hắn chỉ có Hải Hãn Thành để chiêu quân. Một phần lí do khác là nhiều người còn không tin tưởng thực lực quân đội của lão.
10 năm yên ổn, duy chỉ có 1 lần lâm đại địch là khi Thân Sứ Quân mang theo 10 cường giả tiến tới đánh Hải Hãn Thành. Có điều cũng không phải nguy cơ gì. Bọn hắn chỉ ở ngoài đánh phá 1 ngày liền lui quân. Hẳn là muốn kiểm tra năng lực phòng ngự của Hải Hãn Thành như nào.
Về phía Ngọ Sứ Quân, trong chận chiến ở Hải Hãn Thành, bọn hắn đã mất đi một phần tư võ giả cấp độ tiên nhân, vì vậy phải tranh thủ mời chào cao thủ về dưới trướng, không có tâm tư đánh tiếp Hải Hãn Thành.
Trong chiến tranh, các Sứ Quân có lúc thăng, lúc trầm. Nhưng chỉ cần Đại tướng quân không chết, với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đi chiêu mộ nhân mã tiếp tục chiến tranh.
Quân lực đã hòm hòm, huấn luyện cũng được nhiều năm, Như Lão quyết định tấn công, mở rộng lãnh thổ cho Mùi Sứ Quân. Lấy Hải Hãn Thành làm trung tâm, mổ rộng tấn công ra xung quanh, giành lại toàn bộ lãnh thổ lúc trước của Mùi Sứ Quân.
Huyết Vô Thần lĩnh 10 vạn quân tiến đánh 1 thành lớn ở phía bắc.
Tả Thừa Vân, một thuộc hạ cũ của Hải Hãn Đại tướng quân lĩnh 5 vạn quân chiếm 5 thành ở phía tây.
Vô Cương có trong tay 1 vạn quân, hiện đóng quân ở Đặc Cát Thành, chịu trách nhiệm tấn công 1 tòa thành nhỏ ở phía đông, tên là Ngư Châu.
Ngư Châu không lớn, binh lực không nhiều, nhưng lại là cửa ngõ để tiến vào Đặc Cát Thành. Vô Cương đã sớm muốn chiếm đánh mà không có binh lực nên đành án binh bất động đến tận giờ.
Nhận nhiệm vụ tương đối đơn giản, Vô Cương mang theo 8000 quân khởi hành trước Huyết Vô Thần và Tả Thừa Vân.
5 ngày sau, Như Lão nhận được hung tin, Vô Cương tử trận, 1 vạn binh lính dưới trướng hắn tử trận, Đặc Cát Thành thất thủ, nhưng kẻ địch chỉ tiến vào cướp bóc rồi rời đi, không chiếm thành.
Như Lão giật mình nghe tin. Tại sao Vô Cương lại có thể chết mà không kịp báo cho hắn 1 tiếng. Tại sao 8000 lính bị giết mà thần không biết, quỷ không hay.
Đây là lần đầu ra trận, Như Lão muốn chắc thắng nên đã đưa ra quân số gấp 2, 3 lần đối phương. Ngư Châu là một thành nhỏ, sao lại có thể xảy ra việc ngoài ý muốn được.
Lão đành cử 1 Hoàng cấp võ giả đi kiểm tra từ Đặc Cát Thành cho tới Ngư Châu nhưng không thu được bất kỳ kết quả nào ngoài tình cảnh cướp bóc ở Đặc Cát Thành. Dường như kẻ địch đã xỏa bỏ mọi dấu vết.
Như Lão đành sử dụng Truyền tin thạch gọi cho Trần Lương nhờ hỗ trợ. Dưới con mắt từ bên ngoài nhìn vào, Khai Thiên Môn là hợp tác song phương cùng có lợi với Mùi Sứ Quân. Khai Thiên Môn vừa là môn phái kinh doanh, vừa là đội quân lính đánh thuê của Mùi Sứ Quân.
Trần Lương đích thân đi kiểm tra, quả thực một đường đi tới không có gì đáng ngờ. Duy nhất chỉ có 1 chỗ khiến hắn lăn tăn là khu rừng cách cổng thành Ngư Châu 5 dặm. Nhưng hắn cũng đã đi qua, không tìm được điểm nghi vấn nào.
Trần Lương cưỡi Tiếu Ngạo bí mật vào Ngư Châu, tìm thuê 1 quán trọ gần Phủ Thành Chủ nhất có thể.
Sau 1 tuần, hắn phát hiện ra được nơi đây có 2 kẻ đáng chú ý. 1 người có tu vi Huyền cấp sơ giai, 1 người có tinh thần lực cấp 7. Không biết bên nào lại đi cử 2 kẻ như này đến bảo vệ 1 tòa thành rất nhỏ như Ngư Châu.
Trước mắt, Trần Lương cần khám phá ra thủ đoạn bọn chúng làm sao giết 8000 người nhanh đến vây.
Trần Lương cho Như Lão điều động 1000 kỵ binh đi đến Ngư Châu. 1000 kỵ binh được yêu cầu đi mỗi 3 dặm phải báo cáo với Trần Lương 1 lần.
1000 kỵ binh rời khỏi Đặc Cát Thành 6 dặm, 2 kẻ bí ẩn kia cũng rời khỏi Ngư Châu, tiến tới đứng chờ trong khu rừng. Trần Lương ngồi trong thành, sử dụng tinh thần lực theo dõi toàn cục.
1000 kỵ binh vừa đến trước cánh rừng, đột nhiên Trần Lương không cảm nhận được 2 tên kia, giống như kiểu chúng đột nhiên bốc hơi vậy.
"Hiểu rồi, 2 tên này cũng biết Ẩn Nặc Thuật. Bọn chúng chỉ có 2 người, tất nhiên có thể trốn được tầm mắt của thám tử kiểm tra khu rừng. Vấn đề là bọn chúng làm cách nào giết cả mấy ngàn người mà thần không biết, quỷ không hay? Chả lẽ phải hi sinh 1000 người để tìm đáp án!" Trần Lương ngồi suy tư.
Ra lệnh từ xa, Trần Lương cho 300 kỵ binh tiên phong đi qua khu rừng. Quãng đường đi xuyên qua rừng dài tới hơn 10 dặm. Mỗi thời khắc đều mang lại áp lực lớn cho 300 người lính. Mỗi một tiếng động đều khiến bọn hắn giật mình kiểm tra.
Thật bất ngờ, bọn hắn vượt qua rừng không tổn hao 1 binh 1 tốt. Những tưởng đã an toàn, thì cổng thành Ngư Châu mở ra, 1000 kỵ binh từ trong thành phi ra ngoài tấn công bọn hắn.
300 kỵ binh đành phải quay đầu lui quân, chờ hội họp với toán quân còn lại. Bọn hắn trở về, xuyên qua khu rừng cũng không gặp bất cứ trở ngại gì. 1000 kỵ binh của Ngư Châu chỉ đuổi tới bên ngoài rừng rồi đứng yên chờ đợi.
Trần Lương xem qua 1 màn này đã hiểu, 2 kẻ kia bên trong khu rừng ắt chế tạo cạm bẫy chết người, chỉ là muốn một vố ăn tất nên mới thả 300 lính kia. Có điều muốn biết được cạm bẫy là gì thì khó khăn rồi.
300 lính quay trở ra, hội nhập với 700 quân còn lại, một người nói:
"Đội trưởng, khu rừng an toàn. Đám thuộc hạ đã đi qua mà không thấy vấn đề gì. Có điều khi sang đến bên kia thì có 1000 quân từ Ngư Châu ra ngoài tấn công nên đành quay trở lại, và cũng không gặp vấn đề gì khi đi qua rừng"
Đội trưởng gọi Trần Lương thông báo tình hình, xin chỉ thị.
"Đốt rừng" Đội trưởng nhận lệnh từ Trần Lương.
10 người lính cưỡi ngựa mang theo 10 thùng dầu đi sâu vào trong rừng 100 trượng rồi thả nắp thùng dầu, trở ra.
Châm lửa, 10 đường lửa chạy dọc tiến sâu vào khu rừng. Chỉ trong chốc lát, một đám cháy lớn bùng lên thiêu trụi khu rừng.
1000 binh lính phải lùi lại khoảng cách xa tránh bị hít khói và lửa lan đến.
"Khốn kiếp" Kẻ có tinh thần lực cấp 7 chửi thề 1 tiếng rồi bay lên cùng đồng đội.
Tiếp sau đó là 1 cảnh tượng sởn gai ốc. Từ khắp nơi trong khu rừng, bay lên hàng vạn hàng triệu con độc trùng che kín cả bầu trời.
"Rút quân" Đội trưởng sợ hãi ngay lập tức ra lệnh sau khi nhìn thấy một trời độc trùng lao về phía mình.
Trong lúc phi ngựa, đội trưởng kịp thời sử dụng Truyền tin thạch báo cáo cho Trần Lương. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. 8000 quân của Vô Cương đi vào trong rừng, bị lũ độc trùng tấn công chớp nhoáng, không kịp phản ứng.
"Bắt đầu gặp đám kỳ nhân dị sỹ rồi" Trần Lương từ xa lẩm bẩm.
Trước giờ hắn đánh nhau rất nhiều, nhưng chỉ là dạng cá nhân. Tính tổng số người cũng không phải là đông. Còn lúc này là chiến tranh ở 1 đại quốc, số lượng địch nhân hắn gặp phải lên tới ngàn vạn người. Chắc chắn trong số đấy sẽ có những kỳ nhân dị sỹ, năng lực khác biệt.
Những người có thể điều khiển côn trùng gọi là Côn Trùng Sư. Điều khiển Côn trùng dạng độc được gọi là Độc Trùng Sư.
Tốc độ độc trùng nhanh hơn ngựa phi, khoảng cách 2 bên đang dần thu hẹp. Nếu không có cứu viện, 1000 binh lính này chắc chắn tử vong dưới răng nanh của lũ độc trùng.
1000 lính so với mấy chục vạn không đáng là mấy, nhưng đây là những người mà Trần Lương ra lệnh tiến đến thăm dò, không thể đứng trơ mắt nhìn bọn hắn bị cắn chết.
Ngồi trên lưng Tiếu Ngạo, Trần Lương tiến tới địa điểm ngay phía dưới đán độc trùng. Hắn không lấy ra vũ khí, chỉ thi triển Hắc Giới bao phủ một khoảng không rộng lớn chứa lũ độc trùng.
Hắc Giới không làm ảnh hưởng tới tốc độ hay phương hướng bay của độc trùng. Những con dẫn đầu vẫn được tên Độc Trùng Sư điều khiến tới tấn công binh linh, riêng một đoạn phía sau chuyển hướng tấn công Trần Lương.
"Hủy diệt" Trần Lương lẩm bẩm một tiếng, kích hoạt Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí.
Chỉ trong chốc lát, một nửa đàn độc trùng hoàn toàn tan biến. Hắc Giới do nguyên khí của Trần Lương tạo ra cũng biến mất. Không đợi đối phương có phương án hành động. Trần Lương tiếp tục thi triển Hắc Giới, một lần nữa hủy diệt toàn bộ đám độc trùng còn lại mà Hắc Giới bao phủ.
Đàn độc trùng này tương đối cứng. Nguyên khí của Trần Lương ở dạng bình thường đã có tính chất ăn mòn khá mạnh. Nếu hắn thi triển Hắc Giới bao trùm đám lính kia thì không cần kích hoạt Đạo Thần Thông cũng đủ mài chết bọn hắn. Nhưng đám độc trùng này lại vẫn có thể sống tốt, cho thấy cơ thể bọn chúng cứng rắn như kim thiết phổ thông.
Chỉ 2 lần sử dụng Hắc Giới kết hợp Hủy Diệt Nguyên Khí, Trần Lương đã tiêu hao một nửa lượng nguyên khí trong đan điền. Nhưng không cần lo, hắn còn một nửa lượng nguyên khí trong đan điền cùng lượng nguyên khí từ 2 Nhân Sinh, có chiến đấu tiếp cũng thoải mái.
Đứng từ xa, gã Độc Trùng Sư không khỏi run lên tức giận. 10 vạn độc trùng này là hắn bỏ ra vô số tâm huyết mà có, vậy mà chỉ thoáng chốc đã bị diệt sát còn lại vài nghìn con. 10 vạn độc trùng này vốn dĩ hắn muốn dùng để đối phó đại quân của Mùi Sứ Quân, 8000 quân lúc trước chỉ là món khai vị, không thể nào ngờ lại dễ dàng bị hủy diệt trong tay 1 tên khốn kiếp.
"Luận Kha, mau giết hắn. Võ kỹ của hắn là thiên địch của ta" Độc Trùng Sư nói với người bên cạnh.
Các phương thức tấn công khác, đao khí, kiếm khí, quyền, chưởng... đều chỉ có thể giết của hắn vài ngàn con độc trùng. Còn riêng võ kỹ dạng biển khí như này chính là khắc tinh cho độc trùng của hắn.
Luận Kha bay về phía Trần Lương, kịp thời để Trần Lương hồi khí sau khi đã tiêu hao một lượng lớn nguyên khí.
Vũ khí của Luận Kha chính là đôi tay, một chưởng như bài sơn đảo hải ầm ầm tấn công. Trần Lương cùng Chiến thần Atula đánh ra Hải Hoàng Thương, lại thêm Yêu Ảnh của Tiếu Ngạo tiêu diệt chưởng khí, tiếp tục mang theo khí thế không đổi đánh đến Luận Kha.
Luận Kha thổ huyết, bị đánh bay ra sau, không có nửa điểm chần chờ, cấp tốc mang theo Độc Trùng Sư bỏ chạy.
Trần Lương mỉm cười, cưỡi Tiếu Ngạo na di đến trước mặt bọn hắn..
Chiến thần Atula cũng nhanh chóng cắm thương lên 2 vai của Luận Kha, còn 4 thanh khác dí vào 4 tử huyệt của hắn. Trần Lương cất đi Địa Long Thương, khoanh tay tra khảo:
"Các ngươi vì sao tới Ngư Châu?"
Luận Kha im lặng không nói. Trần Lương định đâm thêm 1 thương vào người hắn thì đột nhiên, ở bên cạnh, từ cơ thể Độc Trùng Sư bắn ra 7 thứ gì đó bay về phía hắn.
7 thứ gì đó chính là 7 con huyết trùng được nuôi bằng vô số loại linh dược và cả huyết dịch của Huyết Độc Trùng Sư, là lá bài bảo mệnh của hắn khi gặp nguy hiểm.
7 con huyết trùng lấy tốc độ chớp giật đã cắn vào người Trần Lương trước khi hắn kịp có phản ứng gì.
Huyết Độc Trùng Sư đắc thủ thành công, trên 2 cánh tay hắn 7 lỗ máu chảy ra nhưng hắn không quan tâm, cười lớn:
"Ha ha, động đến ta thì chỉ có chết"
"Ngươi là Huyết Độc Trùng Sư?" Trần Lương bắt lấy 1 con xem xét. Toàn thân chúng 1 màu đỏ như máu, cơ thể to bằng bàn tay, có 2 răng nanh dài bằng ngón tay.
"Đúng vậy. Ngươi giờ hối hận đã trễ. Chưa từng có người sống sót trước Huyết độc trùng của ta. Bây giờ hẳn là ngươi đã vô lực phản kháng. Chỉ chốc lát thôi, huyết dịch trong cơ thể ngươi sẽ..."
Huyết Độc Trùng Sư đang nói bỗng ngừng lại. Hắn thấy có cái gì đó sai sai. Trong những lần trước, chỉ cần bị Huyết Độc Trùng cắn phải, cơ thể sẽ ngay lập tức trở nên cực kỳ suy yếu, nhấc tay nhấc chân đều khó khăn, chứ đừng nói là bắt lấy Huyết Độc Trùng.
Răng bọn chúng rất khỏe, sắc nhọn và dài, đã cắn ngập cơ thể là vô cùng khó rút ra được. Huống hồ dù bắt được cũng cần khí lực lớn để giữ chúng không bay ra ngoài. Tên này nếu đã bị độc thì sao có thể?
"Ngươi, ngươi có trúng độc?" Huyết Độc Trùng Sư hỏi dò. Hắn từng dùng Huyết Độc Trùng cắn chết 1 Địa cấp võ giả, tên trước mặt hắn không phải là Thiên cấp chứ?
"Ngươi nói xem" Trần Lương nói lấp lửng. Hắn lấy ra 1 hộp kính rồi thả Huyết Độc Trùng vào. Lại bắt tiếp 6 con khác đang bám chặt lấy cơ thể hắn, cho hết vào trong hộp kính. Đây không phải là kính thông thường mà là loại đặc chế rất chắc chắn.
Nhìn đối phương bắt lấy từng con Huyết Độc Trùng, Huyết Độc Trùng Sư giận tím người. Hắn bỏ qua sợ hãi, lao lên đâm kiếm về kẻ thù.
Trần Lương đang bắt lấy con Huyết Độc Trùng cuối cùng, không quan tâm đối phương tấn công. Mũi kiếm cắm vào trán hắn, cong lên rồi phản chấn đẩy ngược Huyết Độc Trùng Sư ra đằng sau.
"Ngươi là Địa cấp võ giả?" Huyết Độc Trùng Sư run run nói. Vốn dĩ đối thủ của hắn chỉ là mấy vạn tên phàm nhân, cùng lắm là thêm vài tên tiên nhân cấp độ Hoàng, Huyền, nào có ngờ lại gặp đối thủ mạnh mẽ đến như vầy.
Ở bên cạnh, Luận Kha đang trị thương, không dám có bất kỳ hành động nào. Hắn đã bại 1 lần, đánh tiếp chỉ có kết cục chết.