Chương : 147
Thìn Sứ Quân đang ngày một gần Ngư Châu. Tướng quân Trương Long Sát bay trên cao đã nhìn thấy thấp thoáng tường thành.
Tuy có một chút nằm ngoài dự tính, nhưng Trương Long Sát vô cùng tin tưởng đội quân của hắn có thể giải quyết mọi vấn đề, chiến thắng mọi đối thủ.
Đội quân này đều là các binh lính được huấn luyện nhiều năm, có kinh nghiệm chiến trường, không phải là những nông dân mới tập hợp.
Trần Lương sử dụng tinh thần lực quan sát toàn bộ quân địch, không tìm thấy một kẽ hở nào để hắn có thể đánh lén.
Đi phía cuối đoàn quân là một đoàn xe ngựa, có lính điều khiển và lính ngồi quay ra phía sau quan sát, đề phòng có kẻ địch bay trên cao tập kích từ phía sau.
Tất nhiên nếu là bản thân hắn đánh ra công kích thì tiêu diệt chả được mấy người, cái hắn muốn là sử dụng đại pháo để đánh lén. Khả năng thành công rất thấp nhưng hắn muốn thử xem sao.
Trần Lương từ một phương hướng phía sau, nập tại một sườn núi, lấy ra đại pháo.
Thời gian khởi động đại pháo là nửa nén nhang, thời gian kích hoạt bắn là 4 hơi thở. Thời gian khởi động tuy lâu nhưng không phải là vấn đề vì có thể kích hoạt từ trước khi bắn nửa canh giờ. Điểm hạn chế lớn nhất của đại pháo là trong thời gian kích hoạt không thể di chuyển.
Trần Lương vừa lấy ra đại pháo, ngay lập tức Trương Long Sát cùng 2 tướng khác đã nhận ra.
"Có sát khí" Trương Long Sát hét lên, quay người nhìn về phía sau.
Trần Lương kích hoạt đại pháo. Phía trên đại pháo bắt đầu hình thành 1 chiến tượng. Thời gian kích hoạt chính là thời gian để chiến tượng thành hình, kéo dài 4 hơi thở.
"Tấn công" Vừa nhìn thấy dị tượng, Trương Long Sát đã biết ngay có đại pháo được kích hoạt sắp bắn về phía đại quân của hắn.
10 tướng quân riêng phần mình đánh ra võ kỹ về phía Trần Lương trong khi đại pháo mới kích hoạt được 2 hơi thở. Trừ khi hắn có thể chặn hết cả 10 võ kỹ, còn không, các võ kỹ sẽ khiến đại pháo bị quăng quật, trạng thái kích hoạt của đại pháo sẽ bị hủy bỏ.
Trần Lương thở dài, thu đại pháo vào Không Vật. Hắn cũng biết đại pháo chỉ sử dụng để tấn công vật đứng yên, ví dụ như trận pháp, hay lại như đại pháo của địch. Còn chiến đấu bình thường, rất hiếm có trường hợp sử dụng được.
Tiếu Ngạo đứng bên cạnh đã sớm có chuẩn bị, võ kỹ của địch vừa tới, 2 chủ tớ bọn hắn liền xuất hiện tại cách đó mấy trăm trượng.
"Kẻ địch vừa có đại pháo, lại vừa là Không gian thuộc tính, phiền phức rồi đây" Bạch Tú Thủy đứng cạnh Trương Long Sát nói
"2 kẻ Luận Kha sợ là lành ít dữ nhiều" Trương Long Sát nói
Trần Lương di chuyển, trở về bên đám Trưởng lão khách khanh, thuật lại tình hình.
"Ta đề nghị rút quân. Kẻ địch mạnh hơn quá nhiều" Một nam tử trung niên lên tiếng
"Ta cũng nghĩ vậy, quay về bàn bạc với Huyết Vô Thần, tập hợp thêm lực lượng mới có thể đối kháng"
"Đồng ý. Nơi đây cho dù tiềm năng, nhưng còn quá hoang sơ, cần nhiều thời gian xây dựng và cũng cần nhiều năm mới bố trí được trận pháp phòng hộ. Chúng ta cho dù chiếm được cũng cần để lại rất nhiều cao thủ để canh giữ, quá lãng phí. Trong khi quân ta lực lượng đang vừa yếu, vừa mỏng. Sau khi Huyết Vô Thần thành công chiếm đóng những thành kia, chúng ta cũng cần đưa người đến canh giữ, làm sao có đủ người bảo vệ Ngư Châu"
Tất cả ý kiến đưa ra đều là rút lui. Trần Lương rơi vào trầm tư. Quả thật bọn hắn nói đúng, năng lực hiện tại của Khai Thiên Môn và Mùi Sứ Quân còn chưa đủ để đối kháng 30 vạn đại quân và chiếm giữ Ngư Châu, khai thác Bạch Cương Thiết.
"Chúng ta có đại pháo, chỉ cần bảo vệ đại pháo thành công, sẽ tiêu diệt được số lớn quân địch" Trần Lương nói
"Chúng ta có pháo, địch cũng có pháo. Pháo của ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta chưa biết pháo địch như nào. Chỉ cần pháo địch chống lại được pháo của ngươi, vậy chẳng phải chúng ta sẽ đối đầu với 30 tiên nhân cùng 30 vạn đại quân sao. Trong 30 vạn đại quân, bọn chúng chỉ cần tách ra mấy ngàn chiến thuyền bay lên hợp công cùng 30 tiên nhân. Vậy chẳng phải chúng ta rơi vào chỗ chết sao" Người thứ nhất phản pháo
"Đúng vậy, đâu phải ai cũng có Đại Địa Ngưu Ma Vương như ngươi để chạy trốn" trưởng lão thứ hai nói ra 1 câu khiến không khí nghị sự trở nên căng thẳng
"Đám vô ơn các ngươi" Trần Lương tức giận nói "Nếu không có ta cứu các ngươi ra, giờ các ngươi vẫn còn bị giam nhốt trong Ác Nhân Cốc. Chỉ vài chục năm nữa sẽ chết rục xương trong đấy. Đánh nhau còn chưa chắc thắng thua đã vội gào ầm lên!"
"Ta gào ầm lên thì đã sao. Ngươi cứu bọn ta để bọn ta làm việc cho ngươi, không phải để chịu chết thay ngươi. Ta thà bị hủy 5 phần 100 thánh hồn, còn hơn là đi chết"
"Nói đúng lắm. Ngươi bảo bọn ta phục vụ 200 năm rồi thả tự do. Ai biết được ngươi sẽ cho bọn ta đi chết trước đó hay không" Một nữ tử lên tiếng
Nữ tử vừa nói xong, cả đám Trưởng lão khách khanh quay qua nhìn Trần Lương. Hắn cũng đang cứng họng không biết phải nói sao. Hắn là thực tâm muốn thả mấy người này sao 200 năm, nhưng đâu ai biết được, hắn cũng không có cách chứng minh.
Hơn nữa, trước đây hắn nghĩ vậy, bây giờ hắn vẫn nghĩ vậy, nhưng 10 năm, 100 năm sau, không chắc hắn sẽ còn nghĩ vậy.
"Bọn ta đã thống nhất, chỉ giúp ngươi những việc nắm chắc phần thắng, rủi ro thấp, an toàn cao. Ngươi nên hảo hảo suy nghĩ. Những năm qua, Khai Thiên Môn đối xử bọn ta không tệ. Bọn ta cũng muốn giúp sức cho Khai Thiên Môn, ngươi đừng để bọn ta phải thay đổi suy nghĩ này" Một lão giả râu tóc bạc trắng lên tiếng.
"Thôi được, chúng ta rút lui" Trần Lương quyết định
Hắn cũng hạ lệnh cho Ưng Sát đem quân quay trở lại Hải Hãn Thành.
"Mới đầu đã khó khăn như này rồi. Không biết ta còn có thể đi bao xa" Trần Lương ngồi trên lưng Tiếu Ngạo bay trở về, gió mát thổi mặt, miên man suy nghĩ.
Ngoại trừ thất bại của Vô Cương do biến cố phát sinh ngoài dự đoán, đại quân của Huyết Vô Thần và Tả Thừa Vân đều tiến quân thành công, chiếm giữ thêm 6 thành.
Một nửa Trưởng lão khách khanh được điều đi trấn thủ các thành chiếm được. Nơi đó trận pháp đã bị phá hủy, chỉ có thể dựa còn con người để phòng thủ.
Lúc này Vạn Lan Nhu cùng các Trận Pháp Sư khác trong Trận Pháp Đường được điều đi đến các thành bố trí trận pháp. trận pháp của bọn hắn đều là trận pháp phòng thủ, vừa để tiết kiệm chi phí, tiết kiệm thời gian, lại vừa có lực phòng thủ cao.
Đội quân 1 vạn lính của Ưng Sát cũng không thể ngồi yên. Sau 3 lần đánh chiếm 3 thị trấn nhỏ, lúc này hắn đang dẫn 8000 quân tiến đánh một tiểu thành.
Tiểu thành này tên là Dự Châu, không thuộc Sứ Quân nào, cũng không được bảo hộ bởi thế lực lớn nào. Người mạnh nhất ở đây cũng chính là thành chủ, có tu vi Hoàng cấp. Tòa thành có 1 trận pháp phòng thủ cấp 4 bảo vệ.
Ưng Sát lấy ra 1 đại pháo để công phá trận pháp hộ thành. Đây không phải pháo của Trần Lương, mà là một đại pháo cấp thấp được Như Lão đưa để phá thành.
Bị nã pháo sớm muộn gì trận pháp cũng bị phá, đồng thời còn khiến cả 2 phía tổn hao Tinh thạch, thành chủ Dự Châu đứng trên tường thành, giơ 2 kiếm cắt chéo nhau.
Đây là hành động muốn thách đấu Anh Hùng Chiến.
Ưng Sát cho dừng nã pháo, cũng giơ lên 2 kiếm chéo nhau, bày tỏ đồng ý. Từ phía sau hắn, một người chắp tay nói:
"Đại nhân, xin cho Tôn Kiên ra trận"
"Được. Người đâu, ban rượu"
"Chúc Tôn đại nhân chiến thắng trở về" Chúng tướng giơ kiếm nói
Phía bên kia, cửa thành mở ra, một thân hình lực lưỡng cưỡi hắc mã tiến lên. Phía sau hắn chạy ra một binh lính tay cầm thấu thị cầu đưa tới cho Tôn Kiên. Ngược lại phía địch cũng được người của Ưng Sát đưa thấu thị cầu kiểm tra.
Mặc định Anh Hùng Chiến là dành cho phàm nhân. Ngươi có thể để 1 Luyện Thể Cảnh ra đánh với Cự Linh, nhưng nhất định không được cử ra Hoàng cấp.
Chiến binh cưỡi hắc mã có tu vi Cự Linh cảnh, Tôn Kiên cũng vậy. 2 Binh lính kiểm tra xong tu vi liền quay trở về quân đội của mình, để giành chiến trường rộng rãi cho 2 đại nhân.
Trận chiến rất nhanh kết thúc, Tôn Kiên tử trận.
Binh lính trên thành Dự Châu hò reo chiến thắng, tinh thần binh lính tăng cao kịch liệt
Phía bên này, Ưng Sát thong dong, nói:
"Tôn Kiên chủ quan khinh địch, chết không sai. Ai lên tiếp?"
Lời Ưng Sát nói, là học theo Huyết Vô Thần dạy về Sĩ Khí Luận. Trong Sĩ Khí Luận có viết:
"Tướng địch mới thắng, chê tướng ta cẩu thả, khinh địch.
Tướng địch thắng nhiều, chê quân sư bên ta bày trận không hợp lý.
Tướng địch luôn thắng, chê hắn hữu dũng vô mưu"
"Chu Mã xin ra trận trả thù cho Tôn Kiên" Chu Mã chắp tay nói
"Được, lấy đầu hắn về có trọng thưởng" Ưng Sát nói
Chu Mã sau khi kiểm tra xong tu vi, giơ đao về phía địch, nói:
"Báo danh đi, ta còn mang đầu ngươi về báo cáo"
"Thượng Tam Kiệt" Thượng Tam Kiệt vừa nói, vừa phi ngựa về phía Chu Mã, tay cầm Thanh Long Đao nặng 1000 cân nhẹ tựa lông hồng.
Sau 3 đao, đầu Chu Mã lìa khỏi cổ. Tiếng hô vang khắp Dự Châu. Sĩ khí binh lính Dự Châu cao tới cực điểm. Sĩ khí phía Khai Thiên Môn xuống thấp đến nỗi bọn hắn nhìn Thượng Tam Kiệt như một tôn chiến thần khổng lồ. Lúc này Dự Châu mở cửa thành đánh ra, chỉ sợ phái Khai Thiên Môn thương vong thảm trọng.
"Để ta lên" Ưng Sát đành đích thân ra trận. Nếu hắn cũng tử trận, Khai Thiên Môn thất bại không nghi ngờ.
"Ưng Sát lĩnh giáo Thượng Tam Kiệt" Ưng Sát chắp tay nói.
2 tướng giao phong kịch liệt. Thượng Tam Kiệt một đao mạnh mẽ chém xuống, bị Ưng Sát gạt ra nhưng vẫn đủ để chém đứt cổ hoàng mã của Ưng Sát.
Ưng Sát nhảy lên, cũng cường mãnh một đao bổ xuống. Thượng Tam Kiệt đỡ đòn không sao, nhưng hắc mã của hắn thì gãy chân quỵ xuống.
2 bên lùi lại, cách nhau 20 trượng.
"Khá lắm, khởi động kết thúc, ăn món chính nào" Thượng Tam Kiệt chuẩn bị đánh ra võ kỹ hàng đầu của hắn
Ưng Sát không nói không rằng, đánh ra Khoái Sát Đao phản công. Sau hàng chục năm rèn luyện, Khoái Sát Đao của hắn đã đại thành, tam phân quy nhất. Một hỏa đao hừng hực bổ ra, chống chọi với đao khí sắc bén của Thượng Tam Kiệt.
Hỏa đao đánh hủy đao khí nhưng chưa đến gần Thượng Tam Kiệt cũng đã tan biến mất. Ưng Sát lùi lại về sau 20 trượng, kéo dãn khoảng cách 2 bên lên gấp đôi.
"Ha ha, sợ chạy rồi sao. Chân ngươi có thể rời đi, nhưng đầu thì bỏ lại"
Thượng Tam Kiệt vận khí, quét đao từ dưới đất lên. Một thanh thổ đao khổng lồ từ dưới đất mọc lên, xé gió, rạch đất chém tới Ưng Sát.
Binh lính Khai Thiên Môn đứng cách xa trăm trượng vẫn cảm thấy rát cả mặt, khiến tinh thần bọn hắn lo lắng cùng sợ hãi đến tột cùng.
Ưng Sát vừa nhảy lùi lại, chân vừa chạm đất đã ngay lập tức chạy như bay về phía trước. Lí do hắn lùi lại là để có thêm khoảng trống thi triển Khoái Phong Vân.
Trong khi thổ đao vừa thành hình, Ưng Sát đã kéo gần khoảng cách 2 bên xuống còn 20 trượng.
Thổ đao vừa ra, hỏa đao cũng đã thành hình. Hỏa đao này khí thế cuồn cuộn, hỏa diễm ngập trời, là sự kết hợp của Khoái Sát Đao và Khoái Phong Vân, tăng sức mạnh của hỏa đao lên gấp nhiều lần.
Hỏa đao đập mạnh vào thổ đao, tạo ra một chấn động lớn, đẩy lùi cả Ưng Sát và Thượng Tam Kiệt ra sau. Thượng Tam Kiệt vừa trụ vững thân hành, cảnh tượng trước mặt hắn không khỏi mang đến cho hắn tột cùng kinh sợ. Không kịp phản ứng gì, hỏa đao đã đi qua người hắn, cắt Thượng Tam Kiệt ra làm đôi.
Cơ thể Thượng Tam Kiệt rời ra thành hai nửa trái, phải nhưng không có huyết dịch chảy ra. Vì tất cả huyết dịch trong cơ thể hắn đã bị hỏa đao đốt cháy hoàn toàn.
Binh lính phía sau Ưng Sát hô vang chiến thắng
"Ưng đại nhân vô địch, Ưng đại nhân vô địch"
2 trận thua trước đó được quét đi sạch sẽ, tinh thần binh lính lại lên cao vời vợi.
Phía bên Dự Châu, thành chủ tức giận, ra lệnh:
"Ngô Kiến Hy, hắn đã mệt mỏi rồi, ra lấy đầu hắn về đây"
"Đại nhân yên tâm, gần đây ta có đột phá, thực lực đã vượt trên Thượng Tam Kiệt"
"Rất tốt. Người đâu, ban rượu"
Ngô Kiến Hy không cưỡi ngựa ra ngoài, cho thấy hắn không muốn cận chiến mà đánh luôn món chính. Hắn vừa tu luyện đại thành 1 môn võ kỹ, muốn thi triển ngay.
Ưng Sát cũng không muốn tấn công thăm dò, trực tiếp thi triển võ kỹ mạnh nhất của mình là Khoái Sát Đao kết hợp Khoái Phong Vân.
Kết cục của Ngô Kiến Hy không khác gì Thượng Tam Kiệt, thân thể bị chẻ đôi, chết không kịp gáy.
Thành chủ Dự Châu tức giận, sĩ khí quân lính giảm đến cực đáy. Hắn từ trên cao bay khỏi tường thành, muốn loại bỏ Ưng Sát thật nhanh.
Ưng Sát tự biết thân biết phận, không dám đơn độc đánh với thành chủ nên chạy ra sau, trở lại cùng quân lính của mình. Quân lính thấy tình cảnh nguy cấp cũng xông lên hộ tướng.
Thành chủ từ xa chém xuống 1 kiếm. 6 thuộc hạ của Ưng Sát vừa vặn tới kịp chống đỡ kiếm khí cùng hắn.
Nhìn con mồi thoát khỏi tay, thành chủ quay về thành, ra lệnh xuất quân tiêu diệt địch. Ban đầu hắn không biết lực lượng địch, không biết đối phương có bao nhiêu tiên nhân nên không ra ngoài. Vừa rồi hắn tiến lên chủ yếu là muốn thăm dò. Hiện giờ hắn chắc đến 8, 9 thành kẻ địch chỉ có tên Ưng Sát kia có tu vi cao nhất là Cự Linh cảnh. Vậy thì xuất quân thôi.
Tuy có một chút nằm ngoài dự tính, nhưng Trương Long Sát vô cùng tin tưởng đội quân của hắn có thể giải quyết mọi vấn đề, chiến thắng mọi đối thủ.
Đội quân này đều là các binh lính được huấn luyện nhiều năm, có kinh nghiệm chiến trường, không phải là những nông dân mới tập hợp.
Trần Lương sử dụng tinh thần lực quan sát toàn bộ quân địch, không tìm thấy một kẽ hở nào để hắn có thể đánh lén.
Đi phía cuối đoàn quân là một đoàn xe ngựa, có lính điều khiển và lính ngồi quay ra phía sau quan sát, đề phòng có kẻ địch bay trên cao tập kích từ phía sau.
Tất nhiên nếu là bản thân hắn đánh ra công kích thì tiêu diệt chả được mấy người, cái hắn muốn là sử dụng đại pháo để đánh lén. Khả năng thành công rất thấp nhưng hắn muốn thử xem sao.
Trần Lương từ một phương hướng phía sau, nập tại một sườn núi, lấy ra đại pháo.
Thời gian khởi động đại pháo là nửa nén nhang, thời gian kích hoạt bắn là 4 hơi thở. Thời gian khởi động tuy lâu nhưng không phải là vấn đề vì có thể kích hoạt từ trước khi bắn nửa canh giờ. Điểm hạn chế lớn nhất của đại pháo là trong thời gian kích hoạt không thể di chuyển.
Trần Lương vừa lấy ra đại pháo, ngay lập tức Trương Long Sát cùng 2 tướng khác đã nhận ra.
"Có sát khí" Trương Long Sát hét lên, quay người nhìn về phía sau.
Trần Lương kích hoạt đại pháo. Phía trên đại pháo bắt đầu hình thành 1 chiến tượng. Thời gian kích hoạt chính là thời gian để chiến tượng thành hình, kéo dài 4 hơi thở.
"Tấn công" Vừa nhìn thấy dị tượng, Trương Long Sát đã biết ngay có đại pháo được kích hoạt sắp bắn về phía đại quân của hắn.
10 tướng quân riêng phần mình đánh ra võ kỹ về phía Trần Lương trong khi đại pháo mới kích hoạt được 2 hơi thở. Trừ khi hắn có thể chặn hết cả 10 võ kỹ, còn không, các võ kỹ sẽ khiến đại pháo bị quăng quật, trạng thái kích hoạt của đại pháo sẽ bị hủy bỏ.
Trần Lương thở dài, thu đại pháo vào Không Vật. Hắn cũng biết đại pháo chỉ sử dụng để tấn công vật đứng yên, ví dụ như trận pháp, hay lại như đại pháo của địch. Còn chiến đấu bình thường, rất hiếm có trường hợp sử dụng được.
Tiếu Ngạo đứng bên cạnh đã sớm có chuẩn bị, võ kỹ của địch vừa tới, 2 chủ tớ bọn hắn liền xuất hiện tại cách đó mấy trăm trượng.
"Kẻ địch vừa có đại pháo, lại vừa là Không gian thuộc tính, phiền phức rồi đây" Bạch Tú Thủy đứng cạnh Trương Long Sát nói
"2 kẻ Luận Kha sợ là lành ít dữ nhiều" Trương Long Sát nói
Trần Lương di chuyển, trở về bên đám Trưởng lão khách khanh, thuật lại tình hình.
"Ta đề nghị rút quân. Kẻ địch mạnh hơn quá nhiều" Một nam tử trung niên lên tiếng
"Ta cũng nghĩ vậy, quay về bàn bạc với Huyết Vô Thần, tập hợp thêm lực lượng mới có thể đối kháng"
"Đồng ý. Nơi đây cho dù tiềm năng, nhưng còn quá hoang sơ, cần nhiều thời gian xây dựng và cũng cần nhiều năm mới bố trí được trận pháp phòng hộ. Chúng ta cho dù chiếm được cũng cần để lại rất nhiều cao thủ để canh giữ, quá lãng phí. Trong khi quân ta lực lượng đang vừa yếu, vừa mỏng. Sau khi Huyết Vô Thần thành công chiếm đóng những thành kia, chúng ta cũng cần đưa người đến canh giữ, làm sao có đủ người bảo vệ Ngư Châu"
Tất cả ý kiến đưa ra đều là rút lui. Trần Lương rơi vào trầm tư. Quả thật bọn hắn nói đúng, năng lực hiện tại của Khai Thiên Môn và Mùi Sứ Quân còn chưa đủ để đối kháng 30 vạn đại quân và chiếm giữ Ngư Châu, khai thác Bạch Cương Thiết.
"Chúng ta có đại pháo, chỉ cần bảo vệ đại pháo thành công, sẽ tiêu diệt được số lớn quân địch" Trần Lương nói
"Chúng ta có pháo, địch cũng có pháo. Pháo của ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta chưa biết pháo địch như nào. Chỉ cần pháo địch chống lại được pháo của ngươi, vậy chẳng phải chúng ta sẽ đối đầu với 30 tiên nhân cùng 30 vạn đại quân sao. Trong 30 vạn đại quân, bọn chúng chỉ cần tách ra mấy ngàn chiến thuyền bay lên hợp công cùng 30 tiên nhân. Vậy chẳng phải chúng ta rơi vào chỗ chết sao" Người thứ nhất phản pháo
"Đúng vậy, đâu phải ai cũng có Đại Địa Ngưu Ma Vương như ngươi để chạy trốn" trưởng lão thứ hai nói ra 1 câu khiến không khí nghị sự trở nên căng thẳng
"Đám vô ơn các ngươi" Trần Lương tức giận nói "Nếu không có ta cứu các ngươi ra, giờ các ngươi vẫn còn bị giam nhốt trong Ác Nhân Cốc. Chỉ vài chục năm nữa sẽ chết rục xương trong đấy. Đánh nhau còn chưa chắc thắng thua đã vội gào ầm lên!"
"Ta gào ầm lên thì đã sao. Ngươi cứu bọn ta để bọn ta làm việc cho ngươi, không phải để chịu chết thay ngươi. Ta thà bị hủy 5 phần 100 thánh hồn, còn hơn là đi chết"
"Nói đúng lắm. Ngươi bảo bọn ta phục vụ 200 năm rồi thả tự do. Ai biết được ngươi sẽ cho bọn ta đi chết trước đó hay không" Một nữ tử lên tiếng
Nữ tử vừa nói xong, cả đám Trưởng lão khách khanh quay qua nhìn Trần Lương. Hắn cũng đang cứng họng không biết phải nói sao. Hắn là thực tâm muốn thả mấy người này sao 200 năm, nhưng đâu ai biết được, hắn cũng không có cách chứng minh.
Hơn nữa, trước đây hắn nghĩ vậy, bây giờ hắn vẫn nghĩ vậy, nhưng 10 năm, 100 năm sau, không chắc hắn sẽ còn nghĩ vậy.
"Bọn ta đã thống nhất, chỉ giúp ngươi những việc nắm chắc phần thắng, rủi ro thấp, an toàn cao. Ngươi nên hảo hảo suy nghĩ. Những năm qua, Khai Thiên Môn đối xử bọn ta không tệ. Bọn ta cũng muốn giúp sức cho Khai Thiên Môn, ngươi đừng để bọn ta phải thay đổi suy nghĩ này" Một lão giả râu tóc bạc trắng lên tiếng.
"Thôi được, chúng ta rút lui" Trần Lương quyết định
Hắn cũng hạ lệnh cho Ưng Sát đem quân quay trở lại Hải Hãn Thành.
"Mới đầu đã khó khăn như này rồi. Không biết ta còn có thể đi bao xa" Trần Lương ngồi trên lưng Tiếu Ngạo bay trở về, gió mát thổi mặt, miên man suy nghĩ.
Ngoại trừ thất bại của Vô Cương do biến cố phát sinh ngoài dự đoán, đại quân của Huyết Vô Thần và Tả Thừa Vân đều tiến quân thành công, chiếm giữ thêm 6 thành.
Một nửa Trưởng lão khách khanh được điều đi trấn thủ các thành chiếm được. Nơi đó trận pháp đã bị phá hủy, chỉ có thể dựa còn con người để phòng thủ.
Lúc này Vạn Lan Nhu cùng các Trận Pháp Sư khác trong Trận Pháp Đường được điều đi đến các thành bố trí trận pháp. trận pháp của bọn hắn đều là trận pháp phòng thủ, vừa để tiết kiệm chi phí, tiết kiệm thời gian, lại vừa có lực phòng thủ cao.
Đội quân 1 vạn lính của Ưng Sát cũng không thể ngồi yên. Sau 3 lần đánh chiếm 3 thị trấn nhỏ, lúc này hắn đang dẫn 8000 quân tiến đánh một tiểu thành.
Tiểu thành này tên là Dự Châu, không thuộc Sứ Quân nào, cũng không được bảo hộ bởi thế lực lớn nào. Người mạnh nhất ở đây cũng chính là thành chủ, có tu vi Hoàng cấp. Tòa thành có 1 trận pháp phòng thủ cấp 4 bảo vệ.
Ưng Sát lấy ra 1 đại pháo để công phá trận pháp hộ thành. Đây không phải pháo của Trần Lương, mà là một đại pháo cấp thấp được Như Lão đưa để phá thành.
Bị nã pháo sớm muộn gì trận pháp cũng bị phá, đồng thời còn khiến cả 2 phía tổn hao Tinh thạch, thành chủ Dự Châu đứng trên tường thành, giơ 2 kiếm cắt chéo nhau.
Đây là hành động muốn thách đấu Anh Hùng Chiến.
Ưng Sát cho dừng nã pháo, cũng giơ lên 2 kiếm chéo nhau, bày tỏ đồng ý. Từ phía sau hắn, một người chắp tay nói:
"Đại nhân, xin cho Tôn Kiên ra trận"
"Được. Người đâu, ban rượu"
"Chúc Tôn đại nhân chiến thắng trở về" Chúng tướng giơ kiếm nói
Phía bên kia, cửa thành mở ra, một thân hình lực lưỡng cưỡi hắc mã tiến lên. Phía sau hắn chạy ra một binh lính tay cầm thấu thị cầu đưa tới cho Tôn Kiên. Ngược lại phía địch cũng được người của Ưng Sát đưa thấu thị cầu kiểm tra.
Mặc định Anh Hùng Chiến là dành cho phàm nhân. Ngươi có thể để 1 Luyện Thể Cảnh ra đánh với Cự Linh, nhưng nhất định không được cử ra Hoàng cấp.
Chiến binh cưỡi hắc mã có tu vi Cự Linh cảnh, Tôn Kiên cũng vậy. 2 Binh lính kiểm tra xong tu vi liền quay trở về quân đội của mình, để giành chiến trường rộng rãi cho 2 đại nhân.
Trận chiến rất nhanh kết thúc, Tôn Kiên tử trận.
Binh lính trên thành Dự Châu hò reo chiến thắng, tinh thần binh lính tăng cao kịch liệt
Phía bên này, Ưng Sát thong dong, nói:
"Tôn Kiên chủ quan khinh địch, chết không sai. Ai lên tiếp?"
Lời Ưng Sát nói, là học theo Huyết Vô Thần dạy về Sĩ Khí Luận. Trong Sĩ Khí Luận có viết:
"Tướng địch mới thắng, chê tướng ta cẩu thả, khinh địch.
Tướng địch thắng nhiều, chê quân sư bên ta bày trận không hợp lý.
Tướng địch luôn thắng, chê hắn hữu dũng vô mưu"
"Chu Mã xin ra trận trả thù cho Tôn Kiên" Chu Mã chắp tay nói
"Được, lấy đầu hắn về có trọng thưởng" Ưng Sát nói
Chu Mã sau khi kiểm tra xong tu vi, giơ đao về phía địch, nói:
"Báo danh đi, ta còn mang đầu ngươi về báo cáo"
"Thượng Tam Kiệt" Thượng Tam Kiệt vừa nói, vừa phi ngựa về phía Chu Mã, tay cầm Thanh Long Đao nặng 1000 cân nhẹ tựa lông hồng.
Sau 3 đao, đầu Chu Mã lìa khỏi cổ. Tiếng hô vang khắp Dự Châu. Sĩ khí binh lính Dự Châu cao tới cực điểm. Sĩ khí phía Khai Thiên Môn xuống thấp đến nỗi bọn hắn nhìn Thượng Tam Kiệt như một tôn chiến thần khổng lồ. Lúc này Dự Châu mở cửa thành đánh ra, chỉ sợ phái Khai Thiên Môn thương vong thảm trọng.
"Để ta lên" Ưng Sát đành đích thân ra trận. Nếu hắn cũng tử trận, Khai Thiên Môn thất bại không nghi ngờ.
"Ưng Sát lĩnh giáo Thượng Tam Kiệt" Ưng Sát chắp tay nói.
2 tướng giao phong kịch liệt. Thượng Tam Kiệt một đao mạnh mẽ chém xuống, bị Ưng Sát gạt ra nhưng vẫn đủ để chém đứt cổ hoàng mã của Ưng Sát.
Ưng Sát nhảy lên, cũng cường mãnh một đao bổ xuống. Thượng Tam Kiệt đỡ đòn không sao, nhưng hắc mã của hắn thì gãy chân quỵ xuống.
2 bên lùi lại, cách nhau 20 trượng.
"Khá lắm, khởi động kết thúc, ăn món chính nào" Thượng Tam Kiệt chuẩn bị đánh ra võ kỹ hàng đầu của hắn
Ưng Sát không nói không rằng, đánh ra Khoái Sát Đao phản công. Sau hàng chục năm rèn luyện, Khoái Sát Đao của hắn đã đại thành, tam phân quy nhất. Một hỏa đao hừng hực bổ ra, chống chọi với đao khí sắc bén của Thượng Tam Kiệt.
Hỏa đao đánh hủy đao khí nhưng chưa đến gần Thượng Tam Kiệt cũng đã tan biến mất. Ưng Sát lùi lại về sau 20 trượng, kéo dãn khoảng cách 2 bên lên gấp đôi.
"Ha ha, sợ chạy rồi sao. Chân ngươi có thể rời đi, nhưng đầu thì bỏ lại"
Thượng Tam Kiệt vận khí, quét đao từ dưới đất lên. Một thanh thổ đao khổng lồ từ dưới đất mọc lên, xé gió, rạch đất chém tới Ưng Sát.
Binh lính Khai Thiên Môn đứng cách xa trăm trượng vẫn cảm thấy rát cả mặt, khiến tinh thần bọn hắn lo lắng cùng sợ hãi đến tột cùng.
Ưng Sát vừa nhảy lùi lại, chân vừa chạm đất đã ngay lập tức chạy như bay về phía trước. Lí do hắn lùi lại là để có thêm khoảng trống thi triển Khoái Phong Vân.
Trong khi thổ đao vừa thành hình, Ưng Sát đã kéo gần khoảng cách 2 bên xuống còn 20 trượng.
Thổ đao vừa ra, hỏa đao cũng đã thành hình. Hỏa đao này khí thế cuồn cuộn, hỏa diễm ngập trời, là sự kết hợp của Khoái Sát Đao và Khoái Phong Vân, tăng sức mạnh của hỏa đao lên gấp nhiều lần.
Hỏa đao đập mạnh vào thổ đao, tạo ra một chấn động lớn, đẩy lùi cả Ưng Sát và Thượng Tam Kiệt ra sau. Thượng Tam Kiệt vừa trụ vững thân hành, cảnh tượng trước mặt hắn không khỏi mang đến cho hắn tột cùng kinh sợ. Không kịp phản ứng gì, hỏa đao đã đi qua người hắn, cắt Thượng Tam Kiệt ra làm đôi.
Cơ thể Thượng Tam Kiệt rời ra thành hai nửa trái, phải nhưng không có huyết dịch chảy ra. Vì tất cả huyết dịch trong cơ thể hắn đã bị hỏa đao đốt cháy hoàn toàn.
Binh lính phía sau Ưng Sát hô vang chiến thắng
"Ưng đại nhân vô địch, Ưng đại nhân vô địch"
2 trận thua trước đó được quét đi sạch sẽ, tinh thần binh lính lại lên cao vời vợi.
Phía bên Dự Châu, thành chủ tức giận, ra lệnh:
"Ngô Kiến Hy, hắn đã mệt mỏi rồi, ra lấy đầu hắn về đây"
"Đại nhân yên tâm, gần đây ta có đột phá, thực lực đã vượt trên Thượng Tam Kiệt"
"Rất tốt. Người đâu, ban rượu"
Ngô Kiến Hy không cưỡi ngựa ra ngoài, cho thấy hắn không muốn cận chiến mà đánh luôn món chính. Hắn vừa tu luyện đại thành 1 môn võ kỹ, muốn thi triển ngay.
Ưng Sát cũng không muốn tấn công thăm dò, trực tiếp thi triển võ kỹ mạnh nhất của mình là Khoái Sát Đao kết hợp Khoái Phong Vân.
Kết cục của Ngô Kiến Hy không khác gì Thượng Tam Kiệt, thân thể bị chẻ đôi, chết không kịp gáy.
Thành chủ Dự Châu tức giận, sĩ khí quân lính giảm đến cực đáy. Hắn từ trên cao bay khỏi tường thành, muốn loại bỏ Ưng Sát thật nhanh.
Ưng Sát tự biết thân biết phận, không dám đơn độc đánh với thành chủ nên chạy ra sau, trở lại cùng quân lính của mình. Quân lính thấy tình cảnh nguy cấp cũng xông lên hộ tướng.
Thành chủ từ xa chém xuống 1 kiếm. 6 thuộc hạ của Ưng Sát vừa vặn tới kịp chống đỡ kiếm khí cùng hắn.
Nhìn con mồi thoát khỏi tay, thành chủ quay về thành, ra lệnh xuất quân tiêu diệt địch. Ban đầu hắn không biết lực lượng địch, không biết đối phương có bao nhiêu tiên nhân nên không ra ngoài. Vừa rồi hắn tiến lên chủ yếu là muốn thăm dò. Hiện giờ hắn chắc đến 8, 9 thành kẻ địch chỉ có tên Ưng Sát kia có tu vi cao nhất là Cự Linh cảnh. Vậy thì xuất quân thôi.