Chương : 160
Trần Lương cảm thấy nếu chiến đấu sẽ khó thoát chết, nên đưa ra đề nghị:
"Các ngươi bắt sống ta sẽ trao đổi với Khai Thiên Môn được nhiều lợi ích hơn"
"Ta cũng thấy thế. Nhưng Trọng Đạt đại nhân không đồng ý. Ngài ấy hẳn có lí do riêng, bọn ta chỉ biết nhận lệnh hành sự. Giờ chết của ngươi đã điểm. Chịu chết đi"
Nhạc Phương vừa nói xong, một âm thanh chói tai vang lên. Đám người Nhạc Phương, Trần Lương đều bị đơ người trong giây lát.
Thời điểm Nhạc Phương tỉnh lại, một lưỡi kiếm khí đã kề sát cổ hắn. Lúc nhận ra nữ nhạc sư tấn công thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ. Không chỉ có Nhạc Phương, vị trưởng lão bên cạnh hắn cũng không thoát khỏi số phận.
Diễn biến cái chết của 2 người Nhạc Phương xảy ra quá nhanh, Trần Lương nhìn 2 kẻ đầu lìa khỏi xác mà không biết phải làm gì. Hắn vừa cảnh giác 3 tên sát thủ, vừa nhìn về phía nữ nhạc sư, không nói lên lời.
Nữ nhạc sư bỏ khăn che mặt xuống. Lúc này Trần Lương đã hiểu vì sao nàng nhất quyết không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình. Trên khuôn mặt trắng trẻo đó là 7 vết sẹo to như con rết, trông cực kỳ kinh dị.
Khuôn mặt ấy, nếu không có 7 vết sẹo, chắc chắn là 1 đại mỹ nhân. Nhưng với 7 con rết trên mặt, trông nàng rất đáng sợ, xấu xí vô cùng. Trẻ con vừa nhìn đã khóc, nam nhân vừa thấy đã chạy, nữ nhân vừa thấy đã cau mày bàn tán.
Trần Lương mới đầu không nhận ra, nhưng dần lại thấy quen. Hắn không chắc chắn nói:
"Tuyết Phi?"
Nàng không trả lời, đánh một sợi kiếm khí về phía hắn. Kiếm khí không cắt qua người Trần Lương mà đi lướt qua người hắn, đánh về 1 tên sát thủ đang chạy tới muốn đánh lén mục tiêu.
Tuyết Hoa ôm đàn, nhảy về phía Trần Lương, nói:
"Là ta. Giải quyết 3 tên này rồi nói"
Không đợi bọn hắn ra tay, 3 tên sát thủ đã mở cửa bỏ chạy. Bọn hắn là sát thủ, không phải là đấu sĩ. Chuyên môn của bọn hắn là đánh lén, không phải chiến trực diện. Giả dụ đánh trực diện mà chắc thắng thì bọn hắn cũng làm đấy, nhưng kèo này không chắc. Vì vậy bọn hắn quyết đoán rút lui.
Làm sát thủ, biết rút lui nhanh thì thọ mệnh mới cao.
Tuyết Phi cùng Trần Lương cũng nhanh chóng rời đi. Nơi đây dù sao cũng là trụ sở của Ngô Tài Phái, ở lại không ổn. Trước khi đi, Tuyết Phi không quên thu lấy Nhẫn không gian của 2 kẻ không đầu.
Bọn hắn tìm tới một tửu quán nằm trong vòng bảo vệ của hộ thành đại trận. Không muốn đến nơi đông người, tửu quán bọn hắn đến là một quán nhỏ, chỉ có rượu phổ thông, thức ăn phổ thông.
Ăn gì không quan trọng, đi đâu không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai, đi cùng ai.
Trần Lương nhìn Tuyết Phi lúc này đã đeo lại mạng che mặt, hỏi:
"Đa tạ ơn cứu mạng. Không có ngươi, hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết"
"Chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng từng giúp ta. Không tính là ơn huệ gì"
"Ngươi làm nhạc sư từ khi nào?"
"70 năm trước, ta gia nhập Nhã Nhạc Cung. 50 năm trước, ta lên hoàng cấp, làm nhạc sư đi khắp nơi đánh đàn kiếm sống như ngươi thấy"
"Khuôn mặt ngươi?" Trần Lương không muốn nhắc đến, nhưng hắn lại rất tò mò
"Là do Địa Xa Ngô làm"
"Địa Xa Ngô chỉ sống trong hang sâu có nhiều khí độc. Ngươi làm sao đi vào nơi đấy?" Trần Lương đau xót hỏi
"Nơi đấy có Hắc Điểm Hoa" Tuyết Phi trả lời ngắn gọn
Trần Lương không hỏi tiếp, chỉ nhìn nàng. Hắn biết nàng không muốn nói. Nhưng hắn lại rất muốn biết chuyện gì xảy ra với nàng. Tuyết Phi phải bôn ba đánh đàn kiếm sống, lại phải đi nơi rừng thiêng nước độc kiếm bảo vật. Điều này chắc chắn phải có lí do của nó.
Trần Lương không hỏi, chờ đợi nàng tự nói.
Trầm ngâm một lúc, Tuyết Phi tiếp tục:
"Ngoài Nhã Nhạc Cung, ta còn tham gia Thanh Nhạn Phái. Lúc ấy có 1 nhiệm vụ ở Thanh Nhạn Phái là tìm thuốc giải độc cho một người bị Hồng Ngọc Xà cắn. Tiền thưởng là 200 Củ. Trong lúc ngắt lấy Hắc Điểm Hoa, ta bị mấy con Địa Xa Ngô tấn công.
Còn may ta kịp nuốt một nửa Hắc Điểm Hoa nên mới toàn mạng. Nhưng độc tính ở những vết thương do bọn chúng đã gây ra đã để lại sẹo. 7 vết sẹo trên mặt và 4 vết sẹo ở tay và chân"
"Ngươi đã cứu ta một mạng. Hãy cho ta biết ngươi cần thứ gì nhất, chỉ cần ta làm được, chắc chắn sẽ thực hiện" Trần Lương cảm giác Tuyết Phi đang che giấu một nỗi khổ tâm nào đó
"Không cần nhắc đến ơn huệ, coi như ta trả nợ lần trước ngươi giúp ta"
"Không được. Lần trước là ta giúp ngươi. Lần này là ngươi cứu mạng ta. Không báo đáp ngươi, ta sẽ khó chịu không yên"
"Thôi được" Tuyết Phi thở dài nói "Ta nghe Nhạc Chương gọi ngươi là Thủy Kính Tiên Sinh. Ta đi khắp nơi chơi đàn cũng đã nghe mọi người nhắc nhiều đến đại danh đỉnh đỉnh Thủy Kính Tiên Sinh đã giúp Mùi Sứ Quân chiếm được một mảng rộng lớn lãnh thổ. Ngươi hẳn là có nhiều Tinh thạch lắm, ngươi cho ta một chút là được"
"Ngươi cần bao nhiêu? Vì sao ngươi lại quá cần Tinh thạch như thế? Bôn ba khắp nơi chơi đàn kiếm Tinh thạch, xông pha nơi hiểm độc để làm nhiệm vụ kiếm Tinh thạch. Rất không giống tính cách của ngươi" Trần Lương nghiêm túc nhìn Tuyết Phi nói
"Ta có khổ tâm. Ngươi đừng hỏi nữa. Ngươi cho ta 100 Củ là đủ rồi, sau đó không ai nợ ai"
"Đây là 1000 Củ" Trần Lương tháo vòng cổ ra đặt xuống bàn "Nhưng không phải để trả nợ, mà để mua thông tin"
Trần Lương bản thân hiện giờ có hơn 30.000 củ. 1000 củ với hắn không tính là gì.
"Không hổ là Thủy Kính Tiên Sinh. Ngươi muốn mua thông tin gì?" Tuyết Phi nhìn vòng cổ mà chua xót cho bản thân. Nàng đặt bản thân vào hiểm cảnh, dung mạo bị hủy hết cũng chỉ vì mấy trăm củ. Hắn lại có thể dễ dàng vung ra 1000 củ.
Cuộc đời về cơ bản là đáng buồn.
"Khổ tâm của ngươi là gì?" Trần Lương hỏi, tay đẩy vòng cổ về phía Tuyết Phi.
"Ngươi có biết cũng không thể giúp được ta. Cần gì phải cố chấp" Tuyết Phi nói
"Không giúp được ta cũng muốn biết"
"Cha mẹ ta phạm phải tội phản bội gia tộc, bị giam trong Hình Ngục, mỗi ngày đều chịu tra tấn chết đi sống lại. Ta muốn có nhiều Tinh thạch, nhiều bảo vật để nhanh chóng tăng lên sức mạnh, tăng lên tu vi để sớm ngày quay trở lại cứu cha mẹ"
"Cách này chỉ sợ không kịp" Trần Lương nói
"Không kịp cũng biết làm thế nào. Ta chỉ nghĩ được 2 cách. Cách 1 là lên Địa cấp, tìm cách lọt vào Hình Ngục cứu người. Cách 2 cũng là đợi lên Địa cấp, nhưng sau đó mở hội kén rể. Ai có thể giúp ta cứu ra cha mẹ, ta sẽ gả cho người đó"
"Cha mẹ ngươi thọ nguyên còn bao nhiêu?"
"Sư phụ nói, cha mẹ ta lúc sinh ra ta là Địa cấp võ giả, đã sống khoảng 3000 năm. Nhưng ta sợ bị tra tấn trong Ngục Hình họ sẽ không hết thọ nguyên 5000 năm của Địa cấp. Thậm chí ta còn không biết liệu bây giờ họ còn sống không" Tuyết Phi giọng nói đượm buồn.
"Cứu cha mẹ ngươi, nhất thời ta không có cách. Cho ta thời gian nghĩ thêm một chút. Ngươi trước tiên cầm lấy số Tinh thạch này. Ta có rất nhiều Tinh thạch nên ngươi không phải nghĩ. Từ nay ngươi không phải đi chơi đàn kiếm tiền nữa, muốn bao nhiêu ta đưa bằng đấy.
"Ngươi phá hoại kế hoạch của Trọng Đạt và 3 tên sát thủ. Bọn chúng chắc chắn sẽ trả thù ngươi. Trọng Đạt có vây cánh trên khắp Giang Đông Quốc, trở về Nhã Nhạc Cung hay Thanh Nhạn Phái đều không an toàn. Ngươi đến chỗ ta đi, không dám nói hái sao trên trời, nhưng tài nguyên tu luyện cho ngươi hẳn là không thiếu. Chờ ngươi lên Huyền cấp, ta sẽ đưa ngươi một số bảo dược đột phá huyệt đạo.
Ngươi vẫn cần ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm bảo vật, nhưng là bảo vật cho ngươi dùng, không phải để đổi lấy Tinh thạch."
"Được, ta sẽ gia nhập môn phái của ngươi. Nhưng ta vẫn sẽ đi chơi đàn. Ta không muốn ăn bám lấy tiền của ngươi, cho dù ngươi nói là để trả ơn thì 1000 củ này đủ rồi. Quan trọng hơn, lưu diễn khắp nơi giúp ta thu thập được nhiều thông tin, đồng thời rèn luyện nhạc nghệ.
Giá mà lên được Huyền cấp luôn. Ở Hoàng cấp không tăng tiến được tu vi, cảm thấy thật nhàm chán"
"Thực ra ở Hoàng cấp có thể tăng được chiến lực, giúp ngươi có căn cơ lớn mạnh. Ngươi chỉ cần tìm bảo vật tăng cường Nhân Sinh là được"
"Cái "chỉ cần" của ngươi hơi bị đắt và hiếm đấy, thường chỉ có trong các đại thế lực chứ chúng ta kiếm đâu ra"
Nghe Tuyết Phi nói, Trần Lương mới ngớ ra là không phải ai cũng có được năng lực như của hắn. Biểu cảm này của Trần Lương không qua được mắt Tuyết Phi. Nàng mới ngạc nhiên hỏi:
"Sao, ngươi có bảo dược tăng cường Nhân Sinh?"
"Cho ta" Tuyết Phi chìa tay về phía trước "Ngươi bảo trả ơn đúng không, cho ta một ít linh dược không phải quá đáng chứ?"
"Rât tiếc, có bao nhiêu ta phục dụng hết rồi" Trần Lương nhún vai
"Nhân Sinh của ngươi hiện giờ như nào?"
"Lớn gấp rưỡi so với ban đầu"
"Có lẽ ta phải bám đùi đại thiếu gia đây để kiếm ăn rồi. Lớn gấp rưỡi Nhân Sinh, tính ra giá trị bảo vật ngươi nuốt vào cũng phải mấy nghìn củ. Ngươi làm cách nào có được bảo vật tăng cường Nhân Sinh vậy? Cái này dù có tiền cũng không mua nổi nha."
"May mắn, may mắn thôi" Trần Lương cười trừ
Nếu Tuyết Phi biết Trần Lương không chỉ có 1 mà là 2 Nhân Sinh đều lớn gấp rưỡi, tức là người thường có 1 Nhân Sinh sẽ lớn gấp đôi, chỉ sợ nàng sẽ bị dọa khiếp. Và nếu nàng biết đa phần bảo vật đấy đều lấy từ Thiên cấp võ giả do chính tay Trần Lương giết được thì không biết cảm nghĩ của nàng sẽ thế nào.
"Ngươi may mắn vậy thì tìm lấy Thất Sinh Thất Tử Đồ đi, cho ta mượn dùng để nhanh lên Huyền cấp. Ta không muốn để ngươi nhìn thấy xấu xí đâu" Tuyết Phi đùa
Thất Sinh Thất Tử Đồ là một kiện Thần Khí, mang lại cho người sử dụng 7 kiếp sống giả tưởng. Một kiếp trong Thất Sinh Thất Tử Đồ không khác gì ngoài đời thực. Vì vậy, ngươi có 7 kiếp để học tập, rèn luyện thì khi trở về hiện thực, ngươi là cỡ nào uyên bác, cỡ nào tài trí.
Nếu ngươi chỉ là hạng người bình thường, có Thất Sinh Thất Tử Đồ cũng chỉ mang lại nhất định ưu thế nhỏ. Nhưng ngươi là hạng người đạo tâm cao, hoặc là thiên tài ngàn vạn người có một, thì Thất Sinh Thất Tử Đồ sẽ mạng lại vô số lợi ích, mở ra tiền đồ rộng lớn vô hạn.
Từ trong Thất Sinh Thất Tử Đồ bước, liên tiếp đột phá từ Cự Linh cảnh lên Hoàng cấp, rồi Huyền cấp chỉ một tác dụng hiển nhiên và rất nhỏ của món Thần Khí này.
"Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp" Trần Lương mỉm cười nói.
Trò chuyện xong, 2 người trở về Phủ Thành Chủ. Trần Lương nhờ Tuyết Hoa sắp xếp chỗ ở cho Tuyết Phi. Xong ngay lập tức triệu tập nhân mã tiến công trụ sở Ngô Tài Phái ở Kinh Châu, nhưng đến nơi thì đã không còn một ai.
3 ngày sau, Trần Lương tìm tới Tuyết Phi nói:
"Ta có cách cứu thoát cha mẹ ngươi rồi"
- ---------
Liệu Trần Lương sẽ có cách gì, liệu phải hi sinh bao nhiêu người để cứu thoát cha mẹ Tuyết Phi?
"Các ngươi bắt sống ta sẽ trao đổi với Khai Thiên Môn được nhiều lợi ích hơn"
"Ta cũng thấy thế. Nhưng Trọng Đạt đại nhân không đồng ý. Ngài ấy hẳn có lí do riêng, bọn ta chỉ biết nhận lệnh hành sự. Giờ chết của ngươi đã điểm. Chịu chết đi"
Nhạc Phương vừa nói xong, một âm thanh chói tai vang lên. Đám người Nhạc Phương, Trần Lương đều bị đơ người trong giây lát.
Thời điểm Nhạc Phương tỉnh lại, một lưỡi kiếm khí đã kề sát cổ hắn. Lúc nhận ra nữ nhạc sư tấn công thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ. Không chỉ có Nhạc Phương, vị trưởng lão bên cạnh hắn cũng không thoát khỏi số phận.
Diễn biến cái chết của 2 người Nhạc Phương xảy ra quá nhanh, Trần Lương nhìn 2 kẻ đầu lìa khỏi xác mà không biết phải làm gì. Hắn vừa cảnh giác 3 tên sát thủ, vừa nhìn về phía nữ nhạc sư, không nói lên lời.
Nữ nhạc sư bỏ khăn che mặt xuống. Lúc này Trần Lương đã hiểu vì sao nàng nhất quyết không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình. Trên khuôn mặt trắng trẻo đó là 7 vết sẹo to như con rết, trông cực kỳ kinh dị.
Khuôn mặt ấy, nếu không có 7 vết sẹo, chắc chắn là 1 đại mỹ nhân. Nhưng với 7 con rết trên mặt, trông nàng rất đáng sợ, xấu xí vô cùng. Trẻ con vừa nhìn đã khóc, nam nhân vừa thấy đã chạy, nữ nhân vừa thấy đã cau mày bàn tán.
Trần Lương mới đầu không nhận ra, nhưng dần lại thấy quen. Hắn không chắc chắn nói:
"Tuyết Phi?"
Nàng không trả lời, đánh một sợi kiếm khí về phía hắn. Kiếm khí không cắt qua người Trần Lương mà đi lướt qua người hắn, đánh về 1 tên sát thủ đang chạy tới muốn đánh lén mục tiêu.
Tuyết Hoa ôm đàn, nhảy về phía Trần Lương, nói:
"Là ta. Giải quyết 3 tên này rồi nói"
Không đợi bọn hắn ra tay, 3 tên sát thủ đã mở cửa bỏ chạy. Bọn hắn là sát thủ, không phải là đấu sĩ. Chuyên môn của bọn hắn là đánh lén, không phải chiến trực diện. Giả dụ đánh trực diện mà chắc thắng thì bọn hắn cũng làm đấy, nhưng kèo này không chắc. Vì vậy bọn hắn quyết đoán rút lui.
Làm sát thủ, biết rút lui nhanh thì thọ mệnh mới cao.
Tuyết Phi cùng Trần Lương cũng nhanh chóng rời đi. Nơi đây dù sao cũng là trụ sở của Ngô Tài Phái, ở lại không ổn. Trước khi đi, Tuyết Phi không quên thu lấy Nhẫn không gian của 2 kẻ không đầu.
Bọn hắn tìm tới một tửu quán nằm trong vòng bảo vệ của hộ thành đại trận. Không muốn đến nơi đông người, tửu quán bọn hắn đến là một quán nhỏ, chỉ có rượu phổ thông, thức ăn phổ thông.
Ăn gì không quan trọng, đi đâu không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai, đi cùng ai.
Trần Lương nhìn Tuyết Phi lúc này đã đeo lại mạng che mặt, hỏi:
"Đa tạ ơn cứu mạng. Không có ngươi, hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết"
"Chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng từng giúp ta. Không tính là ơn huệ gì"
"Ngươi làm nhạc sư từ khi nào?"
"70 năm trước, ta gia nhập Nhã Nhạc Cung. 50 năm trước, ta lên hoàng cấp, làm nhạc sư đi khắp nơi đánh đàn kiếm sống như ngươi thấy"
"Khuôn mặt ngươi?" Trần Lương không muốn nhắc đến, nhưng hắn lại rất tò mò
"Là do Địa Xa Ngô làm"
"Địa Xa Ngô chỉ sống trong hang sâu có nhiều khí độc. Ngươi làm sao đi vào nơi đấy?" Trần Lương đau xót hỏi
"Nơi đấy có Hắc Điểm Hoa" Tuyết Phi trả lời ngắn gọn
Trần Lương không hỏi tiếp, chỉ nhìn nàng. Hắn biết nàng không muốn nói. Nhưng hắn lại rất muốn biết chuyện gì xảy ra với nàng. Tuyết Phi phải bôn ba đánh đàn kiếm sống, lại phải đi nơi rừng thiêng nước độc kiếm bảo vật. Điều này chắc chắn phải có lí do của nó.
Trần Lương không hỏi, chờ đợi nàng tự nói.
Trầm ngâm một lúc, Tuyết Phi tiếp tục:
"Ngoài Nhã Nhạc Cung, ta còn tham gia Thanh Nhạn Phái. Lúc ấy có 1 nhiệm vụ ở Thanh Nhạn Phái là tìm thuốc giải độc cho một người bị Hồng Ngọc Xà cắn. Tiền thưởng là 200 Củ. Trong lúc ngắt lấy Hắc Điểm Hoa, ta bị mấy con Địa Xa Ngô tấn công.
Còn may ta kịp nuốt một nửa Hắc Điểm Hoa nên mới toàn mạng. Nhưng độc tính ở những vết thương do bọn chúng đã gây ra đã để lại sẹo. 7 vết sẹo trên mặt và 4 vết sẹo ở tay và chân"
"Ngươi đã cứu ta một mạng. Hãy cho ta biết ngươi cần thứ gì nhất, chỉ cần ta làm được, chắc chắn sẽ thực hiện" Trần Lương cảm giác Tuyết Phi đang che giấu một nỗi khổ tâm nào đó
"Không cần nhắc đến ơn huệ, coi như ta trả nợ lần trước ngươi giúp ta"
"Không được. Lần trước là ta giúp ngươi. Lần này là ngươi cứu mạng ta. Không báo đáp ngươi, ta sẽ khó chịu không yên"
"Thôi được" Tuyết Phi thở dài nói "Ta nghe Nhạc Chương gọi ngươi là Thủy Kính Tiên Sinh. Ta đi khắp nơi chơi đàn cũng đã nghe mọi người nhắc nhiều đến đại danh đỉnh đỉnh Thủy Kính Tiên Sinh đã giúp Mùi Sứ Quân chiếm được một mảng rộng lớn lãnh thổ. Ngươi hẳn là có nhiều Tinh thạch lắm, ngươi cho ta một chút là được"
"Ngươi cần bao nhiêu? Vì sao ngươi lại quá cần Tinh thạch như thế? Bôn ba khắp nơi chơi đàn kiếm Tinh thạch, xông pha nơi hiểm độc để làm nhiệm vụ kiếm Tinh thạch. Rất không giống tính cách của ngươi" Trần Lương nghiêm túc nhìn Tuyết Phi nói
"Ta có khổ tâm. Ngươi đừng hỏi nữa. Ngươi cho ta 100 Củ là đủ rồi, sau đó không ai nợ ai"
"Đây là 1000 Củ" Trần Lương tháo vòng cổ ra đặt xuống bàn "Nhưng không phải để trả nợ, mà để mua thông tin"
Trần Lương bản thân hiện giờ có hơn 30.000 củ. 1000 củ với hắn không tính là gì.
"Không hổ là Thủy Kính Tiên Sinh. Ngươi muốn mua thông tin gì?" Tuyết Phi nhìn vòng cổ mà chua xót cho bản thân. Nàng đặt bản thân vào hiểm cảnh, dung mạo bị hủy hết cũng chỉ vì mấy trăm củ. Hắn lại có thể dễ dàng vung ra 1000 củ.
Cuộc đời về cơ bản là đáng buồn.
"Khổ tâm của ngươi là gì?" Trần Lương hỏi, tay đẩy vòng cổ về phía Tuyết Phi.
"Ngươi có biết cũng không thể giúp được ta. Cần gì phải cố chấp" Tuyết Phi nói
"Không giúp được ta cũng muốn biết"
"Cha mẹ ta phạm phải tội phản bội gia tộc, bị giam trong Hình Ngục, mỗi ngày đều chịu tra tấn chết đi sống lại. Ta muốn có nhiều Tinh thạch, nhiều bảo vật để nhanh chóng tăng lên sức mạnh, tăng lên tu vi để sớm ngày quay trở lại cứu cha mẹ"
"Cách này chỉ sợ không kịp" Trần Lương nói
"Không kịp cũng biết làm thế nào. Ta chỉ nghĩ được 2 cách. Cách 1 là lên Địa cấp, tìm cách lọt vào Hình Ngục cứu người. Cách 2 cũng là đợi lên Địa cấp, nhưng sau đó mở hội kén rể. Ai có thể giúp ta cứu ra cha mẹ, ta sẽ gả cho người đó"
"Cha mẹ ngươi thọ nguyên còn bao nhiêu?"
"Sư phụ nói, cha mẹ ta lúc sinh ra ta là Địa cấp võ giả, đã sống khoảng 3000 năm. Nhưng ta sợ bị tra tấn trong Ngục Hình họ sẽ không hết thọ nguyên 5000 năm của Địa cấp. Thậm chí ta còn không biết liệu bây giờ họ còn sống không" Tuyết Phi giọng nói đượm buồn.
"Cứu cha mẹ ngươi, nhất thời ta không có cách. Cho ta thời gian nghĩ thêm một chút. Ngươi trước tiên cầm lấy số Tinh thạch này. Ta có rất nhiều Tinh thạch nên ngươi không phải nghĩ. Từ nay ngươi không phải đi chơi đàn kiếm tiền nữa, muốn bao nhiêu ta đưa bằng đấy.
"Ngươi phá hoại kế hoạch của Trọng Đạt và 3 tên sát thủ. Bọn chúng chắc chắn sẽ trả thù ngươi. Trọng Đạt có vây cánh trên khắp Giang Đông Quốc, trở về Nhã Nhạc Cung hay Thanh Nhạn Phái đều không an toàn. Ngươi đến chỗ ta đi, không dám nói hái sao trên trời, nhưng tài nguyên tu luyện cho ngươi hẳn là không thiếu. Chờ ngươi lên Huyền cấp, ta sẽ đưa ngươi một số bảo dược đột phá huyệt đạo.
Ngươi vẫn cần ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm bảo vật, nhưng là bảo vật cho ngươi dùng, không phải để đổi lấy Tinh thạch."
"Được, ta sẽ gia nhập môn phái của ngươi. Nhưng ta vẫn sẽ đi chơi đàn. Ta không muốn ăn bám lấy tiền của ngươi, cho dù ngươi nói là để trả ơn thì 1000 củ này đủ rồi. Quan trọng hơn, lưu diễn khắp nơi giúp ta thu thập được nhiều thông tin, đồng thời rèn luyện nhạc nghệ.
Giá mà lên được Huyền cấp luôn. Ở Hoàng cấp không tăng tiến được tu vi, cảm thấy thật nhàm chán"
"Thực ra ở Hoàng cấp có thể tăng được chiến lực, giúp ngươi có căn cơ lớn mạnh. Ngươi chỉ cần tìm bảo vật tăng cường Nhân Sinh là được"
"Cái "chỉ cần" của ngươi hơi bị đắt và hiếm đấy, thường chỉ có trong các đại thế lực chứ chúng ta kiếm đâu ra"
Nghe Tuyết Phi nói, Trần Lương mới ngớ ra là không phải ai cũng có được năng lực như của hắn. Biểu cảm này của Trần Lương không qua được mắt Tuyết Phi. Nàng mới ngạc nhiên hỏi:
"Sao, ngươi có bảo dược tăng cường Nhân Sinh?"
"Cho ta" Tuyết Phi chìa tay về phía trước "Ngươi bảo trả ơn đúng không, cho ta một ít linh dược không phải quá đáng chứ?"
"Rât tiếc, có bao nhiêu ta phục dụng hết rồi" Trần Lương nhún vai
"Nhân Sinh của ngươi hiện giờ như nào?"
"Lớn gấp rưỡi so với ban đầu"
"Có lẽ ta phải bám đùi đại thiếu gia đây để kiếm ăn rồi. Lớn gấp rưỡi Nhân Sinh, tính ra giá trị bảo vật ngươi nuốt vào cũng phải mấy nghìn củ. Ngươi làm cách nào có được bảo vật tăng cường Nhân Sinh vậy? Cái này dù có tiền cũng không mua nổi nha."
"May mắn, may mắn thôi" Trần Lương cười trừ
Nếu Tuyết Phi biết Trần Lương không chỉ có 1 mà là 2 Nhân Sinh đều lớn gấp rưỡi, tức là người thường có 1 Nhân Sinh sẽ lớn gấp đôi, chỉ sợ nàng sẽ bị dọa khiếp. Và nếu nàng biết đa phần bảo vật đấy đều lấy từ Thiên cấp võ giả do chính tay Trần Lương giết được thì không biết cảm nghĩ của nàng sẽ thế nào.
"Ngươi may mắn vậy thì tìm lấy Thất Sinh Thất Tử Đồ đi, cho ta mượn dùng để nhanh lên Huyền cấp. Ta không muốn để ngươi nhìn thấy xấu xí đâu" Tuyết Phi đùa
Thất Sinh Thất Tử Đồ là một kiện Thần Khí, mang lại cho người sử dụng 7 kiếp sống giả tưởng. Một kiếp trong Thất Sinh Thất Tử Đồ không khác gì ngoài đời thực. Vì vậy, ngươi có 7 kiếp để học tập, rèn luyện thì khi trở về hiện thực, ngươi là cỡ nào uyên bác, cỡ nào tài trí.
Nếu ngươi chỉ là hạng người bình thường, có Thất Sinh Thất Tử Đồ cũng chỉ mang lại nhất định ưu thế nhỏ. Nhưng ngươi là hạng người đạo tâm cao, hoặc là thiên tài ngàn vạn người có một, thì Thất Sinh Thất Tử Đồ sẽ mạng lại vô số lợi ích, mở ra tiền đồ rộng lớn vô hạn.
Từ trong Thất Sinh Thất Tử Đồ bước, liên tiếp đột phá từ Cự Linh cảnh lên Hoàng cấp, rồi Huyền cấp chỉ một tác dụng hiển nhiên và rất nhỏ của món Thần Khí này.
"Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp" Trần Lương mỉm cười nói.
Trò chuyện xong, 2 người trở về Phủ Thành Chủ. Trần Lương nhờ Tuyết Hoa sắp xếp chỗ ở cho Tuyết Phi. Xong ngay lập tức triệu tập nhân mã tiến công trụ sở Ngô Tài Phái ở Kinh Châu, nhưng đến nơi thì đã không còn một ai.
3 ngày sau, Trần Lương tìm tới Tuyết Phi nói:
"Ta có cách cứu thoát cha mẹ ngươi rồi"
- ---------
Liệu Trần Lương sẽ có cách gì, liệu phải hi sinh bao nhiêu người để cứu thoát cha mẹ Tuyết Phi?