Chương : 270
Nhờ có Lục Nhĩ Hầu, quá trình di chuyển không quá khó khăn. Bọn hắn đi đường gặp phải những công kích từ yêu thú và yêu vật, đa phần đều được Ngạo Thiên gạt bỏ. Trần Lương cũng thu thêm được một số linh dược giá trị.
Mục tiêu tiếp theo của Trần Lương là Vu Vu Song Quả đang bị canh giữ bởi Song Thủ Vương Loan, một loài yêu thú cấp 11 trông giống báo đen có 2 đầu.
Có 2 vấn đề. Thứ nhất là lực lượng tổng hợp của nhóm Trần Lương không đánh lại được Song Thủ Vương Loan. Thứ hai là Vu Vu Song Quả nằm ở trong 1 cái hang lớn, với lối vào duy nhất được trấn giữ bởi Song Thủ Vương Loan.
Vu Vu Song Quả trăm năm mới có 1 lần mọc ra đồng thời 2 quả chung 1 cuống, là bảo dược cho cả nhân loại và yêu thú. Hương thơm của Vu Vu Song Quả cũng là hương vị yêu thích của Song Thủ Vương Loan, vì vậy đa phần thời gian sống của nó sẽ ở gần hang.
Song Thủ Vương Loan cũng không phải cả ngày áng ngữ một chỗ mà thỉnh thoảng ra ngoài kiếm ăn. Có điều muốn ăn trộm quả của nó là không thể. Vì nó còn có tay sai giữ nhà.
Lá của Vu Vu Song Quả Mộc là thức ăn yêu thích của Hùng Bươu, đây cũng là loài yêu thú duy nhất được Song Thủ Vương Loan cho phép sống trong hang. Đáp lại ân tình này, Hùng Bươu sẽ hét lên thông báo bất cứ khi nào có kẻ lạ lảng vảng đến gần hang.
Khi Song Thủ Vương Loan ra ngoài săn bắt, Hùng Bươu sẽ ra ngoài cửa hang trông chừng. Âm thanh của Hùng Bươu rất lớn, và tai của Song Thủ Vương Loan rất thính. Cách xa mấy chục dặm nó cũng nghe rõ tiếng báo động và sử dụng tốc độ nhanh nhất để trở về, quá đủ để chặn đường lũ trộm cắp.
Nói về tốc độ thì Trần Lương vận dụng toàn lực Hình Mây Thân Gió cấp độ 1 cũng chỉ bằng một nửa của Song Thủ Vương Loan. Xét trong tổng thể yêu thú cấp 11 thì tốc độ này cũng chỉ nằm ở mức thường thường bậc trung.
So sánh về chiến lực thì Song Thủ Vương Loan ở mức thấp, kém hơn nhiều Song Phong Quỷ Thú, Hoang Quy, vì vậy Trần Lương mới liều một phen. Mặc dù đánh không lại, nhưng mục tiêu là ăn cướp, không phải đánh giết nên có thể thử.
Song Thủ Vương Loan cơ thể lớn gấp đôi Ngạo Thiên. Đặc biệt cái đuôi của nó dài gấp 20 lần cơ thể, lại có lực lượng rất khỏe, là một vũ khí lợi hại của Song Thủ Vương Loan.
Trước khi rời đi, Song Thủ Vương Loan dùng đuôi cuốn 1 tảng đá lớn đặt trước cửa hang. Tảng đá này không phải loại phổ thông như đất đá ở ngôi làng của Vân Hạc mà nặng hơn hàng ngàn lần. Nhờ có những sự đề phòng như này mà mấy trăm năm qua chưa từng có kẻ lấy được bảo vật của con yêu thú.
Chờ tới nửa ngày, Trần Lương xác định Song Thủ Vương Loan đã đi xa mới bắt đầu hành động. Tảng đá rất nặng, Trần Lương cũng không thể nhấc lên. Nhưng 2 Trần Lương kết hợp với Tam Nhãn Lang lại là không vấn đề gì.
Tảng đá vừa bắt đầu dịch chuyển, đám Hùng Bươu bên trong và ngoài hang đều cất tiếng thét vang trời. Trần Lương mặc kệ bọn chúng, chuyên tâm đẩy đá rồi cực tốc tiến vào trong hang. Số lượng Hùng Bươu không ít, giết bọn chúng chỉ tổ tốn thời gian.
2 Trần Lương thân ảnh nhanh như gió, chớp mắt đã đi mấy dặm đường, bỏ lại Ngạo Thiên phía sau. Đường đi của bọn hắn rất an toàn. Ngoại trừ có Hùng Bươu nhảy tới liền bị 1 thương phân làm đôi, thì không có chướng ngại nào khác.
Trần Lương vừa đặt tay vào Vu Vu Song Quả, Song Thủ Vương Loan đã có mặt bên ngoài cửa hang, hét lớn tạo thành sóng âm tấn công kẻ địch bên trong.
Lực công kích của sóng âm vô cùng mạnh, chấn nát Yêu Ảnh của Ngạo Thiên, đồng thời đánh bay nó đập vào vách hang, 2 tai chảy máu.
“Mau rời khỏi đây” Trần Lương thu Vu Vu Song Quả vào tay liền tức tốc chạy đến chỗ của Ngạo Thiên vừa bị tấn công lần thứ 2, đã bị thương không nhẹ.
Song Thủ Vương Loan gầm lên lần thứ 3.
Hầu Gia dùng Thương Hải Tang Điền đốt cháy cơ thể, tạo ra hỏa cầu tiêu hủy sóng âm, mở ra đường máu cho cả bọn chạy ra ngoài.
Cửa hang lúc này đang bị 1 thân hình khổng lồ chặn đường. Ngay trên lối ra là 1 hắc vĩ to như cột đình sẵn sàng bổ xuống bất cứ kẻ nào xuất hiện.
Kẻ chịu trận đầu tiên là Lục Nhĩ Hầu. Hắc vĩ đập vào hỏa cầu khiến Hầu Gia bên trong như bị cả 1 ngọn núi đè xuống người, nhất thời khựng lại.
Trần Lương cùng Ngạo Thiên lách qua 2 bên, tấn công Song Thủ Vương Loan bằng 1 Đế Nhất và 2 Yêu Ảnh Ngạo Thiên.
Trần Lương cũng đã sử dụng đến Huyết Khởi Chú trong Đế Nhất, vì vậy tam công này mạnh đến kinh người nhưng cũng chỉ có thể đẩy lùi được Song Thủ Vương Loan mà không thể làm nó bị thương. Cả 3 đòn tấn công đều bị hắc vĩ đỡ được.
Tuy nhiên phần đuôi tấn công Lục Nhĩ Hầu đã bị đốt cháy thành than. Điều này với Song Thủ Vương Loan mà nói không vấn đề gì. Từng đốt trên đuôi của nó có năng lực tự tách rời và hồi phục. Hỏa độc ở vết thương ngay lập tức bị cắt bỏ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, hắc vĩ sẽ tự động hồi phục.
Nhìn phần đuôi bị cháy, Song Thủ Vương Loan tập trung sự chú ý vào hỏa nhân, kẻ duy nhất trong 3 đối thủ khiến nó phải kiêng kị.
Như kế hoạch đã định, ra khỏi hang, Trần Lương cùng Ngạo Thiên tức tốc bỏ chạy, để Lục Nhĩ Hầu ở lại cản đường.
Vu Vu Song Quả có thể ở trong tay của bất kỳ kẻ địch nào, Song Thủ Vương Loan tự nhiên không muốn để cho ai rời đi. Nó vung đuôi lên định đập xuống thì nhớ đến vết thương ở đuôi nên chuyển sang dùng sóng âm truy kích. Đáng tiếc sóng âm dễ dàng bị hỏa diễm tiêu hủy.
Song Thủ Vương Loan tức giận, không màng thương thế, quất hắc vĩ từ trên cao xuống. Một đòn tấn công trời giáng để cho Trần Lương hít thở không thông. Hắc vĩ còn chưa tới nơi, áp lực từ nó đã khiến cho hắn bị chậm lại đi ít nhiều.
Lục Nhĩ Hầu vốn ở ngay sau Trần Lương, hướng lên trên đâm vào hắc vĩ. Hầu Gia thành công ngăn cản hắc vĩ nhưng nó cũng không còn nhiều thời gian, chỉ có thể xuất ra 1 đợt tấn công cuối cùng.
Một hỏa cầu khổng lồ phóng đến Song Thủ Vương Loan khiến nó không thể phân tâm truy kích kẻ địch. Toàn bộ hắc vĩ được huy động làm tấm khiên chắn trước người con yêu thú.
Hỏa cầu va vào hắc vĩ, giằng co kịch liệt. Song Thủ Vương Loan bị hỏa diễm nung nóng gào thiết không ngừng. Hỏa cầu đẩy văng con yêu thú ra xa mấy ngàn dặm mới tan biến.
Hắc vĩ thành công bảo vệ chủ thể nhưng cũng bị đốt cháy thành than. Song Thủ Vương Loan đau xót vô cùng, chứng kiến niềm tự hào của mình toàn bộ bị phá hủy.
Nó gầm lên giận giữ, bất chấp lớp lông ngoài bị cháy đến không còn gì, lao về phía hỏa nhân. Nó tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể nào thấy được tung tích kẻ thù. Từ mùi vị, hình dáng, khí tức đối phương đều biến mất như đã cách xa ngàn dặm.
Nơi này đã bị phá thành 1 mảnh tan hoang. Chỗ bị đốt cháy thành tro, chỗ bị đào 1 hố lớn, chỗ lại đổ nát, gãy rạp. Song Thủ Vương Loan không tìm thấy kẻ thù, gần đó chỉ có 1 con tiểu hầu ngồi vắt vẻo trên 1 cây lớn. Nó phóng theo hướng 2 kẻ thù lúc trước bỏ chạy.
Đáng tiếc, có tìm mỏi mắt, nghe mỏi tai cũng không thấy bóng dáng tung tích kẻ thù đâu.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Trong khi nó ngáo ngác quay đằng đông, liếc đằng tây thì Trần Lương lại ở ngay dưới chân nó, trong Tiểu Cửu Giới. Hắn và Ngạo Thiên nằm dài chờ Hầu Gia tiến đến hội họp.
Song Thủ Vương Loan gào thét, phá hủy khắp nơi nhưng không thể tìm được kẻ thù, cuối cùng nuốt hận trở về hang, tàn sát đám Hùng Bươu trút giận.
Đám người Trần Lương tiếp tục đi tới địa điểm tiếp theo. Ngô Khải Hoàng Thảo cao lớn chọc trời, thân lớn đến 30 người ôm không xuể. Ngô Khải Hoàng Thảo có 1 lớp bảo vệ tự nhiên là ngàn vạn Ngũ Hồ Điệp bay xung quanh. Bọn chúng mỗi con đều to lớn bằng nắm tay, hàng ngày cắn ngập răng vào thân Ngô Khải Hoàng Thảo để hút chất dịch trong cây làm thức ăn.
Giá trị của Ngô Khải Hoàng Thảo với Ngũ Hồ Điệp là toàn bộ thân cây. Còn với nhân loại, giá trị của nó nằm ở Tim Thảo, nằm ngay bên trên mặt đất, hấp thụ toàn bộ dinh dưỡng từ rễ cây, và được bảo vệ bởi lớp vỏ ngoài thân cây rất cứng rắn.
Răng Ngũ Hồ Điệp phải nói là cứng rắn vô cùng mới có thể cắn vào hút dịch trong cây, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn phần cành lá mà không thể cắn qua được lớp thân chính.
Lục Nhĩ Hầu trong hình thái Trần Lương, từ xa phóng Đế Nhất nhắm tới Tim Thảo. Uy lực Đế Nhất không cần phải nói, lại chỉ có thể đục được 1 lỗ nhỏ dưới gốc cây.
Kẻ nào dám động vào Ngô Khải Hoàng Thảo chính là kẻ thù của Ngũ Hồ Điệp, bọn chúng nhao nhao phóng tới tên nhân loại chán sống.
Ngũ Hồ Điệp không có năng lực gì ngoài 2 chiếc răng nanh to dài và sắc bén kinh người, có thể cắn xuyên Bán Thần Khí bảo giáp. 1 con Ngũ Hồ Điệp không có gì đáng ngại, Vân Hạc cũng diệt sát dễ dàng. Nhưng ngàn vạn Ngũ Hồ Điệp cùng 1 chỗ lao vào tấn công, lớp lớp không dứt thì Địa cấp võ giả cũng phải tránh lui.
“Phùng!”
Lục Nhĩ Hầu lại một lần nữa thi triển Thương Hải Tang Điền. Tuyệt chiêu tự sát này quả thực là được sinh ra để nó sử dụng.
Lục Nhĩ Hầu lấy hỏa cầu bọc thân, lao như viêm dương về phía Tim Thảo. Hỏa cầu càng thu hút đám Ngũ Hồ Điệp lao vào như thiêu thân.
Viêm dương thế không thể đỡ, đốt cháy hàng ngàn hồ điệp rồi đục thủng 1 lỗ lớn trên Ngô Khải Hoàng Thảo. Hỏa cầu bọc thân uy lực kinh khủng, tăng lên trăm lần sức mạnh, phải nói là tiện lợi vô cùng, nhưng lại chỉ có thể dùng 1 lần.
Hầu Gia dùng chút sức tàn còn lại bay đi, dẫn dụ đám Ngũ Hồ Điệp rời xa Ngô Khải Hoàng Thảo.
Tim Thảo đã lộ ra một góc nhỏ. Trần Lương dùng Đế Nhất kết hợp với Huyết Khởi Chú khai thông nốt phần còn lại.
Lục Nhĩ Hầu mặc dù đã dẫn dụ được đa phần Ngũ Hồ Điệp đuổi theo, nhưng đám còn lại vẫn đông như quân Nguyên. Trần Lương bọc trong Yêu Giáp, xông phá lớp Ngũ Hồ Điệp, thu lấy Tim Thảo.
Ngô Khải Hoàng Thảo chính là nguồn sống của Ngũ Hồ Điệp. Tim Thảo lại chính là nguồn sống của Ngô Khải Hoàng Thảo. Nhìn thấy nguồn sống của mình sắp bị cướp đi, đám Ngũ Hồ Điệp điên cuồng xông về phía Trần Lương, mặc kệ sống chết.
Còn chưa tới được Tim Thảo, Yêu Giáp của Ngạo Thiên đã bị phá tan. Trần Lương phải dùng đến Yêu Giáp trong Khuyển Dạ Xoa.
Thành công thu tới Tim Thảo, hắn xông phá ra ngoài nhờ lớp Yêu Giáp còn sót lại. Trong ngoài hợp kích, Ngạo Thiên cũng từ bên ngoài tấn công đám hồ điệp mở đường máu cho chủ nhân.
Mặc dù có chút nguy hiểm, đám người Trần Lương vẫn là hợp tác thành công thu lấy 2 bảo vật nâng cao tu vi cho hắn. Lục Nhĩ Hầu với Thương Hải Tang Điền là yếu tố quyết định trong cả 2 chiến thắng.
Mục tiêu tiếp theo của Trần Lương là Vu Vu Song Quả đang bị canh giữ bởi Song Thủ Vương Loan, một loài yêu thú cấp 11 trông giống báo đen có 2 đầu.
Có 2 vấn đề. Thứ nhất là lực lượng tổng hợp của nhóm Trần Lương không đánh lại được Song Thủ Vương Loan. Thứ hai là Vu Vu Song Quả nằm ở trong 1 cái hang lớn, với lối vào duy nhất được trấn giữ bởi Song Thủ Vương Loan.
Vu Vu Song Quả trăm năm mới có 1 lần mọc ra đồng thời 2 quả chung 1 cuống, là bảo dược cho cả nhân loại và yêu thú. Hương thơm của Vu Vu Song Quả cũng là hương vị yêu thích của Song Thủ Vương Loan, vì vậy đa phần thời gian sống của nó sẽ ở gần hang.
Song Thủ Vương Loan cũng không phải cả ngày áng ngữ một chỗ mà thỉnh thoảng ra ngoài kiếm ăn. Có điều muốn ăn trộm quả của nó là không thể. Vì nó còn có tay sai giữ nhà.
Lá của Vu Vu Song Quả Mộc là thức ăn yêu thích của Hùng Bươu, đây cũng là loài yêu thú duy nhất được Song Thủ Vương Loan cho phép sống trong hang. Đáp lại ân tình này, Hùng Bươu sẽ hét lên thông báo bất cứ khi nào có kẻ lạ lảng vảng đến gần hang.
Khi Song Thủ Vương Loan ra ngoài săn bắt, Hùng Bươu sẽ ra ngoài cửa hang trông chừng. Âm thanh của Hùng Bươu rất lớn, và tai của Song Thủ Vương Loan rất thính. Cách xa mấy chục dặm nó cũng nghe rõ tiếng báo động và sử dụng tốc độ nhanh nhất để trở về, quá đủ để chặn đường lũ trộm cắp.
Nói về tốc độ thì Trần Lương vận dụng toàn lực Hình Mây Thân Gió cấp độ 1 cũng chỉ bằng một nửa của Song Thủ Vương Loan. Xét trong tổng thể yêu thú cấp 11 thì tốc độ này cũng chỉ nằm ở mức thường thường bậc trung.
So sánh về chiến lực thì Song Thủ Vương Loan ở mức thấp, kém hơn nhiều Song Phong Quỷ Thú, Hoang Quy, vì vậy Trần Lương mới liều một phen. Mặc dù đánh không lại, nhưng mục tiêu là ăn cướp, không phải đánh giết nên có thể thử.
Song Thủ Vương Loan cơ thể lớn gấp đôi Ngạo Thiên. Đặc biệt cái đuôi của nó dài gấp 20 lần cơ thể, lại có lực lượng rất khỏe, là một vũ khí lợi hại của Song Thủ Vương Loan.
Trước khi rời đi, Song Thủ Vương Loan dùng đuôi cuốn 1 tảng đá lớn đặt trước cửa hang. Tảng đá này không phải loại phổ thông như đất đá ở ngôi làng của Vân Hạc mà nặng hơn hàng ngàn lần. Nhờ có những sự đề phòng như này mà mấy trăm năm qua chưa từng có kẻ lấy được bảo vật của con yêu thú.
Chờ tới nửa ngày, Trần Lương xác định Song Thủ Vương Loan đã đi xa mới bắt đầu hành động. Tảng đá rất nặng, Trần Lương cũng không thể nhấc lên. Nhưng 2 Trần Lương kết hợp với Tam Nhãn Lang lại là không vấn đề gì.
Tảng đá vừa bắt đầu dịch chuyển, đám Hùng Bươu bên trong và ngoài hang đều cất tiếng thét vang trời. Trần Lương mặc kệ bọn chúng, chuyên tâm đẩy đá rồi cực tốc tiến vào trong hang. Số lượng Hùng Bươu không ít, giết bọn chúng chỉ tổ tốn thời gian.
2 Trần Lương thân ảnh nhanh như gió, chớp mắt đã đi mấy dặm đường, bỏ lại Ngạo Thiên phía sau. Đường đi của bọn hắn rất an toàn. Ngoại trừ có Hùng Bươu nhảy tới liền bị 1 thương phân làm đôi, thì không có chướng ngại nào khác.
Trần Lương vừa đặt tay vào Vu Vu Song Quả, Song Thủ Vương Loan đã có mặt bên ngoài cửa hang, hét lớn tạo thành sóng âm tấn công kẻ địch bên trong.
Lực công kích của sóng âm vô cùng mạnh, chấn nát Yêu Ảnh của Ngạo Thiên, đồng thời đánh bay nó đập vào vách hang, 2 tai chảy máu.
“Mau rời khỏi đây” Trần Lương thu Vu Vu Song Quả vào tay liền tức tốc chạy đến chỗ của Ngạo Thiên vừa bị tấn công lần thứ 2, đã bị thương không nhẹ.
Song Thủ Vương Loan gầm lên lần thứ 3.
Hầu Gia dùng Thương Hải Tang Điền đốt cháy cơ thể, tạo ra hỏa cầu tiêu hủy sóng âm, mở ra đường máu cho cả bọn chạy ra ngoài.
Cửa hang lúc này đang bị 1 thân hình khổng lồ chặn đường. Ngay trên lối ra là 1 hắc vĩ to như cột đình sẵn sàng bổ xuống bất cứ kẻ nào xuất hiện.
Kẻ chịu trận đầu tiên là Lục Nhĩ Hầu. Hắc vĩ đập vào hỏa cầu khiến Hầu Gia bên trong như bị cả 1 ngọn núi đè xuống người, nhất thời khựng lại.
Trần Lương cùng Ngạo Thiên lách qua 2 bên, tấn công Song Thủ Vương Loan bằng 1 Đế Nhất và 2 Yêu Ảnh Ngạo Thiên.
Trần Lương cũng đã sử dụng đến Huyết Khởi Chú trong Đế Nhất, vì vậy tam công này mạnh đến kinh người nhưng cũng chỉ có thể đẩy lùi được Song Thủ Vương Loan mà không thể làm nó bị thương. Cả 3 đòn tấn công đều bị hắc vĩ đỡ được.
Tuy nhiên phần đuôi tấn công Lục Nhĩ Hầu đã bị đốt cháy thành than. Điều này với Song Thủ Vương Loan mà nói không vấn đề gì. Từng đốt trên đuôi của nó có năng lực tự tách rời và hồi phục. Hỏa độc ở vết thương ngay lập tức bị cắt bỏ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, hắc vĩ sẽ tự động hồi phục.
Nhìn phần đuôi bị cháy, Song Thủ Vương Loan tập trung sự chú ý vào hỏa nhân, kẻ duy nhất trong 3 đối thủ khiến nó phải kiêng kị.
Như kế hoạch đã định, ra khỏi hang, Trần Lương cùng Ngạo Thiên tức tốc bỏ chạy, để Lục Nhĩ Hầu ở lại cản đường.
Vu Vu Song Quả có thể ở trong tay của bất kỳ kẻ địch nào, Song Thủ Vương Loan tự nhiên không muốn để cho ai rời đi. Nó vung đuôi lên định đập xuống thì nhớ đến vết thương ở đuôi nên chuyển sang dùng sóng âm truy kích. Đáng tiếc sóng âm dễ dàng bị hỏa diễm tiêu hủy.
Song Thủ Vương Loan tức giận, không màng thương thế, quất hắc vĩ từ trên cao xuống. Một đòn tấn công trời giáng để cho Trần Lương hít thở không thông. Hắc vĩ còn chưa tới nơi, áp lực từ nó đã khiến cho hắn bị chậm lại đi ít nhiều.
Lục Nhĩ Hầu vốn ở ngay sau Trần Lương, hướng lên trên đâm vào hắc vĩ. Hầu Gia thành công ngăn cản hắc vĩ nhưng nó cũng không còn nhiều thời gian, chỉ có thể xuất ra 1 đợt tấn công cuối cùng.
Một hỏa cầu khổng lồ phóng đến Song Thủ Vương Loan khiến nó không thể phân tâm truy kích kẻ địch. Toàn bộ hắc vĩ được huy động làm tấm khiên chắn trước người con yêu thú.
Hỏa cầu va vào hắc vĩ, giằng co kịch liệt. Song Thủ Vương Loan bị hỏa diễm nung nóng gào thiết không ngừng. Hỏa cầu đẩy văng con yêu thú ra xa mấy ngàn dặm mới tan biến.
Hắc vĩ thành công bảo vệ chủ thể nhưng cũng bị đốt cháy thành than. Song Thủ Vương Loan đau xót vô cùng, chứng kiến niềm tự hào của mình toàn bộ bị phá hủy.
Nó gầm lên giận giữ, bất chấp lớp lông ngoài bị cháy đến không còn gì, lao về phía hỏa nhân. Nó tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể nào thấy được tung tích kẻ thù. Từ mùi vị, hình dáng, khí tức đối phương đều biến mất như đã cách xa ngàn dặm.
Nơi này đã bị phá thành 1 mảnh tan hoang. Chỗ bị đốt cháy thành tro, chỗ bị đào 1 hố lớn, chỗ lại đổ nát, gãy rạp. Song Thủ Vương Loan không tìm thấy kẻ thù, gần đó chỉ có 1 con tiểu hầu ngồi vắt vẻo trên 1 cây lớn. Nó phóng theo hướng 2 kẻ thù lúc trước bỏ chạy.
Đáng tiếc, có tìm mỏi mắt, nghe mỏi tai cũng không thấy bóng dáng tung tích kẻ thù đâu.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Trong khi nó ngáo ngác quay đằng đông, liếc đằng tây thì Trần Lương lại ở ngay dưới chân nó, trong Tiểu Cửu Giới. Hắn và Ngạo Thiên nằm dài chờ Hầu Gia tiến đến hội họp.
Song Thủ Vương Loan gào thét, phá hủy khắp nơi nhưng không thể tìm được kẻ thù, cuối cùng nuốt hận trở về hang, tàn sát đám Hùng Bươu trút giận.
Đám người Trần Lương tiếp tục đi tới địa điểm tiếp theo. Ngô Khải Hoàng Thảo cao lớn chọc trời, thân lớn đến 30 người ôm không xuể. Ngô Khải Hoàng Thảo có 1 lớp bảo vệ tự nhiên là ngàn vạn Ngũ Hồ Điệp bay xung quanh. Bọn chúng mỗi con đều to lớn bằng nắm tay, hàng ngày cắn ngập răng vào thân Ngô Khải Hoàng Thảo để hút chất dịch trong cây làm thức ăn.
Giá trị của Ngô Khải Hoàng Thảo với Ngũ Hồ Điệp là toàn bộ thân cây. Còn với nhân loại, giá trị của nó nằm ở Tim Thảo, nằm ngay bên trên mặt đất, hấp thụ toàn bộ dinh dưỡng từ rễ cây, và được bảo vệ bởi lớp vỏ ngoài thân cây rất cứng rắn.
Răng Ngũ Hồ Điệp phải nói là cứng rắn vô cùng mới có thể cắn vào hút dịch trong cây, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn phần cành lá mà không thể cắn qua được lớp thân chính.
Lục Nhĩ Hầu trong hình thái Trần Lương, từ xa phóng Đế Nhất nhắm tới Tim Thảo. Uy lực Đế Nhất không cần phải nói, lại chỉ có thể đục được 1 lỗ nhỏ dưới gốc cây.
Kẻ nào dám động vào Ngô Khải Hoàng Thảo chính là kẻ thù của Ngũ Hồ Điệp, bọn chúng nhao nhao phóng tới tên nhân loại chán sống.
Ngũ Hồ Điệp không có năng lực gì ngoài 2 chiếc răng nanh to dài và sắc bén kinh người, có thể cắn xuyên Bán Thần Khí bảo giáp. 1 con Ngũ Hồ Điệp không có gì đáng ngại, Vân Hạc cũng diệt sát dễ dàng. Nhưng ngàn vạn Ngũ Hồ Điệp cùng 1 chỗ lao vào tấn công, lớp lớp không dứt thì Địa cấp võ giả cũng phải tránh lui.
“Phùng!”
Lục Nhĩ Hầu lại một lần nữa thi triển Thương Hải Tang Điền. Tuyệt chiêu tự sát này quả thực là được sinh ra để nó sử dụng.
Lục Nhĩ Hầu lấy hỏa cầu bọc thân, lao như viêm dương về phía Tim Thảo. Hỏa cầu càng thu hút đám Ngũ Hồ Điệp lao vào như thiêu thân.
Viêm dương thế không thể đỡ, đốt cháy hàng ngàn hồ điệp rồi đục thủng 1 lỗ lớn trên Ngô Khải Hoàng Thảo. Hỏa cầu bọc thân uy lực kinh khủng, tăng lên trăm lần sức mạnh, phải nói là tiện lợi vô cùng, nhưng lại chỉ có thể dùng 1 lần.
Hầu Gia dùng chút sức tàn còn lại bay đi, dẫn dụ đám Ngũ Hồ Điệp rời xa Ngô Khải Hoàng Thảo.
Tim Thảo đã lộ ra một góc nhỏ. Trần Lương dùng Đế Nhất kết hợp với Huyết Khởi Chú khai thông nốt phần còn lại.
Lục Nhĩ Hầu mặc dù đã dẫn dụ được đa phần Ngũ Hồ Điệp đuổi theo, nhưng đám còn lại vẫn đông như quân Nguyên. Trần Lương bọc trong Yêu Giáp, xông phá lớp Ngũ Hồ Điệp, thu lấy Tim Thảo.
Ngô Khải Hoàng Thảo chính là nguồn sống của Ngũ Hồ Điệp. Tim Thảo lại chính là nguồn sống của Ngô Khải Hoàng Thảo. Nhìn thấy nguồn sống của mình sắp bị cướp đi, đám Ngũ Hồ Điệp điên cuồng xông về phía Trần Lương, mặc kệ sống chết.
Còn chưa tới được Tim Thảo, Yêu Giáp của Ngạo Thiên đã bị phá tan. Trần Lương phải dùng đến Yêu Giáp trong Khuyển Dạ Xoa.
Thành công thu tới Tim Thảo, hắn xông phá ra ngoài nhờ lớp Yêu Giáp còn sót lại. Trong ngoài hợp kích, Ngạo Thiên cũng từ bên ngoài tấn công đám hồ điệp mở đường máu cho chủ nhân.
Mặc dù có chút nguy hiểm, đám người Trần Lương vẫn là hợp tác thành công thu lấy 2 bảo vật nâng cao tu vi cho hắn. Lục Nhĩ Hầu với Thương Hải Tang Điền là yếu tố quyết định trong cả 2 chiến thắng.