Chương 5
Ta vẫn thắc mắc không biết tại sao mình lại ở trên giường. Nhìn thấy lão thái giám đang trốn ở một bên góc âm thầm rình coi, liền tìm đến ông ta. Lão Thái giám lấy phất trần nhẹ đánh vào ngực ta, thì thầm nói:
"Nha đầu này. Nếu như để Triệu tiểu thư nhìn thấy cô, ta xem là cái đầu của cô còn giấu được ở chỗ nào."
Ngực ta ngứa ngáy, giơ tay gãi gãi nơi lúc nãy bị đánh. Lão thái giám không thể nhìn được nữa, đập vào tay ta một cái.
"Như thế này còn ra dáng là cô nương đoan chính nữa không?"
Ta mơ hồ hỏi ông ta:
"Lúc đó có ta với lão đang cùng nhau ở đó. Sau đó lão có biết chuyện gì đã xảy ra nữa không?"
Lão thái giám nhíu mày: "Leo lên long sàng?"
Ta cả kinh, lui về sau một bước, thật không thể tin được.
"Ta đã làm vậy thật sao?"
"Không phải cô thì còn ai?"
Lão thái giám bình thản lắc lắc cây phất trần. Tao sợ hãi đến choáng váng. Bệnh cảm lạnh đã làm ta loạn trí rồi, thế mà dám leo lên long sàng của tên bạo quân. Ta bị điên rồi!
Vì chuyện này mà ta trở nên ngơ ngẩn. Ngay cả lúc đang tắm rửa cho bạo quân cũng thất thần. Nam nhân lạnh lùng nhìn ta cầm khăn tắm xoa xoa trước ngực hắn. Chờ khi ta tỉnh lại, trước mắt chính là ngực của hắn ta đã bị xoa đến đỏ bừng. Ta chạm vào vùng da đó, giả vờ nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Đây là do khí nóng trong người bệ hạ đang thoát ra thôi."
Nam nhân lạnh lùng liếc qua, sau đó xoay người ghé vào trì đài để ta kỳ lưng cho hắn.
Tấm lưng săn chắc và cường tráng của nam nhân đỏ bừng lên. Ta thấy bạo quân không lên tiếng, càng gia tăng thêm lực ở tay để phát tiết. Nam nhân phát hiện được nên mở mắt. Đôi mắt xanh lục tràn ngập ý cười.
Ta ở lại Trường Sinh cung làm việc, lại thấy lão thái giám mang tới cho ta một chén thuốc. Lão nói thuốc này là do thái y kê, dùng để trị bệnh cảm lạnh. Ta cảm động đến rơi lệ, lôi kéo tay của lão, khóc kêu: "Cha!"
"Vì để tỏ lòng biết ơn, ta xin dùng bát thuốc này kính lão một chén."
Lão thái giám còn đang muốn nói gì đó, ta lại ngăn không cho lão ta nói chuyện.
"Lão không cần nói gì cả. Tiểu nữ xin phép một hơi uống hết."
Dưới ánh mắt ghét bỏ của lão thái giám, ta liền uống cạn chén thuốc này.
"Thuốc này là bệ hạ bảo thái y kê cho cô, không phải ta."
"Phụt..."
Chén thuốc chưa nuốt hết bị ta phun ra. Lão thái giám nhanh chân trốn sang một bên. Vì thế, ta phun thuốc trúng tên bạo quân đang ở cửa bước vào. Cảnh tượng thật sự rất xấu hổ. Ta cũng không nói nên lời. Lão thái giám ở bên cạnh cúi đầu giả câm. Sắc mặt của nam nhân rất khó coi. Nước thuốc kia chảy từ mặt xuống cằm hắn.
"Ta... ta cho lão xem trò nước phun hỏa long..."
Lão thái giám dùng tay che mặt, hận sắt không thể thành thép.
Màn đêm buông xuống. Ta bị bạo quân phạt quỳ ở cuối giường. Ta lén lút đặt hai chân quỳ ở trên giường. Bạo quân vẫn còn đang ngủ say. Ta cẩn thận nhéo nhéo hai chân đã tê dại. Nửa đêm ta buồn ngủ chịu không nổi, ghé vào thành giường ngủ gật. Buổi sáng tỉnh lại, ta đang ngủ say, Nam nhân lại ngồi trước mặt ta nhéo nhéo cái mũi của ta.
"Quả nhân phạt ngươi quỳ, ngươi lại dám ở đây ngủ gật?"
"Ta không có ngủ, ta chỉ nhắm mắt lại một chút thôi."
Bạo quân ấn chóp mũi ta. Sáng sớm mới tỉnh dậy, giọng nói vẫn chưa được khai thông lại có chút trầm thấp.
"Bổng lộc tháng này của ngươi đã bị trừ hết rồi."
"Không! Bệ hạ..."
Ta khóc lóc ôm lấy đùi hắn. Thị vệ đi tới lôi ta ra ngoài. Bạo quân giang hai tay để cho cung nữ thay y phục cho hắn.
Trong cung lại nổi lên một tin tức. Nói rằng đêm hôm qua ta với bệ hạ như lang tựa hổ, đói khát đến mức mốt gặp bệ hạ đến đỏ bừng, suýt nữa thì chảy máu.
Khi ta nghe chuyện này, ta đang trốn dưới gầm giường trong nội điện của Trường Sinh cung. Triệu Ngọc Nhu ở bên ngoài đang phát động rất nhiều người đi tìm ta. Ta trốn ở dưới gầm giường còn có thể nghe thấy Triệu Ngọc Nhu điên cuồng gọi tên ta. Nàng ta tìm, không thấy tức muốn hộc máu, lại dẫn người trở về. Nhưng trốn mùng 1 không thoát được mười lăm. Mấy ngày sau đó, nàng ta vẫn bắt được ta ở nhà xí. Ta vừa bước ra liền thấy một đám người vây quanh nhà xí, sợ tới mức suýt nữa ướt quần.
Triệu Ngọc Nhu ngồi ở trên trường kỷ. Cung nữ của nàng đang xoa bóp chân cho nàng. Ánh mắt quét tới chỗ ta.
"Nghe nói ngươi trèo lên long sàng của bệ hạ?"
"Lời đồn. Tất cả chỉ là lời đồn thôi!"
"Ngươi đã chạm vào bệ hạ rồi sao?"
Ta cẩn thận hỏi lại: "Lúc tắm có tính không?"
Triệu Ngọc Nhu khẽ chau mày, không kiên nhẫn vỗ lên ghế.
"Chỉ là tắm rửa mà cũng tạo ra được dấu hôn? Người coi ta là đứa trẻ 3 tuổi hả?"
Ta oan uổng hô to: "Thật sự đó là do tắm rửa mà ra."
"Thiền Nhi, tát vỡ miệng của nàng cho ta!"
"Nữ tử động khẩu bất động thủ. Có gì thì từ từ rồi nói. Nếu như ngươi không tin, ta có thể xoa cho ngươi xem..."
Ta nhìn Thiền Nhi. Nàng to gấp đôi ta. với hình thể và sức mạnh này, ta có thể bị tát chết. Khoảnh khắc cái tát giáng xuống, Thiền nhi bị một phi tiêu đâm xuyên tim, ngã xuống ở giữa ta và Triệu Ngọc Nhu.
"Nha đầu này. Nếu như để Triệu tiểu thư nhìn thấy cô, ta xem là cái đầu của cô còn giấu được ở chỗ nào."
Ngực ta ngứa ngáy, giơ tay gãi gãi nơi lúc nãy bị đánh. Lão thái giám không thể nhìn được nữa, đập vào tay ta một cái.
"Như thế này còn ra dáng là cô nương đoan chính nữa không?"
Ta mơ hồ hỏi ông ta:
"Lúc đó có ta với lão đang cùng nhau ở đó. Sau đó lão có biết chuyện gì đã xảy ra nữa không?"
Lão thái giám nhíu mày: "Leo lên long sàng?"
Ta cả kinh, lui về sau một bước, thật không thể tin được.
"Ta đã làm vậy thật sao?"
"Không phải cô thì còn ai?"
Lão thái giám bình thản lắc lắc cây phất trần. Tao sợ hãi đến choáng váng. Bệnh cảm lạnh đã làm ta loạn trí rồi, thế mà dám leo lên long sàng của tên bạo quân. Ta bị điên rồi!
Vì chuyện này mà ta trở nên ngơ ngẩn. Ngay cả lúc đang tắm rửa cho bạo quân cũng thất thần. Nam nhân lạnh lùng nhìn ta cầm khăn tắm xoa xoa trước ngực hắn. Chờ khi ta tỉnh lại, trước mắt chính là ngực của hắn ta đã bị xoa đến đỏ bừng. Ta chạm vào vùng da đó, giả vờ nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Đây là do khí nóng trong người bệ hạ đang thoát ra thôi."
Nam nhân lạnh lùng liếc qua, sau đó xoay người ghé vào trì đài để ta kỳ lưng cho hắn.
Tấm lưng săn chắc và cường tráng của nam nhân đỏ bừng lên. Ta thấy bạo quân không lên tiếng, càng gia tăng thêm lực ở tay để phát tiết. Nam nhân phát hiện được nên mở mắt. Đôi mắt xanh lục tràn ngập ý cười.
Ta ở lại Trường Sinh cung làm việc, lại thấy lão thái giám mang tới cho ta một chén thuốc. Lão nói thuốc này là do thái y kê, dùng để trị bệnh cảm lạnh. Ta cảm động đến rơi lệ, lôi kéo tay của lão, khóc kêu: "Cha!"
"Vì để tỏ lòng biết ơn, ta xin dùng bát thuốc này kính lão một chén."
Lão thái giám còn đang muốn nói gì đó, ta lại ngăn không cho lão ta nói chuyện.
"Lão không cần nói gì cả. Tiểu nữ xin phép một hơi uống hết."
Dưới ánh mắt ghét bỏ của lão thái giám, ta liền uống cạn chén thuốc này.
"Thuốc này là bệ hạ bảo thái y kê cho cô, không phải ta."
"Phụt..."
Chén thuốc chưa nuốt hết bị ta phun ra. Lão thái giám nhanh chân trốn sang một bên. Vì thế, ta phun thuốc trúng tên bạo quân đang ở cửa bước vào. Cảnh tượng thật sự rất xấu hổ. Ta cũng không nói nên lời. Lão thái giám ở bên cạnh cúi đầu giả câm. Sắc mặt của nam nhân rất khó coi. Nước thuốc kia chảy từ mặt xuống cằm hắn.
"Ta... ta cho lão xem trò nước phun hỏa long..."
Lão thái giám dùng tay che mặt, hận sắt không thể thành thép.
Màn đêm buông xuống. Ta bị bạo quân phạt quỳ ở cuối giường. Ta lén lút đặt hai chân quỳ ở trên giường. Bạo quân vẫn còn đang ngủ say. Ta cẩn thận nhéo nhéo hai chân đã tê dại. Nửa đêm ta buồn ngủ chịu không nổi, ghé vào thành giường ngủ gật. Buổi sáng tỉnh lại, ta đang ngủ say, Nam nhân lại ngồi trước mặt ta nhéo nhéo cái mũi của ta.
"Quả nhân phạt ngươi quỳ, ngươi lại dám ở đây ngủ gật?"
"Ta không có ngủ, ta chỉ nhắm mắt lại một chút thôi."
Bạo quân ấn chóp mũi ta. Sáng sớm mới tỉnh dậy, giọng nói vẫn chưa được khai thông lại có chút trầm thấp.
"Bổng lộc tháng này của ngươi đã bị trừ hết rồi."
"Không! Bệ hạ..."
Ta khóc lóc ôm lấy đùi hắn. Thị vệ đi tới lôi ta ra ngoài. Bạo quân giang hai tay để cho cung nữ thay y phục cho hắn.
Trong cung lại nổi lên một tin tức. Nói rằng đêm hôm qua ta với bệ hạ như lang tựa hổ, đói khát đến mức mốt gặp bệ hạ đến đỏ bừng, suýt nữa thì chảy máu.
Khi ta nghe chuyện này, ta đang trốn dưới gầm giường trong nội điện của Trường Sinh cung. Triệu Ngọc Nhu ở bên ngoài đang phát động rất nhiều người đi tìm ta. Ta trốn ở dưới gầm giường còn có thể nghe thấy Triệu Ngọc Nhu điên cuồng gọi tên ta. Nàng ta tìm, không thấy tức muốn hộc máu, lại dẫn người trở về. Nhưng trốn mùng 1 không thoát được mười lăm. Mấy ngày sau đó, nàng ta vẫn bắt được ta ở nhà xí. Ta vừa bước ra liền thấy một đám người vây quanh nhà xí, sợ tới mức suýt nữa ướt quần.
Triệu Ngọc Nhu ngồi ở trên trường kỷ. Cung nữ của nàng đang xoa bóp chân cho nàng. Ánh mắt quét tới chỗ ta.
"Nghe nói ngươi trèo lên long sàng của bệ hạ?"
"Lời đồn. Tất cả chỉ là lời đồn thôi!"
"Ngươi đã chạm vào bệ hạ rồi sao?"
Ta cẩn thận hỏi lại: "Lúc tắm có tính không?"
Triệu Ngọc Nhu khẽ chau mày, không kiên nhẫn vỗ lên ghế.
"Chỉ là tắm rửa mà cũng tạo ra được dấu hôn? Người coi ta là đứa trẻ 3 tuổi hả?"
Ta oan uổng hô to: "Thật sự đó là do tắm rửa mà ra."
"Thiền Nhi, tát vỡ miệng của nàng cho ta!"
"Nữ tử động khẩu bất động thủ. Có gì thì từ từ rồi nói. Nếu như ngươi không tin, ta có thể xoa cho ngươi xem..."
Ta nhìn Thiền Nhi. Nàng to gấp đôi ta. với hình thể và sức mạnh này, ta có thể bị tát chết. Khoảnh khắc cái tát giáng xuống, Thiền nhi bị một phi tiêu đâm xuyên tim, ngã xuống ở giữa ta và Triệu Ngọc Nhu.