Chương 16: Coi ngươi như là Tâm Bảo Thử
Vạn Tượng Lâu làm phòng đấu giá nhất lưu ở đế đô, tự nhiên là không chỉ vẻn vẹn đấu giá đơn giản như vậy.
Trước khi chính thức tổ chức đấu giá, còn có một cái quá trình nhỏ: vật đổi vật.
Vạn Tượng Lâu không chỉ là có trăm tơ ngàn mối liên hệ với những đại thế lực kia ở đế đô, mà còn có quan hệ với một chút cường giả tán tu với thực lực bất phàm.
Không ít người trong số những cường giả tán tu này đều là cường giả có tiếng tăm lừng lấy.
Mặc dù nói không có nhiều thế lực chèo chống ở sau lưng, nhưng tu vi của rất nhiều người đều là Ngọc Đài cảnh, thậm chí còn có tồn tại cường giả Thần Phủ cảnh!
Bọn hẳn lang thang bên trong ức vạn non sông ở Trung Châu, không biết đã khám phá bao nhiêu cái bí cảnh.
Trong tay đều là tích lũy một chút cổ vật đến từ thời đại Thượng Cổ.
Những cổ vật này có ẩn chứa đại bí mật, cực kì trân quý, có một ít thì lại không đáng một đồng. Cũng là rất khó phân biệt giá trị cổ vật.
Cho nên những cường giả tán tu này cũng đều là hi vọng có thể đổi những cổ vật này, lấy một chút tài nguyên tu hành.
Cho nên Vạn Tượng Lâu sẽ ở trong một tòa Thiên Điện, tổ chức một “Cuộc đấu giá nhở" cho những cường giả tán tu này.
Mà mục đích của Sở Thiên, cũng chính là cái này!
Bảo vật bán đấu giá đương nhiên là cực kì trân quý, nhưng chúng lại không phải thứ mà hẳn có thế gánh nổi.
Hắn là Đại công tử của Hầu phủ, nhưng trong tay kỳ thật cũng không có bao nhiêu linh thạch...
Mà hắn có loại tồn tại vọng khí thuật nghịch thiên này.
Có thể tuỳ tiện phân biệt ra được giá trị của những cổ vật kia!
Trong lòng Sở Thiên thầm hận: Sở Hư, ngươi tuyệt đối không nghĩ ra, ta là người được ông trời sủng ái.
Đợi sau khi ta trưởng thành, là ngày chết của ngươi!
....
Vạn Tượng Lâu, một tòa Thiên Điện.
Bên trong Vạn Tượng Lâu kỳ thật chính là một cái thời không độc lập, là một cái tiểu thế giới phương viên mười mấy vạn dặm.
Chính là Vạn Tượng Lâu dùng số tiền lớn nhờ một vị cường giả Thiên Cung cảnh, bắt lấy một phần thiên khung luyện chế thành.
Mặc dù toà Thiên Điện này tên là Thiên Điện, nhưng mà cũng cực kì hùng vĩ, trong điện phương viên mấy trăm dặm, cao tới mấy vạn trượng!
Mà bên trong Thiên Điện, đã có người đến người đi.
Rất nhiều đám tán tu đều ngồi trên mặt đất, trước mặt bọn hẳn đều là bày ra đủ loại cổ vật.
Mà những đệ tử thế gia kia và những quyền quý khác, cũng là lang thang giữa từng cái quây hàng, rất hứng thú đánh giá những cổ vật này.
Giá trị của những cổ vật này không rõ, có đồ quý nhưng cũng có đồ không đáng một đồng, có đồ rẻ nhưng lại cực kì trân quý.
Ngay cả những cường giả tán tu kia cũng không hiểu.
Cho nên lựa chọn những cổ vật này, nhưng thực chất là một dạng đánh cược.
Mà cái này, cũng chính là cảm giác mà những quyền quý này ưa thích.
Sở Thiên và Tô Vi Nhiễm cũng đi tới bên trong Thiên Điện, mặc dù bọn hắn sinh ra khoảng cách không nhỏ, nhưng mà trải qua Sở Thiên liên tục xin lỗi.
Lại thêm bản thân Tô Vi Nhiễm cũng là một người mềm lòng, hai người cũng coi là hòa thuận như trước.
Ít nhất mặt ngoài là hòa thuận như trước...
Mà lúc này, bên trong đám quyền quý bỗng nhiên kinh hô một tiếng, Sở Thiên đi theo tiếng kinh hộ, liền thấy được Sở Hư như sao vây quanh trăng.
Dọc đường, trên mặt từng quyền quý đều là mang theo tiếu dung kính sợ và lấy lòng, nhao nhao chào hỏi.
Thấy cảnh này, thần sắc của Sở Thiên cực kì âm trầm.
Ở trong lòng Sở Hư, mình là Đại công tử của Tố Thần Hầu phủ, bản thân cũng có tư cách trở thành Thế tử!
Nếu không có Sở Hư, cái vị trí kia của hẳn chính là mình!
Sở Thiên không nhìn nổi Sở Hư dương uy ở trước mặt mình, hẳn lạnh lùng liếc nhìn Sở Hư một cái, trong mắt tràn đầy ghen ty và oán độc, liền quay người rời đi.
Mà hết thảy chuyện này, đều bị Tô Vi Nhiễm thấy ở trong mắt.
Trong nội tâm nàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên là cảm thấy mình còn chưa hiểu rõ Sở Thiên.
Oán độc trong mắt Sở Thiên, để cho nàng đều có chút tìm đập nhanh!.
....
Mà Sở Hư cũng là thấy được Sở Thiên, trên mặt hẳn lộ ra một tia mỉm cười như có như không, hẳn đãi đoán được kim thủ chỉ của Sở Thiên.
Mặc dù hắn không phân biệt ra giá trị của những cổ vật này, nhưng mà có Sở Thiên - một tồn tại Tâm Bảo Thử như thế...
Còn sợ gì không lấy được chân chính bảo vật?
....
Sở Thiên thu lại tâm tình, bắt đầu lang thang giữa từng cái quầy hàng
Trong mắt hắn ẩn ẩn lóe ra thần quang, những cổ vật kia ở trong mắt hẳn, đều là có nhan sắc.
Hắn đi đến một cái quay hàng, bỗng nhiên ngừng, lại, thấy được một ái tiểu đỉnh rạn nứt.
Mặc dù chiếc đỉnh nhỏ này là nhìn thường thường không có gì lạ, thậm chí còn hiện đầy vết rạn, nhưng mà ở trong mắt Sở Thiên, lại dâng lên một hào quang màu xanh lam!
Bên trong tiểu đỉnh này, tất nhiên là có bí mật!
Sở Thiên hỏi: “Cái tiểu đỉnh này, giá cả bao. nhiêu?”
Chủ quán kia thấy Sở Thiên lựa chọn cái tiểu đỉnh này, trên mặt lộ ra mấy phần thất vọng, tiểu đỉnh này chính là hắn phát hiện ở trong một chỗ di tích.
Chính là một cái đan đỉnh từ thời đại Thượng Gổ, mặc dù trân quý, nhưng đều là vết rạn, đã không cách nào dùng được nữa
Cho nên cũng không mắc.
Hắn thật ra là muốn Sở Thiên đi chọn một vài cổ vật mắc hơn, nhưng nếu là đồ vật không hoàn chỉnh, thì đây cũng là một chuyện tốt.
“Năm trăm linh thạch trung phẩm!”
Sở Thiên nhíu mày, năm trăm linh thạch trung phẩm, mặc dù đối với các đệ tử thế gia khác mà nói thì rất rẻ, nhưng đối với Sở Thiên mà nói vẫn còn có chút mắc.
Bất quá hẳn vẫn gật đầu: “Ta muốn”
Trong lòng của hẳn biết rõ, giá trị của cái tiểu đỉnh này, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở năm trăm linh thạch trung phẩm như vậy!
Sau khi lấy được tiểu đỉnh, Sở Thiên liền quay. người rời đi
Nhặt được cái đồ tốt, tâm tình của hắn cũng coi như trở nên không tệ.
Mà khi Sở Thiên nhìn qua rất nhiều quyền quý tò mò kiểm tra cổ vật ở các quầy hàng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác ưu việt.
Một cỗ cảm giác ưu việt, áp đảo tất cả mọi người!
Xuất thân của các ngươi cao quý thì như thế nào? Thân phận của các ngươi bất phàm thì như thế nào?
Các ngươi căn bản cũng không biết rõ ta là người như thế nào!
Ta là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này, người được ông trời sủng ái!
Tương lai của ta tất nhiên có thể từng bước một đi đến đỉnh phong, các ngươi cũng chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn ta, trở thành bàn đạp của ta!
Mà những kẻ xem thường ta, đã từng sỉ nhục ta, cũng sẽ chết!!
Ngay lúc Sở Thiên đang tự sướng, bỗng nhiên toàn thân hẳn giật cả mình.
Hân thấy được bên trong một quầy hàng ở cách đó không xa, một quyển địa đồ da dê, đang tuôn ra một đạo kim quang!
Đạo kim quang này tản ra một đạo cột sáng, bay thắng mây xanh!
Trong lòng Sở Thiên kích động đến cực điểm, cái kiện cổ ngọc nghịch thiên như thế, cũng chỉ là tử sắc.
Mà quyển địa đồ kim sắc này, lại trân quý đến cỡ nào!?
Trong lòng Sở Thiên bỗng nhiên có một loại dự cảm, đó chính là quyển địa đồ da dê này, tuyệt đối là ẩn chứa đại cơ duyên!
Đại cơ duyên đủ để cải biến vận mệnh của hắn!
“Nhất định phải đạt được!!!"
Trong lòng Sở Thiên, điên cuồng gào thét!
Trước khi chính thức tổ chức đấu giá, còn có một cái quá trình nhỏ: vật đổi vật.
Vạn Tượng Lâu không chỉ là có trăm tơ ngàn mối liên hệ với những đại thế lực kia ở đế đô, mà còn có quan hệ với một chút cường giả tán tu với thực lực bất phàm.
Không ít người trong số những cường giả tán tu này đều là cường giả có tiếng tăm lừng lấy.
Mặc dù nói không có nhiều thế lực chèo chống ở sau lưng, nhưng tu vi của rất nhiều người đều là Ngọc Đài cảnh, thậm chí còn có tồn tại cường giả Thần Phủ cảnh!
Bọn hẳn lang thang bên trong ức vạn non sông ở Trung Châu, không biết đã khám phá bao nhiêu cái bí cảnh.
Trong tay đều là tích lũy một chút cổ vật đến từ thời đại Thượng Cổ.
Những cổ vật này có ẩn chứa đại bí mật, cực kì trân quý, có một ít thì lại không đáng một đồng. Cũng là rất khó phân biệt giá trị cổ vật.
Cho nên những cường giả tán tu này cũng đều là hi vọng có thể đổi những cổ vật này, lấy một chút tài nguyên tu hành.
Cho nên Vạn Tượng Lâu sẽ ở trong một tòa Thiên Điện, tổ chức một “Cuộc đấu giá nhở" cho những cường giả tán tu này.
Mà mục đích của Sở Thiên, cũng chính là cái này!
Bảo vật bán đấu giá đương nhiên là cực kì trân quý, nhưng chúng lại không phải thứ mà hẳn có thế gánh nổi.
Hắn là Đại công tử của Hầu phủ, nhưng trong tay kỳ thật cũng không có bao nhiêu linh thạch...
Mà hắn có loại tồn tại vọng khí thuật nghịch thiên này.
Có thể tuỳ tiện phân biệt ra được giá trị của những cổ vật kia!
Trong lòng Sở Thiên thầm hận: Sở Hư, ngươi tuyệt đối không nghĩ ra, ta là người được ông trời sủng ái.
Đợi sau khi ta trưởng thành, là ngày chết của ngươi!
....
Vạn Tượng Lâu, một tòa Thiên Điện.
Bên trong Vạn Tượng Lâu kỳ thật chính là một cái thời không độc lập, là một cái tiểu thế giới phương viên mười mấy vạn dặm.
Chính là Vạn Tượng Lâu dùng số tiền lớn nhờ một vị cường giả Thiên Cung cảnh, bắt lấy một phần thiên khung luyện chế thành.
Mặc dù toà Thiên Điện này tên là Thiên Điện, nhưng mà cũng cực kì hùng vĩ, trong điện phương viên mấy trăm dặm, cao tới mấy vạn trượng!
Mà bên trong Thiên Điện, đã có người đến người đi.
Rất nhiều đám tán tu đều ngồi trên mặt đất, trước mặt bọn hẳn đều là bày ra đủ loại cổ vật.
Mà những đệ tử thế gia kia và những quyền quý khác, cũng là lang thang giữa từng cái quây hàng, rất hứng thú đánh giá những cổ vật này.
Giá trị của những cổ vật này không rõ, có đồ quý nhưng cũng có đồ không đáng một đồng, có đồ rẻ nhưng lại cực kì trân quý.
Ngay cả những cường giả tán tu kia cũng không hiểu.
Cho nên lựa chọn những cổ vật này, nhưng thực chất là một dạng đánh cược.
Mà cái này, cũng chính là cảm giác mà những quyền quý này ưa thích.
Sở Thiên và Tô Vi Nhiễm cũng đi tới bên trong Thiên Điện, mặc dù bọn hắn sinh ra khoảng cách không nhỏ, nhưng mà trải qua Sở Thiên liên tục xin lỗi.
Lại thêm bản thân Tô Vi Nhiễm cũng là một người mềm lòng, hai người cũng coi là hòa thuận như trước.
Ít nhất mặt ngoài là hòa thuận như trước...
Mà lúc này, bên trong đám quyền quý bỗng nhiên kinh hô một tiếng, Sở Thiên đi theo tiếng kinh hộ, liền thấy được Sở Hư như sao vây quanh trăng.
Dọc đường, trên mặt từng quyền quý đều là mang theo tiếu dung kính sợ và lấy lòng, nhao nhao chào hỏi.
Thấy cảnh này, thần sắc của Sở Thiên cực kì âm trầm.
Ở trong lòng Sở Hư, mình là Đại công tử của Tố Thần Hầu phủ, bản thân cũng có tư cách trở thành Thế tử!
Nếu không có Sở Hư, cái vị trí kia của hẳn chính là mình!
Sở Thiên không nhìn nổi Sở Hư dương uy ở trước mặt mình, hẳn lạnh lùng liếc nhìn Sở Hư một cái, trong mắt tràn đầy ghen ty và oán độc, liền quay người rời đi.
Mà hết thảy chuyện này, đều bị Tô Vi Nhiễm thấy ở trong mắt.
Trong nội tâm nàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên là cảm thấy mình còn chưa hiểu rõ Sở Thiên.
Oán độc trong mắt Sở Thiên, để cho nàng đều có chút tìm đập nhanh!.
....
Mà Sở Hư cũng là thấy được Sở Thiên, trên mặt hẳn lộ ra một tia mỉm cười như có như không, hẳn đãi đoán được kim thủ chỉ của Sở Thiên.
Mặc dù hắn không phân biệt ra giá trị của những cổ vật này, nhưng mà có Sở Thiên - một tồn tại Tâm Bảo Thử như thế...
Còn sợ gì không lấy được chân chính bảo vật?
....
Sở Thiên thu lại tâm tình, bắt đầu lang thang giữa từng cái quầy hàng
Trong mắt hắn ẩn ẩn lóe ra thần quang, những cổ vật kia ở trong mắt hẳn, đều là có nhan sắc.
Hắn đi đến một cái quay hàng, bỗng nhiên ngừng, lại, thấy được một ái tiểu đỉnh rạn nứt.
Mặc dù chiếc đỉnh nhỏ này là nhìn thường thường không có gì lạ, thậm chí còn hiện đầy vết rạn, nhưng mà ở trong mắt Sở Thiên, lại dâng lên một hào quang màu xanh lam!
Bên trong tiểu đỉnh này, tất nhiên là có bí mật!
Sở Thiên hỏi: “Cái tiểu đỉnh này, giá cả bao. nhiêu?”
Chủ quán kia thấy Sở Thiên lựa chọn cái tiểu đỉnh này, trên mặt lộ ra mấy phần thất vọng, tiểu đỉnh này chính là hắn phát hiện ở trong một chỗ di tích.
Chính là một cái đan đỉnh từ thời đại Thượng Gổ, mặc dù trân quý, nhưng đều là vết rạn, đã không cách nào dùng được nữa
Cho nên cũng không mắc.
Hắn thật ra là muốn Sở Thiên đi chọn một vài cổ vật mắc hơn, nhưng nếu là đồ vật không hoàn chỉnh, thì đây cũng là một chuyện tốt.
“Năm trăm linh thạch trung phẩm!”
Sở Thiên nhíu mày, năm trăm linh thạch trung phẩm, mặc dù đối với các đệ tử thế gia khác mà nói thì rất rẻ, nhưng đối với Sở Thiên mà nói vẫn còn có chút mắc.
Bất quá hẳn vẫn gật đầu: “Ta muốn”
Trong lòng của hẳn biết rõ, giá trị của cái tiểu đỉnh này, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở năm trăm linh thạch trung phẩm như vậy!
Sau khi lấy được tiểu đỉnh, Sở Thiên liền quay. người rời đi
Nhặt được cái đồ tốt, tâm tình của hắn cũng coi như trở nên không tệ.
Mà khi Sở Thiên nhìn qua rất nhiều quyền quý tò mò kiểm tra cổ vật ở các quầy hàng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác ưu việt.
Một cỗ cảm giác ưu việt, áp đảo tất cả mọi người!
Xuất thân của các ngươi cao quý thì như thế nào? Thân phận của các ngươi bất phàm thì như thế nào?
Các ngươi căn bản cũng không biết rõ ta là người như thế nào!
Ta là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này, người được ông trời sủng ái!
Tương lai của ta tất nhiên có thể từng bước một đi đến đỉnh phong, các ngươi cũng chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn ta, trở thành bàn đạp của ta!
Mà những kẻ xem thường ta, đã từng sỉ nhục ta, cũng sẽ chết!!
Ngay lúc Sở Thiên đang tự sướng, bỗng nhiên toàn thân hẳn giật cả mình.
Hân thấy được bên trong một quầy hàng ở cách đó không xa, một quyển địa đồ da dê, đang tuôn ra một đạo kim quang!
Đạo kim quang này tản ra một đạo cột sáng, bay thắng mây xanh!
Trong lòng Sở Thiên kích động đến cực điểm, cái kiện cổ ngọc nghịch thiên như thế, cũng chỉ là tử sắc.
Mà quyển địa đồ kim sắc này, lại trân quý đến cỡ nào!?
Trong lòng Sở Thiên bỗng nhiên có một loại dự cảm, đó chính là quyển địa đồ da dê này, tuyệt đối là ẩn chứa đại cơ duyên!
Đại cơ duyên đủ để cải biến vận mệnh của hắn!
“Nhất định phải đạt được!!!"
Trong lòng Sở Thiên, điên cuồng gào thét!