Chương 55: Bị ghét bỏ
Lời vừa nói ra, các tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc đều nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức sắc mặt cũng đều lộ ra vui mừng và kích động hưng phấn!
Mặc dù nói bất kể là Hạ Hầu Vân đồng ý hay không đồng ý, cũng sẽ không ảnh hưởng gì
Nhưng mà nếu như chính Hạ Hầu Vân đồng ý, đương nhiên sẽ không đắc tội với Tố Thần Hầu phủ!
Một vài đệ tử trẻ tuổi càng là mừng rỡ như điên.
Bọn hắn đã sớm thích ứng với thế giới phồn hoa của đế đô, trong lòng căn bản cũng không nguyện ý đi Thiên Châu.
Bây giờ Đại tiểu thư Hạ Hầu Vân có thể gả vào trong Tố Thần Hầu phủ.
Mặc dù nói không có tư cách xưng là thông gia với Tố Thần Hầu phủ, nhưng mà chí ít cũng là dựng được quan hệ với Tố Thần Hầu phủ.
Và địa vị của Hạ Hầu nhất tộc ở đế đô liền sẽ vững như bàn thạch!
Chỉ sợ ngay cả những cái nhất lưu thế lực đó cũng không nguyện ý đắc tội với Hạ Hầu nhất tộc!
Trong mắt Hạ Hầu lão tổ mang theo một tia vui mừng và áy náy.
Những năm này, Hạ Hầu Vân tận tâm tận lực vì gia tộc, gánh chịu quá nhiều gánh nặng.
Hắn đều thấy ở trong mắt.
Nhưng mà gả vào Tố Thần Hầu phủ, là cơ hội tốt nhất để cải biến vận mệnh của Hạ Hầu nhất tộc!
Cũng chỉ có thể là... Thiệt thòi cho Hạ Hầu Vân.
Mà kỳ thật đáy lòng Hạ Hầu lão tổ cũng là cảm thấy, việc này cũng không tính là thiệt thòi
Dù sao gả vào Tố Thần Hầu phủ là vinh quang cỡ nào.
Trở thành thị thiếp của vị kia, Hạ Hầu Vân cũng có thể nhảy lên trở thành đại nhân vật của Đại Chu thần triều!
...
Mà Lâm Lang, lại không thể tin nhìn qua Hạ Hầu Vân.
Hân không nghĩ tới Hạ Hầu Vân vậy mà sẽ bằng lòng gả vào Tố Thăn Hầu phủ!
Lẽ nào ngươi quên hứa hẹn trước đó với ta rồi sao?
Ngươi rõ ràng là đã tiếp nhận tâm ý của ta!
Trong lòng Lâm Lang đau như cắt, cơ hồ không thở nối, trên mặt cũng trở nên trắng bệch!
Bất quá thứ nhiều nhất trong lòng hẳn không phải là phẫn nộ.
Mà là thống khổ và bi ai!
Hân cùng Hạ Hầu Vân lớn lên từ nhỏ.
Cực kỳ thấu hiểu Hạ Hầu Vân.
Trong lòng Lâm Lang rất rõ ràng, Hạ Hầu Vân cũng không phải là người ham muốn phú quý.
Nàng đồng ý gả vào Tố Thần Hầu phủ.
Hoàn toàn là vì cứu vớt Hạ Hầu nhất tộc,
Là bị ép bởi quyền thế của vị Thần Hầu Thế tử kia!
Thế nhưng mà càng như vậy.
Thì trong lòng Lâm Lang càng bỉ ai.
Toàn thân trên dưới tràn đầy cảm giác bất lực, trong lòng đắng chát đến cực điểm.
Hoàn toàn chính xác, so sánh với vị Thần Hầu Thế tử đó, hẳn lại tính là cái gì?
Bối cảnh liền không nói, căn bản cũng không có khả năng so sánh.
Có lẽ toàn bộ Trung Châu cũng không có mấy người có thể so đấu bối cảnh với vị kia.
Ngay cả thiên phú mà hắn lấy làm kiêu ngạo.
Ở trước mặt vị Thần Hầu Thế tử kia càng không cần đề cập tới!
Nhưng mà làm sao Lâm Lang có thể cam tâm?
Sao hẳn có thể nhìn thiếu nữ mà hẳn yêu nhất đi phụng dưỡng cho một tên nam nhân xa lạ được!?
Lâm Lang cần răng, liền lại muốn nói thứ gì.
Thấy Lâm Lang vẫn chưa từ bỏ ý định, Hạ Hầu lão tổ thật sự tức giận.
Tên Lâm Lang này.
Lẽ nào không biết rõ chuyện này đối với Hạ Hầu nhất tộc có ý nghĩa như thế nào sao!
Mặc dù trước đó Lâm Lang ở trong lòng Hạ Hầu lão tổ là một văn bối mà hẳn có chút coi trọng.
Nhưng mà kể từ khi biết được Thần Hầu Thế tử có ý định thu Hạ Hầu Vân làm thị thiếp.
Địa vị của Lâm Lang trong lòng hẳn chính là trực tiếp rơi xuống.
Nếu như Lâm Lang làm vị quý nhân kia không vui, thế thì cho dù Lâm Lang chết đi sống lại mười lần, cũng khó mà chuộc tội!
Hạ Hầu lão tổ hừ lạnh một tiếng, áp lực kinh khủng ầm vang trấn áp về phía Lâm Lang.
Mà Lâm Lang chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới, căn bản không nói ra được gì.
Liền oa một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể không kìm nổi mà phải lùi lại, xụi lơ trên mặt đất.
Lập tức hôn mệ, bất tỉnh nhân sự.
Mà Hạ Hầu Vân thấy cảnh này, đại mi hơi nhíu, thấp giọng nói: “Lão tổ.”
Thấy Hạ Hầu Vân mở miệng, Hạ Hầu lão tổ mới hơi tắt lửa giận.
Hừ lạnh một tiếng "Đều ngây người làm gì?
Còn không mang cái tên mất mặt này xuống!"
Mà lúc này mấy vị tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc mới vội vàng kéo Lâm Lang đi, trên mặt đều mang theo thần sắc hả giận.
Tên đệ tử họ ngoại này,ỷ vào thiên phú cao của bản thân liền không coi ai ra gì!
Không coi bọn hắn - những tộc nhân này của Hạ Hầu nhất tộc ra gì.
Trước đó có lão tổ làm chỗ dựa, bọn hẳn tức mà không dám nói.
Bây giờ Lâm Lang lại không biết đại cục như thế,
suýt nữa làm hỏng việc lớn của Hạ Hầu nhất tộc, triệt để bị lão tổ ghét bỏ.
Để xem tên đệ tử họ ngoại như ngươi còn phách lối như thế nữa không!?. Tìm ?ru?ệ? ha? ?ại ~ Tr?mTr u???.V? ~
Thấy Lâm Lang bị kéo đi, Hạ Hầu lão tổ mới có chút thở phào nhẹ nhõm.
Cười nói với Hàn Ích: “Gia giáo không nghiêm, khiến cho Hàn đại nhân chê cười.”
Hàn Ích vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nghe vậy trên mặt mới lộ ra vẻ mỉm cười.
Thản nhiên nói: "Việc này liên quan đến vị quý nhân kia, lão đại nhân vẫn là phải xử lý thỏa đáng mới đúng.
Nếu không, không chỉ là ta sẽ bị liên lụy.
Mà Hạ Hầu nhất tộc chỉ sợ cũng...”
Hạ Hầu lão tổ rùng mình, gật đầu nói: “Hàn đại nhân yên tâm, việc này ta sẽ xử lý thỏa đáng.”
Lúc này, Hàn Ích mới hài lòng, trên mặt hẳn lại lộ ra nụ cười thân cận, cười nói:
"Hai nhà chúng ta có giao tình xưa, ngày sau phải qua lại nhiều hơn mới đúng a.
Ngươi nói đúng không, lão đại nhân?”
“Nên là như thế”
Đối mặt với thiện ý mà Hàn Ích thả ra, Hạ Hầu lão tổ không có chút do dự nào liền tiếp nhận.
Mặc dù nói Hàn Ích người này âm hiểm xảo trá, có không ít thù hận với Hạ Hầu nhất tộc.
Nhưng mà dù sao hẳn cũng là đế đô Phủ doãn, quyền cao chức trọng.
Có thể giao hảo với một vị đế đô Phủ doãn, đối với Hạ Hầu nhất tộc cũng là có chỗ tốt rất lớn.
Cái gì mà khí phách đạo nghĩa, đều là giả.
Ở trước mặt thế gia, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng...
Lập tức sắc mặt cũng đều lộ ra vui mừng và kích động hưng phấn!
Mặc dù nói bất kể là Hạ Hầu Vân đồng ý hay không đồng ý, cũng sẽ không ảnh hưởng gì
Nhưng mà nếu như chính Hạ Hầu Vân đồng ý, đương nhiên sẽ không đắc tội với Tố Thần Hầu phủ!
Một vài đệ tử trẻ tuổi càng là mừng rỡ như điên.
Bọn hắn đã sớm thích ứng với thế giới phồn hoa của đế đô, trong lòng căn bản cũng không nguyện ý đi Thiên Châu.
Bây giờ Đại tiểu thư Hạ Hầu Vân có thể gả vào trong Tố Thần Hầu phủ.
Mặc dù nói không có tư cách xưng là thông gia với Tố Thần Hầu phủ, nhưng mà chí ít cũng là dựng được quan hệ với Tố Thần Hầu phủ.
Và địa vị của Hạ Hầu nhất tộc ở đế đô liền sẽ vững như bàn thạch!
Chỉ sợ ngay cả những cái nhất lưu thế lực đó cũng không nguyện ý đắc tội với Hạ Hầu nhất tộc!
Trong mắt Hạ Hầu lão tổ mang theo một tia vui mừng và áy náy.
Những năm này, Hạ Hầu Vân tận tâm tận lực vì gia tộc, gánh chịu quá nhiều gánh nặng.
Hắn đều thấy ở trong mắt.
Nhưng mà gả vào Tố Thần Hầu phủ, là cơ hội tốt nhất để cải biến vận mệnh của Hạ Hầu nhất tộc!
Cũng chỉ có thể là... Thiệt thòi cho Hạ Hầu Vân.
Mà kỳ thật đáy lòng Hạ Hầu lão tổ cũng là cảm thấy, việc này cũng không tính là thiệt thòi
Dù sao gả vào Tố Thần Hầu phủ là vinh quang cỡ nào.
Trở thành thị thiếp của vị kia, Hạ Hầu Vân cũng có thể nhảy lên trở thành đại nhân vật của Đại Chu thần triều!
...
Mà Lâm Lang, lại không thể tin nhìn qua Hạ Hầu Vân.
Hân không nghĩ tới Hạ Hầu Vân vậy mà sẽ bằng lòng gả vào Tố Thăn Hầu phủ!
Lẽ nào ngươi quên hứa hẹn trước đó với ta rồi sao?
Ngươi rõ ràng là đã tiếp nhận tâm ý của ta!
Trong lòng Lâm Lang đau như cắt, cơ hồ không thở nối, trên mặt cũng trở nên trắng bệch!
Bất quá thứ nhiều nhất trong lòng hẳn không phải là phẫn nộ.
Mà là thống khổ và bi ai!
Hân cùng Hạ Hầu Vân lớn lên từ nhỏ.
Cực kỳ thấu hiểu Hạ Hầu Vân.
Trong lòng Lâm Lang rất rõ ràng, Hạ Hầu Vân cũng không phải là người ham muốn phú quý.
Nàng đồng ý gả vào Tố Thần Hầu phủ.
Hoàn toàn là vì cứu vớt Hạ Hầu nhất tộc,
Là bị ép bởi quyền thế của vị Thần Hầu Thế tử kia!
Thế nhưng mà càng như vậy.
Thì trong lòng Lâm Lang càng bỉ ai.
Toàn thân trên dưới tràn đầy cảm giác bất lực, trong lòng đắng chát đến cực điểm.
Hoàn toàn chính xác, so sánh với vị Thần Hầu Thế tử đó, hẳn lại tính là cái gì?
Bối cảnh liền không nói, căn bản cũng không có khả năng so sánh.
Có lẽ toàn bộ Trung Châu cũng không có mấy người có thể so đấu bối cảnh với vị kia.
Ngay cả thiên phú mà hắn lấy làm kiêu ngạo.
Ở trước mặt vị Thần Hầu Thế tử kia càng không cần đề cập tới!
Nhưng mà làm sao Lâm Lang có thể cam tâm?
Sao hẳn có thể nhìn thiếu nữ mà hẳn yêu nhất đi phụng dưỡng cho một tên nam nhân xa lạ được!?
Lâm Lang cần răng, liền lại muốn nói thứ gì.
Thấy Lâm Lang vẫn chưa từ bỏ ý định, Hạ Hầu lão tổ thật sự tức giận.
Tên Lâm Lang này.
Lẽ nào không biết rõ chuyện này đối với Hạ Hầu nhất tộc có ý nghĩa như thế nào sao!
Mặc dù trước đó Lâm Lang ở trong lòng Hạ Hầu lão tổ là một văn bối mà hẳn có chút coi trọng.
Nhưng mà kể từ khi biết được Thần Hầu Thế tử có ý định thu Hạ Hầu Vân làm thị thiếp.
Địa vị của Lâm Lang trong lòng hẳn chính là trực tiếp rơi xuống.
Nếu như Lâm Lang làm vị quý nhân kia không vui, thế thì cho dù Lâm Lang chết đi sống lại mười lần, cũng khó mà chuộc tội!
Hạ Hầu lão tổ hừ lạnh một tiếng, áp lực kinh khủng ầm vang trấn áp về phía Lâm Lang.
Mà Lâm Lang chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới, căn bản không nói ra được gì.
Liền oa một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể không kìm nổi mà phải lùi lại, xụi lơ trên mặt đất.
Lập tức hôn mệ, bất tỉnh nhân sự.
Mà Hạ Hầu Vân thấy cảnh này, đại mi hơi nhíu, thấp giọng nói: “Lão tổ.”
Thấy Hạ Hầu Vân mở miệng, Hạ Hầu lão tổ mới hơi tắt lửa giận.
Hừ lạnh một tiếng "Đều ngây người làm gì?
Còn không mang cái tên mất mặt này xuống!"
Mà lúc này mấy vị tộc nhân của Hạ Hầu nhất tộc mới vội vàng kéo Lâm Lang đi, trên mặt đều mang theo thần sắc hả giận.
Tên đệ tử họ ngoại này,ỷ vào thiên phú cao của bản thân liền không coi ai ra gì!
Không coi bọn hắn - những tộc nhân này của Hạ Hầu nhất tộc ra gì.
Trước đó có lão tổ làm chỗ dựa, bọn hẳn tức mà không dám nói.
Bây giờ Lâm Lang lại không biết đại cục như thế,
suýt nữa làm hỏng việc lớn của Hạ Hầu nhất tộc, triệt để bị lão tổ ghét bỏ.
Để xem tên đệ tử họ ngoại như ngươi còn phách lối như thế nữa không!?. Tìm ?ru?ệ? ha? ?ại ~ Tr?mTr u???.V? ~
Thấy Lâm Lang bị kéo đi, Hạ Hầu lão tổ mới có chút thở phào nhẹ nhõm.
Cười nói với Hàn Ích: “Gia giáo không nghiêm, khiến cho Hàn đại nhân chê cười.”
Hàn Ích vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nghe vậy trên mặt mới lộ ra vẻ mỉm cười.
Thản nhiên nói: "Việc này liên quan đến vị quý nhân kia, lão đại nhân vẫn là phải xử lý thỏa đáng mới đúng.
Nếu không, không chỉ là ta sẽ bị liên lụy.
Mà Hạ Hầu nhất tộc chỉ sợ cũng...”
Hạ Hầu lão tổ rùng mình, gật đầu nói: “Hàn đại nhân yên tâm, việc này ta sẽ xử lý thỏa đáng.”
Lúc này, Hàn Ích mới hài lòng, trên mặt hẳn lại lộ ra nụ cười thân cận, cười nói:
"Hai nhà chúng ta có giao tình xưa, ngày sau phải qua lại nhiều hơn mới đúng a.
Ngươi nói đúng không, lão đại nhân?”
“Nên là như thế”
Đối mặt với thiện ý mà Hàn Ích thả ra, Hạ Hầu lão tổ không có chút do dự nào liền tiếp nhận.
Mặc dù nói Hàn Ích người này âm hiểm xảo trá, có không ít thù hận với Hạ Hầu nhất tộc.
Nhưng mà dù sao hẳn cũng là đế đô Phủ doãn, quyền cao chức trọng.
Có thể giao hảo với một vị đế đô Phủ doãn, đối với Hạ Hầu nhất tộc cũng là có chỗ tốt rất lớn.
Cái gì mà khí phách đạo nghĩa, đều là giả.
Ở trước mặt thế gia, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng...