Chương 66: Vân nhi đang làm gì?
Trong mắt lão giả áo đen cũng lóe lên một tia phức tạp.
Dù sao Lâm Lang cũng là văn bối mà hắn dạy qua.
Nhưng mà vì đại kế của gia tộc, cũng chỉ có thể hi sinh Lâm Lang.
Chớ đừng nói chỉ là bây giờ bọn hắn đã động thủ, vậy thì Lâm Lang cảng là phải chết!
Hân than nhẹ một tiếng: "Ngươi không có lỗi gì, nhưng lại phạm vào lỗi sai lớn nhất!
Ngươi đừng bao giờ có tâm tư với Đại tiểu thư.
Nếu như lúc trước thì cũng mặc kệ thôi.
Thế nhưng mà bây giờ Đại tiểu thư gả vào Tố Thần Hầu phủ, ngươi chính là sơ hở duy nhất của Hạ Hầu nhất tộc ta.
Ngươi không chết, nếu như làm cho vị quý nhân kia không vui
Hạ Hầu nhất tộc ta tất nhiên là sẽ rơi vào vực sâu Vạn trượng!
Lâm Lang, Hạ Hầu nhất tộc ta cũng có công ơn nuôi dạy ngươi, vì Hạ Hầu nhất tộc ta, ngươi liền chết ở chỗ này đi!"
Lâm Lang nghe vậy, trong lòng càng là tràn đầy cưỡng nộ và phẫn hận!
Cũng là bởi vì vị Thần Hầu Thế tử kia, mấy vị sư phụ này của hắn liền muốn giết hẳn?
Vị Thần Hầu Thế tử kia, đoạt người mà hắn yêu còn chưa tính.
Hiện tại Hạ Hầu nhất tộc lại chỉ vì sợ hắn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của vị Thế tử kia, liền muốn diệt trừ hẳn!
So với vị Thế tử kia, hắn quả thực chính là một con ruồi!
Mà Hạ Hầu nhất tộc vì không để cho con ruồi như hắn làm bẩn mắt của Thần Hầu Thế tử, liền lựa chọn bóp chết hẳn!
Lâm Lang nhìn qua sát cơ nồng nặc trên mặt của bốn vị sư tôn ngày xưa kia, trong lòng tuyệt vọng.
Hắn vốn cho rằng mình là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Thiên phú của hắn còn chưa có hoàn toàn hiện ra, tương lai tất nhiên là có thể làm kinh ngạc thế nhân.
Nhưng mà hiện tại, sẽ chết ở chỗ này?
Hắn không cam tâm!
Giờ phút này trong lòng Lâm Lang thậm chí còn đang tưởng tượng
Cho rằng mình có thể giống như những nhân vật trong tiểu thuyết truyền kỳ đó, có thể gặp dữ hóa lành.
Ở trong tuyệt cảnh sẽ có cao nhân cứu giúp.
Nhưng mà hiện thực lại là tàn khốc.
Mảnh sơn cốc này cực kì vắng vẻ, ít ai lui tới.
Mặc dù cũng có mấy vị tu sĩ đi ngang qua, nhưng thấy cảnh tượng này đều là xa xa tránh đi
Không có chút ý định nhúng tay nào.
Trên đường gặp bất bình, rứt đao tương trợ?
Ha ha, bất quá là câu nói điêu bên trong những cuốn tiểu thuyết truyền kỳ mà thôi!
Cái thế giới này là tàn khốc, khí phách đạo nghĩa có lẽ có.
Nhưng lại cực kì thưa thớt.
Đại đa số mọi người, thứ coi trọng nhất trong mắt văn là lợi ích.
Lâm Lang sẽ rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là bởi vì hẳn còn ôm lấy ảo tưởng với Hạ Hầu nhất tộc.
Hân coi là Hạ Hầu nhất tộc sẽ không giết hắn.
Nhưng mà ở trước mặt lợi ích, Hạ Hầu nhất tộc lại không chút do dự nào từ bỏ Lâm Lang!
Mà bây giờ, chính là thập tử vô sinh!
Lâm Lang cũng không thể sống sót từ trong tuyệt cảnh giống như những nhân vật trong tiểu thuyết.
Cũng không có cao nhân “trên đường gặp bất bình liền tương trợ” nào!
Trong lòng Lâm Lang tuyệt vọng, nổi giận gầm lên một tiếng.
Điên cuồng thiêu đốt tiềm lực và sinh mệnh lực của mình, khí tức đột nhiên bộc phát, bỏ chạy vẽ phía ngoại giới!
Thấy Lâm Lang chạy trốn, một vị lão giả vẫn luôn trầm mặc không nói, bỗng nhiên xuất thú!
Hắn là tam sư phụ của Lâm Lang, chính là người mạnh nhất trong Hạ Hầu nhất tộc ngoại trừ lão tổ ra!
Khí tức khắp người cực kì kinh khủng, rõ ràng là một tôn cường giả Ngọc Đài cảnh đỉnh phong!
Hắn nhấc lên một chưởng, ầm vang đập về phía Lâm Lang.
Hư không lập tức nứt ra, vô số đạo văn dâng lên, hóa thành một tôn pháp ấn, ầm vang trấn áp về phía Lâm Lang!
Mặc dù mấy vị cường giả này cũng xem như là sư phụ của Lâm Lang.
Bất quá trước đó bọn hẳn với Lâm Lang cũng chỉ là ở chung với nhau hơn hai mươi năm.
Thế nhưng mà đối với Hạ Hầu nhất tộc, tình cảm đã có mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm.
Tình thầy trò giữa bọn hẳn và Lâm Lang, ở trước mặt đại kế của Hạ Hầu nhất tộc, không đáng giá nhắc tới!
Lâm Lang chỉ cảm thấy áp lực kinh khủng giáng lâm, xung quanh hư không cơ hồ là ngưng thành thực chất, khiến cho hẳn muốn tránh cũng không thể tránh được.
Chỉ là trơ mắt nhìn qua pháp ấn trấn áp hẳn!
Trong lòng của hắn tuyệt vọng đến cực điểm, chênh lệch thực lực thật sự là quá lớn, hắn căn bản cũng không có cơ hội thoát thân!
Khoảnh khắc trước khi chết.
Trong đầu Lâm Lang bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của Hạ Hầu Vân.
Ý niệm cuối cùng ở trong đầu hắn lướt qua.
“Vân nhi... Bây giờ đang làm gì?"
Lập tức pháp ấn giáng lâm.
Lâm Lang hét thảm một tiếng, bị pháp ấn trấn áp thành một bãi thịt nát...
...
Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.
Bên trong một tòa đại điện cực kì hùng vĩ.
Vẻ mặt của Hạ Hầu Vân đỏ bừng, xụi lơ ở trong ngực Sở Hư.
Nàng là một tấm thân xử nữ, quá mức mẫn cảm.
Mặc dù Luyện Hư Tham Đồng Khế cực kì huyền diệu, ngay cả Hạ Hầu Vân cũng là có không ít chỗ tốt.
Nhưng vẫn là có chút không chịu được.
Mà khuôn mặt của Sở Hư cũng mim cười, hài lòng nhìn qua Hạ Hầu Vân.
Hân đối với Hạ Hầu Vân, càng ngày càng hài lòng.
m Nguyên Lưu Ly Thể này, quả nhiên là cực kì hữu dụng!
Tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Sở Hư có thể cảm nhận được tu vi của bản thân lại tăng lên không ít
Có m Nguyên Lưu Ly Thể này, tốc độ tu hành của hẳn, e răng muốn nhanh hơn trước kia không chỉ ba thành!
Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu, hắn liền có thể tu thành Huyền Đan cảnh thất trọng!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Sở Hư nhìn qua Hạ Hầu Vân, liền càng thêm ôn nhu...
Dù sao Lâm Lang cũng là văn bối mà hắn dạy qua.
Nhưng mà vì đại kế của gia tộc, cũng chỉ có thể hi sinh Lâm Lang.
Chớ đừng nói chỉ là bây giờ bọn hắn đã động thủ, vậy thì Lâm Lang cảng là phải chết!
Hân than nhẹ một tiếng: "Ngươi không có lỗi gì, nhưng lại phạm vào lỗi sai lớn nhất!
Ngươi đừng bao giờ có tâm tư với Đại tiểu thư.
Nếu như lúc trước thì cũng mặc kệ thôi.
Thế nhưng mà bây giờ Đại tiểu thư gả vào Tố Thần Hầu phủ, ngươi chính là sơ hở duy nhất của Hạ Hầu nhất tộc ta.
Ngươi không chết, nếu như làm cho vị quý nhân kia không vui
Hạ Hầu nhất tộc ta tất nhiên là sẽ rơi vào vực sâu Vạn trượng!
Lâm Lang, Hạ Hầu nhất tộc ta cũng có công ơn nuôi dạy ngươi, vì Hạ Hầu nhất tộc ta, ngươi liền chết ở chỗ này đi!"
Lâm Lang nghe vậy, trong lòng càng là tràn đầy cưỡng nộ và phẫn hận!
Cũng là bởi vì vị Thần Hầu Thế tử kia, mấy vị sư phụ này của hắn liền muốn giết hẳn?
Vị Thần Hầu Thế tử kia, đoạt người mà hắn yêu còn chưa tính.
Hiện tại Hạ Hầu nhất tộc lại chỉ vì sợ hắn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của vị Thế tử kia, liền muốn diệt trừ hẳn!
So với vị Thế tử kia, hắn quả thực chính là một con ruồi!
Mà Hạ Hầu nhất tộc vì không để cho con ruồi như hắn làm bẩn mắt của Thần Hầu Thế tử, liền lựa chọn bóp chết hẳn!
Lâm Lang nhìn qua sát cơ nồng nặc trên mặt của bốn vị sư tôn ngày xưa kia, trong lòng tuyệt vọng.
Hắn vốn cho rằng mình là tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Thiên phú của hắn còn chưa có hoàn toàn hiện ra, tương lai tất nhiên là có thể làm kinh ngạc thế nhân.
Nhưng mà hiện tại, sẽ chết ở chỗ này?
Hắn không cam tâm!
Giờ phút này trong lòng Lâm Lang thậm chí còn đang tưởng tượng
Cho rằng mình có thể giống như những nhân vật trong tiểu thuyết truyền kỳ đó, có thể gặp dữ hóa lành.
Ở trong tuyệt cảnh sẽ có cao nhân cứu giúp.
Nhưng mà hiện thực lại là tàn khốc.
Mảnh sơn cốc này cực kì vắng vẻ, ít ai lui tới.
Mặc dù cũng có mấy vị tu sĩ đi ngang qua, nhưng thấy cảnh tượng này đều là xa xa tránh đi
Không có chút ý định nhúng tay nào.
Trên đường gặp bất bình, rứt đao tương trợ?
Ha ha, bất quá là câu nói điêu bên trong những cuốn tiểu thuyết truyền kỳ mà thôi!
Cái thế giới này là tàn khốc, khí phách đạo nghĩa có lẽ có.
Nhưng lại cực kì thưa thớt.
Đại đa số mọi người, thứ coi trọng nhất trong mắt văn là lợi ích.
Lâm Lang sẽ rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là bởi vì hẳn còn ôm lấy ảo tưởng với Hạ Hầu nhất tộc.
Hân coi là Hạ Hầu nhất tộc sẽ không giết hắn.
Nhưng mà ở trước mặt lợi ích, Hạ Hầu nhất tộc lại không chút do dự nào từ bỏ Lâm Lang!
Mà bây giờ, chính là thập tử vô sinh!
Lâm Lang cũng không thể sống sót từ trong tuyệt cảnh giống như những nhân vật trong tiểu thuyết.
Cũng không có cao nhân “trên đường gặp bất bình liền tương trợ” nào!
Trong lòng Lâm Lang tuyệt vọng, nổi giận gầm lên một tiếng.
Điên cuồng thiêu đốt tiềm lực và sinh mệnh lực của mình, khí tức đột nhiên bộc phát, bỏ chạy vẽ phía ngoại giới!
Thấy Lâm Lang chạy trốn, một vị lão giả vẫn luôn trầm mặc không nói, bỗng nhiên xuất thú!
Hắn là tam sư phụ của Lâm Lang, chính là người mạnh nhất trong Hạ Hầu nhất tộc ngoại trừ lão tổ ra!
Khí tức khắp người cực kì kinh khủng, rõ ràng là một tôn cường giả Ngọc Đài cảnh đỉnh phong!
Hắn nhấc lên một chưởng, ầm vang đập về phía Lâm Lang.
Hư không lập tức nứt ra, vô số đạo văn dâng lên, hóa thành một tôn pháp ấn, ầm vang trấn áp về phía Lâm Lang!
Mặc dù mấy vị cường giả này cũng xem như là sư phụ của Lâm Lang.
Bất quá trước đó bọn hẳn với Lâm Lang cũng chỉ là ở chung với nhau hơn hai mươi năm.
Thế nhưng mà đối với Hạ Hầu nhất tộc, tình cảm đã có mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm.
Tình thầy trò giữa bọn hẳn và Lâm Lang, ở trước mặt đại kế của Hạ Hầu nhất tộc, không đáng giá nhắc tới!
Lâm Lang chỉ cảm thấy áp lực kinh khủng giáng lâm, xung quanh hư không cơ hồ là ngưng thành thực chất, khiến cho hẳn muốn tránh cũng không thể tránh được.
Chỉ là trơ mắt nhìn qua pháp ấn trấn áp hẳn!
Trong lòng của hắn tuyệt vọng đến cực điểm, chênh lệch thực lực thật sự là quá lớn, hắn căn bản cũng không có cơ hội thoát thân!
Khoảnh khắc trước khi chết.
Trong đầu Lâm Lang bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của Hạ Hầu Vân.
Ý niệm cuối cùng ở trong đầu hắn lướt qua.
“Vân nhi... Bây giờ đang làm gì?"
Lập tức pháp ấn giáng lâm.
Lâm Lang hét thảm một tiếng, bị pháp ấn trấn áp thành một bãi thịt nát...
...
Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.
Bên trong một tòa đại điện cực kì hùng vĩ.
Vẻ mặt của Hạ Hầu Vân đỏ bừng, xụi lơ ở trong ngực Sở Hư.
Nàng là một tấm thân xử nữ, quá mức mẫn cảm.
Mặc dù Luyện Hư Tham Đồng Khế cực kì huyền diệu, ngay cả Hạ Hầu Vân cũng là có không ít chỗ tốt.
Nhưng vẫn là có chút không chịu được.
Mà khuôn mặt của Sở Hư cũng mim cười, hài lòng nhìn qua Hạ Hầu Vân.
Hân đối với Hạ Hầu Vân, càng ngày càng hài lòng.
m Nguyên Lưu Ly Thể này, quả nhiên là cực kì hữu dụng!
Tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Sở Hư có thể cảm nhận được tu vi của bản thân lại tăng lên không ít
Có m Nguyên Lưu Ly Thể này, tốc độ tu hành của hẳn, e răng muốn nhanh hơn trước kia không chỉ ba thành!
Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu, hắn liền có thể tu thành Huyền Đan cảnh thất trọng!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Sở Hư nhìn qua Hạ Hầu Vân, liền càng thêm ôn nhu...