Chương 74: Tả tướng đã vào trong hũ rồi!
Lạc Bá Lai hơi sững sờ.
Không nghĩ tới điều mà Tả tướng lo lắng nhất, lại là bức thư kết giao giữa Đại hoàng tử và châu mục đại tướng!
Nói thật, mặc dù nói những bức thư kia là ngòi nổi để thế gia môn phiệt liên hợp lại vạch tội Đại hoàng tử.
Nhưng kỳ thật cũng chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Những bức thư kia căn bản là không kết tội Đại hoàng tử được.
Hoặc là nói, ngay cả tội cũng không được tính.
Cho nên nói cả triều, cũng không có ai chú ý đến những bức thư đó.
Mà Tả tướng lại lo lẳng những bức thư này? Lạc Bá Lai không khỏi hỏi: “Tướng gia cớ gì nói ra lời ấy?”
Vẻ mặt của Tả tướng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Đại hoàng tứ kết giao với ngoại thăn căn bản không tính là chuyện lớn gì.
Ở trong lòng bệ hạ cũng sẽ không vì chuyện này mà trách cứ Đại hoàng tử.
Thế nhưng mà Đại hoàng tử không nên để những bức thư này truyền ra ngoài!
Bất kể trong đó rốt cuộc là có âm mưu gì.....
Cũng nói rõ ngay cả người bên cạnh, Đại hoàng tử đều chưa có kiểm soát hoàn toàn.
Đây là vô năng!
Bệ hạ có thể dễ dàng tha thứ cho đã tâm của Hoàng tử, nhưng mà không thể nào dễ dàng tha thứ cho sự vô năng của Hoàng tử!
Một Hoàng tử mà ngay cả chuyện cơ mật của mình cũng không giữ kín được.
Ngươi làm sao để cho bệ hạ yên tâm giao cơ nghiệp của Trung Châu này cho hẳn?”
Mà Lạc Bá Lai cũng nghĩ đến tính nghiêm trọng của vụ việc, thần sắc cũng trở nên nặng nề.
Trầm giọng hỏi: “Vậy thì còn có biện pháp cứu vấn gì không?”
Tả tướng suy tư một lát, nhưng vẫn khẽ thở dài một tiếng: "Thôi, cái này dù sao cũng là chuyện tương lai.
Truyền lệnh xuống, để cho bọn hắn và những thế gia môn phiệt kia, dâng thư vạch tội Đại hoàng tử!"
Lạc Bá Lai khế gật đầu, lại hỏi: "Muốn thông báo Đại hoàng tử một tiếng hay không?
Để tránh Đại hoàng tử đa nghi."
Tả tướng hừ lạnh một tiếng: "Nếu như hẳn ngay cả điểm này cũng không nghĩ ra được, thế thì cũng không cần đi tranh cái vị trí Hoàng Thái tử làm gì!”
Tả tướng mà vạn người nhòm ngó cuối cùng cũng xuất thủ.
Nhưng mà lần xuất thủ này, ngược lại là khiến cho triều chính càng thêm kinh hãi!
Đám quan chức dưới trướng Tả tướng nhao nhao dâng thư, nhưng cũng không phải là thanh minh cho Đại hoàng tử.
Mà là vạch tội Đại hoàng tử!
Cả triều xôn xao, không ít thế gia đối với chuyện này cực kỳ ngoài ý muốn.
Thậm chí toàn bộ triều đình đều đang suy đoán, có phải là Tả tướng thấy vị Đại hoàng tử này đã hết hi vọng hay không.
Nên lựa chọn từ bỏ Đại hoàng tử.
Muốn phủi sạch quan hệ với Đại hoàng tử?
Đế đô, Thiên Khu Cung.
Kể từ khi thế gia môn phiệt vạch tội Đại hoàng tử, Đại hoàng tử liền bị cấm tức.
Mà trên mặt rất nhiều người hầu và cung nữ bên trong Thiên Khu Cung cũng đều mang theo vẻ bi quan, Hiển nhiên là bị cả triều vạch tội làm cho sợ hãi.
Bên trong đại điện, thần sắc của Đại hoàng tử lại như thường, mặc dù có chút ngưng trọng, nhưng cũng không có chút bộ dạng kinh hoảng nào.
Đúng lúc này, một vị thanh niên vội vã đi tới đại điện.
Gấp giọng nói: “Điện hạ, chuyện lớn không tốt, Tả tướng và đám thuộc hạ dưới trướng cũng dâng thư vạch tội điện hạ rồi!"
Lời vừa nói ra, trên mặt mấy vị tùy tùng bên người Đại hoàng tử lập tức trở nên trắng bệch!
Bọn hẳn sở đĩ còn không có rơi vào hoảng loạn, chính là gửi gắm hi vọng ở trên người Tả tướng.
Thế nhưng mà không nghĩ tới, Tả tướng vậy mà cũng vạch tội.
Giờ khắc này, trên mặt của mấy vị tùy tùng này. đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Lẽ nào Đại hoàng tử thật sẽ ngã sao!
Mấy vị tùy tùng, chỉ có Tống Tử Hoàn là người không có thất thố, ngược lại là như có điều suy nghĩ.
Mà Đại hoàng tử mới vừa nghe được tin tức này, đầu tiên cũng là giật mình.
Bất quá lập tức hắn trầm tư một lát, trên mặt lộ ra thần sắc kính nể.
“Thật không hổ là lão sư, kể từ giờ, bản điện không phải lo rồi!"
Mà Tống Tử Hoàn cũng hoàn hồn, cũng lộ vẻ kính nể: 'Không hố là tướng gia.
Chiêu "tìm đường sống trong cõi chết” này, không chỉ là có thể để cho điện hạ toàn thân trở ra.
Ngược lại, Nhị hoàng tử liền muốn tổn thất nặng nề!"
Dứt lời, lại thấp giọng nói: “Bức thư của điện hạ ở trong tay Giang Trung Thần, xem ra hắc thủ phía sau màn kia là Hoàng Hậu và Nhị hoàng tử.”
Nhưng mà Đại hoàng tử nghe vậy, lại chậm rãi lắc đầu.
Hắn nhíu mày, lầm bẩm nói: “Ta luôn cảm thấy vụ việc không có đơn giản như vậy, e rằng là một người hoàn toàn khác..."
Đế đô, Hàn phủ.
Tâm tình gần đây của Hàn Ích có thể nói là cực kì không tệ, không chỉ là bởi vì hắn thành công hóa giải ân oán với Hạ Hầu nhất tộc.
Mà còn bởi vì bây giờ, vận rủi của Đại hoàng tử sắp đến!
Mặc dù Hàn Ích và Đại hoàng tử cũng không thù oán gì
Thậm chí bởi vì hẳn đầu nhập vào Tố Thăn Hầu phủ, cũng vì mối quan hệ này.
Lần vạch tội Đại hoàng tử này, hẳn cũng không có tham dự.
Nhưng mà làm một phần của thế gia.
Thấy Đại hoàng tử mất chức, Hàn Ích là mong muốn điều đó trở thành sự thật...
Mà lúc này, một vị lão bộc đi đến bên người Hàn Ích, cười nói ra: "Gia chủ, Tả tướng cũng bắt đầu vạch tội Đại hoàng tử!"
Hàn Ích nghe vậy, nụ cười trên mặt lại chậm rãi biến mất.
Hắn nhăn mày lại, vỗ đùi: “Hỏng bét!”
Đế đô, Tô phủ.
Ngự Sử đài nổi danh cùng với Giám Sát viện đảm nhiệm vai trò thi hành và giám sát luật pháp.
Nhưng mà ở trong lần tranh đấu triều đình này, lại là hiếm thấy duy trì trăm mặc.
Bên trong một tòa tiểu viện, Tô Chính Ngôn cung kính nói: "Tả tướng cũng đã vạch tội Đại hoàng tử.
Kể từ đó, cả triều đều đang toàn lực vạch tội Đại hoàng tử, không có người nào lên tiếng bênh vực cho Đại hoàng tử.
Xem ra lần này, Đại hoàng tử là có thể toàn thân trở ra..,
Đế Sư ở một bên đang nằm ở trên ghế mây nhằm mắt dưỡng thần, lại bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Lẽ nào."
Tô Chính Ngôn thấp giọng hỏi: "Ý của phụ thân là...."
Đế Sư chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn qua bầu trời dần dần u ám.
Thản nhiên nói: “Sắp biến thiên.”
Tô Chính Ngôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn thời tiết u ám trên trời, như có điều suy nghĩ, gật đầu....
....
Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.
Sở Hư đang hưởng thụ lấy Hạ Hầu Vân hầu hạ.
Mặc dù mỹ nhân trong ngực, nhưng mà suy nghĩ của Sở Hư lại bay tới chân trời
Lần này, thế gia môn phiệt vạch tội Đại hoàng tử, chỉ là một cái kế hoạch tất bại
Bất quá Sở Hư lại dựa vào cơ hội đó có thể đạt được hai mục đích.
Đầu tiên, bức thư cơ mật của Đại hoàng tử đều có thể bị người đánh cắp là sự thật.
Bất kế là xảy ra chuyện gì.
Chu Hoàng tuyệt đối sẽ thất vọng về Đại hoàng tử.
Mà cái thứ hai, thì là Nhị hoàng tử.
Mặc dù Tố Thần Hầu phủ muốn ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng mà trước đó dưới trướng Hoàng Hậu có không ít thế lực hiệu trung.
Nếu như trước đây, Tố Thần Hầu phú ủng hộ Nhị hoàng tử, cũng chỉ là dệt hoa lên gấm.
Hoàng Hậu tất nhiên là sẽ nể trọng Tố Thần Hầu phủ, nhưng mà cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi
Nhưng mà bây giờ thì lại khác.
Chu Hoàng tất nhiên là sẽ ra tay trừng trị những thế gia môn phiệt kia!
Đến lúc đó Hoàng Hậu nhất mạch cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Kể từ đó, Tố Thần Hầu phủ lại ra mặt ủng hộ Nhị hoàng tử chính là giúp người gặp nạn.
Cũng có thể triệt để kiểm soát Nhị hoàng tử...
Ngay khi Sở Hư nghe được tin Tả tướng vạch tội Đại hoàng tử, càng là cười ha ha.
Vỗ tay cười nói: "Tả tướng đã vào trong hũ rồi!"
Không nghĩ tới điều mà Tả tướng lo lắng nhất, lại là bức thư kết giao giữa Đại hoàng tử và châu mục đại tướng!
Nói thật, mặc dù nói những bức thư kia là ngòi nổi để thế gia môn phiệt liên hợp lại vạch tội Đại hoàng tử.
Nhưng kỳ thật cũng chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Những bức thư kia căn bản là không kết tội Đại hoàng tử được.
Hoặc là nói, ngay cả tội cũng không được tính.
Cho nên nói cả triều, cũng không có ai chú ý đến những bức thư đó.
Mà Tả tướng lại lo lẳng những bức thư này? Lạc Bá Lai không khỏi hỏi: “Tướng gia cớ gì nói ra lời ấy?”
Vẻ mặt của Tả tướng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Đại hoàng tứ kết giao với ngoại thăn căn bản không tính là chuyện lớn gì.
Ở trong lòng bệ hạ cũng sẽ không vì chuyện này mà trách cứ Đại hoàng tử.
Thế nhưng mà Đại hoàng tử không nên để những bức thư này truyền ra ngoài!
Bất kể trong đó rốt cuộc là có âm mưu gì.....
Cũng nói rõ ngay cả người bên cạnh, Đại hoàng tử đều chưa có kiểm soát hoàn toàn.
Đây là vô năng!
Bệ hạ có thể dễ dàng tha thứ cho đã tâm của Hoàng tử, nhưng mà không thể nào dễ dàng tha thứ cho sự vô năng của Hoàng tử!
Một Hoàng tử mà ngay cả chuyện cơ mật của mình cũng không giữ kín được.
Ngươi làm sao để cho bệ hạ yên tâm giao cơ nghiệp của Trung Châu này cho hẳn?”
Mà Lạc Bá Lai cũng nghĩ đến tính nghiêm trọng của vụ việc, thần sắc cũng trở nên nặng nề.
Trầm giọng hỏi: “Vậy thì còn có biện pháp cứu vấn gì không?”
Tả tướng suy tư một lát, nhưng vẫn khẽ thở dài một tiếng: "Thôi, cái này dù sao cũng là chuyện tương lai.
Truyền lệnh xuống, để cho bọn hắn và những thế gia môn phiệt kia, dâng thư vạch tội Đại hoàng tử!"
Lạc Bá Lai khế gật đầu, lại hỏi: "Muốn thông báo Đại hoàng tử một tiếng hay không?
Để tránh Đại hoàng tử đa nghi."
Tả tướng hừ lạnh một tiếng: "Nếu như hẳn ngay cả điểm này cũng không nghĩ ra được, thế thì cũng không cần đi tranh cái vị trí Hoàng Thái tử làm gì!”
Tả tướng mà vạn người nhòm ngó cuối cùng cũng xuất thủ.
Nhưng mà lần xuất thủ này, ngược lại là khiến cho triều chính càng thêm kinh hãi!
Đám quan chức dưới trướng Tả tướng nhao nhao dâng thư, nhưng cũng không phải là thanh minh cho Đại hoàng tử.
Mà là vạch tội Đại hoàng tử!
Cả triều xôn xao, không ít thế gia đối với chuyện này cực kỳ ngoài ý muốn.
Thậm chí toàn bộ triều đình đều đang suy đoán, có phải là Tả tướng thấy vị Đại hoàng tử này đã hết hi vọng hay không.
Nên lựa chọn từ bỏ Đại hoàng tử.
Muốn phủi sạch quan hệ với Đại hoàng tử?
Đế đô, Thiên Khu Cung.
Kể từ khi thế gia môn phiệt vạch tội Đại hoàng tử, Đại hoàng tử liền bị cấm tức.
Mà trên mặt rất nhiều người hầu và cung nữ bên trong Thiên Khu Cung cũng đều mang theo vẻ bi quan, Hiển nhiên là bị cả triều vạch tội làm cho sợ hãi.
Bên trong đại điện, thần sắc của Đại hoàng tử lại như thường, mặc dù có chút ngưng trọng, nhưng cũng không có chút bộ dạng kinh hoảng nào.
Đúng lúc này, một vị thanh niên vội vã đi tới đại điện.
Gấp giọng nói: “Điện hạ, chuyện lớn không tốt, Tả tướng và đám thuộc hạ dưới trướng cũng dâng thư vạch tội điện hạ rồi!"
Lời vừa nói ra, trên mặt mấy vị tùy tùng bên người Đại hoàng tử lập tức trở nên trắng bệch!
Bọn hẳn sở đĩ còn không có rơi vào hoảng loạn, chính là gửi gắm hi vọng ở trên người Tả tướng.
Thế nhưng mà không nghĩ tới, Tả tướng vậy mà cũng vạch tội.
Giờ khắc này, trên mặt của mấy vị tùy tùng này. đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Lẽ nào Đại hoàng tử thật sẽ ngã sao!
Mấy vị tùy tùng, chỉ có Tống Tử Hoàn là người không có thất thố, ngược lại là như có điều suy nghĩ.
Mà Đại hoàng tử mới vừa nghe được tin tức này, đầu tiên cũng là giật mình.
Bất quá lập tức hắn trầm tư một lát, trên mặt lộ ra thần sắc kính nể.
“Thật không hổ là lão sư, kể từ giờ, bản điện không phải lo rồi!"
Mà Tống Tử Hoàn cũng hoàn hồn, cũng lộ vẻ kính nể: 'Không hố là tướng gia.
Chiêu "tìm đường sống trong cõi chết” này, không chỉ là có thể để cho điện hạ toàn thân trở ra.
Ngược lại, Nhị hoàng tử liền muốn tổn thất nặng nề!"
Dứt lời, lại thấp giọng nói: “Bức thư của điện hạ ở trong tay Giang Trung Thần, xem ra hắc thủ phía sau màn kia là Hoàng Hậu và Nhị hoàng tử.”
Nhưng mà Đại hoàng tử nghe vậy, lại chậm rãi lắc đầu.
Hắn nhíu mày, lầm bẩm nói: “Ta luôn cảm thấy vụ việc không có đơn giản như vậy, e rằng là một người hoàn toàn khác..."
Đế đô, Hàn phủ.
Tâm tình gần đây của Hàn Ích có thể nói là cực kì không tệ, không chỉ là bởi vì hắn thành công hóa giải ân oán với Hạ Hầu nhất tộc.
Mà còn bởi vì bây giờ, vận rủi của Đại hoàng tử sắp đến!
Mặc dù Hàn Ích và Đại hoàng tử cũng không thù oán gì
Thậm chí bởi vì hẳn đầu nhập vào Tố Thăn Hầu phủ, cũng vì mối quan hệ này.
Lần vạch tội Đại hoàng tử này, hẳn cũng không có tham dự.
Nhưng mà làm một phần của thế gia.
Thấy Đại hoàng tử mất chức, Hàn Ích là mong muốn điều đó trở thành sự thật...
Mà lúc này, một vị lão bộc đi đến bên người Hàn Ích, cười nói ra: "Gia chủ, Tả tướng cũng bắt đầu vạch tội Đại hoàng tử!"
Hàn Ích nghe vậy, nụ cười trên mặt lại chậm rãi biến mất.
Hắn nhăn mày lại, vỗ đùi: “Hỏng bét!”
Đế đô, Tô phủ.
Ngự Sử đài nổi danh cùng với Giám Sát viện đảm nhiệm vai trò thi hành và giám sát luật pháp.
Nhưng mà ở trong lần tranh đấu triều đình này, lại là hiếm thấy duy trì trăm mặc.
Bên trong một tòa tiểu viện, Tô Chính Ngôn cung kính nói: "Tả tướng cũng đã vạch tội Đại hoàng tử.
Kể từ đó, cả triều đều đang toàn lực vạch tội Đại hoàng tử, không có người nào lên tiếng bênh vực cho Đại hoàng tử.
Xem ra lần này, Đại hoàng tử là có thể toàn thân trở ra..,
Đế Sư ở một bên đang nằm ở trên ghế mây nhằm mắt dưỡng thần, lại bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Lẽ nào."
Tô Chính Ngôn thấp giọng hỏi: "Ý của phụ thân là...."
Đế Sư chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn qua bầu trời dần dần u ám.
Thản nhiên nói: “Sắp biến thiên.”
Tô Chính Ngôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn thời tiết u ám trên trời, như có điều suy nghĩ, gật đầu....
....
Đế đô, Tố Thần Hầu phủ.
Sở Hư đang hưởng thụ lấy Hạ Hầu Vân hầu hạ.
Mặc dù mỹ nhân trong ngực, nhưng mà suy nghĩ của Sở Hư lại bay tới chân trời
Lần này, thế gia môn phiệt vạch tội Đại hoàng tử, chỉ là một cái kế hoạch tất bại
Bất quá Sở Hư lại dựa vào cơ hội đó có thể đạt được hai mục đích.
Đầu tiên, bức thư cơ mật của Đại hoàng tử đều có thể bị người đánh cắp là sự thật.
Bất kế là xảy ra chuyện gì.
Chu Hoàng tuyệt đối sẽ thất vọng về Đại hoàng tử.
Mà cái thứ hai, thì là Nhị hoàng tử.
Mặc dù Tố Thần Hầu phủ muốn ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng mà trước đó dưới trướng Hoàng Hậu có không ít thế lực hiệu trung.
Nếu như trước đây, Tố Thần Hầu phú ủng hộ Nhị hoàng tử, cũng chỉ là dệt hoa lên gấm.
Hoàng Hậu tất nhiên là sẽ nể trọng Tố Thần Hầu phủ, nhưng mà cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi
Nhưng mà bây giờ thì lại khác.
Chu Hoàng tất nhiên là sẽ ra tay trừng trị những thế gia môn phiệt kia!
Đến lúc đó Hoàng Hậu nhất mạch cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Kể từ đó, Tố Thần Hầu phủ lại ra mặt ủng hộ Nhị hoàng tử chính là giúp người gặp nạn.
Cũng có thể triệt để kiểm soát Nhị hoàng tử...
Ngay khi Sở Hư nghe được tin Tả tướng vạch tội Đại hoàng tử, càng là cười ha ha.
Vỗ tay cười nói: "Tả tướng đã vào trong hũ rồi!"