Chương : 54
Quảng trường Thiên Thánh Môn, tất cả chìm trong rung động.
Trong trận chung kết của Đấu Trường Vô Lý, đội Phong Lôi Môn đã một lần hành động quét sạch tất cả thành viên của Âm Phong Môn.
- Đội Âm Phong Môn lúc này thảm rồi, chênh lệch tới hai cấp độ Nguyên Lực, thời gian hồi sinh mất khoảng một giờ đồng hồ a.
- Vũ Lôi Phong do mới khôi phục hai thành Nguyên Lực, vì vậy mới qua nửa canh giờ đã tỉnh lại, còn ba người Trần Lệ, Lê Thủy Châu và Nguyễn Ngọc Ánh cần thêm nửa canh giờ nữa mới có thể hồi sinh.
- Đó là chưa kể, phải mất hơn một canh giờ nữa thì hai người Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng mới tỉnh, đội hình chênh lệch như vậy xem ra Phong Lôi Môn sớm sẽ vô địch vòng hai, Đấu Trường Vô Lý rồi.
- Thực lực của Vũ Lôi Phong thực sự quá mạnh, một kiếm kia quá khủng khiếp, hiện tại hai tay của ta còn run rẩy đây này.
Trên khán đài, khắp nơi không ngừng vang lên từng thanh âm nghị luận, Phong Lôi Môn một lần hành động quét sạch Âm Phong Môn khiến cho tất cả mọi người rung động và khiếp sợ không thôi. Đặc biệt là Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Ba người ngày tuy nhỏ tuổi nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, còn có vô số thủ đoạn kinh khủng.
…
- Tính toán thời gian còn nửa canh giờ, chúng ta chia ra thôi.
Vũ Lôi Phong sau khi hồi sinh liền nói với đám người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát.
Mọi người gật đầu, thân ảnh bắt đầu lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Vũ Lôi Phong phân phó Linh Nhi cùng Hắc Sát đi chung tại đường trên, còn Lưu Thiên Kim và Bạch Sát cùng nhau đi đường dưới, một mình hắn sẽ đi đường giữa, tranh thủ thời gian nửa canh giờ mà toàn lực phá trụ.
Vũ Lôi Phong mục đính muốn cho cả ba đường đều không còn một trụ nào, lúc này quân lính sẽ tiến thẳng vào Tổng Hành Dinh phe Âm Phong Môn đông ngùn ngụt, mỗi tên lính sau khi phá trụ sẽ mạnh mẽ hơn không ít, cứ như thế áp đảo hoàn toàn đội Âm Phong Môn.
Hiện tại, đường giữa của Âm Phong Môn đã bị đám người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và hai người Hắc Bạch Song Sát phá hủy hai Trụ, hiện tại chỉ còn một cái Trụ cuối cùng. Vũ Lôi Phong định sẽ phá hủy Trụ cuối này sau đó tiến về đường dưới hỗ trợ Lưu Thiên Kim, Trụ đường dưới vẫn nguyên vẹn, cơ hồ ở đường dưới Phong Lôi Môn còn bị ăn thiệt thòi.
Còn đường trên, sau khi tung ra Hỏa Vũ Lôi Phong Kiếm Pháp, nơi đây tựa hồ bị san thành bình địa, trụ đầu tiên vì gần đó nên không tránh nổi bị hư hại, trực tiếp bị sập xuống. Tính ra thì Phong Lôi Môn đã phá được ba Trụ của Âm Phong Môn.
…
Tại đường Trên, nhìn đống đổ nát và cái hố sâu vẫn mang theo khí tức hủy diệt, điều này làm cho Linh Nhi và Hắc Sát run sợ không thôi, Hắc Sát thậm chí còn không dám tưởng tượng công kích lúc đó của Vũ Lôi Phong mạnh đến mức nào, Linh Nhi thì mỉm cười, Vũ Lôi Phong càng mạnh nàng càng vui a.
Rung động một hồi, Linh Nhi và Hắc Sát nhanh chóng tiến đến Trụ thứ hai tại đường Trên, nhanh chóng xuất kiếm diệt lính sau đó theo đám lính bắt đầu không ngừng công kích Trụ. Có Băng Phách Kiếm, tốc độ đẩy Trụ của Linh Nhi so với Hắc Sát không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Đường Dưới, Lưu Thiên Kim không chút chần chừ, Tử Vân Kiếm đánh ra một cơn lốc màu Tím cuốn bay đám lính.
- Phong Tuyệt Kỹ - Bão Kiếm!
Theo cơn lốc, đám lính bị thổi bay lên không trung, Lưu Thiên Kim và Bạch Sát nhanh chóng lao đến kết liễu chúng sau đó tiến vào đẩy Trụ đầu tiên ở đường dưới.
…
- Sao đám người Phong Lôi Môn không cùng nhau tiến thẳng đến đường Giữa mà công kích chứ, lúc đầu họ cùng nhau đi, hiện tại lại chia ra?
Trên khán đài, một người không nhịn được mà khó hiểu hỏi.
- Ngươi thật quá ngốc, tại sao trên đời lại có đứa ngốc như ngươi vậy?
Không ngừng có lời châm chọc dành cho thanh niên này.
- Ngươi nói xem, lúc đầu họ đi chung để dụ Trần Lệ chạy lên đường Trên, lại còn cùng nhau đánh đường giữa, kinh nghiệm nhận được ít đến đáng thương, hiện tại mới chỉ khôi phục hai thành Nguyên Lực.
- Đúng vậy, hiện tại, họ muốn tranh thủ lúc Âm Phong Môn đang chờ hồi sinh mà thu hẹp khoảng cách đó lại, mặt khác, gây sức ép đồng thời lên ba đường sẽ khiến Lính bên Phong Lôi Môn mạnh hơn, lợi thế sẽ càng cao, có thể nói, nếu Lính bên Phong Lôi Môn mạnh hơn, đám người Âm Phong Môn mà không chú ý sẽ bị Lính Phong Lôi Môn từ từ đánh đổ tất cả Trụ.
- Hắn nói không sai, sau khi gây sức ép cho cả ba đường, lính của Phong Lôi Môn sẽ mạnh hơn lính của Âm Phong Môn không ít, lúc đám người Âm Phong Môn tỉnh dậy, họ không thể nào dám chỉ đi một hướng nữa, lực lượng bắt buộc phải phân tán để thủ. Mà việc này sẽ tạo cho các thành viên Phong Lôi Môn một lợi thế thật lớn.
- Thì ra là vậy, sau khi ba người Trần Lệ, Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu hồi sinh lại thì chỉ có ba người, hai người Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng thì mất thêm một canh giờ để hồi phục. Việc bất lợi vừa về quân số và lợi thế Lính khiến cho Âm Phong Môn gặp bất lợi lớn.
Đám người trên khán đài vô cùng hứng khởi nhìn vào Đấu Trường Vô Lý, chiến lược tuyệt vời của Phong Lôi Môn khiến họ được mở mang tầm mắt.
…
Nửa canh giờ sau, tại đường Trên, Trụ thứ ba của đường Trên bị Linh Nhi và Hắc Sát đạp mạnh một cái, Trụ thứ ba nhanh chóng sụp đổ.
Về phần Vũ Lôi Phong, hắn đã sớm phá hủy Trụ thứ ba ở đường trên, sau đó hắn liền nhanh chóng chạy xuống đường Dưới, giúp đám người Lưu Thiên Kim và Bạch Sát đẩy nhanh tốc độ phá trụ.
Sau nửa canh giờ, đội Phong Lôi Môn tổng cộng phá được chín trụ. Mỗi đường đều hủy ba Trụ sau đó chạy sang hỗ trợ đường khác, Nguyên Lực mỗi người đồng thời cùng khôi phục năm thành, xét về tu vi và số lượng trụ, đội Phong Lôi Môn đều chiếm ưu thế so với Âm Phong Môn.
- Thời gian không sai biệt lắm
Năm người Phong Lôi Môn đứng thành một hàng ngang, từ phải qua trái gồm: Hắc Sát, Linh Nhi, Vũ Lôi Phong, Lưu Thiên Kim và cuối cùng là Bạch Sát. Năm người đang đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Tổng Hành Dinh của đội Âm Phong Môn.
Vũ Lôi Phong nói, tính toán thời gian đã qua nửa canh giờ, đội Phong Lôi Môn đã phá hủy tất cả các trụ của Âm Phong Môn, hiện tại chỉ còn tòa Tổng Hành Dinh cao ngất trước mặt.
Mà lúc này, ở Tế Đàn đội Âm Phong Môn, có ba luồng sáng chói mắt bắn ra, chính là ba người Trần Lệ, Lê Thủy Châu và Nguyễn Ngọc Ánh, đã hồi sinh. Do Vũ Lôi Phong thi triển Hỏa Vũ Lôi Phong kiếm pháp với toàn bộ Nguyên Lực và sinh mệnh, thế nên uy lực vô cùng khủng bố khiến cho ba người mất mạng cùng một lúc. Hiện tại đã qua một canh giờ, ba người cũng đã hồi sinh cùng lúc.
Trần Lệ ánh mắt đảo qua xung quanh, ánh mắt của hai người Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu run lên.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Giọng nói của Trần Lệ run run, do không còn ai sống sót thế nên tình huống trong một canh giờ qua nàng không hề cảm giác được, hiện tại nhìn lại xung quanh, ánh mắt nàng nhìn Vũ Lôi Phong không khỏi run run khiếp sợ.
- Một cái Trụ cũng không còn…
Ánh mắt Trần Lệ thất lạc, nàng vốn không phải đối thủ của Vũ Lôi Phong, cho dù là Bạo Huyết hoàn toàn cũng không thể thắng hắn, một chiêu lúc trước đã làm cho trái tim nàng mãi không thể quên thiếu niên áo Đỏ Đen trước mắt kia. Hắn uy phong kiêu hùng mạnh mẽ. Một kiếm đồ sát vạn vật.
Sau lưng đám người Vũ Lôi Phong, ba đám lính khổng lồ hàng trăm tên từ ba đường đứng nghiêm trang, so với lính của Âm Phong Môn thì cao lớn và mạnh mẽ hơn không ít.
Trần Lệ ánh mắt buồn bã, nàng nhìn Vũ Lôi Phong khẽ cười rồi gật đầu với hắn một cái, trái tim không tự chủ mà đập mạnh hơn vài phần, nhìn vào thiếu niên này, Trần Lệ vẫn còn vô cùng sợ hãi khoảnh khắc đó.
- Phong Lôi Môn năm nay bất phàm, Âm Phong Môn ta nhận thua.
Trần Lệ nhìn Vũ Lôi Phong nói, nàng rất rõ ràng tình hình hiện tại. Tất cả Trụ bị phá hủy, lính hiện tại mạnh vô cùng, lại còn rất đông đảo. Mà thực lực của Âm Phong Môn bọn họ mới chỉ khôi phục bốn thành, trong khi các thành viên Phong Lôi Môn đã khôi phục sáu thành, lại còn có Vũ Lôi Phong cường hãn, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cũng không hề đơn giản, Hắc Bạch Song Sát tuy không mạnh bằng ba người thế nhưng muốn đối phó với họ nói dễ hơn làm, dù nàng có lại dùng Bạo Huyết cũng không được. Mà Lê Hùng Dũng và Trần Thục Trinh phải hơn một canh giờ sau mới hồi sinh. Hiện tại Âm Phong Môn không còn chút hi vọng nào.
- Đa tạ.
Vũ Lôi Phong chắp tay thi lễ, hắn phất tay ra hiệu, ba đám Lính đông như kiến tràn vào Tổng Hành Dinh như hồng thủy, lập tức không ngừng công kích vào Tòa nhà to lớn khổng lồ này.
Ba người Trần Lệ, Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu thở dài thất vọng, trơ mắt đứng trong Tế Đàn nhìn Tổng Hành Dinh không ngừng bị tàn phá, từng khối gạch không ngừng bị đám lính đông nghịt kia đánh vỡ, không lâu sau sẽ nổ tung.
- Ta thua rồi, thế nhưng Vũ Lôi Phong, một kiếm kia của ngươi thật sự quá khủng khiếp, mà thanh kiếm kia lại còn đó thể chém vỡ Huyết Y Kiếm của ta. Xin hỏi nó tên gì?
Trần Lệ không chú ý đến cảnh nhà tan của nát, căn cứ sắp thành sân bay nữa, nàng tò mò hỏi Vũ Lôi Phong, tư thái thoát tục duyên dáng, hoàn tục không giống một con thú điên loạn như lúc Bạo Huyết.
- Ân, Kiếm tên Trường Hồng, chiêu kia gọi là Hỏa Vũ Lôi Phong Kiếm Pháp.
Vũ Lôi Phong không mặn không nhạt nói với Trần Lệ, nếu quá tích cực nói chuyện với Trần Lệ, Linh Nhi mà nổi cơn ghen thì hắn xong đời.
- Trường Hồng Kiếm, Hỏa Vũ Lôi Phong. Thật đáng ngưỡng mộ a.
Trần Lệ mỉm cười sau đó lại nói.
- Trận này ta thua ngươi, thua cả thực lực vẫn chiến lược, thế nhưng vòng ba ngày mai, ta sẽ không thua ngươi đâu.
- Không dám, bất quá, ta sẽ vô địch.
Vũ Lôi Phong chắp tay đứng đó, trường bào đón gió tung bay, ánh mắt bắn ra tinh quang tự tin tuyệt đối. Linh Nhi và Lưu Thiên Kim mỉm cười, có nam nhân như vậy đời này hai nàng còn cần gì nữa.
Trần Lệ nhìn thấy tư thái hiên ngang kia trái tim không khỏi nhảy thót một cái, sau đó nàng liền quay sang hướng khác.
Không lâu sau, đám lính đông nghịt hơn ba trăm tên không ngừng đập liên hồi vào Tổng Hành Dinh, rốt cuộc nó cũng không còn trụ vững được mà ầm ầm sụp đổ.
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát được năm luồng sáng đỏ từ viễn không bắn vào thân thể, thân thể liền trở nên hư ảo, nương theo luồng sáng mà bắn lên không trung.
Trần Lệ, Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh cũng được ba cột sáng màu xanh bao phủ, mà thân xác chờ hồi sinh của hai người Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng cũng được lưu quang nọ bao phủ, họ lập tức tỉnh lại rồi phóng theo lưu quang.
Đấu Trường Vô Lý không ngừng sụp đổ, sau đó biến mất, lộ ra quảng trường như lúc đầu, không có một chút sứt mẻ nào, mười luồng sáng năm đỏ năm xanh phân biệt bay vào hai căn phòng. Vài hơi thở sau, đám người hai đội lần lượt bước ra.
Lập tức, có từng tiếng vỗ tay không ngừng vang lên rào rào, ai cũng mãn nhãn với trận đấu vừa rồi, tuy không quá lâu nhưng nó đem lại vô vàn cảm xúc cho khán giả, thực lực Phong Lôi Môn năm nay khiến vô số người khiếp sợ.
Vị trưởng lão dẫn chương trình lăng không đáp xuống trung tâm quảng trường, hắn nhìn đám người Phong Lôi Môn với ánh mắt kinh ngạc sau đó mới trịnh trọng tuyên bố.
- Kết thúc trận chung kết, Phong Lôi Môn thắng, đạt được danh hiệu Đệ Nhất, Âm Phong Môn không may mắn lắm nên nhận đệ Nhị.
Lại có tiếng vỗ tay vang lên, khán giả đã sớm ăn ý với nhau mười phần việc vỗ tay tăng không khí.
- Sau đây mời toàn bộ thành viên bốn đội lên quảng trường công bố kết quả và trao giải cho các đội.
Từng âm thanh huýt sáo, vỗ tay lại vang lên, trong hai khu vực ở khán đài có từng tiếng xé gió vang lên, lập tức năm thành viên đội Thiên Thánh Môn và năm người đội Vũ Đài Môn nhảy ra.
Vị trưởng lão lấy trong trữ vật ra mọt cái bục có đánh số 1, 2, 3, 4. Có hình dạng giống như bậc thang, chính giữa là số 1 với chiều cao cao nhất, sau đó số 2 lại thấp hơn và cứ như vậy tới số 4 thấp nhất.
Vũ Lôi Phong không xa lạ gì với cái bục này, đây y hệt cái bục trao giải ở Trái Đất trong các cuộc thi đấu thể thao.
- Đầu tiên, ta xin tuyên bố kết quả vòng hai của đại hội Tứ Môn Tranh Tài - Đấu Trường Vô Lý. Đệ Tứ, Vũ Đài Môn.
Đám người Đặng Tiến Hòn,Lưu Danh, Lưu Tình, Đặng Thúy Vy và Trần Tử Nhi mang theo sắc mặt khá khó coi, họ bước lên bục số 4 thấp nhất, xếp thành hàng ngang đứng đó. Đặng Tiến Hòn nhìn về phía Linh Nhi và Vũ Lôi Phong còn mang theo một tia sát khí, thế nhưng chứng kiến trận đấu vừa nãy khiến hắn mang theo thêm một nỗi sợ hãi.
- Tiếp theo, vị trí Đệ Tam, đội Thiên Thánh Môn.
Trần Thiên Lý, Trần Thiên Hạo, Lê Thiên Bá, Từ Thiên Ngọc và Từ Thiên Nữ liền đi lên bục số 3, họ đều dùng ánh mắt kính phục nhìn đám người Phong Lôi Môn, đứng vụ trí thứ 3 đã không tồi rồi, thực lực đội Âm Phong Môn và Phong Lôi Môn quá mạnh, đứng thứ ba là điều hiển nhiên.
- Đứng vị trí Đệ Nhị, mời các thành viên Âm Phong Môn lên bục số 2.
Trần Lệ, Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh, Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng nhanh chóng bước lên bục số hai, ánh mắt Trần Thục Trinh nhìn về phía Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vẫn còn vẻ sợ hãi. Trần Lệ thì luôn chú ý đến Vũ Lôi Phong, mỗi lần nhìn hắn lâu nàng lại có cảm giác mặt mình bị nóng lên.
- Và cuối cùng, đội nắm giữ đệ Nhất, Phong Lôi Môn!
Vị trưởng lão kia hô thật lớn, cả quảng trường sôi trào, ánh mắt nhìn về phía đội Phong Lôi Môn đang từ từ bước lên đỉnh vinh quang. Ánh mắt nhìn về ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vô cùng hâm mộ, ghen tỵ, ba người này đã lấn át tất cả hào quang của Hắc Bạch Song Sát. Tuổi nhỏ nhưng tu vi khủng bố, thủ đoạn vô biên. Thế hệ trẻ Phong Lôi Môn quả thật bất phàm.
Khi tất cả đều đứng trên bục vinh quang, từng tràng pháo tay vang vọng, từng thanh âm pháo chúc mừng nổ ầm ầm quanh sân rộng.
Trong hào quang chiến thắng, Vũ Lôi Phong không ngờ luôn có một ánh mắt đầy sát khí nhìn mình ở một góc Quảng trường
- Kẻ bất phàm, đáng tiếc ngươi phải chết…ngươi nếu tồn tại và phát triển, không nghi ngờ gì sẽ là một đả kích vô cùng mạnh đối với chúng ta.
Hết chương 54…
Trong trận chung kết của Đấu Trường Vô Lý, đội Phong Lôi Môn đã một lần hành động quét sạch tất cả thành viên của Âm Phong Môn.
- Đội Âm Phong Môn lúc này thảm rồi, chênh lệch tới hai cấp độ Nguyên Lực, thời gian hồi sinh mất khoảng một giờ đồng hồ a.
- Vũ Lôi Phong do mới khôi phục hai thành Nguyên Lực, vì vậy mới qua nửa canh giờ đã tỉnh lại, còn ba người Trần Lệ, Lê Thủy Châu và Nguyễn Ngọc Ánh cần thêm nửa canh giờ nữa mới có thể hồi sinh.
- Đó là chưa kể, phải mất hơn một canh giờ nữa thì hai người Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng mới tỉnh, đội hình chênh lệch như vậy xem ra Phong Lôi Môn sớm sẽ vô địch vòng hai, Đấu Trường Vô Lý rồi.
- Thực lực của Vũ Lôi Phong thực sự quá mạnh, một kiếm kia quá khủng khiếp, hiện tại hai tay của ta còn run rẩy đây này.
Trên khán đài, khắp nơi không ngừng vang lên từng thanh âm nghị luận, Phong Lôi Môn một lần hành động quét sạch Âm Phong Môn khiến cho tất cả mọi người rung động và khiếp sợ không thôi. Đặc biệt là Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim. Ba người ngày tuy nhỏ tuổi nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, còn có vô số thủ đoạn kinh khủng.
…
- Tính toán thời gian còn nửa canh giờ, chúng ta chia ra thôi.
Vũ Lôi Phong sau khi hồi sinh liền nói với đám người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát.
Mọi người gật đầu, thân ảnh bắt đầu lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Vũ Lôi Phong phân phó Linh Nhi cùng Hắc Sát đi chung tại đường trên, còn Lưu Thiên Kim và Bạch Sát cùng nhau đi đường dưới, một mình hắn sẽ đi đường giữa, tranh thủ thời gian nửa canh giờ mà toàn lực phá trụ.
Vũ Lôi Phong mục đính muốn cho cả ba đường đều không còn một trụ nào, lúc này quân lính sẽ tiến thẳng vào Tổng Hành Dinh phe Âm Phong Môn đông ngùn ngụt, mỗi tên lính sau khi phá trụ sẽ mạnh mẽ hơn không ít, cứ như thế áp đảo hoàn toàn đội Âm Phong Môn.
Hiện tại, đường giữa của Âm Phong Môn đã bị đám người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và hai người Hắc Bạch Song Sát phá hủy hai Trụ, hiện tại chỉ còn một cái Trụ cuối cùng. Vũ Lôi Phong định sẽ phá hủy Trụ cuối này sau đó tiến về đường dưới hỗ trợ Lưu Thiên Kim, Trụ đường dưới vẫn nguyên vẹn, cơ hồ ở đường dưới Phong Lôi Môn còn bị ăn thiệt thòi.
Còn đường trên, sau khi tung ra Hỏa Vũ Lôi Phong Kiếm Pháp, nơi đây tựa hồ bị san thành bình địa, trụ đầu tiên vì gần đó nên không tránh nổi bị hư hại, trực tiếp bị sập xuống. Tính ra thì Phong Lôi Môn đã phá được ba Trụ của Âm Phong Môn.
…
Tại đường Trên, nhìn đống đổ nát và cái hố sâu vẫn mang theo khí tức hủy diệt, điều này làm cho Linh Nhi và Hắc Sát run sợ không thôi, Hắc Sát thậm chí còn không dám tưởng tượng công kích lúc đó của Vũ Lôi Phong mạnh đến mức nào, Linh Nhi thì mỉm cười, Vũ Lôi Phong càng mạnh nàng càng vui a.
Rung động một hồi, Linh Nhi và Hắc Sát nhanh chóng tiến đến Trụ thứ hai tại đường Trên, nhanh chóng xuất kiếm diệt lính sau đó theo đám lính bắt đầu không ngừng công kích Trụ. Có Băng Phách Kiếm, tốc độ đẩy Trụ của Linh Nhi so với Hắc Sát không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Đường Dưới, Lưu Thiên Kim không chút chần chừ, Tử Vân Kiếm đánh ra một cơn lốc màu Tím cuốn bay đám lính.
- Phong Tuyệt Kỹ - Bão Kiếm!
Theo cơn lốc, đám lính bị thổi bay lên không trung, Lưu Thiên Kim và Bạch Sát nhanh chóng lao đến kết liễu chúng sau đó tiến vào đẩy Trụ đầu tiên ở đường dưới.
…
- Sao đám người Phong Lôi Môn không cùng nhau tiến thẳng đến đường Giữa mà công kích chứ, lúc đầu họ cùng nhau đi, hiện tại lại chia ra?
Trên khán đài, một người không nhịn được mà khó hiểu hỏi.
- Ngươi thật quá ngốc, tại sao trên đời lại có đứa ngốc như ngươi vậy?
Không ngừng có lời châm chọc dành cho thanh niên này.
- Ngươi nói xem, lúc đầu họ đi chung để dụ Trần Lệ chạy lên đường Trên, lại còn cùng nhau đánh đường giữa, kinh nghiệm nhận được ít đến đáng thương, hiện tại mới chỉ khôi phục hai thành Nguyên Lực.
- Đúng vậy, hiện tại, họ muốn tranh thủ lúc Âm Phong Môn đang chờ hồi sinh mà thu hẹp khoảng cách đó lại, mặt khác, gây sức ép đồng thời lên ba đường sẽ khiến Lính bên Phong Lôi Môn mạnh hơn, lợi thế sẽ càng cao, có thể nói, nếu Lính bên Phong Lôi Môn mạnh hơn, đám người Âm Phong Môn mà không chú ý sẽ bị Lính Phong Lôi Môn từ từ đánh đổ tất cả Trụ.
- Hắn nói không sai, sau khi gây sức ép cho cả ba đường, lính của Phong Lôi Môn sẽ mạnh hơn lính của Âm Phong Môn không ít, lúc đám người Âm Phong Môn tỉnh dậy, họ không thể nào dám chỉ đi một hướng nữa, lực lượng bắt buộc phải phân tán để thủ. Mà việc này sẽ tạo cho các thành viên Phong Lôi Môn một lợi thế thật lớn.
- Thì ra là vậy, sau khi ba người Trần Lệ, Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu hồi sinh lại thì chỉ có ba người, hai người Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng thì mất thêm một canh giờ để hồi phục. Việc bất lợi vừa về quân số và lợi thế Lính khiến cho Âm Phong Môn gặp bất lợi lớn.
Đám người trên khán đài vô cùng hứng khởi nhìn vào Đấu Trường Vô Lý, chiến lược tuyệt vời của Phong Lôi Môn khiến họ được mở mang tầm mắt.
…
Nửa canh giờ sau, tại đường Trên, Trụ thứ ba của đường Trên bị Linh Nhi và Hắc Sát đạp mạnh một cái, Trụ thứ ba nhanh chóng sụp đổ.
Về phần Vũ Lôi Phong, hắn đã sớm phá hủy Trụ thứ ba ở đường trên, sau đó hắn liền nhanh chóng chạy xuống đường Dưới, giúp đám người Lưu Thiên Kim và Bạch Sát đẩy nhanh tốc độ phá trụ.
Sau nửa canh giờ, đội Phong Lôi Môn tổng cộng phá được chín trụ. Mỗi đường đều hủy ba Trụ sau đó chạy sang hỗ trợ đường khác, Nguyên Lực mỗi người đồng thời cùng khôi phục năm thành, xét về tu vi và số lượng trụ, đội Phong Lôi Môn đều chiếm ưu thế so với Âm Phong Môn.
- Thời gian không sai biệt lắm
Năm người Phong Lôi Môn đứng thành một hàng ngang, từ phải qua trái gồm: Hắc Sát, Linh Nhi, Vũ Lôi Phong, Lưu Thiên Kim và cuối cùng là Bạch Sát. Năm người đang đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Tổng Hành Dinh của đội Âm Phong Môn.
Vũ Lôi Phong nói, tính toán thời gian đã qua nửa canh giờ, đội Phong Lôi Môn đã phá hủy tất cả các trụ của Âm Phong Môn, hiện tại chỉ còn tòa Tổng Hành Dinh cao ngất trước mặt.
Mà lúc này, ở Tế Đàn đội Âm Phong Môn, có ba luồng sáng chói mắt bắn ra, chính là ba người Trần Lệ, Lê Thủy Châu và Nguyễn Ngọc Ánh, đã hồi sinh. Do Vũ Lôi Phong thi triển Hỏa Vũ Lôi Phong kiếm pháp với toàn bộ Nguyên Lực và sinh mệnh, thế nên uy lực vô cùng khủng bố khiến cho ba người mất mạng cùng một lúc. Hiện tại đã qua một canh giờ, ba người cũng đã hồi sinh cùng lúc.
Trần Lệ ánh mắt đảo qua xung quanh, ánh mắt của hai người Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu run lên.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Giọng nói của Trần Lệ run run, do không còn ai sống sót thế nên tình huống trong một canh giờ qua nàng không hề cảm giác được, hiện tại nhìn lại xung quanh, ánh mắt nàng nhìn Vũ Lôi Phong không khỏi run run khiếp sợ.
- Một cái Trụ cũng không còn…
Ánh mắt Trần Lệ thất lạc, nàng vốn không phải đối thủ của Vũ Lôi Phong, cho dù là Bạo Huyết hoàn toàn cũng không thể thắng hắn, một chiêu lúc trước đã làm cho trái tim nàng mãi không thể quên thiếu niên áo Đỏ Đen trước mắt kia. Hắn uy phong kiêu hùng mạnh mẽ. Một kiếm đồ sát vạn vật.
Sau lưng đám người Vũ Lôi Phong, ba đám lính khổng lồ hàng trăm tên từ ba đường đứng nghiêm trang, so với lính của Âm Phong Môn thì cao lớn và mạnh mẽ hơn không ít.
Trần Lệ ánh mắt buồn bã, nàng nhìn Vũ Lôi Phong khẽ cười rồi gật đầu với hắn một cái, trái tim không tự chủ mà đập mạnh hơn vài phần, nhìn vào thiếu niên này, Trần Lệ vẫn còn vô cùng sợ hãi khoảnh khắc đó.
- Phong Lôi Môn năm nay bất phàm, Âm Phong Môn ta nhận thua.
Trần Lệ nhìn Vũ Lôi Phong nói, nàng rất rõ ràng tình hình hiện tại. Tất cả Trụ bị phá hủy, lính hiện tại mạnh vô cùng, lại còn rất đông đảo. Mà thực lực của Âm Phong Môn bọn họ mới chỉ khôi phục bốn thành, trong khi các thành viên Phong Lôi Môn đã khôi phục sáu thành, lại còn có Vũ Lôi Phong cường hãn, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cũng không hề đơn giản, Hắc Bạch Song Sát tuy không mạnh bằng ba người thế nhưng muốn đối phó với họ nói dễ hơn làm, dù nàng có lại dùng Bạo Huyết cũng không được. Mà Lê Hùng Dũng và Trần Thục Trinh phải hơn một canh giờ sau mới hồi sinh. Hiện tại Âm Phong Môn không còn chút hi vọng nào.
- Đa tạ.
Vũ Lôi Phong chắp tay thi lễ, hắn phất tay ra hiệu, ba đám Lính đông như kiến tràn vào Tổng Hành Dinh như hồng thủy, lập tức không ngừng công kích vào Tòa nhà to lớn khổng lồ này.
Ba người Trần Lệ, Nguyễn Ngọc Ánh và Lê Thủy Châu thở dài thất vọng, trơ mắt đứng trong Tế Đàn nhìn Tổng Hành Dinh không ngừng bị tàn phá, từng khối gạch không ngừng bị đám lính đông nghịt kia đánh vỡ, không lâu sau sẽ nổ tung.
- Ta thua rồi, thế nhưng Vũ Lôi Phong, một kiếm kia của ngươi thật sự quá khủng khiếp, mà thanh kiếm kia lại còn đó thể chém vỡ Huyết Y Kiếm của ta. Xin hỏi nó tên gì?
Trần Lệ không chú ý đến cảnh nhà tan của nát, căn cứ sắp thành sân bay nữa, nàng tò mò hỏi Vũ Lôi Phong, tư thái thoát tục duyên dáng, hoàn tục không giống một con thú điên loạn như lúc Bạo Huyết.
- Ân, Kiếm tên Trường Hồng, chiêu kia gọi là Hỏa Vũ Lôi Phong Kiếm Pháp.
Vũ Lôi Phong không mặn không nhạt nói với Trần Lệ, nếu quá tích cực nói chuyện với Trần Lệ, Linh Nhi mà nổi cơn ghen thì hắn xong đời.
- Trường Hồng Kiếm, Hỏa Vũ Lôi Phong. Thật đáng ngưỡng mộ a.
Trần Lệ mỉm cười sau đó lại nói.
- Trận này ta thua ngươi, thua cả thực lực vẫn chiến lược, thế nhưng vòng ba ngày mai, ta sẽ không thua ngươi đâu.
- Không dám, bất quá, ta sẽ vô địch.
Vũ Lôi Phong chắp tay đứng đó, trường bào đón gió tung bay, ánh mắt bắn ra tinh quang tự tin tuyệt đối. Linh Nhi và Lưu Thiên Kim mỉm cười, có nam nhân như vậy đời này hai nàng còn cần gì nữa.
Trần Lệ nhìn thấy tư thái hiên ngang kia trái tim không khỏi nhảy thót một cái, sau đó nàng liền quay sang hướng khác.
Không lâu sau, đám lính đông nghịt hơn ba trăm tên không ngừng đập liên hồi vào Tổng Hành Dinh, rốt cuộc nó cũng không còn trụ vững được mà ầm ầm sụp đổ.
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát được năm luồng sáng đỏ từ viễn không bắn vào thân thể, thân thể liền trở nên hư ảo, nương theo luồng sáng mà bắn lên không trung.
Trần Lệ, Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh cũng được ba cột sáng màu xanh bao phủ, mà thân xác chờ hồi sinh của hai người Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng cũng được lưu quang nọ bao phủ, họ lập tức tỉnh lại rồi phóng theo lưu quang.
Đấu Trường Vô Lý không ngừng sụp đổ, sau đó biến mất, lộ ra quảng trường như lúc đầu, không có một chút sứt mẻ nào, mười luồng sáng năm đỏ năm xanh phân biệt bay vào hai căn phòng. Vài hơi thở sau, đám người hai đội lần lượt bước ra.
Lập tức, có từng tiếng vỗ tay không ngừng vang lên rào rào, ai cũng mãn nhãn với trận đấu vừa rồi, tuy không quá lâu nhưng nó đem lại vô vàn cảm xúc cho khán giả, thực lực Phong Lôi Môn năm nay khiến vô số người khiếp sợ.
Vị trưởng lão dẫn chương trình lăng không đáp xuống trung tâm quảng trường, hắn nhìn đám người Phong Lôi Môn với ánh mắt kinh ngạc sau đó mới trịnh trọng tuyên bố.
- Kết thúc trận chung kết, Phong Lôi Môn thắng, đạt được danh hiệu Đệ Nhất, Âm Phong Môn không may mắn lắm nên nhận đệ Nhị.
Lại có tiếng vỗ tay vang lên, khán giả đã sớm ăn ý với nhau mười phần việc vỗ tay tăng không khí.
- Sau đây mời toàn bộ thành viên bốn đội lên quảng trường công bố kết quả và trao giải cho các đội.
Từng âm thanh huýt sáo, vỗ tay lại vang lên, trong hai khu vực ở khán đài có từng tiếng xé gió vang lên, lập tức năm thành viên đội Thiên Thánh Môn và năm người đội Vũ Đài Môn nhảy ra.
Vị trưởng lão lấy trong trữ vật ra mọt cái bục có đánh số 1, 2, 3, 4. Có hình dạng giống như bậc thang, chính giữa là số 1 với chiều cao cao nhất, sau đó số 2 lại thấp hơn và cứ như vậy tới số 4 thấp nhất.
Vũ Lôi Phong không xa lạ gì với cái bục này, đây y hệt cái bục trao giải ở Trái Đất trong các cuộc thi đấu thể thao.
- Đầu tiên, ta xin tuyên bố kết quả vòng hai của đại hội Tứ Môn Tranh Tài - Đấu Trường Vô Lý. Đệ Tứ, Vũ Đài Môn.
Đám người Đặng Tiến Hòn,Lưu Danh, Lưu Tình, Đặng Thúy Vy và Trần Tử Nhi mang theo sắc mặt khá khó coi, họ bước lên bục số 4 thấp nhất, xếp thành hàng ngang đứng đó. Đặng Tiến Hòn nhìn về phía Linh Nhi và Vũ Lôi Phong còn mang theo một tia sát khí, thế nhưng chứng kiến trận đấu vừa nãy khiến hắn mang theo thêm một nỗi sợ hãi.
- Tiếp theo, vị trí Đệ Tam, đội Thiên Thánh Môn.
Trần Thiên Lý, Trần Thiên Hạo, Lê Thiên Bá, Từ Thiên Ngọc và Từ Thiên Nữ liền đi lên bục số 3, họ đều dùng ánh mắt kính phục nhìn đám người Phong Lôi Môn, đứng vụ trí thứ 3 đã không tồi rồi, thực lực đội Âm Phong Môn và Phong Lôi Môn quá mạnh, đứng thứ ba là điều hiển nhiên.
- Đứng vị trí Đệ Nhị, mời các thành viên Âm Phong Môn lên bục số 2.
Trần Lệ, Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh, Trần Thục Trinh và Lê Hùng Dũng nhanh chóng bước lên bục số hai, ánh mắt Trần Thục Trinh nhìn về phía Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vẫn còn vẻ sợ hãi. Trần Lệ thì luôn chú ý đến Vũ Lôi Phong, mỗi lần nhìn hắn lâu nàng lại có cảm giác mặt mình bị nóng lên.
- Và cuối cùng, đội nắm giữ đệ Nhất, Phong Lôi Môn!
Vị trưởng lão kia hô thật lớn, cả quảng trường sôi trào, ánh mắt nhìn về phía đội Phong Lôi Môn đang từ từ bước lên đỉnh vinh quang. Ánh mắt nhìn về ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim vô cùng hâm mộ, ghen tỵ, ba người này đã lấn át tất cả hào quang của Hắc Bạch Song Sát. Tuổi nhỏ nhưng tu vi khủng bố, thủ đoạn vô biên. Thế hệ trẻ Phong Lôi Môn quả thật bất phàm.
Khi tất cả đều đứng trên bục vinh quang, từng tràng pháo tay vang vọng, từng thanh âm pháo chúc mừng nổ ầm ầm quanh sân rộng.
Trong hào quang chiến thắng, Vũ Lôi Phong không ngờ luôn có một ánh mắt đầy sát khí nhìn mình ở một góc Quảng trường
- Kẻ bất phàm, đáng tiếc ngươi phải chết…ngươi nếu tồn tại và phát triển, không nghi ngờ gì sẽ là một đả kích vô cùng mạnh đối với chúng ta.
Hết chương 54…