Chương : 3
Nếu như là ba tháng trước kia, có người nguyện ý cưới Lâm Vị Hi, Lâm đại tẩu đã sớm mừng như điên mà đem người gả ngay, nhưng là bây giờ...
Lâm đại nương do dự, bà ta không dám làm trái ý Lưu viên ngoại. Nhưng hiện tại quả thật không thể bỏ được tài sản của đệ đệ. Bà ta là tỷ tỷ đã gả ra ngoài, không được tính là trưởng bối của Lâm gia. Dù cho có thể từ điền sản ruộng đất bên trong của Lâm Dũng lấy một chút nhưng cũng chỉ chút ít. Nhưng nếu để cho Lâm Vị Hi gả cho con trai của bà ta, tất cả phong thưởng của Lâm Dũng đều là của nhà bọn họ thì không nói. nói không chừng còn có thể đến quan phủ hối lộ một chút, đem tước vị Trung Dũng hầu này truyền cho Lý Đạt con trai của bà ta. Đây chính là hầu tước đấy, so với tú tài nhà cách vách lợi hại hơn nhiều, Lâm đại nương đỏ mắt đến không được.
Lâm đại nương cùng bà mối Vương mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hai người lôi kéo không xong. Hoàn toàn coi Lâm Vị Hi là làm cảnh. Lâm Vị Hi đứng ở trong phòng nghe đầy đủ, nàng cười lạnh một tiếng, đột nhiên trầm mặt, dùng sức đẩy cửa ra.
Cửa gỗ ầm một tiếng đụng vào trên tường, đem hai người trong viện dọa sợ. Lâm đại nương hoảng sợ quay đầu, phát hiện lại là Lâm Vị Hi, kinh hãi lập tức liền biến thành giận dữ: "Ngươi sáng sớm nổi điên cái gì, cánh cửa rơi vỡ ngươi bồi thường nổi không?"
"Sao lại không bồi thường nổi." Lâm Vị Hi lưng thẳng tắp, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú Lâm đại nương. Đôi mắt của nàng đen trắng rõ ràng, trong và sáng vô cùng, phảng phất những thứ dơ bẩn trênđời này cũng không thể tiến vào bên trong đôi mắt này, làm cho tất cả bẩn thỉu cùng hiểm ác không còn chỗ che thân.
"Lâm... Cha của ta hi sinh vì nước, triều đình truy phong cha là Trung Dũng hầu. cô cô đã chiếm đoạt của cha nhiều đồ như vậy, còn không nỡ bỏ một cái cửa gỗ nho nhỏ hay sao?"
Vương bà nhìn thấy người trong phòng, hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc trước bà ta chỉ biết là có một bé gái mồ côi sống nhờ nhà Lâm đại nương, nghe nói ốm yếu, không thể nào đi ra bên ngoài gặp người. Cho nên Vương bà chưa từng thấy Lâm Vị Hi. Tận đến sau khi triều đình đưa phong thưởng tới, Vương bà mới nhớ tới Lâm Vị Hi này. hiện tại mười tám dặm quanh đây đều nhìn chằm chằm vào con dê béo Lâm Vị Hi này. Vương bà thu tiền của Lý viên ngoại, liền vội vội vàng vàng chạy đến làm mai.
Trong suy tính của Vương bà, Lâm Vị Hi chính là một cái ấm sắc thuốc có tài sản kếch xù, có thể qua đời bất cứ lúc nào. Loại người này khẳng định bị bệnh tật quấn thân, người ta nhờ bà tới nhà làm mai, chắc chắn không vì bản thân Lâm Vị Hi rồi. Nhưng khi Vương bà hiện tại nhìn thấy Lâm Vị Hi mới biết trên đời này thực sự có người đẹp như tiên nữ. một tiên nữ múa dải lụa đào như chim nhạn,. dung mạo bất phàm là có thực.
Vương bà chấn kinh vì dung mạo xinh đẹp của Lâm Vị Hi. Mong muốn nói cho thành mối hôn nhân này càng bức thiết hơn. Có gia tài ngàn vạn, có danh hiệu là con gái của dũng sĩ hy sinh vì đất nước, còn có dáng vẻ Hằng Nga. cô gái như thế này không tranh thủ thời gian đoạt đi mới là ngốc.
Lâm đại nương cũng bị giật mình. Bà ta đã sớm biết Lâm Vị Hi xinh đẹp, nhưng trước kia Lâm Vị Hi luôn tự giam mình ở trong phòng, không nói chuyện hay qua lại với bất kì ai. một bộ dáng ốm yếu, nhìn thấy thôi cũng đã xúi quẩy. Lâm đại nương ghét bỏ tính tình sợ hãi rụt rè của Lâm Vị Hi. Nên lúc con trai bà đề xuất muốn cưới Lâm Vị Hi làm thê tử, Lâm đại nương chết sống không đồng ý. Từ đó về sau càng ghét Lâm Vị Hi nhiều hơn nữa. Bà ta luôn cảm thấy đây chính là hồ ly tinh, còn là loại chết yểu. Bước vào gia môn sẽ chỉ rước lấy xúi quẩy, nhưng Lâm đại nương dù sao cũng nuôi Lâm Vị Hi nhiều năm, nhiều năm tốn gạo như thế cũng không thể bỏ không, Lâm đại nương đã sớm tính toán sẵn, định sau này sẽ đem Lâm Vị Hi bán cho nhà giàu có làm thiếp thất.
Nhưng từ khi biết Lâm Vị Hi có tài sản của Lâm Dũng, Lâm đại nương liền thay đổi chủ ý, nhưng hiện tại vẫn không thể bước qua được thành kiến lúc trước, nên hiện tại rối rắm không thôi. Dù vậy, Lâm đại nương đều không để Lâm Vị Hi vào mắt. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Vị Hi đẩy cửa chất vấn bà, chẳng biết tại sao Lâm đại nương lại sinh ra một loại kính sợ. Đầu gối gần như muốn nhũn ra. Loại cảm giác này phảng phất như lúc gặp phu nhân huyện lệnh trong huyện thành.
Lâm đại nương hung hăng lắc đầu, thầm cười bản thân thật sự là suy nghĩ nhiều, bà thế này mà lại e sợ một con nha đầu bệnh tật trước mắt này. Lâm đại nương liếc mắt nhìn Lâm Vị Hi, tiếng nói chua ngoa: "Cái gì gọi là chiếm đoạt? Những thứ đó vốn là Lâm Dũng để lại cho ta. Tết nhất mua thêm chút đồ đạc trong nhà mà thôi, mấy năm nay ta nuôi ngươi không biết hao tổn bao nhiêu tiền của. hiện tại đệ đệ có công danh, ta cầm vài thứ mua chút đồ đạc trong nhà thì thế nào?"
"Dù ta sống nhờ ở nhà cô cô, nhưng chi tiêu cũng không phải là tiền của Lý gia. Mấy năm qua phụ thân đem hết sức lực phò tá Yến vương, hàng năm đều gửi tiền bạc về, nhưng ta lại chưa hề thấy số bạc đó bao giờ, đều là cô cô nhận đi. không nói những việc này, chỉ nói lúc triều đình đưa truy phong tới, cô côvụng trộm giấu hộp đựng bạc, chỉ riêng tráp bạc đó thôi cũng đủ cả nhà cô cô mua mấy trăm gian nhà này đó chứ.”
Vương bà chấn kinh, một hộp đựng bạc? Bí mật của Lâm đại nương bị người vạch trần, tức hổn hển, tròng mắt đảo liên tục: "Đứa con nít như ngươi mà biết cái gì, nói bậy bạ gì đó. Làm gì có hộp bạc nào, chẳng qua chỉ là mấy miếng bạc vụn. Ta là tỷ tỷ của Lâm Dũng, hắn được triều đình phong thưởng. Ta cầm mấy khối bạc vụn đều không được sao?"
Chỉ là mấy khối bạc vụn... Lâm Vị Hi cười khẽ trong lòng. Hộ nông dân nhà lao động một năm bớt ăn bớt mặc, có thể để dành được tiền bạc cũng bất quá hai ba lượng. Đấy là nhà người ta đông nam nhân lao động cật lực. Theo thu hoạch của Lý gia, một năm sao có thể để dành được một lượng bạc? Trước khi âm thầm chiếm đoạt tài sản của Lâm Dũng cùng Lâm Vị Hi, chỉ sợ cả nhà của Lâm đại nương ngay cả bạc cũng chưa sờ qua mấy lần. Cho tới bây giờ, Lâm đại nương còn có thể hùng hồn nói ra câu chẳng qua chỉ mấy khối bạc vụn thôi.
Lâm Vị Hi không phải keo kiệt, không phải là người không phân biệt đúng sai. Nàng từ nhỏ được dạy dỗ là đích trưởng tôn nữ mà lớn lên, thỉnh thoảng còn được Thọ Khang đại trưởng công chúa dạy bảo. Về sau còn làm chủ mẫu đương gia của Yến vương phủ. Nàng không phải người tính toán chi li, mà ngược lại, nàng đối với người của mình luôn cực kỳ hào phóng. Nếu như Lâm đại nương đối xử với Lâm Vị Hi tốt một chút, hiện tại hơi cân nhắc cho Lâm Vị Hi một chút, Lâm Vị Hi không có khả năng lấy hết số tài sản kếch xù của được Lâm Dũng để lại, mà không cho Lâm đại nương chút nào.
Nhưng một tháng qua, Lâm đại nương thờ ơ lạnh nhạt, biểu hiện của Lâm đại nương làm cho người ta quá thất vọng. Bà ta chưa từng suy nghĩ bất cứ thứ gì cho cô cháu gái Lâm Vị Hi này. Lúc trước ghét bỏ Lâm Vị Hi là cái ấm sắc thuốc vướng víu, sau khi thấy Lâm Dũng được triều đình truy phong, lưu lại rất nhiều tài sản, Lâm đại nương lúc này mới nhớ tới tỷ đệ tình thâm.
Cách tốt nhất để chiếm đoạt tài sản của đệ đệ danh chính ngôn thuận là gì? Đương nhiên là để Lâm Vị Hi "tự nguyện" gả cho Lý Đạt. Cứ như vậy, tài sản của Lâm Dũng đều là của Lâm đại nương cùng Lý Đạt. Lâm Vị Hi sức khỏe không tốt, nếu như sau khi Lâm Vị Hi vừa vào cửa thì chết, vậy thì quá tốt rồi.
Lâm Vị Hi thấy được rõ ràng, trong lòng càng ngày càng tức giận. Đây là loại người gì, từng chuyện đều nói nhân nghĩa lễ, nhưng trong lòng lại suy nghĩ mưu tài sát hại người khác, Lâm Vị Hi xem như đã biết nguyên chủ là chết như thế nào. Nguyên chủ trời sinh tính khiếp nhược, nhưng Lâm Vị Hi nàng thì lại không.
Nhưng Lâm Vị Hi nhớ tới lời mẫu thân đã từng dạy bảo, cảm thấy mắng chửi người không tốt, cho nên nàng duy trì khí độ đã từng được hàm dưỡng, khách sáo nói: "cô cô, ta cũng cảm kích ân dưỡng dục của ngài, nhưng hiếu kì của cha ta chưa qua, hiện tại không nên nói chuyện cưới gả. Vương bà bà, cám ơn ngài đi chuyến này, tuy nhiên sau khi ngài trở về thì cũng nhắn lời giùm, Lâm Vị Hi cảm kích ân đức phụ thân, quyết ý tụng kinh cầu phúc cho phụ thân, tương lai sẽ không lập gia đình. Nếu sau này có ai cậy nhờ mai mối, ngài từ chối giùm ta.”
Sauk hi nghe Lâm Vị Hi nói sau này sẽ không lập gia đình, Lâm đại nương còn nôn nóng hơn cả Vương bà: "Như vậy sao được? một tiểu cô nương như ngươi không hiểu chuyện thì cũng thôi, ta thì đâu thể đứng nhìn ngươi phạm sai lầm. Chúng ta ở nông thôn không có quy củ nhiều như vậy, để tang cha thìmấy tháng là đủ rồi. Thừa dịp bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, còn có người nguyện ý cưới ngươi, tranh thủ thời gian gả mới tốt."
Lâm Vị Hi nén giận, nói ra: "Ta không muốn gả cho người khác". nói xong, nàng không muốn nghe nữa, xoay người liền đi vào nhà.
Lâm đại nương tức đến giậm chân, dùng tay chỉ Lâm Vị Hi, lời nói cũng càng chanh chua hơn: "Ngươi bây giờ giả thanh cao, làm như cao giá lắm nói không nguyện ý lấy chồng. Chờ sau này lớn tuổi, khôngcó người lấy ngươi, ta xem ngươi sống ra sao đây!"
Bóng lưng Lâm Vị Hi đột nhiên dừng lại, trong gian nhà u ám, đôi mắt Lâm Vị Hi dường như phát sáng.
Lời nói của Lâm đại nương thực sự đã giẫm phải vết thương lòng của Lâm Vị Hi, đời trước Lâm Vị Hi đích nữ cao quý của công phủ, ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa. Nhưng sau khi lập gia đình thìcuộc sống vợ chồng nàng không được êm ấm. Sau đó nàng mới biết, mình chỉ là một người vợ trước điêu ngoa, một nguyên phối thất bại, một hòn đá kê chân để Cao Nhiên có thể lau sạch thân phận thứ nữ, là bàn đạp để Cao Nhiên có thể danh chính ngôn thuận gả vào vương phủ. Đây quả thực tạo thành một cái gai trong lòng Lâm Vị Hi. hiện tại Lâm đại nương ngay trước người ngoài nói Lâm Vị Hi giả thanh cao, về sau không ai cưới, đây đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ.
Lâm Vị Hi bỗng nhiên quay người, trong mắt có ngọn lửa đang cháy hừng hực: "Ta có thể gả ra ngoài hay không mắc mớ gì tới cô cô? cô cô cho cô cô là gì của ta? Vả lại, nếu ta không thể gả đi, ở lại nơi này để cô cô hành hạ đến chết, không phải cô cô nên cao hứng sao. Ta chết đi, thanh danh của Lâm gia, phong thưởng của Lâm gia, tất cả đều là của cô cô rồi mà."
Lâm đại nương giống như là bị giẫm phải cái đuôi, tức đến giậm chân: "Này, ngươi nói cái gì đó!"
" Lời nói của ta rõ ràng như thế mà cô cô cũng nghe không hiểu, chẳng lẽ cô cô bị điếc sao? cô cô thậtsự cho rằng ta không biết cô cô có ý định quỷ quái gì hay sao. Ta nói rõ cho cô cô biết, sau này ta sẽkhông lấy chồng. Lâm Vị Hi ta sinh là người Lâm gia, chết là quỷ Lâm gia. Điền sản ruộng đất tước vị của Trung Dũng hầu hoàn toàn không hề có bất cứ liên quan nào đến cô cô và con trai của bà.”
Lâm Vị Hi nói cực nhanh, ào ạt không để cho người khác chen vào được, nhưng trong câu từ của nàng lại hoàn toàn không hề xuất hiện một từ ngữ thô tục nào, nhưng câu nào cũng sắc bén, giống như có vô số thanh đao đâm cho người ta thương tích đầy mình.
Lâm đại nương bị mắng tức đến run người, "Ngươi ngươi ta ta" nửa ngày,ại không thể thốt ra được câu hoàn chỉnh.
Vương bà cũng kinh ngạc không ngậm miệng được, tiểu cô nương này nhìn trông nhỏ bé yếu ớt, sao mắng người lại hung hãn đến như vậy? Mồm miệng liến thoắng nhanh nhảu, không giống như Lâm đại nương nói cả ngày không thích gặp mặt người lạ, ngược lại giống như … Thường xuyên dạy dỗ người khác.
Vương bà cũng không biết từ đâu mà mình có loại suy nghĩ này. Bà lắc lắc đầu xua đi ý tưởng lạ thường này, cười rạng rỡ nói với Lâm Vị Hi: "Nếu Hi nhi thực sự đã suy nghĩ kĩ thì ta không tiện nói thêm gì nữa. Đám người ngoài như bọn ta đau lòng cho ngươi, muốn giúp đỡ ngươi thì lại sợ cô cháu các người giận nhau, hiện tại nếu Hi nhi có thể tự mình nghĩ rõ ràng thì không thể tốt hơn. Hi nhi, ngươi cũng biết nhà của cô cô ngươi cũng không phải mối lương duyên, Lý Đạt mặc dù trung hậu, nhưng Lý gia dù sao cũng là nhà nông, nào giống Lý viên ngoại người ta, thi thư gia truyền, mấy đời trâm anh. Ngươi gả qua đó sẽ là thiếu phu nhân, còn có một nha hoàn hầu hạ ngươi đấy! Hi nhi, bỏ lỡ đám này sẽ không còn đám khác, đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.”
Lâm Vị Hi tức giận đến bật cười: "Bà ở trước mặt ta, nói thi thư gia truyền, thế hệ trâm anh? Cũng khổ sở cho bà quá, đọc thuộc lòng hai từ này cũng tốn không ít thời gian đúng không? Bà cùng cô cô ta cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi. Lý gia là hang sói, thì Lý viên ngoại cũng miệng cọp, chủ ý xấu xa trong lòng bà tưởng tôi nhìn không ra sao? Ta nói rõ ràng cho các ngươi biết, đừng nằm mơ nữa!”
Lý viên ngoại ở vùng này là hoàng đế, có thể để cho công tử nhà Lý viên ngoại mời tới làm mai, Vương bà rất tự hào. hiện tại Lâm Vị Hi đem mặt mũi Lý viên ngoại ném xuống đất đã vậy còn giẫm lên, Vương bà rất tức giận, không nể mặt nói ra: "Ngươi đừng thấy ta cho chút mặt mũi rồi lên mặt, ngươi bây giờ chỉ là một bé gái mồ côi không cha không huynh thôi. Chúng ta nể mặt ngươi bảo ngươi một câu "Trung liệt chi nữ", ngươi liền tự cho mình là tiểu thư hầu phủ? Ta nói cho ngươi biết, Lý viên ngoại coi trọng ngươi, đây chính là phúc khí của ngươi. Ngươi thức thời còn tốt, bằng không, ngươi không gả cũng phải gả! Nếu còn ầm ĩ làm bộ làm tịch, coi chừng chọc giận Lý viên ngoại, cho ngươi xuống làm thiếp thất. Làm thiếu phu nhân danh giá lại không làm, mà làm thiếp thất, đến lúc đó ngươi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu."
“Ngươi chẳng qua chỉ là một tên mai mối không lên được mặt bàn, còn dám nói năng hăm dọa như thế, muốn ép nữ tử lương thiện làm thiếp hay sao?"
Đôi mắt Lâm Vị Hi như ngọc châu nhìn Vương bà, cười khẽ một tiếng, đầy vẻ mỉa mai: “Đúng là dám ăn to nói lớn, chỉ là một tên viên ngoại thôi, mà còn tưởng mình là hoàng đế? Người biết thì nói hắn là phú hộ nông thôn. Người không biết, còn tưởng con của hắn là vương gia hay hoàng tử, hiện tại đến đây tuyển phi đấy chứ."
Vương bà nghe xong lời này bị dọa đến gần chết: "Ngươi không muốn sống nữa hả? Loại lời nói bị chém đầu này mà cũng dám nói lung tung!"
"Nếu các ngươi đã dám làm, thì sao lại không cho người khác dám nói. Muốn chơi trò dỗ dành trước dọa nạt sau đấy à, quả thực ngu xuẩn đến buồn cười. Lúc cô nãi nãi ta đây chơi trò này, không biết các ngươi còn đang ở cái xó xỉnh nào kìa.”
Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhếch lên, hàng mi rậm rủ xuống, âm thanh như bang va vào ngọc, rõràng những lời này cao ngạo khinh người, hơi có vẻ cay nghiệt, nhưng thanh âm của nàng vừa trong vừa nhẹ, ngữ điệu còn có chút yếu ớt, phối hợp với âm điệu có thứ tự rõ ràng của nàng. Nên dù đangmắng chửi người nhưng lại có nét duyên dáng rất riêng.
Lâm Vị Hi cũng không biết mình đang mắng người khác lại bị người đứng nghe đánh giá là duyên dáng rất riêng. Nếu nàng mà biết còn không phải tức chết đi được. hiện tại, nàng còn đang chỉ vào mũi Vương bà mắng: "Ta nói cho các ngươi biết, cô nãi nãi ta không muốn lập gia đình, chuyện mà ta khôngmuốn làm, thì trên đời này không ai có thể bắt ép ta được. Hôm nay là nhi tử Lý viên ngoại, ngày mai không phải sẽ có cháu trai của Vương viên ngoại sao? Sau này các ngươi dám còn loại tâm tư xấu xa này, ta sẽ đến huyện nha, treo cổ ngay trên chính đường của nha môn. Dù sao kim sách thiết khoán của cha ta còn bị giữ lại, ta chết đi để cho mọi người nhìn thấy các người đã bức bách đứa con gái còn lại của chiến sĩ hy sinh nơi chiến trường như thế nào! Đến lúc đó, chuyện này sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa, cả kinh thành cùng Yến vương biết chuyện này, cả đám các ngươi đừng ai hòng sống yên ổn.”
"Hi nhi..."
"Cút ngay, nếu các ngươi còn nói thêm câu nào nữa thì ta sẽ đâm đầu xuống hồ ngay lập tức!"
Ngoài cửa viện, mồ hôi lạnh quan huyện chảy ròng ròng, một nam tử nhẹ nhàng xoay nhẫn ngọc, vui giận đều không hiển thị trên gương mặt, hỏi một câu: " Kim sách thiết khoán của Lâm Dũng bị giữ lại?" "không có, chỉ là..., Chỉ là giữ giúp cho Trung Dũng hầu. Ngài cũng biết, ở nông thôn dân trí chưa mở, không có văn hoá, việc ăn cắp luôn xảy ra nhiều lần, bị cấm mà vẫn không ngừng. Hạ quan lo lắng kim sách thiết khoán của Trung Dũng hầu bị kẻ xấu trộm đi, nên mới cất giữ trong huyện nha."
Lời giải thích thật sáo rỗng, nhưng người đó lại chưa hề nói tin hay không tin. hắn lại nhìn lướt qua tiểu viện nông gia nói: "Trung Dũng hầu khi còn sống không yên tâm nhất chính là nữ nhi của mình, mặc dù chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng mới chính là hậu nhân của Lâm Dũng. Đồ vật trả lại, trực tiếp giao cho nàng đi.”
"Tuân mệnh."
Nam tử giọng điệu bình thản nhưng lại đầy uy quyền, có thể thấy được là nhiều năm ở vị trí cao, quen ra lệnh cho người khác. Quan huyện mặt đầy mồ hôi lạnh gật đầu vâng dạ, phát hiện vị đại nhân này đứng im. Quan huyện kinh ngạc một chút, lập tức hiểu ra, nhanh chóng khom lưng chạy đến cửa viện của Lâm đại nương.
Trong viện, Lâm đại nương cùng Vương bà đều nhẫn nhịn đầy bụng tức giận. Bọn họ tuy cũng cùng hàng xóm trong thôn cãi nhau, nhưng ngươi chửi ta, ta mắng người, ai nấy cũng chiếm thế thượng phong. không giống như là hiện tại, muốn chen vào nói lại không chen vào được, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng của Lâm Vị Hi. thật sự là tức chết người.
Lâm đại nương giận đến mức muốn ra tay, nhưng bà ta vừa mới có ý nghĩ này, đột nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng. Bà nhanh chóng quay đầu, trông thấy người tới chân dường như mềm nhũn.
"Huyện lệnh lão gia..."
Huyện lệnh tức hổn hển phất tay, bên ngoài còn có vị tôn đại Phật đang nhìn đây, cái gì lão gia với không lão gia chứ, đừng làm hỏng con đường làm quan của hắn chứ. âm thầm cảnh cáo hai thôn phụ này xong, huyện lệnh quay người nhìn về phía Lâm Vị Hi, sắc mặt lập tức trở nên hòa ái: " Lâm cônương, nghe nói mấy ngày trước ngươi lại bị bệnh, bây giờ thân thể đã khỏe hơn chưa?"
Lâm Vị Hi cũng không phải thôn nữ bình thường. Nàng nhận ra đây là quan phục cực kì chính thức của huyện lệnh, mà huyện lệnh còn đang hạ mình lấy lòng nàng như thế. Trong lòng Lâm Vị Hi càng trở nên cảnh giác, nàng đề phòng nhìn đối phương, nhẹ nhàng hành lễ, sau đó căng thẳng hỏi: "Huyện lệnh đại giá quang lâm, tới đây có việc gì?"
Nét cười làm lành trên mặt huyện lệnh càng rõ ràng hơn, chờ nghe xong huyện lệnh nói , Lâm Vị Hi càng thấy kinh ngạc.
Huyện lệnh lại muốn đem kim sách thiết khoán trả lại cho mình, thậm chí phong thưởng do triều đình mang tới cũng sẽ chuyển hết cho Lâm Vị Hi đầy đủ không thiếu khuyết miếng nào. Cái này sao có thể, khác thường tất có lí do, hắn muốn làm cái gì?
Huyện lệnh thấy Lâm Vị Hi không chịu nói gì, thật sự là gấp đến mồ hôi đều muốn rơi xuống. hắn thậtsự không còn cách nào, chỉ có thể nghiêng người sang, hướng ra ngoài chỉ một chút, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Vị Hi: "Trong kinh thành có đại nhân vật tới, hắn muốn cho ngươi, ngươi nhận lấy là được."
Lâm Vị Hi nhìn theo ra ngoài, nàng nhìn thấy ở những gốc cây bên đường đối diện có nhiều ngựa, có rất nhiều người đang đứng nhưng đều cực kì im lặng, kính sợ đứng sau lưng một người.
Lâm Vị Hi đã lớn như vậy, gặp qua bao nhiêu cảnh tượng hoành tráng, vậy mà cũng bị khí thế của đối phương làm chấn động, ánh mắt Lâm Vị Hi ngơ ngẩn, hỏi: "Đó là ai?"
"Yến vương."
Lâm đại nương do dự, bà ta không dám làm trái ý Lưu viên ngoại. Nhưng hiện tại quả thật không thể bỏ được tài sản của đệ đệ. Bà ta là tỷ tỷ đã gả ra ngoài, không được tính là trưởng bối của Lâm gia. Dù cho có thể từ điền sản ruộng đất bên trong của Lâm Dũng lấy một chút nhưng cũng chỉ chút ít. Nhưng nếu để cho Lâm Vị Hi gả cho con trai của bà ta, tất cả phong thưởng của Lâm Dũng đều là của nhà bọn họ thì không nói. nói không chừng còn có thể đến quan phủ hối lộ một chút, đem tước vị Trung Dũng hầu này truyền cho Lý Đạt con trai của bà ta. Đây chính là hầu tước đấy, so với tú tài nhà cách vách lợi hại hơn nhiều, Lâm đại nương đỏ mắt đến không được.
Lâm đại nương cùng bà mối Vương mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, hai người lôi kéo không xong. Hoàn toàn coi Lâm Vị Hi là làm cảnh. Lâm Vị Hi đứng ở trong phòng nghe đầy đủ, nàng cười lạnh một tiếng, đột nhiên trầm mặt, dùng sức đẩy cửa ra.
Cửa gỗ ầm một tiếng đụng vào trên tường, đem hai người trong viện dọa sợ. Lâm đại nương hoảng sợ quay đầu, phát hiện lại là Lâm Vị Hi, kinh hãi lập tức liền biến thành giận dữ: "Ngươi sáng sớm nổi điên cái gì, cánh cửa rơi vỡ ngươi bồi thường nổi không?"
"Sao lại không bồi thường nổi." Lâm Vị Hi lưng thẳng tắp, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú Lâm đại nương. Đôi mắt của nàng đen trắng rõ ràng, trong và sáng vô cùng, phảng phất những thứ dơ bẩn trênđời này cũng không thể tiến vào bên trong đôi mắt này, làm cho tất cả bẩn thỉu cùng hiểm ác không còn chỗ che thân.
"Lâm... Cha của ta hi sinh vì nước, triều đình truy phong cha là Trung Dũng hầu. cô cô đã chiếm đoạt của cha nhiều đồ như vậy, còn không nỡ bỏ một cái cửa gỗ nho nhỏ hay sao?"
Vương bà nhìn thấy người trong phòng, hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc trước bà ta chỉ biết là có một bé gái mồ côi sống nhờ nhà Lâm đại nương, nghe nói ốm yếu, không thể nào đi ra bên ngoài gặp người. Cho nên Vương bà chưa từng thấy Lâm Vị Hi. Tận đến sau khi triều đình đưa phong thưởng tới, Vương bà mới nhớ tới Lâm Vị Hi này. hiện tại mười tám dặm quanh đây đều nhìn chằm chằm vào con dê béo Lâm Vị Hi này. Vương bà thu tiền của Lý viên ngoại, liền vội vội vàng vàng chạy đến làm mai.
Trong suy tính của Vương bà, Lâm Vị Hi chính là một cái ấm sắc thuốc có tài sản kếch xù, có thể qua đời bất cứ lúc nào. Loại người này khẳng định bị bệnh tật quấn thân, người ta nhờ bà tới nhà làm mai, chắc chắn không vì bản thân Lâm Vị Hi rồi. Nhưng khi Vương bà hiện tại nhìn thấy Lâm Vị Hi mới biết trên đời này thực sự có người đẹp như tiên nữ. một tiên nữ múa dải lụa đào như chim nhạn,. dung mạo bất phàm là có thực.
Vương bà chấn kinh vì dung mạo xinh đẹp của Lâm Vị Hi. Mong muốn nói cho thành mối hôn nhân này càng bức thiết hơn. Có gia tài ngàn vạn, có danh hiệu là con gái của dũng sĩ hy sinh vì đất nước, còn có dáng vẻ Hằng Nga. cô gái như thế này không tranh thủ thời gian đoạt đi mới là ngốc.
Lâm đại nương cũng bị giật mình. Bà ta đã sớm biết Lâm Vị Hi xinh đẹp, nhưng trước kia Lâm Vị Hi luôn tự giam mình ở trong phòng, không nói chuyện hay qua lại với bất kì ai. một bộ dáng ốm yếu, nhìn thấy thôi cũng đã xúi quẩy. Lâm đại nương ghét bỏ tính tình sợ hãi rụt rè của Lâm Vị Hi. Nên lúc con trai bà đề xuất muốn cưới Lâm Vị Hi làm thê tử, Lâm đại nương chết sống không đồng ý. Từ đó về sau càng ghét Lâm Vị Hi nhiều hơn nữa. Bà ta luôn cảm thấy đây chính là hồ ly tinh, còn là loại chết yểu. Bước vào gia môn sẽ chỉ rước lấy xúi quẩy, nhưng Lâm đại nương dù sao cũng nuôi Lâm Vị Hi nhiều năm, nhiều năm tốn gạo như thế cũng không thể bỏ không, Lâm đại nương đã sớm tính toán sẵn, định sau này sẽ đem Lâm Vị Hi bán cho nhà giàu có làm thiếp thất.
Nhưng từ khi biết Lâm Vị Hi có tài sản của Lâm Dũng, Lâm đại nương liền thay đổi chủ ý, nhưng hiện tại vẫn không thể bước qua được thành kiến lúc trước, nên hiện tại rối rắm không thôi. Dù vậy, Lâm đại nương đều không để Lâm Vị Hi vào mắt. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Vị Hi đẩy cửa chất vấn bà, chẳng biết tại sao Lâm đại nương lại sinh ra một loại kính sợ. Đầu gối gần như muốn nhũn ra. Loại cảm giác này phảng phất như lúc gặp phu nhân huyện lệnh trong huyện thành.
Lâm đại nương hung hăng lắc đầu, thầm cười bản thân thật sự là suy nghĩ nhiều, bà thế này mà lại e sợ một con nha đầu bệnh tật trước mắt này. Lâm đại nương liếc mắt nhìn Lâm Vị Hi, tiếng nói chua ngoa: "Cái gì gọi là chiếm đoạt? Những thứ đó vốn là Lâm Dũng để lại cho ta. Tết nhất mua thêm chút đồ đạc trong nhà mà thôi, mấy năm nay ta nuôi ngươi không biết hao tổn bao nhiêu tiền của. hiện tại đệ đệ có công danh, ta cầm vài thứ mua chút đồ đạc trong nhà thì thế nào?"
"Dù ta sống nhờ ở nhà cô cô, nhưng chi tiêu cũng không phải là tiền của Lý gia. Mấy năm qua phụ thân đem hết sức lực phò tá Yến vương, hàng năm đều gửi tiền bạc về, nhưng ta lại chưa hề thấy số bạc đó bao giờ, đều là cô cô nhận đi. không nói những việc này, chỉ nói lúc triều đình đưa truy phong tới, cô côvụng trộm giấu hộp đựng bạc, chỉ riêng tráp bạc đó thôi cũng đủ cả nhà cô cô mua mấy trăm gian nhà này đó chứ.”
Vương bà chấn kinh, một hộp đựng bạc? Bí mật của Lâm đại nương bị người vạch trần, tức hổn hển, tròng mắt đảo liên tục: "Đứa con nít như ngươi mà biết cái gì, nói bậy bạ gì đó. Làm gì có hộp bạc nào, chẳng qua chỉ là mấy miếng bạc vụn. Ta là tỷ tỷ của Lâm Dũng, hắn được triều đình phong thưởng. Ta cầm mấy khối bạc vụn đều không được sao?"
Chỉ là mấy khối bạc vụn... Lâm Vị Hi cười khẽ trong lòng. Hộ nông dân nhà lao động một năm bớt ăn bớt mặc, có thể để dành được tiền bạc cũng bất quá hai ba lượng. Đấy là nhà người ta đông nam nhân lao động cật lực. Theo thu hoạch của Lý gia, một năm sao có thể để dành được một lượng bạc? Trước khi âm thầm chiếm đoạt tài sản của Lâm Dũng cùng Lâm Vị Hi, chỉ sợ cả nhà của Lâm đại nương ngay cả bạc cũng chưa sờ qua mấy lần. Cho tới bây giờ, Lâm đại nương còn có thể hùng hồn nói ra câu chẳng qua chỉ mấy khối bạc vụn thôi.
Lâm Vị Hi không phải keo kiệt, không phải là người không phân biệt đúng sai. Nàng từ nhỏ được dạy dỗ là đích trưởng tôn nữ mà lớn lên, thỉnh thoảng còn được Thọ Khang đại trưởng công chúa dạy bảo. Về sau còn làm chủ mẫu đương gia của Yến vương phủ. Nàng không phải người tính toán chi li, mà ngược lại, nàng đối với người của mình luôn cực kỳ hào phóng. Nếu như Lâm đại nương đối xử với Lâm Vị Hi tốt một chút, hiện tại hơi cân nhắc cho Lâm Vị Hi một chút, Lâm Vị Hi không có khả năng lấy hết số tài sản kếch xù của được Lâm Dũng để lại, mà không cho Lâm đại nương chút nào.
Nhưng một tháng qua, Lâm đại nương thờ ơ lạnh nhạt, biểu hiện của Lâm đại nương làm cho người ta quá thất vọng. Bà ta chưa từng suy nghĩ bất cứ thứ gì cho cô cháu gái Lâm Vị Hi này. Lúc trước ghét bỏ Lâm Vị Hi là cái ấm sắc thuốc vướng víu, sau khi thấy Lâm Dũng được triều đình truy phong, lưu lại rất nhiều tài sản, Lâm đại nương lúc này mới nhớ tới tỷ đệ tình thâm.
Cách tốt nhất để chiếm đoạt tài sản của đệ đệ danh chính ngôn thuận là gì? Đương nhiên là để Lâm Vị Hi "tự nguyện" gả cho Lý Đạt. Cứ như vậy, tài sản của Lâm Dũng đều là của Lâm đại nương cùng Lý Đạt. Lâm Vị Hi sức khỏe không tốt, nếu như sau khi Lâm Vị Hi vừa vào cửa thì chết, vậy thì quá tốt rồi.
Lâm Vị Hi thấy được rõ ràng, trong lòng càng ngày càng tức giận. Đây là loại người gì, từng chuyện đều nói nhân nghĩa lễ, nhưng trong lòng lại suy nghĩ mưu tài sát hại người khác, Lâm Vị Hi xem như đã biết nguyên chủ là chết như thế nào. Nguyên chủ trời sinh tính khiếp nhược, nhưng Lâm Vị Hi nàng thì lại không.
Nhưng Lâm Vị Hi nhớ tới lời mẫu thân đã từng dạy bảo, cảm thấy mắng chửi người không tốt, cho nên nàng duy trì khí độ đã từng được hàm dưỡng, khách sáo nói: "cô cô, ta cũng cảm kích ân dưỡng dục của ngài, nhưng hiếu kì của cha ta chưa qua, hiện tại không nên nói chuyện cưới gả. Vương bà bà, cám ơn ngài đi chuyến này, tuy nhiên sau khi ngài trở về thì cũng nhắn lời giùm, Lâm Vị Hi cảm kích ân đức phụ thân, quyết ý tụng kinh cầu phúc cho phụ thân, tương lai sẽ không lập gia đình. Nếu sau này có ai cậy nhờ mai mối, ngài từ chối giùm ta.”
Sauk hi nghe Lâm Vị Hi nói sau này sẽ không lập gia đình, Lâm đại nương còn nôn nóng hơn cả Vương bà: "Như vậy sao được? một tiểu cô nương như ngươi không hiểu chuyện thì cũng thôi, ta thì đâu thể đứng nhìn ngươi phạm sai lầm. Chúng ta ở nông thôn không có quy củ nhiều như vậy, để tang cha thìmấy tháng là đủ rồi. Thừa dịp bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, còn có người nguyện ý cưới ngươi, tranh thủ thời gian gả mới tốt."
Lâm Vị Hi nén giận, nói ra: "Ta không muốn gả cho người khác". nói xong, nàng không muốn nghe nữa, xoay người liền đi vào nhà.
Lâm đại nương tức đến giậm chân, dùng tay chỉ Lâm Vị Hi, lời nói cũng càng chanh chua hơn: "Ngươi bây giờ giả thanh cao, làm như cao giá lắm nói không nguyện ý lấy chồng. Chờ sau này lớn tuổi, khôngcó người lấy ngươi, ta xem ngươi sống ra sao đây!"
Bóng lưng Lâm Vị Hi đột nhiên dừng lại, trong gian nhà u ám, đôi mắt Lâm Vị Hi dường như phát sáng.
Lời nói của Lâm đại nương thực sự đã giẫm phải vết thương lòng của Lâm Vị Hi, đời trước Lâm Vị Hi đích nữ cao quý của công phủ, ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa. Nhưng sau khi lập gia đình thìcuộc sống vợ chồng nàng không được êm ấm. Sau đó nàng mới biết, mình chỉ là một người vợ trước điêu ngoa, một nguyên phối thất bại, một hòn đá kê chân để Cao Nhiên có thể lau sạch thân phận thứ nữ, là bàn đạp để Cao Nhiên có thể danh chính ngôn thuận gả vào vương phủ. Đây quả thực tạo thành một cái gai trong lòng Lâm Vị Hi. hiện tại Lâm đại nương ngay trước người ngoài nói Lâm Vị Hi giả thanh cao, về sau không ai cưới, đây đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ.
Lâm Vị Hi bỗng nhiên quay người, trong mắt có ngọn lửa đang cháy hừng hực: "Ta có thể gả ra ngoài hay không mắc mớ gì tới cô cô? cô cô cho cô cô là gì của ta? Vả lại, nếu ta không thể gả đi, ở lại nơi này để cô cô hành hạ đến chết, không phải cô cô nên cao hứng sao. Ta chết đi, thanh danh của Lâm gia, phong thưởng của Lâm gia, tất cả đều là của cô cô rồi mà."
Lâm đại nương giống như là bị giẫm phải cái đuôi, tức đến giậm chân: "Này, ngươi nói cái gì đó!"
" Lời nói của ta rõ ràng như thế mà cô cô cũng nghe không hiểu, chẳng lẽ cô cô bị điếc sao? cô cô thậtsự cho rằng ta không biết cô cô có ý định quỷ quái gì hay sao. Ta nói rõ cho cô cô biết, sau này ta sẽkhông lấy chồng. Lâm Vị Hi ta sinh là người Lâm gia, chết là quỷ Lâm gia. Điền sản ruộng đất tước vị của Trung Dũng hầu hoàn toàn không hề có bất cứ liên quan nào đến cô cô và con trai của bà.”
Lâm Vị Hi nói cực nhanh, ào ạt không để cho người khác chen vào được, nhưng trong câu từ của nàng lại hoàn toàn không hề xuất hiện một từ ngữ thô tục nào, nhưng câu nào cũng sắc bén, giống như có vô số thanh đao đâm cho người ta thương tích đầy mình.
Lâm đại nương bị mắng tức đến run người, "Ngươi ngươi ta ta" nửa ngày,ại không thể thốt ra được câu hoàn chỉnh.
Vương bà cũng kinh ngạc không ngậm miệng được, tiểu cô nương này nhìn trông nhỏ bé yếu ớt, sao mắng người lại hung hãn đến như vậy? Mồm miệng liến thoắng nhanh nhảu, không giống như Lâm đại nương nói cả ngày không thích gặp mặt người lạ, ngược lại giống như … Thường xuyên dạy dỗ người khác.
Vương bà cũng không biết từ đâu mà mình có loại suy nghĩ này. Bà lắc lắc đầu xua đi ý tưởng lạ thường này, cười rạng rỡ nói với Lâm Vị Hi: "Nếu Hi nhi thực sự đã suy nghĩ kĩ thì ta không tiện nói thêm gì nữa. Đám người ngoài như bọn ta đau lòng cho ngươi, muốn giúp đỡ ngươi thì lại sợ cô cháu các người giận nhau, hiện tại nếu Hi nhi có thể tự mình nghĩ rõ ràng thì không thể tốt hơn. Hi nhi, ngươi cũng biết nhà của cô cô ngươi cũng không phải mối lương duyên, Lý Đạt mặc dù trung hậu, nhưng Lý gia dù sao cũng là nhà nông, nào giống Lý viên ngoại người ta, thi thư gia truyền, mấy đời trâm anh. Ngươi gả qua đó sẽ là thiếu phu nhân, còn có một nha hoàn hầu hạ ngươi đấy! Hi nhi, bỏ lỡ đám này sẽ không còn đám khác, đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.”
Lâm Vị Hi tức giận đến bật cười: "Bà ở trước mặt ta, nói thi thư gia truyền, thế hệ trâm anh? Cũng khổ sở cho bà quá, đọc thuộc lòng hai từ này cũng tốn không ít thời gian đúng không? Bà cùng cô cô ta cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi. Lý gia là hang sói, thì Lý viên ngoại cũng miệng cọp, chủ ý xấu xa trong lòng bà tưởng tôi nhìn không ra sao? Ta nói rõ ràng cho các ngươi biết, đừng nằm mơ nữa!”
Lý viên ngoại ở vùng này là hoàng đế, có thể để cho công tử nhà Lý viên ngoại mời tới làm mai, Vương bà rất tự hào. hiện tại Lâm Vị Hi đem mặt mũi Lý viên ngoại ném xuống đất đã vậy còn giẫm lên, Vương bà rất tức giận, không nể mặt nói ra: "Ngươi đừng thấy ta cho chút mặt mũi rồi lên mặt, ngươi bây giờ chỉ là một bé gái mồ côi không cha không huynh thôi. Chúng ta nể mặt ngươi bảo ngươi một câu "Trung liệt chi nữ", ngươi liền tự cho mình là tiểu thư hầu phủ? Ta nói cho ngươi biết, Lý viên ngoại coi trọng ngươi, đây chính là phúc khí của ngươi. Ngươi thức thời còn tốt, bằng không, ngươi không gả cũng phải gả! Nếu còn ầm ĩ làm bộ làm tịch, coi chừng chọc giận Lý viên ngoại, cho ngươi xuống làm thiếp thất. Làm thiếu phu nhân danh giá lại không làm, mà làm thiếp thất, đến lúc đó ngươi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu."
“Ngươi chẳng qua chỉ là một tên mai mối không lên được mặt bàn, còn dám nói năng hăm dọa như thế, muốn ép nữ tử lương thiện làm thiếp hay sao?"
Đôi mắt Lâm Vị Hi như ngọc châu nhìn Vương bà, cười khẽ một tiếng, đầy vẻ mỉa mai: “Đúng là dám ăn to nói lớn, chỉ là một tên viên ngoại thôi, mà còn tưởng mình là hoàng đế? Người biết thì nói hắn là phú hộ nông thôn. Người không biết, còn tưởng con của hắn là vương gia hay hoàng tử, hiện tại đến đây tuyển phi đấy chứ."
Vương bà nghe xong lời này bị dọa đến gần chết: "Ngươi không muốn sống nữa hả? Loại lời nói bị chém đầu này mà cũng dám nói lung tung!"
"Nếu các ngươi đã dám làm, thì sao lại không cho người khác dám nói. Muốn chơi trò dỗ dành trước dọa nạt sau đấy à, quả thực ngu xuẩn đến buồn cười. Lúc cô nãi nãi ta đây chơi trò này, không biết các ngươi còn đang ở cái xó xỉnh nào kìa.”
Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhếch lên, hàng mi rậm rủ xuống, âm thanh như bang va vào ngọc, rõràng những lời này cao ngạo khinh người, hơi có vẻ cay nghiệt, nhưng thanh âm của nàng vừa trong vừa nhẹ, ngữ điệu còn có chút yếu ớt, phối hợp với âm điệu có thứ tự rõ ràng của nàng. Nên dù đangmắng chửi người nhưng lại có nét duyên dáng rất riêng.
Lâm Vị Hi cũng không biết mình đang mắng người khác lại bị người đứng nghe đánh giá là duyên dáng rất riêng. Nếu nàng mà biết còn không phải tức chết đi được. hiện tại, nàng còn đang chỉ vào mũi Vương bà mắng: "Ta nói cho các ngươi biết, cô nãi nãi ta không muốn lập gia đình, chuyện mà ta khôngmuốn làm, thì trên đời này không ai có thể bắt ép ta được. Hôm nay là nhi tử Lý viên ngoại, ngày mai không phải sẽ có cháu trai của Vương viên ngoại sao? Sau này các ngươi dám còn loại tâm tư xấu xa này, ta sẽ đến huyện nha, treo cổ ngay trên chính đường của nha môn. Dù sao kim sách thiết khoán của cha ta còn bị giữ lại, ta chết đi để cho mọi người nhìn thấy các người đã bức bách đứa con gái còn lại của chiến sĩ hy sinh nơi chiến trường như thế nào! Đến lúc đó, chuyện này sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa, cả kinh thành cùng Yến vương biết chuyện này, cả đám các ngươi đừng ai hòng sống yên ổn.”
"Hi nhi..."
"Cút ngay, nếu các ngươi còn nói thêm câu nào nữa thì ta sẽ đâm đầu xuống hồ ngay lập tức!"
Ngoài cửa viện, mồ hôi lạnh quan huyện chảy ròng ròng, một nam tử nhẹ nhàng xoay nhẫn ngọc, vui giận đều không hiển thị trên gương mặt, hỏi một câu: " Kim sách thiết khoán của Lâm Dũng bị giữ lại?" "không có, chỉ là..., Chỉ là giữ giúp cho Trung Dũng hầu. Ngài cũng biết, ở nông thôn dân trí chưa mở, không có văn hoá, việc ăn cắp luôn xảy ra nhiều lần, bị cấm mà vẫn không ngừng. Hạ quan lo lắng kim sách thiết khoán của Trung Dũng hầu bị kẻ xấu trộm đi, nên mới cất giữ trong huyện nha."
Lời giải thích thật sáo rỗng, nhưng người đó lại chưa hề nói tin hay không tin. hắn lại nhìn lướt qua tiểu viện nông gia nói: "Trung Dũng hầu khi còn sống không yên tâm nhất chính là nữ nhi của mình, mặc dù chỉ là một tiểu cô nương, nhưng nàng mới chính là hậu nhân của Lâm Dũng. Đồ vật trả lại, trực tiếp giao cho nàng đi.”
"Tuân mệnh."
Nam tử giọng điệu bình thản nhưng lại đầy uy quyền, có thể thấy được là nhiều năm ở vị trí cao, quen ra lệnh cho người khác. Quan huyện mặt đầy mồ hôi lạnh gật đầu vâng dạ, phát hiện vị đại nhân này đứng im. Quan huyện kinh ngạc một chút, lập tức hiểu ra, nhanh chóng khom lưng chạy đến cửa viện của Lâm đại nương.
Trong viện, Lâm đại nương cùng Vương bà đều nhẫn nhịn đầy bụng tức giận. Bọn họ tuy cũng cùng hàng xóm trong thôn cãi nhau, nhưng ngươi chửi ta, ta mắng người, ai nấy cũng chiếm thế thượng phong. không giống như là hiện tại, muốn chen vào nói lại không chen vào được, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng của Lâm Vị Hi. thật sự là tức chết người.
Lâm đại nương giận đến mức muốn ra tay, nhưng bà ta vừa mới có ý nghĩ này, đột nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng. Bà nhanh chóng quay đầu, trông thấy người tới chân dường như mềm nhũn.
"Huyện lệnh lão gia..."
Huyện lệnh tức hổn hển phất tay, bên ngoài còn có vị tôn đại Phật đang nhìn đây, cái gì lão gia với không lão gia chứ, đừng làm hỏng con đường làm quan của hắn chứ. âm thầm cảnh cáo hai thôn phụ này xong, huyện lệnh quay người nhìn về phía Lâm Vị Hi, sắc mặt lập tức trở nên hòa ái: " Lâm cônương, nghe nói mấy ngày trước ngươi lại bị bệnh, bây giờ thân thể đã khỏe hơn chưa?"
Lâm Vị Hi cũng không phải thôn nữ bình thường. Nàng nhận ra đây là quan phục cực kì chính thức của huyện lệnh, mà huyện lệnh còn đang hạ mình lấy lòng nàng như thế. Trong lòng Lâm Vị Hi càng trở nên cảnh giác, nàng đề phòng nhìn đối phương, nhẹ nhàng hành lễ, sau đó căng thẳng hỏi: "Huyện lệnh đại giá quang lâm, tới đây có việc gì?"
Nét cười làm lành trên mặt huyện lệnh càng rõ ràng hơn, chờ nghe xong huyện lệnh nói , Lâm Vị Hi càng thấy kinh ngạc.
Huyện lệnh lại muốn đem kim sách thiết khoán trả lại cho mình, thậm chí phong thưởng do triều đình mang tới cũng sẽ chuyển hết cho Lâm Vị Hi đầy đủ không thiếu khuyết miếng nào. Cái này sao có thể, khác thường tất có lí do, hắn muốn làm cái gì?
Huyện lệnh thấy Lâm Vị Hi không chịu nói gì, thật sự là gấp đến mồ hôi đều muốn rơi xuống. hắn thậtsự không còn cách nào, chỉ có thể nghiêng người sang, hướng ra ngoài chỉ một chút, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Vị Hi: "Trong kinh thành có đại nhân vật tới, hắn muốn cho ngươi, ngươi nhận lấy là được."
Lâm Vị Hi nhìn theo ra ngoài, nàng nhìn thấy ở những gốc cây bên đường đối diện có nhiều ngựa, có rất nhiều người đang đứng nhưng đều cực kì im lặng, kính sợ đứng sau lưng một người.
Lâm Vị Hi đã lớn như vậy, gặp qua bao nhiêu cảnh tượng hoành tráng, vậy mà cũng bị khí thế của đối phương làm chấn động, ánh mắt Lâm Vị Hi ngơ ngẩn, hỏi: "Đó là ai?"
"Yến vương."