Chương 18: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (18)
.
Editor: hatrang.
- --
Vụ thất lâu đài, nguyệt mê tân độ*.
*hai câu thơ của bài "Đạp sa hành", xuất xứ từ Trung Quốc:
Vụ thất lâu đài,
Nguyệt mê tân độ,
Đào nguyên vọng đoạn vô tầm xứ.
Khả kham cô quán bế xuân hàn,
Đỗ quyên thanh lý tà dương mộ.
Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo:
Sương khuất lầu cao,
Trăng mờ bến cũ,
Nguồn đào xa tít nhìn đâu rõ.
Lạnh lùng quán lẻ khép trời xuân,
Khắc khoải tiếng quyên, chiều bóng ngả.
Sương mù dày đặc bao phủ bốn phương, làm chốn lầu cao trở nên mơ hồ khó lòng nhìn rõ; ánh trăng mông lung nhạt nhoà, bến đò lặng lẽ ẩn mình mất dạng.
Khương Ngâm mơ thấy mình đang đứng ở một chiều không gian bao la bát ngát, trời đêm không sao hoà cùng bọt biển thăm thẳm hợp nhất thành một thể, đường chân trời thẳng tắp dài vô tận, cậu yên lặng ngồi bên bờ, hai chân rũ xuống khẽ đong đưa, thậm chí còn có thể chạm đến nước biển lạnh lẽo, cảm giác chân thật tới độ khó mà giải thích được.
Không biết vì lí do gì mà dòng nước buốt giá như băng kia lại có sức hấp dẫn chẳng thể chối từ, một loại cảm xúc không tên cứ luôn thôi thúc bản thân dứt khoát nhảy xuống, để cơ thể đón nhận từng gợn sóng vờn quanh.
Mặt biển lặng lẽ cũng theo đó mà nhẹ nhàng rung động, cứ như là có thứ gì đang bơi bên dưới, ánh trăng sáng rực một mảnh lan tràn khắp mặt nước, bất giác khiến người ta liên tưởng đến một vẻ đẹp vừa thanh khiết lại thần thánh vô ngần. Đột nhiên, từng hồi tiếng Phạn vang lên, mang âm hưởng tựa như lời thầm thì đến từ thời viễn cổ xa xôi, chỉ thấy sắc bạc khẽ loé lên, lập loè giữa muôn trùng sóng biển, là vảy của một loài sinh vật kì bí nào đó.
Khương Ngâm nhẹ nhàng chạm chân vào dòng nước, một cái đuôi màu bạc chợt xuất hiện, quấn lên mắt cá chân của cậu, từng tia sáng lấp lánh không ngừng lưu chuyển trên làn da trắng nõn, gợi lên sắc thái vừa kỳ dị lại quỷ quyệt, sinh vật kia dần dần trồi lên mặt nước, sống lưng thon dài rắn chắc, đồng tử xanh băng sâu thẳm mỹ lệ —— là một con rồng màu trắng.
Đuôi rồng vòng quanh cơ thể thiếu niên, mang cậu đi xuống sâu dưới lòng biển khơi.
........
Trong căn phòng tối đen như mực, một làn khói mê nhẹ nhàng bay vào.
Người trên giường vẫn đang say giấc nồng, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm sắp xảy ra, thi thoảng còn tinh nghịch lăn qua lăn lại, đá chăn bông lộn xộn dồn vào góc giường, đôi chân tuyết trắng vô cùng tinh tế nhẹ co lên, không biết đang mơ thấy cái gì mà môi nhỏ hơi hơi hé ra vài tiếng mớ ngủ.
"Cạch", cửa phòng bật mở, có bóng người tiến vào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, một thân ảnh cao gầy ngồi lên mép giường, ánh trăng nhàn nhạt từ khung cửa sổ rọi vào, chiếu lên một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.
Tóc đen tung bay, bạch y phiêu đãng, bội kiếm sáng ngời, con ngươi đen nhánh lập loè từng tia sáng đỏ rực quỷ dị, quanh thân tản ra một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, vừa lạnh lẽo lại u ám —— rõ ràng là vị thượng tiên thường ngày thanh lãnh vô cảm kia —— Khấp Thủy Kiếm Quân.
Tâm ma của Vệ Từ lại xuất hiện, y hoàn toàn không thể khống chế được thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn 'Vệ Từ' đi tới phòng của tiểu đồ đệ, thấy thiếu niên trên giường đang ngủ ngon lành, trong mắt y lập tức hiện lên một tia giãy giụa.
Đừng đến gần người nọ...
Đầu ngón tay run rẩy xoa lên làn da mềm mại mịn màng, xúc cảm vừa tinh tế lại vô cùng ấm áp, quả thực có thể kích phát ham muốn bí mật nhất đã sớm chôn sâu dưới đáy lòng. Vệ Từ cảm thấy mình dường như hoá điên rồi, sờ bao nhiêu cũng không đủ, cả tâm can thét gào lên muốn vuốt ve từng tấc da thịt nõn nà của đối phương, hết lần này đến lần khác, nhưng lại không cách nào thoả mãn được bản thân. Ham muốn bệnh hoạn đến độ thời thời khắc khắc đều khát khao muốn siết chặt người nọ vào trong lồng ngực.
Không phút rời xa.
Nhưng thiếu niên là đệ tử của mình, mối quan hệ vừa cấm kỵ lại mơ hồ này làm y không lúc nào là không canh cánh trong lòng. Vệ Từ không khỏi có chút phiền não, vì sao lại thích người khác chứ? Là do sư phụ không tốt sao?
Y nhớ tới nhiều lúc Khương Ngâm ngây ngốc nhìn mình đến thất thần, rõ ràng là rất đỗi kinh diễm với dung mạo của y. Từ trước đến nay Vệ Từ từ chưa bao giờ thích người khác nhận xét quá nhiều về ngoại hình bản thân, nhưng mỗi lần bắt gặp đệ tử nhỏ như vậy, trong lòng y không khỏi dâng lên một trận vui mừng tột độ. Thiếu niên trời sinh yêu cái đẹp, mà y vừa vặn sở hữu tướng mạo hoàn mỹ không điểm nào chê, cho nên thường xuyên làm đối phương ngẩn người si mê trong chốc lát, dù có đôi khi chỉ là thoáng qua.
Thật là một tiểu hư hỏng nghịch ngợm mà, Vệ Từ nghĩ thầm, nhẹ nhàng cắn lên gò má mềm mại của Khương Ngâm, tựa như đang trừng phạt, khiến thiếu niên trên giường mơ mơ màng màng xoay người.
Chính bởi vì đối phương đang ngủ say, y mới có thể càn rỡ trút bỏ toàn bộ những cảm xúc đè nén đến nghẹt thở trong lồng ngực, mới dám bộc lộ một mặt tối tăm của mình cho người nọ. Vệ Từ khẽ tách mở bàn tay Khương Ngâm ra, những ngón tay của cậu không thon dài tinh tế như y, mà ngược lại có chút nở nang đầy đặn, nam nhân hơi cúi đầu, vô số nụ hôn nặng nề rải dọc lên đối phương, đầu lưỡi đầy trêu đùa liếm láp qua từng kẽ tay, lưu lại chất lỏng trong suốt dính nhớp, từ ngón út kéo dài triền miên đến ngón tay cái, không bỏ sót bất cứ tấc da tấc thịt nào. Động tác chậm rãi như thể đang cúi người nâng niu một vật báu vô giá nhất trên trần đời này, Vệ Từ đột nhiên nở một nụ cười đầy ý vị thâm sâu.
Kỳ lạ thật, y vì sao lại phải lòng một tiểu nghịch ngợm như vậy? Nếu bàn về dung mạo, dù Khương Ngâm có thoát thai hoán cốt cũng chẳng phải người đẹp nhất thế gian, năm xưa ngay cả vị mỹ nhân trưởng lão Hợp Hoan Tông xinh đẹp tuyệt trần đến độ hoa nhường nguyện thẹn kia mời y xuân phong nhất độ*, y thậm chí còn thẳng thừng từ chối không chút thương tiếc. Hơn nữa, đại đồ đệ Thẩm Thôi Anh cũng sở hữu dung mạo tuyệt sắc nghìn năm khó tìm, song Vệ Từ chưa bao giờ động tâm.
*làm chuyện 18+
Thế nhưng y lại rơi vào vực sâu trầm mê trước một Khương Ngâm thiên biến vạn hoá, một Khương Ngâm hoạt bát ngây thơ. Này chiếc cằm nhỏ ngạo mạn hơi hếch lên tràn đầy tự mãn, này đôi mắt ướt đẫm to tròn những lúc thiếu niên làm nũng cầu xin, này vẻ mặt uể oải lười biếng sau mỗi buổi luyện kiếm sớm mai. Chỉ là một gương mặt mà thôi, thế mà y chưa từng nghĩ đến lại có thể hiện hữu nhiều biểu tình sinh động đến vậy, y thích nhìn đối phương tự cho rằng mình tầm thường, nhưng thực chất lại vô thức toả sáng, tựa như một mặt trời nhỏ không ngừng mang lại ấm áp vô ngần cho người khác.
Đôi khi, y muốn vứt bỏ hết tất thảy luân thường đạo lý mà nói thẳng mọi chuyện với người nọ, nếu đối phương biết tình cảm của mình dành cho cậu rồi, không biết thiếu niên sẽ phản ứng như thế nào? Có sững sờ không? Hay là sẽ bối rối, lo lắng chà xát hai tay rồi dùng vẻ mặt vô tội nói cho y biết, "Sư phụ, đồ nhi đã có người trong lòng rồi"? Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đáng thương sắp khóc của tiểu đồ đệ, y liền cảm thấy đau lòng, thế nên mỗi lần bên cậu đều gắng gượng nuốt xuống những thổ lộ vốn đã tràn tới cửa miệng.
Muốn mà không được, ngày ngày sống trong đau khổ áp lực, về lâu dài đương nhiên sẽ khiến con người ta sinh ra một số suy nghĩ tương đối biến thái lệch lạc.
Khương Ngâm trên giường đang ngủ ngon lành, trong miệng phát ra âm thanh chóp chép, có lẽ là mơ thấy món ngon nào đó, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bừng lên sắc hồng hào, toát ra vẻ ngây ngô chưa trưởng thành duy độc của tuổi niên thiếu.
Giống như một quả hạnh xanh, dẫu chưa chín muồi, lại cũng bắt đầu toả ra hương thơm đầy quyến rũ.
Loại cám dỗ mập mờ như có như không này vô cùng rung động lòng người.
Bởi vì ngươi biết rõ rằng hắn không hề có ý tứ gì khác, nhưng ngươi lại cố tình hiểu sai đi. Lúc hắn uống nước, ngươi sẽ cầm lòng không nổi mà nhìn chằm chằm vào hầu kết của đối phương, ánh mắt đuổi theo từng giọt nước trượt dài đến vạt áo của hắn, sau đó bắt đầu biến thái mà điên cuồng tưởng tượng hình ảnh bên trong; khi hắn luyện kiếm, ngươi cũng sẽ nhịn không được mà động tâm, si mê ngắm nhìn vòng eo thon thả mềm mại kia, lặng lẽ phác hoạ đường cong mê người uyển chuyển như ẩn như hiện, rồi lâm vào suy ngẫm xem xúc cảm sẽ ấm áp đến bậc nào khi mình vươn tay ra siết chặt lấy người nọ. Hoặc là ngây người trước khoảnh khắc thiếu niên để chân trần nô đùa vui vẻ, tầm mắt ngươi không tự chủ được dán chặt lên hai mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế, trong đầu tràn ngập cảnh tượng bản thân thành kính hôn sâu lên từng ngón chân oánh bạch phấn nộn, làm một trận kiều diễm dâm loạn...
Y không quang minh chính đại bày tỏ lòng mình, bởi vì biết đối phương nhất định sẽ từ chối, nên đành phải đêm đêm dùng chút thủ thuật chuốc mê bông hồng nhỏ của mình. Chỉ khi ấy, y mới có thể tùy ý làm càn, mạnh mẽ siết chặt thiếu niên vào lồng ngực, không hề sợ sẽ đánh thức đối phương một chút nào, rồi triền miên nhấm nháp cơ thể người nọ.
Từng cái hôn vụn vặt rơi xuống da thịt nõn nà mềm mại.
Nam nhân khẽ cắn lên vành tai nhỏ nhắn ửng đỏ, giọng nói mang theo chút trách cứ, "Đều là lỗi của ngươi, tiểu nghịch ngợm xấu xa, nếu không phải do ngươi dụ dỗ, ta sao có thể trở nên như thế này?"
Vệ Từ nhớ tới cái hộp chứa đầy vật dụng của mình kia, Khương Ngâm cho rằng y không nhìn thấy, nhưng thật ra ngay từ lúc nó rơi xuống đất thì y đã sớm phát hiện ra.
Đồ đệ mà bản thân hằng say mê lại lén lút cất giấu vật phẩm cá nhân của mình, có sự cám dỗ nào mê người hơn chuyện này sao?
Có thật sự chỉ là ngưỡng mộ thuần túy không? Hay là, nhiều hơn cả thế...
Vừa nói mình đã sớm có người trong lòng lại vừa cẩn thận nâng niu vật dụng hàng ngày của y, làm sao có thể khiến y không nghĩ nhiều?
Bóng đêm dày đặc kéo dài vô tận, sau màn che vang lên thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thiếu niên trên giường vô thức rên rỉ, thanh âm ngọt nị cao vút như mèo con, cả khuôn mặt ửng hồng một mảnh, chân mày tinh xảo khẽ nhíu lại, có lẽ là do đã bị mắc kẹt trong giấc mơ kiều diễm này quá lâu, không thể nào thoát ra.
Không biết đã qua bao lâu, Vệ Từ vén rèm giường lên, chậm rãi bước ra ngoài, y nhẹ nhàng thè lưỡi liếm sạch sẽ chất nhầy trên tay, trong mắt loé lên một tia dục vọng thoả mãn, động tác vừa ưu nhã vừa sắc khí, làm dung mạo vốn lạnh lùng như họa tăng thêm phần tà tứ.
Cửa lặng lẽ đóng lại, cả căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, không một ai biết tiếng động lúc nửa đêm kia rốt cuộc là gì.
........
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng.
Khương Ngâm vừa mới đứng lên đã vội giật mình, cảm giác ướt đẫm trong quần khiến cậu nhất thời đen mặt.
"Nhiều nước thật." Hệ thống 661 lẩm bẩm.
Khương Ngâm lập tức nhảy dựng lên, giống như một con mèo bị đạp phải đuôi: "Cậu... Cậu cậu cậu, cậu vẫn là hệ thống trong sạch ngây thơ kia sao?"
Hệ thống 661 chế nhạo: "Tôi khẳng định vẫn trong sạch, nhưng cậu có còn trong sạch hay không thì đã không thể đảm bảo."
Thiếu niên vừa giặt quần vừa nhỏ giọng than thở: "Sao lại thế này, mới tỉnh dậy mà có cảm giác giống như đêm qua đã làm gì đó rất mãnh liệt..."
Hệ thống hôm nay vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, sau khi châm chọc thêm vài câu, nó đột nhiên phát ra một thông báo:
"Ting —— Từ bây giờ trở đi, hệ thống 661 chỉ đưa ra nhắc nhở đặc biệt khi ký chủ gặp nguy hiểm đe doạ đến tính mạng, còn những chuyện khác sẽ không đảm bảo!"
Đặc biệt là an toàn của "hoa cúc" cậu.
Khương Ngâm:...?
- --
note của editor: bận quá nên sủi 2 ngày rùi sorry mng? đoán xem Vệ Từ làm gì bé Khương rồi?
Editor: hatrang.
- --
Vụ thất lâu đài, nguyệt mê tân độ*.
*hai câu thơ của bài "Đạp sa hành", xuất xứ từ Trung Quốc:
Vụ thất lâu đài,
Nguyệt mê tân độ,
Đào nguyên vọng đoạn vô tầm xứ.
Khả kham cô quán bế xuân hàn,
Đỗ quyên thanh lý tà dương mộ.
Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo:
Sương khuất lầu cao,
Trăng mờ bến cũ,
Nguồn đào xa tít nhìn đâu rõ.
Lạnh lùng quán lẻ khép trời xuân,
Khắc khoải tiếng quyên, chiều bóng ngả.
Sương mù dày đặc bao phủ bốn phương, làm chốn lầu cao trở nên mơ hồ khó lòng nhìn rõ; ánh trăng mông lung nhạt nhoà, bến đò lặng lẽ ẩn mình mất dạng.
Khương Ngâm mơ thấy mình đang đứng ở một chiều không gian bao la bát ngát, trời đêm không sao hoà cùng bọt biển thăm thẳm hợp nhất thành một thể, đường chân trời thẳng tắp dài vô tận, cậu yên lặng ngồi bên bờ, hai chân rũ xuống khẽ đong đưa, thậm chí còn có thể chạm đến nước biển lạnh lẽo, cảm giác chân thật tới độ khó mà giải thích được.
Không biết vì lí do gì mà dòng nước buốt giá như băng kia lại có sức hấp dẫn chẳng thể chối từ, một loại cảm xúc không tên cứ luôn thôi thúc bản thân dứt khoát nhảy xuống, để cơ thể đón nhận từng gợn sóng vờn quanh.
Mặt biển lặng lẽ cũng theo đó mà nhẹ nhàng rung động, cứ như là có thứ gì đang bơi bên dưới, ánh trăng sáng rực một mảnh lan tràn khắp mặt nước, bất giác khiến người ta liên tưởng đến một vẻ đẹp vừa thanh khiết lại thần thánh vô ngần. Đột nhiên, từng hồi tiếng Phạn vang lên, mang âm hưởng tựa như lời thầm thì đến từ thời viễn cổ xa xôi, chỉ thấy sắc bạc khẽ loé lên, lập loè giữa muôn trùng sóng biển, là vảy của một loài sinh vật kì bí nào đó.
Khương Ngâm nhẹ nhàng chạm chân vào dòng nước, một cái đuôi màu bạc chợt xuất hiện, quấn lên mắt cá chân của cậu, từng tia sáng lấp lánh không ngừng lưu chuyển trên làn da trắng nõn, gợi lên sắc thái vừa kỳ dị lại quỷ quyệt, sinh vật kia dần dần trồi lên mặt nước, sống lưng thon dài rắn chắc, đồng tử xanh băng sâu thẳm mỹ lệ —— là một con rồng màu trắng.
Đuôi rồng vòng quanh cơ thể thiếu niên, mang cậu đi xuống sâu dưới lòng biển khơi.
........
Trong căn phòng tối đen như mực, một làn khói mê nhẹ nhàng bay vào.
Người trên giường vẫn đang say giấc nồng, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm sắp xảy ra, thi thoảng còn tinh nghịch lăn qua lăn lại, đá chăn bông lộn xộn dồn vào góc giường, đôi chân tuyết trắng vô cùng tinh tế nhẹ co lên, không biết đang mơ thấy cái gì mà môi nhỏ hơi hơi hé ra vài tiếng mớ ngủ.
"Cạch", cửa phòng bật mở, có bóng người tiến vào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, một thân ảnh cao gầy ngồi lên mép giường, ánh trăng nhàn nhạt từ khung cửa sổ rọi vào, chiếu lên một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.
Tóc đen tung bay, bạch y phiêu đãng, bội kiếm sáng ngời, con ngươi đen nhánh lập loè từng tia sáng đỏ rực quỷ dị, quanh thân tản ra một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, vừa lạnh lẽo lại u ám —— rõ ràng là vị thượng tiên thường ngày thanh lãnh vô cảm kia —— Khấp Thủy Kiếm Quân.
Tâm ma của Vệ Từ lại xuất hiện, y hoàn toàn không thể khống chế được thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn 'Vệ Từ' đi tới phòng của tiểu đồ đệ, thấy thiếu niên trên giường đang ngủ ngon lành, trong mắt y lập tức hiện lên một tia giãy giụa.
Đừng đến gần người nọ...
Đầu ngón tay run rẩy xoa lên làn da mềm mại mịn màng, xúc cảm vừa tinh tế lại vô cùng ấm áp, quả thực có thể kích phát ham muốn bí mật nhất đã sớm chôn sâu dưới đáy lòng. Vệ Từ cảm thấy mình dường như hoá điên rồi, sờ bao nhiêu cũng không đủ, cả tâm can thét gào lên muốn vuốt ve từng tấc da thịt nõn nà của đối phương, hết lần này đến lần khác, nhưng lại không cách nào thoả mãn được bản thân. Ham muốn bệnh hoạn đến độ thời thời khắc khắc đều khát khao muốn siết chặt người nọ vào trong lồng ngực.
Không phút rời xa.
Nhưng thiếu niên là đệ tử của mình, mối quan hệ vừa cấm kỵ lại mơ hồ này làm y không lúc nào là không canh cánh trong lòng. Vệ Từ không khỏi có chút phiền não, vì sao lại thích người khác chứ? Là do sư phụ không tốt sao?
Y nhớ tới nhiều lúc Khương Ngâm ngây ngốc nhìn mình đến thất thần, rõ ràng là rất đỗi kinh diễm với dung mạo của y. Từ trước đến nay Vệ Từ từ chưa bao giờ thích người khác nhận xét quá nhiều về ngoại hình bản thân, nhưng mỗi lần bắt gặp đệ tử nhỏ như vậy, trong lòng y không khỏi dâng lên một trận vui mừng tột độ. Thiếu niên trời sinh yêu cái đẹp, mà y vừa vặn sở hữu tướng mạo hoàn mỹ không điểm nào chê, cho nên thường xuyên làm đối phương ngẩn người si mê trong chốc lát, dù có đôi khi chỉ là thoáng qua.
Thật là một tiểu hư hỏng nghịch ngợm mà, Vệ Từ nghĩ thầm, nhẹ nhàng cắn lên gò má mềm mại của Khương Ngâm, tựa như đang trừng phạt, khiến thiếu niên trên giường mơ mơ màng màng xoay người.
Chính bởi vì đối phương đang ngủ say, y mới có thể càn rỡ trút bỏ toàn bộ những cảm xúc đè nén đến nghẹt thở trong lồng ngực, mới dám bộc lộ một mặt tối tăm của mình cho người nọ. Vệ Từ khẽ tách mở bàn tay Khương Ngâm ra, những ngón tay của cậu không thon dài tinh tế như y, mà ngược lại có chút nở nang đầy đặn, nam nhân hơi cúi đầu, vô số nụ hôn nặng nề rải dọc lên đối phương, đầu lưỡi đầy trêu đùa liếm láp qua từng kẽ tay, lưu lại chất lỏng trong suốt dính nhớp, từ ngón út kéo dài triền miên đến ngón tay cái, không bỏ sót bất cứ tấc da tấc thịt nào. Động tác chậm rãi như thể đang cúi người nâng niu một vật báu vô giá nhất trên trần đời này, Vệ Từ đột nhiên nở một nụ cười đầy ý vị thâm sâu.
Kỳ lạ thật, y vì sao lại phải lòng một tiểu nghịch ngợm như vậy? Nếu bàn về dung mạo, dù Khương Ngâm có thoát thai hoán cốt cũng chẳng phải người đẹp nhất thế gian, năm xưa ngay cả vị mỹ nhân trưởng lão Hợp Hoan Tông xinh đẹp tuyệt trần đến độ hoa nhường nguyện thẹn kia mời y xuân phong nhất độ*, y thậm chí còn thẳng thừng từ chối không chút thương tiếc. Hơn nữa, đại đồ đệ Thẩm Thôi Anh cũng sở hữu dung mạo tuyệt sắc nghìn năm khó tìm, song Vệ Từ chưa bao giờ động tâm.
*làm chuyện 18+
Thế nhưng y lại rơi vào vực sâu trầm mê trước một Khương Ngâm thiên biến vạn hoá, một Khương Ngâm hoạt bát ngây thơ. Này chiếc cằm nhỏ ngạo mạn hơi hếch lên tràn đầy tự mãn, này đôi mắt ướt đẫm to tròn những lúc thiếu niên làm nũng cầu xin, này vẻ mặt uể oải lười biếng sau mỗi buổi luyện kiếm sớm mai. Chỉ là một gương mặt mà thôi, thế mà y chưa từng nghĩ đến lại có thể hiện hữu nhiều biểu tình sinh động đến vậy, y thích nhìn đối phương tự cho rằng mình tầm thường, nhưng thực chất lại vô thức toả sáng, tựa như một mặt trời nhỏ không ngừng mang lại ấm áp vô ngần cho người khác.
Đôi khi, y muốn vứt bỏ hết tất thảy luân thường đạo lý mà nói thẳng mọi chuyện với người nọ, nếu đối phương biết tình cảm của mình dành cho cậu rồi, không biết thiếu niên sẽ phản ứng như thế nào? Có sững sờ không? Hay là sẽ bối rối, lo lắng chà xát hai tay rồi dùng vẻ mặt vô tội nói cho y biết, "Sư phụ, đồ nhi đã có người trong lòng rồi"? Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đáng thương sắp khóc của tiểu đồ đệ, y liền cảm thấy đau lòng, thế nên mỗi lần bên cậu đều gắng gượng nuốt xuống những thổ lộ vốn đã tràn tới cửa miệng.
Muốn mà không được, ngày ngày sống trong đau khổ áp lực, về lâu dài đương nhiên sẽ khiến con người ta sinh ra một số suy nghĩ tương đối biến thái lệch lạc.
Khương Ngâm trên giường đang ngủ ngon lành, trong miệng phát ra âm thanh chóp chép, có lẽ là mơ thấy món ngon nào đó, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bừng lên sắc hồng hào, toát ra vẻ ngây ngô chưa trưởng thành duy độc của tuổi niên thiếu.
Giống như một quả hạnh xanh, dẫu chưa chín muồi, lại cũng bắt đầu toả ra hương thơm đầy quyến rũ.
Loại cám dỗ mập mờ như có như không này vô cùng rung động lòng người.
Bởi vì ngươi biết rõ rằng hắn không hề có ý tứ gì khác, nhưng ngươi lại cố tình hiểu sai đi. Lúc hắn uống nước, ngươi sẽ cầm lòng không nổi mà nhìn chằm chằm vào hầu kết của đối phương, ánh mắt đuổi theo từng giọt nước trượt dài đến vạt áo của hắn, sau đó bắt đầu biến thái mà điên cuồng tưởng tượng hình ảnh bên trong; khi hắn luyện kiếm, ngươi cũng sẽ nhịn không được mà động tâm, si mê ngắm nhìn vòng eo thon thả mềm mại kia, lặng lẽ phác hoạ đường cong mê người uyển chuyển như ẩn như hiện, rồi lâm vào suy ngẫm xem xúc cảm sẽ ấm áp đến bậc nào khi mình vươn tay ra siết chặt lấy người nọ. Hoặc là ngây người trước khoảnh khắc thiếu niên để chân trần nô đùa vui vẻ, tầm mắt ngươi không tự chủ được dán chặt lên hai mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế, trong đầu tràn ngập cảnh tượng bản thân thành kính hôn sâu lên từng ngón chân oánh bạch phấn nộn, làm một trận kiều diễm dâm loạn...
Y không quang minh chính đại bày tỏ lòng mình, bởi vì biết đối phương nhất định sẽ từ chối, nên đành phải đêm đêm dùng chút thủ thuật chuốc mê bông hồng nhỏ của mình. Chỉ khi ấy, y mới có thể tùy ý làm càn, mạnh mẽ siết chặt thiếu niên vào lồng ngực, không hề sợ sẽ đánh thức đối phương một chút nào, rồi triền miên nhấm nháp cơ thể người nọ.
Từng cái hôn vụn vặt rơi xuống da thịt nõn nà mềm mại.
Nam nhân khẽ cắn lên vành tai nhỏ nhắn ửng đỏ, giọng nói mang theo chút trách cứ, "Đều là lỗi của ngươi, tiểu nghịch ngợm xấu xa, nếu không phải do ngươi dụ dỗ, ta sao có thể trở nên như thế này?"
Vệ Từ nhớ tới cái hộp chứa đầy vật dụng của mình kia, Khương Ngâm cho rằng y không nhìn thấy, nhưng thật ra ngay từ lúc nó rơi xuống đất thì y đã sớm phát hiện ra.
Đồ đệ mà bản thân hằng say mê lại lén lút cất giấu vật phẩm cá nhân của mình, có sự cám dỗ nào mê người hơn chuyện này sao?
Có thật sự chỉ là ngưỡng mộ thuần túy không? Hay là, nhiều hơn cả thế...
Vừa nói mình đã sớm có người trong lòng lại vừa cẩn thận nâng niu vật dụng hàng ngày của y, làm sao có thể khiến y không nghĩ nhiều?
Bóng đêm dày đặc kéo dài vô tận, sau màn che vang lên thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thiếu niên trên giường vô thức rên rỉ, thanh âm ngọt nị cao vút như mèo con, cả khuôn mặt ửng hồng một mảnh, chân mày tinh xảo khẽ nhíu lại, có lẽ là do đã bị mắc kẹt trong giấc mơ kiều diễm này quá lâu, không thể nào thoát ra.
Không biết đã qua bao lâu, Vệ Từ vén rèm giường lên, chậm rãi bước ra ngoài, y nhẹ nhàng thè lưỡi liếm sạch sẽ chất nhầy trên tay, trong mắt loé lên một tia dục vọng thoả mãn, động tác vừa ưu nhã vừa sắc khí, làm dung mạo vốn lạnh lùng như họa tăng thêm phần tà tứ.
Cửa lặng lẽ đóng lại, cả căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, không một ai biết tiếng động lúc nửa đêm kia rốt cuộc là gì.
........
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng.
Khương Ngâm vừa mới đứng lên đã vội giật mình, cảm giác ướt đẫm trong quần khiến cậu nhất thời đen mặt.
"Nhiều nước thật." Hệ thống 661 lẩm bẩm.
Khương Ngâm lập tức nhảy dựng lên, giống như một con mèo bị đạp phải đuôi: "Cậu... Cậu cậu cậu, cậu vẫn là hệ thống trong sạch ngây thơ kia sao?"
Hệ thống 661 chế nhạo: "Tôi khẳng định vẫn trong sạch, nhưng cậu có còn trong sạch hay không thì đã không thể đảm bảo."
Thiếu niên vừa giặt quần vừa nhỏ giọng than thở: "Sao lại thế này, mới tỉnh dậy mà có cảm giác giống như đêm qua đã làm gì đó rất mãnh liệt..."
Hệ thống hôm nay vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, sau khi châm chọc thêm vài câu, nó đột nhiên phát ra một thông báo:
"Ting —— Từ bây giờ trở đi, hệ thống 661 chỉ đưa ra nhắc nhở đặc biệt khi ký chủ gặp nguy hiểm đe doạ đến tính mạng, còn những chuyện khác sẽ không đảm bảo!"
Đặc biệt là an toàn của "hoa cúc" cậu.
Khương Ngâm:...?
- --
note của editor: bận quá nên sủi 2 ngày rùi sorry mng? đoán xem Vệ Từ làm gì bé Khương rồi?