Chương 4: Chương 4
Tống Lê không muốn đi bệnh viện, Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà lặp đi lặp lại dặn dò, cuối cùng cũng quyết định để cho con bé ngủ một giấc rồi quan sát sau.Buổi tối là Tống Diệu Quốc làm cơm, bởi vì thân thể Vương Thải Hà thật sự không được tốt.Bà vội vàng chiếu cố Tống Lê như vậy một lát liền lại mệt đến thở không ra hơi.Nhưng Tống Diệu Quốc nấu cơm thật sự là hương vị chẳng ra gì.Ông bận rộn nửa ngày trong bếp, nấu được một nồi cháo gạo, xào một cái đĩa trứng gà nát bươm, rồi hâm nóng lại mấy cái màn thầu để đến trước mặt con gái.“Hôm nay chỗ bán đồ ăn đã thu quán, ngày mai cha sẽ đi mua ít thịt làm cho hai người ăn, được không?” Tống Diệu Quốc có chút áy náy.Khi Tống Lê đến cháo gạo cùng trứng gà xào, đôi mắt đều sáng!Khi nàng ở mạt thế, thường xuyên chính là chịu đói.Bởi vì căn bản không có nguyên liệu nấu ăn gì, sau đó thân thể cải thiện, tiến hoá theo hoàn cảnh, vì vậy, cô chỉ cần có dinh dưỡng dịch ăn liền có thể sống sót.Nhưng những cái đó là do các nhà khoa học nghiên cứu ra, hương vị của dinh dưỡng dịch đúng là một lời khó nói hết.Tống Lê đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng đã khai quật ra tới năng lực bị che giấu của bản thân.Cô có thể đem dinh dưỡng dịch làm thành các loại khẩu vị khác nhau.Chỉ là thân thể của cô thể chất không được tốt cho lắm, có đôi khi có thể làm ra rất nhiều các loại hương vị dinh dưỡng dịch khác nhau, nhưng có đôi khi, chỉ có thể miễn cưỡng làm ra được một loại dinh dưỡng dịch.Loại dinh dưỡng dịch này có thể kích phát làm cho đồ ăn thơm ngon hơn rất nhiều lần.Khi còn ở mạt thế, Tống Lê luôn sẽ đem dinh dưỡng dịch có hương vị tốt nhất đệ lại cho tướng quan bảo vệ mình.Hiện tại tướng quân không còn nữa, cô đã lén lút thử qua, khi ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt vào bên cạnh nồi cháo gạo có thể đem năng lực mỏng manh trong cơ thể đưa vào trong nồi.Dần dần, hương vị nồi cháo gạo được kích phát, Vương Thanh Hải kinh ngạc nói: “Cháo gạo hôm nay nghe rất thơm a!”Hôm nay cháo gạo quả thật vừa thơm ngọt vừa ngon miệng, Ba người nhà họ Tống đem một nồi to cháo gạo phân ăn sạch sẽ.Chờ Tống Lê nằm lại trên giường, cô vẫn còn cảm giác được sự thoải mái dễ chịu của việc được ăn đến no căng, cảm giác này đúng là quá hạnh phúc!Cô an tĩnh nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, yên lặng suy nghĩ.Cô không biết mình còn có thể quay trở về hay không? Tướng quân còn ở lại mạt thế sao? Ngài ấy có dinh dưỡng dịch có thể ăn hay không?.