Chương 5
Vương Kha bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rất đáng sợ, Bạch Hiển nhìn qua hỏi, "Ngươi nói Viêm Kì muốn đến học viện Thiên Huyền, trình độ văn hóa của hắn đủ sao?"
Vương Kha vẫn còn sửng sốt, một lát mới trả lời: "Khóa học văn hóa cũng có tiêu chuẩn tối thiểu, sau khi đạt tiêu chuẩn có thể kết hợp với thực chiến. Hơn nữa, học viện Thiên Huyền cũng có một kỳ thi tuyển sinh. Những năm trước, kỳ thi tuyển sinh đều là dã chiến, có thể xem như tỉ lệ thông qua thấp đến đáng sợ."
Bạch Hiển hiểu rõ, lại nói: "Cuối tuần sẽ một giải đấu ngự thú đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Ngươi có muốn cùng ta tổ đội tham gia không?"
"Hả? Hả! Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Vương Kha một lúc mới hiểu rõ, khiếp sợ mà nhìn hắn, những người khác cũng bắt đầu trở lại phòng học, Bạch Hiền bất đắc dĩ kéo hắn tới, đè hắn xuống ghế: "Ta chuẩn bị tham gia giải đấu ngự thú, đấu đơn hay đấu đội đều muốn tham gia, người có muốn cùng ta lập đội không?"
Vương Kha khó tin mà nhìn hắn, quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói: "Ngươi điên rồi?! Ngươi mới ký khế ước bao lâu hả? Mà dám đi tham dự thi đấu?"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Vương Kha lo lắng nhìn Bạch Hiển, tựa như không để ý chút nào, "Đừng tưởng rằng bọn họ đều là ngự thú sư mấy cấp. Ngoại trừ Viêm Kì, còn có hơn mấy chục cấp 10 ở cùng một chỗ, nghe nói Đoạn đại lão đều đã cấp 16 rồi, chúng ta lấy cái gì để chiến đấu với họ?"
Đoạn đại lão, cũng là gia đình xuất thân thư hương, toàn thân mang khí chất xuất chúng, đạt điểm cao trong các môn văn hóa, ngự thú tuyết miêu cũng là ngự thú lợi hại nhất trong trường, gần như tất cả mọi người đều khâm phục hắn.
Bạch Hiển cẩn thận suy nghĩ về sắp xếp của mình, chính là gật đầu nói: "Ân, ta có biện pháp, ta cũng cần cơ hội này."
Ngữ khí của hắn quá mức nghiêm túc, Vương Kha cũng trở nên nghiêm túc: "Ngươi thực sự nghiêm túc?"
"Ân!"
Vương Kha rất nghiêm túc mà vỗ vai hắn, "Được! Huynh đệ! Ta đi cùng ngươi! Dù sao thua cũng không mất mặt!"
Vương Kha hết sức nghĩa khí, Bạch Hiển cười nhìn hắn: "Được! Cảm ơn!"
"Đừng khách khí, chỉ cần kêu dì Bạch nấu cho ta đồ ăn ngon là được!" Vương Kha lập tức thả lỏng biểu tình, vẻ mặt tiện như vậy làm cảm kích trong lòng Bạch Hiển giảm bớt không ít.
"Tránh ra! Đó là mẹ ta!"
"Ai nha!~ Đó cũng là dì tôi nha~"
"Nôn ~ ngươi hảo hảo nói chuyện!"
"...."
Buổi huấn luyện thực chiến bắt đầu vào buổi chiều, Bạch Hiển đi theo Vương Kha đến sân thể dục, một người có thân hình cao to vạm vỡ đứng phía trước đội ngũ, tiền bối của họ ở phía trước đội, Vương Kha ở bên cạnh giải thích: "Thực chiến chỉ có sự tham gia của các tiền bối, thông thường mọi người chỉ tham gia vào lớp lý luận ngự thú mà thôi."
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Bạch Hiển gật đầu, Vương Kha lại tiếp tục nói: "Kia chính là lão sự dạy thực chiến của chúng ta, Triệu Tích, ngự thú của hắn là nhân mã, xạ thủ của lão sư rất tốt, đã vượt qua cấp 40, trong trường học đã được coi là lợi hại trong các thầy cô."
Đang nói chuyện, ánh mắt của Triệu Tích nhìn qua, ánh mắt sáng ngời mà nhìn bọn hắn chằm chằm, cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
Vương Kha quay đầu lại, lập tức nuốt nước bọt, nói: "Báo cáo! Triệu lão sư, ta đang đề cập cho Bạch Hiển về quy trình thực chiến, hắn lần đầu tham gia nên không biết."
Triệu Tích cũng tự nhiên hiểu rõ tiểu tử Bạch gia này xảy ra chuyện gì, hắn cũng có chút tò mò về biển tinh thần phát triển mạnh mẽ như vậy, bèn nói, "Bạch Hiển, người thả ngự thú của ngươi ra xem."
Bạch Hiển suy nghĩ một lát, thả Mạc Tư ra, làn này hắn không để Mạc Tư thu nhỏ mà để hình dạng bình thường. Lúc này, mọi người đều thấy một con thú bốn chân có bề ngoài như gỗ nằm bên chân Bạch Hiển, nó có kích thước gần bằng một con chó nhỏ. Trên người còn có hoa văn sọc đỏ, xem ra nó có thuộc tính mộc và hỏa.
Bộ dáng quái dị đến mức Triệu Hi sửng sốt một lát, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Mộc hỏa song hệ? Rất tốt."
Bạch Hiển chỉ cười không nói, Triệu Tích cũng không có dành quá nhiều thời gian cho hắn, ngẩng đầu đối mặt với tất cả học sinh: "Được! Nếu lớp thực chiến thêm một người thì ta sẽ giải thích quy tắc lại một lần nữa!"
"Mọi người trước tiên nên thiết lập mối quan hệ với ngự thú trong nửa giờ. Sau nửa giờ, các ngươi tự lựa chọn đối thủ cho mình chiến đấu đến khi đạt điểm, không được phép quyết đấu kịch liệu, không được cố ý tổn thương bạn học và ngự thú của họ, không được sử dụng các dược liệu cấm, đối với ngự thú của chính mình phải hết sức hiểu biết! Đừng ngay cả giới hạn của bản thân cũng không biết!"
"Trong trường hợp ngự thú tử vong, hai bên đều phải chịu trách nhiệm, nghiêm trọng có thể bị đuổi học! Hiểu chưa!"
Tất cả mọi người cùng lên tiếng: "Dạ hiểu!"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Sau đó, họ tản ra, gần như ngay lập tức mọi người chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, họ đều đi theo 2 đến 3 người cùng một nhóm đến bên cạnh đồng cỏ thả ngự thú. Bạch Hiển và Vương Kha chỉ chậm một chút, những nơi có bóng râm cũng không còn.
Vương Kha rất quen thuộc mà kéo hắn xuống dưới khán đài bóng rổ, bóng râm tuy nhỏ nhưng không sao.
Bạch Hiển ôm Mạc Tư ngồi xuống, Mạc Tư đang mở to mắt nhìn hắn, bối rối không biết làm gì kế tiếp.
Một đám người đi về phía hắn, chính là bọn Viêm Kì: "Tránh ra! Chúng ta muốn chơi bóng."
Vương Kha không muốn nhượng bộ, nhưng Bạch Hiển ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ: "Đây không phải là lúc dành thời gian với ngự thú sao? Tại sao các ngươi còn chơi bóng?"
Viêm Kì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của hắn, vô thức đè nén sự khó chịu: "Chúng ta cùng ngự thú của mình chơi bóng."
Vì vậy kế tiếp, Bạch Hiển và Vương Kha theo dõi cảnh chơi bóng của họ:
Viêm Kì dẫn đầu phát bóng, một con sói xanh nhảy ra đỉnh vào bóng, một con thú hình quạ khác bắt được quả bóng trên không, sau đó một chiếc gai lửa bay về phía con quạ.
Lúc này hắn mới phát hiện, kì thật con nhím của Viêm Kì đang nằm trên đầu Viêm Kì, nó phóng ra một chiếc gai lửa, thành công hù dọa được con quạ, móng vuốt của nó vừa buông ra, quả cầu thẳng tắp rơi xuống, một con sói xanh khác nhảy ra. Viêm Kì đẩy bóng lên và sút thành công vào lưới.
Hai con sói có động tác hết sức nhanh nhẹn, chủ nhân của chúng hình dường như là một cặp song sinh.
Bạch Hiển ở một bên quan sát trạng thái ngự thú của mấy người đó, đột nhiên Mạc Tư ở bên chân hắn bắt đầu kêu ô ô, nó cũng muốn được chơi.
Bạch Hiển ngồi xuống sờ đầu nó, ngẩng đầu lên nói với Vương Kha: "Chúng ta tìm chỗ chơi đi." Viêm Kì đi tới, hắn có chút không được tự nhiên nói: "Ngươi biết không, ngự thú của người chỉ lớn như vậy, sao chúng ta không quyết định thắng thua bằng trận bóng đi?"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Tôi không mời anh đến đây để nhàm chán, Viêm Kì kiêu ngạo nghĩ.
Bạch Hiển đột nhiên hiểu rõ ẩn ý của hắn, cười nói: "Các người hiện tại là 2 đấu 2, vậy ta cùng Vương Kha sẽ tham gia 3 đấu 3?"
Viêm Kì vẻ mặt "vô nghĩa", nhìn hắn, chỉ vào con sói xanh bên cạnh nói, "Ngươi và bọn họ một đội! Không được phóng nước! Nhớ đánh nghiêm túc!"
Tiểu đệ vội vã gật đầu, gọi sói xanh đến bên cạnh mình, đứng cùng với Bạch Hiển.
Bạch Hiển nhìn bố trí của hai bên, dường như không sai biệt lắm, không vấn đề gì.
Trận bóng lập tức bắt đầu.
Lúc đầu, Viêm kì còn chiếu cố Mạc Tư một chút, đem bóng chuyền cho nó, Mạc Tư ngậm bóng chạy đến giữa sân, đầu sút quả bóng cho con sói xanh bên canh, sói xanh nhanh nhẹn đỉnh bóng lên trên không, khi con quạ chuẩn bị bay tới giành bóng, bất ngờ Hắc ưng bay tới và bắt được quả bóng trước, mắt thấy Hắc ưng đang định ném quả bóng vào lưới, con nhím lửa lại bắt đầu phá rối, những chiếc gai lửa phóng ra nhằm chặn đường Hắc ưng, trực tiếp ép nó xuống, phía dưới con sói xanh thứ 2 chớp lấy thời cơ mà lao lên.
Hắc ưng kịp thời buông quả bóng vỗ cánh bay đi, mới tránh được thảm kịch bị trụi lông. Sói xanh số 2 chộp lấy bóng chạy vào phía trong, sói xanh số 1 đuổi theo nhằm cướp lấy bóng, nhưng không thể.
Sói xanh số 2 nhảy lên đem bóng ném đi, nhưng quả bóng ném chưa đủ cao nên không vào, quạ đen bay tới đỡ bóng và tiếp tục ném, nhưng sói xanh số 1 quá mức liều mạng, nó cư nhiên nhảy lên rung lưới, quả bóng bay ra ngoài.
Mạc Tư nhân cơ hội từ bên cạnh lao ra, ngậm quả bóng vào miệng, tránh thoát vòng vây bên trong, nó không ném bóng lên nữa mà chạy đến khu trung tâm, ý tứ "nó muốn tự ném bóng!"
Viêm Kì đảm nhận làm phương tiện di chuyển cho con nhím, canh gác theo sau, trước sự chứng kiến của mọi người, Mạc Tư vỗ cánh bay lên!
Nó có thể bay! Vài người trong đội ngũ Viêm Kì lộ ra biểu tình kinh ngạc, Viêm Kì cũng kinh ngạc, sau đó con nhím lửa phóng ra những chiếc gai lửa nhằm chặn đường Mạc Tư, Mạc Tư một chút cũng không sợ, vỗ cánh bay với tốc độ nhanh, trực tiếp vượt qua trận gai lửa lao thẳng về phía trước.
"Ầm!"
Mạc Tư dựa cả người vào rổ ném bóng xuống, bóng bay vào lưới, Mạc Tư còn bay hai vòng xung quang rổ, ngao ô hai tiếng, âm thanh non nớt thuộc về ấu thú.
Viêm Kì buồn bực, nhìn Mạc Tư phô trương sức mạnh ở phía trên, ngoài việc không phục, chính là trong lòng hắn có một cảm giác nhẹ nhóm kì lạ....
Loaij suy nghĩ của lão cha già này không phải riêng mình hắn, Bạch Hiển mỉm cười đi tới, duỗi tay ra, "Mạc Tư, đi xuống!"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Mạc Tư hết sức tin tưởng mà nhảy xuống, ngã vào trong lồng ngực hắn.
Bạch Hiển xoa đầu nó nói, "Làm tốt lắm, Mạc Tư!"
Vương Kha hứng phấn chạy tới, "Ta đi! Mạc Tư cư nhiên có thể bay được?"
Bạch Hiển bất đắc dĩ, "Đương nhiên, bằng không hai cánh của nó để trưng à?"
Dù sao thân hình Mặc Tư nhìn khá đầy đặn.....Thoạt nhìn nó không thể bay....
Bạch Hiển đi tới bên cạnh Viêm Kì, "Thế nào? Còn muốn đánh không?"
Trận đấu diễn ra khá nhanh, vì nơi này khá lớn, dù chỉ diễn ra 20 phút nhưng các con thú đã bắt đầu thở dốc, Viêm Kì cũng không phải người thắng thua, sảng khoái xua tay: "Không đánh nữa, các ngươi thắng, ngự thú của ngươi không tồi, hy vọng lần sau có thể so tài lần nữa."
Hai bên giải quyết hết mọi chuyện một cách dễ dàng, Vương Kha kinh ngạc lắc đầu: "Không thể nào, Vương Kha cư nhiên không kêu chúng ta đánh nhau."
Bạch Hiển lộ vẻ kì quái: "Vì sao lại nói vậy, ta thấy hắn rất chính trực."
"Chính vì tính cách của hắn chính trực nên nhiều người trong trường công nhận hắn là đại ca, mỗi khi có ai đó bị ức hiếp, hắn sẽ hỗ trợ đánh trả....Viêm Kì còn là một người cuồng chiến....cùng với người tiêu tiền như nước..." Vương Kha nói đến phía sau, càng đến gần Bạch Hiển giọng nói càng nhỏ.
Đó là một thanh niên tôn sùng kẻ mạnh, tâm địa chính trực, bạch Hiển hiểu rõ gật đầu.
Kỳ thật đây có thể xem như là tín đồ tiềm năng đúng không?. Hãy ?ì? đọc ??a?g chí?h ở ~ T? U????yệ?.v? ~
Bạch Hiển thầm nghĩ, dù sao tới lúc cuộc thi diễn ra, Mạc Tư cũng không còn bộ dáng ấu thú như bây giờ.
Thời gian tiếp theo, bọn họ lại chơi thêm hai ván nữa, cuối cùng có vài người trủ trì cũng chơi, trận đấu thập phần khốc liệt, nhưng so với bầu không khí chiến đấu căng thẳng của những người khác thì dường như đang rất sôi nổi, Triệu lão sư cũng nhịn không được đi tới, thỉnh thoảng đưa ra một số chỉ dẫn.
_________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hahahahaha đùa thôi, là rồng con, Mạc Tư sao có thể không bay được (jpg hài lòng.)
Tuyển tập! Hãy đến và tham gia sự kiện!
_________________________________________________________
Lời editor: Sau khi đọc thì mn cảm thấy tui nên chia chương không hay giữ nguyên một chương dài như này lun. Tại tui thấy tác giả viết chương nào cũng trên 2000 từ, sợ đọc nản th =_=. Chương 6 cũng siêu dài:v
Vương Kha vẫn còn sửng sốt, một lát mới trả lời: "Khóa học văn hóa cũng có tiêu chuẩn tối thiểu, sau khi đạt tiêu chuẩn có thể kết hợp với thực chiến. Hơn nữa, học viện Thiên Huyền cũng có một kỳ thi tuyển sinh. Những năm trước, kỳ thi tuyển sinh đều là dã chiến, có thể xem như tỉ lệ thông qua thấp đến đáng sợ."
Bạch Hiển hiểu rõ, lại nói: "Cuối tuần sẽ một giải đấu ngự thú đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Ngươi có muốn cùng ta tổ đội tham gia không?"
"Hả? Hả! Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Vương Kha một lúc mới hiểu rõ, khiếp sợ mà nhìn hắn, những người khác cũng bắt đầu trở lại phòng học, Bạch Hiền bất đắc dĩ kéo hắn tới, đè hắn xuống ghế: "Ta chuẩn bị tham gia giải đấu ngự thú, đấu đơn hay đấu đội đều muốn tham gia, người có muốn cùng ta lập đội không?"
Vương Kha khó tin mà nhìn hắn, quay đầu nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói: "Ngươi điên rồi?! Ngươi mới ký khế ước bao lâu hả? Mà dám đi tham dự thi đấu?"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Vương Kha lo lắng nhìn Bạch Hiển, tựa như không để ý chút nào, "Đừng tưởng rằng bọn họ đều là ngự thú sư mấy cấp. Ngoại trừ Viêm Kì, còn có hơn mấy chục cấp 10 ở cùng một chỗ, nghe nói Đoạn đại lão đều đã cấp 16 rồi, chúng ta lấy cái gì để chiến đấu với họ?"
Đoạn đại lão, cũng là gia đình xuất thân thư hương, toàn thân mang khí chất xuất chúng, đạt điểm cao trong các môn văn hóa, ngự thú tuyết miêu cũng là ngự thú lợi hại nhất trong trường, gần như tất cả mọi người đều khâm phục hắn.
Bạch Hiển cẩn thận suy nghĩ về sắp xếp của mình, chính là gật đầu nói: "Ân, ta có biện pháp, ta cũng cần cơ hội này."
Ngữ khí của hắn quá mức nghiêm túc, Vương Kha cũng trở nên nghiêm túc: "Ngươi thực sự nghiêm túc?"
"Ân!"
Vương Kha rất nghiêm túc mà vỗ vai hắn, "Được! Huynh đệ! Ta đi cùng ngươi! Dù sao thua cũng không mất mặt!"
Vương Kha hết sức nghĩa khí, Bạch Hiển cười nhìn hắn: "Được! Cảm ơn!"
"Đừng khách khí, chỉ cần kêu dì Bạch nấu cho ta đồ ăn ngon là được!" Vương Kha lập tức thả lỏng biểu tình, vẻ mặt tiện như vậy làm cảm kích trong lòng Bạch Hiển giảm bớt không ít.
"Tránh ra! Đó là mẹ ta!"
"Ai nha!~ Đó cũng là dì tôi nha~"
"Nôn ~ ngươi hảo hảo nói chuyện!"
"...."
Buổi huấn luyện thực chiến bắt đầu vào buổi chiều, Bạch Hiển đi theo Vương Kha đến sân thể dục, một người có thân hình cao to vạm vỡ đứng phía trước đội ngũ, tiền bối của họ ở phía trước đội, Vương Kha ở bên cạnh giải thích: "Thực chiến chỉ có sự tham gia của các tiền bối, thông thường mọi người chỉ tham gia vào lớp lý luận ngự thú mà thôi."
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Bạch Hiển gật đầu, Vương Kha lại tiếp tục nói: "Kia chính là lão sự dạy thực chiến của chúng ta, Triệu Tích, ngự thú của hắn là nhân mã, xạ thủ của lão sư rất tốt, đã vượt qua cấp 40, trong trường học đã được coi là lợi hại trong các thầy cô."
Đang nói chuyện, ánh mắt của Triệu Tích nhìn qua, ánh mắt sáng ngời mà nhìn bọn hắn chằm chằm, cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
Vương Kha quay đầu lại, lập tức nuốt nước bọt, nói: "Báo cáo! Triệu lão sư, ta đang đề cập cho Bạch Hiển về quy trình thực chiến, hắn lần đầu tham gia nên không biết."
Triệu Tích cũng tự nhiên hiểu rõ tiểu tử Bạch gia này xảy ra chuyện gì, hắn cũng có chút tò mò về biển tinh thần phát triển mạnh mẽ như vậy, bèn nói, "Bạch Hiển, người thả ngự thú của ngươi ra xem."
Bạch Hiển suy nghĩ một lát, thả Mạc Tư ra, làn này hắn không để Mạc Tư thu nhỏ mà để hình dạng bình thường. Lúc này, mọi người đều thấy một con thú bốn chân có bề ngoài như gỗ nằm bên chân Bạch Hiển, nó có kích thước gần bằng một con chó nhỏ. Trên người còn có hoa văn sọc đỏ, xem ra nó có thuộc tính mộc và hỏa.
Bộ dáng quái dị đến mức Triệu Hi sửng sốt một lát, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Mộc hỏa song hệ? Rất tốt."
Bạch Hiển chỉ cười không nói, Triệu Tích cũng không có dành quá nhiều thời gian cho hắn, ngẩng đầu đối mặt với tất cả học sinh: "Được! Nếu lớp thực chiến thêm một người thì ta sẽ giải thích quy tắc lại một lần nữa!"
"Mọi người trước tiên nên thiết lập mối quan hệ với ngự thú trong nửa giờ. Sau nửa giờ, các ngươi tự lựa chọn đối thủ cho mình chiến đấu đến khi đạt điểm, không được phép quyết đấu kịch liệu, không được cố ý tổn thương bạn học và ngự thú của họ, không được sử dụng các dược liệu cấm, đối với ngự thú của chính mình phải hết sức hiểu biết! Đừng ngay cả giới hạn của bản thân cũng không biết!"
"Trong trường hợp ngự thú tử vong, hai bên đều phải chịu trách nhiệm, nghiêm trọng có thể bị đuổi học! Hiểu chưa!"
Tất cả mọi người cùng lên tiếng: "Dạ hiểu!"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Sau đó, họ tản ra, gần như ngay lập tức mọi người chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, họ đều đi theo 2 đến 3 người cùng một nhóm đến bên cạnh đồng cỏ thả ngự thú. Bạch Hiển và Vương Kha chỉ chậm một chút, những nơi có bóng râm cũng không còn.
Vương Kha rất quen thuộc mà kéo hắn xuống dưới khán đài bóng rổ, bóng râm tuy nhỏ nhưng không sao.
Bạch Hiển ôm Mạc Tư ngồi xuống, Mạc Tư đang mở to mắt nhìn hắn, bối rối không biết làm gì kế tiếp.
Một đám người đi về phía hắn, chính là bọn Viêm Kì: "Tránh ra! Chúng ta muốn chơi bóng."
Vương Kha không muốn nhượng bộ, nhưng Bạch Hiển ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ: "Đây không phải là lúc dành thời gian với ngự thú sao? Tại sao các ngươi còn chơi bóng?"
Viêm Kì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của hắn, vô thức đè nén sự khó chịu: "Chúng ta cùng ngự thú của mình chơi bóng."
Vì vậy kế tiếp, Bạch Hiển và Vương Kha theo dõi cảnh chơi bóng của họ:
Viêm Kì dẫn đầu phát bóng, một con sói xanh nhảy ra đỉnh vào bóng, một con thú hình quạ khác bắt được quả bóng trên không, sau đó một chiếc gai lửa bay về phía con quạ.
Lúc này hắn mới phát hiện, kì thật con nhím của Viêm Kì đang nằm trên đầu Viêm Kì, nó phóng ra một chiếc gai lửa, thành công hù dọa được con quạ, móng vuốt của nó vừa buông ra, quả cầu thẳng tắp rơi xuống, một con sói xanh khác nhảy ra. Viêm Kì đẩy bóng lên và sút thành công vào lưới.
Hai con sói có động tác hết sức nhanh nhẹn, chủ nhân của chúng hình dường như là một cặp song sinh.
Bạch Hiển ở một bên quan sát trạng thái ngự thú của mấy người đó, đột nhiên Mạc Tư ở bên chân hắn bắt đầu kêu ô ô, nó cũng muốn được chơi.
Bạch Hiển ngồi xuống sờ đầu nó, ngẩng đầu lên nói với Vương Kha: "Chúng ta tìm chỗ chơi đi." Viêm Kì đi tới, hắn có chút không được tự nhiên nói: "Ngươi biết không, ngự thú của người chỉ lớn như vậy, sao chúng ta không quyết định thắng thua bằng trận bóng đi?"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Tôi không mời anh đến đây để nhàm chán, Viêm Kì kiêu ngạo nghĩ.
Bạch Hiển đột nhiên hiểu rõ ẩn ý của hắn, cười nói: "Các người hiện tại là 2 đấu 2, vậy ta cùng Vương Kha sẽ tham gia 3 đấu 3?"
Viêm Kì vẻ mặt "vô nghĩa", nhìn hắn, chỉ vào con sói xanh bên cạnh nói, "Ngươi và bọn họ một đội! Không được phóng nước! Nhớ đánh nghiêm túc!"
Tiểu đệ vội vã gật đầu, gọi sói xanh đến bên cạnh mình, đứng cùng với Bạch Hiển.
Bạch Hiển nhìn bố trí của hai bên, dường như không sai biệt lắm, không vấn đề gì.
Trận bóng lập tức bắt đầu.
Lúc đầu, Viêm kì còn chiếu cố Mạc Tư một chút, đem bóng chuyền cho nó, Mạc Tư ngậm bóng chạy đến giữa sân, đầu sút quả bóng cho con sói xanh bên canh, sói xanh nhanh nhẹn đỉnh bóng lên trên không, khi con quạ chuẩn bị bay tới giành bóng, bất ngờ Hắc ưng bay tới và bắt được quả bóng trước, mắt thấy Hắc ưng đang định ném quả bóng vào lưới, con nhím lửa lại bắt đầu phá rối, những chiếc gai lửa phóng ra nhằm chặn đường Hắc ưng, trực tiếp ép nó xuống, phía dưới con sói xanh thứ 2 chớp lấy thời cơ mà lao lên.
Hắc ưng kịp thời buông quả bóng vỗ cánh bay đi, mới tránh được thảm kịch bị trụi lông. Sói xanh số 2 chộp lấy bóng chạy vào phía trong, sói xanh số 1 đuổi theo nhằm cướp lấy bóng, nhưng không thể.
Sói xanh số 2 nhảy lên đem bóng ném đi, nhưng quả bóng ném chưa đủ cao nên không vào, quạ đen bay tới đỡ bóng và tiếp tục ném, nhưng sói xanh số 1 quá mức liều mạng, nó cư nhiên nhảy lên rung lưới, quả bóng bay ra ngoài.
Mạc Tư nhân cơ hội từ bên cạnh lao ra, ngậm quả bóng vào miệng, tránh thoát vòng vây bên trong, nó không ném bóng lên nữa mà chạy đến khu trung tâm, ý tứ "nó muốn tự ném bóng!"
Viêm Kì đảm nhận làm phương tiện di chuyển cho con nhím, canh gác theo sau, trước sự chứng kiến của mọi người, Mạc Tư vỗ cánh bay lên!
Nó có thể bay! Vài người trong đội ngũ Viêm Kì lộ ra biểu tình kinh ngạc, Viêm Kì cũng kinh ngạc, sau đó con nhím lửa phóng ra những chiếc gai lửa nhằm chặn đường Mạc Tư, Mạc Tư một chút cũng không sợ, vỗ cánh bay với tốc độ nhanh, trực tiếp vượt qua trận gai lửa lao thẳng về phía trước.
"Ầm!"
Mạc Tư dựa cả người vào rổ ném bóng xuống, bóng bay vào lưới, Mạc Tư còn bay hai vòng xung quang rổ, ngao ô hai tiếng, âm thanh non nớt thuộc về ấu thú.
Viêm Kì buồn bực, nhìn Mạc Tư phô trương sức mạnh ở phía trên, ngoài việc không phục, chính là trong lòng hắn có một cảm giác nhẹ nhóm kì lạ....
Loaij suy nghĩ của lão cha già này không phải riêng mình hắn, Bạch Hiển mỉm cười đi tới, duỗi tay ra, "Mạc Tư, đi xuống!"
Đọc tại wattpad @Kat_5110
Mạc Tư hết sức tin tưởng mà nhảy xuống, ngã vào trong lồng ngực hắn.
Bạch Hiển xoa đầu nó nói, "Làm tốt lắm, Mạc Tư!"
Vương Kha hứng phấn chạy tới, "Ta đi! Mạc Tư cư nhiên có thể bay được?"
Bạch Hiển bất đắc dĩ, "Đương nhiên, bằng không hai cánh của nó để trưng à?"
Dù sao thân hình Mặc Tư nhìn khá đầy đặn.....Thoạt nhìn nó không thể bay....
Bạch Hiển đi tới bên cạnh Viêm Kì, "Thế nào? Còn muốn đánh không?"
Trận đấu diễn ra khá nhanh, vì nơi này khá lớn, dù chỉ diễn ra 20 phút nhưng các con thú đã bắt đầu thở dốc, Viêm Kì cũng không phải người thắng thua, sảng khoái xua tay: "Không đánh nữa, các ngươi thắng, ngự thú của ngươi không tồi, hy vọng lần sau có thể so tài lần nữa."
Hai bên giải quyết hết mọi chuyện một cách dễ dàng, Vương Kha kinh ngạc lắc đầu: "Không thể nào, Vương Kha cư nhiên không kêu chúng ta đánh nhau."
Bạch Hiển lộ vẻ kì quái: "Vì sao lại nói vậy, ta thấy hắn rất chính trực."
"Chính vì tính cách của hắn chính trực nên nhiều người trong trường công nhận hắn là đại ca, mỗi khi có ai đó bị ức hiếp, hắn sẽ hỗ trợ đánh trả....Viêm Kì còn là một người cuồng chiến....cùng với người tiêu tiền như nước..." Vương Kha nói đến phía sau, càng đến gần Bạch Hiển giọng nói càng nhỏ.
Đó là một thanh niên tôn sùng kẻ mạnh, tâm địa chính trực, bạch Hiển hiểu rõ gật đầu.
Kỳ thật đây có thể xem như là tín đồ tiềm năng đúng không?. Hãy ?ì? đọc ??a?g chí?h ở ~ T? U????yệ?.v? ~
Bạch Hiển thầm nghĩ, dù sao tới lúc cuộc thi diễn ra, Mạc Tư cũng không còn bộ dáng ấu thú như bây giờ.
Thời gian tiếp theo, bọn họ lại chơi thêm hai ván nữa, cuối cùng có vài người trủ trì cũng chơi, trận đấu thập phần khốc liệt, nhưng so với bầu không khí chiến đấu căng thẳng của những người khác thì dường như đang rất sôi nổi, Triệu lão sư cũng nhịn không được đi tới, thỉnh thoảng đưa ra một số chỉ dẫn.
_________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hahahahaha đùa thôi, là rồng con, Mạc Tư sao có thể không bay được (jpg hài lòng.)
Tuyển tập! Hãy đến và tham gia sự kiện!
_________________________________________________________
Lời editor: Sau khi đọc thì mn cảm thấy tui nên chia chương không hay giữ nguyên một chương dài như này lun. Tại tui thấy tác giả viết chương nào cũng trên 2000 từ, sợ đọc nản th =_=. Chương 6 cũng siêu dài:v