Chương 9: Bệnh cũ
Khi Phó Lăng Nghi tỉnh lại thì trời đã tối. Y mở mắt ra, trước mắt đen đặc, đầu nhức muốn nổ tung, xương cốt rã rời, đau đớn không nói nên lời.
Y vẫn chưa tỉnh hẳn, thậm chí còn không phát hiện ra bên cạnh có người, lẩm bẩm một mình, "Sao lại... không đốt đèn nhỉ."
Bầu không khí tĩnh lặng đến lạ, Từ Ưng Bạch nhíu mày nhìn cặp mắt trống rỗng đen đặc kia, nghiêm túc hỏi, "Trần thái y, không phải ngài nói y chỉ căng thẳng quá độ thôi sao?"
Từ Ưng Bạch vừa lên tiếng, Phó Lăng Nghi đã lập tức hiểu rõ tình hình hiện tại của mình. Từ Ưng Bạch sẽ thắp đèn, trước mắt tối đen chỉ có thể là... y không nhìn được mà thôi.
Không nhìn được... Phó Lăng Nghi như bị sét đánh, trong phút chốc y tưởng rằng mình đã trở lại những ngày cuối cùng của kiếp trước, vừa quyết đoán vừa tuyệt vọng.
Trần Tuế vừa bắt mạch xong cũng khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ Phó Lăng Nghi sẽ không nhìn thấy, vội vàng tiến lên muốn chạm vào y, khiến y vô thức đặt tay lên dao găm trong ngực. Từ Ưng Bạch cau mày, chất giọng lạnh lẽo kịp thời cất lên, "Phó Lăng Nghi, đừng lộn xộn."
Âm thanh vang đến tai Phó Lăng Nghi đang mơ màng, tấm lưng cong lên như con thú hoang bị dọa sợ chậm rãi thả lỏng.
Trần Tuế vờ như không thấy, bình tĩnh vạch mí mắt Phó Lăng Nghi nhìn một lát, bắt mạch lại lần nữa rồi vuốt râu, nghiêm túc trả lời, "Thứ cho lão phu vô năng, thật sự không tìm ra vấn đề gì."
Hầu kết Phó Lăng Nghi hơi động. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng y cũng tỉnh táo lại một chút, nhớ lại khi tỉnh dậy ở đại lao cũng có một thời gian ngắn bị mù.
Y bật cười, cố tỏ ra vân đạm phong khinh, "...Không sao, là bệnh cũ, sẽ sớm khỏi thôi."
Từ Ưng Bạch nhìn ngón tay y đang run rất khẽ, không nói gì.
Hắn quay đầu bảo Trần Tuế, "Đa tạ Trần thái y vất vả một chuyến."
Người hầu bên cạnh đưa cho ông một túi bạc.
Trần Tuế không nhận, xua tay nói, "Thái úy coi trọng hạ quan rồi! Vị công tử này nằm trên nền tuyết rất lâu, cần một thang thuốc trị cảm. Để lão phu kê đơn, uống hai thang là ổn rồi."
Từ Ưng Bạch gật đầu, điềm tĩnh đáp, "Đa tạ Trần thái y, làm phiền rồi."
Phó Lăng Nghi ngồi trên giường gần mười lăm phút cuối cùng tầm nhìn cũng dần rõ ràng, có thể nhìn thấy mờ mờ.
Ánh nến lay động, Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế mây cạnh giường, Tạ Tĩnh Vi đang chăm chỉ viết bài người kia giao. Đứa nhỏ này quá nghịch ngợm, phải có người giám sát nó mới chịu ngồi ngoan viết.
Trên bàn cách đó không xa là một phần thức ăn nóng hổi, Từ Ưng Bạch vừa sai người hâm lại.
Thấy ánh mắt Phó Lăng Nghi hơi động, Từ Ưng Bạch thở ra một hơi trắng xóa, "Ngươi nhìn thấy rồi sao?"
"Thấy rồi." Cổ họng Phó Lăng Nghi đau rát, giọng khàn khàn. Bỗng y nhếch môi cười, "Dù có mù ta vẫn giúp ngươi giết người được."
"Ta hiểu," Từ Ưng Bạch tin, vừa rồi tay y vớ lấy dao nhanh đến đáng sợ, "Ngươi đã hôn mê gần ba canh giờ hẳn là đói bụng rồi, ăn chút gì đi."
Món chính là cháo sen đặc và một chút đồ ăn kèm. Phó Lăng Nghi ăn xong ngẩng đầu lên thì thấy Từ Ưng Bạch vẫn ngồi trên ghế mây nhìn y, lơ đãng gõ lên tay vịn.
Ánh mắt ấy mang theo dò xét, mang theo uy nghiêm và sát ý độc nhất của kẻ bề trên, lạnh lùng nhìn y.
Từ Ưng Bạch rất ít khi nhìn ai như vậy, dù trong lòng lãnh đạm xa cách nhưng trước mặt người khác lại rất ôn hòa có lễ. Trong trí nhớ của Phó Lăng Nghi, ngay cả trong những thời khắc sóng gió nhất của kiếp trước, trừ những lúc sát phạt quyết đoán giáo huấn cấp dưới thì hầu như lúc nào là dáng vẻ công tử hờ hững ôn hòa, hiếm khi lạnh lùng, nghiêm nghị như vậy.
Phó Lăng Nghi vô thức nắm tay lại.
Y nghe thấy Từ Ưng Bạch hỏi, "Ta rất tò mò, chuyện gì có thể khiến ngươi căng thẳng đến độ hôn mê trong tuyết như thế?"
Rồi hắn lại như lơ đãng hỏi, "Ta nghe ám bộ báo gần đây có một số kẻ khả nghi hoạt động quanh Từ phủ đấy."
"..."
Từ Ưng Bạch bình tĩnh nhìn y, ánh mắt cực kỳ áp bách chưa hề mảy may dao động.
"Ta..." Phó Lăng Nghi gian nan mở miệng, trước giờ y chưa từng giỏi nói dối, huống chi là nói dối Từ Ưng Bạch.
Y quyết định nói một phần sự thật, "Ta gặp ác mộng... bị bóng đè, không phân biệt được mơ hay thực."
Từ Ưng Bạch gõ gõ thành ghế, vẻ mặt Phó Lăng Nghi không hề giả tạo, huống chi hắn còn hạ độc người kia - dù không hạ độc thật, nhưng coi như mạng y vẫn nằm trong tay hắn. Hắn hiểu rõ Phó Lăng Nghi không cần phản bội, cũng không cần nói dối mình, bởi thực sự không có lợi.
Vì vậy Từ Ưng Bạch đứng dậy, một tay xách Tạ Tĩnh Vi, "Vậy không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có người mang thuốc tới."
Cơ bắp căng chặt của Phó Lăng Nghi dần thả lỏng khi người kia đi ra ngoài.
Ngoài cửa Tạ Tĩnh Vi cắn bút hỏi, "Sư phụ, người có vẻ không tin tưởng y lắm, sao vẫn giữ y lại bên cạnh vậy?"
Từ Ưng Bạch xoa đầu Tạ Tĩnh Vi, nhẹ nhàng trả lời, "Tất nhiên là vì võ công của y cao, làm mấy chuyện giết người cướp của nhanh nhẹn, vả lại sư phụ con không có ba đầu sáu tay để huấn luyện nhóm ám bộ kia."
Hắn thở dài, "Con cũng biết vi sư võ công không tốt, nếu có người đến gây phiền phức thì ắt phải có người bảo vệ."
"Với lại... vi sư giữ y tất nhiên là vì y hữu dụng."
"Thế ạ," gương mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, "Vậy sư phụ luôn muốn đưa Tĩnh Vi đi là vì con vô dụng sao?"
Từ Ưng Bạch trầm ngâm một lúc, cốc đầu Tạ Tĩnh Vi, "Về đọc thêm nhiều sách vào, đừng hỏi vi sư những câu như thế."
Tạ Tĩnh Vi ôm đầu ấm ức vâng một tiếng.
Hôm sau tuyết ngừng rơi.
Tạ Tĩnh Vi hưng phấn chơi ném tuyết trong sân cùng Lý Khoái Tử, Phó Lăng Nghi bị sốt nên Từ Ưng Bạch cho phép y nằm nghỉ trong phòng. Lúc này hắn đang ngồi dưới hiên uống trà với Mai Vĩnh vừa ghé thăm.
Hai người hàn huyên cục diện chính trị một lát rồi đến trận tuyết lớn này. Mai Vĩnh ý vị sâu xa nói, "Ta nghe nói Định Tương quận và Vân Trung quận ở Phần Châu chịu tuyết tai nặng nhất, lại có một lái thương lương thực tử tế."
Từ Ưng Bạch bát phong bất động [*], thờ ơ hỏi lại, "Vậy sao?"
[*] Bát phong xuy bất động: vững vàng, dù cho phải đối mặt với tám gió thổi mà không lay động (lợi-suy, hủy-dự, xưng-cơ, khổ-lạc)
"Lương thương kia phát cháo mười dặm, cứu được rất nhiều bá tánh."
Từ Ưng Bạch rũ mi, chu sa giữa mày càng rực rỡ, "Vậy thì tốt."
Thấy Từ Ưng Bạch làm như không liên quan đến mình, Mai Vĩnh không khỏi thở dài, "Đám Phòng Như Ý nếu được nhận bạc đi cứu tế thật thì không biết sẽ ngầm chiếm lấy bao nhiêu, các địa phương lại cắt xén, cuối cùng đến tay bá tánh lại chẳng còn đáng kể, khác nào không cứu tế."
"Cũng không biết là ai...lấy hết bạc hoàng đế thưởng mua lương thực chuyển tới nơi chịu tuyết tai, lại còn bị mắng cho to đầu," Mai Vĩnh uống cạn chén trà, bảo.
"Mai tiên sinh à." Từ Ưng Bạch bất lực.
Mai Vĩnh thấy Từ Ưng Bạch không muốn nói nữa thì nhất quyết chêm thêm một câu, "Tính tình của ngươi sao lại giống Tạ Khoáng quá vậy!"
Mai Vĩnh ngồi gần một canh giờ bàn chuyện triều đình rồi đứng dậy rời đi. Mai Vĩnh vừa đi, Lưu quản gia đã tiến đến báo, "Công tử, có một thiếu niên tự xưng là đệ tử tới tìm ngài, lão nô tự ý dẫn cậu ta tới sảnh bên đợi. Ngài có muốn tới gặp không?"
Từ Ưng Bạch vừa nghe là biết Ngụy Hành. Nhiều ngày không gặp, hắn vốn tưởng cậu không muốn tới, vậy mà đứa nhỏ này lại tới.
Là mình sơ suất, Từ Ưng Bạch hơi sầu não. Tuy Ngụy Hành là hoàng tử nhưng lại không được sủng ái, xuất cung cần phải tránh thủ vệ hoàng thành để tránh bị người tâm cơ phát hiện, nói hoàng tử liên hệ riêng với trọng thần triều đình, hẳn là không dễ dàng gì.
Tới nơi quả nhiên hắn thấy Ngụy Hành áo khoác bụi bặm, trên mặt còn vương hai vết máu, ngón tay lạnh cóng đến nỗi xanh tím nứt nẻ.
Cậu thấy Từ Ưng Bạch thì đứng dậy hành lễ, "Lão sư."
"Không cần phải vậy," Từ Ưng Bạch vội vàng nâng Ngụy Hành dậy, quay đầu nói với Lưu quản gia, "Lưu bá bá, ra ngoài mời đại phu tới đây."
Ngụy Hành lắc đầu, "Không cần mời đại phu, vết thương nhỏ mà thôi."
Từ Ưng Bạch lại kiên trì nói, "Ta muốn mời."
Ngụy Hành tất nhiên không thuyết phục được hắn, đành ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Từ Ưng Bạch đích thân rót một chén trà, Ngụy Hành luống cuống tay chân nhận lấy.
Cậu rất ít được đối xử tốt như vậy, cảm kích nhìn Từ Ưng Bạch.
Đại phu chẳng mấy chốc đã đến, kê cho Ngụy Hành hai thang thuốc mỡ, da tay nứt nẻ được băng lại cẩn thận.
Tạ Tĩnh Vi chơi mệt, bị Lý Khoái Tử xách tới đây tìm Từ Ưng Bạch, tới nơi thì thấy Ngụy Hành ngồi trên ghế, Từ Ưng Bạch quan tâm hỏi chuyện cậu.
Tạ Tĩnh Vi lập tức cảnh giác, kêu lên, "Sư phụ, không phải người đã nói sẽ không thu thêm đệ tử sao!!"
Từ Ưng Bạch thẳng tay cốc đầu nó một cái, "La to vậy còn ra thể thống gì, đây là Thất hoàng tử Ngụy Hành, con qua đây hành lễ đi."
Tạ Tĩnh Vi xoa đầu, vâng một tiếng, miễn cưỡng quỳ sụp xuống hành lễ.
"Thảo dân Tạ Tĩnh Vi bái kiến Thất hoàng tử Ngụy Hành, Thất hoàng tử Ngụy Hành vạn an!"
Khóe mắt Ngụy Hành giật giật.
Từ Ưng Bạch không thể nhìn nổi, "Được rồi, đứng lên đi."
Tạ Tĩnh Vi tới gần hắn, thì thào hỏi, "Vậy sư phụ nhận đệ tử mới thật ạ?"
Từ Ưng Bạch gật đầu, "Đúng vậy."
"Còn lễ bái sư thì sao?"
"Không có, con cũng biết vi sư không đặt nặng lễ nghi mà."
Tạ Tĩnh Vi đã hiểu.
Từ Ưng Bạch đợi đại phu kê đơn thuốc tốt nhất cho Ngụy Hành rồi mới đưa hai đứa nhỏ tới thư phòng. Hắn vừa chọn ra mấy quyển sách phù hợp cho Ngụy Hành, vừa quay lưng về phía Tạ Tĩnh Vi nói, "Thất hoàng tử thân phận cao quý, con đừng có không biết nặng nhẹ mà bắt nạt người ta."
Tạ Tĩnh Vi lặng lẽ rút lại bàn tay đang định túm tóc Ngụy Hành.
Sách đặt nghiêm chỉnh trên bàn, Từ Ưng Bạch nhẹ nhàng dặn dò, "Những cuốn sách này ngài có thể đọc trước, cũng có thể mượn về. Nếu có chỗ nào thắc mắc cứ việc hỏi, vi thần nhất định biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm."
"Là vi thần sơ sẩy," Từ Ưng Bạch vỗ vỗ bờ vai thiếu niên gầy guộc, "Về sau cứ mỗi ba ngày, vi thần sẽ sai người tới đón điện hạ, ngài đừng leo tường nữa."
Vừa dứt lời, Lưu quản gia đã vội vã tiến vào báo rằng có người trong cung tới.
Từ Ưng Bạch híp mắt, khẽ gật đầu rồi cùng Lưu quản gia tới chính sảnh. Tiểu thái giám cung kính hành lễ, sau đó đứng dậy nói, "Từ đại nhân, bệ hạ triệu kiến."
Thiên tử triệu kiến không thể không đi, Từ Ưng Bạch gật đầu nhận mệnh.
Chạng vạng ngày hôm đó, Phó Lăng Nghi sốt cả một ngày cuối cùng cũng chật vật tỉnh lại.
Y ra ngoài tìm Từ Ưng Bạch, tìm trong thư phòng không thấy, vòng lại nửa đường thì gặp Tạ Tĩnh Vi.
Y khàn giọng hỏi, "Sư phụ ngươi đâu?"
Tạ Tĩnh Vi không thích Phó Lăng Nghi cho lắm, nó cảm thấy người này ở bên sư phụ mình là vì ác ý nên không trả lời, chỉ muốn chạy thật nhanh.
Thế nhưng người này nhất quyết chặn nó lại, sắc mặt âm trầm và đôi mắt đỏ quạch đầy tơ máu tựa như muốn nói, nếu không khai ta xẻo thịt ngươi.
Phó Lăng Nghi sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Tạ Tĩnh Vi.
Tạ Tĩnh Vi đến một ngón tay y cũng đánh không lại, chỉ có thể ấm ức trả lời, "Sư phụ vào cung rồi."
Vào, cung?
Sự việc kiếp trước hiện ra trước mắt, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng. Y nắm chặt dao găm trong tay, nhón chân lấy đà điên cuồng lao đến hoàng cung.
Y vẫn chưa tỉnh hẳn, thậm chí còn không phát hiện ra bên cạnh có người, lẩm bẩm một mình, "Sao lại... không đốt đèn nhỉ."
Bầu không khí tĩnh lặng đến lạ, Từ Ưng Bạch nhíu mày nhìn cặp mắt trống rỗng đen đặc kia, nghiêm túc hỏi, "Trần thái y, không phải ngài nói y chỉ căng thẳng quá độ thôi sao?"
Từ Ưng Bạch vừa lên tiếng, Phó Lăng Nghi đã lập tức hiểu rõ tình hình hiện tại của mình. Từ Ưng Bạch sẽ thắp đèn, trước mắt tối đen chỉ có thể là... y không nhìn được mà thôi.
Không nhìn được... Phó Lăng Nghi như bị sét đánh, trong phút chốc y tưởng rằng mình đã trở lại những ngày cuối cùng của kiếp trước, vừa quyết đoán vừa tuyệt vọng.
Trần Tuế vừa bắt mạch xong cũng khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ Phó Lăng Nghi sẽ không nhìn thấy, vội vàng tiến lên muốn chạm vào y, khiến y vô thức đặt tay lên dao găm trong ngực. Từ Ưng Bạch cau mày, chất giọng lạnh lẽo kịp thời cất lên, "Phó Lăng Nghi, đừng lộn xộn."
Âm thanh vang đến tai Phó Lăng Nghi đang mơ màng, tấm lưng cong lên như con thú hoang bị dọa sợ chậm rãi thả lỏng.
Trần Tuế vờ như không thấy, bình tĩnh vạch mí mắt Phó Lăng Nghi nhìn một lát, bắt mạch lại lần nữa rồi vuốt râu, nghiêm túc trả lời, "Thứ cho lão phu vô năng, thật sự không tìm ra vấn đề gì."
Hầu kết Phó Lăng Nghi hơi động. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng y cũng tỉnh táo lại một chút, nhớ lại khi tỉnh dậy ở đại lao cũng có một thời gian ngắn bị mù.
Y bật cười, cố tỏ ra vân đạm phong khinh, "...Không sao, là bệnh cũ, sẽ sớm khỏi thôi."
Từ Ưng Bạch nhìn ngón tay y đang run rất khẽ, không nói gì.
Hắn quay đầu bảo Trần Tuế, "Đa tạ Trần thái y vất vả một chuyến."
Người hầu bên cạnh đưa cho ông một túi bạc.
Trần Tuế không nhận, xua tay nói, "Thái úy coi trọng hạ quan rồi! Vị công tử này nằm trên nền tuyết rất lâu, cần một thang thuốc trị cảm. Để lão phu kê đơn, uống hai thang là ổn rồi."
Từ Ưng Bạch gật đầu, điềm tĩnh đáp, "Đa tạ Trần thái y, làm phiền rồi."
Phó Lăng Nghi ngồi trên giường gần mười lăm phút cuối cùng tầm nhìn cũng dần rõ ràng, có thể nhìn thấy mờ mờ.
Ánh nến lay động, Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế mây cạnh giường, Tạ Tĩnh Vi đang chăm chỉ viết bài người kia giao. Đứa nhỏ này quá nghịch ngợm, phải có người giám sát nó mới chịu ngồi ngoan viết.
Trên bàn cách đó không xa là một phần thức ăn nóng hổi, Từ Ưng Bạch vừa sai người hâm lại.
Thấy ánh mắt Phó Lăng Nghi hơi động, Từ Ưng Bạch thở ra một hơi trắng xóa, "Ngươi nhìn thấy rồi sao?"
"Thấy rồi." Cổ họng Phó Lăng Nghi đau rát, giọng khàn khàn. Bỗng y nhếch môi cười, "Dù có mù ta vẫn giúp ngươi giết người được."
"Ta hiểu," Từ Ưng Bạch tin, vừa rồi tay y vớ lấy dao nhanh đến đáng sợ, "Ngươi đã hôn mê gần ba canh giờ hẳn là đói bụng rồi, ăn chút gì đi."
Món chính là cháo sen đặc và một chút đồ ăn kèm. Phó Lăng Nghi ăn xong ngẩng đầu lên thì thấy Từ Ưng Bạch vẫn ngồi trên ghế mây nhìn y, lơ đãng gõ lên tay vịn.
Ánh mắt ấy mang theo dò xét, mang theo uy nghiêm và sát ý độc nhất của kẻ bề trên, lạnh lùng nhìn y.
Từ Ưng Bạch rất ít khi nhìn ai như vậy, dù trong lòng lãnh đạm xa cách nhưng trước mặt người khác lại rất ôn hòa có lễ. Trong trí nhớ của Phó Lăng Nghi, ngay cả trong những thời khắc sóng gió nhất của kiếp trước, trừ những lúc sát phạt quyết đoán giáo huấn cấp dưới thì hầu như lúc nào là dáng vẻ công tử hờ hững ôn hòa, hiếm khi lạnh lùng, nghiêm nghị như vậy.
Phó Lăng Nghi vô thức nắm tay lại.
Y nghe thấy Từ Ưng Bạch hỏi, "Ta rất tò mò, chuyện gì có thể khiến ngươi căng thẳng đến độ hôn mê trong tuyết như thế?"
Rồi hắn lại như lơ đãng hỏi, "Ta nghe ám bộ báo gần đây có một số kẻ khả nghi hoạt động quanh Từ phủ đấy."
"..."
Từ Ưng Bạch bình tĩnh nhìn y, ánh mắt cực kỳ áp bách chưa hề mảy may dao động.
"Ta..." Phó Lăng Nghi gian nan mở miệng, trước giờ y chưa từng giỏi nói dối, huống chi là nói dối Từ Ưng Bạch.
Y quyết định nói một phần sự thật, "Ta gặp ác mộng... bị bóng đè, không phân biệt được mơ hay thực."
Từ Ưng Bạch gõ gõ thành ghế, vẻ mặt Phó Lăng Nghi không hề giả tạo, huống chi hắn còn hạ độc người kia - dù không hạ độc thật, nhưng coi như mạng y vẫn nằm trong tay hắn. Hắn hiểu rõ Phó Lăng Nghi không cần phản bội, cũng không cần nói dối mình, bởi thực sự không có lợi.
Vì vậy Từ Ưng Bạch đứng dậy, một tay xách Tạ Tĩnh Vi, "Vậy không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có người mang thuốc tới."
Cơ bắp căng chặt của Phó Lăng Nghi dần thả lỏng khi người kia đi ra ngoài.
Ngoài cửa Tạ Tĩnh Vi cắn bút hỏi, "Sư phụ, người có vẻ không tin tưởng y lắm, sao vẫn giữ y lại bên cạnh vậy?"
Từ Ưng Bạch xoa đầu Tạ Tĩnh Vi, nhẹ nhàng trả lời, "Tất nhiên là vì võ công của y cao, làm mấy chuyện giết người cướp của nhanh nhẹn, vả lại sư phụ con không có ba đầu sáu tay để huấn luyện nhóm ám bộ kia."
Hắn thở dài, "Con cũng biết vi sư võ công không tốt, nếu có người đến gây phiền phức thì ắt phải có người bảo vệ."
"Với lại... vi sư giữ y tất nhiên là vì y hữu dụng."
"Thế ạ," gương mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, "Vậy sư phụ luôn muốn đưa Tĩnh Vi đi là vì con vô dụng sao?"
Từ Ưng Bạch trầm ngâm một lúc, cốc đầu Tạ Tĩnh Vi, "Về đọc thêm nhiều sách vào, đừng hỏi vi sư những câu như thế."
Tạ Tĩnh Vi ôm đầu ấm ức vâng một tiếng.
Hôm sau tuyết ngừng rơi.
Tạ Tĩnh Vi hưng phấn chơi ném tuyết trong sân cùng Lý Khoái Tử, Phó Lăng Nghi bị sốt nên Từ Ưng Bạch cho phép y nằm nghỉ trong phòng. Lúc này hắn đang ngồi dưới hiên uống trà với Mai Vĩnh vừa ghé thăm.
Hai người hàn huyên cục diện chính trị một lát rồi đến trận tuyết lớn này. Mai Vĩnh ý vị sâu xa nói, "Ta nghe nói Định Tương quận và Vân Trung quận ở Phần Châu chịu tuyết tai nặng nhất, lại có một lái thương lương thực tử tế."
Từ Ưng Bạch bát phong bất động [*], thờ ơ hỏi lại, "Vậy sao?"
[*] Bát phong xuy bất động: vững vàng, dù cho phải đối mặt với tám gió thổi mà không lay động (lợi-suy, hủy-dự, xưng-cơ, khổ-lạc)
"Lương thương kia phát cháo mười dặm, cứu được rất nhiều bá tánh."
Từ Ưng Bạch rũ mi, chu sa giữa mày càng rực rỡ, "Vậy thì tốt."
Thấy Từ Ưng Bạch làm như không liên quan đến mình, Mai Vĩnh không khỏi thở dài, "Đám Phòng Như Ý nếu được nhận bạc đi cứu tế thật thì không biết sẽ ngầm chiếm lấy bao nhiêu, các địa phương lại cắt xén, cuối cùng đến tay bá tánh lại chẳng còn đáng kể, khác nào không cứu tế."
"Cũng không biết là ai...lấy hết bạc hoàng đế thưởng mua lương thực chuyển tới nơi chịu tuyết tai, lại còn bị mắng cho to đầu," Mai Vĩnh uống cạn chén trà, bảo.
"Mai tiên sinh à." Từ Ưng Bạch bất lực.
Mai Vĩnh thấy Từ Ưng Bạch không muốn nói nữa thì nhất quyết chêm thêm một câu, "Tính tình của ngươi sao lại giống Tạ Khoáng quá vậy!"
Mai Vĩnh ngồi gần một canh giờ bàn chuyện triều đình rồi đứng dậy rời đi. Mai Vĩnh vừa đi, Lưu quản gia đã tiến đến báo, "Công tử, có một thiếu niên tự xưng là đệ tử tới tìm ngài, lão nô tự ý dẫn cậu ta tới sảnh bên đợi. Ngài có muốn tới gặp không?"
Từ Ưng Bạch vừa nghe là biết Ngụy Hành. Nhiều ngày không gặp, hắn vốn tưởng cậu không muốn tới, vậy mà đứa nhỏ này lại tới.
Là mình sơ suất, Từ Ưng Bạch hơi sầu não. Tuy Ngụy Hành là hoàng tử nhưng lại không được sủng ái, xuất cung cần phải tránh thủ vệ hoàng thành để tránh bị người tâm cơ phát hiện, nói hoàng tử liên hệ riêng với trọng thần triều đình, hẳn là không dễ dàng gì.
Tới nơi quả nhiên hắn thấy Ngụy Hành áo khoác bụi bặm, trên mặt còn vương hai vết máu, ngón tay lạnh cóng đến nỗi xanh tím nứt nẻ.
Cậu thấy Từ Ưng Bạch thì đứng dậy hành lễ, "Lão sư."
"Không cần phải vậy," Từ Ưng Bạch vội vàng nâng Ngụy Hành dậy, quay đầu nói với Lưu quản gia, "Lưu bá bá, ra ngoài mời đại phu tới đây."
Ngụy Hành lắc đầu, "Không cần mời đại phu, vết thương nhỏ mà thôi."
Từ Ưng Bạch lại kiên trì nói, "Ta muốn mời."
Ngụy Hành tất nhiên không thuyết phục được hắn, đành ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Từ Ưng Bạch đích thân rót một chén trà, Ngụy Hành luống cuống tay chân nhận lấy.
Cậu rất ít được đối xử tốt như vậy, cảm kích nhìn Từ Ưng Bạch.
Đại phu chẳng mấy chốc đã đến, kê cho Ngụy Hành hai thang thuốc mỡ, da tay nứt nẻ được băng lại cẩn thận.
Tạ Tĩnh Vi chơi mệt, bị Lý Khoái Tử xách tới đây tìm Từ Ưng Bạch, tới nơi thì thấy Ngụy Hành ngồi trên ghế, Từ Ưng Bạch quan tâm hỏi chuyện cậu.
Tạ Tĩnh Vi lập tức cảnh giác, kêu lên, "Sư phụ, không phải người đã nói sẽ không thu thêm đệ tử sao!!"
Từ Ưng Bạch thẳng tay cốc đầu nó một cái, "La to vậy còn ra thể thống gì, đây là Thất hoàng tử Ngụy Hành, con qua đây hành lễ đi."
Tạ Tĩnh Vi xoa đầu, vâng một tiếng, miễn cưỡng quỳ sụp xuống hành lễ.
"Thảo dân Tạ Tĩnh Vi bái kiến Thất hoàng tử Ngụy Hành, Thất hoàng tử Ngụy Hành vạn an!"
Khóe mắt Ngụy Hành giật giật.
Từ Ưng Bạch không thể nhìn nổi, "Được rồi, đứng lên đi."
Tạ Tĩnh Vi tới gần hắn, thì thào hỏi, "Vậy sư phụ nhận đệ tử mới thật ạ?"
Từ Ưng Bạch gật đầu, "Đúng vậy."
"Còn lễ bái sư thì sao?"
"Không có, con cũng biết vi sư không đặt nặng lễ nghi mà."
Tạ Tĩnh Vi đã hiểu.
Từ Ưng Bạch đợi đại phu kê đơn thuốc tốt nhất cho Ngụy Hành rồi mới đưa hai đứa nhỏ tới thư phòng. Hắn vừa chọn ra mấy quyển sách phù hợp cho Ngụy Hành, vừa quay lưng về phía Tạ Tĩnh Vi nói, "Thất hoàng tử thân phận cao quý, con đừng có không biết nặng nhẹ mà bắt nạt người ta."
Tạ Tĩnh Vi lặng lẽ rút lại bàn tay đang định túm tóc Ngụy Hành.
Sách đặt nghiêm chỉnh trên bàn, Từ Ưng Bạch nhẹ nhàng dặn dò, "Những cuốn sách này ngài có thể đọc trước, cũng có thể mượn về. Nếu có chỗ nào thắc mắc cứ việc hỏi, vi thần nhất định biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm."
"Là vi thần sơ sẩy," Từ Ưng Bạch vỗ vỗ bờ vai thiếu niên gầy guộc, "Về sau cứ mỗi ba ngày, vi thần sẽ sai người tới đón điện hạ, ngài đừng leo tường nữa."
Vừa dứt lời, Lưu quản gia đã vội vã tiến vào báo rằng có người trong cung tới.
Từ Ưng Bạch híp mắt, khẽ gật đầu rồi cùng Lưu quản gia tới chính sảnh. Tiểu thái giám cung kính hành lễ, sau đó đứng dậy nói, "Từ đại nhân, bệ hạ triệu kiến."
Thiên tử triệu kiến không thể không đi, Từ Ưng Bạch gật đầu nhận mệnh.
Chạng vạng ngày hôm đó, Phó Lăng Nghi sốt cả một ngày cuối cùng cũng chật vật tỉnh lại.
Y ra ngoài tìm Từ Ưng Bạch, tìm trong thư phòng không thấy, vòng lại nửa đường thì gặp Tạ Tĩnh Vi.
Y khàn giọng hỏi, "Sư phụ ngươi đâu?"
Tạ Tĩnh Vi không thích Phó Lăng Nghi cho lắm, nó cảm thấy người này ở bên sư phụ mình là vì ác ý nên không trả lời, chỉ muốn chạy thật nhanh.
Thế nhưng người này nhất quyết chặn nó lại, sắc mặt âm trầm và đôi mắt đỏ quạch đầy tơ máu tựa như muốn nói, nếu không khai ta xẻo thịt ngươi.
Phó Lăng Nghi sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm Tạ Tĩnh Vi.
Tạ Tĩnh Vi đến một ngón tay y cũng đánh không lại, chỉ có thể ấm ức trả lời, "Sư phụ vào cung rồi."
Vào, cung?
Sự việc kiếp trước hiện ra trước mắt, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng. Y nắm chặt dao găm trong tay, nhón chân lấy đà điên cuồng lao đến hoàng cung.